Chương 29: Tiểu thụ dâm đãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thanh đã nói như vậy rồi, Phùng Kiến Vũ cũng chẳng thể nào mà cứ thế ra về, nếu như tự động bỏ về vậy chẳng phải thừa nhận rằng cậu xấu hổ muốn trốn tránh hắn hay sao. Vương Thanh nhanh chóng mở cửa phòng bước ra ngoài, Phùng Kiến Vũ ngay lập tức ngồi xuống ghế sô pha thở dốc, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận rất rõ ràng độ to lớn cùng cứng nóng kia của Tiểu Thanh Thanh, vừa mới rồi Vương Thanh còn ở đây cho nên cậu không dám biểu hiện gì nhiều, cho đến bây giờ hắn đi rồi thì gương mặt của Phùng Kiến Vũ mới bắt đầu chuyển từ ửng đỏ đến trắng bệch, nói chung biểu cảm trên gương mặt vô cùng đặc sắc.


Phùng Kiến Vũ bước tới phòng tắm, mang cánh cửa nhỏ kia mở ra xem thử, phòng tắm được làm hoàn toàn bằng đá màu trắng, là một căn phòng nhỏ không quá rộng, không có bồn tắm chỉ có vách ngăn làm bằng kính bao lấy. Phùng Kiến Vũ bước vào bên trong phòng tắm nhìn một lượt, nhìn tới chỗ kệ để đồ gắn trên tường phát hiện ra được nơi đó để sửa tắm, dầu gội đầu cũng một vài thứ lặt vặt, lại nhìn sang phía đối diện thấy treo ở đó hai chiếc áo choàng tắm màu xám, Phùng Kiến Vũ tiến đến gần hơn mang hai chiếc áo đó kéo ra nhìn thử là một chiếc size lớn còn lại là một chiếc size nhỏ, ngón tay của Vương Thanh đang cầm lên vạt áo của chiếc size nhỏ kia ngay lập tức buông ra, đây nhất định là áo tắm dùng cho người tình của Vương Thanh, ai mà biết được có bao nhiêu người đã từng mặc qua chiếc áo này rồi.


Phùng Kiến Vũ xoay người tiến tới vách ngăn làm bằng kính trong suốt mở ra, trước mang quần áo của mình cởi ra treo ở một chỗ, có điều lúc cúi xuống cởi quần không cẩn thận chạm vào vòi sen, khiến cho vòi sen ngay lập tức xả nước xuống làm cho áo của Phùng Kiến Vũ bị ướt một mảng sau lưng. Phùng Kiến Vũ vội vã tắt nước, cậu mới vừa rồi còn nghĩ khi tắm xong sẽ mặc lại bộ quần áo này, bây giờ ướt thành ra thế này rồi thì đúng là không thay không được mà. Phùng Kiến Vũ phiền não bỏ quần áo sang một bên, mang vòi sen một lần nữa mở ra, nước từ trên đầu cậu bắt đầu nhẹ nhàng chảy xuống, Phùng Kiến Vũ đưa tay vuốt mặt của mình một lượt theo đó tâm trí cũng dần dần tỉnh táo hơn. Phùng Kiến Vũ cậu đã đi đến bước đường này rồi thì chẳng thể nào quay đầu được lại, có muốn giữa đường quay lại cũng chẳng phải là do cậu quyết định nữa rồi. Phùng Kiến Vũ với tay lấy dầu gội đầu ở trên giá, sau đó gội xong liền lấy sữa tắm của Vương Thanh dùng, tắm một lúc cũng cảm thấy thật sảng khoái, đầu óc lại có chút mệt mỏi muốn ngủ. Phùng Kiến Vũ bước ra khỏi vách kính đi đến phía giá treo quần áo nhìn một lượt, cuối cùng vẫn là quyết định cầm lấy áo choàng tắm size lớn hơn kia mặc vào, cả hai chiếc áo này hẳn là đã bị người khác mặc qua, nhưng áo của Vương Thanh cũng chỉ có Vương Thanh mặc mà thôi, chiếc áo size nhỏ kia không biết đã bao nhiêu người mặc vào rồi.


Khi Phùng Kiến Vũ bước ra khỏi phòng tắm đi ra ngoài liền bị dọa cho hét lên một tiếng, ai có thể tưởng tượng ra được rằng khi mình vừa mới mở cửa phòng tắm ra liền bắt gặp được một người đang đứng ở đó nhìn chằm chằm mình. Phùng Kiến Vũ hốt hoảng đưa tay lên vuốt ngực một cái rồi ho nhẹ muốn bước qua Vương Thanh:


"Anh nói đi họp cơ mà"


Vương Thanh bước theo sau Phùng Kiến Vũ, hai ba bước liền mang được thân thể mềm mại thơm thơm kia ôm vào trong lòng ngực, gương mặt hắn lại bắt đầu ở sau gáy cậu cọ cọ nói khẽ:


"Tôi để quên một thứ rồi"


Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng, không có hành động gạt tay Vương Thanh ra mà nhỏ giọng hỏi lại:


"Anh để quên cái gì?"


Vương Thanh cúi người hôn lấy cần cổ của Phùng Kiến Vũ, mỗi nụ hôn của hắn đều khiến cho cơ thể cậu cũng phải nóng bừng khó chịu:


"Tôi để quên văn kiện của tôi"


Phùng Kiến Vũ nhìn tới bàn làm việc của Vương Thanh:


"Vậy anh qua đó lấy đi"


Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ ở trong lòng, đôi môi kia càng ngày càng muốn di chuyển sâu hơn xuống khuôn ngực cậu:


"Em lấy giúp tôi"


Phùng Kiến Vũ vội vã đẩy Vương Thanh ra rồi nhanh chóng bước về phía bàn làm việc của hắn:


"Là cái nào?"


Lúc Phùng Kiến Vũ còn đang gấp gáp vì việc cậu hiện tại không có mặc đồ ở bên trong thì đã có một lực mạnh mẽ nhấc bổng cậu lên cao đặt ở trên bàn làm việc, Vương Thanh mang hai chân của Phùng Kiến Vũ tách sang hai bên rồi chen người đứng vào giữa đó, khiến cho chân của Phùng Kiến Vũ không còn cách nào khép vào được nữa rồi. Phùng Kiến Vũ vội vã lấy đại một văn kiện ở trên bàn đưa đến trước mặt Vương Thanh hỏi:


"Là cái này phải không?"


Vương Thanh đến nhìn văn kiện một cái cũng không nhìn đã thản nhiên đáp rằng không phải:


"Cố tình mặc áo của tôi?"


Phùng Kiến Vũ đưa tay lên chỉnh lại áo choàng tắm bị xộc xệch của mình:


"Tôi không biết đâu là áo của anh, cái này là tôi lấy đại"


Vương Thanh nhếch môi, bàn tay đưa tới phía trước ngực cậu muốn kéo vạt áo ra:


"Thế sao? Lấy đại cũng liền lấy trúng áo của tôi rồi"


Phùng Kiến Vũ để hai tay trên vai Vương Thanh ý muốn đẩy hắn ra:


"Anh không phải nói có cuộc họp hay sao, anh nhanh đi đi"


Vương Thanh đưa tay sờ tới bắp đùi non mềm của Phùng Kiến Vũ:


"Gấp gáp như vậy muốn đuổi tôi đi là muốn một mình em ở trong phòng làm cái gì hả?"


Ý tứ trong lời nói kia của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ làm sao có thể không hiểu, Phùng Kiến Vũ gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, cậu giả bộ nhíu mày không vui muốn đuổi Vương Thanh đi nhanh một chút:


"Tôi thì có thể làm cái gì được chứ, đầu tôi rất là đau cho nên tôi muốn ngủ"


Vương Thanh hôn lấy đôi môi của Phùng Kiến Vũ, hôn rất là nhẹ nhàng nhanh chóng, không có như mọi khi đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong, có lẽ do hắn có cuộc họp cho nên mới làm như vậy, hắn sợ một khi mình đưa đầu lưỡi vào bên trong rồi liền sẽ dây dưa không ngớt khó mà tách khỏi hồ ly nhỏ này được:


"Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi"


Lúc Vương Thanh định rời khỏi Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ lại giống như nghĩ ra điều gì đó liền đưa tay kéo lấy áo hắn lại:


"Khoan đã, nhớ mang quần áo cho tôi, áo của tôi mới vừa rồi không cẩn thận làm ướt rồi"


Này chính là tự Phùng Kiến Vũ muốn tìm đường chết, Vương Thanh đã hạ quyết tâm rời đi rồi mà cậu còn đột nhiên níu kéo hắn lại thế này, không cần biết là cố tình hay vô ý, Vương Thanh trước vẫn là ôm chặt lấy eo người ta, điên cuồng cúi đầu cắn mút lấy cổ người ta, một tay đưa xuống phía đùi cậu vuốt ve chà sát. Phùng Kiến Vũ đẩy Vương Thanh ra thở dốc:


"Anh làm gì thế, anh không phải nói đi họp sao?"


Đúng lúc này phía bên ngoài liền có tiếng gõ cửa của thư ký Tiểu Khiết:


"Vương tổng, Vương tổng, mọi người đang đợi anh đến chủ trì cuộc họp"


Vương Thanh dừng lại động tác khàn giọng đáp:


"Được, tôi biết rồi"


Nói rồi Vương Thanh liền ôm lấy eo Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm cậu, từ đầu đến cuối không có hành động gì cũng không có ý định buông cậu ra. Phùng Kiến Vũ đối diện với cái nhìn nguy hiểm của Vương Thanh kia liền hốt hoảng trong lòng, cậu không dám tùy tiện cử động, chỉ sợ mình làm ra hành động gì không phải sẽ lập tức nguy hiểm tới bản thân, bây giờ cậu không có mặc đồ bên trong, Vương Thanh nếu như quả thật muốn sẽ rất dễ dàng làm loạn:


"Anh không đi họp sao?"


Vương Thanh để tay ở trên bắp đùi của Phùng Kiến Vũ:


"Em như vậy làm sao tôi có thể yên tâm mà đi họp đây?"


Phùng Kiến Vũ không hiểu ý Vương Thanh:


"Hả?"


Vương Thanh đưa đầu ngón tay chạm tới đôi môi của Phùng Kiến Vũ khẽ miết nhẹ:


"Bộ dạng này thật khiến cho tôi không nỡ rời xa"


Phùng Kiến Vũ sầu não thật không biết nên phải trả lời như thế nào cho phải, gương mặt lại bắt đầu ửng hồng lên một chút, ánh mắt trốn tránh nhìn sang một phía, cuối cùng Vương Thanh cũng đặt xuống môi Phùng Kiến Vũ một nụ hôn nhẹ nhàng rồi rời đi:


"Tôi đi họp, nhớ lau khô tóc"


Phùng Kiến Vũ không biết Vương Thanh rời đi từ lúc nào, mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên Phùng Kiến Vũ mới giật mình từ trên bàn làm việc nhảy xuống dưới sàn. Phùng Kiến Vũ trước vẫn là mang áo choàng tắm chỉnh lại thật cẩn thận rồi vội vã tiến tới cánh cửa ra vào ghé sát tai vào đó nghe thử, xem xem còn có động tĩnh gì nữa hay không, sau khi xác nhận được người bên ngoài đã đi rồi, Phùng Kiến Vũ mới dám thở nhẹ một hơi.


Phùng Kiến Vũ bước tới phía ghế sô pha ngồi xuống, theo thói quen mang điện thoại từ trong ba lô ra xem, khi cậu vừa mới mở điện thoại lên thì một loạt tin nhắn kia từ team chat gửi tới.


[Sóc Nhỏ]: Chào mọi người a


[Đại Boss]: Sóc nhỏ cậu đến rồi, nói cho cậu biết team chat của chúng ta có thêm người mới


[Sóc Nhỏ]: Người mới sao? Hoan nghênh người mới!


[Đoạt Thiên Hạ]: Có lẽ người mới không ở đây


Phùng Kiến Vũ xem lại danh sách số người trong team chat quả nhiên đã tăng thêm một người, người ở vị trí số 13 kia tên là [Thỏ Trắng Lớn], còn có một người nữa ở trên cậu cũng chưa thấy từng lên tiếng nói ở đây bao giờ, đó chính là [Dương Quang], Phùng Kiến Vũ bởi vì đang rảnh rỗi cho nên muốn cùng mọi người trong team chat trò chuyện một chút.


[Sóc Nhỏ]: Người mới là Thỏ Trắng Lớn sao?


[Trợ Công]: Đúng vậy


[Sóc Nhỏ]: Là nữ sao?


[Phúc Hắc Công]: Tôi nghĩ là nữ, có nam nào để tên đó sao?


[Sóc Nhỏ]: Thế còn cô, có nữ nào để tên đó sao?


[Phúc Hắc Công]: ...


[Rên Ngọt]: Người ta chưa có giới thiệu gì cả, vừa vào đã im lặng rồi


[Sóc Nhỏ]: Vậy là người nào cho Thỏ Trắng Lớn vào thế?


[Phùng Kiến Hồn]: Là tôi, Thỏ Trắng Lớn trực tiếp nhắn tới cho tôi


[Sóc Nhỏ]: Người ta quen biết cô hả?


[Phùng Kiến Hồn]: Không có quen biết, chỉ nói là muốn vào trong đây nói chuyện mà thôi, tôi cảm thấy cô ấy cũng được nên liền cho vào.


[Sóc Nhỏ]: Vậy thì là nữ rồi


[Phùng Kiến Hồn]: Là nữ đó!


[Sóc Nhỏ]: Người tên Dương Quang là ai vậy, tôi online cũng chưa thấy cậu ta nói chuyện bao giờ.


[Đồi Hướng Dương]: Người đó sao? Cũng giống như cậu đó, lần đầu tiên thích đàn ông, muốn vào trong đây để trao đổi học hỏi, thỉnh thoảng mới lên tiếng mà thôi.


[Sóc Nhỏ]: Là vậy sao, như vậy cậu ta là công hay thụ thế?


[Bạo Hoa Cúc]: Dâm đãng thụ này, tổng tài phúc hắc không thể thỏa mãn cậu sao, cậu còn đi hỏi người khác làm gì?


[Sóc Nhỏ]: Tôi không có dâm đãng nha, phía sau còn đặc biệt thêm ba trạng thái tức giận


[Dưa Chuột Lớn]: Tổng tài của cậu không dám làm đến bước cuối cùng cho nên cậu mới muốn kiếm người khác sao?


[Sóc Nhỏ]: Không phải, anh ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, nhưng mà tôi vẫn chưa chuẩn bị đến vấn đề này nữa.


[Đồi Hướng Dương]: Muốn thao cậu lắm rồi hay sao?


[Sóc Nhỏ]: ...


[Đại Boss]: Có thể chụp hình tổng tài của cậu cho mọi người xem hay không?


[Dưa Chuột Lớn]: Đúng thế, tôi cũng muốn xem


[Phúc Hắc Công]: Tôi đợi hình chụp của tổng tài


Phùng Kiến Vũ nhìn tới máy điện thoại của Vương Thanh để ở bên ghế sô pha, mới vừa rồi hắn không có cầm điện thoại theo cho nên cậu liền đưa tay muốn mở lên xem thử, đáng tiếng điện thoại của Vương Thanh lại cài mật khẩu cho nên Phùng Kiến Vũ trước sau vẫn là không thể chạm tới được dữ liệu bên trong.


[Sóc Nhỏ]: Tôi không chụp hình của anh ta


[Đồi Hướng Dương]: Bây giờ cậu lén chụp một tấm đi


[Sóc Nhỏ]: Anh ta đi họp rồi


[Rên Ngọt]: Hay là cậu chụp một tấm hình của cậu đi, tôi thật nghi ngờ cậu là nữ đóng giả nam đó


[Đại Boss]: Tôi cũng nghi ngờ


[Dưa Chuột Lớn]: Chụp một tấm của cậu đi


Phùng Kiến Vũ đương nhiên không thể chụp mặt của mình được, bởi vì sau này nếu như cậu nổi tiếng rồi, để cho đám nhóm này biết mặt sẽ là một bất lợi.


[Sóc Nhỏ]: Tôi không thể chụp, nghề nghiệp của tôi có chút đặc thù, không tiện đâu


[Đoạt Thiên Hạ]: Như vậy làm sao biết được cậu có thật sự là nam hay không?


[Trợ Công]: Đúng đúng đúng


Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi liền đưa điện thoại lên một chút chụp lại hình người cậu, chỉ có duy nhất gương mặt là không thể nhìn thấy mà thôi.


[Sóc Nhỏ]: Tôi là nam đó, đã tin chưa


[Rên Ngọt]: Cậu đang ở chỗ nào thế, mặc áo choàng tắm sao?


[Dưa Chuột lớn]: Chỗ cổ của cậu... là vết hôn phải không?


[Đại Boss]: Còn nói chưa làm, cậu đang ở phòng ngủ của tổng tài sao?


Phùng Kiến Vũ cũng không thể ngờ rằng bọn họ lại có thể nhìn ra được vết hôn ở trên cổ cậu, lúc đầu chụp hình cũng không nghĩ tới vết hôn này, nếu như cậu biết nhất định sẽ không gửi hình qua.


[Sóc Nhỏ]: Là thật, chưa có làm qua


[Đồi Hướng Dương]: Mới không tin đâu, hôn dữ như vậy còn chưa ăn qua, mà cậu đang ở đâu thế, vì sao ở góc phía trên ghế sô pha có nhiều quần lót như vậy?


[Phúc Hắc Công]: Là loại quần lót này phải không?


Phùng Kiến Vũ nhìn tới tấm ảnh [Phúc Hắc Công] gửi tới, quả thật chính là giống y như chiếc quần lót của cậu, rõ ràng quần lót kia cậu đã gấp lại thật ngay ngắn rồi, như thế nào bọn họ lại vẫn có thể nhìn ra được, thật đúng là kỳ quái mà.


[Rên Ngọt]: Còn nói mình không phải là tiểu thụ dâm đãng, không dâm đãng lại mặc cái loại quần lót đó sao


Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy bất lực, nếu như nói cậu dâm đãng vậy Vương Thanh thì gọi là cái gì đây, số quần lót kia là chính hắn tự chọn cho cậu.


[Sóc Nhỏ]: Là anh ta chọn, tôi cũng không hề xem qua.


[Đại Boss]: Như vậy lại càng kỳ quái, thân thiết đến mức nào mà chọn quần lót không đứng đắn như vậy cho cậu chứ, nói chưa làm qua ai mà tin đây


[Rên Ngọt]: Tôi cũng chỉ xem qua tiểu thuyết miêu tả thôi, bây giờ có nhân chứng sống rồi, cậu lên tiếng nói cho tôi cảm giác là như thế nào, có đau hay không?


[Dưa Chuột Lớn]: Tôi cũng muốn biết


[Dương Quang]: Cậu đã làm thật rồi sao?


Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên nhìn thấy người tên [Dương Quang] này lên tiếng nói chuyện, cho nên lúc định đưa tay nhấn chữ trả lời cũng phải dừng lại một chút.


[Bạo Hoa Cúc]: Cậu xem kìa, ngay cả Dương Quang cũng hỏi, cậu ta cũng giống như cậu mới lần đầu thích đàn ông, cậu coi như là nói cho cậu ta trước để cậu ta chuẩn bị đi


[Sóc Nhỏ]: Tôi thật sự chưa có làm, là thật đó


[Đồi Hướng Dương]: Cậu lừa gạt ai tin được chứ


[Phúc Hắc Công]: Cậu ngại ngùng cái gì đây


[Sóc Nhỏ]: Tôi thật sự chưa có làm, anh ta định làm tới nhưng tôi cự tuyệt


[Đại Boss]: Tiểu thụ dâm đãng cậu chưa có làm thật sao?


[Sóc Nhỏ]: Tôi không có dâm đãng đâu, phía sau lại đặc biệt thêm ba trạng thái tức giận.


[Phúc Hắc Công]: Cậu đang ở nhà của tổng tài sao, vì sao lại mang quần lót xếp hết ra ghế sô pha như thế, tiểu thụ dâm đãng cậu còn nói không phải dâm đãng


[Sóc Nhỏ]: Đang ở công ty, trong phòng làm việc của anh ta


[Phùng Kiến Hồn]: Lại nói chưa làm, chưa làm vì sao ở phòng làm việc của người ta mặc áo choàng tắm, còn có mang mấy thứ đồ không lành mạnh kia xếp ra chứ


[Sóc Nhỏ]: Vừa rồi anh ta suýt chút nữa ăn tôi rồi, may mắn là có người gọi anh ta đi họp, tôi thật sự chưa có làm.


[Dương Quang]: Cậu làm thế nào mà quyến rũ được người đứng đầu công ty thế, cậu có thể nói cho tôi biết một vài cách hay không?


[Đại Boss]: Cậu cũng muốn đi quyến rũ tổng tài của cậu sao?


[Dương Quang]: Đúng thế


[Phùng Kiến Hồn]: Cậu phải thật là dâm, giống như cậu ta vậy


[Sóc Nhỏ]: Tôi không có dâm đãng nha, tôi tức giận thật đấy.


[Đại Boss]: Được được được, không được gọi cậu ấy là tiểu thụ dâm đãng


[Sóc Nhỏ]: Không cùng mấy người nói chuyện nữa.

0px; -wc3s

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro