Chương 50: Tôi có vẻ thích phụ nữ hơn đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không rõ là Phùng Kiến Vũ sợ Vương Thanh đợi lâu hay là vì sợ người khác phát hiện ra hắn mà quả thật rất nhanh mặc quần áo vào người đi xuống phía dưới. Dọc đường đi Phùng Kiến Vũ liền bắt gặp nhóm người cùng phòng, Bạch Dịch nhìn thấy Phùng Kiến Vũ thì gọi hỏi:


"Phùng Kiến Vũ, cậu đi đâu thế?"


Phùng Kiến Vũ vừa đi vừa đáp:


"Ra ngoài một chút"


Nói rồi không để cho ai kịp phản ứng cái gì đã biến mất sau thang máy rồi, Phùng Kiến Vũ lúc bước ra khỏi ký túc xá liền nhìn thấy được có một cô gái nào đó hình như đang đứng nói chuyện với Vương Thanh, bởi vì mắt của Phùng Kiến Vũ bị cận hơn nữa hôm nay lại không mang kính áp tròng cho nên không thể nhìn ra được người đó là ai, chỉ thấy được người này có vẻ như mặc một chiếc váy màu đen bó sát người rất gợi cảm. Phùng Kiến Vũ bởi vì không muốn để cho ai biết được quan hệ giữa cậu và Vương Thanh cho nên lúc này liền lựa chọn đứng ở một góc nghe lén bọn họ nói chuyện. Phùng Kiến Vũ nghe câu được câu không chỉ biết được hình như cô gái kia cũng là người trong nhóm nghệ sĩ thực tập, xem cách nói chuyện này hẳn là đang muốn câu rùa vàng. Phùng Kiến Vũ cố gắng muốn bước lên phía trước để nhìn cho kỹ gương mặt của cô gái kia, nhưng mà lại không cẩn thận đá trúng vỏ lon bia bên đường khiến cho nó phát ra tiếng động, Phùng Kiến Vũ giật mình vội vã nép vào một góc không dám ló đầu ra ngoài, một lúc lâu sau đó liền có một giọng nam phía xa lên tiếng:


"Còn định đứng ở đó đến khi nào?"


Phùng Kiến Vũ biết là Vương Thanh nói mình rồi cho nên cũng không tiếp tục trốn nữa, một bộ dạng như tên trộm bị bắt tại trận bước ra ngoài, ai kia không cần phải truy hỏi đã tự khai rồi:


"Không phải là nghe lén, là bởi vì tôi đợi hai người nói chuyện xong mới ra, tôi không muốn người ta biết quan hệ của chúng ta"


Vương Thanh buồn cười mở cửa xe cho Phùng Kiến Vũ rồi vòng về phía bên kia ngồi vào ghế lái:


"Cái gì mà quan hệ của chúng ta chứ?"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy câu nói kia lại bắt đầu xấu hổ, cậu nhanh chóng ngồi vào trong xe đóng cửa lại không đả động gì nữa đến chuyện này. Người bên cạnh bất chợt nhào tới mang đầu gục vào cần cổ cậu hít hà một hồi, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng đẩy mạnh Vương Thanh ra quát:


"Làm cái gì thế hả?"


Vương Thanh bị đẩy mạnh cũng không cảm thấy đau đớn gì vẫn bình thản trả lời:


"Mùi thơm ở chỗ nào hóa ra là từ trên người em"


Phùng Kiến Vũ chỉnh lại áo thun của mình một chút bất mãn nói:


"Tôi vừa mới tắm xong"


Vương Thanh mỉm cười khởi động xe:


"Thì ra là thế"


Không gian cứ như vậy rơi vào trầm mặc suốt 5 phút, Phùng Kiến Vũ ngồi ở ghế lái phụ cũng không được tự nhiên, thỉnh thoảng sẽ lén lén thông qua kính chiếu hậu nhìn tới gương mặt Vương Thanh, đến khi vô tình bắt gặp được ánh mắt của hắn cũng đang nhìn cậu liền ho một tiếng vội vã quay đi:


"Chúng ta đi đâu thế?"


Vương Thanh hỏi:


"Em muốn đi đâu?"


Phùng Kiến Vũ đáp:


"Tôi chỉ muốn về ký túc xá thôi"


Vương Thanh không trả lời mà hỏi sang vấn đề khác:


"Hôm nay ăn đã no chưa?"


Phùng Kiến Vũ không dùng miệng trả lời mà mang bụng của mình ra trả lời, cậu đúng là thật không có bản lĩnh chỉ vừa nghe thấy người ta hỏi đến chuyện thức ăn thôi đã phải mất mặt như vậy rồi. Vương Thanh buồn cười:


"Này là câu trả lời thành thật nhất"


Phùng Kiến Vũ đưa tay sờ lên bụng mình có chút cảm thấy ủy khuất:


"Thịt chỉ được ăn vào ngày chẵn, hôm nay là thứ 3 cho nên tôi ăn cá, nhưng mà cá cũng chỉ có 200g thôi còn lại toàn là rau, tôi ăn không quen nên chỉ ăn mỗi cá... hiện tại bụng đúng là chưa no"


Vương Thanh chính là nắm được điểm yếu này của Phùng Kiến Vũ, hắn đặc biệt dặn dò người phụ trách khẩu phần ăn uống không cho Phùng Kiến Vũ bất cứ một miếng thịt nào, để cho người ta không còn cách nào khác mỗi buổi tối phải cùng hắn gặp mặt, cùng hắn dùng bữa. Vương Thanh có một thói quen rồi, thói quen này là do Phùng Kiến Vũ gây ra, chính là bữa tối phải ăn cùng với người ta mới có thể cảm thấy ngon, còn nhớ lần trước Phùng Kiến Vũ trở về quê 3 ngày Vương Thanh hắn chỉ gọi vài món qua loa ăn mà thôi:


"Như vậy muốn ăn cái gì?"


Phùng Kiến Vũ nghĩ muốn ăn thịt ngỗng bởi vì ngày hôm nay ở trên mạng vô tình nhìn thấy quảng cáo của một tiệm ăn về thịt ngỗng nhìn vô cùng bắt mắt, thế cho nên lúc này hai mắt liền sáng lên làm cho Vương Thanh còn tưởng rằng mình nhìn thấy sao trời rồi:


"Thịt ngỗng, tôi chưa được ăn thịt ngỗng, nghe nói rất là ngon"


Vương Thanh dừng xe ở trước một cửa tiệm bán đồ trang sức, Phùng Kiến Vũ quay sang khó hiểu hỏi hắn:


"Tới đây làm cái gì thế?"


Vương Thanh mở cửa xe bước xuống:


"Mau xuống thôi"


Phùng Kiến Vũ đi ở phía sau Vương Thanh bước vào bên trong, tiệm trang sức lớn dưới ánh đèn càng thêm sáng lung linh lấp lánh. Hai người dừng lại ở một quầy trang sức nam, nữ nhân viên bán hàng là một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng:


"Xin hỏi hai người muốn mua gì?"


Vương Thanh từ chối sự giúp đỡ của nữ nhân viên kia:


"Không cần, để em ấy tự chọn là được rồi"


Phùng Kiến Vũ giật mình quay đầu sang hỏi Vương Thanh:


"Tôi chọn sao? Không cần, tôi không đeo trang sức làm cái gì"


Vương Thanh chạm tay vào tai của Phùng Kiến Vũ:


"Không phải nói em mang khuyên tai sẽ rất đẹp sao, tôi muốn là người mua chiếc khuyên tai đầu tiên cho em"


Phùng Kiến Vũ liếc nhìn nữ nhân viên bán hàng đang nhìn chằm chằm mình thì xấu hổ, một tay đưa tới sờ chóp mũi khẽ ho nhẹ đánh lạc hướng bằng cách chỉ tới hàng loạt mẫu khuyên tai để cho nữ nhân viên kia không có thời gian mà để ý cái gì khác:


"Như vậy mẫu này, mẫu này, mẫu này... mẫu này nữa"


Đến khi hơn 10 hộp nhỏ được đặt ở trên mặt kính rồi Phùng Kiến Vũ liền nói nữ nhân viên kia không cần để ý đến bọn họ. Bởi vì Vương thị cùng công ty trang sức này có hợp tác cho nên nhân viên cũng biết được người tới là Vương tổng, vì thế không lo bọn họ sẽ mang trang sức rời đi cho nên mới nhanh chóng bước sang chỗ khác. Phùng Kiến Vũ thấy nữ nhân viên kia rời đi rồi mới nói nhỏ với Vương Thanh:


"Anh sao lại như thế hả, vì sao ở trước mặt người khác lại nói thế chứ, sẽ khiến cho người ta hiểu nhầm đấy"


Vương Thanh nhẹ giọng đáp ứng:


"Được rồi, cô ấy cũng không có hiểu sai chuyện gì cả"


Phùng Kiến Vũ quay đi lầm bầm:


"Lại nữa..."


Vương Thanh lấy đại một hộp đựng đôi khuyên tai kia đưa lên trước mặt của Phùng Kiến Vũ:


"Là thích cái này sao?"


Phùng Kiến Vũ gạt tay Vương Thanh để hộp khuyên tai kia xuống mặt kính:


"Tôi không cần mua khuyên tai đắt tiền như vậy, chúng ta về thôi"


Vương Thanh trầm giọng:


"Không mua không về"


Phùng Kiến Vũ liếc nhìn Vương Thanh:


"Anh mua cũng có ích gì chứ, cũng chẳng phải là người đầu tiên mua, khuyên tai đầu tiên là do tôi tự mua rồi"


Vương Thanh không nhiều lời nữa trực tiếp gọi nhân viên bán hàng tới:


"Gói hết chỗ này vào cho tôi"


Phùng Kiến Vũ hốt hoảng vội cản lại:


"Này khoan đã, không cần mua nhiều như thế"


Vương Thanh quay sang uy hiếp Phùng Kiến Vũ:


"Như vậy chọn đi, nếu không tôi sẽ mua hết"


Phùng Kiến Vũ cậu chính là bị ép buộc mua, Vương Thanh Phùng tiền cho cậu thật sự rất nhiều khiến cho cậu càng thêm lo lắng mình sau này không có khả năng trả lại cho hắn. Vương Thanh đứng ở một bên quan sát hồ ly nhỏ nhà mình đang nhíu mày thất thần giống như suy nghĩ gì đó liền lên tiếng gọi:


"Mau chọn khuyên tai đi"


Phùng Kiến Vũ giật mình liếc Vương Thanh một cái rồi nhìn tới giá tiền của từng đôi khuyên tai một, đôi rẻ nhất cũng đến 1000, đôi đắt nhất thật sự nhìn tới số tiền cũng choáng váng rồi. Cuối cùng Phùng Kiến Vũ quyết định chọn một chiếc khuyên hình tròn nhỏ nhìn không có gì đặc biệt cả ngược lại còn vô cùng đơn giản:


"Vậy muốn cái này"


Vương Thanh cầm lấy hộp khuyên tai kia rồi hướng nữ nhân viên bán hàng nói:


"Cô đi làm việc của mình đi"


Nữ nhân viên kia đi rồi Vương Thanh liền tự tay mang khuyên tai đeo lên giúp cho Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ vô cùng căng thẳng ở đây nhiều người như thế mà Vương Thanh lại làm trò này thật sự là muốn hại chết người ta rồi mà. Vương Thanh ngược lại rất thản nhiên, một bộ dạng chậm rãi bình thản vừa đeo khuyên tai cho Phùng Kiến Vũ vừa trấn an cậu:


"Không cần căng thẳng"


Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng:


"Anh như vậy mà còn nói tôi không cần căng thẳng, nhiều người nhìn lắm"


Vương Thanh mang bên khuyên tai còn lại đeo vào tai cho Phùng Kiến Vũ rồi thỏa mãn đứng ngắm nhìn cậu một lúc, cuối cùng vẫn phải cảm thán một tiếng:


"Đúng là mang khuyên tai vào càng đẹp hơn"


Phùng Kiến Vũ xoay người nhìn về phía gương nhỏ đặt ở trên tủ kính, không phải là bản thân tự khen ngược mà quả thật cậu đeo vào nhìn vô cùng hợp, khuyên tai màu bạc không có bất cứ một viên đá nhỏ nào nhưng cũng lấp lánh lạ thường. Phùng Kiến Vũ đưa tay sờ lên tai của mình một chút, xoay phải xoay trái một chút, nghiêm túc đánh giá rồi hài lòng gật đầu.


Khi Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh ra quầy tính tiền, Phùng Kiến Vũ lúc này mới phát hiện ra một vấn đề chính là vừa mới rồi cậu nhìn nhầm giá của nó rồi, đôi khuyên tai này không phải 1000 mà đến những 7000, sau khi tận mắt nhìn thấy Vương Thanh trả tiền thì càng thêm áy náy hơn, đến lúc hai người ngồi vào trong xe rồi Phùng Kiến Vũ lại thở dài thườn thượt:


"Sao vừa rồi tôi nhìn giá của nó là 1000 sao bây giờ đã lên những 7000 rồi?"


Vương Thanh trêu đùa Phùng Kiến Vũ:


"Căng thẳng lén nhìn tôi đến mức nhìn lộn giá cũng dễ hiểu thôi"


Phùng Kiến Vũ không tức giận mà chỉ cảm thấy lo lắng:


"Anh mua nhiều đồ cho tôi thế này, tôi không biết sau này có thể trả lại cho anh hay không nữa..."


Vương Thanh đáp:


"Phùng tiên cho em anh một chút cũng không đau lòng, thế cho nên em không cần phải suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Còn có nếu như muốn báo đáp tôi, như vậy liền đồng ý để tôi thao là được rồi"


Phùng Kiến Vũ thật sự bị lời nói phía trước của Vương Thanh làm cảm động, nhưng đến lời nói phía sau thì thôi rồi, hắn tốt nhất không nên nói ra thì hơn:


"Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy thứ đó, đầu tư vào tôi nhiều như vậy cũng chỉ nghĩ đến mấy thứ đó mà thôi"


Vương Thanh vẫn cứ bình thản trả lời Phùng Kiến Vũ:


"Nếu chỉ đơn giản là muốn theo em thôi thì em hiện tại không thể ngồi vững ở chỗ này đâu"


Phùng Kiến Vũ thật sự trong lòng chỉ lo lắng Vương Thanh đột nhiên cường bạo mình mà thôi, thế cho nên khi Vương Thanh nói ra câu kia liền khiến cho Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảnh giác một chút:


"Anh sau này đừng nói như vậy có được hay không hả?"


Vương Thanh nhếch môi cười:


"Nói cái gì? Tôi chỉ nói sự thật mà thôi"


Phùng Kiến Vũ im lặng một chút rồi hít một hơi thật sâu nhỏ giọng nói:


"Vương Thanh, tôi hình như thích... phụ nữ đó"


Vương Thanh đang lái xe trên đường đột ngột phanh gấp lại quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ bị dọa sợ lao người về phía trước, tay nhỏ đã đặt sẵn ở trên chỗ mở cửa xe nhấn xuống rồi, đáng tiếc cửa xe không biết từ khi nào lại bị khóa lại thế này.


Vương Thanh như là muốn nhào qua người của Phùng Kiến Vũ vậy, cậu cảm nhận rõ ràng được sự tức giận phát ra từ người này:


"Có phải em thích cô gái ở quê đó rồi hay không?"


Phùng Kiến Vũ run rẩy một chút hai mắt mở lớn nhìn Vương Thanh sợ hãi:


"Không có... chỉ là tôi cảm thấy mình có vẻ thích phụ nữ hơn đàn ông"


Vương Thanh mạnh tay bóp lấy cằm của Phùng Kiến Vũ lạnh giọng truy hỏi:


"Có phải em đang thích người phụ nữ khác rồi hay không?"


Phùng Kiến Vũ nắm lấy cổ tay của Vương Thanh khó khăn nói:


"Không có, anh làm sao thế?"


Vương Thanh đưa sát gương mặt của mình về phía Phùng Kiến Vũ hơn:


"Không có? Không có vì sao đột nhiên lại cùng tôi nhắc vấn đề này?"


Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu sang một bên né tránh hơi thở bất ổn kia của Vương Thanh:


"Bởi vì anh Phùng tiền cho tôi nhiều thế này, tôi lại có cảm giác mình hình như đang lừa dối anh rồi"


Vương Thanh xoay cằm của Phùng Kiến Vũ đối diện mình:


"Chuyện em lừa dối tôi cũng không phải là ít đâu... nhưng mà tôi căn bản sớm đã biết hết rồi cho nên cái này cũng không gọi là lừa dối"


Phùng Kiến Vũ giật mình hả một tiếng, miệng chỉ vừa mới há ra thôi liền đón nhận ngay được nụ hôn mạnh mẽ cùng giận dữ kia của Vương Thanh, đầu lưỡi của hắn ở trong khoang miệng cậu càn quét khắp mọi nơi, hơn nữa đầu lưỡi của bản thân cậu còn bị miệng của hắn mút lấy đến mức cảm giác được người này muốn mang đầu lưỡi của cậu đoạt đi. Không gian ở trong xe vừa chật chội vừa yên tĩnh, lại chọn đúng ở bên đường đỗ xe vắng vẻ làm cho lòng người bắt đầu lo lắng xôn xao. Tay của Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh khóa chặt ở trên đỉnh đầu, tiếng mút mát phát ra từ miệng của hai người khiến cho Phùng Kiến Vũ trong phút chốc căng thẳng, thật ra Phùng Kiến Vũ khi hôn cũng đã không còn quá mức cự tuyệt nhưng mà tâm trạng của cậu hiện tại thật sự bất ổn không thôi.


Người ta nói thứ không chiếm được càng sẽ khiến trái tim phải xao động, người được yêu thì lại quá hững hờ, cũng giống như Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ vậy, một người lần đầu tiên tốn nhiều tâm sức để theo đuổi đối phương vẫn chưa nhận được sự đáp lại, một người lại vì được đối phương quá mức yêu chiều mà trở nên hững hờ không hề quan tâm đến phần tình cảm kia. Chuyện yêu đương rắc rối này không một ai trong hai người có thể hiểu được, nhưng sự thật lại có một điều mỉa mai thế này... thứ bản thân không thể hiểu lại bắt người khác phải lĩnh ngộ thật nhanh, thế cho nên phải mất một khoảng thời gian sau đó hai người mới có thể dần dần lĩnh ngộ được, dĩ nhiên đây là để nói sau đi.


Buổi tối ngày hôm ấy Phùng Kiến Vũ không cùng Vương Thanh đi ăn nữa, Vương Thanh mua cho Phùng Kiến Vũ cả một con ngỗng quay thật lớn ở cái nhà hàng mà cậu nhìn thấy trên mạng kia. Sau đó thì cả một đường đi trở về hai người lại không nói với nhau bất cứ câu nào cả. Phùng Kiến Vũ cảm thấy Vương Thanh rất khó hiểu, hắn vì sao đã biết được những chuyện cậu đang lừa dối hắn rồi nhưng lại vẫn có thể đối xử tốt với cậu như thế, hố sâu này đúng là càng bước tới càng lún thật sâu mà.


Xe dừng lại ở cách cửa ký túc xá một khoảng cách, hiện tại mới có hơn 8 giờ mà thôi, Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn Vương Thanh một cái rồi lại khó xử, dù sao cậu hiện tại nghĩ mình chẳng khác nào một tên đi lừa dối tình cảm của người ta cả:


"Vương Thanh, anh tức giận tôi sao?"


Đúng lúc này điện thoại của Vương Thanh đột nhiên rung lên, Phùng Kiến Vũ im lặng ngồi một bên đợi Vương Thanh nói chuyện. Phùng Kiến Vũ nghe được đầu dây bên kia có vẻ rất ồn ào, còn nghe được có tiếng la hét của phụ nữ, lại lén lén quan sát sắc mặt của Vương Thanh một chút phát hiện ra hắn đang không mấy thả lỏng.


"Cô ta lại làm sao nữa?... được rồi... tôi biết rồi... tôi sẽ về giải quyết"


Vương Thanh nói chuyện điện thoại xong liền quay sang bảo Phùng Kiến Vũ:


"Được rồi em vào trong đi, tôi có chuyện cần phải giải quyết rồi"


Phùng Kiến Vũ hả một tiếng rồi bước xuống xe, trong lòng thật sự không rõ vì sao mình lại có chút buồn bực như vậy, đến khi cậu bước xuống xe rồi thì chiếc range rover kia vụt đi nhanh chóng, Phùng Kiến Vũ đứng ở phía sau thất thần một chút mới xoay người bước vào trong ký túc xá. Có một sự thật là ngày hôm nay trong lòng Phùng Kiến Vũ đã có một sự thay đổi, sự thay đổi này quá nhỏ đến mức cậu không thể nào ngay lập tức phát hiện ra được...

webki"^{q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro