Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ly hôn, Quốc Hy quyết định đi du lịch. Cô sẽ không nói gì với bố mẹ hết. Họ nên biết đây là một cuộc hôn nhân chết ngay từ khi mới bắt đầu.

Quốc Hy và Đông Quân được hứa hôn từ nhỏ. Bố mẹ cô và bố mẹ anh vốn chơi rất thân với nhau. Nhà cô tuy không giàu có nhưng lại là một gia đình trí thức danh tiếng. Một năm trước bố mẹ Quân từ bên Mỹ về nước để nói chuyện kết hôn cho hai người, lúc ấy Hy mới biết số phận của mình đã được định đoạt từ khi chưa sinh ra.

Sau đó cô bị ép đi gặp Quân. Anh ấy là người đẹp mã, nhưng tâm hồn thì khô cằn hết sức. Buổi gặp kéo dài gần một giờ mà hai người không nói gì nhiều. Chỉ vì Quân phải ngồi giải quyết công việc và nói chuyện với một người đồng nghiệp nào đó. Đây là điều khiến Hy.        không thích anh từ ngay lần đầu tiên gặp.

Khi cô đứng dậy đi bỏ đi thì anh bất ngờ nắm tay cô kéo lại. Anh liếc nhìn cô một cái như để nói "đợi tôi", rồi chú tâm nói chuyện tiếp với người ở đầu dây bên kia: "Không, con số đó không nói lên được điều gì cả, chúng ta phải hết sức bám lấy hạng mục lần này... "

Anh nắm tay cô phải đến mười lăm phút đồng hồ, câu chuyện của anh cứ dài miên man bất tận. Những người trong quán cà phê bắt đầu nhìn hai người bằng một đôi mắt kì lạ.

Hy chán nản, không phải là cô không muốn đi, mà vì phép lịch sự. Nó đã như ăn sâu vào máu thịt của cô. Từ nhỏ cô đã luôn được dạy khi người khác đang nói chuyện thì đừng cố gắng xen vào. Có thể người khác nghĩ rằng cô đang thái quá, nhưng đúng là cô không muốn lên tiếng khiến công việc của anh bị ảnh hưởng.

Xong xuôi, Quân đứng dậy. Anh dắt cô ra ngoài khiến cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Anh đi đâu đấy?"

Quân quay lại, nhìn cô rất thản nhiên: "Tôi tưởng bố mẹ đã nói rồi, chúng ta sẽ kết hôn."

"Ý anh là bây giờ sao?"

Quân nhìn đồng hồ: "Ừ, bây giờ. Tôi không có thời gian nhiều lắm đầu. Chúng ta chỉ có một giờ thôi."

"Anh bị điên à?" Hy thốt lên. "Tại sao tôi phải kết hôn với anh vào lúc này chứ?"

"Thế cô đến gặp tôi làm gì?" Quân cười.

"Chỉ muốn xem tôi và anh có hợp nhau hay không."

Quân tiến đến, Hy lùi lại. Anh ta trở nên đểu cáng hơn bao giờ hết. Đó là lần duy nhất Hy thấy Quân là một người biết đùa: "Tôi trong mắt cô kinh khủng lắm hả?"

Hy nhìn qua chỗ khác: "Không phải, chỉ là... Anh có thể đứng dịch ra một chút được không?"

Quân đứng lùi ra theo ý cô, anh nói: "Tôi biết chúng ta sẽ chẳng hợp nhau đâu. Buổi hẹn này đã cho kết quả ngay từ lần đầu tiên rồi. Nhưng mà chúng ta không thể làm trái ý các cụ được, cho nên tôi muốn bàn với cô một kế hoạch."

"Kế hoạch ư?"

"Chúng ta sẽ sống với nhau một năm rồi ly hôn."

Mọi chuyện cứ như thế diễn ra. Cô vẫn nghĩ rằng nó hoàn toàn nhẹ nhàng và chẳng có gì phải lo nghĩ về cuộc hôn nhân này. Dù sao thì hai người cũng chẳng yêu nhau, chẳng thấy nhau tốt đẹp ở điểm gì, nhưng bố mẹ đôi bên lại luôn muốn làm thông gia của nhau, vậy thì cứ dọn về ở với nhau. Anh làm việc của anh, cô làm việc của cô, đến hạn thì hai người sẽ làm một cuộc ly hôn.

Cô không phải là người sợ ly hôn hay sợ người ta rèm pha chuyện ly hôn của mình, thì có gì mà không dám cưới anh?

Nhưng cưới Quân về rồi, điều khiến cô khó chịu không phải là Quân quá lạnh lùng, không phải là Quân quá bận rộn, càng không phải là chuyện Quân không yêu cô. Mà anh công khai yêu một người phụ nữ khác trước mặt cô.

Cô ta là thư kí của anh, tên Nhật Lệ. Hằng ngày ở cơ quan, hai người ở bên nhau sớm tối. Anh ít khi về nhà, thường sẽ qua nhà cô ta. Lúc đầu Hy cũng chẳng có gì khó chịu, vì nghĩ hai người chỉ đang thực hiện một cuộc hôn nhân hợp đồng, nhưng càng ngày người phụ nữ đó càng khiến cô khó chịu.

Cô ta về nhà của cô, ngồi ăn cơm với vợ chồng cô. Sau đó hai người sẽ vào phòng của Quân blàm việc hay làm gì đó khác thì cô không biết.

Cô ta lúc nào cũng kể chuyện về Quân cho cô nghe mỗi lúc hai người ở riêng. Mà điều nực cười nhất ở đây là Nhật Lệ luôn miệng nói rằng: "Ôi không biết khi nào hai người mới ly hôn nhỉ? Người lớn lắm chuyện thật đấy, chả hiểu ông nào nghĩ ra cái trò hứa hôn này. Làm cho bao nhiêu người phải khổ."

Chính vì sự vô ý của Nhật Lệ mà Hy đã từng nghĩ đến chuyện không muốn ly hôn với Quân. Nhưng Quân thật biết cách khiến cho người ta muốn chạy xa. Anh quá khô khan, lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô, không bao giờ để cô có manh nha ý nghĩ rằng hai người sẽ có tình cảm.

Tuy nhiên, cô biết đó không phải lý do khiến cho hai người ly hôn. Lý do chính đáng để ly hôn chính là cô không muốn mình sẽ trở thành một người thứ ba.

Cô nhận ra mình dần dần thích người đàn ông này. Cô khó chịu khi thấy Nhật Lệ, cô khó chịu khi Quân cứ đi mãi không về, cô muốn anh được vui, cô muốn anh nói chuyện dịu dàng hơn với cô.

Cách đây hai tuần, Quân và Nhật Lệ giận nhau, anh rủ cô uống rượu.

Hy không nghĩ gì nhiều, cô chưa bao giờ thấy anh ấy buồn như vậy. Lúc đó đáng ra cô nên nói rằng cô muốn ly hôn, để không phải thấy con người thật của anh là một người sống tình cảm và nội tâm. Không phải là anh lạnh lùng hay chẳng ga lăng với phụ nữ, anh chỉ đang cố gắng tránh xa tất cả để bảo vệ tình yêu của mình thôi.

Đêm hôm ấy hai người say, cô biết rằng mình có lỗi, nhưng khi anh hôn cô thì cô lại chẳng thể làm gì khác được. Trong cơn say anh bảo: "Nhật Lệ, anh sai rồi. Hãy tha thứ cho anh, anh không nên chơi đùa với tình yêu của chúng mình như vậy."

"Anh chơi đùa cái gì?" Hy cố gặng hỏi.

Anh bắt đầu hôn vào cổ cô và có lẽ là muốn hơn nữa. Những lời nói dần dần bị cái hôn nuốt trôi đi. "Anh không nên cưới cô ấy... anh có tội... "

Hy thần người ra, cô để mặc anh, suy nghĩ cứ trôi miên man vô định.

Cho đến khi một tiếng nói từ đằng sau cất lên: "Hai người đang làm gì vậy?"

Đó là một tình huống trớ trêu nhất mà Hy nghĩ ông trời ban cho cuộc đời cô.

Nhân tình đi bắt quả tang người yêu của mình gian díu với vợ anh ta.


Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Nhật Lệ chứng kiến Quân và Hy hôn nhau? Liệu đây có phải là nguyên nhân dẫn đến việc ly hôn của Quân và Hy  lúc đầu?Hy đã phải lòng Quân, cô sẽ xử lý tình cảm này thế này?

Mời các bạn đón đọc phần 3 của truyện ngắn: Xin hãy để em đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro