Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 18-2-2011

Xin lỗi em, người anh thương.

Xin lỗi em, người anh hận.

Xin lỗi em, giấc mơ tội lỗi của anh.

Xin lỗi em, áng mây màu hồng dịu hiền.

Xin lỗi em, giọt nước mắt chảy ngược.

Tất cả đều bắt nguồn từ lời xin lỗi.
                                          
                                    Min Yoongi

Anh- Min Yoongi, một thân ảnh ngỡ trường tồn trong tim tựa như cánh hoa hồng úa tàn, rơi rụng theo gió bấc lạnh buốt, cô đơn.

Anh ơi, xin anh đừng nói lời xin lỗi muộn màng ấy, em đau.

Anh à, đừng khóc, giọt nước mắt mặn đắng kia xát muối lên vết chỉ trong tim em.

Anh à, đừng nhìn em, một nấm mồ của tội lỗi.

Yoongi, danh xưng lần cuối khảm sâu khiến từng tế bào của em rỉ máu.

Nhìn, nhìn và nhìn.

Lau và lau.

Cầm và rồi buông.

Quá trình cứ tuần hoàn liên tục cho đến khi Hoseok không chịu nổi. Em đã mất.

Ngày 18-2-2010
Yoongi à, tên anh thật đẹp.

Nó đẹp như chính nụ cười giản dị, chân thành của anh.

Nó chiếm mất tâm hồn em.

Em có lẽ thích anh rồi.
                                       Jung Hoseok

Ngày 9-3-2010
Em thật vô dụng, có mỗi việc chờ anh cũng rơi lệ, có đáng không?
Đáng, ngàn lần đáng

Tại sao ư? Vì đó là anh

Vì anh, nên cái gì cũng đáng

                                     Jung Hoseok

Ngày 25-4-2010
Em yêu anh như chính lời nói của em dành cho anh.

                                      Jung Hoseok
Ngày 3-5-2010
Anh đâu rồi Yoongi?
Anh bỏ em sao?
Sẽ không, em vẫn sẽ chờ anh.
Em vẫn sẽ chờ anh cho đến lúc lâm chung

Ngày 21-6-2010
44 ngày, 1056 giờ, 63360 phút khắc khoải ti tâm.
Vẫn chấp niệm cũ: Em chờ anh.
Ngu muội, mù quáng như cách anh in sâu vào tim vết hằn thời gian.
                                       Jung Hoseok.

Ngày 24-12-2010
Một tiếng lòng cắt đứt tơ máu, chờ, em chờ mỏi mòn nhưng anh nơi đâu, phải chăng, hiện thực cổ tích đã phai mực và bị lãng quên dĩ vãng?

Ngày 17-2-2018
Có lẽ phải gieo tim xuống lòng đất.
Ban ngày trỗi dậy tìm hào quang.
Ban đêm khép cánh chân trần đứng đợi cửa.
Đợi đến khi nấm mồ xanh rêu em vẫn đợi.
Phó thác cho đời có đáng chi.
Chỉ vì xin lỗi, em trót yêu anh rồi.
                                           Jung Hoseok

Ở một thôn xã xa xôi, tận sâu heo hút trong hương đồng cỏ nội. Tương truyền có một cặp đôi đồng tính.

Nói cặp đôi nhưng đó chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm.

Ẩn dật sau ấy là một tàn dư của nước mắt.

Buồn, giận, lo lắng, xao xuyến... nhưng không có vui và hạnh phúc.

Người ta nói có một người con trai đứng trước đồng cỏ bao la dang rộng đôi bàn tay như ôm ai đó thật chặt tựa như họ sẽ biến mất. 

Người ta nói họ chưa thấy người con trai ấy cười một lần nào, chưa bao giờ.

Người ta nói rồi người nọ nói.....
Hai chữ người ta đáng tin....
Không...
Hoseok có cười,  em cười trong lớp mặt nạ, ẩn giấu một niềm tin hy vọng đã bị dập tắt.

Có ai biết được đau nhất là gì?
Bị người mình yêu không đáp trả hay yêu đơn phương? Chắc không!

Hãy làm kẻ thay thế? May be but not!

Đau nhất chính là tự mình đâm mình một nhát vào tim, tự mình bóp chết tim mình đến cạn kiệt sức sống, tự mình đốt trụi hy vọng thành tro tàn. Và rồi tự mình ôm nỗi cô đơn côi rời nơi âm giới, gói gọn trong một trời tang thương.

Một trời thương nhớ gửi trọn thay lời xin lỗi. Hoseok, kiếp sau anh sẽ đợi em như chính em chờ anh, một khắc không quên.

Viển vông trôi dạt miền đất hứa cũng không níu giữ sợi chỉ đứt đôi.

Thế giới cách biệt cũng không chia cắt được Yoongi và Hoseok.

Một cõi tìm về hận đau đáu miền tâm can trùng trùng điệp điệp không dứt.

Anh về rồi kim khâu khóc máu chảy ngược dòng.

Chấm dứt định mệnh lâu chẳng được chi bằng cùng em máu hoà chung.

Hơi thở, nhịp tim quyện lấy nhau linh hồn đến thiên trường địa cửu không tan. Nó như cỗ hương thơm tản mạn vấn vương lưu luyến không khí không tách rời, trường tồn, vĩnh cửu theo năm tháng.

Write by #ngoc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro