Chapter 10: Phủ nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10: Phủ nhận

Trong ngôi trường cấp 3 chỉ với 1500 học sinh chỉ có 2 dãy học chữ L và một dãy đoàn trường nên ngôi trường rất nhỏ bé. Do vậy cái " căn tin" nó cũng chỉ là cái quán vỉa hè được bê vào bỏ sau trường , cái căn tin này chỉ cần 15 người là không có chỗ bon chen rồi. Nhưng ở đây có tận 6 nam thần đẹp trai ngồi trong quán thì bảo sao ko tan nát cái căn tin cơ chứ

- Tại sao em lại trốn tránh tụi anh chứ? - Minh Huy ngồi dựa lưng ra ghế, anh đảo mắt nhìn vòng đứa em tưởng như " đã chết" sau ba tháng trời

- Xin lỗi, tôi không biết người mà các anh tìm là ai nhưng các anh lầm người rồi. Tôi tên Phong em trai của Long?

- Thế cái vòng trên tay em ở đâu mà có? Minh Huy hỏi dồn dập gây áp lực cho nó

- Cái vòng này bán đầy ngoài chợ đâu cần anh ta tặng chứ?- bí quá nó đành đánh liều, vì cái vòng này phải tính đơn vị " triệu" nhưng nhà nó tuy không thiếu thốn nhưng ba mẹ hiện tại của nó không thể mua cái vòng hàng triệu đồng cho nó.

- Vậy cái vòng khắc 3 chữ Nguyễn Thành Vũ là sao?- Khải chớp mắt nhìn nó với một vẻ mặt đắc thắng

- Đúng, em chính là người các anh đang tìm vậy thì sao?- đến nước này không còn nước để nó tát nữa, nó đành chấp nhận sự thật không thể chạy trốn nữa

- Anh muốn em trở về nhà- Huy vịn hai bờ vai của nó, anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ chực trào của nó

- Em sẽ không đi đâu cả, đây mới chính là gia đình của em, ở đây em mới vui vẻ không phải chịu cảnh bị cha đánh mắng, ở đây em có bạn bè, sẽ không còn chịu những ánh mắt khinh bỉ, ở đây em mới vui vẻ không lo âu sự đời đặc biệt ba..à không, em đâu còn là con của ông ấy- nó chực trào nước mắt

- Em, em có biết cả nhà cực khổ vì em không?- Huy cáu

- Cứ xem như em đã chết đi, chẳng phải 3 tháng qua mọi người vẫn sống vui vẻ sao?- nó nói trong tiếng nấc

Bốp

Huy giáng cho nó một bạt tay, nó ôm mặt mình quay lưng bỏ đi, bỗng lòng anh thắt lại khi nhìn nó khóc.

Còn về phần nó, những kí ức lúc trước cứ ùa ạt tràn về, nó vừa đi vừa khóc, tai phải ôm một bên má nơi Minh Huy đánh nó.

Nơi cổng trường có một người đàn ông trạc 40 đứng đợi nó ngoài cổng, nó vẫn nhìn thấy ông ta, cả hai nhìn nhau một lúc nó cúi mặt bước ngang qua

- Con không thể cho ta nói một câu xin lỗi sao?- ông hướng ra cổng, giọng ông trầm trầm

- Giữa cháu và bác không còn gì để nói cả, tất cả đã chấm hết- nó tiếp tục bước đi bỏ mặc ông Tuấn phía sau

Cháu...đúng rồi...chữ cháu vang lên khiến khoảng cách giữa hai người như có bức tường vô tận ngăn cách, chỉ cần một chữ cháu mà hai chữ gha con nay lại trở thành người dưng nước lã.

Tại nhà nó

Sáu nam thần, sáu gương mặt đang ở nhà nó gồm: Huy, Khải, nó, Long, Hải, Minh,

-Vũ, cho anh xin lỗi, anh không cố ý đánh em- Huy giương hai đôi mắt cún con lên nhìn nó

- Anh Long, chúng ta đi ra sau vườn chơi đi- nó kéo tay Long ra sau vườn, mấy người còn lại lẽo đẽo như vịt đực đi theo sau

- Vũ anh xin lỗi tha lỗi cho anh đi- Huy kéo tay nó vào lòng trước sự ngạc nhiên của 4 người còn lại

- ......

- Thôi..đừng dỗi anh nữa nha...cười lên nào ngoan- anh kéo hai má nó ra làm động tác cười

Phịt....đến đây nó không thể dỗi nữa mà phải phịt cười trước hành động trẻ con của Huy. Còn Long anh phải thán phục người này vì vài " chiêu" có thể làm nó hết giận.

- Đừng dỗi anh nữa nha, ha...em trai ngoan- Huy cười tươi

Cả 6 người cùng nhau chén cây ổi trong vườn. Huy, Minh, Khải quyết định ở lại đây chơi hết hè vì đồ ăn quá ngon.

Còn về Minh, sau những việc anh gây ra cho nó anh không biết phải mở lời với nó như thế nào. Không biết nó có hận anh không, s ao nó lại thân thiết với nhóc đó (ám chỉ Hải) không lẽ nó đã yêu người khác

- Vũ này, chẳng phải lúc đó em tự tử sao?- Huy vuốt mái tóc của nó

- Ai nói chứ, em còn yêu đời, thực ra hôm ấy...

"Nó ngồi trên lan can cầu sông Hàn, dòng nước đục ngầu màu cafe sữa cứ cuồn cuộn trôi, nó thẫn thờ nhìn những giọt nước trong veo gang góp mình vào dòng nước ấy.

- Tại sao chứ? Đời thật bất công, mẹ à, con muốn thăm mẹ và bà, con quá mệt mỏi với cuộc sống nơi đây rồi- nó thầm nghĩ

Rờ những vết thương trên tay, máu đang khô dần, nó đứng lên định quay đầu về nhưng lại trượt chân rơi xuống sông."

- 3 tháng qua em sống ra sao?- Khải nhìn nó

- Em lang thang vì mất trí nhớ vô tình gặp anh Long và anh ấy đem về đây..bla bla....- nó thuật lại quá trình 3 tháng ở đây

- Haha...vậy tội nghiệp cho Long nhà ta quá! - Huy ôm bụng cười

- Anh Huy- nó trợn mắt nhìn anh..

- Thôi thôi, anh đùa vào ăn cơm tối đi anh đói quá- Huy xoa bụng

Bữa cơm tối trôi qua đầy ắp tiếng cười trừ Minh ra. Anh chỉ biết ngồi ăn món nó nấu, lâu lâu liếc nhìn nó ăn cơm lòng anh bỗng vui lên hẳn, anh muốn ngồi cạnh nó, bón cho nó ăn nhưng điều ấy không thể.

Đêm nay thật đẹp, trăng sáng một vùng bầu trời sao dày đặc, những cơn gió vi vu thổi hất tung cả mái tóc của nó. Tiếng tre va vào nhau kẻo kẹt, tiếng cú kêu đêm hay nhưng con dế gọi bạn tình tạo ra một màn đêm nào nhiệt. Rút cây tiêu của ba nuôi tặng ra nó thổi bài " xin lỗi người anh yêu" để góp phần vào sự náo nhiệt quả màn đêm ấy. Tiếng sáo nó lúc lên cao lúc trầm lắng mang cả nỗi niềm cảm xúc nghẹn ngào.

- Em thổi hay thật đấy- Minh đã ngồi cạnh nó từ bao giờ

- Cảm ơn- nó hướng đôi mắt lên ánh trăng đêm mờ ảo ấy, ánh trăng rọi vào gương mặt nó từng đường nét trên không mặt, đôi môi nhỏ bé làm nó đẹp như thiên thần, dù trong màn đêm nhưng anh cảm nhận được điều ấy

- Em còn giận anh chứ?

- Sao lại phải giận?- nó cúi mặt xuống đất

- Em có thể mắng anh, đánh anh..nhưng em đừng lạnh lùng với trái tim anh được không?- Minh nắm tay nó

- Em không biết anh đang nghĩ gì? Nhưng một khi cơ hội vụt mất thì không thể lấy lại được, anh đã có người anh yêu vậy nên đừng làm người ta đau khổ nữa- nó rút tay ra khỏi bàn tay của anh rồi trở vào nhà

Vừa vào nhà thì thấy bộ ba nam nhân Long, Huy và Khải đang chơi liên minh trên laptop của nó

- Này anh Long mua khoai lắc vào ăn đi- nó nhảy lên đêm nằm chung với mọi người

- Sao lại là anh?- Long bí xị mặt

- Ơ? Thế đừng hỏi em tại sao sấp ảnh lại vào tay mẹ- nó huýt sáo làm ngơ

- Ơ..anh xóa rồi mà

- Haiz..anh khôn 1 thì em khôn 10. Em lưu trong máy, laptop, thẻ nhớ, và cả máy thằng Hải nữa- nó cười vẻ đắc chí

- Ò..để anh đi coi như số anh kém may mắn khi cứu em hic hic - Long mặt mày phát khóc với đứa em của mình.

- Em lấy nước chanh cho hai anh nha!- nó quay xuống bếp một lúc sau trên tay bê ba ly nước chanh

- Cho anh uống với- Minh từ đâu bước vào

- Nhưng em có 3 ly à?

- Kệ, tụi anh uống em nhịn- chưa định thần Huy cướp 3 ly nước chanh đưa cho Minh và Khải

- Anh em ta cụng ly nào hai ba zô- Khải

- Phụt..t....t..tttttttttt

3 gương mặt, 3 sắc thái khi uống ly nước của nó

- Hahaha...chua không..em quên bỏ đường..haha...- nó lăn ra đất mà cười trước vẻ đẹp " kinh hồn " của ba người

- Em dám lừa anh..ọe..chua quá- Huy nhăn mặt

- Em đứng lại đó, dám gài tụi anh tụi anh cho biết tay- Minh bẻ ngón tay kêu rộp rộp anh tiến dần về phía nó cùng Huy và Khải

- Em..em..chạy trước- nó vắt chân lên cổ mà chạy trước ba con cọp đang nhỏ dãi muốn thịt nó.

3 người cứ như vậy đuổi bắt nhau quanh vườn một lát sau nó biến đâu mất trước sự ngỡ ngàng của mọi người

- Vũ? Em đâu rồi? Ra đây đi- Khải gọi mới chất giọng có gì đó lo lắng

Bỗng điện tắt

- Có chuyện gì vậy?- Long trở về trên tay cầm đống đồ ăn vặt cho nó

- Anh không biết, hình như cúp điện rồi, tối quá mọi người bật đèn điện thoại đi- Minh huơ tay trong bóng tối

-Khờ...kha..khả..khải...Khải....đ..đằng..đằng..sau...sau..k..kì..kìa..aaaa- Huy chỉ tay ra phía sau gáy Khải

Cả bốn quay lại

1s 2s 3s...thình thịch thình thịch

Trước mặt Huy, Long, Khải, Minh là một con ma nử với bộ tóc dài xõa phủ cả mặt, mặc một bộ đồ trắng dính đầy máu với cái lưỡi thè ra, con ma nữ tiến dần đến bọn họ

- M..ma ..ma...á..á...- cả 4 người bon chen nhau mà chạy bán sống bán chết trở vào nhà

Ầm ..

Bốn thân xác vấp một sợi dây gần đó đè lên nhau

- Ma kìa....cứu..cứu..- 4 người hét lên sợ hãi trước bóng con ma nữa đang tiến lại gần

- Á..á..chuột..chuột kìa...cứu con...- tự dưng con ma nữ nhảy cẫng lên trước một com chuột rơi từ trần nhà xuống

Long với tay bật đèn gần đó sáng lên

- THÀNH VŨ- cả đám đồng thanh

5 phút sau

- Huhu...mấy anh tha cho em đi- nó trân cái bộ mặt đang thương ra trước 8 đôi mắt đang sôi sục máu điên

- KHÔNG- cả đám đồng thanh

Trông nó thật thảm hại, bị trói chặt trên ghế, không cục cựa được tí nào cả

- Mang chuột ra đây- Huy vuốt cằm nhìn nó với ánh mắt gian xảo

- Anh Huy...đừng- Minh can ngăn

- Sao vậy em rể? Chưa gì xót sao?- Huy liếc mắt nhìn Minh

- Có con gì đằng phía sau kìa!- nó nhìn ra phía sau

- Đâu?- tất cả quay lại

- Hahaha..bị lừa rồi- nó cười đắc chí, tất cả quay qua thì nhìn thấy nó thoát khỏi cái ghế từ lúc nào

Mọi người đuổi bắt nhau sau hơn 15 phút thì cũng tắm rửa chìm vào giấc ngủ. Hôm nay là ngày vui nhất trong đời nó,màn đêm miền quê thật thanh bình và mát mẻ, tiếng côn trùng cứ kêu ríu rít tạo một khung cảnh thật đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro