Chapter 22: Có không giữ mất đừng tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 22: Có không giữ mất đừng tìm

Hôm nay lại bắt đầu một ngày mới, cũng là ngày thứ 5 của năm học mới. Nó thức dậy sớm hơn mọi khi, vệ sinh cá nhân xong nó xuống bàn ăn cùng mọi người

- Hải nó không ở lại sao?- nó kéo chiếc ghế ra, ngồi xuống, đôi tay trẳng trẻo của nó vẩy vẩy mùi trứng thơm bốc lên bao lỗ mũi- oa..ngon quá

- Em ăn đi, nhanh lên Bảo nó chở qua trường- Khải tháo cạp dề rồi vào ăn chung với nó

- Anh Long đâu?

Đi chơi với Huy rồi

- Anh Huy vào đây sao?- nó buông cái muỗng xuống

- Ưkm..về lúc tối! Thấy em ngủ nên không muốn kêu em dậy!

- Vậy..chuyện...chuyện....- nó ấp úng như lo sợ gì đó

- Anh Huy biết chuyện em có baby, và việc đang xảy ra nữa, lát nữa anh ấy về sẽ tính sổ với em- Khải vẫn cặm cụi ăn, mắt vẫn ko rời đĩa trứng

- Em ăn no rồi ! Em đi học đây - nó buông đôi đũa, xách cặp tiến ra cửa

- Này, em chưa ăn được miếng nào mà- Khải gọi nó

Ầm- tiếng cửa đóng lại không thương tiếc

Nó bước nhẹ trên ánh nắng buổi sáng, con đường đầy màu vàng của lúa nay đã chuyển thành một màu xanh dài thẳm của mạ non, những cơn gió lùa nhẹ trên cánh đồng gợn nước, những lá mạ nghiêng nhẹ mình theo từng đợt gió. Nó bước nhẹ trên con đường nhựa, hình ảnh một cậu bé nhỏ nhắn như thiên thần bước đi làm cho người ta cảm thấy ấm áp lạ thường

- Con chào ông ạ- nó cuối đầu lễ phép

- Vũ hả con- ông của Bảo mỉm cười hiền từ

-Ông ơi, Anh Bảo đâu ạ?

- À, thằng Bảo nó đang thay đồ đi học ở trong đó con, con chờ nó tí

- Vâng ạ

- Này, lát học về vào đây ông hầm gà cho ăn, bây có con phải gìn giữ sức khỏe...

- Ông..con.....

- Ta tuy già nhưng ta không cổ hủ , sống hơn 72 năm trời nhưng ta biết đâu đúng đâu sai, ta hiểu những người như con chịu thiệt thòi

- Vâng..con cảm ơn ông ạ.

- Đi học thôi em- Bảo mỉm cười khi nhìn thấy nó

- Vâng, thưa ông con đi học

- Dạ, thưa ông con đi- Bảo cúi đầu chào ông rồi đèo nó đến trường.

--------------Trường THPT Bắc Trà My--------------

Nó và Bảo nắm tay nhau bước trên con đường vào trường, cả hai luyên thuyên rất nhiều thứ..

Sân trường rộn rã đầy ắp tiếng nói cười của học sinh, những ta áo trắng tung bay trong gió dưới những cánh phượng rơi dần xuống đất. Nó cùng Bảo vui vẻ ra căn tin trường, hai người hai tâm trạng. Đang đi đến nữa chừng thì bắt gặp hắn đang đi hướng ngược lại, trên tay cầm một túi thức ăn, 3 đôi mắt nhìn nhau,3 tâm trạng, nhưng chắc chắn một điều họ đang rất lúng túng. Cảnh gặp nhau oái ăm của ba ngươi cũng thu hút sự chú ý của cách thành phần xung quanh, và họ đang chờ điều tiếp theo xảy ra

- Anh có thể nói chuyện với em được không- Minh hạ giọng xuống đầu vẫn cúi xuống nhưng anh không dám nhìn thẳng vào mắt nó

- Tôi và anh chả còn gì để nói- nó đáp lại anh với một giọng trầm, như khối băng âm nghìn độ vậy

- Em, anh xin lỗi..anh....anh..

- Tránh đường cho tôi đi, từ nay về sau cứ xem nhau là người dưng đi

- Em...anh...

Nó không ngần ngại kéo tay Bảo đi lướt qua mặt hắn, để hắn ở lại với nhiều cảm xúc lẫn lộn

- Đứa bé trong bụng là của anh, đúng không? - hắn nói rất nhỏ, nhưng sự yên tĩnh xung quanh đã làm lời nói của hắn vang lên lớn như hét

Tất cả đều rơi vào một trạng thái

Ngạc nhiên....

Lo sợ...

Tất cả chìm vào im lặng, tiếng lá rì rào ngoài sân trường

- Cái gì, nó có thai, nhưng nó là con trai mà

- Tao nghe tin này lâu rồi, nhưng không ngờ cha đứa bé lại là hắn

- Nhưng sao con trai lại có thai

- Mày ngu, trên đời này chuyện gì chả xảy ra được

- Biết đâu tin nó có thai là giả thì sao? Tao nghe nó bồ hắn nhưng hắn bỏ nó sang ả kia, không chừng nó muốn dụ hắn, nhưng lí do ngu xuẩn quá mức

- Ưkm..đúng đó

Xì xầm xì xầm

Đó là những lời bàn tán của mọi người xung quanh, miệng lưỡi thế gian mà ai cấm cản được, những điều này nó nghe thấy chứ..nhưng nó vẫn cứ làm lơ cho qua

- Chả có đứa bé nào cả, anh nghe nhầm rồi...anh Bảo, ta đi thôi

- EM VỚI HẮN TA LÀ GÌ CỦA NHAU HẢ?- hắn có vẻ không kìm nổi cảm xúc quát gắt lên

- Là gì của nhau, hứ...anh lấy tư cách gì mà hỏi câu đó- nó nhếch miệng cười

- Em dám yêu hắn ta sao?

- Sao không dám, anh lấy quyền gì cấm tôi? Anh Bảo tốt hơn anh rất nhiều, anh ấy vừa lo cho tôi, yêu thương tôi, cũng như anh, vì tiền tài mà làm tổn thương tôi, vậy thôi, anh cũng đang vui vẻ với ả ta, hạnh phúc đó chứ- nó lại nhếch mép rồi quay gót bước đi

- " Minh, em xin lỗi, em vẫn yêu anh, nhưng vết xước anh gây ra, em không thể quên được, hai chúng ta có duyên không phận, vậy nên chấm dứt đi, em mãi yêu anh! Không biết sau này đứa bé sẽ ra sao khi biết được em là người sinh nó, và ba nó là ai" - giọt nước mắt nó khẽ rơi trên đôi môi nhỏ bé, chỉ khẻ rơi thôi, đủ để một người nhận ra điều đó

Còn hắn, vẫn đứng đó, tim như vỡ ra, đây là nó sao! Câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu anh

- Anh xin lỗi em

Vậy là toàn trường hôm nay lại có tin hot về mấy nam thầm của trường, một là nó yêu Bảo, hai là nó có thai và không biết tác giả là ai, tin này lan nhanh đến mức nhiều nhà báo và các nhà khoa học tìm đến nó sau vài giờ để xác minh chuyện lạ có thật này...nhưng tất cả đều bị nó từ chối.

Sau khi ngồi uể oải hai tiết, nó cũng vươn mình rời khỏi chỗ để xuống căn tin cùng đám bạn, nó đi ngang qua chổ ả ta đang đứng, ả mỉm cười với nó nhưng chả mang chút gì gọi là" thánh thiện" cả.

- Thành Vũ, để xem chuyện cậu có thai là thật hay giả- ả ta cười thầm trong bụng khi nó đang tiến đến gần, ả đưa chân ra gạt chân nó lòng mừng khôn xiết.

Còn nó, sau khi có cảm giác vấp thứ gì đó nó thấy mình ngã nhào về phía trước, theo phản ứng nó ôm bụng để giữ đứa bé, nhưng may thay có một bàn tay đỡ lấy nó, chính là hắn

- Em không sao chứ?- hắn nhăn mặt khi thấy nó như vậy

- Không sao, cảm ơn- lời nói nhanh như gió, cả người lẫn lời nói chưa kịp nghe trọn thì đã vụt mất trước mặt hắn một khoảng cách khá xa rồi

Còn ả, đương nhiên xì khói mặt rồi, tức đến mức muốn nhảy lầu ngay lập tức ấy chứ, tay nắm muốn xé rách tà áo dài quê mùa nó đang mặc luôn! Ả ta hằm hằm liếc nhìn bóng dáng nó đang đi

- Ngươi đợi đấy, ta sẽ cho nhà ngươi tan nát, kế hoạch thành công thì tất cả sẽ nằm trong tay Phong Vũ nhà ta, ngươi chống mắt lên mà xem

Nó bước đi mà tâm trạng vẫn chìm đắm vào vòng tay đỡ nó lúc nãy thật ấm áp, quen thuộc.

Tại khoảng đất trống sau trường

- Thế nào rồi- một giọng nữ vang lên

- Diễn ra tốt thưa tiểu thư

- Tốt, ngươi cứ theo dõi nó, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là Nguyễn Minh Khải, cho người tiến hành kế hoạch 1 đi

- Vâng, thưa tiểu thư- giọng của một thanh niên vang lên, cúi đầu chào, nhìn quanh rồi rời khỏi chỗ đó.

Giọng nói của người con gái không ai khác là ả ta, ả cười gian sảo trước kế hoạch đề ra. Nhưng cũng đâu biết phía sau một góc khuất đã có một người nghe thấy tất cả và ghi chép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro