KHI NÀO TỔ QUỐC CẤP MỘT NGƯỜI BẠN TRAI - Ting Ting Tang Tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đang say tàu cao tốc, tôi gặp một nhóm mấy anh quân nhân, tôi tiến lên ôm cánh tay chỉ huy của họ mà khóc: "đến khi nào Tổ Quốc mới cấp người yêu cho cháu".


Chỉ huy thuận tay chỉ:

"Trần Hoài, bước ra"

1.
Người ta nói ba lần làm phù dâu thì không thể lấy chồng, ha ha, đây là lần thứ chín tôi làm phù dâu rồi. Càng lớn tuổi, càng ít phụ nữ chưa kết hôn có bạn bè để lựa chọn làm phù dâu. Bạn cùng phòng đại học vỗ vai tôi với vẻ nhẹ nhõm.

"May quá vẫn còn cậu, Tiểu Hạ. Cậu tu thành chánh quả rồi đó. Cậu được làm phù dâu của bảy người trong ký túc xá rồi còn gì, tới chừng nào cậu mới lấy chồng đây?"

Tôi cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng phải có người yêu mới được chứ.

Lúc còn đi học, mẹ tôi nói chỉ cần con chăm chỉ học hành, khi lớn lên Tổ Quốc sẽ cấp người yêu cho con. Đến khi tôi tốt nghiệp thạc sĩ, mẹ tôi đột nhiên hỏi, sao con không yêu ai?

Tôi bối rối.

"Không phải mẹ nói Tổ Quốc sẽ cấp người yêu sao ạ?"

Mẹ nhìn tôi như nhìn đứa mất não, rồi quay đầu bất lực nói với cha tôi: "Tiêu đời rồi, sao tôi lại dạy cái gì thế này, quả báo rồi."

Mẹ tôi như mấy bà thầy bói dạo, đến năm tôi ba mươi tuổi, tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. 

Nhìn bạn bè có đôi có cặp, tôi buồn bã. Không phải tôi muốn chồng đâu, chỉ là tuổi tôi bây giờ không còn trẻ, nhìn đàn ông có có chút thèm muốn, giống như sói thèm thịt á.

Tôi uống vài ly vang đỏ, khi lên tàu vẫn còn tỉnh táo, nhưng một lúc sau tôi cảm thấy choáng váng.

Tôi nghĩ hay là tôi thèm đàn ông tới ảo giác luôn rồi?

Trước mặt là gì đây, một hàng các anh mặc quân phục, anh nào cũng cao to đẹp trai, chân dài, lưng thẳng, người này nhìn sung sức hơn người kia.

Đặc biệt người ở hàng thứ hai từ trái sang, với đôi lông mày như kiếm và đôi mắt như sao, chiếc mũi thẳng, sự nam tính mạnh mẽ khắp cơ thể khiến DNA của tôi cũng muốn nhảy lambada.

Có rất nhiều đàn ông, nhưng không ai trong số họ là của tôi, tôi cảm thấy thật có lỗi với bản thân.

Tôi đứng dậy, loạng choạng chạy đến, ôm lấy cánh tay của chú trung niên trước mặt, trông có vẻ là chỉ huy, và khóc:

"Chú chỉ huy ơi, đến khi nào Tổ Quốc mới cấp người yêu cho cháu!"

Ông chú sửng sốt một chút, cười nói: "Cháu gái à, cháu muốn tìm người yêu sao? Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi giải thích việc học hành, nghề nghiệp và tổ tông tám đời nhà tôi.

Chú nhìn tôi thông cảm.

"Không tệ, không tệ, vừa vặn có người thích hợp."

"Trần Hoài, bước ra!"

Tôi nhìn thấy nam thần với đôi mày kiếm và đôi mắt đầy sao đứng dậy, bước đến chỗ tôi, nghiêm túc chào kiểu quân đội.

"Dạ có thưa chính ủy!"

 2.
"Trần Hoài, cậu có tuổi rồi, phải giải quyết chuyện hôn nhân đại sự thì mới có thể chuyên tâm phục vụ Quốc gia được."

Chỉ huy nghiêm túc dặn dò vài câu, rồi chỉ tay về phía tôi.  

"Quốc gia ra lệnh cho cậu hẹn hò với cô gái đó, được không?"

Trần Hoài nheo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, khi anh đi đến trước mặt, tôi mới phát hiện anh cao hơn tôi tưởng, bóng anh bao trùm lấy tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực.

Đột nhiên tôi tỉnh táo một chút, cản thấy hối hận.

Những người lính khác vẫn ngồi bất động trên ghế, nhưng họ nheo mắt nhìn chúng tôi, cố nén cười.

Thậm chí vì quá xấu hổ, tôi dùng ngón chân cào xuống đất và cười khan.

"Cái đó, tôi chỉ..."

"Báo cáo chính ủy, được ạ!"

? ? ?

Tôi ngớ người ra, đơn giản thế thôi sao?

Hóa ra mẹ tôi không nói dối, Tổ Quốc thật sự phát bạn trai này!

Tiếng cười vang lên trong xe, những người lính vỗ tay la ó.

"Hôm nay là ngày gì? Trần tiểu đoàn trưởng lúc ra ngoài nhặt được bạn gái."

"Báo cáo chính ủy, tôi cũng muốn có bạn gái, khi nào tổ chức giải quyết cho tôi?"

"Đi, đi, đi, tiểu tử cậu mới hai mươi tuổi, gấp cái gì!"

Giữa tiếng cười của mọi người, mặt tôi đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống, nhìn thấy một bàn tay thon dài đưa ra trước mặt.

Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay dài, xương cân đối cực kỳ mạnh mẽ và xinh đẹp.

"Chào bạn gái, tôi là Trần Hoài."

Giọng nói rõ ràng và trong trẻo, người tôi tê rần.

Tôi ngây ngốc ngước nhìn anh một lúc, sau khi nhận ra, tôi cuống cuồng đưa tay ra giữ tay anh lại.

"Ah, xin chào, tôi là Hạ Tình."

3. 
Quê hương tôi là một thành phố ven biển, vào mỗi mùa hè Trần Hoài và nhóm của anh thường đến đây để huấn luyện trên biển trong bốn tháng. Tôi và Trần Hoài để lại số điện thoại và thêm Wechat của nhau, chúng tôi cùng xuống tàu cao tốc, anh đeo thẻ quân nhân lên và vẫy tay chào tạm biệt tôi.

"Tôi sẽ nghỉ một ngày vào cuối tuần tới, sau đó sẽ đến tìm em."

Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc xe quân sự rời đi, con đường bụi mù mịt, gương mặt Trần Hoài phủ đầy bụi đất, mơ hồ như một giấc mộng.

Suốt quãng đường về nhà, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.

Thấy tôi hồn vía bay đi đâu đâu, mẹ khích bác.

"Tiểu Nhã cũng đã kết hôn, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình con. Sao, thấy người ta có đôi có cặp nên thẩn thờ hả?"

Tôi lắc đầu.

"Mẹ, con có bạn trai rồi."

Mẹ tôi: "Hì hì, ở đâu ra?"

Tôi: "Tổ Quốc cấp đấy."

Mẹ tôi tròn mắt.

"Trời còn chưa tối, bớt mơ mộng đi con."

Tôi cũng cảm thấy mình đang nằm mơ, tôi lấy điện thoại ra nhìn, ở danh sách bạn bè trên WeChat, có một cái tên nằm yên lặng: "Trần Hoài."

Tôi nhấp vào ảnh hồ sơ của anh và nhìn vào vòng kết nối bạn bè.

Sau khi lật vài trang, tất cả đều là tin tức chính trị, có chút nhàm chán. Tôi thoát ra, một lúc sau, thấy vòng kết nối bạn bè của anh đã được cập nhật.

Tôi vội vàng nhấp vào một lần nữa.

"Nhặt được bạn gái, bỏ đời độc thân."

Trong bức ảnh, tôi mặc váy trắng đứng từ xa vẫy tay với anh, nhìn không rõ mặt, vậy vừa rồi anh chụp tôi bằng thẻ quân nhân?

Đột nhiên tim tôi đập như trống trận, mặt đỏ bừng, nhìn điện thoại không nhịn được cười khúc khích.

Anh ấy có thật sự nghiêm túc không?

Vậy chuyện xảy ra lúc nãy không phải là mơ hay trò đùa của ai hết.

Mẹ tôi bưng trái cây ra, thấy bộ dáng tôi nhăn răng cười.

"Này, mỹ nữ, không biết lại nhìn thấy nam minh tinh nào đây."

4.
Tôi mặc kệ mẹ, cầm di động trở về phòng, bấm vào giao diện trò chuyện với Trần Hoài.

Trầm ngâm hồi lâu, tôi gõ mấy chữ: "Anh có ở đó không?"

Tôi gửi nó đi, nhưng không có gì xảy ra, cứ sau vài phút tôi lại kiểm tra một lần, nhưng không thấy có phản hồi.

Mấy ngày sau vẫn không có tin tức gì của Trần Hoài, lúc đầu tôi tràn đầy kỳ vọng, về sau dần nản lòng.

Quên đi, tôi không biết anh ấy có nói đùa không.

Vào ngày cuối tuần, tôi cùng bạn bè đến một quán ăn để ăn tối, cô bạn thân Vương Phương kéo tay áo tôi, mặt đầy si mê.

"Có một anh chàng đẹp trai ở đằng kia, thật đẹp trai....Hạ Tình, mình giúp cậu lấy thông tin liên lạc nhé, chịu không?"

Tôi quay đầu lại thì thấy anh chàng mặc chiếc quần đùi trắng đơn giản, áo cắt cúp gọn gàng, khá đẹp trai và có vẻ quen quen.

Tôi lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến Trần Hoài.

"Quên đi, mình không có hứng thú."

"Ây da, cậu muốn độc thân đến khi nào, đã đến lúc tìm bạn trai rồi."

Vương Phương vừa nói xong là thực hiện ngay, cậu ấy xắn tay áo, lao sang bàn bên cạnh, không ngừng văng nước miếng chỉ về phía tôi. Tôi xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn về hướng đó.

Một lúc sau, anh chàng đẹp trai đứng dậy đi về phía tôi.

"Tiểu Tình?"

Giọng nói vô cùng quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh một lúc trước khi nhận ra.

"Anh là, Trần Hoài?"

Trần Hoài cau mày.

"Em còn không nhận ra anh?"

"Anh mặc đồ như thế này em không nhận ra."

Lời vừa dứt, bên cạnh liền nhất thời vang lên tiếng thở dốc.

"Không không, ý của em là, sau khi thay quần áo ra nhìn không giống anh."

Trời càng lúc càng tối, mặt tôi càng lúc càng đỏ, mấy đứa bạn cùng bàn nhìn chúng tôi rồi la ó um sùm.

Trần Hoài nhướng mày.

"Chỉ nhận quần áo, không nhận người?"

Anh vươn tay nắm lấy cánh tay tôi, đi về phía bãi biển yên tĩnh.

"Vậy anh cần phải khắc sâu ấn tượng với em."

5.
Nước biển xanh hòa với màu trời xám thăm thẳm, những con sóng chậm chạp xô vào bờ, lặng lẽ thấm đến lòng bàn chân.

Tim tôi đập như trống trận, có chút hoảng loạn.

"Trần Hoài, chân em ướt rồi, anh buông tay ra đi."

Lòng bàn chân ngâm trong nước, cát mịn chen vào, dính vào mũi giày, bàn tay tôi nằm trong một bàn tay rộng lớn, ấm nóng, nóng đến mức tôi không biết phải nói gì.

Trần Hoài cười tủm tỉm rút tay về.

"Hôm nay anh gọi cho em cả ngày, sao em không bắt máy?"

"Hả? Điện thoại em hết pin."

Tôi ảo não vỗ đầu, hôm nay ra ngoài không có sạc đủ pin, lại bị Vương Phương kéo đi nên tôi cũng quên mất chuyện đó.

Trần Hoài thở phào nhẹ nhõm.

"Không có chuyện gì, anh còn tưởng em giận. Trước đó một tuần, bọn anh ra biển huấn luyện, anh không được giữ điện thoại chứ không phải cố ý không trả lời tin nhắn của em."

Nghe vậy tôi càng tự trách mình hơn. Nghề nghiệp của Trần Hoài rất đặc biệt, thật khó khăn lắm mới có một ngày hẹn họ với tôi, tôi lại để anh ấy đi một mình.

"Xin lỗi, Trần Hoài, bây giờ đã muộn như vậy ..."

"Vẫn chưa muộn."

Trần Hoài ngắt lời tôi bằng một giọng trầm khàn, nhưng đôi mắt anh nhìn tôi như ánh sao lấp lánh.

Anh khẽ cúi người ghé sát vào tai tôi, hơi thở nóng ấm thổi bay những sợi tóc lòa xòa bên tai tôi.

"Vẫn chưa muộn đâu, chuyện muốn làm vẫn còn kịp..."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi hoảng sợ lùi lại một bước. Lúc chân tôi bị trẹo một bên, Trần Hoài vòng tay quanh eo đỡ tôi dậy.

Hơi nóng kinh người xuyên qua lớp vải ngắn tay mỏng manh, tôi và Trần Hoài đứng sát vào nhau, tim đập loạn xạ, không phân biệt được là của anh hay của tôi.

"Tuần này anh phụ trách quản lý xe tăng xung quanh đây, không cần ra biển, cũng không cần giao lại điện thoại di động."

"Mọi tin nhắn đều sẽ được trả lời."

Trần Hoài dùng sức ôm chặt tôi một chút, sau đó buông ra, thuận thế nắm tay tôi.

"Đi thôi, muộn rồi, anh đưa em về."

Tôi không phản ứng.

"Anh nói chuyện cần làm, là làm gì?"

Cứu mạng, sao tôi lại không cẩn thận nói ra hết suy nghĩ của mình vậy nè?

Quả nhiên, Trần Hoài kinh ngạc nhướng mày, trong đôi mắt phượng mảnh mai hiện lên ý cười.

"Bạn gái không hài lòng? Muốn tiến xa hơn một bước?"

"Em không phải, em không có, anh đừng có nói nhảm!"

Tôi buông tay Trần Hoài và chạy về phía trước.

6.
Gần đó có một dãy nhà để xe, đậu rất nhiều xe tăng, nhiệm vụ của Trần Hoài là dẫn người canh gác những chiếc xe tăng lội nước này. Vì vậy, tôi có thể thỉnh thoảng ra ngoài ăn tối với anh, nhưng không thể đi quá xa. Anh nói sẽ đưa tôi về, nhưng anh chỉ trả tôi về cho Vương Phương, rồi nhìn tôi lên xe rời đi.

Tôi vẫy tay với anh, xe chạy một quãng đường dài, tôi cứ nhìn về hướng của Trần Hoài.

"Trời ơi, tôi không thể chịu đựng được nữa, tình yêu của hai người thật nóng bỏng mà."

Vương Phương vừa lái xe vừa bà tám.

"Tình huống vừa rồi quả thật rất kịch liệt, nhưng thời gian có chút ngắn."

"Nói nhảm cái gì vậy! Chúng tôi chỉ tán gẫu một lúc thôi."

"Không thể nào, chỉ tán gẫu thôi sao? Hạ Tình, cậu thật phí của trời!"

Vương Phương hét lên một tiếng, rồi cứ léo nhéo mãi trên đường về nhà, khiến não tôi muốn nổ tung.

Tôi bịt tai lại, lao ra khỏi xe như chạy trốn.

Về đến nhà, tôi mở điện thoại lên để sạc, quả nhiên trên điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn của Trần Hoài.

Tôi vui vẻ lướt qua từng cái một, điện thoại của tôi rung lên, tin nhắn khác được gửi đến.

Trần Hoài: "Tiểu Tình, em về nhà chưa?"

Tôi: "em về đến nhà rồi."

Trần Hoài: "Được, ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Vậy thôi hả? Một biểu tượng cảm xúc cũng không có.

Tôi hơi thất vọng, nhưng cái ôm vừa rồi chợt hiện lên trong đầu tôi.

Vai anh rộng, vừa rồi ôm anh cũng chưa cảm nhận được gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy cơ bắp dưới lớp áo của anh cứng ngắc, cả người tràn đầy sức lực.

Đêm nay chẳng được tích sự gì, tôi cười khẩy rồi ôm gối lăn ra giường.

7.
Rõ ràng, việc Trần Hoài không bận và cách hiểu của tôi về việc không bận là hai khái niệm khác nhau.

Tin nhắn tôi gửi đi không được trả lời ngay, dù có trả lời anh cũng không nói nhiều, đúng là một người đàn ông thép.

Tôi không biết phải làm sao, có lúc tôi thầm hờn dỗi một mình.

Sau khi gửi một tin nhắn WeChat khác nhưng không nhận được hồi âm, tôi tức giận, trực tiếp bấm gọi video cho Trần Hoài.

Sau khi đổ chuông vài lần, điện thoại bất ngờ được kết nối.

Trong video xuất hiện hai gương mặt lạ hoắc, nhìn qua còn rất trẻ, ước chừng mười tám, mười chín tuổi.

"Oa, là người đẹp."

"Nói bậy gì đó, chị dâu, chào chị dâu."

"Xin chào, xin hỏi Trần Hoài có ở đó không?"

Tôi chào họ, họ hào hứng vẫy tay với tôi, sau đó video bắt đầu thay đổi góc độ.

Trong video, một chiếc xe bọc thép khổng lồ xuất hiện, một người đàn ông mặc quần dài, đi ủng quân đội đang cởi trần cọ rửa đường ray. Anh cao lớn và mạnh mẽ.

Tôi thề tôi chỉ nói chiếc xe thôi.

Làn da màu đồng, lưng rộng, cơ bắp hai bên nổi lên và cột sống hơi trũng xuống, giống như một ngọn đồi cong hoàn hảo. Đặc biệt là phần eo, sau đó là mông...

Không, không, không.

"Hai đứa nhóc kia, làm việc gì cũng chiếu lệ, thấy không, phải lau như vậy..."

Trần Hoài đi qua, cơ bụng 8 múi của anh ấy hiện trên máy quay.

"Nhìn cái gì vậy hả? Đang ngứa tay mà còn dám lấy điện thoại của anh. Cái này, ôi... thật ngu ngốc!"

Một lúc sau, khuôn mặt của Trần Hoài xuất hiện trong video, hai gò má hơi ửng hồng, biểu cảm có chút mất tự nhiên.

"Tiểu Tình."

Tôi càng mất tự nhiên hơn, đỏ mặt gật đầu.

"Ừm, vừa rồi em gửi tin nhắn WeChat cho anh, không thấy trả lời, cho nên em gọi video."

Trong khi nói chuyện, tôi cố gắng nhìn xuống, nhìn rõ cơ bắp của Trần Hoài qua màn hình, quai hàm tôi bất giác nhếch lên, miệng mím thành một đường.

"Cơ bụng có đẹp không?"

"Đẹp!"

Lời vừa dứt, tiếng cười trong trẻo của Trần Hoài truyền đến, tôi đỏ mặt ngập ngừng không nói nên lời.

"Lần tới gặp nhau, anh sẽ cho em thấy người thật luôn."

Tôi chưa kịp nói thì Trần Hoài đã tắt video. Tôi ném điện thoại đi, che mặt và hét lên một tiếng.

A, sao dáng người của anh lại hoàn hảo như vậy, hãy tha thứ cho em vì đã không trả lời WeChat của anh.

8.
Ngày 16 tháng 8 là ngày đánh cá.

Mẹ tôi hào hứng đi đi lại lại trong phòng khách vào sáng sớm.

"Tình Tình, cùng mẹ đi thôn Hoa Trúc đi, anh họ của con ở thôn Hoa Trúc kết hôn, hôm nay có thể đón thuyền đánh cá về, chúng ta đến đó ăn cơm!"

Tôi lắc đầu.

"Con không đi... "

Phiền phức nhất là đi thăm họ hàng thân thích, ơ, đợi đã, thôn Hoa Trúc?

Nơi tôi đến ăn tối ngày hôm đó nằm cạnh thôn Hoa Trúc.

"Mẹ, con đi, con đi!"

Tôi nhảy ra khỏi giường và bắt đầu lục tung quần áo để chọn chiếc váy đẹp nhất.

Sau khi ăn mặc cẩn thận, mẹ chọc ghẹo tôi.

"Ai không biết còn tưởng con đi gặp người yêu."

Sắp được gặp người yêu rồi, vui quá. Tôi theo mẹ đến thôn Hoa Trúc, theo phong tục của thôn, mỗi hộ gia đình sẽ mời họ hàng và bạn bè ăn tối vào ngày đánh cá.

Nhà dì bận rộn, thấy chúng tôi, dì tranh thủ chút thời gian bận bịu để nói chuyện với mẹ tôi.

"Chị ơi, em sợ chết khiếp. Mấy ngày nay gió không lớn, nhà thờ họ trong thôn đột nhiên đổ sập, ai cũng bảo không lành, hôm nay nhiều người ngại ra khơi".

"Sập? Có ai bị thương không?"

"Không có, trong thôn đã mời quân đồn trú bên cạnh giúp thu dọn nơi đó."

Mắt tôi lập tức sáng lên, quân đồn trú bên cạnh? Đó không phải là nhóm của Trần Hoài sao?

Tôi lập tức lấy một túi trái cây.

"Anh họ, mẹ, con đi an ủi đồn binh."

"Tiểu Tình nói có lý, quả nhiên là nghiên cứu sinh, mang theo cái này, còn có mấy chai nước uống nữa."

Tôi xách một túi đồ lớn đến từ đường, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Hoài. Anh đứng trước một đống đổ nát và bình tĩnh chỉ huy, khuôn mặt điển trai của anh gần như lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Có rất nhiều cô gái đang quan sát xung quanh.

"Trần tiểu đoàn trưởng... "

Tôi bước đến bên anh, mỉm cười và giơ đồ trên tay lên.

"Em mời anh uống một chai nhé."

9.
"Hạ Tình, cô đừng lãng phí thời gian, Trần tiểu đoàn trưởng sẽ không nhận đâu, kỷ luật của họ rất nghiêm khắc, trong thôn đưa nhiều đồ như vậy cũng không nhận."

Một giọng nói nũng nịu vang lên, tôi quay đầu lại thì thấy đó là Lâm Hàm San, người cùng thôn. Khi còn nhỏ, tôi thường đến nhà anh họ, tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ với một vài người bạn cùng trang lứa trong thôn. Sau đó khi đi học trung học và đại học, mối quan hệ dần trở nên xa cách.

Cha của Lâm Hàm San là trưởng thôn, cô xuất thân từ một gia đình nề nếp, xinh đẹp từ nhỏ, luôn hành xử như một công chúa cao sang.

Cô ấy bước đến bên chúng tôi và nhìn Trần Hoài một cách ngại ngùng.

"Trần tiểu đoàn trưởng nói, không được lấy đồ của nhân dân dù chỉ là một cây kim sợi chỉ..."

Vừa dứt lời, Trần Hoài đã nhận lấy đồ uống từ tay tôi và vặn nắp chai.

Đôi mắt của Lâm Hàm San mở to, cô ấy giậm chân giận dữ.

"Trần tiểu đoàn trưởng, anh không công bằng, tại sao lại nhận đồ của Hạ Tình mà không nhận đồ của tôi?"

Trần Hoài đứng đối diện tôi, ánh mắt dán chặt vào mặt tôi, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

"Cô ấy không phải quần chúng nhân dân."

"Cô ấy là người nhà của tôi."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi ngước nhìn anh, trong lòng tràn đầy bong bóng màu hồng.

"Ở đây nắng gắt, em đến bóng cây đằng kia chờ anh."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi đến một bên nhìn Trần Hoài bận rộn, phế tích của từ đường nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Trưởng thôn nắm lấy tay Trần Hoài và nồng nhiệt mời anh ở lại đây ăn tối, nhưng Trần Hoài từ chối.

"Hạ Tình, anh dẫn bọn họ trở về doanh trại trước. Ngày mốt anh được nghỉ sẽ đến tìm em."

Hả, anh phải đi bây giờ sao? Tôi chỉ mới nói được có hai câu thôi mà.

Tôi miễn cưỡng nhìn Trần Hoài, đầu nóng lên.

"Em sẽ đi cùng anh."

Trần Hoài sửng sốt.

Tôi ngượng ngùng hỏi:

"Em không thể đi được sao?"

"Có thể."

Trần Hoài nhìn tôi thật sâu.

"Em muốn đi thật sao?"

Dưới ánh nắng, đôi đồng tử màu hổ phách của anh tỏa sáng lấp lánh, không hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến đàn sói đói trên thảo nguyên.

10.
Tôi đi theo Trần Hoài vào trong xe bán tải, những người lính khác la ó bên cạnh.

"Hoan nghênh chị dâu đến kiểm tra doanh trại của chúng em."

"Chị dâu, còn nhớ em không? Em tên Phương Đông, chúng ta đã cùng nói chuyện qua video rồi."

Một cậu bé da ngăm đen cười toe toét với tôi và nhanh chóng bị những người khác kéo đi.

"Cậu có mắt nhìn không?"

Mọi người xúm lại leo lên phía sau xe, chỉ còn lại tôi và Trần Hoài trên đầu xe rộng rãi phía trước.

Tôi hơi xấu hổ.

"Hàng ghế sau còn có thể ngồi ba người nữa, bên ngoài nắng gắt, Trần Hoài, để bọn họ vào đi."

"Chị dâu không sao, em có thể ở đáy xe."

"Em có thể ở trên nóc xe!"

"Em có thể chạy theo xe!"

Lại có tiếng la ó từ phía sau, tôi đỏ mặt vội kéo cửa sổ lên.

Khi đến doanh trại, Trần Hoài dẫn tôi đi xung quanh. Doanh trại không lớn, là nơi quân đội đặc biệt trưng bày xe bọc thép và xe tăng, doanh trại chính cách đó mấy chục cây số.

Đứng trong phòng của Trần Hoài, tôi hơi sửng sốt vì nó quá đơn sơ.

Trong góc có một chiếc giường gỗ, bởi vì ven biển ẩm thấp, tường bong tróc khắp nơi. Bên cạnh giường có một cái bàn, kế bên là một cái tủ, mọi thứ đều được đặt ngay ngắn, như được lấy thước đo.

"Anh sống ở đây?"

Tôi đứng bên bàn nhìn Trần Hoài, trong lòng có chút đau lòng. Trần Hoài hiểu được ánh mắt của tôi, khẽ mỉm cười rồi đi về phía tôi.

"Chỉ có cấp đại đội phó trở lên mới được ở phòng riêng, những người khác chỉ có thể ở cùng với nhau, cái này đã có quy định rồi."

"Phòng này tốt chứ? Có phòng nào tốt hơn nữa không?"

Trần Hoài bước đến gần, giang tay chóng hai bên bàn, đem tôi ôm trọn trong vòng tay của anh.

"Có, sau khi kết hôn, có thể ở trong phòng tiêu chuẩn có hai phòng ngủ, một phòng khách."

Tôi buộc phải ngồi trên bàn và ngẩng đầu nhìn Trần Hoài, không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ cơ thể anh nóng đến mức kinh ngạc, không khí xung quanh tràn ngập hơi thở của anh.

Một mùi thơm thoang thoảng của bột giặt được phơi nắng, nóng bỏng, khiến người ta tim đập chân run.

Tôi thấy quả táo Adam của Trần Hoài lăn lên lăn xuống, đôi mắt phượng nhỏ dài của anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt tối sầm lại.

"Muốn cải thiện điều kiện nhà ở của anh hả?"

Giọng nói trầm thấp và từ tính, giống như một cái lưỡi câu, câu mất sự bình tĩnh và lý trí của tôi.

11,
Tim tôi đập mất kiểm soát, tôi không tự nhiên vươn tay ra để đẩy Trần Hoài.

Trần Hoài thừa dịp hai tay tôi đè lên ngực anh, cúi đầu tiến lại gần, sống mũi cao gần như chạm vào chóp mũi tôi.

"Hôm qua không biết đầu của ai suýt chút nữa chui vào trong màn hình, không phải em muốn xem cơ bụng của anh sao?"

Mặt tôi đỏ lên như muốn nổ tung, tôi bịt miệng Trần Hoài lại.

"Anh nói bậy, em, em không muốn nhìn."

Trần Hoài cười nhẹ một tiếng, lồng ngực run lên, tiếng cười trầm ấm dễ chịu tràn ngập gian phòng nhỏ.

"Mời lãnh đạo thị sát công việc..."

Vừa nói anh vừa ấn tay tôi trượt từ ngực anh xuống cho đến khi chạm đến bờ ngực phẳng lì và săn chắc.

Cảm nhận những bắp thịt sần sùi trong lòng bàn tay, toàn thân tôi tê dại.

Các chị em ai có thể cưỡng lại được chứ!

Tôi gần như mất tập trung, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Hoài trước mặt, đưa tay câu lên cổ anh.

Tôi không nhớ ai là người chủ động trước, khoảnh khắc môi chạm môi, đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể Trần Hoài dường như có một ngọn núi lửa bị đè nén đã lâu, muốn thiêu tôi thành tro bụi. Chỉ cần ôm anh, tôi có thể cảm thấy ham muốn gần như run rẩy dưới cơ bắp săn chắc của anh.

Tôi trở nên mất kiểm soát.

Nhưng khi nghĩ đến anh đang muốn đánh giá tôi, tôi tỉnh ngay lập tức.

Trần Hoài vùi đầu vào cổ tôi thở dốc, giọng nói ảo não.

"Xin lỗi, Hạ Tình, anh làm em sợ hả?"

"Không, không sao đâu."

Hai chúng tôi lặng lẽ ôm nhau, tôi tựa đầu vào cằm anh, nhìn khung cảnh xung quanh, và đột nhiên trong lòng có môt sự thôi thúc mạnh mẽ.

Chúng tôi mới quen nhau chưa đầy một tháng, đây là lần thứ ba gặp nhau nhưng tôi cảm thấy kết hôn cũng không tệ.

Sau khi kết hôn, Trần Hoài có thể sống tốt hơn, phải không?

À không, bình tĩnh đi, đồ não tình chết tiệt!

12,
Đột nhiên chuông điện thoại reo, tôi luống cuống trả lời.

"Tình Tình, con đang làm gì đó, trong vòng mười phút nữa con không xuất hiện trước mặt mẹ, mẹ sẽ không nói chuyện với con nữa."

Mẹ tôi rất tức giận, đầu óc tôi mơ hồ, phải mất một lúc tôi mới nhớ tôi quên không nói với anh họ mà đã đi, có lẽ mọi người vẫn đang chờ tôi về ăn cơm.

"Về nhà ngay, con nghe rõ không?"

Giọng mẹ tôi oang oang phát ra từ trong điện thoại, tôi bối rối nhìn Trần Hoài.

"Em đi cùng dì à? Là anh suy nghĩ không chu đáo. Đi, anh đưa em về."

Trần Hoài giúp tôi sửa váy và nắm tay tôi.

Khi chúng tôi trở lại thôn Hoa Trúc, bữa tiệc ở nhà anh họ đã sẵn sàng, có năm, sáu chiếc bàn tròn lớn trong sân.

Mấy người phụ nữ đang ngồi chung một bàn, dì họ đang an ủi mẹ tôi.

"Được rồi, chị à, Tình Tình năng động như vậy cũng tốt mà, không phải chị luôn lo lắng con bé chỉ biết đọc sách không chịu tìm bạn trai sao?"

"Sao?"

"Tốt cái gì chứ? Vừa rồi em không nghe Hàm San nói, vừa mới gặp mặt, nó đã trắng trợn chạy theo Trần tiểu đoàn trưởng, em còn muốn bênh nó. Trên đời này làm gì có chuyện như vậy, thật là mất mặt!"

Những người khác nói chen vào.

Cũng khó trách Tình Tình, chị chưa thấy qua bộ dáng của Trần tiểu đoàn trưởng đâu, anh ta so với minh tinh trên TV không hề thua kém."

"Đúng vậy, Lâm Hàm San còn có mặt mũi nói Tình Tình, cô ta không phải hận không được như Tình Tình sao."

Mẹ tôi thở dài.

"Này, gia đình của Hàm San có điều kiện, công ty lớn như vậy, trong thôn chúng ta không nhà ai có điều kiện nhu nhà cô ta. Trần tiểu đoàn trưởng vậy mà không thích cô ta, làm sao anh ta có thể thích Tình Tình nhà chúng ta chứ?"

"Tôi cảm thấy xấu hổ vì con bé, nó vậy mà dám đuổi theo người ta tới doanh trại."

"Mẹ"

Mẹ quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi, bà nhảy cao ba thước ngay tại chỗ.

"Giỏi lắm, Tình Tình, con..."

"A, Trần tiểu đoàn trưởng cũng tới rồi, làm phiền cậu đưa Tình Tình chúng tôi về nhà."

Dì họ lúng túng đứng bên cạnh mẹ, mẹ tôi liếc nhìn Trần Hoài, mắt sáng lên, sau đó lại quay qua nhìn tôi chằm chằm.

13.
"Chà, Trần tiểu đoàn trưởng, thật xin lỗi, làm phiền anh lại đến đây một chuyến."

Mẹ tôi nhăn nhó đi đến trước mặt Trần Hoài.

"Tình Tình nhà chúng tôi bình thường không như vậy đâu. Con bé rất tốt, hơn nữa nó còn làm cố vấn trong trường đại học Hạ Môn bên cạnh, Trần tiểu đoàn trưởng đã từng nghe nói chưa?"

Trần Hoài gật đầu và nắm lấy tay tôi trước mặt mọi người.

"Rồi ạ."

Mọi người trố mắt nhìn, không thể tin được nhìn vào tay chúng tôi.

"Mẹ, vừa rồi con quên giới thiệu với mẹ, anh ấy là Trần Hoài, bạn trai của con."

Mẹ tôi há hốc mồm.

"Bạn trai? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"

Trần Hoài: "...."

"Một năm!"

Tôi ngay lập tức ngắt lời anh. Nếu nói được một tháng, mẹ sẽ hỏi đi hỏi lại, rất phiền phức.

Cảnh tiếp theo không liên quan gì đến tôi, Trần Hoài bị dì tôi kéo ngồi xuống, dì bảy, dì tám vây quanh anh nhiệt tình hỏi han. Trần Hoài tính tình rất tốt, chỉ mỉm cười và trả lời tất cả các câu hỏi.

"Cha mẹ cậu đều ở trong quân đội? Cậu là người ở đâu?"

Mẹ tôi nhìn Trần Hoài từ trên xuống dưới, cười tươi đến nỗi tôi cũng nhìn không ra luôn.

Trên đường về, tôi đang lái xe, còn mẹ ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng lại cười.

"Mẹ ơi, mẹ đừng cười nữa được không, con nổi cả da gà đây nè."

" Hạ Tình Tình, con làm sao mà giỏi như vậy chứ!"

Mẹ tôi cười và đưa tay nhéo mặt tôi.

Tôi trợn tròn mắt, mẹ tôi là như vậy, khen người khác mà hạ uy phong của con mình, tôi còn không xứng với Trần Hoài sao?

"Sao mẹ không nói là anh ấy giỏi nhỉ?"

"Mẹ không có ý đó. Ở đây có rất nhiều cô gái có điều kiện tốt, mấy anh chàng có ngoại hình đẹp đều bị cướp mất hết rồi."

Mẹ tôi giải thích hết lời, về đến nhà tôi mới hết giận, hai người hợp sức khiêng ông bố say xỉn ra sô pha. Tôi đang mặc một chiếc váy hai dây và mái tóc dài buông xõa trên vai. Nóng quá, tôi vén tóc ra sau gáy, mẹ tôi chạy đến với ánh mắt sắc lạnh.

"Những chấm đỏ trên cổ của con là gì? Muỗi trên biển rất độc."

Tôi đỏ mặt chạy về phòng.

"Mẹ, con đi bôi thuốc."

Con muỗi trên biển. họ Trần tên Hoài.

14.Mẹ tôi nồng nhiệt mời Trần Hoài đến nhà ăn tối, tôi báo với anh qua điện thoại và anh vui vẻ đồng ý.Ba tôi đi mua rượu ngon trước một ngày, sáng hôm sau tôi và mẹ đi chợ sớm mua rau về nhà rửa sạch.Cho đến giờ ăn, Trần Hoài không xuất hiện.Tôi vào phòng lấy di động gọi cho anh, chỉ thấy tin nhắn WeChat anh gửi ba tiếng trước."Hạ Tình, anh phải ra biển huấn luyện, ngày quay trở lại còn chưa định, chờ anh."Tôi bực bội nắm chặt điện thoại."Tình Tình, Trần Hoài đến phải không? Lão Hạ, ông ra cổng đón cậu ấy đi.""Anh ấy không tới, bọn họ ra biển huấn luyện."Nhìn bàn đầy ắp đồ ăn mà tôi ăn không vô, đến lượt mẹ an ủi tôi, người ta làm nghề nghiệp đặc thù, có người yêu là quân nhân thì phải hiểu và chịu đựng.Tôi cũng từng nghĩ hai người gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng tôi không bao giờ nghĩ quá trình này lại dày vò như vậy.Trần Hoài bị cấm mang theo điện thoại di động khi ra biển.Mỗi ngày tôi đều đếm các vì sao, gửi cho anh hàng tá tin nhắn Wechat.Nhưng tôi không đợi được hồi âm.Ảnh đại diện của anh luôn có màu xám.Vương Phương lại đến ăn tối và mở hai chai bia trước mặt tôi."Nhìn người não tình này, cậu làm sao vậy, không có đàn ông không thể sống sao?"Cậu ấy không hiểu chút nào, nếu Trần Hoài không tốt, tôi đã không cần nghĩ nhiều đến anh như vậy. Nhưng anh lại quá tốt, tôi vừa mới chạm vào cơ bụng thì anh đã biến mất, trái tim tôi như đang bị cào xé."Ồ, đây không phải là Hạ Tình sao?"Bàn bên cạnh có mấy đôi nam nữ đang ngồi, Lâm Hàm San giơ chai rượu trong tay lên chào tôi."Hạ Tình, cậu giỏi thật, cậu vậy mà đã bắt được Trần Hoài, cậu mời anh ta ra đây ăn cơm, bữa nay mình đãi.""Ha ha, cậu gọi anh ấy tới đây, mình mời cả quán luôn."Lâm Hàm San sửng sốt hỏi tôi: "Ý cậu là gì?""Trần Hoài đi biển huấn luyện rồi."Sau khi Vương Phương giải thích xong, Lâm Hàm San hả hê nhìn tôi."Không phải chỉ có một người đàn ông sao, mình giới thiệu cho cậu người khác."15,Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy chút nào, nhưng Lâm Hàm San rất nhiệt tình, yêu cầu người phục vụ ghép bàn với tôi.Bàn ở đây đều là bàn dài, bên Lâm Hàm San có sáu người cộng thêm bốn người chúng tôi, mười người ngồi thành một hàng.Có một anh chàng tình cờ biết Vương Phương, cuộc nhậu càng sôi nổi hơn.Uống được nửa chừng, mấy người lần lượt rời đi, Lâm Hàm San đột nhiên khóc."Ô ô, Hạ Tình, mình cái gì cũng hơn cậu, tại sao Trần Hoài không chọn mình mà lại chọn cậu?"Cô ấy trang điểm đậm, nước mắt chảy ra làm trôi chì kẻ mắt, nhìn giống như quỷ, tôi vội an ủi cô ấy.Lâm Hàm San nhân cơ hội nắm tay tôi, nói sẽ đi nhặt ốc xà cừ với tôi."Hãy kể chuyện buồn với con ốc xà cừ, rồi thả nó xuống biển, mọi ưu phiền sẽ tan biến."Tên ngốc này, say mà còn lãng mạn vậy."Cũng muộn rồi, tôi về nhà..."Tôi thoát khỏi tay cô ấy, nhưng Lâm Hàm San rất khỏe, giữ chặt cổ tay tôi."Cậu còn là bạn bè sao? Lúc còn nhỏ cậu làm mất sợi dây chuyền của mẹ, tôi lấy tiền trong nhà để đưa cậu bù vào, cậu quên rồi hả?"Tôi lập tức sững sờ, Lâm Hàm San nói đúng, mặc dù bây giờ cô ta không tốt lắm, nhưng khi còn nhỏ cô ta rất hào phóng với tôi.Tôi vô lực phản bác, bị cô ta kéo ra bãi biển, những người khác lần lượt theo sau. Lúc đó đã là một giờ sáng, chúng tôi là những người duy nhất còn lại trên bãi biển yên tĩnh.Lâm Hàm San vén váy lên và nhặt một con ốc biển."Ông trời ơi, xin hãy ban cho con một người bạn trai đẹp trai hơn Trần Hoài!"Cô ấy ném mạnh vỏ ốc.Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng hít hà.Trong làn nước đen kịt, một bóng người từ từ đứng dậy.Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an cực lớn."Xin lỗi, bạn của tôi không phải cố ý, Lâm Hàm San, đi thôi."Bóng người đứng yên, một lúc sau, bóng người thứ hai và thứ ba trồi lên khỏi mặt nước. Tạo thành thế trận hình bán nguyệt và từ từ bao vây chúng tôi.16.Tôi hét lên, kéo Lâm Hàm San bỏ chạy.Nhưng đã quá muộn, những người phía sau đã đuổi kịp và túm tóc tôi.Tôi chưa bao giờ nghĩ trong thời đại yên bình này, còn có chuyện khủng khiếp như vậy.Lâm Hàm San và tôi bị bắt cóc.Những người bắt cóc chúng tôi là một nhóm buôn lậu, không chỉ buôn lậu mà còn buôn bán ma túy.Trước đây tôi chỉ thấy cảnh này trong phim, bất cứ khi nào nguy hiểm xảy ra, nam chính sẽ từ trên trời rơi xuống và giải cứu nữ chính một cách thuận lợi.Thật không may, tôi không đợi được nam chính của mình.Gần đây có một hòn đảo hoang, hòn đảo này nhỏ đến mức khi thủy triều lên sẽ bị nhấn chìm gần hết, chỉ còn lại một phần chóp ở giữa.Trên đảo có một ngôi nhà dột nát. Tôi không biết trước đó có ngư dân nào đã sống ở đây hay không, nhưng có một số tàn thuốc và đồ uống lộn xộn.Có thể....Bọn bắt cóc chĩa súng vào cả hai chúng tôi."Ai họ Lâm, gọi cho cha của cô và yêu cầu ông ta chuẩn bị năm triệu tiền mặt."Hóa ra là nhắm vào Lâm Hàm San, tôi cười nhạt, đây thực sự là một tai họa không đáng có.Vẻ mặt của Lâm Hàm San thay đổi ngay lập tức.Cô ấy hét lên "Ahhhh", đứng dậy với khẩu súng vẫn còn trên trán, nhìn chằm chằm vào kẻ bắt cóc đầy đe dọa."Năm triệu, anh đang sỉ nhục ai?""Tôi chỉ đáng giá số tiền này sao? Nếu tin tức truyền ra ngoài, tôi còn có thể đi chơi ở Hạ thành sao?"Những kẻ bắt cóc nhìn nhau, người thanh niên cầm đầu nheo mắt nhìn Lâm Hàm San."Vậy ý cô là sao, cô muốn giá bao nhiêu?""Tám mươi triệu, thiếu một phân, anh chặt đầu tôi."Lâm Hàm San hếch cằm tự hào."Đưa điện thoại đây, tôi gọi cho bố tôi."Kẻ bắt cóc bị Lâm Hàm San làm cho giật mình, một vài người ra ngoài xì xào bàn tán. Nhờ có cô gái trẻ này mà bọn bắt cóc đối xử với chúng tôi tốt hơn nhiều.Đặc biệt là người cầm đầu trẻ tuổi kia, còn đưa cho chúng tôi hai chai nước uống."Tiểu thư, cô có biết 80 triệu tiền mặt nặng bao nhiêu không? 920 kí lô, 1800 cân đó! Nó có thể lấp đầy căn phòng này, cô đừng làm khó tôi, lát nữa họ vào, cô đổi thành 8 triệu, cô nghe chưa?"Thanh niên thấp giọng xuống, tóc mái dày che khuất đôi mắt, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng ngữ khí lại rất bất đắc dĩ.Lâm Hàm San bướng bỉnh hếch cằm lên."Không, đây là lần đầu tiên tôi bị bắt cóc, nhất định không thể ít hơn con số này, một hào cũng không được."Hai người họ sắp cãi nhau, mọi thứ ngày càng phát triển theo hướng mà tôi không thể hiểu được.17.Tôi cảm thấy 80 triệu của Lâm Hàm San đã phá vỡ kế hoạch của những kẻ bắt cóc này rất nhiều, ba người bọn họ ngày nào cũng cãi vã bên ngoài, sắc mặt của thanh niên cầm đầu càng ngày càng đen.Vào một đêm mưa bão, sau khi hai người kia đã ngủ say, người thanh niên đưa tôi và Lâm Hàm San đi. Cuối cùng, Lâm Hàm San cũng đã tỉnh."Ngày mai người khác lại tới, đến lúc đó rất phiền toái, hai người đêm nay đi đi."Tôi ngạc nhiên nhìn anh và phản ứng lại."Anh có phải đặc vụ bí mật trong huyền thoại không?"Anh không nói, chỉ tay ra ngoài. Hai chúng tôi cẩn thận đứng dậy và nhón gót đi, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào."Tôi đã liên lạc người tới đón các cô, nhưng thuyền không thể tới gần, sẽ gây ồn ào, các cô biết bơi không? Bơi vài trăm mét theo hướng đó."Tôi gật đầu, nhìn biển lặng trong đêm tối, tôi thực sự sợ chết khiếp. nhưng vẫn dũng cảm bước đi. Chúng tôi hít một hơi, tay trong tay với Lâm Hàm san đi về phía trước.Kết quả, mới đi được hai bước, đại tiểu thư này hét lên chói tai."A...có thứ gì đó đâm vào chân tôi..."Nói xong vùng khỏi tay tôi, kinh hoàng chạy trở về."Muộn rồi, cô đi trước đi!"Tôi bị đồng chí nằm vùng đẩy một cái, sóng ập đến cuốn tôi xuống biển.Tôi không dám nhìn lại, liều mạng lao về phía trước.Vừa bơi vừa khóc, trong lòng cảm thấy ủy khuất, đem Trần Hoài mắng cả ngàn lần.Tôi cũng biết mình không có lý do gì để mắng anh ấy, nhưng tôi đã xem quá nhiều phim thần tượng và tiểu thuyết, trong lúc nguy nan, tôi luôn hy vọng người yêu của mình sẽ từ trên trời giáng xuống như một anh hùng tuyệt thế.Kết quả là tôi chỉ có một mình trong đại dương đen tối này, dường như có vô số quái vật ẩn nấp dưới nước, sẵn sàng há cái miệng đẫm máu để nuốt chửng tôi, nhưng Trần Hoài không hề hay biết.Không chỉ không biết, tôi còn không liên lạc được với Trần Hoài.Chờ đến khi anh quay về, tâm tình cũng đã sớm bình tĩnh lại, tôi không còn muốn nói chuyện nữa.Sau này hai người chúng tôi ở bên nhau, không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu tình huống như thế này.Nước biển lạnh như băng, cái lạnh xuyên qua lỗ chân lông chui vào từng kẽ xương, chưa một giây phút nào tôi tỉnh táo như vậy.Tôi bắt đầu có chút hối hận, liệu mình có thể thực sự chấp nhận tình yêu này hay không.Hân hoan vui vẻ, bi thương thống khổ đều không có ai để trò chuyện, không có ai đồng hành.Cho dù khoảnh khắc đen tối hay đáng sợ đến đâu, tôi cũng phải một mình gánh vác.Một làn sóng lớn đột nhiên dâng lên từ xa, như thể trong bóng tối có thứ gì đó khổng lồ đang tiến về phía tôi.Lúc đó, nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng tôi lên đến đỉnh điểm.Tôi nhắm mắt lại và khóc."Trần Hoài, tôi muốn chia tay với anh!"18,Một chiếc tàu cao tốc cắt qua những con sóng và dừng lại trước mặt tôi, một bàn tay vươn ra khỏi tàu, giữ lấy cánh tay tôi."Hạ Tình, em vừa nói gì đó?"Tôi mở to mắt kinh ngạc."Trần Hoài?"Trần Hoài sắc mặt tái xanh, nhấc tôi ra khỏi mặt nước.Tôi ngã ngồi bên trong tàu, cảm giác châm đạp xuống đất khiến những sợi dây căng thẳng trong lòng tôi đột nhiên được nới lỏng.Tôi ôm đầu gối khóc, Trần Hoài thở dài, ngồi xổm xuống ôm lấy tôi."Bị dọa sợ?"Tôi gật đầu, vòng tay qua cổ anh."Em sắp bị hù chết rồi."Trần Hoài vỗ lưng an ủi tôi, trò chuyện với tôi liên tục và chuyển hướng sự chú ý của tôi.Hôm qua trở về, anh nhận được thông báo từ cảnh sát địa phương, họ yêu cầu quân đội phối hợp để bắt giữ bọn bắt cóc."Chuyện này cha mẹ em còn chưa biết, Vương Phương cũng không dám nói với họ, tim của cha em không tốt, đêm nay em nên ở ngoài một đêm, thu dọn đồ đạc ngày mai trở về, để họ đừng lo lắng."Với giọng điệu trầm tĩnh lạnh lùng, như thể anh đang ra lệnh cho cấp dưới của mình làm điều gì đó, tôi càng cảm thấy ủy khuất.Trở lại bờ biển, Trần Hoài tìm một khách sạn và đưa tôi đến nhận phòng.Sau khi tắm xong, tôi mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy Trần Hoài đang ngồi trên sô pha, sắc mặt nghiêm nghị, quai hàm hóp chặt."Đồng chí Hạ Tình, nói cho anh biết, lời vừa rồi của em là có ý gì."Tôi bước đến ngồi trên giường, mím môi không nói.Nói gì bây giờ, nhìn khuôn mặt của Trần Hoài, ai có thể nói chia tay chứ."Hạ Tình, hai chữ quân nhân là vinh dự, nhưng cũng là trách nhiệm."Trần Hoài đi tới ngồi xổm trước mặt tôi, nắm tay tôi, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc và trang trọng như vậy."Bố mẹ anh đều là quân nhân, theo trí nhớ của anh, thì cả gia đình đã không ở bên nhau một năm rồi, bố anh thường nói, một nhà chúng ta không đoàn viên, nhưng vạn nhà lại được đoàn viên.""Vạn nhà đoàn viên trở thành lý tưởng và tìn ngưỡng của anh. ""Không phải ai cũng có thể làm vợ quân nhân. Sau này sẽ có rất nhiều thời khắc khó khăn, chật vật. Anh hy vọng em thận trọng suy nghĩ, xem xét cẩn thận mối quan hệ này."Trần Hoài đứng dậy đi ra cửa."Anh không có cách nào luôn ở bên cạnh em. Em hãy suy nghĩ kỹ rồi liên lạc với anh."Đầu óc tôi rối bời.19.Sao anh có thể làm như thế?Lúc này đáng lẽ anh ấy nên dỗ dành, an ủi tôi, tại sao lại còn nói phải trái với tôi như vậy?Nỗi bất bình trong lòng tôi bùng lên như một ngọn núi lửa, tôi không thể chịu đựng được nữa."Trần Hoài, anh có ý gì? Nếu như vừa rồi em kiên quyết muốn chia tay, có phải anh cũng sẽ đồng ý không?"Bước chân Trần Hoài dừng lại, thật lâu sau, mới "Ừ" một tiếng.Tay anh đang nắm chặt chốt cửa, gân trên mu bàn tay nổi lên."Hạ Tình, anh biết làm vợ của quân nhân khổ như thế nào, tất cả ủy khuất và suy nghĩ của em vừa rồi anh có thể hiểu.""Anh... anh không đành lòng nhìn em khổ sở như vậy."Trần Hoài hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa và sải bước đi mà không quay đầu lại.Tôi tuyệt vọng đứng ở cửa nhìn anh rời đi, cảm giác như bị khoét mất một mảng lớn trong lòng.Không phải, đây là chia tay?Tôi cảm thấy hơi lạc lõng.Từ góc độ lý trí mà nói, Trần Hoài nói rất đúng, nếu như tôi kiên trì ở bên cạnh anh, sẽ có rất nhiều khó khăn mà tôi căn bản không thể nào đoán trước được.Nhưng về mặt tình cảm, tôi không muốn chia tay Trần Hoài chút nào, không hề.Anh quá tốt, quá thú vị, nếu tôi bỏ lỡ anh, tôi không chắc mình có thể gặp được một mối tình khiến tôi hoàn toàn say đắm như vậy không.Tôi đang do dự có nên đuổi theo hay không, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu lên, liền thấy Trần Hoài đang đứng trước mặt tôi, vẻ mặt ngượng ngùng.Anh chỉ vào bàn cà phê."Anh quên lấy đồ."Thẻ căn cước quân nhân của anh để trên bàn cà phê, tôi không hiểu tại sao anh lại để nó ở đó.Trần Hoài đi vào lấy thẻ căn cước, tôi đứng bất động ở cửa.Lối vào khách sạn chật hẹp, tôi đứng ở giữa, Trần Hoài đi ngang qua tôi. Góc áo anh lướt qua chiếc áo choàng tắm của tôi, trên người anh vẫn còn mùi vị dễ ngửi kia, như ánh nắng tươi mát có thể xua tan mọi sương mù và bóng tối.Tôi đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy thắt lưng của anh.Trần Hoài sửng sốt, quay lại và nhìn tôi với giọng khàn khàn."Sau này nhớ khóa cửa."Tôi gật đầu và nhìn anh không chớp mắt."Ừm."Trần Hoài: "Nghĩ kỹ thì gọi cho anh."Tôi: "Ừm."Trần Hoài: "Hạ Tình, buông ra."Tôi gật đầu, nhưng tay vẫn nắm chặt thắt lưng anh.20,Trần Hoài nhướng mày, ngọn đèn trên đầu hắt ra ánh sáng màu cam mờ ảo, đổ bóng lên lông mày của anh.Quả táo Adam của anh lăn lên lăn xuống một cách khó khăn, mắt chúng tôi nhìn nhau, không khí xung quanh trở nên nhớp nháp và nặng nề, như chứa đầy điện và lửa.Trần Hoài đột nhiên nhếch khóe môi, bình thường vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng nụ cười tà ác như vậy, lại quyến rũ mê người không thể tả."Không buông ra?"Tôi cũng bật cười, kiễng chân lên áp sát vào mặt anh."Trần Hoài, là anh cố ý bỏ quên thẻ quân nhân sao?"Tôi cắn một miếng vào cằm anh.Trần Hoài lập tức rướn người áp sát tôi vào tường, nụ hôn thiêu đốt với hơi thở nóng bỏng tràn ngập."Hạ Tình, anh đã cho em cơ hội rồi."Trần Hoài với tay và xé dây áo choàng tắm của tôi.(Lời tác giả: có đến 3.000 từ tôi rất muốn viết nhưng chỗ phê duyệt không cho phép 😣)Chúng tôi ở trong bóng tối, ba ngày không kéo rèm cửa.Mãi đến ngày thứ tư, tôi mới nhận ra mình có thể bị lừa."Anh nghỉ phép? Trước đó anh nói phải về, lần này anh đi đâu?"Trần Hoài cười ôm eo tôi, chuyển chủ đề."Lần này anh xin nghỉ bảy ngày, ngày mai anh phải đi thăm cha mẹ em?"Cha mẹ tôi không biết gì về vụ bắt cóc, nên họ tiếp đón Trần Hoài rất nồng nhiệt. Thời gian đó, mẹ tôi và tôi còn bàn tán về vụ bắt cóc Lâm Hàm San. Phi cơ trực thăng đều được điều đến, kinh động rất nhiều ký giả, gây náo loạn khắp thành phố."Cảnh sát nằm vùng đã làm rất tốt, nhưng thực sự quá nguy hiểm. May mắn là chúng ta không có nhiều tiền như vậy.""Ừm, Tiểu Trần, hai đứa đã quen nhau hơn một năm rồi, lại cũng trạc tuổi nhau, con xem sắp xếp thời gian khi nào để hai nhà chúng ta gặp mặt?"Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, định ngăn mẹ lại, nhưng Trần Hoài đã giữ tay tôi dưới gầm bàn."Dạ được, thưa dì."Tôi cười khan, "Không cần, hình như hơi nhanh.""Nhanh cái gì mà nhanh! Chẳng lẽ con còn muốn đợi mười tám năm nữa? bây giờ con hai mươi tám tuổi rồi! Con nghĩ mình mới mười tám tuổi sao?"Mẹ tôi lại bắt đầu nói, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng.21.Tôi cảm thấy mình đã bị Trần Hoài thao túng nghiêm trọng.Tôi chưa bao giờ là một người quá mạnh mẽ, nhưng sự mất mát khi chúng tôi xa cách luôn có thể được Trần Hoài dùng cảm xúc say đắm lấp đầy.Có đôi khi tôi nghịch ngợm, cũng có khi sẽ nhỏ nhen nóng nảy, nhưng tôi chưa bao giờ dám nhắc đến từ "chia tay", bởi vì tôi biết trong lòng Trần Hoài rất nhạy cảm, anh luôn cảm thấy có lỗi với tôi, tôi sợ anh sẽ coi là thật.Vào ngày sinh nhật của mình, tôi mất liên lạc với Trần Hoài đã tám tiếng.Tôi trở về căn hộ và ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chiếc bánh sinh nhật mà ngẩn người.Chợt có tiếng vặn chìa khóa.Tôi quay đầu lại, Trần Hoài đang đứng ở cửa, trên tay cầm một món quà.Quá bất ngờ, tôi lao đến ôm chầm lấy anh."Sao anh lại ở đây? Không phải anh đang huấn luyện ở nơi khác sao?""Trại huấn luyện kết thúc, anh ngồi tàu cao tốc trở về trong đêm, hôm nay là sinh nhật của người ta, nếu không tới, người ta lại nổi giận."Trần Hoài vặn mũi tôi.Tôi hất tay anh ra, "Hừ, sao em lại tức giận chứ, em cũng không dám cùng quốc gia cướp người đâu."Trần Hoài mỉm cười, nhìn tôi đắm đuối."Hạ Tình, anh thuộc về quốc gia, cũng thuộc về em."Anh đóng cửa lại và đặt quà lên bàn."Quà sinh nhật đầu tiên anh dành cho em.""Còn có phần thứ hai sao?"Trần Hoài gật đầu, chậm rãi cởi cà vạt màu xanh lục của quân nhân, buộc mắt mình lại."Đây là món quà thứ hai."Anh ôm tôi vào lòng, phả hơi nóng vào tai tôi."Em có thể sử dụng nó bằng bất cứ cách nào mà em muốn."Mặt tôi lập tức đỏ bừng.Người đàn ông này thực sự rất giỏi dỗ ngọt tôi.22.Hai bên bố mẹ gặp nhau đều rất hài lòng, mẹ giục tôi nhanh chóng kết hôn.Nhưng số lần tôi gặp Trần Hoài chỉ có thể đếm trên đầu ngóng tay, tôi vẫn cảm thấy như vậy là quá nhanh.Trần Hoài bắt đầu dụ dỗ tôi hết lần này đến lần khác."Bây giờ anh chỉ có thể nghỉ phép 30 ngày, nhưng nếu sau khi kết hôn có thể nghỉ hai tháng.""Lúc đó lại còn được một khoản tiền mừng cưới, rồi phí đền bù khi chúng ta xa nhau.""Trong doanh trại cũng sẽ cấp nhà, chẳng phải em nói muốn cải thiện môi trường sống cho anh sao?"Hả, chỉ thế thôi à?Tôi có phải loại điên vì tình đâu?Tôi ngồi trên chiếc ghế cao, nhìn Trần Hoài cùng với một nhóm binh lính chạy ngang qua, tất cả bọn họ đều mặc quần rằn ri, nhưng nửa thân trên thì để trần.Một múi, hai múi, ba múi, bốn múi, rất nhiều cơ bụng tám múi.Tôi là ai, tôi đang ở đâu.Đây có phải là thiên đường không?Nếu tương lai tôi sống trong doanh trại, có phải tôi sẽ thường xuyên được nhìn thấy bức tranh tuyệt vời này không?Chờ chạy bộ xong trở về, tôi gật đầu với Trần Hoài với vẻ mặt nghiêm túc."Đề nghị vừa rồi của anh, em có thể cân nhắc.""Hehe."Trần Hoài hếch cằm lên và cười khẩy."Cơ bụng có đẹp mắt không?"Tôi: "Tầm thường thôi, không đẹp bằng của anh đâu."Trần Hoài mím môi, cố hết sức kìm nén khóe môi đang nhếch lên."Anh đổi ý rồi, em cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ càng đi."Tôi lườm anh."Không nghĩ nữa, mặc kệ, anh đi báo cáo đi, em nói cho anh biết, qua thôn này rồi thì không còn cửa hàng nữa đâu."Trần Hoài khẽ cười, cúi người hôn lên môi tôi một cái."Tuân lệnh, lãnh đạo."(HOÀN CHÍNH VĂN)Về công việc của Trần Hoài.Thư tuyệt mệnh(Lời của tác giả: Nhiều chiến sĩ phải làm nhiệm vụ nguy hiểm. Trước khi đào tạo và huấn luyện, họ sẽ được yêu cầu viết một lá thư tuyệt mệnh, lá thư này sẽ được xé bỏ sau khi trở về an toàn. Nếu có sự cố xảy ra, lá thư tuyệt mệnh sẽ được gửi đến người nhận. Đây là sự thật, và anh trai tôi trong quân đội đã viết nhiều lá thư đặc biệt như vậy. Luôn biết ơn sự hy sinh của các chiến sĩ. )Hạ Tình, anh đã suy nghĩ rất lâu có nên viết lá thư này cho em không.Chúng ta mới gặp nhau chỉ một lần, ấn tượng của em đối với anh có thể chưa sâu sắc, nếu như vậy thì tốt biết mấy. Nhận được thư này, em có thể đặt nó sang một bên và hy vọng nó không phá hỏng tâm trạng tốt trong ngày của em.Nếu em cũng giống như anh, thật không may trong đáy lòng cũng đã có chút rung động, đó là lý do tại sao anh phải viết lá thư này cho em.Trong đời anh chưa bao giờ rung động với bất cứ ai cho đến khi anh gặp em.Trước đây anh luôn nghĩ tình yêu sét đánh chỉ là thấy sắc nổi lòng tham, nhưng sau khi gặp em, anh mới biết chuyện gì đang xảy ra.Đó là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, lòng đầy sợ hãi, vui sướng và mất mát. Rất vui vì em đã chọn chuyến tàu này, rất vui được gặp em ở đây.Hành trình cuộc đời của em còn rất dài, chúng ta gặp nhau ở một điểm dừng ngắn, anh hy vọng em có thể gặp được hạnh phúc khác.Có lẽ sẽ rất lỗ mãng khi nói vậy.Hạ Tình, cả đời anh đều kiên định theo chủ nghĩa duy vật, nhưng đối với em, anh hy vọng sẽ có kiếp sau.Nếu có kiếp sau, anh thà làm một người bình thường, có thể gặp lại em, yêu em lâu dài với một tình yêu bình thường.Trân trọng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu