Vị trí thái tử này, ta chê! - Blog của Quả quýt và Hạt đậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử chưa lập, nhưng lại chọn trước chức vị Thái tử phi.

Phụ hoàng nói: "Đồng chí nào muốn một năm sau nghênh đón Thái tử phi, hãy tiến lên ba bước."

Lời nói vừa dứt, tám vị huynh đệ đứng cạnh ta liền như bôi dầu vào chân mà cùng nhau lùi lại ba bước làm kẻ đứng yên tại chỗ như ta ngạc nhiên đến há hốc.

Đợi, đợi đã, sao không nói còn có thể bước lùi hả?

Phụ hoàng dung nhan phơi phới liền nắm lấy tay ta mà cười:

"Trẫm tuyên bố, người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến chọn Thái tử là đây!"

Tám vị huynh đệ đứng sau lưng ta liền đồng loạt vỗ tay như sấm.

Họ rơm rớm nước mắt, giọt nước mắt của sự hạnh phúc vui vẻ.

Còn ta, là vì bị sợ đến phát khóc.

1.
Chắc chỉ có người nào thích tự ngược mới muốn làm hoàng đế.

Dậy thì sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn cả chó.
Phải phê hết tấu chương, lên triều sớm.
Làm việc quần quật quanh năm không nghỉ cũng chỉ có từng ấy bạc.
Công việc khổ sở như vậy, ai thèm làm chứ!

Làm một hoàng tử, công việc hằng ngày là đùn đẩy nhau danh hiệu Thái tử,
Mà làm Thái tử,
Đó chính là đã bước nửa chân lên ngôi vị Hoàng đế rồi!

Ôi, mong muốn không làm hoàng đế,
Ngày càng xa vời hơn!

2.
Thái tử phi được chọn là con gái của một gia đình một thương nhân giàu có.
Gia đình nàng đã quyên tặng một lượng lớn của cải có giá trị cho quốc khố. Thế nên phụ hoàng mới hứa hẹn cho nàng một nguyện vọng.

Nhà không có gì ngoài tiền, nàng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Vậy thì kiếm cho ta một đối tượng đi."
Vì thế nàng ấy đã được chỉ định làm Thái tử phi trước.

Vốn Miêu Diệu Diệu - Thái tử phi mới được thăng chức của Ta đang khóc lụt nhà, nghe ta giải thích, nàng ấy liền hớn hở hỏi:
"Chẳng lẽ cảm thấy ta quá xấu xí, nên anh em nhà các người mới không ai muốn làm Thái tử ư?"
"Đúng thế." Ta nghiêm nghị đáp.

Miêu Diệu Diệu mắt phượng mày ngài, làn da như son như phấn, chắc chắn là một người đẹp tiêu chuẩn.
Đáng tiếc mạch não có chút kỳ lạ.

Ta đưa cho nàng một chiếc khăn lau nước mắt, nàng ấy liền cầm lấy dùng sức lau nước sốt chảy ra từ mũi, hét lên:
"OK YÉ!"

3.
Để thoát khỏi danh hiệu Thái tử càng sớm càng tốt, ta phải nghĩ ra một cách.

Vì vậy, ta đi tìm Miêu Diệu Diệu trước, mang theo 10 phần khí thế móc ra một tấm ngân phiếu nói:
"Đây là 1000 lượng, cầm đi, miễn là nàng không đồng ý thành thân với ta trong 1 năm."

Diệu Diệu không nói lời nào, trả lại ta ngân phiếu. Sau đó ngón tay mảnh khảnh chậm rãi móc trong túi quần ra 2 tấm khác,
"Đây là 2 phiếu 1000 lượng, cầm đi. Miễn là điện hạ sẽ thành thân với ta trong vòng 1 năm."

Ta cmn hóa đá tại chỗ.

Miêu Diệu Diệu thản nhiên cười với ta, mặt mày lộ ra vẻ xảo quyệt giống như con cáo nhỏ,
"Muốn biết tại sao ta lại giàu như vậy không?"

Ta thành thật gật đầu.

Nàng nói: "Tám vị anh em cây khế khác của điện hạ, mỗi người cho ta 1000 lượng ngân phiếu. Nói chỉ cần ta thành thân với điện hạ là được."

Ta hối hận ta rơi nước mắt.
"Tại sao, tại sao ta lại không nghĩ ra vậy?"

4.
Kế này không thành, Ta lại nảy ra một kế khác.

Ta quyết định làm giảm cảm giác tồn tại của ta trên triều. Như vậy mọi người sẽ nghĩ ta là một Thái tử "danh bất xứng thực", vô tri không biết làm gì cả.

Ta sẽ bị phế chức.

Mang theo mưu kế tuyệt diệu, ngày hôm sau vào buổi triều sáng, ta cùng 8 vị anh em cây khế khác cung kính cúi đầu mà đứng.

Trên long ỷ, phụ hoàng cất giọng như chuông đồng hỏi:
"Giang Nam đang bị lũ lụt, người dân khó khăn. Bây giờ cần một hoàng tử đi vận chuyển vật tư."
"Đồng chí nào sẵn sàng đi du lịch vui lòng giơ tay lên."

5.
Ta giơ tay lên.

Phụ hoàng vỗ tay bốp bốp nói:
"Tốt lắm, khó có được Thái tử nào có phần thiện tâm như này. Ngày mai lên đường du lịch luôn nhé!"

Nghe vậy, ta quay đầu nói với mấy vị hoàng huynh bên cạnh:
"Có chuyện gì thì nói, trước tiên có thể buông tay ta ra trước được không?"

— Vì vậy, bảy tám cánh tay nắm lấy tay phải của ta, buộc ta phải giơ tay lên, đồng loạt thu về.

6.
Cả hai kế hoạch chiến đấu gần đây đều thất bại, ta hơi buồn bã trở lại phủ.

Muốn ăn một bữa tiệc thật đặc biệt để giảm bớt áp lực khi làm Thái tử, rồi ngày mai hãy lên đường đi du lịch.

Đầu bếp hôm nay trổ tài món mới: Đùi gà chiên giòn. Vì vậy, tâm trạng ta rất tốt, chuẩn bị mang đùi gà lên gặm.

Đột nhiên ở đâu ra Lục đệ phá cửa xông vào, nắm lấy bả vai ta lay trái lay phải:
"Nhị ca, đừng ăn cơm nữa! Giao vật tư quan trọng hơn!"
"Làm Thái tử, phải biểu hiện thật tốt vào!"

Dứt lời, lại thêm Tam đệ ở đâu chui ra cùng ôm cánh tay của ta kéo ra ngoài.

Ta giơ đùi gà ra sức giãy dụa nói:
"Không, phải để cho người ta ăn cơm nữa chứ!"

7.
Sắc mặt Tam đệ trầm xuống, vỗ tay bốp bốp hai cái. Ngũ đệ cùng Thất đệ từ bên kia đi ra.

Bốn người, vừa đủ hai người khiêng tay, hai người khiêng chân ta, hét lên: " Mốt, hai, mốt!" nâng ta lên xe ngựa đến Giang Nam.

Ngũ đệ là một em zai cơ bắp cuồn cuộn, vạch rèm cửa xe ngựa lên nói:
"Nhị ca, đi sớm về sớm. Anh em ở nhà sẽ nhớ huynh lắm ~"

Vì vậy, thân là Thái tử ta đây đã bị ép buộc đi xuôi Nam ngay trong đêm.
Đùi gà trong tay lạnh ngắt, trái tim ta còn lạnh lẽo hơn.

8.

Trở về kinh thành đã là chuyện của 1 tháng sau.

Phụ hoàng thân thiết đón ta ở cổng thành.

Ta đang định giải thích lý do tại sao không từ mà biệt đi suốt đêm thì ông sai người tặng cho ta một lá cờ gấm,

"Bỏ mặc màn đêm đưa lương thảo
Tinh thần trách nhiệm mãi trên vai
Ngôi vị thái tử hẳn còn trống
Không để cho con thì cho ai"
— thân tặng, cha thân yêu của con"*

* Nguyên văn:
"连夜送粮,
责任心强。
太子之位,
舍我其谁。
——你爹 赠"

(Bản dịch hay tuỵt zời này do bạn đọc Võ Hoàng Long đóng góp cho chúng tui. Cảm mơn bạn rất nhìuuu)

Các đại thần đi theo sau đều háo hức vỗ tay.

Ta nhận lấy phần thưởng cờ gấm này, vừa phát biểu một bài nhận thưởng tâm huyết vừa cảm thấy mục tiêu không làm Hoàng đế càng ngày càng xa.

9.

Miêu Diệu Diệu đứng ôm mèo ở cửa chờ ta.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn lại, con mèo nhỏ trong tay meow meow một tiếng, dụi dụi đầu trong lòng bàn tay cô nàng.

Ta hỏi, "Nhặt được trên mái nhà à?"

Cô nàng ngạc nhiên nói, "Đúng vậy, sao ngươi biết?"
Ta mỉm cười không đáp.

Diệu Diệu lo lắng nói: "Cha ta ở nhà không cho ta nuôi mèo, ngươi có thể ..."

Ta nói chắc nịch: "Không được, ta không thích mèo."

Miêu Diệu Diệu lại bắt đầu thò tay vào túi quần móc tiền ra, đỏ hoe mắt sụt sịt mũi.

Ta vội vàng nói: "Nuôi mèo thì dễ mà."

Diệu Diệu rầu rĩ nói: "Ha? Còn không phải vì tiền sao?"

Ta nói lời trái lương tâm: "Tiền không quan trọng, quan trọng là có thích hay không."

Diệu Diệu mới thu tay về, nói, ồ, vậy được rồi, ngươi nuôi nó trước đi.
Ta ôm lấy con mèo đứng ở cửa cô đơn nhìn nàng đi xa.
Trong lòng hối hận không sao ta xiết.

11.

Diệu Diệu nói với ta. "Sẽ còn có thêm nhiều mèo nữa."

Vốn dĩ chỉ có một con mèo tam thể nhỏ.
Miêu Diệu Diệu đặt tên cho nó là "Meo Diệu".
Tiếp đó lại có thêm một con mèo Tuxedo.
Nàng ấy gọi nó là "Meo Diệu Diệu"
Sau đó lại nhặt thêm con thứ ba, bốn, năm, sáu.
Lần lượt là "Meo Diệu Diệu Diệu", "Meo Diệu Diệu Diệu Diệu", "Meo Diệu Diệu Diệu Diệu Diệu",...

Mỗi lần Miêu Diệu Diệu đến chỗ ta cho mèo ăn, đều sẽ dùng đũa gõ vào bát đựng đồ ăn mèo, lần lượt gọi tên từng con một.
Gọi đến nỗi muốn tắc thở.
Buồn cười quá đi mất.

Thế là ta bèn ngồi cạnh cười nhạo cô nàng.

Miêu Diệu Diệu trợn mắt lườm ta:
"Lần sau đừng có hòng mà ta làm cơm cho ngươi ăn nữa."

12.

Hôm nay ta đã hoàn thành một việc đại sự,

Ta đã tự tay làm một bộ đồ chơi leo trèo cho binh đoàn mèo.

Mặc dù hơi cẩu thả nhưng đám mèo rất thích, vểnh đuôi trèo lên trèo xuống, còn tiện cào móng.

Miêu Diệu Diệu nhìn chằm chằm cái giá cho mèo, hốc mắt hơi đỏ lên.

Ta thầm nghĩ con nhỏ này sao mê khóc quá.
Vì vậy ta liền nói: "Dễ như ăn kẹo ý mà, không cần xúc động đâu."

Cô nàng lẩm bẩm: "Này cũng quá xấu rồi..."
Ra là xấu đến phát khóc=)))

Ta đưa tay muốn thu lại cái khăn ta vừa mới đưa cho nhỏ.
Thế mà cô nàng lại không thèm khách khí dùng cái khăn để chùi nước mũi.

Ta chỉ biết bất lực thở dài.

13.

Ta đáp ứng cô nàng,
Sẽ dành thời gian cùng nhau cải tiến giá leo trèo cho mèo cho đẹp đẽ.

Kết quả đến lúc gần hạ triều, phụ hoàng lại giao cho ta một nhiệm vụ, để ta thay người đi thăm tam tiểu thư phủ thừa tướng vừa khỏi bệnh sau khi bị rơi xuống nước.

Thế là ta đi.

Bị ảnh hưởng bởi thói quen đến thăm nhà là phải mang theo quà của Miêu Diệu Diệu, ta nghĩ trái nghĩ phải một hồi bèn lén lút trộm hai con chim anh vũ từ Ngự uyển mang đi thăm Tam tiểu thư tướng phủ.

Trước khi bị rớt xuống nước, Tam tiểu thư là một see tình girl, thích nhất là make-up đậm bám theo Tam đệ của ta.

Nghe nói sau khi rơi xuống nước tính cách liền thay đổi chóng mặt, việc đầu tiên là kiên quyết muốn từ hôn với Tam đệ.
Sau đó liền ra ngoài mở một thanh lâu, giương cao khẩu khẩu hiệu người phụ nữ mạnh mẽ vì sự nghiệp.

Ta chuẩn bị kỹ tâm lý chuẩn bị đi gặp em dâu cũ.

Vừa bước chân vào cửa tướng phủ, Tam tiểu thư mặc đồ đen lạnh lùng ngồi trong nhà, trông như một vị tiểu thư quý tộc trưởng thành, trí thức.
...
Thăm hỏi xong, trong lòng ta thầm nghĩ "Tam tiểu thư quả thật tâm tính đại biến rồi."

14.

Lúc về ta phủ đệ, Miêu Diệu Diệu đang ngồi trước cổng đợi ta.

Không ngờ ta lại thấy có chút tội lỗi.

Vừa định mở mồm giải thích, thế mà Miêu Diệu Diệu lại thoải mái vẫy tay:
"Về rồi đấy à? Làm giá leo trèo cho mèo đi!"

Ta lấy chiếc khăn tay đưa cho cô nhóc.

Miêu Diệu Diệu bĩu môi ủy khuất nói: "Đưa tui làm gì! Tui có khóc đâu!"

Ta đáp: "Đang đi đường thì nhìn thấy, thấy đẹp nên mua cho ngươi."
Ta chỉ chữ "Diệu" ở góc khăn tay cho cô nàng xem.

Miêu Diệu Diệu: "Xấu vãi."

Sau đó vừa tỏ ra ghét bỏ vừa cất khăn đi.

15.

Ta hôm nay tròn 22 tuổi rồi.

Các anh em dụng tâm customize cho ta một biểu ngữ:
"Chúc mừng đại thọ 22 tuổi của Thái tử"

Ta nói: Các người chọn đại ra một người thay ta làm Thái tử là ta vui rồi.
Thế là bọn họ lại bắt đầu giả điên giả khùng.

Đúng lúc Tam tiểu thư Tướng phủ đi ngang mang quà sinh nhật cho ta.

Ta nhớ ra lần trước thăm bệnh có tặng hai con chim. Không biết nàng ta nuôi thế nào rồi, bèn hỏi: "Lần trước tặng ngươi hai con chim..."

Tam tiểu thư đáp: "Ngon lắm, đa tạ điện hạ quan tâm."

Ta hạn hán lời rồi.

16.

Tam đệ bị nàng từ hôn, rất mất mặt. Lại thấy Tam tiểu thư cũng không thèm nhìn mình lấy một cái liền cố tình gây khó dễ: "Này, sao ngươi chảnh vậy?"

Tam tiểu thư: "Thứ nhất, ta không chảnh mà là bực mình. Thứ hai, tên của ta không phải là "Này", ta tên là Tần Bạch Lộ..."

Tam tiểu thư lạnh lùng rời đi, Tam đệ nhìn theo bóng lưng của nàng, tà mị cười một tiếng: "Đúng là người phụ nữ thú zị..."

Ta ù ù cạc cạc, chả hiểu ra sao cả.

17.

Miêu Diệu Diệu lại đến. Hôm nay cô nàng rất khác thường. Không giống bình thường vừa cười ngờ nghệch vừa nhảy qua nhảy lại trên đường mà mặc một chiếc váy dài đoan trang màu xanh lam.

Ta nghĩ, vẫn là những bộ quần áo hồng hồng vàng vàng thường ngày phù hợp với cô ấy hơn.

Nàng giương mắt nhìn ta, ta cũng chăm chú nhìn lại.

Nàng liền nghiêng đầu không thèm nhìn ta nữa, ta cũng cúi đầu không nhìn nàng.

Nàng lại lén lút nhìn ta, ta ngẩng đầu vừa lúc đụng trúng ánh mắt nàng.

Ta lại quay đầu đi.

Hềy, cái cô bé này...

18.

Trong yến tiệc.

Tam tiểu thư nhảy múa, tà áo lay động, xinh đẹp động lòng người.

Ta cảm thán: "Nóng bỏng thật." (Nguyên văn: "好辣")

Vẻ mặt Miêu Diệu Diệu cứng nhắc, âm dương quái khí: "Nam nhân các người đều thích kiểu hình gợi cảm này! Có đúng không!"

Ta: "Đầu cá kho tiêu này cay thật đấy." (Nguyên văn: "剁椒鱼头好辣")

(Câu trên và câu dưới nam chính đều dùng từ "辣", từ này vừa có nghĩa là "nóng bỏng", vừa có nghĩa là "cay")

Diệu Diệu bực bội lườm ta một cái.

Ta lại nói: "Chua quá."

Miêu Diệu Diệu: "Cá nấu dưa chua quá, đúng không?"

Ta: "Diệu Diệu ăn dấm rồi, chua quá."

Miêu Diệu Diệu hung dữ đáp: "Nói nhảm!"

19.

Ta nói: "Diệu Diệu, nàng mặc váy sáng màu xinh hơn."

Ta lại nói: "Diệu Diệu chính là Diệu Diệu, Diệu Diệu có vẻ đẹp của Diệu Diệu."

Nhưng mà câu này đúng là khó nói đến líu cả lưỡi, ta nói một một mạch xong muốn đứt cả hơi.

Diệu Diệu: "Hừ, đúng là cái đồ lăng nhăng."

Sau đó liền quay đầu đi, không thèm nói chuyện với ta nữa.

Ta ủy khuất duỗi ngón tay cho nàng ấy nhìn. bên trên toàn là những vết chai lớn nhỏ.
Ta: "Nhỏ vô lương tâm này, uổng cho ta trước sinh thần còn làm cho nàng một chiếc ổ mèo mới cơ đấy."

Vẻ mặt Diệu Diệu dịu đi một chút.

Ta liền mang ổ mèo cho nàng xem thử.
Miêu Diệu Diệu: "Xấu chết mất."

Ta tủi thân nói: "Ta đã thêu lại khăn tay cho nàng rồi, không dễ gì mới mới nghĩ được cách tặng cho nàng, nàng lại chê xấu."

Diệu Diệu nhỏ giọng nói: "Ta mang khăn rồi."

20.

Nếu như Diệu Diệu là Thái tử phi, ta lại cảm thấy hình như làm thái tử cũng không có gì không tốt cả.

Nếu như có thể cùng Diệu Diệu thành thân, làm hoàng để vất vả một chút cũng chẳng sao.

Thất đệ bởi vì ta nghĩ thông mà cảm thán: "Nhị ca, Miêu cô nương lợi hại thật đấy."

Ta đáp: "Đệ không biết nàng ngốc đến mức nào đâu. Lúc đầu nàng nhìn thấy một con mèo con trên mái nhà liền tự mình bắc thang lên bế mèo xuống. Rõ ràng là sợ cao còn vừa khóc vừa trèo lên. Ta một bên âm thầm xem, vừa tức vừa buồn cười."

Thất đệ: "Nhị ca, huynh có biết Miêu cô nương sớm đã nhờ vả chúng ta rồi không."

Ta hỏi lại: "Nhờ vả gì cơ?"

Thất đệ: "Miêu cô nương nói, nàng muốn là lão bà của huynh, bảo chúng ta trên điện lùi sau 3 bước. Sau khi làm xong, mỗi người chúng ta không chỉ được tiền, còn không phải làm thái tử."

Cái gì!

Ta kinh hồn bạt vía trở về phủ trầm tư suy nghĩ, cuối cùng là ta phí tâm theo đuổi Miểu Miểu, hay là nàng dụng tâm tán đổ ta.

21.

Lúc trở về bắt gặp một thân váy hồng của nàng đang viết bảng tên cho mèo con, ổ mèo tên là "Phòng của Diệu Diệu Diệu Diệu".

Ta bật cười: "Cái tên này cũng quá tùy tiện rồi."

Miêu Diệu Diệu ôm từng con mèo mà nàng đã nhặt về đến: "Meo Diệu", "Meo Diệu Diệu", "Meo Diệu Diệu Diệu", "Meo Diệu Diệu Diệu Diệu", "Meo Diệu Diệu Diệu Diệu Diệu",..., trịnh trọng hỏi tụi nó:

"Các em thấy cái tên này thế nào?"

Tụi mèo con vây tròn quanh chân Diệu Diệu vẫy đuôi, vừa làm nũng vừa kêu:

"Meo meo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu