XUYÊN SÁCH, TÔI BẤT ĐẮC DĨ TRỞ THÀNH BÁC SĨ - Khoai môn ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là một sinh viên y khoa chỉ học online trong bốn năm liền, trước khi tốt nghiệp, tôi xuyên thành bác sĩ riêng vô tri của bá tổng trong sách.
Làm siêu âm B cho nữ chính, tôi nhíu mày, nghiêm túc nói.
"Con của cô rất có khả năng là... quái vật bốn tay bốn chân, còn có hai đầu! Tôi đề nghị p.h.á t.h.a.i!"
Nữ chính kinh hoàng thất thố, bá tổng cực kỳ bi thương.
Trợ lý yên lặng đẩy mắt kính xuống.
"Có khi nào, phu nhân mang thai đôi không?"

1.

Tôi học y, còn trúc mã của tôi học sư phạm. Theo lời cậu ấy nói thì hai chúng tôi, một người chữa lợn lành thành lợn què, một người thì dạy hư mầm non tương lai.

Thế là, sau bốn năm học online thì trước khi tốt nghiệp một khắc—— Chúng tôi xuyên sách.

Tôi xuyên không trở thành bác sĩ riêng của bá tổng, còn trúc mã Chu Ngôn Thâm trở thành trợ lý đặc biệt của anh ta.

Cả hai chúng tôi đều có một điểm chung đó là anh ta gọi là phải có mặt. Tôi thất thần nhìn chồng sách y khoa cao hơn người trước mặt.

"Tác giả cuốn sách này bị thiểu năng trí tuệ hả? Tại sao chỉ có mỗi phụ nữ và trẻ em đến đây vậy, ngay cả khi phẫu thuật cũng chỉ có một người làm. Bọn họ không kiểm tra à?"

Chu Ngôn Thâm thở dài.

"Y học không cứu nổi người xuyên sách."

Chu Ngôn Thâm và tôi xuyên vào một cuốn sách tên là "Bá tổng ép yêu: Bạch nguyệt quang đừng hòng trốn thoát". Tôi là bác sĩ riêng, Chu Ngôn Thâm là trợ lý đặc biệt, cả hai chúng tôi đều có chung một công việc đó là vây quanh nữ chính, góp phần vào con đường tình yêu gập ghềnh giữa nam chính và nữ chính.

Cụ thể là cô ấy chạy trốn, trợ lý truy tìm, tôi chữa trị, bá tổng yêu.

Ngồi trong xe, tôi lật đọc những cuốn sách y học.

"Chu Ngôn Thâm, kịch bản bây giờ là cưới trước yêu sau, nữ chính mang thai à?"

"Ừ."

Chu Ngôn Thâm lái xe, giọng đều đều.

"Tôi tìm từ thành phố K đến thành phố Z, cuối cùng nhìn thấy nữ chính ở nơi họ gặp nhau lần đầu."

Tôi "..." Chà, cái viễn cảnh này.

"Nhưng mà bây giờ, tổng giám đốc không biết Bạch nguyệt quang trong lòng là cô ấy, nữ chính thì cảm thấy giám đốc coi mình là người thế thân, không yêu cô ấy."

Tôi nghi ngờ nhìn Chu Ngôn Thâm.

"Tớ còn chưa đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết như vậy mà sao cậu biết rõ thế hả?"

Cậu ấy ho nhẹ một tiếng rồi phanh lại.

"Đến rồi."

2.

Khi chúng tôi đến, bá tổng Kỷ Thiên Trạch đang nắm vai nữ chính Tô Mạt, đôi mắt anh ta đỏ hoe.

"Tôi tuyệt đối sẽ không để cô đi!"

Tô Mạt khẽ cắn môi dưới, trong đôi mắt ngấn nước lộ ra vẻ không cam lòng.

"Kỷ Thiên Trạch, xin anh thả tôi đi..."

"Không, Tô Mạt, cô đừng hỏng rời khỏi tôi!"

Toàn thân nổi da gà, tôi khó hiểu quay sang Chu Ngôn Thâm.

"Cậu có cảm thấy..."

Giây tiếp theo, giọng tôi đông cứng lại. Chu Ngôn Thâm đẩy cặp kính và thở dài.

"Đã lâu rồi tôi không thấy Trạch tổng quan tâm ai đó đến mức như vậy..."

Tôi "..."

Sao mà nhập vai nhanh quá vậy? Chu Ngôn Thâm lại nhìn tôi.

"Bác sĩ Hạ, làm phiền cô qua kiểm tra cho phu nhân."

Tôi lặng lẽ nhìn mấy cô y tá đứng xếp hàng bên cạnh, ừm, chỉ là đứng đó để làm nền thôi mà.

Tôi cam chịu số phận và bắt đầu kiểm tra cho nữ chính, nói là kiểm tra nhưng thực chất là tôi đang giở trò với nữ chính. Cuối cùng, tôi nhìn thấy một hình ảnh mờ mờ trên máy tính, sau đó mỉm cười chuyên nghiệp.

"Trạch tổng, phu nhân đang mang thai!"

Tô Mạt sửng sốt, ngừng khóc. Kỷ Thiên Trạch cũng ngây người.

Hahaha, không ngờ tới chứ gì! Say rượu làm loạn, một phát ăn ngay, hahahaha!

"Trợ lý Chu, nhanh đi mua sắm một số đồ dùng cho Mạt Mạt, nhớ mua loại tốt nhất!"

Kỷ Thiên Trạch lấy lại tinh thần, anh tôi hết sức vui mừng.

"Chờ một chút."

Tôi ngắt lời bọn họ và nhíu mày nhìn hình ảnh hiện trên màn hình. Bỗng nhiên nhớ lại những kiến ​​thức trong sách, tôi hít sâu một hơi rồi nghiêm mặt nói.

"Phu nhân à, cô không thể giữ đứa bé này được."

"Đứa trẻ này có khả năng là một dị thai có bốn tay, bốn chân. Thậm chí còn có hai đầu! Tôi đề nghị phá thai."

Tôi vừa dứt lời, quả nhiên Tô Mạt đã hoảng sợ, Kỷ Thiên Trạch cũng cực kỳ bi thương.

"Không thể... làm phẫu thuật cắt bỏ phần thừa được hả?"

Há há, bá tổng này thật là ngu ngốc. Ai lại đi làm phẫu thuật để loại bỏ hai tay, hai chân và một cái đầu chứ!

Ủa khoan... hơi sai sai nha. Chu Ngôn Thâm đẩy mắt kính.

"Có khi nào phu nhân mang thai đôi không?"

Không khí im lặng một lúc, da đầu tôi tê dại khi bắt gặp ánh mắt của Kỷ Thiên Trạch và Tô Mạt. Tôi cười ngượng.

"Chỉ... chỉ là đùa một thôi mà, sao mọi người không cười đi, hahahahaha..."

3.

Tôi rất quê nha, Chu Ngôn Thâm mang đến cho tôi một đống sách tâm lý học. Cậu ấy nói nữ chính bị trầm cảm.

"Làm thế nào để tôi thoát khỏi cái thế giới này đây? Nếu tôi không rời đi thì tôi cũng sẽ bị trầm cảm mất."

Chu Ngôn Thâm nhướng mi và nhìn tôi.

"Chúng ta vẫn chưa đi hết nội dung cốt truyện thì cậu nghĩ xem có về được không?"

Cái này... chắc chắn là không thể rồi.

"Vậy thì chúng ta đẩy nhanh cốt truyện đi."

Chu Ngôn Thâm phân tích.

"Tình hình hiện tại là nữ chính bị nữ phụ khiêu khích nên cô ấy cho rằng nam chính chỉ lợi dụng mình làm người thay thế, vậy nên mới trầm cảm khi mang thai."

"Rồi mắc gì nam nữ chính không mở miệng nói chuyện với nhau vậy?"

Tôi cảm giác toàn thân như có kiến bò.

"Tô Mạt không chịu nói ra chuyện cô ấy từng cứu Kỷ Thiên Trạch lúc bị thương. Kỷ Thiên Trạch rõ ràng là yêu Tô Mạt mà cứ nói bản thân đã có bạch nguyệt quang là sao? Tại sao tác giả lại viết thế vậy!"

"Chắc là. . . "

Chu Ngôn Thâm đẩy mắt kính xuống, khó hiểu nói.

"Não có vấn đề chăng."

Tôi "..." Cam chịu số phận, cô đi đến phòng của Tô Mạt, cô ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cô nói xem, lá cây sắp rụng rồi, có phải nó đang báo hiệu rằng tôi sắp đi rồi không?"

Mí mắt tôi giật giật, tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy đến cành cây bên ngoài cửa sổ. Bây giờ là cuối thu, trên cành chỉ có một chiếc lá lẻ loi đung đưa, như thể có thể rụng xuống bất cứ lúc nào.

Cốt truyện này quen thế, tôi nghiến răng gửi tin nhắn cho Chu Ngôn Thâm để nhờ cậu ấy dán keo chiếc lá kia.

Đúng như dự đoán, cậu ấy gửi tới ba dấu "???". Tôi kéo rèm cửa lại rồi nhìn Tô Mạt mà nói.

"Tại sao cô không nói cô là người cứu anh tôi năm đó?"

Sau một hồi kinh ngạc, Tô Mạt cụp mắt xuống.

"Tôi không muốn anh ấy yêu tôi vì năm đó tôi cứu anh ấy."

Khóe mắt tôi giật giật, mấy người yêu đương này não có vấn đề logic à.

"Nhưng hiện tại anh tôi yêu cô rất nhiều."

Tô Mạt cười khổ lắc đầu.

"Anh ấy có bạch nguyệt quang của mình, hiện tại anh đối tốt với tôi cũng chỉ bởi vì tôi là vợ do ông nội anh ấy chọn."

Tôi nghiến răng.

"Cô là bạch nguyệt quang của Kỷ Thiên Trạch đấy."

"Cảm ơn bác sĩ Hạ."

Tô Mạt đứng dậy.

"Cảm ơn vì cô muốn để tôi vui mà lừa tôi."

Tôi "..." Nữ chính à, não cô khó thông thật đấy!

"Tôi biết mình có bao nhiêu trọng lượng trong lòng anh ấy."

Giọng Tô Mạt lạnh đi, cô ấy muốn mở cửa sổ ra.

"Giống như chiếc lá kia vậy, cuối cùng cũng phải đi thôi."

Hít một hơi thật sâu, tôi mỉm cười rồi kéo rèm lại.

"Phu nhân, tôi làm ảo thuật cho cô xem nhé! Trọng lượng của cô trong lòng Trạch tổng sẽ giống như cái cây này, từ không có gì đến tươi tốt—"

Trong giây tiếp theo, lời nói của tôi bị mắc kẹt trong cổ họng. Chờ đã, cây của tôi đâu! Tô Mạt ngất xỉu sau lưng tôi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chu Ngôn Thâm đẩy kính, bên cạnh cậu ấy là cái cây đã bị cưa đến tận gốc. Điện thoại rung lên

"Thay vì dán lại, chi bằng tôi trị tận gốc luôn cho rồi."

Tôi "???" Quần què gì vậy! ! Tôi giết cậuuuu! ! !

4.

Chu Ngôn Thâm trị tận gốc rất tốt, Tô Mạt lại đổ bệnh rồi. Chà, tôi cũng bị Kỷ Thiên Trạch đuổi việc rồi.

Tôi thu dọn đồ đạc của mình ngay trong đêm và chuẩn bị trả đũa Chu Ngôn Thâm thì tôi lại bị bắt quay lại.

"Trong vòng mười phút, tôi muốn Tô Mạt còn sống đứng trước mặt tôi."

Bá tổng nói. Tôi "..." Tôi muốn khóc thực sự. Lẽ ra tôi phải nhớ rằng mình phải là bác sĩ "giỏi nhất" trong cuốn sách, vì vậy nếu Kỷ Thiên Trạch không tìm được bác sĩ khác thì anh ta sẽ bắt tôi đến. Chu Ngôn Thâm đẩy kính một cách chuyên nghiệp.

"Bác sĩ Hạ, mời."

Tô Mạt nửa nằm trên chiếc giường công chúa sang trọng, sắc mặt tái nhợt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở bên giường, Mộc Tình Tình, thanh mai trúc mã thời thơ ấu của Kỷ Thiên Trạch, ân cần thuyết phục.

"Chị Tô Mạt, hôm qua anh Thiên Trạch đến đón em, anh ấy không đi cùng ai khác đâu. Chị đừng hiểu lầm anh ấy."

Mí mắt tôi lại giật giật, thảo nào vừa mới vào đã ngửi thấy toàn mùi trà xanh. Mộc Tình Tình vươn tay nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng nói.

"Chị và anh Thiên Trạch là do ông nội định hôn. Mặc dù nhà họ Tô đã sa sút, nhưng anh Thiên Trạch cũng không vì thế mà đối xử tệ bạc với chị..."

Bởi vì gia tộc họ Tô sa sút, hơn nữa sau khi ông nội nhà họ Kỷ mất thì mẹ Kỷ càng không muốn gặp Tô Mạt nữa, cuộc sống của cô ấy càng khó khăn hơn.

Trà xanh đúng là trà xanh, cô ta biết đâu là nhát dao đau nhất. Mộc Tình Tình vô tình để lộ sợi dây màu đỏ trên cổ tay trắng nõn mà Tô Mạt đã bện cho Kỷ Thiên Trạch trước đó. Quả nhiên, lông mi Tô Mạt khẽ run, cô ấy khẽ cắn môi dưới, nhẫn nhịn không nói.

"Bác sĩ Hạ."

Kỷ Thiên Trạch lo lắng nắm lấy cánh tay tôi.

"Tại sao bệnh tình của Mạt Mạt càng tệ hơn khi cô đến vậy?"

Tôi liếc anh ta, thật sự muốn đá cho anh ta một cái quá. Bộ anh ta không có não để suy nghĩ hả? Nữ phụ trà xanh đứng đây mà nữ chính có thể vui lên được hả?

"Tôi không sao."

Tô Mạt ho nhẹ một tiếng.

"Tôi chỉ muốn yên tĩnh..."

Kỷ Thiên Trạch đau khổ nhìn Tô Mạt, cuối cùng cũng nói được một câu có tiếng người.

"Được, vậy thì cô nghỉ đi."

Ủa khoan, này là nói tiếng người rồi đó hả?! Đôi mắt của Tô Mạt mờ đi.

"Anh Thiên Trạch, chúng ta ra ngoài đi, đừng quấy rầy chị Tô Mạt nghỉ ngơi."

Mộc Tình Tình nắm lấy cánh tay Kỷ Thiên Trạch rồi nói với giọng ngượng ngùng.

"Được."

Được con mẹ anh! Tôi tức giận bước tới, tóm lấy Mộc Tình Tình, hung ác nói.

"Buông ra!"

Mộc Tình Tình run rẩy rồi yếu ớt buông cánh tay Kỷ Thiên Trạch ra.

"Đưa sợi dây đỏ đó cho tôi!"

Tôi tiếp tục hung dữ. Một giây sau, tôi tức giận đá Kỷ Thiên Trạch đến bên giường.

"Mau nói, anh yêu cô ấy!"

Kỷ Thiên Trạch sửng sốt, lắp bắp nói.

"Anh, anh, anh yêu em..."

"Còn cô, cô yêu anh ta không?"

Tôi lại nhìn Tô Mạt, trả sợi dây hồng lại cho cô ấy.

"Yêu yêu yêu..."

Tô Mạt gật đầu như giã tỏi. Tôi hài lòng, thở phào nhẹ nhõm và định đi ra ngoài.

"Hạ Bạch."

Chu Ngôn Thâm gọi ngăn tôi lại.

"Tại sao? Không được à? Đó không phải là cách chữa trị tận gốc rồi sao?"

Tôi lườm cậu ấy.

"Cậu trị quá đà rồi."

Chu Diên đẩy sâu kính mắt, nhìn về phía bên giường.

"Hoàn toàn thất bại, cho nên..."

Tôi nhìn theo cậu ấy. Tình thế vừa rồi đảo ngược rất nhanh, Mộc Tình Tình lại kéo cánh tay Kỷ Thiên Trạch.

"Anh Thiên Trạch, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy chị Tô Mạt nghỉ ngơi."

"Được."

Tôi "???" Ahhhh sao nó vẫn giống trong cốt truyện thế này?!

5.

Ánh mắt Tô Mạt vẫn đờ đẫn giống lúc nãy. Tôi chỉ cảm thấy toàn thân như có kiến ​​​​bò, tác giả viết cái cốt truyện vớ vẩn gì vậy? Chu Ngôn Thâm tiến lên một bước, cung kính nói.

"Trạch tổng, tối qua anh đi hơn nửa thành phố chỉ để mua dâu tây cho phu nhân, bây giờ vẫn còn để quên trên xe."

Hơn nửa thành phố? Dâu tây? Người bảo mẫu lập tức đi lấy. Tô Mạt kinh ngạc ngẩng đầu, tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Thiên Trạch sẽ làm như vậy. Chu Ngôn Thâm tiếp tục chất thêm củi.

"Là như thế này. Trạch tổng biết gần đây phu nhân chán ăn, lại nhớ tới loại dâu tây mà phu nhân thích ăn ở Đông Thành nên một mình lái xe hai tiếng đồng hồ, đứng đó xếp hàng ba tiếng đồng hồ chỉ để mua cho cô đấy."

Những trái dâu do bảo mẫu mang vào căng mọng, đỏ tươi. Tô Mạt chớp mắt hai cái, nước mắt rơi trên dâu tây, nghẹn ngào nói.

"Cám ơn, Thiên Trạch..."

Tôi "???" Bệnh nặng lắm rồi đó má! Chỉ có một giỏ dâu tây mà cô cảm động đến thế rồi hả? Tối qua anh ta ở với thanh mai nhỏ của anh ta đó máaaaaa!

Đôi mắt Tô Mạt đẫm lệ, Kỷ Thiên Trạch đau lòng, Mộc Tình Tình tức thở hổn hển. Tôi cũng rất tức giận và tất nhiên tôi đã bị Chu Ngôn Thâm hạ gục ngay trước khi kịp nổi trận lôi đình. Giọng nói của cậu ấy như thần chú ác ma vang trên đầu tôi.

"Lần này nghe tớ đi, chữa phần ngọn trước đã."

Quần què! Trị cmn chứ trị! ! !

6.

Một giỏ dâu tây được đưa tới.

"Tối hôm qua, Mộc Tình Tình nói với Kỷ Thiên Trạch chuyện của bạch nguyệt quang, cho nên Kỷ Thiên Trạch mới đi đón cô ta."

Chu Ngôn Thâm nhàn nhạt phân tích. Tôi nhìn giỏ dâu tây.

"Vậy cậu là người đã lái xe hai tiếng, đứng xếp hàng ba tiếng mới mua được dâu ấy hả?"

Chu Ngôn Thâm. "... Ừm."

Tôi. "....Đỉnh."

"Khụ khụ, phỏng chừng nữ chính sẽ xảy ra tai nạn xe cộ một lần, bị bắt cóc một lần, chạy trốn một lần."

Chu Diễn hắng giọng thật sâu nói tiếp.

"Còn đứa trẻ thì sao?"

"Sinh đẻ thuận lợi."

Tôi khóe mắt co giật.

"Hai đứa nhóc này mạng lớn thật đó..."

Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia cảm hứng, hai đứa bé không biết từ đâu xuất hiện, bên trái cầm bao cao su, bên phải cầm thuốc chạy nhảy.

"Ha ha ha ha ha, không ngờ tới là bọn con còn sống chứ gì!"

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tôi bị đánh bay khỏi mộng tưởng, đau đớn định thần lại thì thấy Chu Ngôn Thâm đang đẩy một chồng sách tới.

"Tôi đăng ký cho cậu một khóa học, dù sao thì cậu cũng sẽ là người đỡ đẻ sau này cho nữ chính."

Đầu tôi càng đau hơn, vẻ mặt cay đắng nói.

"Tác giả này vô tri quá vậy, ai lại đi học gây mê và khám hộ sinh thuộc chuyên môn của y học cổ truyền Trung Quốc chứ."

"Vậy nên vất vả cho cậu rồi."

Chu Ngôn Thâm khéo léo đẩy kính.

"Lục giác chiến sĩ."

7.

Nhờ sự giúp đỡ của Chu Ngôn Thâm, Tô Mạt và Kỷ Thiên Trạch đã hòa giải, bọn họ tiếp tục yêu đương ngọt ngào. Mỗi khi Kỷ Thiên Trạch nhìn vào cái bụng phình to của Tô Mạt, ánh mắt của tôi trở nên tha thiết hơn.

Tôi hy vọng rằng hai đứa trẻ này sớm ra đời nhiều hơn cả Kỷ Thiên Trạch. Chu Ngôn Thâm nói rằng miễn là đứa trẻ được sinh ra thuận lợi thì chúng tôi có thể thuận lợi đi đến kết cục, sau đó có thể trở về thế giới hiện thực.

"Bác sĩ Hạ, xin hãy kiềm chế bản thân."

Kỷ Thiên Trạch không nhịn được mà nói ra.

"Ánh mắt nóng bỏng này của cô khiến tôi cảm thấy cô giống bố đứa bé hơn là tôi đấy."

Tôi lúng túng cười cười, bắt đầu mở miệng nói.

"Tôi nhìn thấy Kỷ tổng và phu nhân yêu thương nhau như vậy, thật sự tôi rất vui..."

Kỷ Thiên Trạch trìu mến nắm tay Tô Mạt.

"Đương nhiên, cả đời này tôi chỉ yêu Mạt Mạt."

"Reng..." Điện thoại rung lên. Khi Kỷ Thiên Trạch bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng của Mộc Tình Tình vang lên.

"Anh Thiên Trạch, em say rồi, anh đến đón em được không?"

Tôi nhíu mày, không đơn giản, rất không đơn giản.

Mấy tháng nay, để ngăn Mộc Tình Tình làm phiền Tô Mạt và Kỷ Thiên Trạch nên tôi đã nhờ Chu Ngôn Thâm ngăn chặn cô ta đủ đường.

Cuối cùng, mối quan hệ giữa hai người họ tăng nhiệt lên rõ rệt, thế mà giờ con trà xanh này lại dám tới gây sự nữa. Kỷ Thiên Trạch nghe Mộc Tình Tình nói cũng hơi nhíu mày, anh ta quay đầu nhìn Tô Mạt, dứt khoát nói vào trong điện thoại.

"Bây giờ tôi rất bận, tôi sẽ nói trợ lý Chu đến đón cô."

Tôi mím môi hài lòng. Giọng nói của Mộc Tình Tình bên kia có chút bất đắc dĩ.

"Em có nhờ trợ lý Chu rồi, nhưng mà... anh ta cũng say..."

"Tửu lượng của trợ lý Chu rất tốt mà."

Kỷ Thiên Trạch khó hiểu.

"Nhân tiện, anh Thiên Trạch, em vừa mới gặp một người trông giống chị gái bảy năm trước..."

Đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp nói xong thì Kỷ Thiên Trạch đã lao ra ngoài như một cơn gió. Nụ cười tôi đông cứng nơi khóe miệng.

8.

Tôi nhìn Tô Mạt trước mặt, nước mắt đọng trên hàng mi hơi cong của cô ấy. Tôi hít một hơi thật sâu.

"Phu nhân, giám đốc anh ta..."

Mọe nó mất bao nhiêu công sức! Biết bao ngày đêm Chu Ngôn Thâm và tôi trong ứng ngoài hợp! Hai người ngọt ngào đến mức còn trồng cả cây, nên không nhắc gì đến chuyện bảy năm trước!

Tô Mạt còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, cô ấy lắp bắp.

"Anh ấy không thật sự yêu tôi..."

Tôi "..."

"Bác sĩ Hạ."

Tô Mạt nắm lấy cánh tay tôi.

"Tôi quyết định rồi, cô nói đúng. Bất kể như thế nào, tôi muốn cho anh ấy biết, tôi là người đã cứu anh ấy bảy năm trước, tôi yêu anh ấy bảy năm rồi."

Tôi vui muốn khóc, hời ơi, con ghệ của tôi cuối cùng cũng lấy lại não rồi. Tô Mạt nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

"Sau đó tôi sẽ buông tay anh ấy, để cho anh ấy và bạch nguyệt quang đến bên nhau, tôi ở phía sau âm thầm yêu anh ấy là được rồi."

Tôi "..." Thật vô dụng, đúng là não yêu đương. Tô Mạt chạy ra khỏi cửa, tôi giật mình chạy theo.

"Phu nhân, cô đừng chạy trốn!"

"Phu nhân, phụ nữ có thai không được lái xe!"

9.

Kỹ năng lái xe của Tô Mạt rất tốt, cô ấy phanh gấp dừng lại, tôi ngồi ở ghế phụ siết chặt dây an toàn, khi cô ấy mở cửa xe ra, tôi vẫn còn bị sốc.

Quán bar đối diện tràn ngập ánh đèn tiệc tùng, bá tổng Kỷ Thiên Trạch đang đỡ Mộc Tình Tình từng bước đi ra ngoài. Cổ áo của Mộc Tình Tình hơi lộn xộn, hai gò má hơi say, cô ta nhẹ nhàng dựa vào cánh tay của Kỷ Thiên Trạch.

Tô Mạt vừa xuống xe, nhìn thấy cảnh này liền sửng sốt, sau đó lấy hết dũng khí đi về phía đối diện. Tôi cam chịu ra khỏi xe và định đi theo, nhưng cánh tay tôi đã bị kéo lại.

"Chu Ngôn Thâm?"

Tôi hồ nghi chớp chớp mắt

"Cậu say à?"

Cậu ấy gật đầu. Tay tôi thuận thế đặt lên eo cậu ấy.

"Cậu không say, sao không đưa Mộc Tình Tình đi? Không phải tớ bảo cậu dụ dỗ cô ta rồi sao?"

Vẻ mặt của Chu Ngôn Thâm không thể diễn tả được.

"Tớ quyến rũ Mộc Tình Tình? Cậu cũng biết tớ chỉ là một người qua đường, sao mà dụ dỗ cô ta được đây?"

Thật đúng là không sợ kẻ địch mạnh mà sợ đồng đội ngu như heo! Tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hất tay cậu ta ra định đứng dậy đuổi theo Tô Mạt. Giây tiếp theo, giữa đường vang lên tiếng phanh gấp.

"Mạt Mạt..."

Kỷ Thiên Trạch khàn giọng hét lên. Cơ thể của Tô Mạt bị chiếc xe buýt lao tông bay lên không trung mười mét, tạo thành một đường parabol hoàn hảo, cuối cùng rơi xuống đất nguyên vẹn ...

Thế mà cô ấy ngã ngay vào vòng tay của Kỷ Thiên Trạch? Tôi sững người tại chỗ rồi nuốt nước bọt, Newton thậm chí còn không dám bịa ra chuyện này...

Ánh mắt của Kỷ Thiên Trạch rất chính xác bắt gặp tôi, anh ta quẫn trí hét lớn.

"Bác sĩ Hạ..."

Chân tôi bủn rủn, tôi muốn khóc rồi. Cuộc đời bác sĩ của tôi oan nghiệt quá. Tô Mạt được đẩy vào phòng cấp cứu. Hôm nay, tôi đã trở thành một bác sĩ thành thục. Sau khi ra khỏi cửa phòng cấp cứu, tôi mệt mỏi tháo khẩu trang ra.

"Phu nhân cô ấy..."

Tôi chưa nói hết lời thì một người phụ nữ trung niên giàu có đã nắm lấy cánh tay tôi.

"Giữ lấy mạng của đứa nhỏ!"

"Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với Mạt Mạt như vậy!"

Kỷ Thiên Trạch lo lắng bước tới.

"Bác sĩ Hạ, xin cô hãy cứu mạng cô ấy!"

Tôi muốn nói "Cái đó..."

"Nếu như hôm nay cháu trai lớn của tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với anh! Tôi nói là giữ lại đứa nhỏ!"

"Nếu hôm nay Mạt Mạt xảy ra chuyện thì con sẽ ân hận cả đời! Cứu mạng người lớn! Nhất định phải cứu cô ấy!"

Hai người đang tranh cãi kịch liệt thì một giọng nói yếu ớt vang lên.

"Không thể... giữ cả hai hả?"

Không khí im lặng, mọi người nhìn về phía Tô Mạt bên cạnh tôi. Cô ấy tự mình đẩy xe lăn ra, trông cô ấy suy yếu bất lực. Cảnh tượng rất xấu hổ, tôi đành phải lên tiếng.

"Đừng nói nữa, tôi có bảo là chỉ giữ được một người đâu?"

10.

Kỷ Thiên Trạch và Mộc Tình Tình mập mờ không giải thích rõ ràng khiến Tô Mạt uất ức. Tôi bí mật kéo Chu Ngôn Thâm ra ngoài.

"Cậu ngăn tớ lại là vì cậu biết tai nạn ngày đó sẽ xảy ra hả?"

Cậu ấy nói "Ừm". Tôi không thể chờ đợi mà tiếp tục hỏi.

"Vậy cậu biết trước cốt truyện hả? Cậu có biết thời gian bắt cóc cụ thể tiếp theo không?"

Chu Ngôn Thâm nhìn tôi.

"Phật nói, không thể nói."

Tôi "..." Ỷ mình biết cốt truyện nên không nói cho tôi hả?

"Đúng vậy."

Chu Ngôn Thâm nói. Tôi nghiến răng, tên này còn có thể đọc được suy nghĩ à! Tôi bị cậu ấy xoa đầu, Chu Ngôn Thâm cười tủm tỉm nói.

"Cậu viết hết lên mặt rồi kìa."

Nhìn nụ cười của cậu ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp. Từ lúc xuyên sách đến giờ, đây là lúc tôi ở riêng với cậu ấy trong khoảng cách gần như vậy. Tuy nhiên, có một cảm giác không thể giải thích được về sự quen thuộc đã mất từ ​​​​lâu.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục cốt truyện đi."

Chu Ngôn Thâm vỗ vỗ bả vai của tôi đứng dậy.

"Tớ muốn mau chóng trở về, chúng ta đi thôi."

Trở lại phòng của Tô Mạt. Mặc dù Tô Mạt không bị sảy thai trong vụ tai nạn xe hơi do tác giả ngớ ngẩn thiết kế, nhưng trên người cô vẫn có một số vết bầm tím khiến người xem phải kinh ngạc.

Kỷ Thiên Trạch đúng lúc bận việc ở công ty không thể phân thân tới đây được, Tô Mạt thì ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Tôi không đành lòng nên cầm hộp thuốc đến lau vết thương cho cô ấy.

"Phu nhân, cô có tính nói chuyện đó với Kỷ tổng không?"

Cô yên lặng lắc đầu.

"Lúc tôi nhìn thấy anh ấy và Mộc Tình Tình đứng cùng nhau, tôi cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi, tôi không muốn... chia rẽ bọn họ..."

"Đợi đã... Phu nhân, cô mới là chính thất mà?"

Tô Mạt cười khổ nói.

"Người không được yêu chính là kẻ thứ ba."

Tôi "???" Mọe nó, đao của tôi đâu! Tác giả ngớ ngẩn kia ra đây cho tôi! Sao có thể nghĩ ra lời thoại ngớ ngẩn như thế hả!

"Haizz..."

Tô Mạt khẽ run, nhìn đôi chân thâm tím bầm dập của mình, nhẹ nhàng nói với tôi.

"Bác sĩ Hạ, cô có thể hái cho tôi một chiếc lá được không? Tôi muốn buông xuống tình cảm của tôi dành cho Thiên Trạch."

Tôi nhìn cô ấy một cách nghi ngờ, cô ấy nhìn cây non bên ngoài cửa sổ, một vài chồi mới non nớt mọc ra từ những cành cây đơn điệu. Lại nghĩ về cái cây mà Chu Ngôn Thâm đã chặt. Tôi đột nhiên tỉnh ngộ. Tôi hiểu rồi! Nữ chính muốn nói lời tạm biệt với quá khứ! Hướng tới một cuộc sống mới!

Tôi chạy xuống cầu thang hái một chiếc lá rồi vội vã quay trở lại. Tô Mạt đặt chiếc lá lên ngực rồi nói.

"Được rồi, tiếp tục đi."

Tôi hơi bối rối.

"Tiếp tục cái gì?"

"Không phải cô muốn bôi thuốc sao, bác sĩ Hạ?"

Tôi càng hoang mang.

"Vậy cô muốn hái chiếc lá này..."

Cô ấy cười nhẹ.

"Tình yêu có thể khiến tôi bớt đau hơn."

Tôi "????" Cái quần què gì vậy? ? Con mẹ nó, tôi muốn vặt lông chân của cô luôn quá!!!

11.

Nữ chính có bệnh, nam chính cũng không khá hơn là bao. Ngược lại, tôi quyết định tấn công trà xanh Mộc Tình Tình, có vẻ cô ta là người bình thường nhất. Trước đây Chu Ngôn Thâm đã thất bại trong việc quyến rũ cô ta, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể xung phong đi thôi. Trong một quán cà phê sang trọng.

"Hôm nay cô tới tìm tôi làm gì?"

Mộc Tình Tình kéo cổ áo, chống cằm nhìn tôi. Nhìn thoáng qua, tôi nuốt nước miếng. Thiết kế nhân vật của Mộc Tình Tình này thực sự rất chi tiết.

"Cô biết bảy năm trước Tô Mạt cứu Kỷ Thiên Trạch, tại sao không nói cho anh ta biết?"

Mộc Tình Tình cười nói.

"Thế tại sao cô không nói đi?"

Bởi vì tôi là một người qua đường không được tác giả thiết lập má ơi, nếu không thì tôi cần cô mở miệng làm gì!

"Tôi thích anh Thiên Trạch, Tô Mạt là chướng ngại vật giữa tôi với anh Thiên Trạch."

Mộc Tình Tình vuốt tóc, không thèm để ý nói.

"Vậy nên tôi không nói cho cô ta biết thì có vấn đề gì không?"

"Nhưng Kỷ Thiên Trạch không hề yêu cô."

Tôi nói như đinh đóng cột.

"Ồ, chỉ cần tôi yêu anh ấy là được."

Mộc Tình Tình cười khẽ.

"Anh ấy có tiền, có dung mạo lại có dáng người, quả đắng cũng là quả mà đúng không?"

Tôi sững sờ, thực sự cảm thấy những lời của Mộc Tình Tình có lý. Cô ta đẩy tấm thẻ tới.

Bác sĩ Hạ, nếu cô chịu hợp tác với tôi thì năm triệu sẽ là của cô."

"Hợp tác thế nào?"

"Người lớn và đứa nhỏ, chỉ có thể giữ lại một."

Mộc Tình Tình lại ưu nhã vuốt lại tóc, đứng lên.

"Bác sĩ Hạ có thể suy nghĩ, tôi chờ câu trả lời của cô. Nhân tiện, hỏi trợ lý Chu đáp án của anh ấy là gì."

Nhìn khung cảnh mùa xuân được phác thảo bởi chiếc váy nhung đỏ của Mộc Tình Tình, tôi lại nghĩ đến khuôn mặt phức tạp của Chu Ngôn Thâm. Tiểu tử kia cũng thật may mắn nha!

Tôi thở dài, cầm tấm danh thiếp đi ra khỏi quán cà phê. Đôi mắt sắc bén của tôi nhìn thoáng qua đã thấy Mộc Tình Tình bị đánh ngất bằng nhựa cây, cô ta được khiêng vào trong xe, động tác rất nhanh.

Tôi chớp mắt mấy cái, bọn nhà giàu này thích phương thức này nhỉ? Người đàn ông cầm đầu nhìn sang, tôi vô thức lùi lại. Ơ, đợi đã... Tại sao cốt truyện này rất giống với cảnh bắt cóc vậy?

Đột nhiên tôi bị đập một gậy phía sau ót, ánh mắt tối sầm. Mọe nó! Tôi đâu phải nữ chính, cũng không phải vai phụ, sao lại bắt tôi!

12.

Tôi mơ hồ tỉnh dậy, trước mặt tôi là một nhà kho bỏ hoang. Tôi và Mộc Tình Tình bị trói vào cùng một cột đá. Nhưng không phải Chu Ngôn Thâm nói rằng người bị bắt cóc là Tô Mạt sao? Tại sao bây giờ lại là tôi và Mộc Tình Tình? Mộc Tình Tình rên rỉ tỉnh dậy. Trước mặt tối sầm lại, hai người đàn ông vạm vỡ đứng dậy.

"Đại ca, anh bắt nhầm đúng không? Người này đâu phải Kỷ phu nhân đâu?"

"Không sai được, bên cạnh cô ấy luôn có vị bác sĩ giỏi nhất Hạ Bạch. Người có thể khiến Hạ Bạch đi theo nhất định là Tô Mạt."

"Tốt, vậy chúng ta tìm Kỷ Thiên Trạch đòi một ngàn vạn thôi!"

"Này, chúng ta còn có vị bác sĩ giỏi nhất ở đây mà, một ngàn lẻ một vạn đi!"

Tôi "..." Không phải chứ đại ca, bác sĩ giỏi nhất chỉ đáng giá một vạn thôi á? Lúc này Mộc Tình Tình mới hiểu ra, cô ta hoảng sợ giãy giụa.

"Anh định bắt cóc Tô Mạt sao? Anh bắt nhầm người rồi!"

Người đàn ông to lớn cười.

"Tôi biết cô sẽ phủ nhận mà. Mặc dù Kỷ Thiên Trạch bảo vệ vợ mình rất tốt, nhưng chúng tôi không nhận nhầm bác sĩ Hạ này đâu."

Mộc Tình Tình phản bác.

"Không, tôi chỉ là..."

"Bác sĩ Hạ được Kỷ Thiên Trạch chi rất nhiều tiền để bảo vệ phu nhân của anh ta."

Người đàn ông lớn tự tin.

"Cô còn dám nói cô không phải Kỷ phu nhân à?"

Mộc Tình Tình sửng sốt, sau đó gật đầu.

"Đúng, tôi là Kỷ phu nhân."

Tôi "???" Mộc Tình Tình bĩu môi nhìn tôi.

"Tôi cũng muốn phủ nhận, nhưng anh ta gọi tôi Kỷ phu nhân..."

Tôi "..." Vốn tưởng rằng nữ phụ bình thường, ai ngờ cũng là loại yêu đường não tàn. Người đàn ông to lớn gọi điện thoại di động của Kỷ Thiên Trạch và yêu cầu anh ta mang một ngàn lẻ một vạn đến để chuộc chúng tôi.

Hết cứu bọn ngu này!!!!

13.

Chiếc Rolls-Royce của Kỷ Thiên Trạch đậu trong nhà kho, tung lên một đám mây bụi.

"Mạt Mạt..."

Anh ta vội vàng lao ra khỏi xe, nhưng đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy tôi và Mộc Tình Tình. Theo sau anh ta là Chu Ngôn Thâm. Rõ ràng, vẻ mặt của cậu ấy cũng rất ngạc nhiên. Tôi hiểu rồi. Nữ chính bỏ chạy nhưng kẻ bắt cóc lại bắt được tôi và Mộc Tình Tình và đe dọa Kỷ Thiên Trạch nên Kỷ Thiên Trạch mới sa lưới. Nhưng sao cảnh bị bắt cóc với cảnh chạy trốn lại diễn ra cùng nhau thế này?

"Anh Thiên Trạch."

Mộc Tình Tình rưng rưng nước mắt, đáng thương nói.

"Cuối cùng anh cũng đến rồi, em sợ quá..."

Bà chị này đóng kịch giỏi thật, vừa rồi còn bình tĩnh nói với tôi cô ta muốn gả cho Kỷ Thiên Trạch, lật mặt một cái liền rơi lệ yếu ớt rồi. Nhưng Kỷ Thiên Trạch là ai chứ? Để trong lòng nam chính chỉ có mỗi nữ chính, tôi đã nhờ Chu Ngôn Thâm chăm chỉ dạy anh ta mười tám chiêu phân biệt trà xanh. Bây giờ người anh ta yêu duy nhất là nữ chính!

Kỷ Thiên Trạch nhìn thoáng qua chúng tôi, sau đó lo lắng nhìn chằm chằm vào người đàn ông to lớn.

"Vợ tôi đâu?"

Quả nhiên rất hiệu quả. Người đàn ông to lớn chỉ vào Mộc Tình Tình.

"Đây, một ngàn vạn."

Lại chỉ vào tôi

"Một ngàn lẻ một vạn, giá trọn gói".

Tôi nghiến răng "...Đệt." Kỷ Thiên Trạch nhìn xung quanh, lùi lại hai bước và thì thầm.

"Mạt Mạt không có ở đây, Mạt Mạt đã đi đâu?"

"Anh Thiên Trạch..."

Mộc Tình Tình nói.

"Anh Thiên Trạch, cứu em với. Em rất sợ, chị Tô Mạt sẽ không sao đâu."

"Mạt Mạt nhất định đang rất giận tôi..."

Kỷ Thiên Trạch suy sụp, anh ta đột nhiên quỳ xuống ôm đầu.

"Là tôi sai! Cô ấy không cần tôi nữa rồi!!"

"Anh Thiên Trạch, cô ấy không cần anh, nhưng anh còn có em!"

Điện thoại rung lên, Kỷ Thiên Trạch lấy nó ra thì nhìn thấy tin nhắn chia tay của Tô Mạt.

"Không!"

Kỷ Thiên Trạch đột nhiên đứng lên.

"Tôi nhớ tới! Tôi đã nhớ chuyện xảy ra bảy năm trước rồi! Tôi sẽ đi tìm cô ấy và nói cho cô ấy biết tôi không thể sống thiếu cô ấy!"

Mặc dù thời gian nam chính nhớ ra không đúng với cốt truyện nhưng nhìn thấy bộ dáng mất hồn của Mộc Tình Tình, tôi nhướng mày. Hahaha, quả nhiên đàn ông vẫn phải dạy, mọi người xem, bây giờ đối mặt với trà xanh lộ ra vẻ nhu nhược, anh ta không có chút nào động lòng hahahaha!

Rolls-Royce bỏ đi để lại một làn bụi, bỏ lại người đàn ông to lớn với vẻ mặt bối rối. Nụ cười của tôi đông cứng lại. Ôi vãi! Kỷ Thiên Trạch, đừng đi, tôi còn bị trói mà! Tôi! Bác sĩ giỏi nhất đấy! Anh mau quay lại chuộc tôi đi chứ!

14.

Nhà kho lại rơi vào im lặng. Đôi giày da sáng bóng từ sau cây cột đi ra, Chu Ngôn Thâm khéo léo đẩy gọng kính.

"Anh trói nhầm người rồi."

Hai người kia nhìn nhau có chút thất vọng. Cậu ấy chỉ vào tôi, kiêu ngạo nói.

"Tôi muốn bác sĩ này, một vạn."

Tôi "..." Cậu dám ra giá thế à? Cậu không sợ bị bọn bắt cóc đánh gãy xương sao——

"Được rồi, thành giao."

Người đàn ông to lớn đi tới cởi trói cho tôi, nhân tiện nới lỏng dây thừng của Mộc Tình Tình.

"Người này giao cho cậu luôn đó, coi như bọn tôi xui vậy."

Mộc Tình Tình tức giận giậm giậm giày cao gót.

"Tôi không đáng tiền sao!"

Ai chà, quần áo xộc xệch của Mộc Tình Tình có chút... hehe... Ngay khi hai người đàn ông đó lấy tiền ra khỏi kho, còi báo động bên ngoài vang lên.

"Phạm tội thì phải bị bắt."

Chu Ngôn Thâm nhàn nhạt nói, sau đó liếc nhìn Mộc Tình Tình.

"Thuê người hành hung cũng vậy."

Ánh sáng chiếu vào, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào bộ ngực đẫy đà kia! Chà.... Mộc Tình Tình rùng mình một cái, nhưng miệng vẫn cố chấp.

"Tôi không liên quan gì đến vụ tai nạn xe cộ của Tô Mạt trước đây. Hơn nữa... hơn nữa, hôm nay Kỷ Thiên Trạch rất tàn nhẫn, tôi, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy anh ta nữa."

"Đi thôi."

Chu Ngôn Thâm nắm chặt tay tôi và bước ra ngoài.

"Này, làm gì mà vội vã như vậy?"

Mỗi bước đi tôi quay đầu ba lần, thèm nhỏ dãi trước thân hình mảnh khảnh của Mộc Tình Tình.

"Quyển sách này có hai kết cục."

Cậu ấy nhàn nhạt nói.

"Nếu như lần này Kỷ Thiên Trạch đuổi kịp Tô Mạt thì coi như kết thúc, nếu như anh ta đuổi không kịp..."

Tôi quay đầu lại

"Thì sẽ thế nào?"

"Chuyển sang bộ truyện mới 'Con đường theo đuổi vợ: Phu nhân mang con bỏ trốn'."

Tôi "??" Vãi!!!!

15.

Nghe nói bản thứ hai này. Chương 1 là "Về nước", chương 2 là " Trả thù". Có thể đừng bắt tôi đi theo nội dung nữa được không. Tôi vò tóc thúc giục

"Mau lái xe đi!"

"Vậy nên, cậu có nguyện ý cùng tớ trở về thế giới hiện thực không?"

Chu Ngôn Thâm dừng lại một chút. Tôi cau mày nhìn cậu ấy, câu hỏi này là sao? "Cùng cậu ấy" có nghĩa là gì?

"Nếu không chả lẽ tớ phải ở đây cả đời à?"

"Ở cùng nhau... cũng tốt."

Cửa sổ xe mở, gió hú vào trong. Cậu ấy thì thầm khe khẽ, nhưng tôi không nghe rõ. Cậu ấy phanh xe trước bãi đậu xe. Ở vị trí trung tâm của sảnh chờ, Kỷ Thiên Trạch và Tô Mạt đang đứng khiến dòng người xung quanh họ như chuyển động chậm lại.

Tô Mạt bụng phệ kéo vali lên máy bay, không nói gì.

"Anh nhớ rồi, Mạt Mạt."

Kỷ Thiên Trạch nắm lấy tay cô ấy, trên mặt lộ ra tình cảm.

"Cái người bảy năm trước kia chính là em đúng không?"

"Mạt Mạt, anh đã tìm kiếm em rất lâu, tại sao em không nói cho anh biết?"

Lông mi Tô Mạt khẽ run.

"Thiên Trạch, hóa ra người anh tìm kiếm là em ư?"

"Bạch nguyệt quang của Kỷ Thiên Trạch anh vẫn luôn là em."

Kỷ Thiên Trạch đặt tay của Tô Mạt lên ngực mình.

"Vẫn luôn là em, Mạt Mạt của anh..."

Tôi thở phào nhẹ nhõm và đứng bên cạnh chiếc xe. Quanh đi quẩn lại, nam chính và nữ chính vẫn về bên nhau. Mặc dù có vẻ như cả hai đều không thông minh lắm, nhưng điều quan trọng là - không phải là là người một nhà thì tác giả sẽ không sắp đặt cho họ về với nhau như thế.

"Sắp kết thúc rồi."

Chu Ngôn Thâm đi đến trước mặt tôi, nhưng cậu ấy không nhìn hai nhân vật chính, ánh mắt rủ xuống.

"Ừm."

Tôi muốn ngẩng đầu lên để hỏi thêm điều gì đó, nhưng tình cờ tôi bắt gặp ánh mắt của Tô Mạt. Cô ấy nheo mắt rồi đưa tay nhìn về phía tôi

"Bác sĩ Hạ..."

"Tôi sắp sinh..."

Giây tiếp theo là tiếng kêu khàn khàn của Kỷ Thiên Trạch.

"Bác sĩ Hạ!"

Bả vai bị vỗ một cái.

"Đi đi, Lục giác chiến sĩ."

Tôi, "....Vãi."

16.

Tô Mạt đã hạ sinh thành công một cặp long phụng, mẹ Kỷ trước đây không thích cô mà giờ miệng cười không ngớt.

Về phần Mộc Tình Tình, đàm phán không thành nên Chu Ngôn Thâm dùng cách cứng rắn. Cậu ấy đã gửi cho cô ta bộ Luật hình sự, bên cạnh đó còn ghi chú rõ ràng chi tiết các tội danh của cô ta. Mộc Tình Tình trực tiếp "bay" ra nước ngoài.

Kỷ Thiên Trạch cũng đã học cách phân biệt trà xanh và bạch liên bông dưới sự dạy dỗ cẩn thận của chúng tôi. Chà, còn Tô Mạt, người này điển hình của người yêu đương não tàn, đặc biệt là sau khi hòa giải với Kỷ Thiên Trạch.

Trầm cảm sau sinh? Không thể nào!! Ngay cả khi tôi cố ý nhổ cây non ở tầng dưới để "trị tận gốc", cô ấy chỉ ôm lấy đứa trẻ và mỉm cười.

"Thiên Trạch nói sẽ trồng cho mẹ con tôi vườn hoa phía sau."

Tôi "...Hết cứu." Cặp song sinh ra đời, một đứa tên Kỷ Tư, một đưa tên Kỷ Niệm. Đúng thật chỉ có mấy người não tàn yêu nhau mới nghĩ ra cái tên này.

Kỷ Thiên Trạch đứng bên gốc cây nhìn Tô Mạt ôm đứa bé nằm phơi nắng rồi âu yếm quạt gió bên cạnh. Tôi và Chu Ngôn Thâm cùng thở dài.

"Lâu lắm rồi vợ chồng Kỷ tổng mới cười vui vẻ như vậy."

Một lúc lâu sau tôi mới phản ứng lại.

Tôi "..." Ôi vãi, cậu ấy bị đồng hóa rồi!

"Hạ Bạch, cậu có muốn trở về thế giới hiện thực với tớ không?"

Ánh mắt Ngôn Thâm nhìn tôi đầy sự thâm tình. Đây là lần thứ ba cậu ấy nói điều này.

"Tất nhiên rồi."

"Ý tớ là, chúng ta ở bên nhau ấy."

Đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu ấy qua cặp kính, một vài mảnh vỡ vụt qua trong tâm trí tôi. Cách đó không xa, Tô Mạt quay đầu lại nhìn tôi cười rồi vẫy tay. Đó là lời tạm biệt. Ký ức vụn vỡ trào dâng, tôi mở miệng, cổ họng khô khốc.

"Chu Ngôn Thâm, có phải cậu chờ tớ rất lâu rồi không?"

"Tớ tự nguyện mà."

17. Ngoại truyện

Mở mắt ra, trần nhà trắng tuyết sạch sẽ, rèm cửa màu lam nhạt, thuốc bên cạnh nhỏ xuống từng giọt.

Đầu óc tôi uể oải, tôi mơ hồ nhớ lại tai nạn trước khi tốt nghiệp. Tôi trở thành một người thực vật và nằm trên giường suốt bảy năm. Chu Ngôn Thâm cắt một quả táo đưa qua.

"Chương trình tạo hóa à?"

Tôi chớp chớp mắt.

"Kỹ thuật bây giờ tiến bộ nhanh như vậy sao? Đã ứng dụng vào lĩnh vực y tế luôn rồi hả?"

"Ừm. Họ đưa ý thức của cậu vào bộ truyện tiểu thuyết rồi thông qua nội dung cốt truyện để kích thích cậu tỉnh lại."

Giọng nói của Chu Ngôn Thâm trầm thấp, khi rủ xuống lại có chút trấn định. Tôi chống cằm nhìn cậu ấy.

"Vậy cuốn tiểu thuyết này là ngẫu nhiên sao?"

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

"Cậu viết mà, quên rồi à?"

Tôi "???" Chờ đã...Vậy nên tác giả mà tôi chửi là não tàn lại chính là tôi ư?

"Cậu còn viết cuốn thứ hai, 'Con đường theo đuổi vợ: Vợ tôi mang đứa nhỏ bỏ trốn.'"

Chu Ngôn Thâm thản nhiên nói.

"À, đúng rồi, mỗi khi cậu viết xong một chương, cậu lại ép buộc tớ đọc đến mức tớ thuộc luôn ấy. Không nhớ à?"

Tôi "???" Nguyên nhân cậu ấy nhớ rõ cốt truyện như thế là vì lý do này sao? Vãiii! Tôi trùm chăn che kín người.

"Cái nội dung cốt truyện đặt riêng này... đắt lắm đúng không..."

Một chiếc điện thoại di động được nhét vào dưới chăn. Trên đó là số dư còn lại trong thẻ ngân hàng của Chu Ngôn Thâm, 25.025 nhân dân tệ.

Tôi "..." Góc chăn bị vén lên, tôi bắt gặp một đôi mắt cười.

"Nhưng bây giờ tớ đã là giáo sư đại học rồi, số tiền này không đáng là bao, nhưng..."

Tôi chớp mắt.

"Các lớp học mà tớ đăng ký cho cậu trong chương trình không miễn phí đâu nha, vì vậy cậu có thể làm việc rồi đúng không? Bác sĩ Hạ?"

Tôi "???" Mọe nó! ! ! Chờ tôi kiếm tiền xong nhất định phải chơi một chương trình tạo hóa nữ cường mới được!

_Hoàn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu