Chap 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa mưa ở vương quốc này thật dữ dội. Đã hơn mười ngày mưa tầm tã rồi. Người người chờ đợi mặt trời xuyên qua đám mây, thỉnh thoảng lại ra khỏi cửa trong hy vọng nhưng lại trở vào trong và khóa cửa khi chuyện đó chẳng xảy ra, họ cảm thấy như chùng xuống. Mưa đổ xuống ở cung điện hoàng gia và trung tâm thành phố, những cơn mưa đổ. Chẳng có thứ gì, chẳng một ai rảnh rỗi.

Ánh sáng thường thì không lọt vào những con hẻm chật hẹp che đi bởi mái hiên. Có tin đồn rằng những người chuyển thư tránh đi vào những con hẻm thế này. Cảnh sát đặc nhiệm tỏ ra thờ ơ trước những vấn nạn tội phạm xảy ra ở nơi đây. Nơi này là một khu ổ chuột, ghi dấu bước chân của những người dân thường và rồi lãng quên họ.

Một chiếc xe ngựa ở lối vào của khu quận tối tăm của Lourve, nơi khó mà phân biệt được ngày đêm. Nhìn vẻ ngoài của cỗ xe với con ngựa, nhìn có vẻ không phải là của người dân ở nơi này. Không một ai có thể mua nổi cỗ xe như vậy ở một nơi mà người ta chỉ sống qua một tuần chỉ bằng một gillie.

*Gillie: thuật ngữ Gaelic cổ để chỉ một người làm việc trong chuyến câu cá, đánh cá, săn bắn... chủ yếu ở Cao nguyên hoặc trên sông như River Spey (theo Wikipedia)

Một người hầu mặc áo choàng đặt chân xuống và rồi mở cửa. Gót giày người phụ nữ bao bọc bởi lụa và lông vũ đặt lên những bậc thang.

"Xin hãy cẩn thận," một giọng nói trầm thấp, vẻ nghiêm trang. Người đàn ông đứng ở trong bóng tối khom gối, để lộ hàm răng vàng.

"L-Lối này thưa phu nhân."

Người phụ nữ nhìn ông ta bằng đôi mắt lạnh lùng rồi khoác lên chiếc áo choàng. Con hẻm bị quên lãng này chứa đầy rác, chất thải, xác động vật bốc mùi hôi dù đã rửa trôi qua sau cơn mưa. Đầu ngón tay bà run khẽ trước cảnh tượng lạnh sống lưng này. Không thể nào như vậy được. Vì một quý tộc cao quý không hợp với cảnh tượng ở khu quận nghèo đói như thế này.

"Thưa phu nhân, xin người hãy đợi trong xe. Tôi có thể lo chuyện này được."

"Không, ta muốn tự mình đi."

Anastasia Vale, vợ của Hầu tước Gliad Vale. Hầu tước Vale sở hữu trong tay nhiều nhà máy dệt và thuốc lá, ngài cũng đào sâu vào các ngành đóng tàu và khai thác sắt. Giờ đây khi Cuộc Chiến Trăm Năm đã kết thúc, Gia tộc Vale được kính trọng với sự giàu có sánh ngang Công tước Ihar. Thế sao người phụ nữ sang trọng này lại đi vào một khu ổ chuột tồi tàn?

Một người lính gác đi theo bà đầy lo lắng, đôi tay đặt trên chuôi kiếm ở thắt lưng.

"Ý tôi là, con bé đó đã đi tìm ngài ấy rất lâu rồi. Hehe... nhưng mà vì lý do quái nào đứa nhóc đó lại quan trọng đến vậy...," một gã đàn ông cười toe toét với người phụ nữ.

"Chỉ đường cho phu nhân đi. Nếu là tôi, tôi sẽ không phí thời gian đi vòng quanh qua lại chỉ một chỗ thế này đâu," hiệp sĩ lên tiếng.

Hắn rút thanh kiếm ra nửa chừng, tiếng sắt kêu nhẹ. Cơ thể người đàn ông dẫn đường giật lên vì sợ hãi, cúi đầu xuống thấp hơn nữa.

"Vòng qua rồi vòng lại. Không lâu về trước, nơi đây là một quán rượu xập xệ, còn giờ thì chúng ta đang ở cửa hàng cung cấp dầu của bà Milburn. Dù con đường nhìn giống nhau, nhưng tất cả đều khác hết, xin người đừng lo."

Anastasia nhìn tên gác cổng bằng cặp mắt mang ý cảnh cáo. Nếu người dẫn đường thấy sợ và bỏ chạy, họ có thể mất đi cơ hội khó tìm này. Hiệp sĩ tra gươm lại vào vỏ và đi theo, hành động rất lịch sự. 

Nơi này giống như một pháo đài vậy. Một pháo đài lớn là nơi cư trú cho những con người bị bỏ rơi bởi thế giới này. Người gác trước, nhìn xung quanh ra vẻ như đang sợ hãi chuyện gì, chỉ tay vào một ngôi nhà có ruy băng đỏ treo ở trước. Nhìn chẳng giống một ngôi nhà mà giống như hàng tá cánh cửa xếp lại thành bức tường.

"Là ở kia. Người không biết tôi đã phải bỏ công biết bao nhiêu để tìm cho ra cô bé đó đâu. Mẹ cô bé hết mực quan tâm cô bé... Nên người phải hào phóng một chút và cho tôi mười gillie đấy... hehe."

Đây là nơi duy nhất không có mái hiên, cô bé bị mưa dội xuống. Cô bé đó ở đây, là người mà Anastasia đã tìm kiếm không ngừng nghỉ. Bà ra lệnh cho lính canh, hắn đi tới rồi thả một túi tiền xu vào tay người đàn ông dẫn đường. Sự im lặng chết chóc được lấp đầy bởi tiếng đồng xu va linh kinh vào nhau khi người dẫn đường đếm số tiền ông ta vừa nhận được. Sau khi chắc chắn đã nhận đủ, ông cúi người rồi lùi bước.

Rồi ông ta chạy đi, vô cùng sợ hãi. Có vẻ lượng tiền lớn hơn thỏa thuận, hoặc là ông ta thấy sợ hãi trước những hiệp sĩ. Bà bước vào trong màn mưa, cảm giác ngột ngạc len lỏi vào đôi giày lông vũ. Đôi môi bà run lên vì cảm thấy ghê tởm bởi sự ướt át trong đôi giày của bà.

"Đi bịt miệng hắn lại," Anastasia nói.

Một tên hiệp sĩ gật đầu với cái nhìn kiên quyết theo hướng dẫn của Anastasia. "Đã rõ, thưa phu nhân."

Trong khi đó, cô bé đang bận rộn, có vẻ cô bé không biết rằng người phụ nữ đang tiếp cận. Lúm đồng tiên trên má, mái tóc màu mật ong dài đến thắt lưng. Cô bé trông trẻ hơn tuổi mười hai. Ăn mặc rách rưới, cô bé miệt mài khắc gỗ. Cái cách cô bé cầm con dao sắt nhọn làm cho nếp nhăn trên mặt Anastasia như hằn sâu thêm. 

Anastasia chỉ cách cô bé rất gần. Nhưng cô bé bận tới nỗi không hề chú ý tới bà đang tiến lại gần. Anastasia dừng lại trên con đường dốc xuống.

"Này cô bé," bà gọi.

Cô bé ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của bà rồi bối rối, làm rơi con dao trong sự ngạc nhiên. Đôi mắt lung linh của cô bé giống như sự hòa lẫn giữa màu ngọc lam và màu xanh của ngọc lục bảo, trái với đôi mắt lạnh tanh của Anastasia. Nhìn cô bé, có một sự giận dữ dồn nén dâng lên trong bà, bà kiên nhẫn kìm nén và nhìn đứa trẻ.


(Bản dịch chưa edit lại nên sẽ có lỗi dịch thuật hoặc không được mượt mà, mong mọi người hãy tận hưởng nhé) 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro