xin thay hay day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin thầy hãy dạy cho con tôi

(Trích thư tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học)

Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố...

Xin thầy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng. Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ. Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ bị đánh bại nhất...

Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.

Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.

Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.

Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...

Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...

Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt cứng rắn.

Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.

Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc và may mắn

Chiêc hôp tinh iu

Có một người cha nghèo đã quuở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ ấy lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắg con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.

Xin đừng xa nhau nữa

Vào thuở ban sơ, Sức Mạnh và Tình Yêu là anh em sinh đôi. Họ là con của mẹ Khôn Ngoan và cha Dũng Cảm. Cặp song sinh này luôn quấn quýt lấy nhau, nửa bước không rời. Họ đi tới đâu, gieo rắc sự sống tràn lan tới đó. Ở đâu có chia rẽ và chiến tranh, họ làm trung gian hòa giải và đem lại hòa bình giữa các phe đối đầu. Họ phân phối một cách công bằng những của cải của Trái Đất này. Sức Mạnh và Tình Yêu hoàn toàn hiệp nhất với nhau, một trí một lòng. Họ có mặt ở đâu, thì ở đó mọi sự bắt đầu trở nên tốt hơn.

Và cứ thế, họ rảo bước đi khắp cùng thế giới. Nhưng rồi một ngày, Ghen Tị xỏ lá vào công việc của cặp anh em song sinh này. Hắn trông thật hấp dẫn, oai phong. Y phục và đồ trang sức của hắn sáng chói rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Ghen Tị nói vào tai Sức Mạnh: "Mình thấy cậu luôn luôn đi với Tình Yêu như một chiếc bóng. Cậu không thể cứ mãi như vậy được. Hãy về cánh với mình. Có mình, cậu sẽ càng to lớn và mạnh mẽ hơn gấp bội phần. Rồi cậu sẽ thấy: Thiên hạ sẽ sụp lạy cậu và hôn lên chân của cậu. Người ta sẽ nhiệt liệt hoan hô cậu, và họ sẽ sẵn sàng bán đứt linh hồn họ để có được cậu."

Sức Mạnh bị mù quáng bởi sự dụ dỗ đó. Anh ta ra chiều suy nghĩ mông lung rồi nói với Tình Yêu: " Thằng Ghen Tị nói nghe có lý đấy. Chúng ta hãy chia tay nhau trong một thời gian. Nếu chúng ta rời nhau ra, mỗi chúng ta có thể phát triển và lớn lên một cách độc lập đối với nhau. Không ai trong chúng ta phải lệ thuộc vào người kia hay phải lo lắng cho người ta. Tôi sẽ đi kết bạn với Ghen Tị. Nào, chia tay nhé. Hẹn gặp lại sau. Bye bye!"

Trước khi Tình Yêu kịp trả lời, Sức Mạnh và Ghen Tị đã biến mất phía góc phố. Tình Yêu còn kịp trông thấy Ghen Tị nhường cho Sức Mạnh bước đi trước. Tình Yêu chỉ còn biết đứng đó bên đường hoàn toàn bất lực, sụt sùi rơi lệ. Không còn có Sức Mạnh bên mình nữa, Tình Yêu cảm thấy mình thật yếu ớt, mong manh-nó chợt nhận ra rằng mình khó mà sống còn được trong tình trạng cô độc này. Và, như một bóng tối âm u, Sợ Hãi rón rén xâm nhập vào hồn Tình Yêu. Tình Yêu bắt đầu cảm thấy sợ lạc mất, sợ bị tổn thương, sợ bị hiểu lầm...

Trong khi đó, Sức Mạnh khoan khoái cảm nhận sự tự do, thoải mái mà mình chưa từng có trước đây. Ghen Tị không bao giờ quấy rầy Sức Mạnh, bởi vì Ghen Tị luôn luôn giữ khoảng cách một bước đàng sau Sức Mạnh, cho phép Sức Mạnh bước đi trước nó. Sức mạnh bắt đầu nhận ra rằng đúng là mình càng ngày càng to lớn lên hơn. Nhưng song song với sự lớn phình ra ấy, Sức Mạnh càng ngày càng lạnh lùng. Sức Mạnh thích thú vì được người ta sùng bái mình, nhiều người thậm chí bỏ hết mọi sự để đi theo mình. Sức Mạnh nhảy phắt lên ngai vàng và ra lệnh cho thiên hạ công kênh mình trên đầu họ. Người ta không ngớt vỗ tay hoan hô Sức Mạnh. Chẳng bao lâu, Sức Mạnh hoàn toàn quên lãng Tình Yêu, bắt đầu quy tụ chung quanh mình toàn là súng đạn và binh lính. Nó cướp mất sự an bình của người ta, bắt người ta phải bỏ nhà bỏ cửa đi tìm nơi tị nạn. Chỉ những ai sẵn sàng bán linh hồn mình mới có thể được sức mạnh dung nạp và mới được cho phép cảm thấy yên ổn. Ghen Tị luôn luôn đi theo bén gót Sức Mạnh.

Thế giới bắt đầu từ từ thay đổi. Những cuộc chiến tranh giữa các dân tộc trở nên ngày càng tàn bạo hơn. Và Tình Yêu đành bất lực, không ngăn nổi những xung đột này. Người ta không còn nhận ra Tình Yêu nữa, họ tưởng rằng Tình Yêu là nhu nhược. Tình Yêu không còn đủ sức để khống chế sự dữ trong những lằn ranh giới hạn nào đó. Sự tham lam và lãnh đạm sinh sôi nảy nở. Thiên nhiên bị tàn phá thô bạo. Tối tăm và giá lạnh phủ trùm Trái Đất. Người và vật bắt đầu đau ốm, chết dần chết mòn.

Cuối cùng, Tình Yêu quyết định đi tìm Sức Mạnh, dẫu đường xa thiên lý. Rồi một ngày, họ gặp nhau tại một ngã tư. Sức Mạnh đi tới với tất cả quyền lực và sự hào nhoáng của nó. Đằng trước, đằng sau, nó được bảo vệ bởi lớp lớp cận vệ vũ trang tận răng. Trông nó đằng đằng sát khí trong bộ áo giáp đen thui, mặt mày bặm trợn, ngực phủ đầy những mề đay lấp loáng. Bên trái và bên phải nó, đoàn tùy tùng vác những biểu ngữ tán tụng uy lực của nó, khiến mọi người phải quỳ xuống, khiếp sợ. Tình Yêu vận dụng hết sự dũng cảm và khôn ngoan mà mình thừa hưởng từ cha mẹ mình, đứng đón trên lối bước của Sức Mạnh.

"Này người anh em, sao trông buồn thế?" Tình Yêu bắt đầu nhìn thẳng vào đáy mắt của Sức Mạnh, "Trước đây đôi mắt anh rất sáng và rất đẹp, bây giờ sao tôi thấy mắt anh thâm quầng đi nhiều?"

"Hãy tránh ra cho ta đi. Ta không biết nhà ngươi!" Sức Mạnh nhăn mặt gầm lên.

"Anh không nhớ thật sao?" Tình Yêu vẫn lỳ lợm nhìn thẳng vào mặt Sức Mạnh,

"Ngày xưa chúng ta đi đâu cũng có nhau. Anh ăn mặc nhẹ nhàng, thanh lịch; anh có thể nhún nhảy, khiêu vũ rất linh hoạt và bay bướm. Chúng ta cùng nhau đến với mọi người, và mọi người vui vẻ mở rộng cửa đón tiếp chúng ta. Chúng ta có thể kiến tạo nên hòa bình và mọi người chia sẻ cho nhau những gì họ có. Cả hai chúng ta đều rất mạnh mẽ, dù không cần có một thứ vũ khí nào. Hồi đó, anh đâu cần có sự bảo vệ, và Ghen Tị không hề lẽo đẽo theo sát chân anh. Nào, xin đừng xa nhau nữa. Chúng ta hãy cùng nhau sóng bước đi vào thế giới này. Anh hãy gởi trả tất cả bọn lâu la của anh về nguyên quán của chúng-bởi vì chúng ngăn cách anh với tôi và với mọi người. Tôi cũng rất cần anh. Không có anh, tôi thiếu rất nhiều uy lực để người ta tin tôi. Không có anh, người ta chế nhạo tôi, sỉ nhục tôi và ức hiếp tôi."

Trong khi Tình Yêu đang giải bày những lời ấy, Sức Mạnh bắt đầu cảm động. Và vì Sức Mạnh cũng là con đẻ của mẹ Khôn Ngoan và cha Dũng Cảm, nên nó bắt đầu ấm lòng lên, thu mình lại nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi vừa bằng kích thước của Tình Yêu. Ngay lúc ấy, tấm áo giáp rơi tuột khỏi vai nó, vỡ vụn, tan biến đi. Đám cận vệ và đoàn tùy tùng ngã rạp xuống đất, nằm bất động như những thây ma. Các biểu ngữ bị gió cuốn bay, mất dạng.

Sức Mạnh và Tình Yêu nhìn nhau hồi lâu. Cả hai cùng sáng lên nụ cười và lao vào ôm chầm lấy nhau, ôm siết. Từ phía sau, Ghen Tị nhìn thấy tất cả, quay đầu bỏ chạy một mạch, không ngoái lại. Sợ Hãi cũng rời bỏ Tình Yêu, cuốn gói ra đi, hụt hẫng. Kể từ đó, Sức Mạnh và Tình Yêu nắm chặt tay nhau tiến vào thế giới này. Cả hai lớn lên, mạnh mẽ.

Tái bút: Nếu bạn gặp thấy anh em họ ở đâu, xin nhắn tôi với, để tôi cũng đến và cùng đồng hành với họ. Cám ơn!

Những mẩu chuyện ngắn - Ý nghĩa lớn ...xúc động !

________________________________________

Chiếc bánh kem

Ăn thêm cái nữa đi con!

- Ngán quá, con không ăn đâu!

- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!

- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!

Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.

Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:

- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.

Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.

- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.

- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!

Cùng nghề

Thằng bé bảy tuổi ngây thơ hỏi:

- Sao hôm nay nhà cô Lan đông học trò vậy bố?

- Mùng ba tết, học trò đến thăm và chúc tết cô giáo của mình đấy. Ông bà xưa có câu mùng một tết cha mùng ba tết thầy đó mà.

- Sao không thấy học trò thăm bố?

- À, sáng nay bố trực tiếp khách ở trường, học trò đã đến chúc tết bố rồi.

Thằng bé không biết bố nó nói dối. Chỉ vì cô Lan dạy Toán còn bố nó dạy Thể Dục...

Giỗ ông

Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nột trên rảo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú nó lấy lại căn chòi, "khuyên" : 14, lớn rồi - nên tự lập. Anh em dắt díu nhau tha hương.

Trưa. Phụ hồ về trú ngụ - 1 góc ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm: nhão như cháo. Thằng anh mắng: đồ hư. Con em mếu máo: em nấu để... giỗ ông.

Lòng tin

Xe ngừng...

- Mận ngọt đây!...

- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?

- Dạ 2000.

- Hổng có tiền lẻ!

- Để con đổi cho!

Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút...

- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!

- Ai mà tin cái lũ đó chứ!

- Bà tin người quá!...

Xe sắp lăn bánh... Cái bóng nhỏ hớt hải:

- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho!

Tiền cứu trợ

Lũ. Ba nhắn lên "... Nhà ngập, con đừng về!"

Mỗi ngày, con cùng những người bạn trong đội công tác xã hội của trường cầm thùng lạc quyên vào các giảng đường, lớp học nhận tiền cứu trợ đồng bào miền Tây.

Truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin và hình ảnh lũ lụt ở các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, trong đó có quê mình. Con số người và của cải mất mát cứ tăng dần. Con sốt ruột, nôn nóng.

Hôm qua, cả nhà bác Ba kéo nhau lên ở tạm nhà chị Hai. Con sang hỏi thăm. Ra về, bác gái gởi cho con một gói mỏng và bảo: "Tiền cứu trợ, ba con gởi lên cho con đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#van