chap 5: tình cờ gặp lại ở khách sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Khách sạn Town House Galleria là một khách sạn nổi tiếng tọa lạc trong khu mua sắm có mái vòm Galleria Viottorio Emmanuel của thành phố Milan, Italy. Đây là khách sạn bảy sao của châu Âu sau khách sạn Dubai. Mỗi gian phòng trong khách sạn không chỉ được dát bởi lớp vàng ròng xa hoa và cao quý mà ngay cả những đồ trang trí bằng thủy tinh được cách điệu gắn trên trần cũng chiếu rọi thứ ánh sáng rực rỡ và lộng lẫy bao trùm khắp khách sạn.

Hệ thống nhân viên gồm quản gia tư nhân, tài xế và người giúp việc trong khách sạn cũng tận tình phục vụ du khách để họ có những trải nghiệm xa xỉ nhất tại đây.

Bên trong phòng khách xa hoa có trần cao đến tám mươi mét khiến người ta có thể phóng tầm mắt ra ngắm cảnh đẹp bên ngoài Milan, một đôi trai thanh gái lịch thu hút không ít sự chú ý của những vị khách.

ChangBum với dáng người cao lớn và khuôn mặt khôi ngô nhàn nhã uống một ngụm café, vẻ mặt anh ta đầy yêu chiều khi nhìn người trước mặt.

- ChangBum, chọn bộ này đi! – ChanHee ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của ChangBum.

ChangBUm hơi nghiêng người nhìn bộ áo cưới trong tay ChanHee, sau đó cười nói: "Rất đẹp, chỉ cần em thích là được!"

ChanHee cười dịu dàng, khuôn mặt xinh xắn của cậu như một đóa hoa sen khiến ChangBum nhìn đến ngây người.

- Hee, có thể cưới được em là hạnh phúc của anh! – Ánh mắt ChangBum ngập tràn tình yêu.

Khi lần đầu tiên gặp ChanHee, anh ta đã biết cậu chính là người anh ta muốn nắm tay cả đời này. Rồi khi cậu dịu dàng chấp nhận lời cầu hôn, anh ta cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới. Anh ta đã chọn địa điểm cử hành hôn lễ là nhà thờ lớn ở Milan, Italy để có thể tạo ra được bầu không khí lãng mạn nhất.

Trong mắt anh ta, ChanHee luôn luôn có một sự ưu buồn nào đó, có thể nhìn ra nỗi buồn phiền đó ngay trong ánh mắt cậu. Nhưng ChangBum chỉ quan tâm đến ChanHee ở hiện tại, bởi vì chỉ cần cậu không nói thì anh ta tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi đến quá khứ của cậu.

- ChangBum... – ChanHee cảm động, cậu biết người đàn ông trước mặt rất yêu thương cậu.

Nhưng ChanHee không dám suy nghĩ quá nhiều, bởi vì cậu sợ mình sẽ nhớ đến cuộc hôn nhân hai năm trước, nhớ đến người đàn ông mà đến giờ vẫn khiến cậu nhói lòng – L.joe

Nghĩ đến đây, trái tim ChanHee hơi run lên. Năm đó cuộc hôn nhân giữa cậu và L.joe khiến cậu cảm thấy rất mờ mịt, cậu biết nếu không có sự xuất hiện của cậu thì L.joe sẽ không chia tay với Minzy, người mà anh yêu nhất. Cậu không thể lựa chọn con đường nào ngoài việc thoát khỏi cuộc hôn nhân vô vọng đó, trốn chạy khỏi L.joe đang hận thù cậu.

ChanHee không khờ dại đến mức cho rằng cậu cứ ở lại là L.joe sẽ cảm động trước tình yêu cậu dành cho anh, vì cậu ý thức được rằng chính cậu là thủ phạm đã phá hỏng hạnh phúc của L.joe, sao anh có thể giải thoát cho cậu được chứ?

Có lẽ để cậu bước chân vào cuộc sống của L.joe chính là một sai lầm của ông Trời! Cậu hại anh mất đi người con gái anh yêu thương, còn L.joe cũng hại cậu mất đi đứa con.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ChanHee cảm thấy rất đau đớn. Cậu biết L.joe không hề xót xa khi bắt cậu bỏ đứa con đi, anh cũng sẽ không bao giờ yêu cậu cả.

Sự hận thù của L.joe vẫn khiến ChanHee cảm thấy rất đau lòng.

L.joe yêu Minzy khiến ChanHee cảm thấy mình chỉ là một người thừa, với tính cách của L.joe, anh hoàn toàn có thể đi tìm Minzy.

Còn L.joe lại làm ra những chuyện tàn nhẫn với bản thân cậu khiến cậu hít thở không thông. Loại cảm giác khổ sở này đã hóa thành thù hận của cậu với L.joe. Dù sao đứa bé cũng vô tội, sao anh có thể đổ oan cho cậu được? Cậu thật sự không thể đối mặt với một L.joe như vậy dù rằng anh có hận cậu đến mức nào đi nữa.

ChanHee biết L.joe sẽ không lựa chọn cách ly hôn vì không còn nghi ngờ gì nữa, nếu ly hôn thì đó sẽ là một sự hổ thẹn với một gia đình danh môn. Dù sao đây cũng là một cuộc hôn nhân thương mại, khác hoàn toàn với những cuộc hôn nhân khác.

ChanHee tuyệt đối không thể ngờ rằng việc mình gieo trồng hoa bỉ ngạn trong vườn lại trở thành một sự giúp đỡ lớn nhất trong việc giải quyết cuộc hôn nhân của cậu.

Hoa bỉ ngạn được xưng là loài hoa "sát thủ lạnh lẽo", bên trong hoa có một loài sinh vật chứa chất độc Kling. Loại độc tố này tác động trực tiếp đến hệ thống trung tâm thần kinh, nếu chỉ dùng một ít thì có thể tạo ra tác dụng kháng ung thư nhưng nếu dùng quá nhiều thì sẽ gây ra hiện tượng "chết giả", đây là điều mà ChanHee không hề ngờ tới.

Vì thế, dưới sự giúp đỡ của Hyuk Min, ChanHee đã ăn một lượng lớn độc tố trong hoa bỉ ngạn để gây ra trạng thái ngộ độc, không cấp cứu kịp thời nên rơi vào trạng thái tử vong. Với sự trợ giúp của Hyuk Min, cậu đã thành công giấu được L.joe để anh tin rằng cậu đã chết thật sự.

L.joe tuyệt đối không thể ngờ rằng tuy rằng ăn phải chất độc trong hoa bỉ ngạn có thể gây ra hiện tượng "chết giả" nhưng chỉ cần cấp cứu trong đúng thời gian cho phép thì "thi thể" sẽ "sống" lại.

ChanHee thở dài một hơi, sau khi rời khỏi Lee gia, cậu cố gắng tránh xa khỏi phạm vi thế lực của L.joe. Cậu tự dùng chính hai bàn tay mình để nuôi bản thân mình, dù sao cậu cũng không muốn vì bản thân mình làm hỏng đi tâm huyết bao năm của bố cậu.

Cũng nhờ sự giúp đỡ của Hyuk Min, ChanHee đã tới Italy, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới ở đây. Sau đó cậu vào làm việc cho tập đoàn Uy Dương, quen biết với ChangBum, cấp trên của cậu – tổng giám đốc của tập đoàn Uy Dương.

Hai năm nay, cậu cố gắng không nhớ lại chuyện quá khứ. ChangBum đã bỏ ra nhiều công sức để theo đuổi cậu, cuối cùng ChanHee cũng gật đầu đồng ý. Cậu không muốn sống trong hồi ức nữa, sự dịu dàng và tĩnh lặng như nước của ChangBum đã dần làm tan chảy trái tim cậu, gả cho một người đàn ông như vậy cũng tốt.

Nửa năm trước, ChanHee mới liên lạc với bố mẹ mình, báo cho hai ông bà biết mọi chuyện, sau đó cậu xin ý kiến về việc mình sắp kết hôn.

- Hee, ngày mai anh sẽ đưa bố mẹ em đến khách sạn này. Sắp gặp bố mẹ rồi, em có vui không? – ChangBum nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của ChanHee.

ChanHee rất cảm động: "ChangBum, cám ơn anh!"

- Ngốc, chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, em còn nói cám ơn gì nữa chứ! – ChangBum yêu chiều vuốt tóc ChanHee, khóe miệng cong lên nụ cười thỏa mãn.

- Chẳng phải có câu "Nàng dâu xấu cũng muốn gặp bố mẹ chồng" à, còn anh thì lại là "Chàng rể xấu cũng muốn gặp bố mẹ vợ"! – Nói xong, ChangBum cất tiếng cười sang sảng, khuôn mặt anh tuấn ngập tràn hạnh phúc như được ánh mặt trời chiếu rọi.

ChanHee hơi đỏ mặt: "Anh đúng là không biết xấu hổ, giờ đã gọi bố mẹ vợ rồi! Nếu em đổi ý, không gả cho anh nữa thì làm sao?". Cậu cố ý đe dọa.

ChangBum thay đổi hẳn sắc mặt, không hề chú ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh mà vươn tay ôm chặt lấy ChanHee vào lòng, hôn lên phần gáy trắng như tuyết của cậu.

- ChangBum, anh làm gì vậy? Mau bỏ em ra, mọi người đang nhìn kìa! – ChanHee sợ tới mức đẩy anh ta ra rồi nhìn về bốn phía.

Tuy đã đồng ý với lời cầu hôn của ChangBum nhưng cậu vẫn không có thói quen động chạm vào người đàn ông khác.

- Haha... em còn dám làm anh sợ thì anh sẽ để lại dấu ấn trên người em, em vĩnh viễn là của anh... – ChangBum càng cười to rồi lại ôm ChanHee vào trong ngực.

- Mau lên, chính là khách sạn này. Tôi đã tìm hiểu rồi, hôm nay ngài ấy sẽ đến...

Đang chìm đắm trong hạnh phúc, ChangBum và ChanHee bị một đám phóng viên tay cầm máy ảnh xông vào khiến hai người giật nảy mình.

Ngay sau đó, mấy người vệ sĩ và bảo vệ của khách sạn lập tức tiến lên ngăn cản.

Đùa sao, đường đường là một khách sạn bảy sao mà lại để một đám phóng viên xông vào? Người vệ sĩ khẩn trương lau mồ hôi, nhất định phải giải quyết đám phóng viên trước khi tổng giám đốc xuống dưới, nếu không thì miếng ăn của anh ta sẽ...

- Mau, ngăn họ lại... – Người vệ sĩ mặt đỏ bừng bừng, hô to lên.

ChanHee nhíu mày lại, bây giờ cậu rất sợ hoàn cảnh ồn ào, không biết đã xảy ra chuyện gì?

ChangBum mỉm cười rồi nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi!"

ChanHee khẽ gật đầu, vừa định đứng dậy thì đột nhiên...

- Ngài Lee kìa... mau lên... ngài ấy ở đằng kia... – Một người phóng viên tinh mắt đột nhiên hô to lên, ngay sau đó, đám phóng viên phá tan vòng vây của bảo vệ, ùa vào bên trong.

Ngài Lee? ChanHee run lên, lảo đảo cả người, suýt nữa thì ngã.

Không phải là anh ấy đấy chứ? Người họ Lee có nhiều mà, sẽ không phải là anh ấy đâu.

ChanHee tự an ủi mình. Cậu căng thẳng quay đầu lại, đột nhiên, đôi mắt đẹp bị che kín bởi sự hoảng sợ...

Đám bảo vệ chật vật với các phóng viên đang ra sức chụp ảnh, trong thang máy tư nhân cách đó không xa, L.joe mặc bộ quần áo đen, khí chất tao nhã và cao ngạo, đôi mắt vẫn lạnh như băng như trước, không hề có chút độ ấm nào khi nhìn đám phóng viên. Bên cạnh anh là mấy người vệ sĩ có dáng người cường tráng.

- Anh Lee, nghe nói anh vung tiền như rác để đầu tư xây dựng khách sạn bảy sao đệ nhất châu Âu, vậy sao này anh có kế hoạch phát triển thế nào? Tiếp tục mở rộng xây dựng các khách sạn cao cấp ở châu Âu hay sao? – Một phóng viên đặt câu hỏi.

a

- Anh Lee, hôm nay anh đã đặc biệt tới đây để tham gia buổi họp báo với giới truyền thông ở khách sạn Town House Galleria sao? – Một phóng viên khác cũng lập tức lên tiếng.

L.joe vẫn lạnh lùng, không nói một lời, hàng lông mày cau chặt lại.

Người trợ lý đi bên cạnh L.joe lập tức bước lên nói với đám phóng viên: "Xin lỗi các vị, hôm nay ngài Lee đây sẽ không trả lời câu hỏi nào cả. Vào buổi họp báo ngày mai, ngài Lee sẽ giải đáp những vấn đề cụ thể của mọi người sau".

ChanHee đang ở trong phòng khách chính đã hồn bay phách lạc từ lúc nào. Cậu không ngờ lại có thể khéo đến vậy, đây chính là khách sạn mà L.joe đầu tư. Khó trách khách sạn này lại xa hoa đến mức khiến người ta líu cả lưỡi vào như thế này.

- Hee, em xem đi, anh ta chính là tổng giám đốc của Lee thị đấy. Đừng tưởng anh ta trẻ tuổi như vậy mà khinh thường, trong giới thương trường, anh ta cực kì cứng rắn, không ngờ khách sạn này là do anh ta đầu tư! – ChangBum hưng phấn lên tiếng.

Trên trán ChanHee túa mồ hôi lạnh, cậu ngẩng đầu, lén lút nhìn L.joe ở phía xa xa.

Đúng vậy, đó chính là người đã từng khiến cậu phải say đắm. Khuôn mặt anh vẫn kiên nghị mà lạnh như băng, đôi mắt đen thâm thúy và cao ngạo như lưỡi kiếm sắc bén, đôi môi mỏng kiên nghị hơi nhếch lên một độ cong cực kì hấp dẫn. So với hai năm trước, lúc này anh lại càng tràn đầy hấp dẫn, cũng... càng ngày càng lạnh lẽo.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng sắc bén quét về phía ChanHee khiến cậu sợ đến mức vội cúi đầu xuống, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, đôi tay nhỏ bé của cậu siết chặt góc áo của ChangBum.

- Hee, em sao vậy? Sắc mặt em sao thế? Ở đây ồn ào quá à? – ChangBum thấy ChanHee kích động như vậy liền thân thiết hỏi.

ChanHee lắc đầu, cậu phải nói gì đây? Chẳng lẽ cậu nói cho ChangBum biết L.joe đang ở phía xa xa đó chính là người đàn ông mà cậu đã từng kết hôn và chung sống nửa năm?

Trong lòng cậu lại càng thêm lo lắng. Khi ngẩng đầu thấy L.joe đang trầm tư đối diện với đám phóng viên, cậu mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Hẳn là anh không thấy cậu, mà dù có thấy thì anh có lẽ cũng không nhận ra.

Đôi mắt đen thâm thúy của L.joe hơi nheo lại. Khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc cách đó không xa, đôi mắt anh vụt qua tia kinh ngạc trong giây lát.

ChanHee? Không phải là cậu đã...

Đôi mắt như chim ưng của L.joe khóa chặt về phía ChanHee đang ở trong phòng khách. Đúng, là ChanHee, cậu chưa chết, cậu vẫn còn sống? Vậy hai năm trước, thi thể mà anh nhìn thấy là ai?

Hàng loạt khả năng đều được L.joe bác bỏ, anh đang cố gắng tìm kiếm lý do hợp lý cho chuyện này.

Cách đó không xa, ChanHee vẫn có dáng vẻ nhu mì như trước khiến trái tim L.joe đập nhanh. Đúng, chính là cảm giác này, cảm giác ấy khiến anh khó có thể quên được cậu.

Hai năm rồi nhưng nỗi nhớ trong lòng anh không vì cái chết của ChanHee mà giảm bớt, ngược lại, bóng hình của cậu luôn quẩn quanh trong mỗi giấc mơ khi đêm về khiến mỗi lần nhớ lại là từng ấy lần trái tim anh quặn đau.

Anh cũng không hiểu là thế nào nữa. Đáng ra anh phải hận ChanHee mới đúng, tại sao lại để cho anh phải nhìn thấy một thi thể lạnh ngắt, một cái xác không hồn?

Đôi mắt L.joe ánh lên tia chân tình khó nói, nhưng lúc anh lại đưa mắt nhìn về phía ChanHee, khóe miệng khêu gợi hơi nhếch lên, nụ cười lạnh lan tràn khắp khuôn mặt. ChanHee, em dám lừa gạt tôi?

Đời này anh hận nhất là việc bị người khác lừa gạt, bất kể vì lý do gì!

ChanHee ở cách đó không xa lại càng hấp dẫn hơn trước. Mái tóc dài như thác nước của cậu giờ đã biến thành mái tóc xoăn, những lọn tóc mềm mại xõa xuống hai bên vai, đôi mắt to tròn ấy đã hằn sâu trong trí nhớ của L.joe.

Trái tim L.joe chấn động. Anh muốn cậu, dục vọng mãnh liệt bỗng chốc nảy lên trong lòng L.joe.

Đúng vậy, cậu vĩnh viễn thuộc về anh, dù lúc trước cậu có muốn thoát khỏi anh thế nào đi nữa.

Nhưng ngay lập tức anh nhìn thấy người đàn ông khôi ngô đứng bên cạnh ChanHee, ánh mắt vốn thoáng qua sự dịu dàng lập tức lạnh như băng. Người đàn ông đó là ai?

Tại sao nhìn qua thì có thể thấy quan hệ của hai người không phải đơn giản là bạn bè?

Ngọn lửa giận lập tức bùng cháy trong lồng ngực L.joe. ChanHee đáng chết kia, dám ở sau lưng anh vui vẻ bên người mới? Hơn nữa còn lừa gạt anh, chẳng lẽ cậu muốn ở cùng với người đàn ông kia sao?

Anh đã cảm thấy có gì lạ từ lâu. Nửa năm trước khi LeeC vội vàng kết thúc hợp đồng, anh đã cảm thấy rất kì lạ. Nhưng cảm giác khác thường này đã bị sự bận rộn lấn át, anh muốn đợi giải quyết xong công việc mới đi điều tra, nhưng không ngờ chân tướng sự việc lại như thế này...

L.joe hừ lạnh một tiếng! ChanHee, cậu luôn miệng nói yêu mà là như thế này ư?

L.joe siết chặt tay lại, hận không thể vung tay lên đấm vào mặt người đàn ông kia, cái người mà có thể khiến ChanHee mỉm cười tươi như vậy!

- Anh Lee, nghe nói hai năm trước, vợ của anh đã tự sát, chuyện này có thật không? Xin anh hãy tiết lộ đôi chút về vợ của mình! – Một phóng viên cất giọng hỏi sắc bén.

Anh ta quan tâm đến việc riêng hơn! Hai năm trước, nghe đồn tiểu thiếu  của Lee gia tự sát, anh ta đã bỏ ra ngày đêm để tìm hiểu sự việc nhưng Lee gia lại cho phong tỏa tin tức nên tình hình cụ thể thế nào đến tận bây giờ giới truyền thông vẫn chưa rõ.

- Những câu hỏi liên quan đến vấn đề riêng thì ngài Lee sẽ không trả lời, xin mọi người... – Người trợ lý lập tức lên tiếng, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời.

- Về chuyện vợ của tôi... – L.joe nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lại ngắt lời trợ lý.

L.joe giơ tay lên ra hiệu, người trợ lý lập tức lùi về phía sau, giọng nói lạnh lùng của anh khiến đám phóng viên lặng ngắt như tờ, hết sức chú ý.

ChanHee ở cách đó không xa đè chặt tay lên ngực, cậu căng thẳng đến mức có thể nghe thấy trống ngực đập dồn dập. Cậu buộc bản thân không được quay đầu lại nhìn, cậu không biết L.joe muốn nói gì, cũng không muốn biết.

- Vợ của tôi... hiện giờ cậu ấy rất tốt! Những điều cậu vừa nói chỉ là lời đồn thổi mà thôi, mọi người đừng tưởng thật! – Khóe miệng L.joe cong lên nụ cười khêu gợi.

Các phóng viên thấy L.joe mỉm cười, bắt đầu phụ họa cười theo rồi lại nhao nhao lên.

- Anh Lee, sự kiện này mai liệu vợ của anh có tham dự không? – Phần đông ánh mắt của các phóng viên đều sáng lên. Bọn họ thấy L.joe chủ động nhắc đến việc riêng thì như phát hiện ra một đại lục mới, ào ào tranh nhau nói.

L.joe nở nụ cười ma quái, anh nhìn chăm chú về phía ChanHee, ánh mắt vốn bao phủ bởi một tầng khói mù lập tức vụt qua tia chân tình khác thường. Anh cố ý lớn tiếng nói: "Cậu ấy tạm thời sẽ không lộ diện".

- Tại sao? – Đám phóng viên cảm thấy rất kì lạ.

- Bởi vì hiện giờ cậu ấy đang chơi trò trốn tìm với tôi! – L.joe chậm rãi nói.

ChanHee lảo đảo, tim đập dồn dập. Cậu lập tức quay đầu lại, anh muốn gì? Chẳng lẽ anh biết rõ mọi chuyện rồi?

Khi ChanHee thấy ánh mắt như chim ưng của L.joe đang nhìn chằm chằm mình, cậu cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ. Cậu vội vàng kéo ChangBum rồi nhanh chóng rời khỏi. 

- Hả? – Đám phóng viên không hiểu những lời này của L.joe có ý gì.

L.joe trầm tư, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần xa. Đôi mắt anh như tia X-quang sắc bén. Anh biết cậu đã nhìn thấy anh, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy cậu đang căng thẳng đến mức nào.

Hừ! Đúng là chết tiệt thật! L.joe bực mình. Đã thấy anh rồi mà cậu còn dám đứng trước mặt anh rồi "anh anh em em" với người đàn ông khác. Cậu cho rằng giả chết là xong chuyện rồi à? Đúng là quá nực cười!

Khi thấy người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn và duyên dáng của ChanHee, L.joe siết chặt nắm tay lại.

- Anh Lee... – Người trợ lý đứng phía sau phát hiện ra điểm khác thường, lập tức tiến lên hỏi.

- Điều tra rõ ràng cho tôi! – L.joe lạnh lùng ra mệnh lệnh.

- Vâng! – Người trợ lý trả lời gãy gọn.

ChanHee, cậu dám dùng thủ đoạn hạ lưu thế này để thoát khỏi tôi à? Từ người L.joe toát ra sự nguy hiểm.

ChanHee đã ra đến ngoài cửa, đột nhiên rùng mình một cái.

  Công ty con của tập đoàn Lee thị tại Italy


Bán đảo Italy có hình chiếc ủng xinh đẹp nằm tại châu Âu nên nơi đây không chỉ có văn hóa cũng như hơi thở của châu Âu mà còn có cả vẻ phong tình của khu vực Nam Âu vùng Địa Trung Hải.

Công ty con của tập đoàn Lee thị tại Italy chủ yếu thiên về ngành thời trang, nhưng mấy năm gần đây bắt đầu rót tiền vào việc đầu tư khách sạn bảy sao đẳng cấp nhất châu Âu, hoạt động này cũng dần trở thành một bộ phận nghiệp vụ chủ yếu của công ty.

Công ty con tọa lạc ở thành phố sông nước Venice nổi tiếng. Tòa cao ốc thương mại cao ngất nằm sừng sững được sóng nước chiếu rọi vào lóe ra những tia sáng chói mắt, thiết kế gồm toàn những bức kính thủy tinh công nghiệp nhìn từ phía xa giống như một viên kim cương được khảm nạm ở giữa chiếc ủng rộng lớn, phát ra những tia sáng rực rỡ giữa biển Adriatic* rộng lớn.

* Biển Adriatic là vùng biển phân cách bán đảo Italy với bán đảo Baikan, là một phần của Địa Trung Hải.

L.joe cầm trong tay một ly thủy tinh trong suốt, nhẹ nhàng đong đưa ly rượu đỏ. Thân hình cao lớn vững vàng đứng bên cửa sổ, cả căn phòng tổng giám đốc to lớn như vậy tràn ngập hơi thở đàn ông lạnh lẽo.

Từ độ cao ở tầng tám mươi tám, ta hoàn toàn có thể thu hết cảnh quan của đô thị phồn hoa bên dưới vào trong tầm mắt. Đây cũng là nơi mà chỉ có L.joe mới có thể đưa ra những sách lược quyết đoán để phát huy hết mọi khả năng của công ty.

Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi! – Ánh mắt L.joe hết sức lạnh lẽo, anh uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ rồi ngồi xuống ghế tổng giám đốc.

Cửa phòng tổng giám đốc được mở ra, trợ lý đặc biệt của L.joe là Tra Đức bước nhanh vào. Anh ta có thể được coi là tâm phúc của L.joe, anh ta đã đi theo L.joe được nhiều năm, là cánh tay phải của anh.

- Anh L.joe, tôi đã tìm hiểu ra rồi, anh xem đi! – Tra Đức đưa tập tài liệu cho L.joe.

- Ừ! – L.joe cầm tài liệu, châm một điếu xì gà rồi chậm rãi lật giở từng trang một ra xem.

Mỗi khi lật giở một trang, vẻ mặt anh lại càng được đóng băng thêm một tầng, dường như có thể khiến người khác đông lạnh cả lại.

- Anh Lee, thi thể hôm đó chúng ta thấy chính xác là của tiểu thiếu ChanHee! – Tra Đức cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống. Anh ta cảm thấy lúc này L.joe như một quả bom đang chuẩn bị nổ tung.

Khi cẩn thận tìm hiểu về cái chết của ChanHee năm đó, anh ta mới biết sự thật quá chấn động.

Anh ta tuyệt đối không ngờ được rằng việc ChanHee bị trúng độc rồi giả chết là do phó tổng giám đốc Hyuk Min nhúng tay vào, thậm chí còn sắp xếp đội ngũ chuyên nghiệp của bác sĩ Đức Nhĩ để hóa trang cho "thi thể" rồi đưa đi giải độc. Sau đó thần không biết quỷ không hay đưa ChanHee đi, quan tài mai táng ở nghĩa địa lúc đó hoàn toàn trống không.

Lửa giận trong mắt L.joe như thiêu như đốt, anh không thể ngờ lại có nhiều người giúp ChanHee như vậy.

Hyuk Min, em trai của anh lại dám hợp tác cùng bác sĩ Đức Nhĩ và người của nhà tang lễ để giúp ChanHee rời xa anh?

Anh hung hăng vứt điếu xì gà xuống đất! ChanHee, Hyuk Min, hai người to gan thật!

- Tổng giám đốc Lee, ở phía sau là toàn bộ tài liệu về ChangBum! – Tra Đức cảm thấy hơi bất an, anh ta có cảm giác cơn bão đang dần đến.

- ChangBum, tổng giám đốc tập đoàn Uy Dương, cha truyền con nối, kế nghiệp của cha. Trụ sở chính đặt tại Italy, chủ yếu kinh doanh về du lịch và kiến trúc, hiện tại đang có kế hoạch xây dựng một thành phố mới! – Tra Đức giới thiệu ngắn gọn.

Làn khói mù trong mắt L.joe càng ngày càng lan tỏa, anh hừ lạnh một tiếng. ChanHee dám vì một người đàn ông khác mà rời khỏi anh?

Khi nhìn thấy bức ảnh chụp, bàn tay to của anh siết chặt trang giấy lại.

Trong bức ảnh, ChanHee đang nở nụ cười rất tươi, thân mật nắm tay ChangBum. Trong mắt L.joe, ChanHee chính là "hồng hạnh vượt tường*"

* Hồng hạnh vượt tường là câu thơ được trích trong bài thơ Đến thăm vườn không gặp của tác giả Diệp Thiêu Ông đời Tống, ý chỉ dù tường cao đến mấy cũng không giấu nổi một đóa hoa (ám chỉ đến người con gái trong độ tuổi xuân thì). Hiện nay câu nói này nói đến người phụ nữ đã có chồng nhưng vẫn đi ngoại tình.

Xoạt! L.joe bực tức, ném tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt như muốn giết người.

- Tổng giám đốc Lee, chúng ta có cần... – Tra Đức rất rõ tính cách của L.joe, anh ta biết nhất định tổng giám đốc sẽ có bước đi tiếp theo.

- Kế hoạch xây dựng thành phố mới à? – Khóe miệng L.joe cong lên nụ cười tàn khốc, anh chậm rãi nói – Tung tin nói rằng Lee thị có hứng thú với kế hoạch này!

- Vâng... – Tra Đức đáp lời, trong lòng thầm thương tiếc cho tập đoàn Uy Dương.

ChangBum, anh đắc tội với anh không đắc tội, lại cố tình chọc vào L.joe...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro