Confessed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng dậy và dựa vào cửa sổ, nó ở gần giường tôi.

Tôi đặt tua bên cạnh tôi.

Khi tôi nhìn ra ngoài, tôi thấy một bóng đen với mái tóc xanh băng giá. Chongyun.

"C-chào Chongyun." Tôi nói, mở cửa sổ của tôi.

Tôi nhìn ra ngoài và thấy anh ta đang ngồi trên bục gỗ bên dưới cửa sổ của tôi, nơi mà tôi đã nhiều lần trốn thoát.

"Xingqiu, bạn cảm thấy thế nào?" Anh ấy hỏi tôi.

Nhìn thấy anh ấy bây giờ ... cảm thấy kỳ lạ.

Tôi không biết làm cách nào để nói.

"Tôi ổn." Tôi nhanh chóng nói. "Anh không cần phải đến và kiểm tra tôi."

Nó cảm thấy, rất căng thẳng.

"Muộn rồi Chongyun, anh về nhà đi." Tôi mỉm cười với anh ấy khi tôi với tay đóng cửa sổ.

"Xingqiu, chờ một chút." Anh ấy gọi khi nắm lấy tay tôi.

"Xingqiu!"

Tôi nhanh chóng rút tay ra khỏi anh, nghĩ lại về đêm hôm đó.

"À, xin lỗi Chongyun." Tôi cười lo lắng, tránh ánh mắt của anh ấy. "Tôi không muốn bạn bị ốm hay bất cứ điều gì. Bạn biết đấy."

"À... ừ. Xin lỗi." Tôi nghe anh ấy nói.

Cả hai chúng tôi ngồi trong im lặng, không có gì ngoài một bầu không khí kỳ lạ, tôi không thể diễn tả được.

Tôi không chắc phải nói gì.

Tôi tự nhủ mình sẽ nói với anh ấy về những gì đã xảy ra... nhưng... ngay bây giờ?

Tôi có nên không?

"Này Xingqiu..." Chongyun cuối cùng cũng lên tiếng. "Tôi xin lỗi vì chuyện tối qua. Tôi- bạn biết đấy, tôi không có ý gì đâu."

Nghe anh nói mà đau lòng...

"Xingqiu ... bạn ... bạn có thích tôi không?"

"...làm sao tôi- làm sao tôi có thể nói với anh?"

"Nói cho tôi biết cái gì?"

"Tôi thích bạn Xingqiu!"

Tôi ước tôi không biết.

Đó là một phần của tôi...

hi vọng...

Những lời đó, là sự thật.

Nhưng anh ấy nói rằng anh ấy không cố ý... đó là nếu anh ấy còn nhớ.

"Chà, nếu tôi đã làm bất cứ điều gì." Tôi nghe anh nói xong.

'Vì vậy, anh ấy không'

Tôi cúi đầu xuống. Nhìn xuống tua màu hổ phách, vừa rồi tưởng chừng như một lời hứa.

Một lời hứa sẽ kể cho Chongyun, về đêm hôm đó và hàn gắn mọi thứ giữa chúng ta...

Vì chúng ta là bạn...

Nhưng bây giờ...

Nó trông buồn tẻ khi tôi đưa tay ra và cầm nó trong tay. ngoại trừ nó dường như ...

Vô ích...

với tôi bây giờ.

"Vậy..." Tôi bắt đầu nói. "Cậu còn... nhớ không, Chongyun?" Tôi nắm chặt tua.

Tôi cảm thấy... tức giận, tổn thương, buồn... Tôi không muốn ở đây, nói chuyện với anh ấy lúc này.

"Xingqiu bạn không sao chứ? Tôi biết tôi-"

"Không, Chongyun... tôi không sao." Tôi thấy mình đang nói, giọng nói và tay run rẩy. "Cậu không biết."

Tôi âm thanh, tức giận.

"Anh vừa nói dối tôi sao? Hay anh thực sự xem tất cả chỉ là một trò đùa?" Tôi hỏi anh ấy.

'Không'

'Tôi đang làm gì vậy?'

Tôi tiếp tục nói, không kiểm soát được lời nói của mình.

"Có lẽ bạn đã làm cả hai, phải không?" Tôi nghiến răng, trong lòng tràn ngập sự tức giận đau đớn.

"Xingqiu..." Chongyun định nói, nhưng nghe thấy giọng nói của anh ấy chỉ khiến tôi đau lòng hơn.

"Bạn có thực sự coi cảm xúc của tôi là một trò đùa đối với bạn không, Chongyun!?"

Tôi cảm thấy cơ thể mình run lên, tôi cầm tua rua bằng cả hai tay, siết chặt hơn.

"Tôi hiểu rồi..." Tôi cười một chút, cảm thấy mình chỉ chìm sâu hơn vào cảm xúc của mình.

'Dừng lại'

"Đêm qua là một trò đùa với, phải không?"

'Bạn đang làm cho nó tồi tệ hơn'

"Chà... nó không vui lắm đâu... anh biết mà."

Tôi siết chặt hơn nữa, tôi có thể cảm thấy lòng bàn tay mình đau nhói khi các ngón tay siết chặt.

“Xingqiu.” Chongyun gọi to.

Tôi ngẩng đầu lên và thấy anh ấy đang nhìn tôi, đôi mắt mở to, khuôn mặt với vẻ bối rối mà tôi chưa từng thấy trước đây.

"Hà." Tôi thở ra một hơi, ít nhiều có nghĩa là giống như một tiếng cười. "Xin lỗi Chongyun." Tôi xin lỗi, nhanh chóng cố gắng thu mình lại.

"Tôi vẫn không được khỏe Chongyun." Tôi cố gắng nói như một nỗ lực để thoát khỏi những gì tôi đã đặt mình vào, nhưng sự tức giận vẫn còn đó "Tôi sẽ nói chuyện với bạn khi tôi cảm thấy-"

"Cậu nói đùa... tôi nói cũng là nói đùa... Xingqiu nói cái gì?" Chongyun hỏi, giọng điệu của anh ấy dường như không khác tôi.

"Tôi không muốn nói chuyện lúc này Chongyun, tôi-" anh lại ngắt lời.

"Gọi Yun, Xingqiu!" Chongyun cao giọng, khiến cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên.

"Tôi đã nói gì." Anh ho và

tiếp tục, phớt lờ lời nói của chính mình.

Tôi khom người, vùi đầu vào cánh tay, dựa vào bậu cửa sổ.

Cố gắng bỏ đi bây giờ cũng vô ích... với những lời nói huyên thuyên của tôi từ trước, mọi thứ giờ phải nói ra.

"Bây giờ không phải cậu đã đoán ra rồi sao?" Tôi nói, hy vọng Chongyun hiểu. khuôn mặt của tôi ẩn.

"..." anh im lặng.

"Sau đó bạn có." tôi lẩm bẩm.

"Ừ...

Một làn sóng im lặng khác tràn qua chúng tôi. Tôi ghét nó.

"Rằng tôi..." anh ấy bắt đầu nói.

"Cái kia cậu..."

"Thú nhận." Cả hai chúng tôi nói.

(Dịch tới chap này nó căng thẳng quá *lau mồ hôi* tui dịch không được chuẩn cho lắm mn thông cảm cho tui, có nhờ chị gg dịch nó càng ảo ma nữa 🤧)

Đăng luôn 3 chap cho nó máu :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro