Dunyu Ruins

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"oh wow" tôi và Xingqiu đứng ở rìa nơi lần cuối chúng tôi nhớ đến nước của Dunyu đặt, bây giờ nó đã bị rút cạn, để lộ nhiều tàn tích cũ nát bên dưới.

"Tôi đã nghe nói về cách nó đã được rút cạn, nhưng nhìn thấy nó là một cái gì đó khác."

Xingqiu dường như rất thích thú khi chúng tôi khám phá khu di tích, kéo tôi đến mọi điều thú vị thu hút ánh nhìn của anh ấy.

"Yun nhìn kìa!"

"Xingqiu, chúng ta ở đây để- đợi đã!"

sau một thời gian, bầu trời sớm tối sầm lại, để lộ những ngôi sao phía trên chúng tôi.

Xingqiu đã tìm được một chỗ để ngồi và đọc cuốn sách của mình mà anh ấy đã mang theo trên đường đi.

"Chongyun ..." anh ấy có vẻ mệt mỏi "đã khá muộn rồi, chúng ta nên đi ngay bây giờ nếu chúng ta muốn trở về Liyue trước khi trời sáng."

"hmm, cậu nói đúng." tôi đồng ý với anh ấy. "Cậu nên quay lại đi, cậu có vẻ đã khá thấm mệt rồi."

Xingqiu dường như bừng tỉnh từ trạng thái buồn ngủ mà anh ấy phải trải qua, bởi vì tôi nghe thấy anh ấy bật dậy và hét lên. "Cậu sẽ không quay trở lại? Chúng ta đã xem xét và không có gì đáng để ghi nhận cả."

Tôi nhìn sang anh ấy và xin lỗi. "Tôi xin lỗi, Xingqiu, nhưng tôi phải ở lại để đảm bảo rằng mọi thứ đều rõ ràng và ổn thỏa."

Xingqiu bắt đầu phản đối. "Yun à, cậu không thể làm điều đó được, cậu chỉ cố làm kiệt sức mình thôi."

Tôi cố gắng đẩy anh ta ra khỏi ý nghĩ mà anh ta có thể đang nghĩ. "Tôi sẽ ở lại đây, nó không phải và tôi đã không làm như những điều này trước kia. Dù sao tôi cũng không muốn ép buộc cậu ở lại."

"Chà, tôi sẽ chọn ở lại đây, chúng ta có thể chuyển người ra ngoài để xem xét xung quanh. Tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình Chongyun."

Xingqiu nói rõ quan điểm của mình, tôi biết rằng bất kể tôi cố nói gì, anh ấy sẽ không chịu rời đi.

"Thôi được rồi." tôi thở dài trong thất bại. "ít nhất hãy để tôi là người đầu tiên nhìn và quặng sát xung quanh."

Xingqiu đồng ý, khi anh ấy ngồi xuống, quay lại xem cuốn sách của mình một lần nữa.

Tôi bước đi, nhìn quanh đống đổ nát, một lần nữa.

Sau một thời gian trôi qua, tôi bắt đầu quay trở lại, để nói với Xingqiu bây giờ đến lượt anh ấy.

"hey, Xingqiu t-" tôi nhanh chóng khựng lại và thấy rằng Xingqiu đã ngất đi, trong khi tôi rời đi một lúc.

Đầu anh tựa vào một cái cột bên cạnh, cuốn sách nằm trên đùi anh, vẫn còn mở. khi tôi bước lại gần, bạn có thể nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của anh ấy.

'Tôi đã nói với cậu rồi Xingqiu, cậu nên quay trở về liyue.' tôi khẽ mỉm cười, lẩm bẩm trong miệng.

Tôi nhẹ nhàng lấy cuốn sách từ tay anh ấy, và đặt dấu trang của anh ấy trên trang, và đặt nó xuống bên cạnh anh ấy.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, nhìn xung quanh chúng tôi, vẫn không có gì.

Tôi thở dài, thất vọng, không tìm được manh mối ở đâu.

Tôi cảm thấy Xingqiu hơn một chút khi anh ấy bắt đầu dựa vào vai tôi.

"Dù sao thì đêm nay trời cũng lạnh, một chút hơi ấm sẽ không khó chịu đâu." Tôi nhìn những vì sao, chỉ ước gì tôi lúc đấy tôi mang theo một cái chăn cho xingqiu.

P/S: Xin lỗi mọi người rất nhiều 🥺
Dạo này bận quá không đăng truyện cho mọi người được với lại tui đang cày roll đem Ayato về nhà nhưng mà sợ lệch lắm 😖
Tôi thành thật xin lỗi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro