Sớm mai thức giấc, em thấy mình...đã hết yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta comeback...
Shote cực ngắn
_______________________
"Ngày anh và em bên nhau....là những chuỗi ngày thật hạnh phúc...
Nhưng không thể tin được...."
Tình yêu như ly rượu vang một màu đỏ thẫm, một khi đã uống hết sẽ cạn kiệt...
Tình yêu cũng như con chim nhỏ, giữ lại thì vẫn trong tay ta nhưng khi thả ra lại bay đi nơi nào mất...
" MinSeok...anh biết không...em đã từng nghĩ hai ta sẽ mãi mãi bên nhau...là tình yêu đích thực của nhau...tệ thật...sau một đêm...em đã hoàn toàn mất cảm giác với anh....không có gì tệ hơn như thế"
Hôm qua....
"- Ha ha thách anh bắt em đó MinSeok...
- Em cứ chờ đó....mèo nhỏ..."
.....em đâu biết.....
" -MinSeok à...ánh trăng thật buồn...em không muốn thấy nó
-Vậy nhìn anh này...em sẽ không thấy buồn nữa...
- Hihi...anh thật biết cách dỗ ngọt a..."
....là ngày cuối cùng...
"- MinSeok...nhẹ thôi...
- Được rồi..."
...em cảm nhận được..
"- A...MinSeok à...
- Anh sẽ nhẹ...nhẹ..."
...hơi thở ấm áp của anh...
Chỉ sau một đêm....
.....Chỉ sau một giấc ngủ...
.....Chỉ sau một cái chớp mắt....
.....em không còn cảm giác đặc biệt với anh nữa....
...không còn cảm giác nhớ nhung...
...không còn cảm giác muốn gặp mặt....
Những ngày kia...vẫn còn hạnh phúc bên nhau, vẫn còn cười nói vui vẻ...nhưng hiện tại...đã xa anh mất rồi...
Đừng đi tìm em...em không muốn anh phải đau khổ
Đừng đi tìm em...đừng đi tìm cái chết cho chính mình
Ánh trăng kia...có đang soi sáng cho anh....??
...trí óc em...hoàn toàn không còn hình ảnh về anh nữa...không còn cảm thấy muốn gặp anh nữa...
...những cuộc gọi...
...tin nhắn...
...em hoàn toàn không để tâm...chỉ mong...anh vui vẻ sống khoảng thời gian còn lại...khi thiếu vắng em...
Tạm biệt...tình yêu ấy....
--Kim JongDae--
0~0~0~0~0~0~0~0
Em lặng lẽ xâm chiếm từng khoảng trống trong trái tim anh
Quên đi những giấc mơ u ám đáng sợ, em tinh dậy trong sự đánh thức dịu dàng của anh
Nhưng đã lỡ một bước không kịp đóng cánh cửa đó lại và em đã rời xa thật xa thật xa
Và dường như anh đã đánh mất em thật rồi.
Bóng đêm phủ xuống muốn quên đi khoảng không gian đã lạc mất em
Không nỡ nhìn bước chân em ra đi
Trong khoảng cách anh không cách nào với tới chỉ lo lắng một điều rằng em có đang phải chịu cô đơn một mình hay không?
Em đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ tỏa sáng
Chưa bao giờ anh thấy điều gì quyến rũ mị hoặc đến như vậy.
Tất cả như ngưng đọng lại thành một bức tranh tuyệt sắc, trong mắt anh...
Hình ảnh của em sẽ mãi mãi tồn tại.

Không thể chạm vào em, không cách nào đem em bao bọc lại trong vòng tay này.
Dù cho có nhắm đôi mắt lại cũng không thể mơ thấy điều thần bí là em
Không biết phải phải đặt bút thế nào mới có thể hoàn thành trọn vẹn câu chuyện về em
Càng muốn tiến lại gần lại càng đau đớn thống khổ hơn
Tình yêu này thực không thể kháng cự nữa rồi
Anh dừng đôi chân cố gắng gọi tên em
Sợ những giọt nước mắt tựa trăng sao sẽ làm đôi cánh thiên thần của em bị nhiễm ướt.

Mỗi lần anh nói chuyện với em, em đều như không nghe thấy
Có lẽ khi ở bên anh ta
Có điều gì đó vui vẻ có thể khiến em quên đi tất cả mọi muộn phiền lo lắng
Nếu em đã thực sự mệt mỏi rồi vậy hãy để trái tim ấy nghỉ ngơi đi
Chỉ cần em vẫn còn tồn tại trong trái tim anh, người đau khổ không phải chỉ riêng mình em đâu...
Qua cơn mưa trời sẽ lại sáng đó là lời nói dối để ngụy trang bản thân của em
Em kiên cường khi luôn dùng nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ đó để đối mặt với anh
Nhưng đôi vai gầy khẽ run rẩy đầy đau thương
Lại chính là sự yếu đuối bí mật của em.
Trái tim anh là một cánh cửa luôn mở rộng vì em
Em có thể yên tâm mà dựa vào đó
Bảo bọc che chở em cho đến khi bình minh ló rạng cho đến lúc ánh sáng thanh khiết của măt trăng lên cao.
Khi em tiếp tục theo đuổi tìm kiếm những điều bất ngờ của ngày mai
Sợ những giọt nước mắt sẽ làm ướt đôi cánh thiên thần của em...
Sẽ làm ướt đôi cánh của em.....
--Kim MinSeok--
0~0~0~0~0~0~0~0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro