Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Chung Đại chấp nhận chăm sóc tiểu bảo bối, nam nhân liền kêu cậu dọn đến nhà hắn.

Cũng tốt, thời gian này sẽ tránh được Kim Hạo Ngôn làm phiền mình.

Tiểu bảo bối chăm chú nhìn Chung Đại, khiến cho cậu cảm thấy như khuôn mặt sắp bị xuyên thủng, ngẩng đầu nhìn nhóc con.

"Mặt thầy dính gì sao ?"

"Không ạ, baba nhỏ cứ dọn đi ạ."

Tiểu bảo bối cười cười xui tay, Kim Chung Đại bật cười, dọn dẹp nhanh một chút, bế nhóc con lên tay.

"Hôm nay Hy Duẩn muốn ăn gì ?"

"Chỉ cần baba nhỏ nấu, mọi thứ đều ngon lắm ạ."

Kim Chung Đại suy nghĩ, quay sang hỏi tiểu bảo bối.

"Chúng ta hỏi baba nhé ?"

"Đến công ty đi ạ."

Nhìn tiểu bảo bối chờ mong, Chung Đại cũng gật đầu đồng ý, thay quần áo cho nhóc con, cùng đến công ty.

...

"Baba nhỏ, làm sao gặp được baba ?"

Tiểu bảo bối nghiêng đầu nhìn Chung Đại, thắc mắc hỏi.

Trong lúc này, Chung Đại không biết nên làm gì, đứng dưới trời trưa nắng, im lặng nhìn tòa nhà cao tầng.

"Ngẩn ngơ làm gì vậy ?"

Nam nhân đẩy nhẹ vai Chung Đại, cậu giật mình, quay đầu nhìn hắn.

Tiểu bảo bối vui vẻ chạy đến ôm chân baba, nhanh nhảu nói.

"Baba nhỏ hỏi baba muốn ăn gì."

"A! Hy Duẩn."

Chung Đại ngượng ngùng nhìn tiểu bảo bối và nam nhân.

Cả hai người bọn họ đều mỉm cười, nam nhân nhìn Chung Đại.

"Cẩn thận cảm nắng."

Nam nhân kéo Chung Đại và bế tiểu bảo bối vào trong công ty.

"Kim tổng."

"Kim tổng."

"Chào Kim tổng."

"Ừm."

Bởi vì tâm trạng nam nhân rất tốt, họ tranh cơ hội chào một câu, ý tứ lấy lòng hắn.

"Baba nhỏ, làm sao vậy ?"

Tiểu bảo bối cùng nam nhân nhìn hướng Chung Đại nhìn, trong mắt nam nhân liền xuất hiện tia khó chịu.

Là Kim Hạo Ngôn ?

Kim Chung Đại quay đầu muốn chạy, nhưng bị Kim Hạo Ngôn gọi lại, đành cắn răng quay lại.

"Tại sao anh ở đây ?"

"Tôi có chút việc nên đến đây."

"Kim tổng."

Kim Hạo Ngôn mỉm cười, chìa tay về phía trước muốn bắt tay, nhưng nét mặt nam nhân lạnh lùng, liền rụt tay về.

"Haha, không làm phiền hai người, tôi đi trước đây."

Tiểu bảo bối bĩu môi, lay người baba nói nhỏ một chút.

"Tình địch xuất hiện rồi!"

Nam nhân mỉm cười, xoa đầu tiểu bảo bối, nói lại.

"Không cần bận tâm chuyện đó."

Chung Đại nhìn hai người bọn họ nói chuyện qua lại, cũng không muốn cho cậu nghe.

...

"Chờ tôi họp xong, chúng ta cùng về nhà được không ?"

Nam nhân ngồi trên ghế, bàn tay thành thạo kí tên lên từng trang giấy, không quên ngẩng đầu hỏi Chung Đại.

"A! Được, tôi đợi anh."

Tiểu bảo bối đi xung quanh, động cái này chạm cái kia, bất quá trước đây chưa từng đến công ty của baba, khiến nhóc con có vài phần phấn khích.

Sau khi nam nhân đi đến phòng họp, Chung Đại vừa vặn nghe tiểu bảo bối than thở rằng bản thân rất đói, muốn ăn bánh.

Chung Đại không còn cách, liền bế tiểu bảo bối xuống phòng ăn, nhìn nhóc con say sưa ăn bánh, Chung Đại cảm thấy thật đáng yêu.

"Hy Duẩn là con tôi!"

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng la hét, Chung Đại quay lại, thấy Hạ Duyển Y, sắt mặt lập tức tái nhợt.

Dù sao đây cũng là công ty của nam nhân, không thể để hắn mất mặt, Chung Đại nhanh chóng đi vào công ty, nhưng Hạ Duyển Y vẫn đuổi theo.

Chung Đại bị nắm lấy cánh tay, hoảng hốt hô đau một tiếng.

Xung quanh nhân viên đều nhìn bọn họ, cũng không biết Chung Đại và tiểu bảo bối kia là ai, bởi vì lúc cậu đi vào, cũng chỉ có ba người nhân viên nhìn thấy cậu.

Còn Hạ Duyển Y này, vốn từ trước đã gặp qua mọi người, nếu bây giờ cô ta nói vài câu, có lẽ mọi người đều tin cô ta.

"Baba nhỏ đau sao? Thả con xuống đi, con đi tìm baba."

Hai mắt tiểu bảo bối đã đỏ ửng, Chung Đại không muốn để nhóc con xuống, nhưng sợ xảy ra xô đẩy, sẽ nguy hiểm hơn.

Vừa đặt tiểu bảo bối xuống, nhóc con đã tìm đường chạy đi, vài người bảo vệ đều muốn ngăn cản, nhưng đều bị nhóc con đánh lừa.

Chung Đại vốn không đánh cô ta, chỉ có cô ta một đánh hai đấm, Chung Đại né cũng không kịp nhanh, liền trúng hai phát.

"Cô đừng đánh nữa."

"Tôi đánh cho cậu chết, dám cướp Hy Duẩn và Mân Thạc của tôi!"

"Đừng, tôi không có! Chúng tôi chẳng là gì đâu mà, cô đừng hiểu lầm!"

Nam nhân nghe được lời Chung Đại nói, mi mắt nhíu chặt.

Hắn bỏ qua cuộc họp vì tiểu bảo bối nói baba nhỏ bị bắt nạt, hắn muốn bảo vệ baba nhỏ của tiểu bảo bối, chứ không phải nghe những lời này.

"Hạ Duyển Y."

"Mân Thạc, anh nói cậu ta trả Hy Duẩn lại cho tôi đi!"

Hạ Duyển Y lao đến gần nam nhân, hắn im lặng đẩy cô ta ra xa một chút, hỏi tiểu bảo bối.

"Giữa baba và cô ta, con chọn đi!"

"Baba, chỉ cần baba đừng đem con cho mama, con sẽ theo baba."

Nam nhân gật đầu, liếc mắt nhìn Hạ Duyển Y, nói.

"Tôi từng nói thế nào ? Tiểu bảo là con tôi, thằng bé không thích cô!"

"..."

Hạ Duyển Y run rẩy lui về sau, hung hăng đánh Chung Đại.

"Mẹ nó!"

Nam nhân kéo Hạ Duyển Y ra, đem cô ta đưa cho bảo vệ, tự mình bế tiểu bảo bối lên văn phòng, cũng không quan tâm cậu.

Chung Đại ngẩn người, đi theo sau nam nhân.

...

Xem như đền bù nha ^^.

Lỗi hoài luôn huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro