CHƯƠNG 125 - 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 125: XIN LỖI

“Ngươi tới nơi này làm gì? Bổn vương không phải đã nói, không cho phép ngươi tới, không cho phép ngươi rời khỏi phòng của ngươi nửa bước sao?” Tát Hoàn nguy hiểm nheo hai mắt lại, lạnh lùng nhìn nàng.

Vũ Sương Nhi sợ tới mức cả người phát run, nàng hiện tại rất sợ Tát Hoàn, nhưng vì con, nàng có sợ cũng chỉ cố ra sức tranh thủ: “Vương gia, thiếp thân muốn gặp con, ngài cho thiếp thân gặp đi.” Nói xong, lại quỳ xuống vừa khóc ô ô lên, vừa nhìn sang Tát Duệ, lúc này vẫn có chút kinh hách.

Tát Hoàn đương nhiên không chịu, đang định gọi thị vệ mang nàng xuống, lại bị Lăng Nhược Nhược ngăn trở.

“Vương gia, đừng. Để cho nàng gặp Duệ Nhi đi, khối gút mắc nếu không mở, sau này Duệ Nhi trong lòng cũng sẽ có bóng ma, hắn sẽ sợ hãi cả đời.” Lăng Nhược Nhược phân tích, đây cũng là nguyên nhân nàng để Vũ Sương Nhi vào.

Vũ Sương Nhi không ngừng gật gật đầu, nói: “Vương gia, cầu ngài, thiếp thân chỉ muốn nói mấy câu với Duệ Nhi thôi.” Nước mắt tiếp tục rơi xuống, càng lúc càng nhiều.

“Được rồi, nếu ngươi dám có ý đồ gì nữa, ta lập tức sẽ lấy mạng ngươi.” Hắn đồng ý, nếu không phải Lăng Nhược Nhược nói giúp, hắn khẳng định đuổi nàng đi.

Vũ Sương Nhi lập tức gật đầu, nhào đến giường Tát Duệ, khóc kêu lên: “Duệ Nhi, mẫu phi thực xin lỗi con, mẫu phi sai lầm rồi, mẫu phi không nên làm như vậy với con, là mẫu phi không tốt, là mẫu phi có lỗi.”

Tát Duệ thấy nàng sám hối như thế, trong chốc lát không biết nên làm thế nào cho phải, hắn không dám nói gì, cũng không dám động, trong lòng vẫn còn sợ hãi bất an.

Lăng Nhược Nhược tiến lên, ôm lấy thân mình nho nhỏ của hắn, ôn nhu an ủi: “Duệ Nhi đừng sợ, mẫu phi của con hiện tại đã biết sai rồi, nàng đã nói xin lỗi con, con có thể tha thứ nàng được không?”

“Duệ Nhi không biết.” Rúc vào trong lòng Lăng Nhược Nhược, Tát Duệ mới lấy lại cảm giác an toàn, thế này mới dám nho nhỏ nói, có chút sợ hãi nhìn Vũ Sương Nhi khóc lóc không ngừng.

“Duệ Nhi, mẫu phi sai lầm rồi, mẫu phi thực hối hận, mẫu phi không nên đánh con, con tha thứ mẫu phi được không?” Vũ Sương Nhi thấy hắn dựa vào lòng Lăng Nhược Nhược, lại thêm hối hận vạn phần, con mình không dựa vào mình, lại đi thân cận người khác, lòng nàng thực không thoải mái, thực không vui.

Tát Duệ có chút vô thố, hắn sợ lại bị thương tổn, lại không đành lòng thấy nàng khổ sở, nhất thời không biết làm sao bây giờ, hắn xin giúp đỡ nhìn Lăng Nhược Nhược.

Lăng Nhược Nhược mỉm cười, cổ vũ nói: “Tha thứ mẫu phi của con đi, mọi người đều có lúc làm sai, chỉ cần biết ăn năn, chỉ cần có thể sửa, sẽ không là người xấu. Nàng là mẹ ruột của con, trong lòng nhất định rất đau, mấy ngày nay, nàng nhất định đã hối hận, sống cũng không yên ổn. Duệ Nhi, tha thứ người khác, mới là đền đáp lớn nhất cho bản thân.”

“Mẫu phi, Duệ Nhi không trách ngài.” Tát Duệ nghe xong lời của Lăng Nhược Nhược, do dự một chút, mới quay sang nói với Vũ Sương Nhi.


Vũ Sương Nhi nghe xong, vui sướng vạn phần, vừa cười vừa khóc, hướng hắn vươn tay, “Duệ Nhi, đến với mẫu phi đi.”

Tát Duệ nghe xong, rất là do dự, tựa hồ là không thể tin nàng, lại kìm lòng không đậu nhìn thoáng qua Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàn.

“Đi đi.” Lăng Nhược Nhược vỗ vỗ đầu hắn, nhẹ giọng nói.

Thế này hắn mới dám chậm rãi đi về phía Vũ Sương Nhi, còn chưa tới cạnh Vũ Sương Nhi, liền bị nàng vướn người lên, ôm vào trong ngực, thất thanh khóc rống.

“Duệ Nhi, Duệ Nhi, Duệ Nhi của ta, hài tử của ta, con rốt cuộc chịu tha thứ mẫu phi. Ô ô ô…” Vũ Sương Nhi ôm Tát Duệ khóc òa lên, nhiều ngày lo lắng bất an rốt cuộc đã kết thúc.

Tát Duệ cũng khóc, hắn ôm lấy người Vũ Sương Nhi, nho nhỏ kêu lên: “Mẫu phi, Duệ Nhi cũng nhớ ngài.”

Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi lâu mới ngừng chảy nước mắt, Vũ Sương Nhi thấy sức khỏe Tát Duệ đã khôi phục rất nhiều, liền cầu xin Tát Hoàn: “Vương gia, thiếp thân muốn mang Tát Duệ về nghỉ ngơi ở biệt viện của thiếp thân.”

“Không được.” Tát Hoàn lập tức cự tuyệt, nữ nhân này đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thật quá phận!


CHƯƠNG 126-1: KHÔNG TRỞ VỀ

“Vương gia, con của thiếp thân, thiếp thân muốn tự mình chăm sóc.” Vũ Sương Nhi khẩn cầu nói, nàng không muốn để con mình rơi vào tay Lăng Nhược Nhược, mỗi khi nàng nhớ tới mình từng bày kế hại chết bé, nàng liền hoảng hốt lạnh cả người, thầm lo cho con mình không thôi.

Tát Hoàn sao có khả năng nghe lời của Vũ Sương Nhi? Mọi ấn tượng tốt đẹp về nàng đều bị sự kiện lần đó mà tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa.

“Bổn vương gia không đồng ý, ngươi hãy chết tâm đi. Duệ Nhi sau này sẽ cùng sống với bổn vương và Vương phi, mọi chuyện sau này của hắn, ngươi không cần hỏi đến.” Hắn lạnh nhạt nói, rất không thích lòng tham của nàng.

Vũ Sương Nhi nghe vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi, nàng không ngừng lắc đầu, chết sống không đáp ứng, “Vương gia, cầu ngài đáng thương thiếp thân, thiếp thân chỉ có mỗi một đứa con là Duệ Nhi, hắn nếu không ở cạnh thiếp thân, thiếp thân không có cách nào sống nổi.” Nàng lại bắt đầu khóc sướt mướt, liên thanh cầu xin.

Tát Hoàn cực kì chán ghét loại thái độ này của nàng, hễ nhìn nàng liền cảm thấy ghê tởm. “Lời bổn vương nói, sẽ không lặp lại lần thứ hai.” Hắn hiện tại rất muốn đuổi nàng đi.

“Vương gia, nếu không, để cho Duệ Nhi tự lựa chọn đi, xem hắn nguyện ý ở cùng thiếp thân hay là lưu lại.” Vũ Sương Nhi cái khó ló cái khôn, nghĩ ra chủ ý này.

Tát Hoàn không nói lời nào, chỉ nhìn Tát Duệ.

Tát Duệ cúi đầu, tựa hồ không yên bất an.

“Duệ Nhi, con nói cho mẫu phi nghe, con muốn trở về với mẫu phi, đúng không? Con không muốn xa mẫu phi, đúng không?” Vũ Sương Nhi nghẹn ngào cầu xin con mình.

Tát Duệ nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Tát Hoàn một cái, lại nhìn sang Lăng Nhược Nhược nãy giờ vẫn im lặng không nói gì , sau đó lại cúi đầu, không biết nên nói gì.


Lúc này, bé đột nhiên chen vào nói: “Ca ca ở lại với cục cưng đi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau chơi đùa, ca ca đừng đi.”

“Ngươi câm miệng cho ta, nơi này khi nào thì đến phiên ngươi nói chuyện.” Vũ Sương Nhi nghe vậy, không khỏi nổi giận, tay chỉ vào bé liền chửi ầm lên.

Bé hoảng sợ, vội vàng chạy đến chỗ Tát Hoàn, khẩn trương ôm đùi hắn, vẻ mặt sợ hãi nhìn Vũ Sương Nhi, nước mắt ngân ngấn đảo quanh hốc mắt, tùy thời có thể rơi xuống.

“Nữ nhân độc ác này, ngươi dám mắng cục cưng?” Lăng Nhược Nhược còn chưa phát biểu, Tát Hoàn đã phát hỏa trước, hắn cũng chỉ vào Vũ Sương Nhi, mắng.

“Không được mắng đệ đệ.” Ai cũng không nghĩ tới, Tát Duệ cư nhiên sẽ lên tiếng phản đối, hơn nữa còn nhanh chóng rời khỏi lòng Vũ Sương Nhi, nhào thẳng vào người Lăng Nhược Nhược.

Lăng Nhược Nhược ôm lấy Tát Duệ, biết nội tâm hắn lúc này lại sợ hãi, xem ra Vũ Sương Nhi là cẩu không đổi được ăn thỉ, tính tình vĩnh viễn không tốt lên nổi.

“Mẹ nói, mắng người không phải là bé ngoan.” Bé ló đầu ra nói, nước mắt đã thu hồi, bởi vì có Tát Hoàn và Tát Duệ duy hộ, lá gan bé cũng to lên.

Vũ Sương Nhi tức a, giận a, nhưng trong tình thế trước mắt, nàng lại không dám phát tác, hiện tại Tát Hoàn đã không thích nàng, ngay cả con có thể đem trở về được hay không, phỏng chừng đã là hy vọng thực xa vời.

“Vương gia, hắn xúi giục Duệ Nhi lưu lại, nhất định là do ả tiện nhân Lăng Nhược Nhược dạy, nhất định là ả, ả muốn hại Duệ Nhi.” Vũ Sương Nhi nhịn không được, trong phút chốc lại mất khống chế, đứng lên liền chỉ vào Lăng Nhược Nhược, mắng to.

Lăng Nhược Nhược sao có thể không hiểu suy nghĩ trong đầu Vũ Sương Nhi lúc này? Chẳng qua nàng không nói ra, nàng muốn nhìn xem, Vũ Sương Nhi có thể vờ vịt tới khi nào, có thể chịu đựng tới khi nào. Đáng tiếc, dù cho nàng có tâm, cũng sẽ không lại buông tha Vũ Sương Nhi.

“Thế nào? Ngươi sợ ta hại Duệ Nhi? Vì sao a? Ngươi vì sao luôn sợ ta sẽ hại Duệ Nhi? Ta vì sao muốn hại Duệ Nhi? Ngươi nói cho Vương gia đi, ta vì sao muốn hại Duệ Nhi.” Lăng Nhược Nhược tươi cười đầy mặt nói, đồng thời không ngừng bức bách Vũ Sương Nhi.

Tát Hoàn vốn đã rất giận, thấy Vũ Sương Nhi lại cứ nhiều lần tái phạm, liền nói: “Nhược Nhi nói đúng, ngươi vì sao luôn nói là Nhược Nhi muốn hại Duệ Nhi? Ngươi nói cho bổn vương.”

Vũ Sương Nhi bị hai người bọn họ hỏi, sắc mặt càng lúc càng khó xem, nàng chẳng lẽ nói ra nàng chính là hung thủ chân chính đã đẩy bé rơi xuống nước? Nàng không dám nói cho hắn, nếu nói, có lẽ nàng thật sự sẽ xong đời.

“Thiếp thân, thiếp thân chính là…… cảm thấy như vậy, cảm giác của thiếp thân rất chuẩn, ả chính là muốn hại Duệ Nhi.” Vũ Sương Nhi lắp bắp nói, lý do hết sức gượng ép.


“Cảm giác? Loại chuyện này mà có thể dùng đến cảm giác sao? Thế này thật quá oan uổng ta. Ta cũng cảm giác thấy ngươi rất xấu, phi thường xấu, phi thường ác độc, còn là không chuyện ác nào không làm, thập ác không bằng. Không biết, Vương gia, ngươi tin không? Có muốn giết nàng không?” Lăng Nhược Nhược cười nói, giống như đang nói giỡn, lại giống như đang nói thực.

Tát Hoàn nghe vậy, vốn đang vì lời Vũ Sương Nhi mà cảm thấy tức giận, nhưng khi nghe Lăng Nhược Nhược nói như vậy, tâm tình nhất thời sáng sủa.

“Vũ Sương Nhi, ngươi nói chuyện cũng quá bừa bãi. Ngươi là thần tiên? Hay là yêu tinh? Bằng cảm giác? Bổn vương cũng bằng cảm giác cảm thấy ngươi là hung thủ giết người a.” Hắn cười khẩy, cảm thấy lời của nàng rất châm chọc.

Vũ Sương Nhi bị hai người bọn họ phản bác, khuôn mặt lập tức xám như tro tàn, nàng bắt đầu có chút sợ hãi Tát Hoàn sẽ thật sự làm như vậy, nàng không khỏi cảm thấy hối hận, nàng sao lại ngốc như vậy, thế này chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?

“Thiếp thân, thiếp…… ” Nàng thì thào nói không ra lời, định cầu cứu, nhưng không ai trong phòng này đứng về phía nàng.

Tát Hoàn lúc này lại lên tiếng: “Duệ Nhi, phụ vương tôn trọng lựa chọn của con, có thể lưu lại hoặc là về ở với mẫu phi của con. Mặc kệ thế nào, phụ vương vẫn sẽ yêu thương con.” Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt con biểu lộ tình cảm của mình, nói chuyện khó tránh có chút đông cứng.

Tát Duệ nghe xong, nước mắt liền trào ra, hắn cúi đầu, mãi một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, kiên định trả lời: “Phụ vương, con quyết định ở lại với ngài và đệ đệ.” Hắn luôn hâm mộ đệ đệ không đến trường mà vẫn thông minh vô cùng, tin tưởng nếu mình ở cùng Lăng Nhược Nhược, bản thân cũng có thể tiến xa. Về sau hắn có rảnh vẫn có thể đến thăm mẹ của mình, dù sao, trước kia hắn chẳng phải cũng rất ít gặp mặt nàng đó sao.

Vũ Sương Nhi nghe vậy, tức giận không thôi, nhưng Tát Duệ thực đã quyết định, nàng không có lý do gì không đồng ý, càng không thể cưỡng cầu, cuối cùng đành xám xịt rời đi dưới ánh mắt của mọi người.


CHƯƠNG 126-2: KHÔNG TRỞ VỀ

Vũ Sương Nhi vừa trở lại biệt viện của mình, lại bắt đầu phá hư những đồ vật bài trí mới trong phòng, không một vật nào có thể may mắn thoát khỏi, làm ra động tĩnh rất lớn.

Uyển Ngữ đứng ngoài cửa, trong lòng run sợ, đột nhiên cảm thấy Tiểu Vương gia quyết định không trở lại là vô cùng chính xác, có một người mẹ như vậy, thật không biết là hạnh hay là bất hạnh.

“Tiện nhân, dám dạy Duệ Nhi của ta không theo ta trở về, làm cho con ta không tiếp thu người mẹ này, quá ngoan độc, quá âm hiểm! Đồ tiện nhân ác độc!” Nàng vừa mắng, vừa không ngừng ném đồ đạc, như vậy mới có thể giải hận.

Phía sau Uyển Ngữ còn có nhiều nha hoàn nữa, ai nấy đều lạnh run cả người. Là ai ác độc, các nàng đều nhất thanh nhị sở. Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, vị Vương phi kia, căn bản cái gì cũng không làm, vô duyên cớ vô cớ bị người ta ghi hận, nếu bàn về tâm địa rắn rết, sợ là chỉ có mỗi Vũ Sương Nhi.

Nhưng, không ai dám nói gì, mặc cho Vũ Sương Nhi hết mắng lại ném đồ. Mọi người đều sợ nàng, lại là chủ tử, ai không muốn sống mà nói ra a. Chẳng qua, nghe nói những nha hoàn hầu hạ vị Vương phi kia sống rất thoải mái, chưa bao giờ gặp phải chuyện gì không tốt, các nàng đều hâm mộ muốn chết.

Vũ Sương Nhi mắng mệt, ném cũng mệt, ngã ngồi xuống ghế, trừng mắt nhìn đám người đứng ngoài cửa: “Cẩu nô tài, còn không mau châm trà cho bổn vương phi, các ngươi định cho bổn vương phi chết khát à.”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền sợ tới thất kinh, vội vã đi lấy nước trà và bánh ngọt, những người còn lại lập tức chia ra quét tước đống hỗn độn trong phòng.

Mỗi người đều nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng, sợ bản thân không cẩn thận bị trách phạt, trở thành nơi trút giận của Vũ Sương Nhi, bị nàng ra tay đánh chửi. Ngay cả con mình còn không buông tha, những hạ nhân thấp hèn như các càng thì có là gì?

Không biết giận bao lâu, nghỉ ngơi một hồi, Vũ Sương Nhi lại bắt đầu tưởng mưu tính kế. Nàng sẽ đối phó Lăng Nhược Nhược, nàng nhất định sẽ không để ả sống yên. Lần trước để ả chạy thoát, lần này nàng sẽ không bao giờ để ả có vận may tốt như vậy nữa!

Suy tính thật lâu, Vũ Sương Nhi cảm thấy không thể xuống tay, bởi vì Duệ Nhi ở trong tay ả, mà nàng chỉ có cách bắt Lăng Nhược Nhược mới không để ả có cơ hội gây bất lợi cho Duệ Nhi.


“Duệ Nhi còn cần nghỉ ngơi nhiều, không thể suy nghĩ quá mức, tạm thời tĩnh dưỡng trước đi, khi nào khỏe hẳn thì lại chậm rãi học.” Lăng Nhược Nhược dặn dò Tát Hoàn và Tát Duệ.

Một đại hai tiểu nam nhân đồng loạt xoát xoát gật đầu, nhất là bé, hai mắt rõ ràng tỏa sáng, cao hứng vô cùng. “Mẹ, cục cưng muốn chơi với ca ca, cục cưng thích ca ca, cục cưng còn muốn cùng ca ca ngủ.”

“Tạm thời không được, ca ca hiện tại thân thể suy yếu, còn chưa có thể ngủ cùng với cục cưng được, chờ ca ca khỏe hẳn lại ngủ cùng cục cưng, được không?” Nàng vội vàng dỗ, sợ bé không thuận theo liền phiền toái.

Nhưng bé là một đứa nhỏ rất thông minh, đáng yêu vô cùng, đương nhiên rất biết nghe lời mẹ: “Mẹ, cục cưng đã biết, cục cưng chờ ca ca khỏe lên sẽ lại ngủ cùng ca ca.”

Nàng vội vàng tán dương gật gật đầu, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

Sau khi hết thảy phong ba bình ổn, Tát Hoàn lại mỗi ngày vào triều sớm, hết thảy sự vụ trong vương phủ đều giao cho Lăng Nhược Nhược, công việc bề bộn đem nàng xoay quanh.

Những ngày này, Vũ Sương Nhi thừa dịp Lăng Nhược Nhược không ở biệt viện, vụng trộm lén vào gặp Tát Duệ. Tát Duệ đang chơi cùng cục cưng, không nhận ra nàng đến đây.

Nha hoàn Kết Nhi chăm sóc hai đứa bé phát hiện ra Vũ Sương Nhi, tất cung tất kính nói: “Nô tỳ tham kiến sườn phi. Sườn phi, sao ngài lại đến đây? Vương gia đã hạ lệnh, ngài không thể đến nơi này.” Nha hoàn thực khó xử, bản thân không thể không làm theo lệnh của chủ tử, nhưng có nhiều chủ tử như vậy, nhiều mệnh lệnh như vậy, thực không biết nên làm thế nào cho phải.


“Cẩu nô tài, ngươi là cái thá gì, dám ăn nói như vậy với bổn vương phi? Bổn vương phi có chuyện phải làm, ngươi cút qua một bên cho ta.” Vũ Sương Nhi không ngờ có hạ nhân dám nói như vậy với mình, lập tức tức giận đến chửi ầm lên.

Bởi vì nàng mắng chửi người thế này mới khiến hai đứa bé chú ý.

“Mẫu phi?” Tát Duệ nghe giọng biết là Vũ Sương Nhi đến, kinh ngạc nói, nhưng thấy nàng mắng chửi người, lại nhịn không được có chút sợ hãi.

Vũ Sương Nhi nghe được giọng Tát Duệ, lập tức gạt nha hoàn ra một bên, chạy lại, “Duệ Nhi, mẫu phi đến thăm con. Duệ Nhi, con có khỏe không? Mẫu phi nhớ con muốn chết.”

“Con tham kiến mẫu phi.” Tát Duệ kiên trì nói, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao nắm tay bé, thân mình lại gắt gao dựa vào bé.


CHƯƠNG 127: MẮNG

“Duệ Nhi, đến chỗ mẫu phi nào.” Vũ Sương Nhi không nhận ra khác thường, cao hứng vươn tay về phía Tát Duệ.
Nhưng Tát Duệ không nghe lời nàng, còn dùng sức lui ra sau.

“Duệ Nhi, con làm sao vậy?” Thế này, Vũ Sương Nhi cảm thấy lạ, buồn bực hỏi, không hiểu con thấy mình không những không có nửa điểm cao hứng, ngược lại còn đi ra xa nàng.

Tát Duệ lắc đầu, vẫn như cũ không hé răng, đầu cúi thấp.

Lúc này, Vũ Sương Nhi chợt nghĩ, Tát Duệ thế này, khẳng định là bị Lăng Nhược Nhược xúi giục, khiến Duệ Nhi chán ghét mình, không để ý tới mình.

“Có phải là ả dạy con đối đãi mẫu phi như vậy? Có phải là ả bắt con không để ý tới mẫu phi?” Vừa nghĩ đến loại khả năng này, lửa giận trong người nàng liền cuồn cuộn lên.

Tát Duệ thực kinh ngạc, không rõ nàng đang nói cái gì, hơn nữa nàng tựa hồ lại nổi giận, khiến hắn không khỏi sợ hãi, nắm tay bé liên tục cùng nhau lui về sau.

“Con không biết ngài đang nói gì? Ả là ai?” Tát Duệ không dám nhìn nàng, cúi đầu, thì thào nói.

“Là Lăng Nhược Nhược, là ả tiện nhân đó a. Có phải là ả dạy con không để ý đến mẫu phi? Nhất định là ả, nhất định là nữ nhân xấu xa kia phá hư quan hệ mẹ con chúng ta, tiện nhân.” Nàng mắng, tức giận đến sắc mặt đều thay đổi.

Tát Duệ bị lời nói và biểu tình của Vũ Sương Nhi làm cho sợ hãi, hắn không biết vì sao nàng lại mắng Lăng Nhược Nhược, Lăng Nhược Nhược lại không nói cái gì với hắn, càng không làm gì hắn.

“Mẫu phi, Vương phi không nói gì với con hết.” Hắn vội vàng biện hộ cho Lăng Nhược Nhược, vẻ mặt mờ mịt.

Lúc này, vốn không hé răng, bé nghe Vũ Sương Nhi mắng mẹ mình, rất không phục, mở miệng đáp lại: “Ngươi vì sao cứ mắng mẹ ta, mẹ ta tốt lắm, mẹ tốt với ca ca, cũng tốt với cục cưng.”

“Đó là thứ nữ nhân hư hỏng, chuyên môn lừa các ngươi, lừa phụ vương các ngươi, lừa tất cả mọi người! Ả là thứ nữ nhân hư hỏng, thứ nữ nhân không biết xấu hổ, thứ nữ nhân đê tiện hạ đẳng.” Nàng càng nói càng hận, càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động.

Bé cũng tức giận, nhích người đứng trước Tát Duệ, nói với nàng: “Không cho ngươi nói xấu mẹ ta, mẹ là người tốt, ngươi mới là người xấu.”

Tát Duệ cũng phụ họa gật gật đầu, “Đúng đó mẫu phi, Vương phi là người tốt, nàng đối với Duệ Nhi tốt lắm, nàng rất thương yêu Duệ Nhi.” Hắn không rõ vì sao mẫu phi lại không thích Vương phi, vì sao lại nói Vương phi như vậy.

Vũ Sương Nhi giận điên rồi, bé nói còn chưa tính, cư nhiên cả con mình cũng nói vậy, tư vị bị chính con mình chỉ trích thực khổ sở.

“Ta nói nàng tiện thì nàng chính là tiện. Ta nói nàng hư hỏng, thì nàng chính là hư hỏng.” Vũ Sương Nhi đã không còn phân rõ phải trái nói, nghe không lọt tai lời của bất cứ ai, càng không thích bọn họ nói giúp cho Lăng Nhược Nhược.

Bé không thuận theo, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi mới hư, ngươi mới hư.” Sau đó hùng hổ đứng trước mặt này, chỉ vào mặt nàng, hiên ngang nói.

“Mẫu phi, Vương phi thực tốt lắm, thỉnh mẫu phi đừng nói như vậy.” Tát Duệ cũng tiến lên, đứng ở phía sau sau, cẩn thận nói với Vũ Sương Nhi.

Vũ Sương Nhi giận dữ, hận vô cùng, nàng hiện tại không thể làm gì Lăng Nhược Nhược, bởi vì nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó ả. Nhưng khi nàng nhìn thấy bé, rốt cuộc nảy ra một ý hay.


“Quên đi, không nói với các ngươi nữa. Duệ Nhi không có việc gì là tốt rồi, mẫu phi đi trở về.” Vũ Sương Nhi liếc nhìn hai đứa nhỏ một cái, đột ngột nói.

“Mẫu phi đi thong thả.” Tuy rằng mất hứng, nhưng Tát Duệ vẫn rất lễ phép đáp, nhìn nàng rời đi biệt viện.

Vũ Sương Nhi lén lút rời đi, nàng đã nghĩ ra một cách, nhưng phải lập tức làm ngay. Nàng vội vã chạy đi, nàng đã chờ không kịp, đã không thể đợi thêm được nữa.


CHƯƠNG 128: CỤC CƯNG MẤT TÍCH

Đêm đó, Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàn trở về, nghe được chuyện này, Tát Hoàn rất tức giận, vốn định gọi Vũ Sương Nhi lại đây chất vấn một phen, bất quá bị Lăng Nhược Nhược ngăn trở, bởi vì nàng còn chưa muốn so đo với nàng ta nhiều như vậy.

Nàng không muốn cùng người khác so đo, nhưng người khác lại cố tình muốn so đo với nàng.

Ba ngày sau, Lăng Nhược Nhược ra ngoài tìm Hoa mụ mụ. Vũ Sương Nhi biết được, rốt cuộc như nguyện tìm được một cơ hội. Nàng mặc vào quần áo nha hoàn, lén lút vào trong biệt viện, bảo Uyển Ngữ dẫnTát Duệ đi, sau đó hết dụ lại lừa bé ra ngoài, rồi dùng mê dược làm bé ngủ mê.

“Tiện nhân, cho ngươi còn đắc ý, cho ngươi áp chế con ta.” Vũ Sương Nhi oán hận nói, nhìn bé hôn mê, rốt cuộc đánh thắng được một ván, trong lòng rất là thống khoái.

Uyển Ngữ đã chờ sẵn ở chỗ hẹn, đang đứng xớ rớ ở cửa sau một phòng đựng củi. Hai người lại đem bé đặt vào một chiếc xe đẩy, bỏ thêm chút cỏ khô lên trên, thế này mới đẩy ra ngoài, rất nhanh liền ra khỏi vương phủ.

Ra khỏi vương phủ, quẹo trái quẹo phải, không biết vòng vo bao nhiêu con phố, rốt cuộc đi đến một nhà dân thấp bé, hai người hợp lực nâng bé vào trong.

Nhìn bé nằm bất tỉnh trên giường, nỗi bất an trong Uyển Ngữ vẫn không thể nào hạ xuống, ngược lại càng thêm lo lắng.

“Vương phi, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Ngươi bảo mẹ của ngươi canh chừng hắn, trăm ngàn đừng để hắn có cơ hội chạy trốn, càng không thể để cho Lăng Nhược Nhược tìm được.” Vũ Sương Nhi trừng mắt nói, cảm thấy nha đầu này càng ngày càng ngu ngốc.

Uyển Ngữ đành phải gật đầu, vội vàng ra khỏi nhà tìm mẹ và mua đồ ăn. Nàng không muốn vì không nghe lời mà bị Vũ Sương Nhi trách phạt, nàng sợ chết Vũ Sương Nhi chết khiếp.

Chờ Uyển Ngữ đi rồi, Vũ Sương Nhi thế này mới thở phào một ngụm, mỏi mệt không chịu nổi ngồi bệt xuống giường, tức giận nhìn bé hôn mê bất tỉnh.

“Tiện nhân, nhìn ngươi còn dám kiêu ngạo không!” Nàng thì thào mắng, trong lòng rất là đắc ý.

Chỉ chốc lát sau, Uyển Ngữ và mẹ của mình trở lại, hai người cầm một bao thức ăn lớn, thấy Vũ Sương Nhi liền tất cung tất kính, ngay cả nói cũng không dám.

“Ngươi xem trọng hắn cho bổn vương phi, không để cho hắn chạy trốn, biết không?” Vũ Sương Nhi căn dặn, “Chốc lát nữa sẽ có người tới nơi này, đem hắn mang đi.” Nàng đã sớm tính kế tốt lắm, kinh thành không thể ở lâu, quan binh quan phủ nhất định sẽ đến điều tra từng nhà, sớm hay muộn sẽ tìm ra bé, hôm nay nhất định phải ra khỏi thành, bằng không kế hoạch sẽ thất bại.

Mẹ Uyển Ngữ không ngừng gật đầu đáp ứng, tựa hồ chưa từng gặp qua tiểu thư nhà giàu, càng đừng nói là Vương phi, nãy giờ đều bị dọa nói không nên lời.

Không dám ở lâu, Vũ Sương Nhi lập tức mang Uyển Ngữ lên xe từ cửa sau hồi vương phủ, vào trong vương phủ lập tức cở bộ quần áo nhà hoàn ra, thế này mới nhàn nhã tự tại ngồi xuống ghế, đợi trò hay lên sân khấu.


“Tỷ tỷ, ngươi có thấy cục cưng đâu không?” Tát Duệ chỉ mới xoay người đi một chút đã không thấy tăm hơi bé đâu, vội vàng hỏi bọn nha hoàn hầu hạ.


Nha hoàn mặt mày mờ mịt, lắc đầu nói: “Nô tỳ không nhìn thấy Tiểu Tiểu Vương gia, vừa rồi có một nha hoàn mới tới vương phủ đến tìm Tiểu Vương gia.”

Tát Duệ nghe vậy, suy nghĩ một chút, liền ra lệnh: “Mau đi tìm Tiểu Tiểu Vương gia về cho bổn vương, ngay lập tức.” Hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an, không biết vì sao, hắn chỉ muốn gặp bé ngay bây giờ.

Được đến mệnh lệnh, nha hoàn lập tức đi tìm thị vệ, sau đó tăng thêm nhân thủ, cùng đi tìm bé. Nhưng mặc cho bọn họ đã tìm khắp toàn bộ vương phủ, không những không thấy bóng dáng nha hoàn kia, ngay cả bé cũng không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro