CHƯƠNG 65 - 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 65: PHÂN CHIA NÀNG 1

“Các ngươi đang làm cái gì?”

Đang lúc ba huynh đệ giằng co căng thẳng, một tiếng gầm như từ trên trời giáng xuống. Đứng cách bọn họ chừng ba bước là một phụ nhân trung niên trang dung đẹp đẽ, đầy quý khí đang trợn to mắt nhìn bọn họ.

Ba huynh đệ vừa thấy người đến là ai lập tức dừng tay, cung kính nhìn phụ nhân nọ, trăm miệng một lời nói: “Mẫu hậu, sao ngài lại đến đây?”

Người tới chính là đương triều Thái Hậu, nữ nhân tôn quý nhất hoa lệ trên đời, cũng là mẹ ruột của cả ba người. Bà phẫn nộ nói: “Nhìn xem các ngươi đi, vì một nữ nhân mà gây náo loạn từ ngoài cung đến trong cung, từ vương phủ đến hoàng cung, các ngươi ngại còn chưa đủ dọa người sao? Hiện tại còn dám ra tay đánh cho huynh đệ tương tàn sao?”

“Mẫu hậu, Nhược Nhi là Vương phi của con, vương huynh đã bắt nàng.” Tát Hoàn vội vàng cáo trạng, người nên tức giận nhất bây giờ là hắn, nữ nhân của mình cư nhiên lại có liên quan với huynh đệ của mình, hắn có thể không phát hỏa sao?

Tát Nhãn cũng vội vàng nói: “Mẫu hậu, đại vương huynh bắt Nhược Nhi đến hoàng cung, chúng ta là tới đòi người.” Hiện tại, hắn tạm thời đứng về phe Tát Hoàn, chờ Lăng Nhược Nhược ra hoàng cung lại nói tiếp.

“Mẫu hậu, ngài vẫn biết con thích Lăng Nhược Nhược, năm đó nếu không phải ngài không đồng ý, Nhược Nhi sao có thể thành thân với vương đệ!” Tát Phong không chút sợ hãi nói, bình tĩnh nhìn mẫu thân của mình.

Tát Hoàn và Tát Nhãn nghe vậy liền giật mình kinh hoảng, Lăng Nhược Nhược cư nhiên cũng có một chân với đại ca mình, như vậy chẳng phải là ba huynh đệ bọn họ người người đều thích nàng, người người đều có dây dưa với nàng?

“Mẫu hậu, thế này là thế nào?” Tát Hoàn lạnh lùng hỏi, hung thần ác sát nhìn chằm chằm mẫu hậu mình.

Tát Nhãn cũng sốt ruột nhìn bà, sao mà những lời Tát Phong nói, nửa câu hắn cũng nghe không rõ.

Chẳng lẽ, năm đó mẫu hậu đã làm chuyện gì mà bọn hắn không biết? Thân là người trong hoàng gia, bọn hắn biết có rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, có rất nhiều âm mưu quỷ kế, cũng có rất nhiều tấm màn đen.

Thái Hậu thực phiền lòng, bà lạnh lùng nhìn bà huynh đệ. Lúc bà đang ở trong Đức Hoa Cung đọc sách niệm Phật, đột nhiên được tin Lăng Nhược Nhược bị Tát Phong mang tiến cung, còn hai vị Vương gia thì đang từ vương phủ đuổi tới trong cung, bà vội vội vàng vàng chạy tới, vừa kịp nhìn thấy cảnh tượng ba huynh đệ bọn họ đang chuẩn bị ra tay sát phạt nhau.

“Vô luận ai gia làm cái gì, đều là để tốt cho quốc gia này, cũng là để tốt cho các ngươi. Nay các ngươi cư nhiên làm ra chuyện như vậy, các ngươi không thấy mình đã làm thất vọng ai gia sao?” Thái Hậu vô cùng đau đớn nói, bi thương nhìn bọn họ.

Ba nam nhân nhất thời bởi vì lời này mà nói không ra lời, chỉ có thể đứng nhìn mẫu thân mình.

“Mẫu hậu, con muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tát Hoàn trấn định hỏi, hắn tin tưởng trong chuyện năm đó còn có rất nhiều âm mưu.

Tát Nhãn cũng chờ mong nhìn bà, đợi câu trả lời của bà.

Mà không ai biết, phía sau tấm rèm, Lăng Nhược Nhược cũng đang chờ mong bà trả lời. Ngay khi Tát Phong rời khỏi, nàng vẫn luôn lén lút núp sau tấm rèm, tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng khi Thái Hậu xuất hiện, hơn nữa nói ra câu nói kia, nàng lại không muốn bỏ đi, nàng biết Thái Hậu này nhất định biết bí mật gì đó về khối thân thể này.

Thái Hậu vẻ mặt bi thương, nhìn máu mủ do chính mình sinh ra lại bởi vì một nữ nhân mà gây chiến với nhau, bà vừa tức vừa giận, lại không biết nên làm thế nào cho phải.

“Mẫu hậu, ngài nói ra đi a.” Tát Nhãn thấy bà thật lâu không nói, chờ không kịp vội vàng thúc giục.

Thái Hậu liếc mắt nhìn hắn một cái, khí thế uy nghi thoắt liền tăng lên, bà chậm rãi ngồi xuống chủ vị trong tẩm cung, dùng biểu tình không giận mà uy nhìn bọn họ.

Thật lâu sau, bà mới khẽ thở dài: “Các ngươi đều là con của ai gia, ai gia làm cái gì đều vì muốn tốt cho các ngươi, vì một cái Lăng Nhược Nhược mà hủy đi tình cảm của huynh đệ các ngươi thì thật không đáng.”

“Mẫu hậu……” Tát Nhãn nghe đến đó, trong lòng có chút khó chịu.

Thái Hậu dùng ánh mắt sắc bén ngăn hắn lại, trong lòng vừa giận vừa buồn, nhưng bà rốt cuộc vẫn là Thái Hậu một nước, đã gặp qua hàng ngàn hàng vạn trường hợp, nên không có biểu lộ ra ngoài mặt.

“Nam đó, Lăng Nhược Nhược là thái hậu làm chủ ban cho Hoàn Nhi làm Vương phi, nàng vốn không có tư cách này, bất quá nàng lúc ấy đã hoài thai, về phần là con của người nào trong các ngươi, mẫu hậu cũng không rõ, nhưng mẫu hậu không muốn để dòng dõi hoàng gia lưu lạc bên ngoài. Ngẫm nghĩ thì thấy tính tình của Hoàn Nhi là thích hợp nhất, nên mới quyết định cho Hoàn Nhi thú nàng làm phi, về phần Hoàn Nhi đối đãi nàng như thế nào, ai gia lúc ấy quyết định không để ý tới.” Thái Hậu nói tới đây thì ngừng lại, trong lòng cảm khái ngàn vạn, một nữ nhân ba năm trước khiến huynh đệ bọn họ xảy ra tranh chấp, ba năm sau lại tái diễn, thật sự là vận mệnh trêu cợt a.

Phía sau rèm, Lăng Nhược Nhược đứng ngây ra như phỗng, nàng cư nhiên thật sự có dây dưa với cả ba nam nhân, như vậy cha cục cưng thật sự chính là đương kim Hoàng Thượng, cục cưng chính là hoàng tử? Trời ạ, làm cho nàng hôn mê luôn đi. Bản tôn Lăng Nhược Nhược thật sự là nữ nhân cổ đại hào sảng a, cư nhiên một tay bắt cả ba nam nhân.

CHƯƠNG 66: PHÂN CHIA NÀNG 2

“Mẫu hậu, ngài sao có thể kết luận cục cưng chính là con của vương huynh?” Tát Hoàn không cam lòng nói, vô luận thế nào hắn cũng không tin tiểu bảo bảo đáng yêu như vậy lại là con người khác.

Thái Hậu tức giận nhìn đứa con ngoan cố không đổi: “Ai gia biết quan hệ của ba người các ngươi và Lăng Nhược Nhược. Chuyện của các ngươi, ai gia còn rõ hơn các ngươi, mặc kệ là con ai, đều là thuộc về hoàng gia chúng ta, không thể lưu lạc bên ngoài.”

Tát Nhãn cũng vội vàng nói: “Mẫu hậu, Nhược Nhi đã thoát ly quan hệ với nhị vương huynh, hiện tại nàng đã không còn là nhị vương tẩu, con thích nàng, muốn cưới nàng quá môn.”

“Không được.” Tát Hoàn cùng Tát Phong trăm miệng một lời nói, bọn họ vẻ mặt bất mãn, bốn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tát Nhãn.

“Ai gia không đồng ý.” Thái Hậu cũng đồng thời chặn lại, phẫn nộ nhìn hắn.

Tát Nhãn tức giận đến hét lên: “Vì sao không thể, nàng đã không còn là Vương phi của nhị vương huynh, con có thể cưới nàng về làm Vương phi.”

“Nhất nữ sao có thể gả nhị phu? Hơn nữa, nàng một ngày là Vương phi của Hoàn Nhi, liền vĩnh viễn không thể bước trở lại cửa của hoàng gia này. Ai gia không cho phép, cũng sẽ không đồng ý.” Thái Hậu tức giận đến chỉ vào hắn mắng to, vì một nữ nhân, bà cũng không biết mình đã bị chọn tức bao nhiêu lần.

Tát Hoàn nghe vậy, cao hứng vô cùng, đối với Lăng Nhược Nhược, hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa, cho nên nghe Thái Hậu nói xong, lòng hắn cũng thả lỏng. Nhưng phân cao hứng này của hắn không duy trì được mấy giây.

“Mẫu hậu, con muốn giữ Nhược Nhi bên người, nàng có thể không cần danh phận, con chỉ muốn ở cùng một chỗ với nàng.” Tuy rằng là hoàng đế, nhưng Tát Phong cũng không mất đi nàng, vì thế cầu xin nói.

Thái Hậu rốt cục bị ba đứa con hoàn toàn chọc giận, nói đi nói lại, ba người vẫn không chịu nghe lời bà, một đám đều tranh nhau cưới cái nữ nhân kia. Bà thực không hiểu được, ba đứa con này bị làm sao vậy, là bị hồ ly tinh mê hoặc, hay là uống lộn thuốc, nhập lộn hồn.

“Nàng bất quá chỉ là con gái của Thái Phó, liệu có một đám các ngươi tranh đoạt sao? Năm đó, nàng gian díu với ba người các người, ai gia không giết nàng đã là đại ân đại đức, nếu không phải là nàng có mang, chỉ sợ nàng đã sớm đầu thai.” Thái Hậu thở phì phì nói.

Đúng vậy, Lăng Nhược Nhược chính là con gái Thái phó của ba vị vương tử năm đó, bởi vì phụ thân thầy của ba hoàng tử, nên nàng đương nhiên rất thân thuộc với bọn họ, hơn nữa trước sau đều có quan hệ với cả ba người. Đến khi phụ thân của Lăng Nhược Nhược biết được tin này, ông tức giận đến mức từ quan cáo lão hồi hương, ngay cả con gái cũng không chịu nhìn.

Cũng khó trách nàng, năm đó Lăng Nhược Nhược tuổi còn trẻ, bên người lại có ba vị thiên chi kiêu tử, là ba nam nhân có quyền nhất, soái khí nhất thiên hạ vây quanh, lòng của nàng đã sớm khuynh đảo. Mà ba vị vương tử người nào cũng nổi bật, lúc ấy Tát Phong là thái tử, Tát Hoàn và Tát Nhãn tuy là hoàng tử, nhưng đã có vương phủ và phong hào, đều dưới một người trên vạn người. Lăng Nhược Nhược nhất thời không cầm giữ được, ba nam nhân cùng dụ dỗ, vậy là nàng đều lên giường cả ba. Sau đó, nàng có mang, nhưng không biết cha của cục cưng rốt cuộc là ai.

Hoàng hậu năm đó – cũng chính là Thái Hậu bây giờ – sau khi biết chuyện, thập phần tức giận, nhưng thấy ba đứa con đều thích nàng, nhưng ai cũng không biết bọn họ đồng thời có cùng một nữ nhân, cho nên càng nghĩ, vì mặt mũi hoàng gia, bà đành tự thân xuất mã, thuyết phục thái tử Tát Phong ban chỉ hôn cho Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược. Ai ngờ sau khi thành thân, không cẩn thận để lộ tiếng gió, bị Tát Hoàn biết được chuyện Lăng Nhược Nhược đã cùng ba huynh đệ bọn họ cấu kết, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng không biết là của người nào trong ba người, thế là nổi giận lôi đình, từ đó về sau vắng vẻ nàng, thậm chí còn nhục nhã nàng.

“Mẫu hậu……” Ba nam nhân vội vàng nói, xưa đâu bằng nay a, nếu là trước kia, bọn họ khẳng định sẽ không như vậy, nhưng Lăng Nhược Nhược hiện nay như thay đổi thành người khác, đã thật sâu hấp dẫn bọn họ.

Lăng Nhược Nhược – đứng phía sau rèm – càng nghe càng nổi hỏa. Nàng bây giờ giống như một món đồ bị người ta bán lấy tiền, còn ra sức xoi mói, như thể nàng không đáng một đồng.

Nàng là người, không phải đồ vật. Chuyện của nàng, không tới phiên bọn họ thay nàng làm chủ. Thích gả cho ai, thích sống thế nào, đều là chuyện của nàng, không liên quan đến bọn họ.

“Cha ta đâu?” Nàng vén rèm lên, thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ, lạnh lùng hỏi.

Thái Hậu đột nhiên thấy có một người xuất hiện, tập trung nhìn lại mới phát hiện là nàng, âm thầm lắp bắp kinh hãi, không ngờ nàng thật sự ở đây, cũng không biết nàng đã nghe được bao nhiêu.

“Là ngươi.” Bà uy nghiêm nói.

“Nhược Nhi.” Tát Hoàn thấy nàng, kinh hỉ vạn phần.

“Nhược Nhi.” Tát Nhãn cũng đồng thời kêu lên.

CHƯƠNG 67: CON GÁI CỦA THÁI PHÓ 1

“Ngươi ở đây?” Thái Hậu chau mày, mắt sáng như đuốc, nhưng sắc mặt thập phần khó coi, lạnh lùng nhìn nàng, chỉ phun ra mấy từ như vậy.

Lăng Nhược Nhược không cam lòng yếu thế nhìn bà, nàng sẽ không sợ bà, cứ việc bà là nữ nhân có quyền thế nhất quốc gia này, đủ để bóp chết nàng như bóp chết một con kiến, nàng cũng không ngại.

“Là đứa con ngoan của ngươi bắt ta đến, không phải là ta muốn đến.” Nàng lạnh lùng nói, không chút nào lùi bước nhìn bà, nàng không sợ chết, lại càng không sợ hãi rụt rè.

Thái Hậu tức giận đến cả người phát run, nữ nhân này càng lúc càng lớn mật, năm đó nàng loanh quanh giữa ba đứa con của bà, lần đầu thấy bà, nàng đã rất khiếp đảm, nay ba năm trôi qua, nàng giống hoàn toàn thay đổi thành người khác.

“Ngươi… lớn mật, làm càn. Dám nói chuyện với ai gia như vậy, tiện nhân.” Thái Hậu tức giận đến khẩu không trạch ngôn, ngón tay ngọc chỉ vào nàng chửi ầm lên.

“Ta tiện, ngươi cũng cao quý không đến đâu, một ngụm một cái tiện nhân, ngươi và ta đều là nữ nhân, nói như vậy, mọi người đều là tiện nhân.” Mồm miệng nàng lanh lợi đáp trả, không cam lòng yếu thế phản kích, nàng cho tới bây giờ chưa sợ ai, cho dù là ở dị thế này, đối mặt đám người quyền khuynh thiên hạ, nàng cũng không biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào.

Đám người Tát Phong sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ, nữ nhân này cũng quá lớn mật, ở trước mặt mẫu hậu, nàng không thể yếu thế giống như trước được sao?

“Nhược Nhi, không được vô lễ với mẫu hậu.” Tát Hoàn vội vàng nói, hắn bước nhanh đến cạnh nàng, tùy thời có thể mang nàng ly khai.

“Nhược Nhi, mẫu hậu không có ác ý.” Tát Nhãn cũng vội vàng nói, hắn cũng không muốn khiến mẫu hậu thêm tức giận, như vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tát Phong đương nhiên cũng đứng về phe nàng, bất quá, hắn lại khuyên mẫu thân của mình: “Mẫu hậu, Nhược Nhi không phải cố ý, thỉnh ngài tha thứ nàng.”

Thái Hậu làm sao nghe lọt câu nào của bọn họ, mắt thấy ba đứa con, tuy rằng lời nói không đồng nhất, nhưng không chỗ nào là không thiên vị Lăng Nhược Nhược, như vậy càng thêm chọc giận bà.

“Năm đó nếu không phải nể mặt Thái Phó, nếu không phải nàng đã có mang dòng dõi hoàng gia, ai gia đã sớm chém nàng. Câu dẫn một người lại một người, nàng là dâm phụ. Các ngươi, các ngươi cư nhiên bị nàng mê hồn, tức chết bản cung.” Thái Hậu thở phì phì nói, căm tức nhìn Lăng Nhược Nhược.

Lăng Nhược Nhược biết Thái Phó mà bà nói chính là cha của khối thân thể này, cũng là thầy của ba nam nhân đứng đây, nếu không có tầng thân phận này, phỏng chừng nàng thực sự đã chết từ hồi nào.

“Câu dẫn? Ta khi nào thì quyến rũ bọn họ? Ngươi hỏi bọn họ thử xem, nếu không phải bọn họ theo đuổi không dứt, ta có thể đi hoàng cung này sao? Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sao, ngươi cứ nói con của ngươi đừng quấn quít lấy ta là được.” Nàng lửa giận bừng bừng quát, mấy ngày gần đây nàng sắp bị ép đến điên rồi.

Thái Hậu nghe vậy, tức giận đến cả người phát run, tay đập rầm một cái, giận không thể át, vừa định phất tay gọi thị vệ tới, không ngờ lại bị đám người Tát Phong giành trước một bước.

“Mẫu hậu, ngài mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi.” Tát Phong vội vàng đỡ lấy bà, ra dấu gọi cung nữ bên cạnh, ỡm ờ mang bà ra tẩm cung.

Tát Hoàn và Tát Nhãn lập tức mỗi người một bên lôi kéo nàng, thừa dịp Thái Hậu còn chưa tỉnh ngộ, kéo nàng chạy vội ra ngoài, sợ Thái Hậu nhớ lại bắt nàng đánh chết.

Lăng Nhược Nhược bị bọn họ kéo đến thở hồng hộc, nàng vừa chạy vừa tức, tuy biết bọn họ là vì muốn tốt cho mình, bất quá cơn tức này, nàng nuốt không nổi.

“Các ngươi buông, hỗn đản, khốn khiếp, có gì đặc biệt hơn người. Ta hận chết các ngươi, đều là các ngươi làm hại, đều là các ngươi.” Nàng vừa bị kéo chạy, vừa chửi ầm lên.

Tát Hoàn và Tát Nhãn không khỏi cười khổ, bất quá giờ nhớ lại, quả thật là bọn hắn có lỗi với nàng. Năm đó, kỳ thật là ba huynh đệ bọn hắn dụ dỗ nàng, làm cho nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của bọn họ.

Một đường vội vã chạy về Ninh Vương phủ, bé sớm đã ngủ, bé chờ mãi mà không thấy phụ vương và mẹ về, nhóm tỳ nữ thật vất vả lừa gạt một hồi, bé mới chịu đi ngủ.

Lăng Nhược Nhược về phòng, giam mình bên trong, dần dần từ phẫn nộ chậm rãi bình tĩnh trở lại. Khi đầu óc hoàn toàn thanh tĩnh, trong não lập tức sáng ra đại khái vài điều.

Cha của cục cưng, khỏi phải nói, chính là một trong ba nam nhân hoàng tộc kia, có khả năng nhất chính là đương kim hoàng đế. Mà thân thế của nàng, chính là con gái Thái Phó, hiện tại không biết đang dưỡng lão ở chỗ nào.

Nàng phải đi tìm Thái Phó, cha của nàng. Có lẽ cha nàng biết sự tình rõ hơn, mặc kệ lão nhân gia trước đây ghét bỏ đứa con gái này thế nào, chung quy vẫn là ruột thịt, hẳn là sẽ không mặc kệ nàng sống chết. Đúng, chính là nên làm như vậy, ngày mai phải thực hiện ngay.

Tính toáng xong, lòng nàng bình yên lại, cơn buồn ngủ cũng ập đến, ép buộc cả một buổi tối, nàng đã mệt đến thất linh bát lạc, phác lên giường chỉ chốc lát liền ngủ.

Hai huynh đệ Tát Hoàn và Tát Nhãn cùng canh giữ ngoài cửa, sợ nàng xảy ra chuyện gì, kết quả chờ một hồi, không nghe động tĩnh gì, hai người lo lắng, phá cửa vào, thế này mới buồn cười phát hiện nàng cư nhiên đã ngủ.

CHƯƠNG 68: CON GÁI CỦA THÁI PHÓ 2

Sau Lăng Nhược Nhược hạ quyết tâm đi tìm cha của khối thân thể này, nàng liền bắt đầu hành động. Việc đầu tiên đương nhiên là đi tìm Quý mẹ. Bà có vẻ biết không ít chuyện về nàng, hẳn là có thể đào ra vài thông tin có giá trị từ bà.

Nhấc váy vừa định xuất môn, liền gặp Tát Hoàn vẫn luôn ngồi chờ nàng. Tát Hoàn thấy nàng, lập tức khẩn trương đứng lên, vừa mở miệng liền hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Về Quý phủ.” Biết nếu hôm nay hắn không hỏi ra được nguyên do, hẳn sẽ không để cho mình đi, nên nàng đành thành thành thật thật báo ra chỗ định đi.

Tát Hoàn không ngờ nàng muốn đi về, nhưng sẽ không dễ dàng để nàng trở về: “Trở về làm cái gì, cứ an ổn ở đây, có chuyện gì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi đi làm.”

Lòng Lăng Nhược Nhược lúc này thật sự rất tức giận, nhưng thông minh không biểu lộ ra, nàng hiện tại không muốn cãi nhau, chỉ muốn đi tìm chân tướng. “Quý phủ cũng là nhà của ta, ta trở về cũng không có gì không thể.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, tâm đã sớm bay đi.

“Mẫu hậu và vương huynh rất có thể đã phái người canh giữ ở đó, chờ ngươi trở về.” Tát Hoàn vốn không muốn khiến nàng sợ hãi, nhưng hắn biết người thông minh như nàng, nhất định đã nghĩ đến.

Lăng Nhược Nhược biết, nhưng giờ nàng không để ý được nhiều như vậy, nàng cũng tin chắc, nếu nàng có việc, ba huynh đệ bọn họ sẽ không mặc kệ nàng.

“Ta trở về lấy vài thứ, sẽ trở lại rất nhanh. Không thì ngươi phái người đi theo ta, còn nếu ngươi vẫn không yên tâm thì đi cùng ta.” Nàng nghĩ nghĩ một hồi rồi nói, dù sao nàng cũng không sợ hắn đi cùng, chỉ cần đến đó nàng gọi Quý mẹ vào phòng hỏi là được.

Hắn nghĩ nghĩ, đồng ý: “Được, ta cùng ngươi trở về.”

Hai người cùng nhau ngồi trên xe ngựa, để bé ở lại học trong vương phủ, hướng Quý phủ giục ngực đi.

Vừa đến Quý phủ, nàng liền nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng vào phủ, vừa mới tiến cửa, liền la to: “Quý mẹ, quý mẹ.”

Quý mẹ sớm nghe tiếng nàng, vừa nhờ hai tỳ nữ đỡ mình đi, vừa cuống quít nói: “Tiểu thư, Quý mẹ ở đây, Quý mẹ ở đây.”

Lăng Nhược Nhược chạy như gió đến trước mặt bà, vừa kéo tay bà đi, vừa nói: “Quý mẹ, theo ta về phòng lấy vài thứ rồi cùng nhau về vương phủ.”

“Vâng, đã biết, tiểu thư.” Quý mẹ vừa đáp ứng, vừa vội vội vàng vàng cùng nàng vào phòng.

Tiến vào phòng, nàng liền bảo hai tỳ nữ đóng cửa phòng, thu thập vài thứ cho nàng, sau đó kéo Quý mẹ ngồi xuống giường.

“Quý mẹ, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, cha ta ở đâu?” Vừa ngồi xuống, nàng liền khẩn cấp truy vấn, chờ mong nhìn bà.

Quý mẹ nghe vậy chấn động, không ngờ hôm nay nàng bỗng dưng hỏi đến chuyện này, “Tiểu thư, ngài không phải đã mất trí nhớ sao? Ngài…… Đã nhớ lại?” Bà có chút kích động nói, mắt ngân ngấn nước mắt. Tiểu thư rốt cục đã nhớ lại, thật tốt quá.

Lăng Nhược Nhược thiếu chút nữa bị nghẹn, có vẻ nàng thật sự rất bất hiếu, ngay cả cha ruột của mình cũng không nhớ. “Quý mẹ, bà nói cho ta biết đi, cha ta ở đâu?”

“Lão gia, lão gia, ông ấy đã về quê, ở một vùng nông thôn ngay tại ngoại ô kinh thành.” Quý mẹ rất sảng khoái, nghĩ đến nàng thật sự nhớ lại, lập tức nói.

“Ta muốn gặp cha ta.” Nàng nói, thầm nghĩ cũng may là không xa, bằng không, nàng phải đi đường rất xa mới đến a.

Quý mẹ sửng sốt một chút, sau đó có chút bất an nói: “Tiểu thư, lão gia, lão gia đã đoạn tuyệt quan hệ với ngài. Lão gia, chỉ sợ là không chịu gặp ngài.” Hai cha con này, bởi vì ba huynh đệ hoàng gia mà quan hệ trở nên ác liệt, năm đó cho dù nghe được tin nàng bị hưu, cũng không có một chút quan tâm.

Lăng Nhược Nhược đâu để ý đến chuyện này, nàng nhất định phải gặp vị Thái Phó này, có lẽ ông ấy biết rất nhiều chuyện. “Quý mẹ, ta nhất định phải đi gặp cha.”

Thấy nàng như thế, Quý mẹ không nói gì nữa. Sau khi tỳ nữ thu thập vật dụng xong, bà dặn dò tổng quản nhớ xem trọng gia môn, rồi đi theo Lăng Nhược Nhược về Vương phủ.

Qua nửa tháng, hoàng cung không có động tĩnh gì, Tát Hoàn dần yên tâm, tiếp tục công tác thường ngày, sáng sớm vào triều, đến tối mới trở về. Vũ Sương Nhi dạo này cũng không biết đang làm cái gì, không có đến tìm Lăng Nhược Nhược gây sự gì nữa.

“Quý mẹ, ta hôm nay muốn đi gặp cha ta, có việc gì thì ngài bao che giúp ta, ta đi nhanh rồi về.” Chờ Tát Hoàn vào triều sớm, nàng lập tức thay quần áo của tỳ nữ, tìm Quý mẹ cẩn thận căn dặn.

Quý mẹ thực lo lắng, “Tiểu thư, lão gia chỉ sợ sẽ không dễ dàng chịu gặp ngài, ngài phải cẩn thận một chút, đi sớm về sớm.” Mấy ngày nay, Lăng Nhược Nhược hỏi bà rất nhiều chuyện trước kia, bà vốn tưởng nàng đã khôi phục trí nhớ, không ngờ là không phải, khiến bà rất thất vọng.

Lăng Nhược Nhược gật gật đầu. “Yên tâm đi, Quý mẹ, ta sẽ cẩn thận.” Nói xong, lặng lẽ chạy ra hậu viện, thuận lợi từ cửa sau rời khỏi Ninh Vương phủ, gọi một chiếc xe ngựa thẳng đến ngoại ô.

Thuận lợi ra khỏi thành, bởi vì Thái Phó danh hào vang dội, chỉ hỏi thăm một chút, nàng rất nhanh tìm ra chỗ cha mình là một tòa phủ đệ ở vùng ven.

Lăng phủ.

Xuống xe ngựa, nàng đứng trước cửa, mặc niệm hai chữ này. Là nơi này, chính là nơi này. Thân thể nàng có chút run run, phỏng chừng là phản ứng của huyết thống, không phải phản ứng của nàng, mà là phản ứng bản năng của khối thân thể này, rõ ràng có chút sợ hãi. Đó là cảm giác của bản tôn Lăng Nhược Nhược. Không phải của nàng.

Bước chậm rãi về phía đại môn, gõ cửa mấy cái, một hồi lâu sau mới có người đến mở cửa, một lão nhân gần gần bảy mươi, mở cửa thấy nàng, sửng sốt hồi lâu.

“Tiểu thư.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro