CHƯƠNG 77 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 77: MAI DANH ẨN TÍCH

Lăng Nhược Nhược xem như đang mai danh ẩn tích, nàng tuyệt không muốn có bất kì quan hệ gì với hoàng gia, cha của cục cưng là ai đều không trọng yếu, dù sao nàng đã nghĩ thông suốt, con dù sao cũng đã sinh, nàng còn có thể lựa chọn sao?

Không thể! Như vậy cứ thoải mái chập nhận đi, cũng may, nàng thực thích cục cưng. Bởi vậy, cha của cục cưng có là ai, nàng cũng không quan tâm, dù sao trước kia không phải nàng là người có gì gì đó với hắn.

Kỳ thật, lúc trước nàng không tin cha cục cưng là Tát Nhãn, cũng từng hoài nghi chuyện này, nhưng Thái Hậu lại nói, lúc nàng còn chưa sinh, bà từng thỉnh Thái y kiểm tra qua, cha của cục cưng trừ bỏ Tát Nhãn thì không còn ai khác. Nàng đối với lời Thái Hậu là bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng.

Khi rời đi Tát Hoàn, lòng nàng đột nhiên có chút đau đớn, nàng bỗng nghĩ đến, hẳn là nàng có cảm tình với nam nhân này, càm tình như vậy đột nhiên, như vậy lơ đãng.

“Mẹ, phụ vương có tới tìm chúng ta không?” Bé tạm thời không có thầy dạy, nên mỗi ngày đều ở cùng với nàng, nhưng lần nào cũng nhắc đến Tát Hoàn.

Nàng mỉm cười với bé, sờ sờ đầu bé nói: “Cục cưng, về sau đừng nhắc tới phụ vương nữa, lúc trước không có phụ vương, con và mẹ không phải vẫn sống rất vui sao?”

Bé mê hoặc nhìn nàng, có chút không rõ ý của nàng, bất quá, bé thực thông minh, càng biết nghe lời. Bé ngoan ngoãn nói: “Mẹ, cục cưng chỉ cần mẹ là đủ rồi, chỉ cần ở cùng với mẹ, cục cưng đều rất vui.”

“Cục cưng ngoan.” Nàng nở nụ cười, có chút chua sót, có chút khổ sở. Đứa nhỏ của nàng, thật biết nghe lời, thật thông minh, thật đáng yêu, lại bởi vì một gã phụ thân, đành khiến bé chịu ủy khuất.

“Mẹ cũng ngoan.” Bé cười ôm lấy nàng, bắt đầu làm nũng.

Lăng Nhược Nhược cảm động, có con như thế, nàng còn có cầu mong gì nữa.

Nhìn bầu trời xanh bên ngoài, mây trắng trôi nhè nhẹ, ánh nắng tươi sáng, một vùng tràn đầy sức sống. Nàng khẽ cúi đầu, cười tủm tỉm nói với bé: “Cục cưng, mẹ dẫn con đi ăn cơm dã ngoại, rồi đi thả diều.” Cuộc sống như thế này, bây giờ không tận hưởng thì còn đợi đến khi nào?

Bé vừa nghe, cao hứng nhảy dựng lên, vỗ bàn tay nhỏ bé oa oa kêu to: “Mẹ, hay quá, chúng ta đi chơi diều, chúng ta đi chơi diều thôi.” Đã lâu không ra khỏi nhà chơi đùa, bé thực khẩn cấp muốn đi ngay.

Lăng Nhược Nhược vội vàng gọi người lấy giấy bút, thanh trúc, keo hồ, rồi cùng bé hưng trí bừng bừng bắt tay làm diều.

Làm được một nửa, một người hoang mang rối loạn chạy vào, nghiễm nhiên chính là Trương bá, vẻ mặt thất kinh, thấy nàng liền sốt ruột nói: “Tiểu thư, có người tìm đến đây, còn bức họa của ngài.”

Nàng cả kinh, thiếu chút nữa cắt đứt giấy. Buông dao nhỏ, nàng vội vàng hỏi: “Vậy các ngươi nói thế nào? Trăm ngàn đừng để bọn họ biết ta ở đây.”

Trương bá lau một phen mồ hôi trên trán, miễn cưỡng trấn định xuống, hắn vừa thở vừa nói: “Tiểu thư, chúng ta cái gì cũng chưa nói, chỉ nói chưa thấy qua ngài.”

“Trương bá, người trong thôn gặp ta trở về hẳn là không nhiều lắm, các ngươi trăm ngàn phải ổn định, đừng để bị người khác hù dọa. Người tìm ta không phải tới giết ta hay hại ta, các ngươi chỉ cần trấn tĩnh là được.” Nàng nói mấy câu xem như cho Trương uống thuốc an thần, sợ bọn họ chưa thấy qua loại tình hình này, sẽ lộ ra chân tướng.

“Vâng, tiểu thư.” Trương bá yên tâm, lời tiểu thư nói lập tức khiến lá gan hắn dài ra, hơn nữa biệt viện của tiểu thư nằm dưới chân núi, bao quanh bởi rừng trúc, trừ bỏ người chuyên môn đến quét tước chăm sóc, liền không có ai khác tiến vào, mà người gặp qua tiểu thư cũng không nhiều.

Lăng Nhược Nhược yên tâm gật gật đầu, may mà nàng làm việc thường rất ít ra mặt, chủ yếu là cho người ta chuẩn bị. Nơi bí mật này, chỉ có Hoa mụ mụ biết. Hoa mụ mụ không nói, người khác tự nhiên cũng không biết, đối với Hoa mụ mụ, nàng đặc biệt yên tâm.

Quả nhiên, Trương bá ứng phó xong đám quan binh kia, liền lập tức báo lại vô sự, thỉnh nàng yên tâm.


CHƯƠNG 78: MỘNG XUÂN VÔ NGÂN 1 (H)

“Ngươi nói cái gì? Phế vật, tất cả đều là đồ ăn hại, nếu không tìm thấy người thì đừng trở về nữa.” Tát Hoàn giận không thể át mắng đám quan binh. Đến một con người thôi cũng tìm không thấy, cũng không phải bảo bọn họ đi tìm một con muỗi, thật đáng giận!

Toàn thể chúng quan binh đều câm như hến. Dạo gần đây, hai vị Vương gia thêm một vị Hoàng Thượng, đều vì tìm một nữ nhân mà điên rồi, bọn họ chỉ kém không đào đất lên, hoặc giống đi lùng bắt tráng đinh, đi đến từng nhà bắt nữ tử nhà người ta ra coi một chút.

“Vương gia, thuộc hạ vô năng.” Đầu lĩnh quan binh khiếp đảm nói, bộ dáng này của Vương gia cứ như muốn xông lên chiến trường giết người, đáy lòng bọn họ phát lạnh a.

Tát Hoàn nổi trận lôi đình, nhưng là thúc thủ vô sách, đành phải lớn tiếng ra lệnh: “Tiếp tục tìm cho bổn vương, thẳng đến khi tìm được mới thôi.” Nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi.

Hắn vừa ly khai, mọi người như người chết chìm được cứu lên khỏi mặt nước, từng ngụm từng ngụm thở, giống như vừa rồi không khí đều bị một mình Tát Hoàn chiếm.

“Đi, tiếp tục tìm người.” Đầu lĩnh quan binh hét lớn một tiếng, vội vàng chạy đi.

Tát Hoàn về lại thư phòng, ngã ngồi trên ghế, hai mắt mê mang. Hắn thất thần nhìn thư phòng, không biết mình bây giờ nên làm cái gì.

Nhược Nhi, mấy ngày nay hắn điên cuồng tưởng niệm nàng, không lúc không nghĩ, hắn không vào chầu triều, cũng không đi nơi nào khác. Từ lúc bắt đầu tìm người, hắn thực tích cực, thực cố gắng đi tìm.

Một ngày trôi qua, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, …, bảy ngày qua đi. Hắn tuyệt vọng. Nàng tựa như biến mất vào hư không, rời khỏi sinh mệnh của hắn.

“Đem rượu đến.” Hắn hướng ra ngoài cửa quát lớn. Kể từ ngày nàng mất tích, hắn trừ bỏ tìm người, chính là uống rượu, ma túy chính mình, như vậy sẽ không khó chịu.

“Vâng, Vương gia.” Thị vệ đứng ngoài cửa vội vàng nói, sớm đã quen mỗi khi Vương gia trở về sẽ uống rượu. Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền đưa lên năm vò rượu, không chừng năm vò cũng chưa đủ, Vương gia tửu lượng tốt lắm, lần trước uống mười vò còn chưa say.

Mặt bàn bày năm vò rượu, Tát Hoàn không thèm nhìn, ngay cả chén cũng không lấy, trực tiếp cầm nguyên vò đổ vào miệng, từng ngụm từng ngụm uống.

Một vò, hai vò, tam vò, …, năm vò uống cạn, vò rượu bị ném xuống đất. Hắn ném vò rượu cuối cùng, thần trí vẫn tỉnh như cũ, không có nửa điểm men say, cũng không có mông lung cảm giác.

“Người tới a, lại mang rượu tới.” Hắn không hài lòng hướng ra ngoài hô lên, sắc mặt vẫn như thường, hôm nay hắn còn muốn uống, không say không ngừng.

Vì thế, thị vệ ngoài cửa lại vội vàng đưa lên năm vò nữa, rồi không yên bất an canh giữ ngoài cửa, Vương gia thật sự rất khủng bố a, thực sợ chẳng may lỡ chọc giận hắn, đầu người khó giữ được.

Vũ Sương Nhi từ khi bị Tát Hoàn đuổi ra khỏi biệt viện, tâm tình luôn không tốt, cả ngày âm dương quái khí, mỗi ngày đầu cầu trời làm cho Lăng Nhược Nhược nhanh chết đi, trăm ngàn đừng để người của Tát Hoàn tìm được.

“Vương phi, Vương gia lại uống rượu.” Lúc này, thị vệ ngoài cửa lên tiếng thông báo. Hiện tại mỗi nhất cử nhất động Tát Hoàn, nàng đều cho người ta đến nói cho nàng.

“Để bổn vương phi đi xem.” Vũ Sương Nhi nhíu mày, vội vàng nói, nàng cũng từng đến một hai lần, nhưng lần nào thư phòng cũng không có người, còn bị đuổi đi.

Mang Uyển Ngữ đi theo, nàng vội vã đi về hướng thư phòng biệt viện, từ khi Lăng Nhược Nhược đi, nàng có thể vào trong biệt viện.

Thị vệ biệt viện nhìn thấy nàng, lập tức cung kính hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Vương phi.” Không có ngăn trở nàng, để cho nàng đi vào.

Vũ Sương Nhi lo lắng cẩn thận đi đến cửa thư phòng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó mới quay sang dò hỏi thị vệ đứng bên cạnh: “Vương gia hiện tại thế nào? Đã uống mấy vò rượu?”

“Mười vò, Vương phi.” Thị vệ nhỏ giọng đưa tin, sợ làm kinh động Vương gia bên trong.

Vũ Sương Nhi cao quý gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. Nàng không nghĩ ngợi định đưa tay đẩy cửa vào, khi tay vừa đặt lên cửa, nàng xoay người nói với mọi người: “Các ngươi chờ ở bên ngoài, bổn vương phi vào xem Vương gia. Không có lệnh, đều không được tiến vào.”

“Tuân lệnh, Vương phi.” Mọi người cùng Uyển Ngữ cung kính nói.

Vũ Sương Nhi vừa lòng gật gật đầu, thật sâu hít một hơi, rốt cục hạ quyết tâm đẩy cửa ra, sau đó một lần nữa đóng kín cửa lại.

Bên trong thư phòng, vò rượu nằm đầy trên sàn, Tát Hoàn đang ngồi úp mặp trên bàn, thì thào lẩm bẩm một mình, xem ra là đã say.

“Vương gia, Vương gia.” Nàng từng bước một thật cẩn thận tới gần hắn, vừa đi vừa nhỏ giọng gọi.

Tát Hoàn say, trong mơ hồ nghe tựa hồ có người đang gọi mình, vì thế hắn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới. “Nhược Nhi, Nhược Nhi, ngươi đã trở lại.” Trong mông lung, hắn thấy Lăng Nhược Nhược đang đi từng bước một về phía hắn, hắn cao hứng đứng dậy, lảo đảo đi qua ôm chầm lấy nàng.

Vũ Sương Nhi nghe đến tên Nhược Nhi liền phẫn nộ dị thường, nhưng khi nàng nhìn thấy Tát Hoàn ôn nhu tươi cười với nàng, lại còn gấp gáp đi không kịp nhìn về phía nàng, nàng do dự.

Ngay lúc Vũ Sương Nhi còn đang rối rắm, Tát Hoàn đã đến bên cạnh nàng, gắt gao ôm nàng, ôm chặt đến mức nàng không thở nổi.

“Nhược Nhi, Nhược Nhi, Nhược Nhi của ta, ngươi là của ta, của một mình ta.” Tát Hoàn tựa như ôm một bảo bối thất lạc nay vừa tìm được, cằm tựa vào cổ nàng, nỉ non nói nhỏ.

Vũ Sương Nhi không thể giãy dụa, nàng luyến tiếc, nàng không muốn buông ra, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng, trong lòng nam nhân của nàng, chỉ là xem nàng thành một nữ nhân khác, ả nữ nhan khiến nàng thống hận vô cùng.

Tát Hoàn hoàn toàn tin người trong vòng ta mình lúc này chính là Lăng Nhược Nhược – người mà hắn mong nhớ ngày đêm. Giờ phút tưởng niệm lúc này hoàn toàn bạo phát. Rượu bắt đầu phát huy tác dụng trong cơ thể hắn, cả người hắn nóng cháy, hắn đang ôm nữ nhân hắn yêu, hắn rốt cuộc chịu không được.

Ôm mạnh một cái, hắn bế nàng lên, nghiêng ngả lảo đảo hướng về chiếc giười duy nhất trong thư phòng. Vừa đi, hắn vừa cúi đầu tìm kiếm miệng ngọt của nàng.

Vũ Sương Nhi biết, nàng không thể mất đi cơ hội này, cho dù lầm nàng thành ả ta, nhưng vì để đoạt lại Tát Hoàn, nàng tình nguyện trở thành thế thân của một nữ nhân khác.

Ngay sau đó, nàng bị Tát Hoàn áp đảo trên giường, lập tức một khối thân thể như lửa nóng để sát vào thân mình mềm mại, đường cong linh lung của nàng.

“Nhược Nhi, Nhược Nhi…” Tát Hoàn tìm môi của nàng, thô bạo trằn trọc cặp môi anh đào, hấp mật ngọt và hương thơm của nàng.

Đầu óc Vũ Sương Nhi thực đã hôn mê. Ngay trong tích tắc hắn hôn lên môi nàng, hết thảy tính toán đều bị ném lên chín tầng mây. Hắn là phu của nàng, là ông trời của nàng, là hết thảy của nàng, muốn bảo nàng làm gì đều được, đơn giản vì nàng yêu hắn, thương hắn.

“Vương gia, Vương gia, a…” Nàng thở hào hển, mới vừa phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn dài nồng nhiệt, liền bị hắn dùng lực cắn cắn cái cổ như tuyết trắng của mình, nàng không thể nghĩ tiếp gì nữa, liền kinh hô ra tiếng.

Tát Hoàn không thể nghĩ gì hơn, chỉ muốn càng nhiều, chỉ muốn chiếm lĩnh phân tốt đẹp này, chỉ muốn nàng thuộc về mình. Hoàn toàn, duy nhất.

Từ cổ, đến phần ngực cao ngất, hắn như một tướng quân xông vào cấm địa quân địch, một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng dừng lại khỏa quả đỏ rực kia.

Hút, cắn cắn, gây xích mích, lạp xả, liếm…


CHƯƠNG 79: MỘNG XUÂN VÔ NGÂN 1 (+20)

“Vương gia, a… ” Vũ Sương Nhi chưa bao giờ thử qua loại thú vui khuê phòng nào như vậy, trước kia Tát Hoàn luôn mưa rền gió dữ, lập tức khiến nàng biến thành chết đi sống lại.

Tát Hoàn căn bản không nghe được thanh âm của nàng, hắn chỉ sa vào suy nghĩ của mình, chỉ biết nữ nhân dưới thân hắn chính là người mà hắn yêu nhất – Lăng Nhược Nhược.

Hắn thật cẩn thận, giống che chở trân bảo, nhẹ nhàng âu yếm, chế tạo nhiều mồi lửa trên thân thể nàng, vừa sợ làm đau nàng, vừa sợ không thể lưu lại dấu vết của mình trên thân thể nàng.

Vũ Sương Nhi sắp điên rồi, loại cảm giác lạ lùng cứ vây quanh nàng, khiến nàng có chút tâm động, trái tim nhảy lên thật sự nhanh, tựa hồ nàng không phải là mình nữa. Nàng muốn đẩy ra hắn, nhưng lại luyến tiếc, đành phải không ngừng vặn vẹo thắt lưng như rắn nước, dục cự còn nghênh hầu hạ dưới thân hắn.

Từ môi đến cần cổ tuyết trắng, đến khỏa hồng quả quả như nước mật đào, vùng rừng rậm rạp, không chỗ nào có thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ như bị châm hỏa.

Một đường xuống dưới, xiêm y của nàng bị xả phá thành mảnh nhỏ, thân thể mê người liền rất nhanh hoàn toàn bại lộ trong không khí, ở trong mắt Tát Hoàn, liền biến thành mồi lửa.

Khi nàng hoàn toàn bị bác quang, hơn không khí lạnh liền thừa cơ chạm vào thân thể nàng, khiến cảm giác của nàng càng thêm kỳ diệu.

Nàng muốn gọi, nàng tưởng kêu, cảm giác bứt rứt trong cơ thể cứ bất an, tựa hồ muốn nổ tung ra. Nàng ôm thân thể hắn, tựa hồ chỉ như vậy mới có thể cho chính mình một ít cảm giác.

Hắn một đường theo hồng quả cao ngất xuống phía dưới, không buông tha một tấc nào, lặng yên đi tới nơi tư mật thần bí nhất của nàng, đầu chôn ở bên trong.

A… Vũ Sương Nhi sợ hãi, mặt đỏ lên, thân thể không tự giác cong lên, lại bởi vì vậy mà càng thêm gần sát môi hắn, càng tiện hắn hút.

Chưa từng có qua loại cảm giác nào như vậy, dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được. Khiến nàng nói không ra lời, thanh âm như đều kẹt trong cổ họng.

Chỉ có thể mở to hai mắt sương mù, dùng sức thở dốc. Cảm thụ, hưởng thụ, đầu lưỡi như lưỡi nóng kia đang hút ở nơi tư mật, hai chân không tự giác cong lên, đem hắn vòng ở bên trong, không cho hắn đi ra.

Ngoài cửa, mọi người chờ trái chờ phải, lo sợ Vương phi sẽ bị Vương gia làm bị thương, ai nấy đều lo lắng vạn phần, nhưng lại không dám xông vào, đành phải ở bên ngoài bất an chờ đợi.

Tát Hoàn chịu không nổi, hắn không muốn nhịn, chỉ mong phát tiết bản thân, thương nàng, yêu nàng, hung hăng đem mọi tưởng niệm, mọi tình yêu phóng vào trong cơ thể nàng, khiến nàng không thể rời đi lần nữa, khiến nàng không bao giờ không quan tâm đến hắn nữa.

Nâng hai chân nàng lân, hắn khẩn cấp động một cái, rốt cục hoàn mỹ, như nguyện tiến nhập vào nguồn nhiệt.

A…Vũ Sương Nhi còn chưa tự cấp bản thân chuẩn bị, đã bị một vật cứng đâm vào, kìm lòng không đậu kêu lên, thanh âm này càng thêm kích thích Tát Hoàn.

Phủ ở trên người nàng, hắn vừa hôn môi nàng, vừa cố gắng phấn đấu, “Nhược Nhi, Nhược Nhi của ta, ta yêu ngươi, Nhược Nhi… ” Hắn hoàn toàn xem nữ nhân dưới thân là Lăng Nhược Nhược, toàn tâm toàn nghĩ đến nàng.

Một tiếng “Nhược Nhi” làm bừng tỉnh Vũ Sương Nhi khỏi cơn mê ly điên cuồng cấp. Nàng đột nhiên mở to hai mắt, nhìn nam nhân đang ra sức cầy cấy trên người mình. Nước mắt làm nhòe hai mắt nàng. Nàng vừa thừa hoan, trong lòng lại ẩn ẩn phát đau. Nàng vừa rên rỉ nho nhỏ, khóe mắt lại kìm lòng không đậu chảy xuống nước mắt.

Lăng Nhược Nhược.

Trong đầu hai người, lần đầu tiên đồng thời xuất hiện cùng một cái tên.

Lăng Nhược Nhược.

Rên rỉ, than nhẹ, nước mắt, mê ly, yêu hận đan xen, ùn ùn kéo đến trong bể ái dục, làm hai người hãm sâu.


CHƯƠNG 80: THỨC TỈNH

Vũ Sương Nhi nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh mình, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, chảy xuống gối. Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi đứng dậy.

Toàn thân nàng che kín rất nhiều yêu ngân, có tím, có xanh, tất cả đều là dấu vết Tát Hoàn lưu lại, nhưng nàng biết, người thừa nhận những dấu vết đó, không phải là nàng, mà là Lăng Nhược Nhược.

Nàng, chỉ là vật phẩm thay thế cho Lăng Nhược Nhược. Chỉ là tạm thời, thay thế.

Nàng, hận.

Hận đến tái nhợt vô lực.

Nữ nhân kia đã chạy. Chạy thoát.

Vứt lại hết thảy để bọn họ phải thừa nhận. Mọi người đều sắp điên rồi.

Vì một ả Lăng Nhược Nhược mà điên cuồng.

Nàng, đố kỵ.

Nàng, hâm mộ.

Nhưng cuối cùng, cũng không thể làm được gì.

Gắng gượng thân thể có chút đau đớn, Vũ Sương Nhi cúi người kéo xiêm y trên mặt đất, có vài món thực đã hỏng rồi, đành xộc xệch khoác lên người.

Tập tễnh đi đến cạnh cửa, nàng thật sâu hít một hơi, mạnh mẽ mở cửa ra, đón ánh mặt trời cùng sắc xuân bên ngoài. Ánh sáng thình lình chiếu vào khiến nàng có chút không thích ứng nhắm mắt lại, một lúc lâu mới khẽ mở mắt ra được.

“Vương phi.” Uyển Ngữ thấy nàng đi ra, chạy lên nghênh đón đầu tiên, lại trợn mắt há hốc mồm nhìn xiêm y thoát phá của nàng, những gì định nói đều nghẹn cứng trong cổ họng.

Các thị vệ nhìn thấy thế, lập tức hiểu ra bên trong đã xảy ra chuyện gì, mỗi người đều bất giác lập tức cúi đầu, không ai dám nhìn nàng.

“Vương gia đang ngủ, chúng ta đi thôi.” Vũ Sương Nhi bình tĩnh nói, dẫn đầu bước ra ngoài cửa, bước đi có chút cứng ngắc, lén lút rời biệt viện.

Uyển Ngữ chịu đựng đầy bụng nghi hoặc, nhắm mắt đi theo phía sau, thật cẩn thận đỡ Vũ Sương Nhi về tới biệt viện.

“Ta muốn tắm rửa.” Vừa ngồi xuống, Vũ Sương liền ra lệnh với Uyển Ngữ, biểu tình thực đờ đẫn, giống như vừa rồi nàng không có tham dự cái gì, hoặc là không đếm xỉa đến nó.

“Vâng, Vương phi.” Uyển Ngữ không dám nói gì, vội vàng làm theo phân phó của nàng, đi chuẩn bị nước tắm.

Chốc lát sau, Vũ Sương Nhi ngâm mình vào trong bồn nước bốc lên nhiệt khí, toàn thân mơ hồ có thể thấy được dấu vết của tràng nam nữ hoan ái vừa rồi.

Uyển Ngữ nhìn thấy vết tích ghê người, thật không ngờ, Vương gia và Vương phi vừa rồi cư nhiên như thế… chiến đấu kịch liệt. Dù nàng chưa qua nhân sự, nhìn cũng nhịn không được hai gò má đỏ lên, tim đập một hồi.

Không biết tắm bao lâu, nàng tùy ý Uyển Ngữ chà lau thân thể, thay quần áo sạch sẽ cho mình, sau đó đỡ nàng nằm lên giường.

“Vương phi, ngài nghỉ ngơi đi.” Uyển Ngữ nhẹ giọng nói bên tai nàng.

Vũ Sương Nhi vô thức gật gật đầu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong đầu nàng, tất cả đều là một màn ban nãy.

Tát Hoàn không ngừng gọi tên Lăng Nhược Nhược, tựa như người dưới thân chính là ả, không ngừng muốn, hôn, âu yếm, đều bởi vì Lăng Nhược Nhược.

Cái này thử hỏi nàng biết làm sao a.

Nước mắt, từng viên từng viên theo khóe mắt chảy xuống, vô tận nhục nhã này, hận ý này, nàng sao có thể nuốt xuống, nàng sao có thể thừa nhận?

Nàng nhất định phải trả thù, nàng nhất định phải làm cho Lăng Nhược Nhược phải chịu đau khổ, nàng muốn đem tất cả sỉ nhục ngày hôm nay, cả vốn lẫn lãi ném cho ả ta.


Không biết ngủ bao lâu, Tát Hoàn đau đầu tỉnh lại, hắn mở to mắt, đập vào mắt đó là màn, thứ hai là thân thể cường tráng trần như nhộng của mình.

Hắn vừa rồi tựa hồ mơ thấy Nhược Nhi, hắn còn đem Nhược Nhi đặt dưới thân, hảo hảo, hung hăng âu yếm một phen. Loại cảm giác thỏa mãn này, thật tốt a.

“Vương gia, Vương gia.” Ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng gọi, phỏng chừng là cảm thấy hắn bây giờ hẳn là đã tỉnh.

“Tiến vào.” Hắn sờ sờ đầu trướng đau, hắn nhớ, hắn uống rất nhiều rượu, hình như có đến mười vò, sau đó có một nữ nhân vào.

Thị vệ trưởng đứng đầu Vương phủ nghe lệnh bước vào, thật cẩn thận đến trước giường hắn, cung kính nói: “Vương gia, ngài tỉnh, thuộc hạ đã chuẩn bị canh tỉnh rượu.”

Tát Hoàn gật gật đầu, ý bảo hắn mang đến.

Thị vệ trưởng vội vàng ra ngoài cửa phất phất tay, một tỳ nữ cúi đầu mang canh vào, không cẩn thận nhìn đến thân thể hùng tráng của Vương gia, mặt bất giác đỏ lên.

Tát Hoàn cầm bát lên, nhanh như chớp liền một hơi uống hết, sau đó thản nhiên phân phó nói: “Giúp bổn vương thay quần áo.”

Thị vệ trưởng cùng tỳ nữ vội vàng luống cuống tay chân thay quần áo, mặc giày cho hắn. Cuối cùng thật cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống ghế ngoài.


“Vừa rồi là ai đã tới?” Hắn biết, lúc ấy hắn say rượu, nữ nhân cùng hắn hoan hảo nhất định không phải Lăng Nhược Nhược, vì Nhược Nhi vẫn chưa trở về.

Thị vệ trưởng nhìn Tát Hoàn một cái, không dám giấu diếm, cung kính nói: “Là Vương phi đến. À, không, là Vũ Vương phi.” Hắn đột nhiên nhớ tới, Lăng Nhược Nhược cũng là Vương phi, vội vàng sửa lại thành tên của Vũ Sương Nhi.

Tát Hoàn sáng tỏ gật gật đầu, hắn cư nhiên đem nàng thay thế thành Nhược Nhi. “Phân phó tổng quản, cho Vũ Sương Nhi một chén tuyệt tử canh. Bổn vương, hiện tại không cần con nối dòng.”

“Vâng, Vương gia.” Thị vệ trưởng nghe vậy, vội vàng ứng hạ, lui nhanh ra ngoài, phái người phân phó tổng quản đi làm chuyện này. Chốc lát sau, hắn lại quay trở lại.

Tát Hoàn ngẩn người, sau khi tỉnh lại, hắn càng thêm vẻ lo lắng, thần sắc âm tình bất định, khiến người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi, không yên bất an.

Thị vệ trưởng và tỳ nữ run sợ đứng ở hai bên, không dám ra tiếng, lại càng không dám thở, hai người cùng cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân.

“Nhược Nhi, đã tìm được chưa? Có tin tức gì không?” Một lúc lâu sau, không khí nặng nề khó thở cuối cùng bị đánh vỡ, câu hỏi một lần nữa là về Lăng Nhược Nhược.

“Khởi bẩm Vương gia, vẫn chưa tìm được Vương phi, chúng tiểu nhân đang cố gắng tìm kiếm.” Thị vệ trưởng âm thầm kêu khổ, kiên trì trả lời, biết hắn vừa thanh tỉnh nhất định sẽ tìm mình hỏi như vậy.

Ngoài ý muốn, Tát Hoàn không phát hỏa, chỉ trầm mặc không nói, một lát sau mới lại hỏi: “Ở chỗ Hoàng Thượng có tin gì không, còn Tam Vương gia thì sao?”

Thị vệ trưởng như trút được gánh nặng, vội vàng đáp: “Bẩm Vương gia, Hoàng Thượng và Tam Vương gia đều không thu hoạch được gì.”

Tát Hoàn gật gật đầu, tìm không thấy là chuyện tốt, tìm được rồi cũng là chuyện tốt, hắn hy vọng nhất là mình tìm được nàng.

Nhược Nhi, ngươi ở nơi nào? Vì sao phải rời khỏi? Chẳng lẽ là bởi vì cha cục cưng là Tát Nhãn sao? Cho dù cục cưng không phải của hắn, hắn sẽ vẫn yêu thương bé, đối xử tốt với bé, thương bé a.

Hắn không nghĩ ra, tưởng không rõ, cứ nghĩ mãi đến khi lòng tràn đầy buồn bực.


“Vương phi, tổng quản đến đây.” Uyển Ngữ không muốn đánh thức Vũ Sương Nhi, nhưng khi nhìn thấy chén thuốc trong tay tổng quản, nàng cũng không dám làm gì hơn.

Vũ Sương Nhi còn trong mông lung, nghe Uyển Ngữ kêu to, nhất thời hờn giận mở to mắt, nhíu mày tức giận nhìn nàng.

Uyển Ngữ biết Vũ Sương Khí tức giận, nhưng nàng lại càng không dám cãi lời: “Vương phi, tổng quản đưa, đưa thuốc đến đây.” Nàng lắp bắp nói, sợ hãi nhìn Vũ Sương Nhi.

Thuốc? Vũ Sương Nhi cảm thấy kỳ quái, tự giác bảo Uyển Ngữ đỡ mình đứng dậy, khoác áo choàng, bước từng bước nhỏ ra ngoài phòng.

“Lão nô bái kiến Vương phi.” Tổng quản thấy nàng đi ra, lập tức cung kính hành lễ nói.

“Chuyện gì? Ngươi đưa thuốc gì đến?” Nàng ngồi xuống chủ vị, không kiên nhẫn hỏi.

Tổng quản thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng biết là đã quấy rầy nàng, nhưng hắn cũng không biết phải làm sao. “Vương gia cho lão nô mang thuốc đến cho Vương phi.” Nói xong, ra hiệu cho nha hoàn phía sau đem lên trước mặt nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro