Chương 11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Vũ kỹ A Man

"Thân mình muội muội khỏe hơn chưa?"

"Tạ Quý phi nương nương quan tâm, tần thiếp tốt hơn nhiều rồi." Phù Lạc hơi khom người, hành lễ.

"Cái gì mà nương nương với không nương nương, lúc chỉ có tỷ muội ta, gọi Bổn cung là Ngọc Dung tỷ tỷ được rồi."

Phù Lạc không trả lời, trong lòng hừ lạnh nói, phải một câu Bổn cung trái một câu Bổn cung không phải là đang nhắc nhở mình không nên quên thân phận sao?

"Muội muội vẫn còn giận tỷ tỷ chuyện ngày hôm qua sao? Lúc ấy Lan Hiền Phi cũng ở đó, nếu Bổn cung bao che cho muội, chẳng phải là rơi vào miệng lưỡi của nàng ta, muội muội cần thông cảm cho nỗi khó xử này của Bổn cung, chức chưởng quản lục cung này, chỉ một lần bất công cũng sẽ khiến người ta nói lời ong tiếng ve, muội muội không biết những khổ cực cùng ủy khuất trong đó, nhiều đêm Bổn cung còn thấy tủi thân đến khóc mà." Vừa nói, còn dùng khăn tay giả dối lau khóe mắt.

"Muội muội biết sai rồi, mong Ngọc Dung tỷ tỷ tha thứ."

"Đây mới là muội muội tốt của Bổn cung, ở trong cung chúng ta không giúp đỡ nhau, thì những con hồ ly tinh kia sẽ đến giúp đỡ chúng ta sao? À, đúng rồi, nghe nói muội đáp ứng để Lăng Nhã Phong ở trên thỉnh phong vũ hiến nhạc?"

Đến giờ cuối cùng Phù Lạc cũng hiểu được Ngọc Quý phi không tiếc hạ mình đến Hạm Đạm Hiên là vì cái gì. "Vâng."

"Muội, muội đứa ngốc này, muội cũng biết Lăng Nhã Phong từng bái thiên hạ đệ nhất nhạc công hiện đang mất tích Trang Du làm thầy, nghe nói tài đánh đàn đã muốn xuất thần nhập hóa, muội, đây chẳng phải cho nàng ta cơ hội lớn được lộ diện ở trước mặt hoàng thượng sao?"

"Cái này, tần thiếp không biết, làm sao bây giờ đây?" Phù Lạc giả bộ một bộ dáng không biết, trong cung càng biểu hiện là người thông minh thì chết càng nhanh, vẫn là giả heo ăn thịt hổ tốt hơn.

"Kế duy nhất bây giờ, cũng chỉ có thể khiến nàng ta không đánh được cầm." Trên khuôn mặt đẹp đẽ quý giá của Ngọc Quý phi hiện lên một tia dữ tợn.

"Tần thiếp ngu dốt ~~"

"Đây không phải là sở trường muội muội hay dùng sao. Ngày khác tìm một lỗi sai, dùng tới chỉ hình ~~" Câu sau Ngọc quý phi thì thầm, còn lộ ra nụ cười dữ tợn.

Trong lòng Phù Lạc dâng lên một trận ác hàn, mỹ mạo như vậy, ác độc đến thế, hậu cung này đã biến một đám mỹ nữ như hoa thành ác ma cả rồi. "Tần thiếp đã biết."

"Đúng rồi, sao muội muội lại thay đổi y phục mà mình thích? Ta thấy vẫn rất tốt mà, ung dung hoa lệ, lộ ra uy nghiêm mà chỉ công chúa Ngọc Chân quốc chúng ta mới có, hiện tại nhan sắc tuy rằng thanh thoát, nhưng mất đi lẳng lơ, muội muội có thể hiểu lời nói của Bổn cung không?"

"Bốn chữ ung dung hoa lệ, chỉ có tỷ tỷ mới làm được nổi, cho dù tần thiếp mặc những quần áo này, cũng không lộ ra được vẻ ung dung hoa lệ đó, sao dám noi theo tỷ tỷ." Miệng tuy rằng khiêm tốn, nhưng trong lòng lại đem tổ tông tám đời của Ngọc Dung ra mắng mấy lần, phỏng chừng trước kia những y phục mà Phù phi thích cũng là do Ngọc Dung mê hoặc đi.

"Ừ." Ngọc Quý phi đụng vào cái đinh mềm, miệng cười nhất thời chợt tắt, dặn Bích Diệp cùng Bích Ngô chiếu cố chủ tử nhà mình thật tốt rồi rời đi.

Phù Lạc không chút khí chất co quắp ngồi ở trên giường, nói chuyện với nữ nhân trong cung cũng thật mệt.

Điện Thể Nguyên

Tổn thương vì chuyện của Lý ma ma cuối cùng cũng trôi qua, muốn ngốc ở trong cung này cũng cần phải quen với cái chết và máu tanh. Lúc Phù Lạc lại bước vào điện Thể Nguyên, liền chứng kiến một đám nữ nhân giống như bị điên, không biết đang quần ma loạn vũ cái gì. Cuối cùng mới biết được đây là thỉnh phong vũ mà tú nữ khoá trước biểu diễn, Phù Lạc thật sự cảm thấy có một chút hương vị Thần thù của Tát Mãn giáo, khiến cho nữ tử đủ mọi độ tuổi này nhảy lên chỉ sợ cũng không hơn việc khiến Trư Bát Giới nhảy đẹp được bao nhiêu.

Có điều làm cho người ta buồn cười chính là Ngô ma ma đang múa dẫn đầu kia, nhảy giống như một con tinh tinh đen vậy.

"Ngô ma ma, điệu múa bà đang dạy đây là điệu gì vậy?"

"Hồi nương nương, lão nô đang dạy các tú nữ thỉnh phong vũ."

"Thỉnh phong vũ là múa như thế này à, ban đầu là ai biên luyện?"

"Hồi nương nương, lão nô cũng không biết. Lão nô cũng chỉ là một lần học được từ ma ma giáo tập."

"Nói như vậy thỉnh phong vũ này chẳng qua là mỗi đời ma ma giáo tập truyền xuống dưới có phải không? Không phải lão tổ tông quy định múa như vậy đúng không?"

"Này, này, hồi nương nương, lão nô cũng không biết."

"Lui ra đi. Sau này không cần dạy những tú nữ này thỉnh phong vũ nữa, về phần thỉnh phong vũ Bổn cung tự có an bài."

Phù Lạc nghĩ khóa trước hoàng đế được chứng kiến phi tử mà mình sắp sửa sủng ái múa điệu múa đệ nhất lại là như vậy, biểu tình nhất định rất đẹp mắt, xem ra Lăng Nhã Phong bị thương ở chân nhưng thật ra lại là nhân họa đắc phúc, thoát được trò khôi hài này.

"Bích Ngô, ngươi nói trong cung này ai múa tốt nhất?"

"Hồi nương nương, Liễu tiểu thư Liễu A Man ở Lê Uyển Viên hẳn là múa tốt nhất."

"Liễu tiểu thư?" Phù Lạc vô cùng tò mò đối với xưng hô của Bích Ngô với nàng ta, Bích Ngô là "lão nhân" trong cung, đối nhân xử thế cho tới bây giờ đều rất có chừng mực, huống chi là xưng hô với người. Từ tiểu thư trong cung chính là từ hi hữu.

"Bốn năm trước Liễu tiểu thư được hoàng thượng mời từ ngoài cung về chuyên trách giáo tập nhảy múa, phụ trách dạy múa ở yến hội lớn trong cung, nô tì cũng chỉ là từng thấy Liễu tiểu thư múa từ nơi rất xa, thật sự giống như nàng tiên. Nghe nói năm đó Liễu tiểu thư là vũ kỹ vang danh khắp thiên hạ, hoàng thượng nhìn nàng với con mắt khác, lễ ngộ có thêm, cho Liễu tiểu thư đãi ngộ không thua gì phi tử tam phẩm trong cung, nhưng Liễu tiểu thư cũng không phải phi tử, cho nên mọi người trong cung đều gọi nàng là Liễu tiểu thư."

"Bích Ngô, ngươi đi hỏi thăm xem Liễu tiểu thư ngày thường thích gì?"

Bích Ngô lên tiếng liền rời đi.

"Công chúa, người đây là đang tính toán ~~?"

Phù Lạc thản nhiên cười với Bích Diệp, cũng không đáp, trước khi chuyện chưa hoàn thành nàng cũng không muốn khiến cho quá nhiều người biết, nếu không lỡ làm hỏng thì sẽ có rất nhiều người chế giễu.

Bích Ngô rất mau trở về, đáng tiếc đáp án mang về đều không phải kỳ vọng của Phù Lạc. Nàng chỉ nói Liễu A Man ngày thường động tâm với tài múa, cả ngày chính là yêu vũ thành si, cái khác cũng không có gì ham. Đối với người như vậy thì khó cảm động nhất nhưng cũng dễ dàng cảm động nhất. Đáng tiếc Phù Lạc vừa khéo thiếu lễ vật khiến Liễu A Man cảm động. Ví dụ người thích tác phẩm âm nhạc thì có thể tặng khúc phổ, người yêu thích tranh thì có thể tặng danh họa, chính là người yêu vũ ở niên đại này, ngươi cũng không có VCD có thể đưa cho nàng ta, ngay cả vũ phổ cũng không có.

Dọc theo đường đi về hướng Lê Uyển Viên Phù Lạc đều thực không yên, không biết có thể mời được Liễu A Man hay không, dù sao với người muốn làm nghệ thuật cũng khó chơi hơn.

Chưa kịp bước vào Thính Hương Thủy Tạ, Phù Lạc từ rất xa đã thấy được thân ảnh đang múa lượn như mây bay nước chảy kia, một dải gấm trắng dài được nàng hạ bút thành văn, múa thành hoa cỏ, múa thành mây nước, múa ra tuyệt đại tao nhã, cũng múa ra cảm thụ của nàng đối với thế nhân. Khoảnh khắc nhìn nàng ấy múa, Phù Lạc cảm thấy có lẽ Liễu A Man mới là nữ nhân xinh đẹp nhất từ lúc nàng đến thế giới này.

Thấy nàng ấy vừa múa xong, Phù Lạc mới cho người vào thông báo.

"Dân nữ tham kiến Phù phi nương nương."

"Liễu tiểu thư không cần đa lễ, mau mau đứng lên." Phù Lạc tự mình tiến lên nâng nàng dậy.

Phù Lạc nhìn ra Liễu A Man nghi hoặc, hai người ngày thường chưa từng cùng xuất hiện như vậy, vì cái gì mà Phù phi muốn đích thân bái phỏng nàng đây?

"Thực không dám giấu diếm, ta lần này tới là có việc cầu Liễu tiểu thư." Phù Lạc cố ý xưng ta, mà không xưng Bổn cung, chính là không muốn cho nàng ấy có cảm giác cao cao tại thượng. Phù Lạc đến gần mới phát hiện vị Liễu tiểu thư này tuy rằng mi thanh mục tú, so với mỹ nhân hậu cung lại tuyệt đối không được xưng là mỹ nữ, nhưng lúc nàng ấy nhảy múa, liền khiến mỹ nữ hậu cung đều trở nên kém hơn, khi đó nàng ấy dường như có loại khí thế của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cái loại khí thế chỉ có trên trời này làm cho người ta si mê say đắm, Phù Lạc có thể hiểu được một chút việc hoàng đế đối đãi nàng ấy với con mắt khác, thời đại này người đối âm nhạc điệu múa đều vô cùng nhiệt tình cùng sùng bái.

"Dân nữ không dám."

"Liễu tiểu thư cũng biết việc tú nữ mới vào cần phải múa thỉnh phong vũ đi, ta chính là muốn mời tiểu thư có thể làm giáo tập cho thỉnh phong vũ lần này."

"Dân nữ không dám, gần đây dân nữ vâng mệnh tập điệu "Nguyệt đản", đã rất khó khăn để ứng phó, mong nương nương rộng lượng." Liễu A Man cô cùng sảng khoái cự tuyệt, nàng tuy rằng không biết vị nương nương này vì cái gì đột nhiên tốt bụng muốn mình dạy tú nữ múa, nhưng đấy nhất định cũng là một loại thủ đoạn tranh sủng của hậu cung, nàng từ trước đến nay luôn không muốn liên lụy tới những phân tranh này.

"Vậy coi như xong, có điều ta vẫn có một lễ vật nho nhỏ đưa cho Liễu tiểu thư, xin tiểu thư hãy nhận lấy." Nói xong cũng không chờ đợi nàng ta nói thêm mấy lời vô công không thể nhận lộc linh tinh gì đó liền đứng dậy rời đi.

Sau khi bước nhanh đi ra khỏi Thính Hương tiểu tạ thanh tân nhã trí, lập tức chậm lại cước bộ, đếm từng bước một, lo sợ Liễu A Man cứ để cho mình đi như vậy.

"Phù phi nương nương xin dừng bước."

Nghe thấy Liễu A Man gọi, Phù Lạc cười cười vì mưu kế nhỏ của mình đã thực hiện được, sau khi xoay người lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Chương 12: Giầy múa ba-lê

"Phù phi nương nương nhờ vả, A Man tự nhiên hết sức, tạ ơn lễ vật của nương nương." Liễu A Man cúi xuống thật sâu.

"Hết thảy liền nhờ Liễu tiểu thư." Phù Lạc không đoán sai, người như Liễu A Man tự nhiên là vô công sẽ không nhận lộc, chỉ khi nào cự tuyệt không được cái "Lộc" kia, thì chỉ có thể đáp ứng nhờ vả.

Thính Hương Thủy Tạ

Phù Lạc đi rồi, Liễu A Man bảo thị nữ nhanh chóng đuổi theo Phù phi, trả lại đồ cho nàng. Đáng tiếc sau khi thị nữ tiếp nhận đồ được bọc bằng tơ gấm kia, đồ vật bên trong không cẩn thận trượt ra ngoài. Đây đương nhiên là Phù Lạc sai người cố ý không bọc kỹ đồ vật này, nếu không lỡ Liễu A Man không nhìn thấy đồ bên trong, chẳng phải uổng phí "toàn bộ" công sức sao.

Vật như vậy ở hiện đại là đồ quá bình thường, đáng tiếc ở hoàng triều Viêm Hạ lại là lần đầu tiên xuất hiện, đó chính là một đôi hài múa ba-lê tinh xảo khéo léo của hiện đại. Mặt giày thêu bằng gấm trắng, dùng dây đai hồng nhạt cài chặt, mũi giày đính một viên Dạ Minh Châu lớn cỡ hạt Long Nhãn, đơn giản lịch sự tao nhã, nếu nhảy múa vào ban đêm lại càng thêm kinh tài tuyệt diễm.

Liễu A Man mở to hai mắt, "A!" Sợ hãi than ra tiếng. Thị nữ lại không cách nào lý giải được ngạc nhiên của Liễu A Man, chẳng qua chỉ là một đôi giầy xinh đẹp mà thôi.

Nhưng Liễu A Man liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ độc đáo của đôi hài này. Đế hài hơi mỏng, mềm mại nhẹ nhàng, sẽ không hạn chế vũ bước linh động chút nào, mũi giày rộng dẹt lại dày, sẽ bảo hộ ngón chân yếu ớt của người múa rất tốt (Tuy rằng không giống ba-lê bình thường có đệm ngón chân, nhưng trong điệu múa của hoàng triều Viêm Hạ cũng không thiếu khuyết đệm bước mà).

Đúng là vừa có một màn này, Liễu A Man mới có thể lưu lại Phù Lạc, đáp ứng vì nàng thật sự không cự tuyệt được đôi hài cho người múa này.

Mà Phù Lạc lại nghĩ trong lòng, Liễu A Man quả nhiên có nhãn lực, biết thưởng thức lễ vật của mình, nếu đổi cho người hữu danh vô thực chỉ sợ cũng sẽ không biết đôi giày kia trân quý.

Lúc các tú nữ ở điện Thể Nguyên biết được Liễu A Man muốn đích thân đến dạy các nàng múa, đều sôi trào. So với các nàng cao hứng, thì những người khác lại chưa hẳn.

Cung Khánh Đồng Ngọc quý phi

"Cái gì, nàng ta lại có thể mời được Liễu A Man đến dạy tú nữ thỉnh phong vũ, nàng ta điên rồi sao? Suốt ngày cũng chỉ biết làm chuyện ngu xuẩn như thế, Bổn cung tại sao có thể có loại muội muội này chứ."

Cung Vân Tường Lan Hiền Phi.

"Tại sao Liễu A Man đáp ứng Phù phi?" Vẫn là Lan Hiền Phi hỏi tới trọng điểm, nàng biết Liễu A Man tâm cao khí ngạo, nữ tử này ngay cả sủng ái của hoàng thượng cũng có thể cự tuyệt, còn có cái gì có thể đánh động nàng đây?

"Nô tì cũng không biết. Chỉ biết là Phù phi tự mình đi Thính Hương thủy tạ mời nàng."

"Bổn cung thấy không hẳn đơn giản như thế, ngươi tiếp tục đi điều tra."

Điện Thể Nguyên Lăng Nhã Phong

Nghe được tin tức từ thị nữ bên người thì Lăng Nhã Phong có thất thần trong chớp mắt, nàng tự cho là xem hiểu toàn bộ nương nương trong cung, nhưng đối với Phù phi này lại càng ngày càng nhìn không thấu. Chỉ là nàng rất nhanh đã khôi phục thần sắc bình tĩnh, một lần nữa đưa tay đặt ở trên danh cầm "Hạc Ngâm". Nàng yêu thương vỗ về huyền cầm, nàng có đủ tự tin hiểu rõ khóa tú nữ lần này kỹ thuật nhảy của bất luận kẻ nào cũng không thể so được với tiếng đàn của nàng, ngoại trừ ~~. Bất quá nàng đã loại trừ chướng ngại của mình, cho dù Phù phi mời tới Liễu A Man cũng không thay đổi được sự thật nàng sẽ hấp dẫn ánh mắt hoàng thượng.

Ngọc quý phi hổn hển khẩn cấp cho đòi Phù Lạc tới cung Khánh Đồng. "Muội điên rồi sao?"

"Quý phi nương nương nguôi giận. Phù Lạc cũng là nghe theo nương nương phân phó mà."

"Bổn cung phân phó, khi nào thì Bổn cung phân phó muội làm loại sự tình này." Ngọc quý phi phẫn nộ khiến khuôn mặt đẹp đẽ quý giá trở nên dữ tợn, Phù Lạc vì nàng ta mà âm thầm may mắn hoàng thượng không nhìn thấy một màn này.

"Sau khi Lăng Nhã Phong bị thương vẫn luôn theo khuôn phép cũ, tần thiếp thật sự không tìm ra lý do làm khó nàng, cha của nàng là đại thần đức cao mong trong trong triều, tần thiếp cũng sợ đến lúc đó hoàng thượng sẽ truy cứu, cho nên đành phải mời đến Liễu A Man dạy tú nữ múa, chỉ nguyện đem lực chú ý của hoàng thượng từ trên tiếng đàn chuyển dời đến kỹ thuật nhảy."

"Muội không cần làm ra vẻ khôn ngoan, tài đánh đàn của Lăng Nhã Phong có một không hai hiện nay, mấy năm trước hoàng thượng cải trang đến nhà nàng cũng đã tán dương qua tiếng đàn 'Khúc uyển nhu lệ, tuyệt thế phi mị' của nàng ta." Tuy rằng Ngọc Quý phi còn đang trách cứ Phù Lạc, nhưng ngữ khí đã dịu đi.

"Nương nương trách cứ rất đúng, là tần thiếp lo lắng không chu toàn, mong rằng nương nương thứ tội."

Trở lại Hạm Đạm Hiên của mình, Phù Lạc cũng tự hỏi qua, vì sao làm như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kết luận vì mình hẳn là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, cảm thấy được hậu cung của Long Hiên đế không đủ phong phú, hí kịch hóa không đủ phấn khích, nhưng cũng có một loại tâm tình chính mình hãm sâu vào lồng giam, sợ người khác không hãm vào ích kỷ ác độc, Phù Lạc âm thầm khinh bỉ chính mình ở dưới đáy lòng hồi lâu. Phù Lạc nghĩ thầm, dù sao cuối cùng không phải chết ở trong âm mưu chính là chết vì vương quyền, cứ để cho âm mưu càng thêm mãnh liệt hơn đi.

Từ sau khi Liễu A Man đến điện Thể Nguyên dạy các tú nữ múa vào mỗi sáng sớm, Phù Lạc liền tạm thời từ bỏ thói quen ngủ nướng, mỗi ngày ân cần đến điện Thể Nguyên, nhìn không rời mắt lẻn học nghệ, ai bảo nàng cảm thấy hứng thú đối với ca múa chứ, đối với những thi họa kỳ nghệ linh tinh gì đó lại hoàn toàn không có hứng thú, nếu không phải vì sinh tồn ở nơi này, nàng tuyệt đối không có khả năng luyện chữ. Mỗi ngày nhìn Liễu A Man dạy, bản thân liền nhốt mình ở trong phòng tập theo, bất diệc nhạc hồ.

Mà lần này thỉnh phong vũ cũng là Phù Lạc cùng Liễu A Man hợp lại thiết kế, vũ danh 《Thiên Nữ Tán Hoa》. Điệu múa này vừa cát tường lại tuyệt đẹp, sau khi Phù Lạc đưa ra, hai mắt Liễu A Man nhất thời phát sáng lên.

"Ý tưởng của nương nương quả nhiên có ý mới. A Man cũng nên đi tập điệu múa này."

Phù Lạc nghe xong, trong lòng lại âm thầm khách sáo một chút bản thân đạo văn.

Chứng kiến Liễu A Man phiêu dật như tiên, tay áo như nước tung bay, bước nhẹ lướt ở giữa sân, Phù Lạc lại đắm chìm không thể tự kiềm chế.

"Tài múa của Liễu tiểu thư thật sự là xuất thần nhập hóa, không người có thể so sánh mà."

"Nương nương quá khen, chẳng qua chỉ là kỹ năng vụng về. Nghe nói tài múa của công chúa Lê Cơ ở Ấn Gia quốc mới là đương thời nhất tuyệt, có truyền thuyết lúc nàng nhảy múa bách điểu đều tụ tập, làm bạn nhảy với nàng đó."

Nhìn Liễu A Man một bộ dạng mê mẩn, Phù Lạc cũng không khỏi ảo tưởng đến cái loại trường hợp thần thoại này.

"Thực khó tưởng tượng người có tài múa xuất chúng hơn so với Liễu tiểu thư, chỉ sợ cũng chỉ ở trên trời mới có thôi."

Minh sư xuất cao đồ, có đệ nhất vũ kỹ Viêm Hạ Liễu A Man này làm thầy, tú nữ được tuyển lại đều như hoa mẫu đơn, thông minh tú tuệ, hiệu quả của khúc 《 Thiên Nữ Tán Hoa 》này chỉ cần suy nghĩ là biết.

Chính là Liễu A Man lại ra một nan đề cho Phù Lạc.

"Nương nương, điệu múa này đến cuối còn cần một người múa dẫn đầu dâng hoa, người này vẫn là do nương nương quyết định đi."

Phù Lạc biết người này nếu không tuyển tốt, một khi tuyển ra, nàng ta rất có thể sẽ trở thành vật hi sinh giữa những tranh đấu của tú nữ. Trầm ngâm hồi lâu, Phù Lạc nói: "Vậy đành nhờ Liễu tiểu thư. Động tác dành cho người múa dẫn đầu kia mong rằng tiểu thư có thể dạy cho tất cả tú nữ, ngày thường Bổn cung sẽ quan sát, đến ngày thỉnh phong vũ sẽ tuyển ra người múa dẫn đầu."

"Nương nương lo lắng quả nhiên chu đáo." Liễu A Man hiểu rõ khẽ cười.

Chương 13: Hoàng thượng giá lâm

Ngày thỉnh phong vũ có người mong ngóng có người sợ hãi rốt cuộc đã tới.

Phù Lạc chọn một bộ cung trang lộ tà áo bằng vân sa màu xanh da trời thêu chỉ bạc, khoác một chiếc áo cùng màu cùng chất lụa gấm, quý nhã lại đơn giản, trang dung lại chọn phấn hoa đào làm màu chủ đạo, ánh trên đôi môi như đóa hoa phấn hồng mềm mượt chiếu ra từ trong gương vẻ mị nhãn trời sinh, thuần chân kết hợp với mị hoặc, hé ra khuôn mặt đảo lộn chúng sinh như là nhân vật chính ngày hôm nay. Bích Ngô nhẹ nhàng dán kim điền lên cho nàng, Bích Diệp thì bưng hộp trang sức đến.

Vừa mở ra nhìn, bên trong rực rỡ muôn màu đều là của hồi môn quốc vương Ngọc Chân tặng sau khi Phù Lạc xuất giá. Trong đó chói mắt nhất là một đóa hoa phù dung ngậm lá chạm ngọc trắng trông rất sống động. Đóa hoa được làm mỏng như giấy, đường vân trên cánh hoa động lòng người giống như thật, khiến Phù Lạc lần đầu nhìn thấy liền yêu đóa hoa này. Vừa vặn phối được với quần áo hôm nay, cho nên Phù Lạc liền dùng đóa hoa này, cùng mấy trâm gài trân châu.

Mọi người đều biết hôm nay là ngày của các tú nữ, Phù Lạc tự nhiên sẽ không mặc trang phục lộng lẫy cướp mất nổi bật của các nàng. Chỉ là thiên sinh lệ chất khó bỏ mà, đáy lòng Phù Lạc âm thầm tự khen một phen.

Điện Thể Nguyên.

"Nương nương quyết định cho ai múa dẫn đầu dâng hoa chưa?" Liễu A Man hỏi ngay trước mặt toàn bộ tú nữ. Cũng không thể nói nàng không có tư tâm, nàng chính là không muốn để những tú nữ này nghĩ cách cho bản thân ra chủ ý với Phù phi.

"Để Vân Nhược múa dẫn đầu đi."

Nghe thấy Phù phi nói ra tên mình thì Vân Nhược quả thực sợ ngây người, nàng không thể tin nổi vị trí tốt như vậy sẽ rơi ở trên người mình. Nàng bất quá là nữ nhi của một quan huyện ở phủ Tây Châu, ở trong cung không chỗ nương tựa này, luận diện mạo trước đông đảo mỹ nữ cũng không gọi là xuất chúng, mà nay cơ hội tốt được biểu hiện tài năng ở trước mặt hoàng thượng này lại có thể rơi vào trên người mình.

"Bạch tiểu chủ còn không mau tạ ơn Phù phi nương nương." Ngô ma ma ở một bên nhắc nhở.

Nàng này mới hồi phục lại tinh thần tạ ơn. Những tú nữ khác nhìn ánh mắt của nàng nhất thời nổi lên biến hóa, có hâm mộ ghen tị, có khinh thường châm chọc. Liễu A Man lại càng hiểu biết sâu về Phù Lạc, người nàng chọn đúng là Bạch Vân Nhược có kỹ thuật nhảy xuất chúng nhất trong nhóm tú nữ năm nay.

Phù Lạc tự mình tiến lên kéo tay Vân Nhược đi lên phía trước đội ngũ. "Vân Nhược muội muội hôm nay muội nhất định phải biểu hiện thật tốt."

"Vân Nhược, Vân Nhược sợ hãi." Bạch Vân Nhược rụt rè nói.

"Đừng sợ, Bổn cung cho muội múa dẫn đầu tự nhiên là bởi vì tài múa của muội xuất chúng nhất."

Nói tới chỗ này, ánh mắt Bạch Vân Nhược lại đột nhiên buồn bã. "Vốn người múa dẫn đầu này hẳn là Ngụy Lan tỷ tỷ làm, tỷ ấy mới là người múa tốt nhất mà."

Phù Lạc thầm cả kinh, sao lại cố tình là nàng làm tổn thương Lăng Nhã Phong đây? Nếu như là giả, như vậy một chiêu này của Lăng Nhã Phong thật đúng là một công đôi việc.

Phù Lạc an ủi vỗ vỗ tay nàng.

Điện Thừa Sơ

Đây đúng là nơi tiến hành tuyển chọn tú nữ hằng năm. Ngọc Quý phi cùng Lan Hiền phi phân biệt ngồi ở hai bên trái phải long ỷ, mà Phù Lạc thì ngồi ở phía bên phải Ngọc Quý phi, ngồi bên trái Lan Hiền Phi là Lệ Tiệp dư ăn mặc trang điểm xinh đẹp, kim quang chói mắt. Kế tiếp theo thứ tự là tần phi khác tiến cung trước, chính là Phù Lạc cũng không nhìn thấy thân ảnh thanh nhã ở trong những người này, Như Tần.

Bích Ngô nhạy cảm đã phát hiện nghi vấn của chủ tử, tức thời bổ sung một câu, "Như Tần nương nương thân mình không thoải mái."

Phù Lạc nhoẻn miệng cười với Bích Ngô, trong lòng thầm nghĩ nha đầu như vậy nếu thật sự là tâm phúc của mình, vậy tự nhiên là như hổ thêm cánh, nếu như là tâm phúc người khác, thì chỉ sợ thật sự là đệ nhất đại họa.

Trong lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, chỉ nghe nội giám lớn tiếng nói: "Hoàng thượng giá lâm."

Phù Lạc kích động đứng dậy, hoàng thượng, cái danh từ hoàng thượng này là cái gai trong lòng nàng. Nàng sợ, sợ ngày ấy người kia không phải hoàng thượng, lại sợ hắn là hoàng thượng. Nhớ tới ngày ấy liền mặt đỏ tai hồng, không dám nghĩ nhiều hơn nữa. Hôm nay bận rộn cũng chính là vì không để cho mình có nhàn hạ nhớ tới chuyện ngày ấy.

Nhìn thấy thân ảnh mặc long bào vàng kim thêu khổng tước vũ đang long hành hổ bộ bước vào điện Thừa Sơ, Phù Lạc không dám ngẩng đầu. Theo mọi người hành lễ vấn an về chỗ.

Đáng tiếc nàng không kìm nén được tò mò của mình, lặng lẽ quay đầu, đúng là khuôn mặt nhìn thoáng qua liền luyến tiếc rời mắt, tại sao lại có người có thể đẹp trai đến vậy chứ, có phải bởi vì hắn chiếm hữu rất nhiều tài nguyên hay không, cho nên hiện đại mới ít mỹ nam như vậy? Nhưng mặt hắn tựa như sương giá nghiêm trang, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt thâm thúy giống như biển cả dưới sông băng của Bắc Cực, đông lạnh khiến người ta phát run, trên người tỏa ra khí phách đế vương uy nghiêm, làm cho người ta khó có thể thân cận. Phù Lạc trong lòng thầm kỳ quái đêm đó tại sao mình lại lớn gan như vậy, dám giở trò với người này, nếu đổi lại hiện tại, cho mượn một ngàn lá gan Phù Lạc nàng cũng không dám.

Có lẽ là cảm ứng được ánh mắt nóng bỏng của Phù Lạc, Long Hiên đế quay đầu nhìn về hướng nàng. Trong nháy mắt Phù Lạc cùng hắn tiếp xúc ánh mắt, lập tức quay đầu lại, khuôn mặt dùng tốc độ siêu âm đỏ hồng mà nóng lên.

Phù Lạc lúng túng bưng chén rượu trên bàn lên uống, mãnh liệt kích thích làm cho nàng lập tức ho ra, lại lập tức lấy khăn tay che miệng. Đáy lòng Phù Lạc âm thầm tự trách mình biểu hiện giống như đứa ngốc, trên cổ đỏ hồng không biết là bởi vì e lệ rụt rè hay là cảm giác say lan tràn tới bộ ngực cánh tay.

Khóe miệng Long Hiên đế nhếch lên một tia tươi cười trào phúng, rất nhanh liền biến mất, làm cho người ta tưởng chính mình hoa mắt. Chứng kiến bộ dạng chật vật của Phù Lạc, Long Hiên đế không tự chủ được muốn cười. Xem ra trong khoảng thời gian này Phù phi quả nhiên rất nhiều lần, không hề cả ngày không biết điều quấn quít lấy mình, không hề cả ngày đánh phạt hạ nhân. Đảo mắt nhớ tới chuyện Lý ma ma, lại cảm thấy tất cả chuyện này đều là kỹ xảo của nàng, bản tính khó dời. Chân chính thay đổi cũng chỉ có phẩm vị vụng về kia, bây giờ nhìn lại cũng thuận mắt hơn, lúc này mới không cô phụ mỹ danh đệ nhất mỹ nhân Ngọc Chân quốc của mẫu hậu nàng.

Long Hiên đế ra hiệu, Vạn Toàn tuyên nhóm tú nữ yết kiến.

Đông đảo tú nữ tự động chậm rãi đi vào trong điện, mỗi người đều lấy ra bổn sự của mình, diêu duệ sinh tư. Phù Lạc còn sợ một tú nữ trong đó bị trật thắt lưng, phì một cái cười ra tiếng, nhận lấy ánh mắt hung tợn phía sau của Ngọc Quý phi, Phù Lạc lại bưng chén rượu lên che dấu, nhưng lần này không dám ho ra tiếng, rõ ràng nuốt rượu xuống rồi, thật vất vả sắc đỏ hồng mới tản đi lại phiêu lên hai gò má.

Kế tiếp các tú nữ biểu diễn thỉnh phong vũ 《 Thiên Nữ Tán Hoa 》.

Tú nữ tay cầm lẵng hoa ở giữa sân nhảy múa, theo gió ném ra từng cánh hoa tươi, Phù Lạc âm thầm may mắn khúc Thiên Nữ Tán Hoa này múa đúng vào lúc mùa xuân trăm hoa đua nở. Vũ bước không ngừng biến hóa lại sắp hàng, nhẹ nhàng không ngừng dưới hương vũ, tú nữ trông như Thiên nữ, khiến các chủ tử cung nhân đang ngồi ở một bên đều xem đến mê muội. Phối hợp với tiếng đàn tranh uyển chuyển mềm mại kia lại càng đạt tới hoàn mỹ.

Thoáng chốc hết thảy đều tĩnh lặng lại, giữa tiếng đàn tranh độc tấu nữ tử Bạch Vân Nhược mặc tố y tay cầm lẵng hoa chậm rãi múa ra. Yếu đuối mềm mượt, xấu hổ mang theo e sợ của nàng khiến cho Phù Lạc âm thầm khen hay, mỹ nhân tinh thuần như vậy nhất định có thể bắt được ánh mắt quen ăn sơn hào hải vị của hoàng đế.

Theo điệu múa của nàng, chúng nữ hướng nàng ném ra những cánh hoa còn lại trong lẵng, khiến cả người nàng đắm chìm bay múa trong những đóa hoa, thật sự giống như Thiên nữ ở Thiên giới hạ phàm, nàng chậm rãi múa gần như quỳ xuống, đem một đóa diêu hoàng lớn trình ở trước mặt hoàng đế, cái gọi là trước mặt cũng chính là chỗ cách trước mặt hoàng đế gần trượng.

"Hay, hay, thỉnh phong vũ năm nay rất có ý tứ. Nàng tên là gì, tiến lên đây để trẫm nhìn xem." Ở đây mỗi đôi mắt đều chăm chú nhìn vào trên người Bạch Vân Nhược. Phù Lạc cũng không ngoại lệ, chỉ là một tay cầm chim uyên ương, một tay cầm chén rượu có chút quái dị. Bất quá Phù Lạc thích ăn món điểm tâm ngọt, nhất là điểm tâm do ngự thiện phòng chuẩn bị lại càng xa hoa, sắc hương vị đều tốt, khiến Phù Lạc không thể chống cự nổi loại hấp dẫn này, đến nỗi Phù Lạc có chút uống rượu thêm can đảm.

"Nô tì, nô tì Bạch thị Vân Nhược, người phủ Tây Chu huyện Thanh Tuyền."

Long Hiên đế ban thưởng cho nàng một miếng Ngọc Như Ý, khiến đông đảo tú nữ ghen tỵ.

"Vừa rồi là ai đánh đàn tranh?"

Ngọc quý phi hít một hơi, vốn còn âm thầm vui mừng ánh mắt hoàng thượng bị Bạch Vân Nhược hấp dẫn, ai ngờ hắn vẫn chú ý đến tiếng đàn kia.

"Hồi hoàng thượng, là tú nữ Lăng Nhã Phong khảy đàn." Ngô ma ma tiến lên trả lời.

"Tuyên."

Chương 14: Hãm hại trong điệp hạnh

Lăng Nhã Phong dưới muôn vàn ánh mắt, tao nhã an tĩnh đi lên trước mặt hoàng đế, thực có chút phong phạm của siêu sao Thiên vương hiện đại đi trên thảm đỏ Oscar.

Nàng mặc cung trang váy dài yên hà tử, tà váy lụa mỏng, phiêu phiêu như tiên. Trên đầu cài một nhánh lan Hồ Điệp tươi mới, đơn giản nhưng không chút ảnh hưởng đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Lúc nàng đi tới, thoảng đến một mùi hoa nhàn nhạt, như lan mà không phải lan, mùi thơm kéo dài.

Phù Lạc nhìn Lăng Nhã Phong chậm rãi đi tới, không thể không thừa nhận, chính mình đã trở thành một thanh đao loại trừ chướng ngại cho nàng ta. Dưới tình huống trước đó, nàng có thể không ngại giúp Lăng Nhã Phong đạt được mục đích của nàng ta, nhưng cái dạng không biết bị lợi dụng này, quả là tổn thương đến tự ái của mình. Sau khi nhận lấy ánh mắt chỉ trích như đao của Ngọc Quý phi, cảm giác xấu của Phù Lạc đối với Lăng Nhã Phong lại tăng thêm, vì bản thân ngu xuẩn mà không nói gì. Có lúc lại suy nghĩ có lẽ kết quả của tất cả chuyện này đúng là bản thân không can thiệp, chính mình có khi cũng không biết ý tưởng đang ẩn bên trong mình.

Có điều nhìn Lăng Nhã Phong lấy phương thức rêu rao như vậy xuất hiện, nàng ta dường như cũng không muốn giấu tài ở hậu cung, mà muốn lao vào thánh sủng, Phù Lạc cũng không biết nên bái phục tự tin của nàng ta, hay là thương tiếc tương lai của nàng ta.

"Dân nữ Lăng thị Nhã Phong vấn an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Lăng thị?" Long Hiên đế cau mày, lại đột nhiên giãn ra. "Nàng là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư Lăng Dực Vân, trẫm nhớ ra rồi, mấy năm trước trẫm đi quý phủ của Lăng Thượng thư còn từng nghe nàng đánh đàn, hiện giờ nhớ tới còn hơn năm đó, cầm nghệ của nàng lại tiến bộ không ít."

Lăng Nhã Phong vừa nghe Long Hiên đế cư nhiên còn nhớ rõ tiếng đàn năm đó của mình, sóng mắt lưu chuyển, đôi má lúm ửng hồng, dung sắc như vậy xuất hiện ở trên mặt mỹ nhân đệ nhất kinh thành lại càng đoạt hồn người. Nàng mặt ngoài mặc dù có ý kinh ngạc, đáy lòng lại thập phần tự tin Long Hiên đế sẽ nhớ đến mình. "Đa tạ hoàng thượng khích lệ, dân nữ không dám."

Long Hiên đế ban cho Lăng Nhã Phong một đôi vòng ngọc Phỉ Thúy, nàng yên nhiên lui ra.

Lúc sau Vạn Toàn tuyên bố hoàng thượng phong thưởng cho các vị tú nữ. Bốn mươi chín tú nữ Long Hiên đế để lại chín người, còn lại hoặc là làm cung nữ thượng đẳng trong cung, hoặc là cho làm thê thiếp của những hoàng tử hoàng thích khác, thật sự là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn.

Trừ Lăng Nhã Phong cùng Bạch Vân Nhược, những tú nữ khác được phong đều là từ bát phẩm thấp nhất. Bạch Vân Nhược được phong làm thất phẩm tuyển thị, ban thưởng hào Vân, nhập vào Thiên Điện cung Quỳnh Du của Lệ Tiệp dư. Mà Lăng Nhã Phong lại trở thành phi tử đầu tiên của Long Hiên triều lấy thân phận tú nữ tiến phong làm Chính tần ngũ phẩm, ban thưởng hào Tĩnh, chủ vị cung Tĩnh Linh.

Kế sau phần phong thưởng hôm nay chính là điệp hạnh, thời khắc mong ngóng nhất của tú nữ. Hoàng thượng sẽ dựa vào việc Hồ Điệp dừng lại ở trên búi tóc của ai mà lựa chọn tiểu chủ thị tẩm tối nay. Ở hậu cung Viêm Hạ, phi tần từ ngũ phẩm trở xuống đều gọi là tiểu chủ, ở lại Vô chủ điện, ngoài ngũ phẩm mới có thể nhập chủ các Cung chủ điện.

Các tú nữ chia thành hai hàng đứng ở giữa điện Thừa Sơ, nội giám mở ra lồng sắt nuôi Hồ Điệp, Hồ Điệp kia liền hướng tú nữ cài hoa tươi bay đi, mỗi người đều yên lặng không dám động, sợ kinh động Hồ Điệp, không chịu dừng lại ở trên đầu của mình.

Hồ Điệp sau khi quanh quẩn trên đầu của chúng nữ một hồi, nhẹ nhàng quay lại, thẳng hướng bay đến trên đầu Phù Lạc, dừng ở trên đóa hoa Phù dung chạm ngọc kia. Tất cả mọi người đang ngồi đều thay đổi sắc mặt, Phù Lạc vốn bởi vì say mà hai gò má phấn hồng thoáng chốc trở nên trắng bệch, nàng biết mình gây rắc rối rồi, hơn nữa còn không biết là vì sao?

"Phù phi lớn mật, hôm nay chính là ngày điệp hạnh của tú nữ, ngươi lại dám tự tiện cài hoa tươi." Ngọc Quý phi quát to, oán khí tích luỹ ngày thường với Phù Lạc rốt cuộc tìm được chỗ phát.

Phù Lạc nhanh chóng tiến lên giữa điện, quỳ xuống trước mặt hoàng thượng. "Tần thiếp không hề cài hoa tươi, xin Hoàng thượng minh xét." Lúc này đây Phù Lạc không cúi đầu, mà không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt của hắn, bởi vì chỉ có người vô tội mới có thể vô tội nhìn thẳng vào ánh mắt người khác như thế, Phù Lạc cho là vậy.

"Phỉ Ngọc, đem đóa hoa trên đầu Phù phi mang đến cho Bổn cung nhìn một cái."

Phỉ Ngọc hung hăng tháo xuống Ngọc Phù Dung trên đầu Phù Lạc, lôi kéo sợi tóc khiến nàng đau đến mức không tự chủ nước mắt doanh tròng, như rơi mà không rơi. Còn nha đầu Phỉ Ngọc thì cho là mình có Ngọc Quý phi làm chỗ dựa, một chủ tử duy nhất trong hậu cung mà Phù phi không dám khi nhục, vả lại xem tình hình hôm nay, phỏng chừng Phù phi cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, ai bảo Phù Lạc ngày thường danh tiếng vô cùng xấu, hạ nhân nếu có cơ hội chỉnh nàng tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

"Đây là, đây là quốc bảo 'Hàm Hương Ngọc Phù Dung' của Ngọc Chân quốc. Ngươi còn muốn nguỵ biện, Phù phi. Hàm Hương Ngọc Phù Dung này tuy rằng không phải hoa tươi, nhưng nếu người cài hoa sau khi uống rượu, hoa này sẽ phát ra kỳ hương, Hồ Điệp kia không phải là bị hương vị này hấp dẫn sao? Ngươi biết rõ hôm nay chính là điệp hạnh của tú nữ, lại vẫn dám tranh đoạt tình nhân, lại có thể dùng đến chiêu số ti tiện bực này đến tranh thủ tình cảm, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Phù Lạc nhìn về phía tỷ tỷ sợ mình không chết, tỷ tỷ dám tự chủ trương trước khi hoàng thượng lên tiếng, trong lòng vì Phù phi thật sự đã chết mà âm thầm bi ai, hai tỷ muội như vậy có thể ở trong cung mà một bước lên mây cho tới hôm nay, Phù Lạc càng thêm khẳng định hoàng thượng nhất định là bởi vì nguyên nhân khác mới ẩn nhẫn đến giờ, chỉ là không biết hôm nay hắn còn có thể tiếp tục ẩn nhẫn hay không.

"Ngọc Dung, hôm nay cao hứng như thế cũng đừng trách cứ Phù phi. Nếu Phù phi đã tưởng niệm trẫm như vậy, hôm nay trẫm sẽ ngủ lại Hạm Đạm Hiên. Chỉ là sai lầm hôm nay Phù phi phạm phải cũng không được tái phạm, phạt đóng cửa suy ngẫm ba tháng đi."

"Tạ hoàng thượng ân điển." Phù Lạc đờ đẫn tạ ơn quay về chỗ ngồi. Không nghĩ tới hoàng thượng không chỉ không trừng phạt mình, ngược lại tối nay còn muốn sủng hạnh Hạm Đạm hiên, nghĩ đến đây trong lòng Phù Lạc băng hàn một trận, sau khi nguyên nhân khiến hoàng thượng ẩn nhẫn mất đi rồi, còn không biết mình sẽ rơi vào kết quả bi thảm như thế nào đây.

Ngọc Quý phi ngạc nhiên, Lan Hiền phi hiểu rõ, Lăng Nhã Phong lạnh lùng.

Cung Khánh Đồng

"Nương nương, tâm tình hôm nay của hoàng thượng thật sự rất tốt, Phù phi làm như vậy ngài ấy cũng không trừng phạt nàng ta?"

Ngọc Quý phi quay đầu lại hung hăng trừng Phỉ Ngọc. Muội muội Phù Lạc này ở trong cung trừ bỏ gây cho mình thêm phiền toái thì cái gì cũng không biết, hôm nay nàng ta may mắn vô sự, sau này còn không biết sẽ phạm phải sai lầm lớn gì liên luỵ đến chính mình. Hôm nay vốn định bày ra bộ dáng quân pháp bất vị thân(1) biếm nàng ta xuống, đoạn tuyệt quan hệ với mình, không thể tưởng được hoàng thượng lại miễn trách phạt nàng ta, tuyệt không giống hoàng thượng ác liệt lãnh khốc ngày thường. Hoàng thượng vẫn luôn thưởng phạt phân minh, hôm nay lại rõ ràng thiên vị Phù Lạc, nhớ tới hôm nay Phù Lạc thay đổi trang dung, hoàng thượng phá lệ ở Hạm Đạm Hiên ngủ lại suốt cả đêm, chẳng lẽ ~~. Nghĩ đến đây oán hận của Ngọc Quý phi đối Phù Lạc lại sâu thêm một tầng. Trước đó vài ngày cũng không thấy hoàng thượng sủng ái nàng, cho nên xem nhẹ rất nhiều, hôm nay mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Ngọc Quý phi hối hận không thôi.

Cung Vân Tường

"Nương nương, hôm nay vì sao hoàng thượng không trừng phạt Phù phi?" Thị nữ Lan Tâm bên người Lan Hiền Phi nói.

Lan Hiền Phi không trả lời vấn đề của thị nữ, ôn nhu cười, chuyện hôm nay tuyệt không ảnh hưởng tâm tình của nàng, bởi vì nàng biết hoàng thượng vì cái gì mà đối với Phù phi như vậy, cũng biết kết cục sau này của Phù phi tuyệt sẽ không tốt.

Trước mắt đúng là thời khắc mấu chốt nhất để hoàng triều Viêm Hạ mượn đường Ngọc Chân quốc tấn công Thanh Quân quốc, hoàng thượng làm sao có thể dưới tình huống như vậy trừng phạt công chúa Phù Lạc - nữ nhi mà quốc vương Ngọc Chân quốc thương yêu nhất đây. Bất quá ngày Ly Vương Sư thắng lợi trở về triều cũng sẽ không quá lâu, ngày lành mà Ngọc Dung cùng Phù phi ở trong cung cũng sắp chấm dứt rồi, nghĩ đến đây trong lòng Lan Hiền phi lại càng cao hứng, hoàng thượng đối với các nàng càng tốt, lại càng lộ ra sau này các nàng bị trừng phạt càng thảm.

Lan Hiền phi là một trong những phi tử hầu hạ lâu nhất bên người Long Hiên đế, nàng biết rõ hoàng thượng lãnh ngạo cô tuyệt hận nhất là người làm trái ý chí ẩn nhẫn của mình, người càng khiến cho hắn nhẫn nại lâu thì sẽ chết càng thảm. Ví dụ vị Vương gia từng quyền khuynh một thế kia, vọng tưởng hành thích vua đoạt ngôi, Long Hiên đế tuổi nhỏ ít quyền cũng từng ẩn nhẫn, cuối cùng vị Vương gia kia chết không toàn thây, trong nhà trai tráng giết hết, toàn bộ nữ tử sung làm quan kỹ hạ đẳng nhất, trải qua những ngày mịt mù tăm tối. Hoàng thượng cũng từng đặc biệt chiếu cố, những nữ tử kia tuyệt đối không thể chuộc thân, chỉ có thể vĩnh viễn bị tra tấn tới chết.

Cung Tĩnh Linh

"Chúc mừng tiểu thư trở thành Tĩnh Tần, đây chính là lần đầu tiên của triều ta, tiểu thư nhất định sẽ trở thành phi tử hoàng thượng sủng ái nhất, lão gia mà biết không biết sẽ cao hứng thế nào đâu. Chỉ là Phù phi kia cũng hơi quá đáng, hôm nay lại cũng tới tranh thủ tình cảm ~~" Thị nữ Ti Thiến bên người Lăng Nhã Phong nói.

"Nàng ta sẽ không đắc ý được lâu đâu." Lăng Nhã Phong lời thề son sắt nói, nàng sẽ không chia sẻ sủng ái của hoàng thượng cho người khác.

Hạm Đạm Hiên

"Công chúa." Bích Diệp nhút nhát nói.

"Bích Ngô ngươi đi hâm nóng một bầu rượu cho Bổn cung."

Chờ Bích Ngô đi xuống, Phù Lạc chăm chú nhìn Bích Diệp hồi lâu, mới nói: "Việc hôm nay không trách ngươi, là Bổn cung quên. Ngươi đi xuống đi, Bổn cung muốn ở một mình."

Hôm nay liên tục hai lần đả kích, rốt cục khiến Phù Lạc ý thức được sự thật. Nơi này là hậu cung tràn ngập âm mưu lốc xoáy, vốn là không biết bị người lợi dụng trở thành con dao thu dọn chướng ngại, sau đó là bị người hãm hại tranh thủ tình cảm, thiếu chút nữa là chết. Cuộc sống an bình hai tháng này khiến Phù Lạc thả lỏng cảnh giác, hôm nay như một hồi chuông cảnh tỉnh làm cho nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, ý thức được chính mình đã quá ngây thơ rồi.

Bích Diệp, Bích Diệp, vì cái gì mà nàng ta không bưng hộp trang sức khác tới, lại cố tình lấy ra hộp đựng Hàm Hương Ngọc Phù Dung, thứ đồ chói mắt như vậy nằm ở trong hộp, Phù Lạc muốn xem nhẹ cũng không được. Chỉ là Phù Lạc còn không biết là ai ở sau lưng sai khiến Bích Diệp, suy tư đấu tranh hồi lâu, vẫn quyết định không động Bích Diệp, nếu đã biết Bích Diệp là gian tế của người khác, chính mình còn có thể đề phòng, nếu tùy tiện xử lý, không chỉ đả thảo kinh xà, vạn nhất người nọ xếp vào cơ sở ngầm khác chẳng phải là lại càng không thể đề phòng.

Vừa suy tư vừa vô tri vô giác uống rượu mà Bích Ngô đưa tới, thế giới trước mắt bắt đầu lay động, chồng nhiều ảnh, mơ hồ, rồi ngã xuống.

________________________________________________

(1) Quân pháp bất vị thân (大义灭亲): Đại nghĩa diệt thân, vì đại nghĩa không quản người thân.

Chương 15: Cả đêm thảm thiết

"Hoàng thượng giá lâm." Giọng nói lanh lảnh của nội giám như bùa chú đòi mạng Bích Ngô cùng Bích Diệp, khiến các nàng lạnh run, ai bảo Phù phi chủ tử của các nàng lúc này còn đang say khướt không biết trời đất là gì ở trên giường chứ.

Xa giá của Long Hiên đế dừng ở cửa Hạm Đạm Hiên. Long Hiên đế bận rộn cả một ngày lúc này mới có cơ hội dừng suy nghĩ khác của mình ngày hôm nay. Những lúc Phù phi vụng về tranh thủ tình cảm như vậy, hắn đương nhiên sẽ tha thứ, không phải vì nàng, mà là vì Ngọc Chân quốc sau lưng nàng. Vì nước vì nhà hắn hiện tại sẽ không động đến Ngọc Quý phi cùng Phù phi, ở nơi hậu cung này các nàng càng trèo cao, chịu đãi ngộ càng đặc biệt, cuối cùng sẽ chết càng sớm càng thảm. Nhớ tới chúng phi cực kỳ bất mãn với Phù phi, khóe miệng Long Hiên đế hiện lên một tia tươi cười tàn khốc, hắn vô cùng chờ mong biểu hiện của chúng phi hậu cung sau khi chiến tranh kết thúc.

Với một hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên trong cung, tự nhiên sẽ không xa lạ với những tranh đấu giữa các nữ nhân ở hậu cung, minh tranh ám đấu, giảo quyệt hung hiểm tuyệt không thua kém chiến trường chân chính, nếu như hắn không đối xử tốt với Phù phi, thì làm sao có thể hấp dẫn ánh mắt chúng phi được.

Chỉ là, hôm nay tại sao mình lại đồng ý cho triệu Phù phi mà mình ghét cay ghét đắng, nghĩ đến đã chán ngán đến thị tẩm đây? Là bởi vì nàng đột nhiên biến hóa làm cho mình có cảm giác mới mẻ sao? Sẽ không, so với cảm giác mới mẻ, những tú nữ kia chẳng phải càng mới mẻ hơn, nhớ đến Lăng Nhã Phong phong tư trác tuyệt, Bạch Vân Nhược mềm mại nhu nhược, trong lòng Long Hiên đế phiền chán một hồi, tại sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh lựa chọn Hạm Đạm Hiên chứ?

"Nô tì (nô tài) cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Cung nhân liên can đến Hạm Đạm Hiên đều quỳ gối ở cửa cung nghênh thánh giá. Long Hiên đế phóng mắt quét tới, nhưng lại không thấy Phù phi. Trong mắt hàn khí bắt đầu tụ lại, đông lạnh đến mức Hạm Đạm Hiên đang ở đầu hạ lại giống như rơi vào lốc xoáy gió bấc.

"Nương nương, nương nương đột nhiên không khoẻ, không thể thị giá, mong, mong hoàng thượng thứ tội." Bích Diệp ngày thường lanh lợi bị đông cứng đến mức nói năng lộn xộn.

Long Hiên đế không dịu sắc mặt, bước nhanh về phía nội thất của Hạm Đạm Hiên. Phía sau Bích Diệp cùng Bích Ngô quỳ di động theo, nước mắt lưng tròng, miệng vẫn nói, "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng."

Thẳng đến Long Hiên đế đẩy cửa ở tẩm cung Phù Lạc ra. Một mùi rượu xông vào mũi, tuy rằng Bích Diệp cùng Bích Ngô đã hết sức thu dọn huân hương, toàn bộ cửa sổ có thể mở được đều mở, chính là vẫn không thể che hết mùi rượu.

"Đi ra ngoài." Long Hiên đế đột nhiên xoay người đối với cung nhân phía sau quát.

Mọi người sợ tới mức dùng cả lăn lẫn bò đóng cửa đi ra ngoài. Không người nào có thể tưởng tượng được kết cục của Phù phi. Từ khi bắt đầu hoàng triều Viêm Hạ tới nay, chưa từng có một người nào, một phi tử nào dám ở trước lúc hoàng đế cho triệu thị tẩm uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự.

Long Hiên đế vòng qua bình phong đi đến bên giường Phù phi, kéo màn giường lên. Một cỗ lãnh hương kỳ lạ hỗn hợp với mùi rượu, đặc biệt khiến người ta vui vẻ, làm cho tâm tình Long Hiên đế đang nổi giận cũng xuất hiện một tia yên lòng.

Phù phi mặc áo ngủ tự chế rất không biết tai họa mà thở to, mền sớm bởi vì khô nóng bị đá sang một bên, cổ áo tơ trắng mở rộng, một đôi Tuyết Phong như ẩn như hiện (cho dù không phải Himalaya, khẳng định cấp bậc cũng là mai trong Tuyết Sơn), thon dài tuyết trắng, cặp đùi ngọc nhuận sáng bóng, nhỏ xinh mềm yếu, chân ngọc như sen trắng, sạch sẽ trong suốt, móng tay như thạch anh, cứ như vậy hiện ra ở trước mắt Long Hiên đế, khiến cơn giận của nhất thời chuyển hóa thành khô nóng, trong lòng lại nói nhất định là kết quả của việc gần đây công vụ bề bộn không cho triệu phi tần thị tẩm, nếu không làm sao có thể động dục đối với Phù phi đây?

"." Long Hiên đế không hề thương hương tiếc ngọc kéo Phù Lạc dậy.

Bởi vì đau đớn mà đôi mắt mông lung của Phù Lạc thấy rõ khuôn mặt đao khắc ở trước mắt, mũi như được gọt dũa, gương thanh huy lưu chuyển, đôi con ngươi hàn mạc như Bắc Băng Dương rực rỡ chiếu rọi bóng đêm, toàn bộ ủy khuất nhất thời xông lên trong lòng.

Nhớ tới ngày đó nếu không phải ham muốn suất ca quốc sắc thiên hương ở trong mộng cùng trước mắt đây, nhất định sẽ không xui xẻo xuyên đến nơi hậu cung âm hiểm này. Thù mới hận cũ cùng nhau dâng lên, Phù Lạc hai tay nâng mặt Long Hiên đế, đầu còn đang không biết nên báo thù thế nào, miệng đã sớm động trước, điển hình của việc không có đại não.

Tình huống là nàng mãnh liệt cắn đôi môi Long Hiên đế, hắn đau đớn kêu rên, đẩy nàng ra.

Hừ, lại dám đẩy ta, Phù Lạc lại phản công, trong lúc lôi kéo đã xé bỏ long bào của Long Hiên đế, áo ngủ của mình, mà khuôn mặt cả người Long Hiên đế đều dính đầy nước miếng của người nào đó.

Ngoài cửa Vạn Toàn, Bích Diệp, Bích Ngô sợ bên trong cánh cửa xảy ra chuyện gì nên đã nghe lén được chính là, "Ngươi ác phụ này...", Mọi người thay Phù phi hít một hơi khí lạnh.

"Ngươi độc phụ này..." Vạn Toàn cảm thấy nhất định phải báo cho Nội Thị Giám xử lý một chút hậu sự.

Kế tiếp là thanh âm binh binh choang choang, hầu hạ Long Hiên đế nhiều năm như vậy, Vạn Toàn chưa từng thấy qua Long Hiên đế phát tính tình lớn như vậy, ngài từ trước đến nay đều vui giận không hiện ra ngoài, cho dù hiện ra ngoài cũng không phải thật.

"Cứu mạng ~~" Mọi người nghe được một câu cuối cùng chính là thét chói tai của Phù phi.

Tuy rằng không nghe được đầy đủ toàn bộ thanh âm, nhưng vài câu này cũng đã đủ để cho mọi người biết rõ tình hình. Chủ tử các cung đối với tin tức các cơ sở ngầm báo tới đều rất cao hứng.

Vạn Toàn luôn đợi Long Hiên đế sai người đi vào, cũng không dám đi vào lúc tâm tình của ngài như vậy, đây không phải là thắp đèn lồng trong nhà vệ sinh - tìm chết (phân) sao?

Ngay lúc Vạn Toàn ngồi ở ngoài cửa sắp ngủ, một trận binh binh choang choang lại khiến hắn bừng tỉnh, cứ như thế một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Vạn Toàn ở ngoài cửa nơm nớp lo sợ gọi: "Hoàng thượng, nên dậy rồi."

Sau một hồi, lâu đến mức Vạn Toàn cảm thấy con nhện cũng bắt đầu kết tơ trên người mình, mới nghe thấy lời nói khiến cho mình thả lỏng thiếu chút nữa thì té ngã, "Vào đi." Nghe ngữ khí, tâm tình hoàng thượng coi như bình tĩnh.

Sau khi vào phòng, quả thực là bừa bãi lộn xộn, cũng thiếu chút nữa không có nơi để đặt chân, bình phong, ngăn tủ, bình hoa, huân lô không có một đồ nào, là bình thường đứng yên bảo trì nguyên trạng. Gian phòng như bị dã thú chà đạp qua.

Thời điểm Vạn Toàn hầu hạ Long Hiên đế tắm rửa thay quần áo, cả kinh hét to một tiếng. Tổng quản nội giám hô mưa gọi gió ở giám quan Vạn Toàn lần đầu tiên thất thố kinh sợ kêu ra tiếng như vậy. Trên người hoàng thượng chi chít những dấu vết xanh xanh tím tím, trên lưng còn có dấu móng tay lưu lại vết máu.

Long Hiên đế thì dùng ánh mắt lạnh đủ để chết cóng con chim cánh cụt trừng Vạn Toàn một cái, lúc sau chỉ nghe tiếng nước cùng tiếng quần áo sột soạt, Vạn Toàn ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ thỉnh thoảng trộm liếc nhìn trên chiếc giường khắc hoa được màn rèm rủ xuống che dấu kia, rất khó tưởng tượng được bộ dạng Phù phi, nhưng cũng không dám hỏi hoàng thượng nên xử lý như thế nào.

Long Hiên đế sau khi mặc áo bào tân triều Vạn Toàn đưa, sắc mặt bình tĩnh đi rời khỏi tẩm cung Phù phi, đối với Bích Diệp Bích Ngô đang quỳ ngoài cửa chỉ quẳng xuống một câu "Xử lý sạch sẽ" liền nhẹ nhàng mà đi.

Bích Diệp cùng Bích Ngô đi vào tẩm cung Phù Lạc thì cả kinh không biết phải làm sao. Tay Bích Diệp run rẩy được không có chút khí lực nào vén màn giường lên, chứng kiến cánh tay Phù Lạc lộ ra bên ngoài, che kín dày đặc hồng ngân, không biết là nên thẹn thùng hay là sợ hãi, Bích Ngô thử vươn ngón tay đến dưới mũi Phù Lạc, gật gật đầu với Bích Diệp. Hai người lúc này mới hít một hơi thật sâu, tâm bất an nhất thời để xuống. Trong cung này, sau khi chủ tử chết, nha đầu vận khí tốt thì có thể được phân đi theo chủ tử khác, chỉ là bình thường cũng sẽ không được trọng dụng, vận khí không tốt thì sẽ bị phân đi làm tạp vật thấp hơn, so với ở bên người chủ tử làm đại nha đầu còn thoải mái hơn, được trọng dụng có khi còn được một vài đồ trang sức hơn những tiểu chủ không được yêu thích.

Lúc Phù Lạc từ từ tỉnh dậy đã là vào đêm. Đầu nặng nề chân tay yếu ớt, trong đầu giống như bị kim châm, từ cổ đến chân đều bị đau, nhất là giữa hai bắp đùi. Giữa hai bắp đùi, Phù Lạc kinh hoảng một trận, đột ngột đứng lên, mệt mỏi không thể chống đỡ chính mình, chỉ có thể khập khiễng đi đến bên cạnh bàn nâng chung trà lên, miệng đắng lưỡi khô mà.

Lúc này mới phát hiện có chút không đúng, chén trà, cái bàn, ngăn tủ dường như hết thảy đều là đồ mới, "Bích Ngô." Phù Lạc gian nan gọi ra tiếng.

Bích Ngô nghe tiếng đi vào.

"Tối hôm qua, hoàng thượng ~~" Phù Lạc khẩu khí có chút run rẩy.

Bích Ngô không nói, sắc mặt tái nhợt.

"Mấy thứ này?" Phù Lạc chỉ vào mấy đồ mới.

"Nô tì cái gì cũng không biết, sáng nay lúc tiến vào, những thứ này đều không thể dùng." Không thể dùng? Phù Lạc nghĩ thầm ngươi cũng quá uyển chuyển rồi. Không khỏi lại cảm thấy chứng thực giả thiết của mình là đúng, thì ra, thì ra vị hoàng thượng quốc sắc thiên hương này quả nhiên là cuồng ngược đãi, thích SM, nếu không tại sao mình lại vô cùng thê thảm như thế, chứng kiến dấu vết lộ ra trên da thịt, thân mình đau đớn khó nhịn, hơn nữa cảnh vật chung quanh bị phá hư trên phạm vi lớn, Phù Lạc thực may mắn chính mình ngày hôm qua uống rượu, nếu không, thật không dám tưởng tượng phải đối mặt với đối xử như vậy, mình có thể bị điên hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro