Chương 37: Lửa trại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ở thảo nguyên rất lạnh.

Nghiêm Thần cùng với những người dân trong tộc Nguyệt Lệnh ngồi trên những bệ đá được đẽo phẳng vây xung quanh lửa trại. Ánh lửa đỏ bập bùng bừng cháy, tiếng nổ lốp bốp vang lên với những hạt lửa nhỏ múa lượn khắp nơi. Cầm trên tay ly sữa dê nóng hổi, Nghiêm Thần háo hức đợi chờ nghi thức tế lễ của dân tộc nơi đây.

"Nghiêm tỷ, uống chút rượu cho ấm người." Li An chạy tới ngồi vào cạnh Nghiêm Thần rồi đưa một chiếc sừng đen bóng đựng đầy rượu cho cô.

Nghiêm Thần nhận lấy rồi nhấp vài ngụm, vị rượu cay nồng tràn khắp khoang miệng, sau đó như một luồng nước ấm chạy khắp cơ thể để xua đi cái lạnh xâm nhập. Thứ này khá giống rượu cần mà kiếp trước cô lên vùng Tây Nguyên đã thưởng thức, vị rất độc đáo và khó quên.

Lúc này, từ trong lều chính, hai nam nhân xinh đẹp mặc tế phục đẩy từ từ một chiếc bàn ra khỏi lều. Trên bàn đó, dê nướng nguyên con được trang trí rất bắt mắt và độc đáo, trên đầu nó còn đặt cả một bông hoa bằng lụa đỏ nhìn rất... buồn cười. Sau đó, thầy cả sư trong tộc bước đến đài tế, chiếc bàn đặt con dê nướng được đặt ở phía trước, mọi người đều đứng lên nghiêm trang. Khác với kiếp trước, lễ trại tế đất trời của tộc Nguyệt Lệnh không tổ chức trong lều chính mà là tiến hành ngoài trời, lấy lửa thần thiêng liêng để cầu chúc cho một năm yên bình sung túc.

Thầy cả sư là người chủ trì lễ tế. Những lời cầu khẩn được nàng ấy đọc bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa của bộ tộc Nguyệt Lệnh. Dù nghe không hiểu nhưng Nghiêm Thần vẫn cảm nhận được sự thành kính và thiêng liêng trong từng âm điệu được phát ra.

"Mời Lam cô nương và thất hoàng tử đại diện cho những vị khách tôn quý của bộ tộc ta bước lên trên để thực hiện nghi thức cúng dâng trời - đất."

Nghe thầy cả sư gọi mình, Nghiêm Thần sửng sốt một cái. Bên cạnh, Li An lấy tay đẩy đẩy cô vài cái ý bảo đi lên. Chậm rãi tiến lên đài tế, Nghiêm Thần và Lý Chiến Dã đứng ở hai bên của thầy cả sư.

"Mời hai vị cắt những miếng thịt nướng đầu tiên."

Nghiêm Thần làm theo. Đường dao đi gọn trên lớp da vàng óng của con dê, sau đó cắt sâu vào những thớ thịt bên trong. Mùi ngũ vị hương và hàng trăm thảo dược được ướp bên trong con dê bắt đầu tỏa hương, hòa quyện với mùi thịt nướng càng thêm kích thích vị giác và khứu giác của mỗi người.

Theo chỉ dẫn của thầy cả sư, ngay khi đường dao đã đi xong những miếng cắt đầu tiên, Nghiêm Thần đặt những miếng thịt đó vào dĩa làm bằng lá rồi đưa cao lên khỏi đầu và hất văng lên trời. Sau đó, Nghiêm Thần và Lý Chiến Dã đồng loạt đặt tay phải lên ngực trái ấn mạnh một cái rồi cúi đầu. Người dân xung quanh cũng làm theo như vậy.

"Con dân của thảo nguyên xanh này, nguyện mãi mãi sống cùng đất trời, hòa nhập, kính dâng, giữ gìn. Niềm kiêu hãnh của chúng ta, được bảo bọc bởi thiên nhiên bao la, hãy che chở cho những đứa con nhỏ bé của ngài."

*

Ca múa nổi lên. Những người dân trong bộ tộc vui vẻ nhảy những vũ điệu đặc trưng của tộc mình quanh lửa trại. Gương mặt ai nấy đều cười tươi rạng sỡ, bừng bừng sức sống. Tiếng cồng chiêng, tiếng trống, tiếng sập gậy nhịp nhàng vang lên tạo thành những âm điệu rộn ràng, tựa nắng gió reo vui trong biển cả, như lời cát nóng thì thầm vang vọng bên tai giữa sa mạc rộng lớn.

"Thấy thế nào?" Li An hí hửng ngồi ăn thịt dê và bắt chuyện với Nghiêm Thần.

"Rất tuyệt." Nghiêm Thần gật đầu thừa nhận. Hiện tại cô cũng đang ngồi ăn thịt nướng đây. Thịt dê nướng mềm và xốp, cắn vào thanh ngọt cả đầu lưỡi, vị nêm nếm trong thịt rất chuẩn không hề mất mùi đặc trưng của thịt dê, cũng không làm bách thảo vị hương lấn át mất nó. Đã vậy, ăn một miếng thịt rồi nhấp một chút rượu thật là quá tuyệt. Đi ăn ở nhà hàng chuẩn quốc tế cũng không ngon bằng hiện tại ở đây, nhất là bầu không khí lửa trại này mang lại càng làm món ăn thêm đúng vị.

...Cầu cho ấm no hạnh phúc

Những trận mưa rào trên miền cỏ

Những hoa màu xanh tươi sai quả...

Những lời ca, điệu múa của những chàng trai và cô gái trong tộc Nguyệt Lệnh vang lên say đắm, hòa trong tiếng đàn tấu âm vang như những khúc vó ngựa vi vút trên miền thảo nguyên lộng gió.

"Nghiêm tỷ, vào múa hát với chúng ta cho vui." Li An ăn no hả hê sau đó mời mọc Nghiêm Thần tiến lên ca múa.

"Thôi, ta ngồi đây nhìn là được rồi." Nghiêm Thần từ chối. Cô không biết múa đâu, ra đó chi cho xấu hổ. "Muội cứ đi đi."

"Tỷ này." Li An chế giễu sau đó quay sang Lý Chiến Dã đang ngồi cách họ không xa. "Thất hoàng tử, lên múa một điệu cho Nghiêm tỷ mở rộng tầm mắt đi. Không khéo tỷ ấy lại nói nam nhân phía Bắc chúng ta chỉ biết cầm đao cầm kiếm, không có nét dịu dàng đoan trang như nam nhân phía Nam."

Từng tràng cười vang lên rôm rả. Mọi người đua nhau trêu chọc Nghiêm Thần và Lý Chiến Dã không ngừng. Thấy vậy Nghiêm Thần cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười. Người dân nơi đây thật sự rất thân thiện và hào sảng, luôn khiến cô có cảm giác mình như là một thành viên thực thụ của họ mà không phải chỉ là một người khách xa lạ ghé thăm trong chốc lát.

"Ta hát, được chưa."

"Woaa, mọi người, Nghiêm tỷ hát cho chúng ta nghe này!!!"

"Hoan hô!!!"

...

"Bài lúc chiều mà mọi người hát cho ta, có được không?"

"Chúng ta chỉ hát có một lần thôi, cô nương nhớ được sao?" Một người dân ngồi bên cạnh lên tiếng.

Nghiêm Thần mỉm cười gật đầu. Bài hát đó, cô nghe rất thích.

"Mọi người, nổi nhạc lên!!!"

Cát bụi tung bay, vó ngựa ai hay

Trên thảo nguyên bát ngát

Mây bay lượn lờ

Tiếng cười nói ấy, vang vọng nơi đây

Để người xưa tìm kiếm

Nào hay nhớ thương...

Từng tiếng hát của mọi người nhịp theo lời ca của Nghiêm Thần. Trong tiếng nhạc rộn ràng, ngọn lửa bùng cháy càng thêm mãnh liệt, điểm thêm cho khúc ca một chút hồn nồng cháy.

Gió mịt mù cuốn theo bước chân vội vàng

Tay nắm tay mà sao vẫn không níu giữ

Tháng ngày dài tung pha bốn phương biển trời

Để lại sau lưng tiếng gọi đồng hoang

Màn đêm tối lấp lánh những vì sao đang đưa lối

Chân bước nhanh như cánh đại bàng vút bay

Người dũng sĩ oai phong của miền thảo nguyên bao la

Không cúi đầu trước những bão giông gian khổ...

Nghiêm Thần bị mọi người kéo vào điệu múa. Tiếng trống rộn ràng vang lên theo từng bước chân. Mọi người nắm tay nhau xoay tròn quanh lửa trại, tiếng gió vi vu vang theo từng lời ca bay xa.

"Ngươi là nam nhân Bắc Chiến quốc, sẽ không vì một cái nắm tay mà gắn ác danh cho ta chứ?" Nghiêm Thần trêu chọc nhìn Lý Chiến Dã đang bối rối đứng bên cạnh mình.

"Không, không có."

"Vậy thì tốt."

"Nghiêm tỷ nhanh lên! Chít chít méo mó như vậy thì chừng nào mới múa hát được?"

"Biết rồi nhóc con." Nghiêm Thần vừa tức vừa buồn cười nhìn vẻ mặt nham nhở của Li An. Sau đó cô nắm lấy tay của Lý Chiến Dã rồi cùng mọi người nhảy từng điệu đơn giản quanh lửa trại.

Lý Chiến Dã nhìn tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay của Nghiêm Thần, ánh mắt có chút mông lung. Cảm giác này... rất ấm áp...

Là la lá lá lá ánh lửa trại hội năm xưa

Cùng cất lên tiếng ca rộn vang yên bình

Là la lá lá lá men rượu nồng say trên môi

Thề nguyện sánh bước sóng vai cùng ai

Nhìn gương mặt thích thú của Nghiêm Thần, Lý Chiến Dã thấy lòng có chút khác lạ. Lần đầu gặp mặt, nàng ấy uy nghiêm như một vị vương giả trên cao, không cho phép bất cứ ai làm càn quấy phá trước mặt mình. Khi đó, nàng ấy là Diệu vương cao quý của cả Đông Ly quốc, sâu sắc, nhạy bén và khó đoán vô cùng. 

Giờ đây, nữ tử ngày nào giờ trưởng thành là một thiếu nữ xinh đẹp, hòa mình trong những điệu múa của người dân phương Bắc mộc mạc. Tháo xuống địa vị Diệu vương, nàng ấy như một cánh chim đại bàng tự do và kiêu hãnh của vùng thảo nguyên bao la này. Rất thân thiện, hòa nhã khiến mọi người không tự chủ mà muốn tiếp cận trò chuyện với nàng ấy; cũng rất mông lung xa thẳm như khung trời trên cao, muốn nắm bắt nhưng không thể nào có được.

Lý Chiến Dã nhận ra, lòng mình có chút thay đổi mất rồi... bởi nụ cười rạng ngời ấy, bởi đôi mắt sáng như sao trời, bởi những lời ca oai hùng mà vẫn ngọt ngào, bởi những cảm giác ấm áp xoa dịu đêm lạnh giá...

Là la lá lá lá men rượu nồng say trên môi

Thề nguyện sánh bước sóng vai cùng ai...

---------------------------------

---------------

"Ya!"

"Ya!"

Tiếng vó ngựa lao nhanh trên đồng cỏ bạt ngàn. Bụi cuốn bay thành cơn phía sau, lướt dài trên thảo nguyên. Hai con ngựa phi nước đại song song như xé gió vút bay về phía trước.

Tiếng hí dài vang lên, dây cương bị kéo căng về sau.

"Không hổ là thiếu tướng trẻ tuổi của Bắc Chiến quốc. Ngươi so với Li An chẳng kém chút nào." Nghiêm Thần ngồi vững trên lưng ngựa xoay đầu nhìn Lý Chiến Dã khen ngợi.

"Ngài quá khen."

Bật cười một tiếng, Nghiêm Thần thúc ngựa đi chậm rãi trên đồng cỏ. Mấy ngày nay ở tộc Nguyệt Lệnh xem như cô được mở rộng tầm mắt về nam nhân này. Nếu đặt hắn ở kiếp trước khẳng định sẽ được mọi người đánh giá là: người đàn ông thành đạt mẫu mực, lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Nói thật, dù ở Thương Khung nhưng cô cũng không thấy nam nhân ở đây phụ thuộc quá nhiều vào nữ nhân. Họ đều có bản lĩnh riêng của mình, có đủ thực lực để sánh vai với bất kì nữ nhân nào. Nếu kiếp trước cô cũng được vậy thì hay biết bao nhiêu.

"Đến biên giới Bắc Chiến rồi. Chúc ngươi về nhà khoái trá." Nghiêm Thần cho ngựa dừng lại rồi nói. Hôm nay là ngày cô rời khỏi phương Bắc, Lý Chiến Dã cũng về nước luôn. Cho nên tiện đường đi chung mới có màn đua ngựa vừa rồi.

"Ngài cũng vậy." Lý Chiến Dã gật đầu. Chờ khi bọn tùy tùng đuổi tới kịp thì hắn mới thúc ngựa rời đi.

"À chờ chút." Nghiêm Thần vội la lên rồi lục lọi trong cái túi thổ cẩm đeo bên hông lấy ra một thứ chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay. Đó là một chiếc vòng làm bằng đồng được đan thắt bên trong là những sợi tơ mảnh mà chắc vô cùng, xung quanh đính đầy hạt gỗ mài và lông thú bện tròn. Đưa cái vòng cho Lý Chiến Dã, Nghiêm Thần nói: "Li An cho chúng ta mỗi người một cái, nói là bùa hộ mệnh của tộc Nguyệt Lệnh. Chút nữa là ta quên rồi."

Nhận lấy chiếc vòng, Lý Chiến Dã sững sờ. Sau đó ánh mắt của hắn bị một "con gì đó" được thắt bằng lá treo lủng lẳng giữa các hạt gỗ. "Đây là?"

"A ha ha, nhầm rồi, đưa đây, đổi lấy cái này này." Nghiêm Thần nhìn thấy vậy vội vã với tay đòi lại chiếc vòng rồi đưa cái còn lại cho Lý Chiến Dã. "Cái đó, ta thắt chơi thôi. Ngươi lấy cái này này."

Lý Chiến Dã lắc đầu tỏ ý không cần đổi, chỉ thắc mắc một câu: "Là con gì thế?"

Tay của Nghiêm Thần cứng đờ giữa không trung. Con cào cào!!! Chẳng lẽ ta thắt xấu tới nỗi ngươi cũng không nhìn ra?

Nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thần rồi lại nhìn về "con gì đó" đang đung đưa trong tay, Lý Chiến Dã rất thông minh mà ngậm miệng không tra hỏi tiếp.

"Rất độc đáo. Ta giữ nó là được rồi. Diệu vương, cáo từ."

Dứt lời, Lý Chiến Dã thúc ngựa chạy nhanh. Nghiêm Thần thấy vậy chỉ còn biết trố mắt mà nhìn. Đi rồi? Nhưng cô còn chưa lấy lại con cào cào bằng lá a!!! Thứ sản phẩm thất bại đó không thể bị lưu lạc dân gian được!

Trên lưng ngựa, Lý Chiến Dã cầm chiếc vòng trong tay nhìn chăm chú không chừa một chỗ nào. Một lúc sau hắn như nhận ra cái gì đó rồi thấp giọng cười, tiếng cười vui vẻ phát ra từ tận nội tâm. Diệu vương, ngài bị Tháp Đạt.Li An lừa rồi. Chiếc vòng này không phải là bùa hộ mệnh đâu!  

===========================//

Tác giả lảm nhảm:

Còn  một chuyện nữa quên nói, thời gian post truyện lùi về sau 8h tối nhak! Khi đó mình mới rảnh ^^

P/s: có ai thích chơi trò spoiler cho chương sau không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro