Chương 40: Hội tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm rầm rầm!

Từng tiếng rơi rớt vang lên, toàn bộ bọn người Nghiêm Thần khó nhọc nâng người dậy. Cũng may bên dưới động lót đầy cỏ khô và da lông thú, nếu không bọn họ trở thành cám hết rồi. Giúp đỡ những người khác đứng lên rồi Nghiêm Thần mới bắt đầu đánh giá xung quanh. Đây là một hành lang rất dài, hai bên tường, cứ cách một đoạn là có một viên dạ minh châu chiếu sáng. Dọc hai dãy hành lang được vẽ và chạm khắc rất nhiều hình ảnh tạo thành một bức tranh nối dài.

Cạch!

Ầm ầm ầm ầm...

"Đứng sát vào vách tường!!!"

Rầm!

Nền đất rốt cuộc ngừng chuyển động. Mọi người đứng móc meo trên vách tường, tay bám chặt vào các chỗ điêu khắc lõm vào trong rồi ngó đầu nhìn xuống cái hầm vừa được mở. Sau đó... mặt ai nấy đều xanh lét!

"Bẫy chông. Rắn độc. Trùng độc. Độc dược ăn mòn..." Nghiêm Thần lướt mắt nhìn khắp nơi dưới hầm bình luận vài tiếng rồi gằn lên từng tiếng: "Đoan Mộc Ẩn, ngươi lại chạm vào thứ gì thế?"

Mọi con mắt đổ dồn về Đoan Mộc Ẩn làm hắn lắp bắp lên tiếng: "Một viên... dạ minh châu..."

Hàng loạt tiếng thở dài vang lên. Bọn họ cũng chạm mấy viên dạ minh châu a, có thấy gì đâu. Mọi người chỉ còn biết lắc đầu kéo nhau men theo bức tường rời khỏi phạm vi căn hầm. Khi đứng cách hầm khoảng hai mét thì nền đá tự chuyển động che khuất nó lại. Nghiêm Thần nhìn mà thầm khen ngợi vài tiếng. Công nghệ tự động cao nha! Giết người rồi miễn phí hầm chôn luôn.

Cẩn thận đi lên từng bước, Nghiêm Thần quan sát các hình vẽ ở hai bên.

"Họ vẽ lại lịch sử của bộ tộc." Hách Liên Tân Kỳ lên tiếng.

"Đúng vậy, cả lịch sử của An Trần quốc." Nghiêm Thần gật đầu nói tiếp.

Đoàn người chậm chạp đi giữa hành lang đồng thời không quên cảnh giác. Chỉ là ngoại trừ tiếng bước chân của họ thì chẳng còn âm thanh nào khác lạ vang lên. Cả không gian vắng lặng tù túng như vậy làm Đoan Mộc Ẩn và Âu Cẩn Hiên lạnh run một cái. Trong khi đó, Hách Liên Tân Kỳ lại thích thú quan sát khắp nơi. Anh cảm thấy cứ như đang về lại kiếp trước vậy, những khi làm nhiệm vụ nguy hiểm và bí ẩn giống thế này.

Đi được một hồi, Nghiêm Thần bất chợt dừng lại. Cô ngồi xổm xuống đất dò xét nền đá. Thấy vậy, mọi người bắt đầu lo lắng.

"Là bẫy tên sao?" Hách Liên Tân Kỳ nhìn vách tường hai bên lên tiếng hỏi.

"Ừ, hơn nữa không có khoảng trống cho chúng ta bò qua đâu." Nghiêm Thần đứng dậy trả lời. Tộc người Iyik này thiết kế cạm bẫy cũng tinh vi thật. Nếu cô và mọi người bước thêm hai bước nữa là thành con nhím rồi. "Xem ra muốn đi qua thì phải tìm đúng đường mà không khiến cơ quan bị khởi động."

"Ta không biết giải trận." Sở Lan Tâm thành thực trả lời.

"Ta cũng vậy."

"Ta nữa."

...

"Mấy người nhìn ta làm gì?" Nghiêm Thần nghi ngờ hỏi. Chẳng lẽ muốn cô phá trận? Đùa à!

"Lam cô nương, phụ thân ngươi từng đi khoe khoang ngươi tinh thông trận pháp đến điêu luyện đấy." Đoan Mộc Ẩn lên tiếng đưa Nghiêm Thần lên đoạn đầu đài.

Nghe vậy, Nghiêm Thần đen mặt. Cô đúng là có nghiên cứu trận pháp, nhưng làm gì đến mức điêu luyện? Phụ thân, ngài khoe mẽ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!

Nhìn những đôi mắt đầy kì vọng của mọi người, Nghiêm Thần thở dài một cái. Cũng không thể cứ đứng mãi ở đây được, đành ngồi tốn tế bào não vậy.

Một lần nữa ngồi xổm xuống đất xem xét, Nghiêm Thần cau mày nhìn những phiến đá bên dưới. Năm hàng đá chạy dài đã bám rong cũ kĩ, không thể tìm thêm dấu vết gì ở trên đó. Nghiêm Thần trầm tư. Hình vẽ ở phiến đá lúc đầu là hình cửu cung bát quái, hình vẽ hai bên vách tường cũng có rất nhiều thiết cục kỳ môn. Hơn nữa, Nghiêm Thần đưa mắt nhìn hai bên. Từng phiến đá lấp ở phía trên giống như... Cô nhíu chặt mày suy nghĩ. Những người còn lại chăm chú nhìn Nghiêm Thần, không dám phát ra âm thanh làm phiền đến cô.

Một lúc sau, Nghiêm Thần đứng lên.

"Ta thử trước, các ngươi lui ra sau một chút."

Mọi người đồng loạt làm theo.

Hít sâu một hơi, Nghiêm Thần đặt chân lên phiến đá đầu tiên.

Cạch!

Yên tĩnh. Mọi người thở phào một cái.

Nghiêm Thần nhấc chân đặt xuống viên đá xéo bên góc trái.

Cạch! Cạch!

Các phiến đá đột ngột rung lên rồi trở lại yên tĩnh như ban đầu. Tuy vậy dưới chân Nghiêm Thần hiện giờ lại nhô lên một phiến đá mới. Cẩn thận đặt hai chân đứng vững trên phiến đá ban đầu, cô lại ngồi xổm xuống mà xem xét. Chi chít những con số, hình vẽ và kí tự trên phiến đá làm Nghiêm Thần phải căng con mắt ra mà nhìn cho kỹ. Độn giáp bàn khởi động rồi. Nghiêm Thần cau mày. Đây là lịch hệ thức Độn giáp và lịch pháp Kỳ môn của tộc người Iyik? Bọn người này thiết lập di tích đầy cạm bẫy còn kèm theo hướng dẫn sử dụng để làm gì thế?

"Đoan Mộc Ẩn, lại đây nhờ chút coi." Nghiêm Thần vẫy vẫy tay ra sau. Có một 'siêu máy tính hình người' ở đây, không tận dụng mới là ngu ngốc.

"Chuyện gì?" Đoan Mộc Ẩn đứng ở bên ngoài các phiến đá rồi ngồi xổm xuống giống như Nghiêm Thần, ánh mắt rực sáng nhìn cô.

"Ta đọc, ngươi tính con số cho ta."

"Được."

Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, trong hành lang dài âm u chỉ vang lên tiếng nói của Nghiêm Thần và Đoan Mộc Ẩn. Sở Lan Tâm đứng ở bên cạnh nghe mà cảm thấy líu lưỡi. Đoan Mộc Ẩn người này mà đặt ở kiếp trước khẳng định chỉ có siêu máy tính mới liều mạng được với hắn. Tốc độ tính nhẩm nhanh kinh khủng! Trong khi đó, Hách Liên Tân Kỳ lại đang tiếc hận không thôi. Kiếp trước mà có người như Đoan Mộc Ẩn trong đội thì bọn họ đời nào bị hai chữ 'thiếu tiền' hành hạ chứ.

"Tâm Lan, ngươi có cảm thấy lạnh không?" Âu Cẩn Hiên lí nhí lên tiếng, tay ôm lấy cơ thể.

"Lạnh?" Sở Lan Tâm nghi hoặc. Đột nhiên, những dòng khí lưu chuyển động khác lạ làm cô chau mày lại. Nhìn quanh mọi nơi, cuối cùng Sở Lan Tâm cũng thấy được các đường thông khí trên các mép tường. Hàn khí đang tràn vào từ nơi đó. "Có vẻ như tộc người Iyik còn đặt ra thời gian giải trận cho chúng ta."

Lúc này, Nghiêm Thần cũng nhận ra có điều không ổn, giọng nói của cô vang lên vội vã hơn: "Từ một Nguyên đến một Nguyên tiếp theo đẩy về trước sáu cung?"

"174, 285, 396..." Đoan Mộc Ẩn lập tức trả lời.

"Đi thôi." Nghiêm Thần đứng bật dậy lớn tiếng. "Đi sát theo bước chân của ta. Cẩn thận đừng bước lầm."

Sau đó, mọi người xếp thành hàng, lấy Nghiêm Thần đi đầu bắt đầu tiến vào trận. Tiến, lùi, trái, phải, bước xéo, đạp lui... đủ kiểu đi làm mọi người kém chút mất thăng bằng té ngã. Khi dần đến cuối đường, hàn khí đã lan tỏa khắp dãy hành lang. Đạp lên những phiến đá cuối cùng, mồ hôi đã ướt đẫm trán của Nghiêm Thần. Mọi người theo sau cũng lục tục bước ra khỏi phiến đá. Ngay khi ám vệ cuối cùng vừa thoát khỏi, hàng trăm ngàn mũi tên lao nhanh như xé gió ra từ hai phía tường.

Vút! Vút! Vút!

Nhìn đầu tên nhọn cắm sâu vào bức tường, nơi đó có dấu hiệu ăn mòn hiện ra làm mọi người đổ mồ hôi lạnh một hồi. Lực bắn tên mạnh như vậy mà còn bôi độc, đúng là muốn lấy mạng người mà.

Thở phào một cái, Nghiêm Thần xoay người quan sát bức tường lớn chắn phía sau. Bóng loáng, sạch sẽ không tì vết, chuyện lạ đây. Sau đó những con mắt đồng loạt nhìn về phía Đoan Mộc Ẩn làm hắn giật thót người.

"Các ngươi nhìn ta làm gì?"

"Ngươi lên chạm thử đi, biết đâu lại tìm được lối ra."

"Nhưng..." Thiểu số phục tùng đa số, Đoan Mộc Ẩn đành ôm hận mà tiến lên trước. Đặt tay vỗ vỗ vài cái trên bức tường, hắn quay người lại cười nói: "Thấy chưa, đâu phải lúc nào cũng tại t..."

Rầm rầm rầm rầm rầm!

Đoan Mộc Ẩn nghẹn lời nhìn xuống đất. Ngay vị trí lúc nãy bị hắn đạp một cái giờ đã lún xuống một phiến đá nhỏ. Cánh cửa phía sau đang dần dần nâng lên.

"Ta biết mà." Nghiêm Thần thở dài. Cô thật sự không còn lời nào bình phẩm về vận khí của Đoan Mộc Ẩn nữa rồi.

Chờ khi cánh cửa dừng hẳn, mọi người mới nối bước vào trong.

Hách Liên Tân Kỳ đi ngang qua Đoan Mộc Ẩn rồi vỗ vai hắn một cái mà nói: "Cứ xem như ngươi đang đi tìm mỏ vàng đi."

"Đúng vậy. Là trời cao chúc phúc cho ta luôn tìm thấy được kho báu." Đoan Mộc Ẩn lấy lại tự tin, hào hùng cất lời rồi đi vào trong.

Thấy vậy, Hách Liên Tân Kỳ chỉ lắc đầu vài cái rồi đi theo. Thế giới này là nữ tôn tuy vậy xã hội lại khá giống Trái Đất. Nam nhân mặc dù phụ thuộc nữ nhân nhưng họ không hề yếu đuối ủy mị như mấy thứ mà Lê Như Sương lúc nào cũng nhồi nhét vào đầu óc của cả đội. Sống ở đây, nói thật, anh không cảm thấy có sự khác biệt gì mấy ở kiếp trước. Nam nữ ai cũng đều kiên cường đầy bản lĩnh, nữ chỉ thêm chút oai hùng mạnh mẽ, nam thì thêm chút dịu dàng e thẹn, vậy thôi.

*

Bên trong cửa đá là một đại sảnh rất lộng lẫy. Trần nhà cao chót vót được chống đỡ bởi tám cây trụ khổng lồ. Hình điêu khắc hoa văn cầu kì mà quái dị hiện đầy mọi nơi. Dạ minh châu chiếu sáng không bỏ sót góc khuất nào, các vật trang trí tinh xảo lấp lánh đập vào mắt của mọi người. Đủ xa xỉ!

Tuy vậy, điều làm Nghiêm Thần và mọi người chú ý là từng đoàn người đang bắt đầu đi ra từ bảy cánh cửa còn lại xung quanh đại sảnh. Đủ loại người của các quốc gia khác nhau. Hơn thế nữa, người quen cũng không ít.

"Hoàng tỷ!" Nghiêm Luân nhìn dạo quanh một vòng rồi vui vẻ cất bước đến gần Nghiêm Thần. Phía sau nàng ấy còn có Tô Mặc Hi, Thượng Quan Hạo của Thượng Quan gia, một nam một nữ lạ mặt và ám vệ.

"Sao muội lại ở đây?" Nghiêm Thần ngạc nhiên hỏi.

"Muội và mọi người đến Trung An quốc bàn chuyện tổ chức Giao ước trăm năm, sau đó nhận được tin đầm lầy Sương trắng có dị động nên mới tới đây xem thử."

Nghiêm Thần gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nói như vậy những đoàn người còn lại cũng thế.

"Tham kiếm thái nữ." Sở Lan Tâm hành lễ.

"Được rồi, đều ở ngoài Đông Ly, ngươi đừng khách khí như vậy."

"Vâng."

Mọi người còn lại cũng cúi chào Nghiêm Luân một cái. Riêng Âu Cẩn Hiên chào xong thì bắt đầu núp sau lưng Sở Lan Tâm. Tiêu rồi, nói vậy Lam Thanh Nghiêm là Diệu vương, mệt hắn còn gọi nàng ta là muội muội. Kỳ này Âu gia hắn sẽ không chịu tai ương gì đi?!

Sở Lan Tâm bĩu môi nhìn Âu Cẩn Hiên lấp lấp ló ló sau lưng mình. Biết sợ? Da mặt ngươi không phải dày lắm sao?

"Diệu vương."

"Thái nữ."

Đoàn người của Doãn Tuyết Dao cũng hội tụ lại với bọn người Nghiêm Thần. Đi chung với nàng ấy còn có Lý Chiến Ngân và Lý Chiến Dã, còn lại Nghiêm Thần không quen.

"Thái nữ Đông Ly, thái nữ Tây Vệ, Diệu vương, Thành vương." Lần này là đoàn người của Nam Hà quốc và Trung An quốc.

"Khang vương."

"Kiền vương."

Mọi người đều gật đầu đáp lễ. Xem ra đại diện cho ngũ đại cường quốc đều có mặt ở đây hết rồi. Những đoàn người còn lại thấy vậy cũng lục tục kéo tới. Dù sao ở một nơi nguy hiểm không báo trước thế này, tụ lại chỗ có cao thủ mới là an toàn. Do đó, gần trăm con người đang hội họp lại cùng nhau.

Đúng lúc này, Nghiêm Thần không rảnh bận tâm việc trò chuyện xã giao bàn tính đối sách với người khác, cô hiện tại chỉ biết im lặng nhìn đoàn người cuối cùng vẫn đứng ở một chỗ đối diện với cô. Đứng ở bên cạnh, Nghiêm Luân và những người quen thuộc với Nghiêm Thần đều nhìn ra cô khác lạ nên đưa mắt về phía đối diện. Thấy được người đó, Nghiêm Luân giật mình kém chút thốt lên hai chữ 'tỷ phu'. Nàng đã nghe người của Thất Sát điện nói nhiều về nam nhân này, hơn nữa cũng nhìn ra tỷ tỷ không phải là không có tình cảm với hắn. Chỉ là không biết tại sao tỷ ấy cứ nhất quyết muốn chặt đứt nhân duyên này mà thôi.

"Ta qua đó một chút."

Dứt lời, Nghiêm Thần bước đi. Ở phía sau, Hách Liên Tân Kỳ tò mò nhìn theo. Hửm, người yêu hả? Chỉ là sao cô ấy mang bộ mặt hình sự tới vậy? Nam nhân kia yểu điệu thướt tha, hơn nữa còn rất xinh đẹp và quyến rũ, đứng chung với Thanh Nghiêm quả là tuyệt phối. Không lẽ muốn diễn tuồng nghiệt duyên oan trái, yêu hận tình thù?! Há há, Thanh Nghiêm, cô cũng có ngày hôm nay. Lê Như Sương mà biết chắc cười đến trẹo quai hàm mất.

Tiếp tục đưa mắt nhìn mọi người ở đây, Hách Liên Tân Kỳ phát hiện thêm vài chuyện thú vị. Mấy nam nhân này không lẽ cũng nhìn trúng Thanh Nghiêm sao? Chậc chậc, Thanh Nghiêm, đào hoa của cô tới rồi! Bọn nam nhân này toàn là cực phẩm mà nữ nhân ở Thương Khung muốn nhắm tới đấy. Đi chuyến này thật không tệ chút nào. Hách Liên Tân Kỳ thích thú lướt mắt khắp nơi.

================================

==================//

CHƯƠNG SAU:

...

"Ta đã chọn ngươi, như vậy ta sẽ dùng cả đời này để yêu ngươi, đợi ngươi." 

...

"Có thể nó sẽ làm tổn thương người khác nhưng lại là con đường tốt nhất cho cả hai. "  

...

"Càng huống chi ta đối với hắn chưa phải là yêu."

...

-------o0o------

Tác giả: 

Dạo này mình bận bù đầu nên có đăng chương mới vào cái giờ vi diệu nào đấy (nửa đêm, rạng sáng hay xế trưa...) thì mọi người cũng đừng ngạc nhiên :')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro