Chương 61: Phiền toái tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bỏ qua phí tổn vận chuyển, gia công và quảng bá thì vị chi chỉ còn một thẻ vàng mười lăm lá bạc lẻ tám xu đồng thôi."

"Ngươi ăn cướp a! Mười món đặc sản này giữ nguyên giá thị trường, hơn nữa là lấy trực tiếp từ Hải Vực đưa tận tay ngươi, độ quý hiếm và tươi mới hơn hẳn ở đại lục thì phải tính lên là hai thẻ vàng năm lá đồng lẻ chín xu vàng!"

"Ngươi mới ăn cướp!" Nghiêm Thần trừng mắt mà chỉ tay vào hàng loạt con số được ghi chép trên giấy, tay còn lại liên tục gảy bàn tính. "Nhìn đi, sứa biển này là con non nên chỉ lấy giá mười lá vàng lẻ hai mươi tám xu bạc, lục tảo đường này đã già rồi nên giảm xuống còn bảy lá vàng ba mươi xu vàng, hắc trân châu này có vết rạn..."

"Vũ Đình Nghiêm Thần! Ngươi mở to con mắt ra mà nhìn, sứa biển này là xích nguyệt sứa, phí tổn cho con non vốn chỉ trừ đi bảy mươi tám xu vàng còn lại là hai mươi sáu lá vàng, lục tảo đường này là liên đới song sinh tảo vị chi phí tổn..." Đoan Mộc Ẩn gào lên giựt lấy bàn tính trên tay Nghiêm Thần mà tính toán lại con số rồi đẩy đến trước mặt cô.

"Ngươi này gian thương, mấy thứ nhảm nhí đó cũng tính vô được."

"Ngươi mới gian thương, dám ép giá thị trường xuống đến mức không thể tha thứ."

"$#&!%^#*(&!^-#!(&#..."

">#&^$(*)!&$*^*$!(..."

...

"Bọn họ còn chưa định giá xong sao?" Sở Lan Tâm tiến đến cạnh Hách Liên Tân Kỳ mà hỏi. Đề thi trạm thứ ba, bọn họ định đến khu giao thương trên Hải Vực mua cho nhanh gọn không ngờ lại gặp được đội của Thiên Địa thương hội trên đường trở về báo danh hoàn thành vòng thi. Diệu vương vô tình thấy Đoan Mộc Ẩn đang ngồi tính toán một đống đặc sản của Hải Vực mà hắn đã càn quét được khi tham gia vượt trạm nên đề nghị mọi người hỏi mua mười món đặc sản từ chỗ hắn cho nhanh.

Vốn dĩ việc mua bán này không cần thiết mất thời gian như vậy nhưng Diệu vương nói muốn tiết kiệm quốc khố trích ra cho bọn họ đi thi nên bắt đầu 'thương lượng' với Đoan Mộc Ẩn. Mà Đoan Mộc Ẩn vốn nổi danh ham tiền, mức giá Diệu vương đưa ra thật sự làm hắn nổi cơn điên nên hai người họ đã ngồi một chỗ đấu đá giá cả hơn nửa giờ rồi.

Đến tận bây giờ cô mới biết được Diệu vương còn có thêm tính tiết kiệm nữa đấy. À không, phải là keo kiệt mới đúng.

"Hai người họ đang bước vào giai đoạn trả giá căng thẳng nhất." Hách Liên Tân Kỳ buồn cười đáp lời. Thanh Nghiêm đời trước bị khủng hoảng kinh tế làm ám ảnh, đã thế còn có một đoạn thời gian lèo lái Phạm gia vượt qua biến động nên chắc đời này cô ấy đem theo bản tính gian thương đó lớn lên tới giờ luôn quá.

"Nàng ấy hiện giờ có chỗ nào giống một vương gia đâu chứ." Sở Lan Tâm cảm thán. Nếu bỏ qua việc Diệu vương hẹp hòi tính kế hôn sự của cô thì nàng ấy quả thật là vị vương gia bình dị đáng ngưỡng mộ nhất ở Thương Khung này. Bình dị không phải ở việc ăn mặc đi lại... mà là ở thái độ đối nhân xử thế của nàng ấy, cứ như một người dân thông thường, chẳng thèm quan tâm địa vị cao quý của bản thân. Giống hiện tại, cô còn chưa thấy một người nào trong hoàng tộc ngoài nàng ta ngồi ở đây mà mặc cả mua bán như dân chợ búa thế này đâu.

"Bởi vì cô ấy sống thật với chính mình."

Sở Lan Tâm đưa mắt đánh giá nam nhân bên cạnh. Đối với vị thiếu chủ Yên Khê đảo này thì cái nhìn trước giờ của mọi người là trầm tĩnh ít nói, đôi lúc cũng rất lạnh lùng, là một người có chính kiến và quyết đoán. Tuy nhiên, trời sinh sức khỏe không tốt lắm, cơ thể mảnh mai tựa cành liễu trước gió. Do đó, có nhiều thông tin nói rằng vị thiếu chủ Yên Khê đảo này có hơi chút... tự ti về bản thân.

Thế nhưng khi lần đầu gặp hắn ở di tích Iyik, Hách Liên Tân Kỳ người này ngoài trầm tĩnh, quyết đoán thì làm gì có dáng vẻ yếu ớt bệnh tật tự ti chứ. Dáng người đúng là thướt tha thật, dung mạo cũng rất thanh tú thậm chí phải nói là đoan trang hiền dịu nhưng cô thấy rõ người này thật chất rất lợi hại, trình độ tu luyện khẳng định không kém Diệu vương bao nhiêu, làm người hào sảng năng động chẳng giống vẻ bề ngoài của hắn ta. Với lại, hắn cho cô cảm giác cứ như là một người đã từng trải sự đời, đây là trực giác của cô nhận thấy như vậy. Người này, nói không chừng chính là cáo già thành tinh đấy.

Thân là sư huynh của Diệu vương, ác ma nham hiểm thù dai đó, thì hắn ta khẳng định cũng chẳng kém đi nơi nào.

Cho nên người xưa mới có câu: tri nhân tri diện bất tri tâm a!

[Chủ nhân, ngài có hảo cảm với Hách Liên Tân Kỳ?] Khinh Ưu đột ngột lên tiếng hỏi.

[Ta? Chỉ là cảm thấy người này đáng tin cậy thôi, tựa như... một người anh trai vậy.]

[Thế ngài thấy Đoan Mộc Ẩn thế nào?]

[Hm... thú vị, ừm, khả ái... Mà ngươi hỏi làm gì thế?]

[À, tò mò thôi. Chủ nhân đừng bận tâm.] Khinh Ưu vội chấm dứt đề tài nói chuyện. Nàng cũng không muốn chủ nhân biết bản thân cho rằng ngài ấy, khụ, để ý nam nhân khác ngoài Ngọc Nhật Bách.

[Khinh Ưu, ngươi suy nghĩ vớ vẩn gì thế?] Sở Lan Tâm hơi chau mày lại. [Hai nam nhân này đều có liên quan đến Diệu vương, ta dù điên khùng cũng không muốn có liên lụy gì với họ đâu.]

[Ừ, ừ, ta biết.]

Rầm!

Sở Lan Tâm và mọi người xung quanh đang du hồn tứ phương bỗng chốc giật thót. Đồng loạt hướng mắt nhìn về phía Nghiêm Thần, bọn họ cảm thấy trời càng thêm lạnh lẽo.

"Giá chót, một thẻ vàng bốn mươi hai lá vàng lẻ tám xu bạc!" Nghiêm Thần đập bàn đứng lên nghiến răng nói với Đoan Mộc Ẩn.

Nghe vậy, Đoan Mộc Ẩn đứng bật dậy la lên: "Ngươi không làm tròn số lẻ được sao? Hai thẻ vàng!"

"Làm tròn như ngươi thì ta táng gia bại sản lâu rồi."

"Không được. Hai thẻ vàng ta mới bán."

"Lên bốn mươi ba lá vàng thế nào?"

"Ít nhất cũng phải bảy mươi."

"Không..." Nghiêm Thần còn định trả xuống chút nữa nhưng bất chợt nhận được tin tức từ Ma giới chính nguyên truyền đến, cô cau mày nhìn lên trời cao rồi vội vã ra hiệu cho các đội viên đến lấy mười loại đặc sản đem đi rồi nói: "Được rồi, bảy mươi. Tiền ngươi tự đến Thất Sát điện lấy đi."

Dứt lời, Nghiêm Thần vội trao đổi với đội của mình rồi nhanh chóng đi hoàn thành vượt trạm, bỏ lại Đoan Mộc Ẩn ngơ ngác đứng một chỗ chưa kịp phản ứng lại.

Hách Liên Tân Kỳ nhìn Nghiêm Thần cùng một số người quay về chỗ nhân ngư để hoàn thành đề thi thì híp mắt lại. Xem ra có chuyện quan trọng xảy ra nên cô ấy mới vội vã như vậy. Uhm... hắc hắc...

"Đoan Mộc Ẩn!"

Ngước mắt lên, Đoan Mộc Ẩn nghi hoặc nhìn Hách Liên Tân Kỳ.

"Xem ra so với lúc ở di tích Iyik thì ngươi chấp nhận buông xuống Thanh Nghiêm sao?"

Gương mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Ẩn lập tức chuyển từ ngơ ngác sang rối rắm. Hắn ngập ngừng lên tiếng: "Mẫu thân nói nếu ta thích bảo bối hơn thì chứng tỏ ta đối với Diệu vương chẳng phải là yêu thích theo kiểu tình cảm nam nữ."

Nghe vậy, Hách Liên Tân Kỳ kém chút nữa đã đánh một phát vào đầu của Đoan Mộc Ẩn rồi. Người này quả nhiên không thấy tiền và con số đập vào mắt thì ngây thơ đến không tưởng nỗi a.

"Ta hỏi ngươi, Đế Lam đại nhân được mọi người công nhận là giám bảo sư đúng không?"

Đoan Mộc Ẩn gật đầu. Chuyện này mọi người đều biết a.

"Thế ngươi có biết Đế Lam đại nhân đã phán bao nhiêu món đồ là bảo bối không?"

"Mẫu thân có nói Đế Lam đại nhân đến hiện tại chỉ mới nhìn nhận Kết tinh huyết ngọc long là tuyệt thế trân bảo thôi, đó là cao nhất rồi." Đoan Mộc Ẩn dù khó hiểu nhưng vẫn rất thành thật mà đáp trả.

"Thế ta hỏi ngươi, Đế Lam đại nhân gọi Thanh Nghiêm là gì?" Hách Liên Tân Kỳ tiếp tục đào hố cho người đối diện nhảy vào.

"Bảo bối nhà ta a."

Hài lòng vỗ vai Đoan Mộc Ẩn, Hách Liên Tân Kỳ cười hết sức chói sáng: "Cho nên, ngươi thích bảo bối chẳng phải là thích Thanh Nghiêm sao?"

Đoan Mộc Ẩn ngớ người.

"Đừng bỏ lỡ tuổi xuân a. Dù đến cuối cùng ngươi không được đáp lại nhưng ít nhất ngươi vẫn sẽ không hối hận, không phải sao?" Hách Liên Tân Kỳ làm ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt mà nói lời triết lý nhân sinh, sau đó quay lưng tiêu sái bỏ đi. Anh sợ ở lại nữa sẽ cười đến đau xóc hông mất. Thanh Nghiêm, đừng trách tôi, tôi thấy rõ ràng là cô và Đoan Mộc Ẩn rất hợp nhau đấy. À, thành thật xin lỗi Nạp Lan Doanh Chính và Vệ Tường Lâm, hai người cố giữ vợ mình cho chặt đi. Hừ hừ...

-----------------------------------

-----------------------------------

Hai trạm cuối cùng của đội đều là khiêu chiến vượt trạm nên họ nhanh chóng dùng vũ lực tuyệt đối để hoàn thành. Sau đó khi trở về thì Nghiêm Thần vội vã rời khỏi quảng trường chính, chẳng thèm nghe kết quả.

Phía bắc ngoại ô kinh thành.

"Bọn người này sống lâu quá nên mất trí hết rồi sao?" Nghiêm Thần càu nhàu khó chịu rồi điều động năng lượng của ma nguyên bắt đầu luân chuyển khắp cơ thể. Cảnh vật xung quanh bị đường dẫn năng lượng của Nghiêm Thần làm ảnh hưởng mà bắt đầu có dấu hiệu héo úa, sinh cơ của chúng đang dần bị rút đi.

Ma khí nồng nặc bao trùm cả người Nghiêm Thần, đôi mắt của cô giờ đã chuyển hoàn toàn sang màu đỏ như máu. Nhanh tay kết ấn, một lớp màng mỏng bắt đầu dao động ẩn hiện ngay trên chính cơ thể của cô. Sau đó, lớp màng đó dần dần tách ra và định hình thành một thân ảnh giống hệt Nghiêm Thần.

"Đến đó giúp hắn đi, quan trọng là đánh rớt hắn thêm lần nữa." Nghiêm Thần có chút mệt mỏi nói với ảnh phân thân của mình.

"Được, ngươi cẩn thận một chút, họ đến rồi." Ảnh phân thân gật đầu, nhắc nhở Nghiêm Thần xong thì hóa thành một đạo sáng hướng về phía trời cao rồi biến mất.

Thở ra nhẹ nhõm, Nghiêm Thần một lần nữa điều động năng lượng trong cơ thể trở lại thế cân bằng, sau đó để hạt giống thần cách tạo cộng hưởng trả lại sinh cơ cho sinh vật xung quanh. Tạo ảnh phân thân này vốn đến cảnh giới luyện tâm mới được phép sử dụng nhưng tình thế hiện tại thì cô đành làm liều thôi. May mà trước đó cô đã được Ma Tịch Dạ đại nhân truyền thụ cách tu luyện ma nguyên nên cũng không đến nỗi làm ảnh hưởng đến linh hồn của bản thân.

Xoạt! Xoạt!

"Quả nhiên Ma Tịch Dạ đại nhân đã truyền thụ tất cả cho ngươi."

Nghiêm Thần cong khóe môi nhìn người vừa xuất hiện trước mặt mình. Chiến y đen tuyền như tử thần, song kiếm tuyệt thế đồng hành không rời, gương mặt giá lạnh cùng giọng nói rét buốt trầm thấp, quả nhiên hắn là người đầu tiên tìm đến cô.

"Hoàng Phủ Luân Tang, Kiếm thế Ma tướng của Ma giới chính nguyên lại dùng thân phận trước đây ở Thương Liêu mà đến khiêu chiến ta sao?" Nghiêm Thần bình tĩnh lên tiếng. Nếu không có cô thì Hoàng Phủ Luân Tang sẽ là người thích hợp nhất kế nhiệm vị trí Ma Hoàng Đại Đế.

Lục giới chính nguyên đều chia thành giới chính, tổng đàn đầu não mà Đại Đế cư ngụ và cai quản chính nguyên giới, phụ giúp có các vương, tướng. Dưới giới chính sẽ là mười phân đàn giới chính được quản lý bởi mười đại hộ pháp, phụ giúp mỗi phân đàn gồm mười hai trưởng lão. Dưới phân đàn là phủ do các đội trị an quản lý cùng rất nhiều nhân viên có liên quan.

Dưới phủ chính là nơi giao nhau của lục giới chính nguyên mà mọi người thường gọi là 'ba mươi ba tầng trời', đó cũng là điểm đến đầu tiên cho những ai vừa đến chính nguyên giới.

Nói sơ qua như vậy thôi thì đủ thấy Hoàng Phủ Luân Tang lợi hại đến cỡ nào rồi.

"Ngoài việc khiêu chiến, ta còn chịu sự nhờ vả để xem ngươi có xứng đáng phục chúng hay không." Hoàng Phủ Luân Tang chậm rãi đáp lời, đôi mắt sắc bén và u tối xoáy sâu vào Nghiêm Thần.

"Vậy sao..." Nghiêm Thần kéo dài âm điệu.

ẦM!!!!!

Kiếm của Nghiêm Thần và Hoàng Phủ Luân Tang kè sát vào nhau không ngừng bộc phát ma khí hủy diệt đáng gờm. Giữ chặt chuôi kiếm, Nghiêm Thần cảnh giác không rời mắt khỏi người đối diện. Quá mạnh!

Vút!

RẦM!!!

Chưởng phong va chạm, gió mù mịt xoáy tròn, áp bức năng lượng càn quét mọi nơi.

Nghiêm Thần lùi về sau một đoạn dài cười khổ không thôi. Cánh tay trái của cô xem như phế bỏ rồi. Một chưởng đó cô dùng hết toàn lực mới cản được lực đạo đánh sâu vào cơ thể nhưng cũng không chịu nổi tổn thương vật lý a. Trở về chắc bị cha Tiêu Thanh Hàn mắng nữa quá. 

Còn thanh kiếm... Nghiêm Thần khóc trong lòng, nó gãy mất rồi, gãy một cách nhẹ nhàng êm ả chẳng phát ra một tiếng động nào hết. Hơn hai tháng tiền lương làm vương gia của cô không cánh mà bay rồi!

"Không tệ." Hoàng Phủ Luân Tang nhàn nhạt nói sau đó hắn điểm tay vào không trung, một vết rách không gian hiện ra. Hắn vươn tay lấy ra bên trong một chồng hơn hai mươi tấm kính trong suốt đem tới trước mặt Nghiêm Thần rồi nói một cách hết sức bình thường: "Ngươi hiện tại là Ma Hoàng Đại Đế lâm thời, cho nên đây là những vấn đề cần có quyết sách của ngươi. Nhanh chóng nhìn cho xong để ta còn đem về triển khai quản lý Ma giới. Từ khi Minh Đế bỏ mặc không quản thì Ma giới đã loạn lắm rồi."

"Cái gì???" Nghiêm Thần nhăn nhó thốt lên. "Việc quản lý là do bảy đại Ma vương và hai mươi tám Ma tướng các ngươi phụ trách, liên quan gì tới ta?"

"Ngươi hiện tại là Ma Hoàng Đại Đế lâm thời a." Hoàng Phủ Luân Tang kiên nhẫn lặp lại. "Cho nên đừng nhăn nhó nữa."

"Các ngươi là một đám đùn đẩy trách nhiệm!"

"Làm từ từ cho quen đi. Dù sao đến cuối cùng khả năng ngươi trở thành Ma Hoàng Đại Đế thực thụ là rất cao."

"Khốn khiếp!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro