Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên không 8

Giới thiệu:
      Đích nữ tướng môn, một khi phong hậu, uy phong thế nào. Không biết khi nào hạnh phúc ôn nhu liền biến thành bi kịch tàn khốc nhất.

     Phụ thân ngày thường  tìm mọi cách yêu thương nàng, khi nàng cầu cứu lại làm như không thấy! ! Phu quân thề non hẹn biển nhẫn tâm giết đứa nhỏ trong bụng nàng! ! Thứ muội nàng một lòng thủ hộ cười duyên cướp đi phu quân của nàng, khiến nàng phải gtìm chết! !

   Nàng, Lạc Khuynh Hoàng, lấy máu thề, nếu có  kiếp sau, nàng nhất định phải khiến bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong!!! Những gì họ đối với nàng, phải trả lại gấp trăm lần!!
    Phụ thân giả si tình? ! Vậy vạch trần mặt nạ hắn, làm hắn thân bại danh liệt!

    Thứ tỷ giả cao quý? ! Vậy vạch trần thân thế của nàng, khiến nàng xấu hổ vô cùng!

    Phu quân giả thâm tình? ! Vậy chọc thủng trò xiếc của hắn, cho hắn bất ngờ không kịp phòng bị!

    Thứ muội giả vờ yếu ớt? ! Vậy xé nát ngụy trang của nàng, để nàng để tiếng xấu muôn đời!

Đoạn ngắn ( một )

Thứ muội chỉ và mỗ nữ bất hạnh bị “Hủy dung” , cười duyên hỏi, “Thất điện hạ cảm thấy, ta cùng tỷ tỷ người nào xinh đẹp?”

Mỗ nam lông mi một chút cũng không nhấc, từ chối cho ý kiến.

Thứ muội tiếp tục giả bộ đáng thương, tiếp tục hỏi, “Thất điện hạ vì sao không đáp?”

Mỗ nam sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, câu môi nói, “Bản điện chính là cảm thấy không cùng một giai cấp, không có cách nào  so sánh với nhau.”

Thứ muội mâu trung hiện lên tươi cười đắc ý, lại ra vẻ ôn nhu, “Điện hạ nói như thế, tỷ tỷ khẳng định sẽ bị thương tâm .”

Mỗ nam sóng mắt hoa đào trong mắt lưu chuyển, đáp, “Bản điện cũng không nguyện như thế đả thương người. Nhưng mà ngươi, thật sự không xứng cùng Hoàng nhi của ta đánh đồng!”

Thứ muội sắc mặt đại biến, nổi giận. Mỗ nữ khóe môi cong lên một chút cười yếu ớt. Lạc Khuynh Thành, ngươi thật nghĩ rằng nam nhân ai cũng nông cạn như thế? !

Đoạn ngắn ( hai )

Mỗ nữ cùng mỗ nam bực bội. Không ăn cơm, không ngủ được.

Mỗ oa tử (con của 2 anh chị ấy) trừng lớn con ngươi ngập nước, nãi thanh cả giận, “Mẫu thân, ăn cơm đi!”

“Không ăn!” Mỗ nữ tức giận đáp.

Mỗ oa tử không nổi giận, tiếp tục nói, “Vậy mẫu thân đi ngủ đi!”

“Không ngủ!” Mỗ nữ tiếp tục kiên quyết nói.

Không nghe mỗ chỉ oa tử tiếp tục nói chuyện, mỗ nữ quay đầu đến, hỏi, “Quân Lạc, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? !”

“Lạc Nhi là sợ mẫu thân không ăn cơm, không ngủ được , về sau còn có nữ nhân khác ăn cơm của mẫu thân, ngủ với nam nhân của mẫu thân, nói không chừng còn có thể đánh Lạc Nhi!” Mỗ oa tử đáng thương hề hề nói.

“Quân Khuynh Vũ! Ngươi dám!” Mỗ nữ rít gào ra, còn lại mỗ oa tử ngồi khanh khách cười không ngừng, mâu trung (con mắt) lộ vẻ giảo hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro