Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Mẫn sai Ý Nhi sắp xếp một chút đồ đạc cùng vật phẩm có giá trị, thật là vui mừng khi đi theo Linh Châu đang có khổ mà không nói được lại còn phải gượng cười đưa Chí Mẫn vào viện của mình. Người hầu đi ngang thấy một màn như vậy rất là kinh ngạc, có người còn nhanh chân đi báo với nữ chủ nhân của Phác phủ.

Chí Mẫn đi bên cạnh Linh Châu nhưng lại suy nghĩ làm thế nào để có thể lợi dụng không gian tùy thân hiện tại trong tay không có ai, có một số việc là khong thể làm. Muốn chọn rau dưa có mầm mống tốt thật rất khó nhưng trái cây thì có thể đem hạt ra phân loại. Từ viện của cậu qua một viện hẻo lánh thì đến viện của Linh Châu như vậy xem ra cũng không phải xa, tâm tư của Chí Mẫn thay đổi khôn lường, suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng không có chuyện nhưng không có chuyện nào có thể thực hiện làm cho mặt không khỏi có chút giống như đưa đám.

Chẳng lẽ thật sự phải đợi sau khi vào cung mới thu mua thái giám cùng cung nữ để giúp mình một tay hay sao?

Âm thầm thở dài một tiếng, xem ra cũng không còn cách nào khác.Đến viện của Chí Mẫn phát hiện viện của Linh Châu so với viện của cậu còn lớn hơn, u nhã mà thanh tĩnh, sương phòng của Linh Châu còn được bố trí đặc biệt tinh xảo, mơ hồ còn lộ ra nhàn nhạt ấm áp.

Không hổ là nữ chủ nha!

Sau khi cảm thán một lát việc Chí Mẫn rất được cưng chiều, cậu cao hứng lôi kéo Linh Châu ca tụng, thuận tiện đem quần áo cùng vật phẩm của mình cho bọn nha hoàn, dáng vẻ một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng làm cho Linh Châu trong long tức giận không dứt, thế nhưng trên mặt lại duy trì nụ cười dịu dàng hoàn mỹ, thấy vậy trong lòng Chí Mẫn cực kỳ thoải mái, ở trước mặt Linh Châu tươi cười nhiệt tình, Linh Châu phải lấy cớ làm cho Chí Mẫn đến phòng của mình rồi vội vã đi lại sảnh tìm Đại phu nhân.

Chí Mẫn cũng không để ý, thoải mái chiếm cứ khuê phòng của Linh Châu cậu chỉ cần chiếm láy phòng của Linh Châu mười ngày, cậu liền an toàn, về phần Linh Châu có thấy vui vẻ hay không đó là chuyện của nàng ta, ai kêu nàng ta giả bộ thiện lương làm gì?

An toàn đã được đảm bảo, căng thẳng trong lòng Chí Mẫn cuối cùng có thể buông xuống rồi.

Không thèm để ý đến những nha hoàn canh chừng cậu kia, cùng với vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ của Linh Châu cậu lười biếng nằm trên giường suy nghĩ xem làm thế nào đem tai họa là Ý Nhi kia nhổ đi. Tránh cho việc vào cung sau này của cậu phải mang theo cái máy theo dõi.

Bên kia, Đại phu nhân khẳng định con đường này không đi không được, xem ra chỉ có thể tạm thời cho mẹ con họ chiếm tiện nghi mà Phác lão gia đối với Linh Châu rất hay để mắt tới nhất định chuyện này sẽ tới tai lão gia đến lúc đó...........

Chí Mẫn mắt đẹp nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên cảm giác trước mặt là một mảnh tốt đẹp. Ý Nhi đang ở bên cạnh không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo.

Đại phu nhân Phác gia Nam thị sau khi biết được nam nhi của tiện nhân Chân thị kia thế nhưng lại dám qua viện của nữ nhi mình ở thì lại tỏ ra không lo lắng gì sau khi đem ly trà đặt mạnh ở trên bàn trầm giọng nói:

" Đến cùng đã xảy ra chuyện gì nói cho ta biết chi tiết chuyện này là thế nào!"

Bên dưới nha hoàn run rẩy đem chuyện đối thoại giữa Chí Mẫn và Linh Châu một năm một người nói lại cho Phác Đại phu nhân Nam thị biết được sự tình thì trong lòng trầm xuống. Từ lời nói của nha hoàn, có thể thấy được tiểu tử chết tiệt kia hôm nay có cái gì đó không đúng tựa hồ không giống với biểu hiện mà cậu bình thường thể hiện không giống với cậu bây giờ, chẳng lẽ tiểu tử chết tiệt kia đã thông suốt? Nếu tiểu tử chết tiệt kia mà thật sự thông suốt thì sẽ rất khó giải quyết.Hơn nữa tiểu tử chết tiệt kia trong lòng lại có mong muốn vào cung, về sau đối với nữ nhi sẽ trở thành chướng ngại phải nghĩ biện pháp diệt trừ mới được.Nếu như cậu còn ở lại viện của cậu ta thì sẽ rất dễ dàng xuống tay nhưng bây giờ đang ở viện của nữ nhi cũng không phải thời cơ tốt để động thủ rồi, lão gia cũng không phải loại người dễ dàng lừa gạt.

Nàng đã hao tổn tâm cơ mà nhịn nhục cả chục năm bây giờ mới nhạn được sự tin tưởng của lão gia, địa vị trong hậu viện không có người nào có thể dao động về phần những thị thiếp kia, dù có được cưng chiều thế nào nhưng ở trước mặt nàng cũng khong dám phách lối. Nếu như để cho lão gia biết nàng ra tay đối với nam nhi của hắn thì sẽ rất phiền toái. Đang ở thời điểm nàng sắp rơi vào trầm tư thì một nha hoàn lại đến bẩm báo:

" Phu nhân, Đại tiểu thư đến rồi!" Nghe vậy sắc mặt Nam thị cũng hơn hòa hoãn.

" Mời Đại tiểu thư vào đi!" Sau đó lại để cho nha hoàn lui xuống hết.

" Mẹ!" Linh Châu cười khanh khách đi vào, Nam thị hướng hai mama bên cạnh nhìn một cái hai người kia liền tinh ý lui xuống cũng đem mấy nha hoàn cùng mama khác đều rời đi. Trong phòng chỉ còn hai mẹ con Nam thị, nụ  cười trên mặt Linh Châu liền thu lại, trong con ngươi đen nhánh thoáng một tia nặng nề. Nam thị nhìn bộ dáng chững chạc ung dung của nữ nhi, gánh nặng trong lòng liền được cởi ra kéo tay của nữ nhi đi vào phòng.

Hai mẹ con Nam thị cùng Linh Châu đến tột cùng thương lượng ra biện pháp gì tạm thời không nhắc tới. Vừa đúng lúc bỏ qua thời gian Phác lão gia trở về. Bên kia, vừa lúc Phác lão gia từ bên ngoài trở về đang mang theo nô tài cùng một mama lạ hướng viện Linh Châu đi tới. Nha hoàn đắc lực của Phác phu nhân nhìn thấy Phác lão gia ở bên ngoài biết lão gia sắp đến đây vì không muốn để lão gia nhìn thấy Chí Mẫn nên liền nói cho lão gia là Đại tiểu thư không có ở trong phòng hiện giờ đang ở chỗ Đại phu nhân. Chỉ là Phác lão gia lại tính vào nhà đợi Linh Châu trở về.Mama bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đưa Phác lão gia cùng gã sai vặt và mama vào trong nhà vừa vào nhà vừa lúc Chí Mẫn đang uống trà nhìn thấy một nam tử trung niên xa lạ đang đi vào bên trong, đầu tiên là cả kinh, chỉ là thấy thái độ cung kính của mama cùng với nha hoàn ở cửa cung kính thỉnh an một tiếng liền biết nam tử trung niên là phụ thân của cậu.

Trong nội tâm thấy vui vẻ, thật là đã ngủ gật mà có người đưa gối đầu mà. Lúc này Chí Mẫn vừa tới viện của Linh Châu lần đầu tiên gặp được Phác lão gia.

" Chí Mẫn xin thỉnh an phụ thân......" Chí Mẫn vội vàng tiến lên hành lễ.

Chí Mẫn? Phác Chí Mẫn? Là tam nam nhi của hắn?

Phác lão gia đầu tiên là ngẩn người ra tiếp theo nhớ lại nam nhi trong lời nói của phu nhân là một người bình thường lại nhát gan ở thời điểm hai ngày trước không cẩn thận mà chết chìm, giờ thì thấy thật tốt rồi chỉ là cậu như thế nào ở trong phòng của Linh Châu?

" Uh, đứng lên đi cảm thấy thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?" Phác lão gia tiến lên phía trước nâng cậu dậy quan tâm hỏi một câu.

" Đã tốt lắm, đa tạ phụ thân quan tâm!" Chí Mẫn ngẩng đầu vẻ mặt tỏ ra kích động.Kì thực lén quan sát phụ thân thân thể này bộ dáng hơn ba mươi tuổi nhìn có vẻ trưởng thành anh tuấn, hơi nghiêm túc một thân gấm trường sam màu xanh mặc trên người, thắt lưng đeo ngọc bội ngược lại có chút khí thế.Phác lão gia cúi đầu nhìn tam nam nhi Chí Mẫn của mình, cảm giác tay của nam nhi một mảnh lạnh lẽo nghĩ đến cậu hai ngày trước không cẩn thận chết chìm, ngược lại lại cảm thấy đau lòng.

Nghiêng mắt nhìn thấy trong đáy mắt Phác lão gia chứa đầy dáng vẻ của đau thương, Chí Mẫn hạ mi mắt xuống, rút tay về rót cho Phác lão gia một ly trà sau đó thoải mái ngồi bên cạnh hắn khéo léo cười nói:

" Phụ thân, đây là trà được pha từ sương của núi Tam Phong, người uống cho thông họng." Đối với sự quan tâm của nam nhi, Phác lão gia rất là hưởng thụ cảm thấy nam nhi này không hề giống với lời Nam thị nói nhát gan, xấu hổ mà ngược lại cẩn thận nhìn gương mặt cậu rất giống với Chân thị, thanh nhã xinh đẹp cộng thêm khí chất hòa nhã, thản nhiên, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng bình thường.

Không khỏi đối với Nam thị nổi lên nghi ngờ.

Mama đứng một bên thoáng thấy trên mặt lão gia suy nghĩ sâu xa, trong lòng vô cùng nôn nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro