xom vang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TiaLia > TẬP TRUYỆN > Truyện Quỳnh Dao > Xóm Vắng (Quynh Dao)

--------------------------------------------------------------------------------

PDAView Full Version : Xóm Vắng (Quynh Dao)

--------------------------------------------------------------------------------

Hương Trần05-14-2003, 04:59 AM

Chương 1

Sương bước lên cầu, đứng dựa lan can nhìn làn nước trong xanh lặng lờ trôi giữa giòng sông. Ánh nắng lung linh trong ánh nước. Nàng đứng thẫn thờ nhìn dòng sông, rồi lại nhìn cảnh đồng ruộng bao la trước mắt. Nàng thở dài, không hiểu tại sao mình đến đây và đến để làm gì? Bên kia cầu, một ngôi cổ tự nằm im lìm dưới rặng dương cao vút, và xa xa rải rác những thôn trang đang sưởi mình dưới nắng.

Sương bước qua cầu, đi thẵng về phiá thôn xóm tiêu điềụ Trời tháng năm, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, khó chịụ Mồ hôi nhễ nhãi, đôi chân nặng nề nhưng Sương vẫn cố lê chân bước tớị Hai bên đường, dấu vết chiến tranh còn in hẳn nét tang thương. Ѓy đó cây cối xác xơ, cành rơi lá độ Ngồi xa, những vườn rau, các luống hoa lài vừa mới vun bồi, gầy dựng lạị Sương thở dài, tiếp tục lê chân. Nàng bỗng ngạc nhiên dừng lại trước một ngôi nhà đổ nát bên đường. Có lẽ ngôi nhà này bị phá hủy từ lâu, sao đến bây giờ chưa có ai sửa sang lạỉ Ngôi nhà cất theo lối mới, kiến trúc thật đẹp, tỉ mỉ, cứ nhìn qua những bức tường đổ nát và vườn tược còn sót lại chung quanh, cũng nhận thấy đó thuộc một gia đình vào hàng phong lưu, khá giã.

Sương bước rẽ vào cổng nhà, trên cột trụ xi - măng tấm bảng đồng vẫn còn nguyên vẹn: "Mai Trang". Khung cửa sắt chỉ khép hờ, bên trong, lá khô đổ đầy mặt đất, cành gãy, gạch vụn rơi tứ tung, dây leo bám đầy vách. Nhìn cảnh "Mai Trang" hoang tàn đổ nát, lòng Sương buồn lâng lâng. Nơi đây chắc đã có một thời êm đẹp lắm. Nhưng chuyện gì đã xảy rả Chủ nhân của ngôi nhà này và luôn cả gia đình không còn một người sống sót chăng?

Sương lách mình qua cánh cửa sắt bước vào trong, ngồi nghỉ chân trên bực thềm. Ánh chiều đã xuống, nắng vàng còn lảng vảng trên mấy bức tường màu xám xịt. Mấy đóa hoa hồng cố vươn mình giữa đám cỏ hoang lắc lư trước cơn gió chiềụ Nhìn cảnh hoang tàn, thê lương bất giác Sương thở dàị

Ѓu đây có tiếng sột soạt trên lá khô khiến Sương giật mình lo sợ, Phía sau bức tường đổ, trong đám dây leo rậm rạp, có một chàng thanh niên từ từ đứng dậỵ Sương suýt kêu lên một tiếng kinh hồng, vì n஧ khơng ngờ trong cảnh hoang tàn này lại còn có người ở. Có lẽ người ấy đã nằm trong góc tường từ lâu và sống như một bóng mạ Nàng đưa tay bụm miệng, cố ngăn không cho tiếng la xuất phát ra ngồị N஧ trố mắt nhìn chàng trai đang lững thững bước đị

Chàng đưa tay lần theo vách tường đổ, còn một tay chống gậy cồm cộp trên mặt đất, đi ngay về phía nàng. Tim Sương đập thình thịch, nàng đang đứng giữa khoảng trống phía trước sân nhà, không một chỗ nào khuất để lẩn tránh. Thanh niên đã nhìn thấy rõ ràng và có lẽ đã trông thấy rõ nàng từ lâu nhưng Sương đã lầm, chàng ta quờ quạng bước tới, tay chống gậy dò đường, một tay lần vách.

Rõ ràng là một người mù, mặc dầu đôi mắt chàng vẫn không khác gì người thường. Nàng thở một hơi dài trước hồn cảnh đáng thương ấỵ Nàng nhìn chàng trân trân, theo dõi từng bước đi của người tàn tật giữa cảnh hoang tàn đổ nát.

Nhìn kỹ đó là một chàng thanh niên đứng tuổi, có lẽ đã xấp xỉ cỡ 40. Nét mặt chàng in rõ vẻ ưu tư sầu khổ, có lẽ trong đời chàng đã gặp quá nhiều sóng gió Rồi Sương lại thấy thích những nét mặt dày dặn, rắn rỏi, có nhiều sức chịu đựng như thế.

Chàng ăn mặc chỉnh tề, y phục may rất khéo, đó là một điều rất lạ đối với người đã bị tàn phế Nhìn qua dáng điệu, nàng cũng đốn biết chàng là một người trong gia đình khá giả, nhưng tại sao lại đến nơi hoang vắng nàỷ Chàng lần dò từng bước giữa những đống gạch vụn. Có lúc bị vấp chân, chàng loạng choạng muốn ngã. Bóng chàng nằm dài dưới ánh nắng chiềụ Thỉnh thoảng lại chớp chớp đôi mi như suy nghĩ điều gì khó khăn lắm.

Bóng người cô đơn tàn phế giữa cảnh hoang tàn khiến Sương xúc động, đôi mi nàng ươn ướt lúc nào không haỵ Bỗng nhiên chàng vấp phải một mẩu gạch to, người lảo đảo về phía trước suýt té.

Sương giựt mình không kịp suy nghĩ gì cả, vội chạy tới đỡ chàng:

- Ỵ Coi chừng.

Thanh niên giựt mình kinh ngạc, rồi chớp chớp đôi mi như cố nhìn Sương:

- Ai đó? Giọng chàng trầm ấm nghe rất dễ có cảm tình...

Sương không trả lời ngay được, mà chỉ ngẩng mặt nhìn chàng trân trân. Ѓ ngồi 30 tuổi rồi, đây là lần thứ nhất nàng mới nhìn thấy một gương mặt thanh niên in rõ nét đau khổ, xót xa và chan chứa những hy vọng tha thiết trong lòng.

Không nghe nàng trả lời, chàng lại hỏi tiếp:

- Ai vậỷ Vừạ.. Vừa giúp tôi đó?

Sương thở ra nhè nhẹ, trấn tĩnh tinh thần:

- Dạ tôị

- Tôỉ ... Mà là aỉ

- Tôị Tôi là Sương.

Rồi nàng giựt mình, không biết tại sao lại xưng tên với người ấy làm gỉ

Nàng tiếp:

- Ông không quen với tôi đâu, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, mới ghé lại ngồi nghỉ chân giây lát. Thanh niên gật gù lắng tai nghe:

- Vậy thì tiếng thở dài tôi nghe hồi nãy không phải là ảo giác. Trong cảnh hoang tàn này mà có tiếng thở dài như thế không khác gì hồn ma bóng quế phải không cổ

Sương cau mày suy nghĩ rồi hỏi:

- Ông có đợi ai chăng?

- Cô bảo saỏ

- Không... Không có gì cả... Nàng nhìn gương mặt chàng...

Gương mặt rắn rỏi đến nóng nảy hay dễ giận.

- Tôi chỉ hơi ngạc nhiên tại sao ông lại đến một nơi hoang tàn như thế nàỵ

- Cũng như cô vậy, tại sao cô đến?

- Tôi à? Tôi chỉ muốn đến ngôi chùa gần đây chơị Chàng lại hỏi:

- Cô đi có một mình?

- Phải, tôi không có bạn thân vì đã du học ở ngoại quốc gần 10 năm nay, mới trở về đâỵ

- Ạ

Dường như chàng không chú ý đến thân thế nàng, chỉ chú ý đến giọng nàng nói:

- Dù sao cô cũng nói tiếng mẹ đẻ thật khá; Nàng cười:

- Thế à?

Sương biết rõ, tiếng mẹ đẻ nàng còn kém. Gần mười năm ở ngoại quốc ít khi nàng tiếp xúc với kiều bào khác nên không mấy khi dùng tiếng Việt; Vì vậy giọng nàng đã hơi lơ lớ, nặng nề.

Chàng gật đầu:

- Phải, tiếng Việt cô nói như người nước khác. Chàng tiếp:

- Cô có cài hoa hồng trên áo phải không, tôi nghe thoang thoảng mùi hoa hồng.

- Vâng, tôi vừa hái hai đố hồng ngồi hoa viꮮ Ch஧ hơi ngạc nhiên:

- Ủạ Hoa viên còn có hoa saỏ

- Còn hai khóm hoa hồng này chen chúc giữa đám cỏ hoang.

- Cỏ hoang lại chen giữa cảnh nhà hoang tàn. Giọng chàng buồn buồn:

- Trước đây cây côi, vườn tược ở đây sum suê lắm. Sương xúc động nói:

- Tôi có thể tưởng tượng ra điều đó. Chắc ông rất quen thuộc với chỗ nàỵ

Thanh niên thở dài:

- Quen thuộc ả Hơn thế nữa, đây là nhà tôi, vườn tôi và những gian phòng ấm áp thân yêu của tôị Sương trố mắt nhìn chàng:

- Trời ơi! Như vậy ông đã mất mát quá nhiềụ

- Phải, tôi bị mất tất cạ Mất một cuộc đời! Giọng chàng trầm trầm như từ một cõi xa xôi vang lạị Sương lo lắng hỏi:

- Nhà bị cháy hả ông? Có ai bị nạn không? Chàng lắc đầu:

- Không. Nàng thở ra:

- Vậy thì còn có ngày kiến thiết lạị Chàng hừ nhỏ một tiếng:

- Làm sao kiến thiết Hồng Mai Trang n๠lạỉ

Rồi chàng lặng thinh, ngẩng mặt lên nhìn trời:

- Hình như đã xế chiều rồi phải không cổ

- Dạ phải, ánh nắng sắp tắt rồị

Chàng vừa đưa tay quờ quạng tìm gậy vừa nói:

- Xin lỗi cô, tôi phải đị

Bàn tay mò mẫm trên đám gạch vụn xung quanh. Sương cảm thương cho người tàn tật, nàng lấy gậy dúi vào tay chàng:

- Ѓy này, thưa ông.

- Dạ, cám ơn cộ

- Bây giờ ông về đâủ

- Cũng gần đây thôi, đi chừng một khoảng ngắn.

- Nếu có thể, ông cho phép tôi giúp đưa ông về. Chàng lắc đầu:

- Cám ơn cô, không dám làm phiền cô, tôi đã thuộc đường, hơn nữa, tôi còn phải đón con tôị Tự nhiên, nàng vọt miệng:

- Ông đã có con rồi saỏ Bao lớn rồi ông... Ông định đón cháu ở đâu vậỷ

Chàng hơi cau mày:

- Thưạ..

Hình nhự Sương cũng vừa nhận thấy mình quá độ... Nàng lắp bắp:

- Xin lỗi ông... Tôị..

Nàng đỏ bừng má, cúi đầu giấu sự lúng túng:

- Tôị Chỉ vui miệng thôị Tại vì tôi không có mấy bạn bè nên tôị.. Nên tôị..

Nàng không nói hết câu, nhưng chàng cũng đốn được ý nàng nên mỉm cười dễ dãi:

- Da Tôi hiểu, không có chi đâu cộ Rồi chàng nói cho vừa lòng nàng:

- Con gái tôi 10 tuổi rồi, nó học một trường trong xóm, hàng ngày thì nó về một mình, nhưng hôm nay sẵn ra đây nên tôi định bận về ghé đón nó luôn.

- Nếu có thể xin ông cho phép tôi đưa ông đón cháu, tôị.. Rảnh rang lắm, không có chuyện gì làm

Chàng hơi khó chịu vì có một người cứ nằng nặc đòi giúp mình trong lúc mình không muốn. Chàng đáp giọng thản nhiên đến lạnh lùng:

- Nếu cô muốn.

Sương liếc mắt nhìn chàng, nàng hình như cũng nhận thấy chàng khó chịu, nhưng lúc đó chàng đi tới một khối đá lớn nên Sương vội nói:

- Ông... Coi chừng, có đá lớn trước mặt ông.

Nàng bước tới nắm đầu gậy:

- С tôi dẫn ông đị

Chàng đành gật đầu:

- Cám ơn cộ

Sương lặng thinh đi trước, hai người rời khỏi nơi căn nhà đổ nát bước ra con đường phẵng lì, dễ đi hơn. Sương để ý thấy chàng thuộc đường rất rành và giữa đám cỏ gai vào nhà đổ nát có một đường mòn nhỏ, chứng tỏ chàng đã đi đến thăm nhà này thường lắm. một người mù đến ngôi nhà đổ nát để làm gì? С ôn lại quá khứ, để làm sống lại những kỷ niệm chăng? Nàng khẽ liếc nhìn mặt chàng, chàng trở lại với gương mặt lạnh lùng nhưng đầy buồn bã. Nhìn gương mặt, khó đóan được chàng đang nghĩ gì trong lòng.

Щ một đọan nữa đến một gian nhà vách ván 3 căn, khang trang sạch sẽ, đồ đạc trong nhà tuy không sang trọng nhưng chẵng có món nào dơ bẩn cả, chủ nhân cũng khéo trang trí nên rất đẹp.

Trước nhà trồng nhiều hoa rất đẹp, ngồi cổng có một tấm bảng nhỏ đề tên "Trần Văn". Nàng hỏi thử:

- Ông Trần Văn... Chàng ngạc nhiên:

- Sao cô biết tên tôỉ

- Thì ông bảo là nhà ông ở gần đây, nãy giờ tôi thấy có ngôi nhà này nên đốn l࠮hࠆng, cịn tꮠơng viết ở tấm bảng nhỏ treo trước nhà kiạ

Chàng thanh niên gật đầu như chợt nhớ ra:

- Trí phán đốn của cô thật là phong phú. Cô làm nghề gì... Có phải đang viết văn không?

- Không, tôi đâu có tài đến mức ấy, mặc dầu tôi rất thích viết...

Nàng nhìn chàng:

- Tôi đi ngoại quốc, học về nghành giáo dục, tôi chỉ là một giáo sư tầm thường sắp sửa ra trường.

- Cô có thể đổi sang nghề viết văn, dường như cô đang tìm cốt truyện để viết! Cô đi thăm một cảnh hoang tàn, gặp người mù và định tìm hiểu thân thế người bạc phước này để gầy dựng một thiên tiểu thuyết.

Nàng nhếch mép, cười chua chát:

- Ông Trần à, ông lầm rồị Tôi không thấy thích gì về thân thế hay về câu chuyện riêng của ông đâụ

- Có thật thế không?

Sương lặng thinh, hai người đều như trầm ngâm suy nghĩ. Щ thêm một đoạn đường, Sương nhìn thấy một ngôi trường tiểu học, bọn trẻ đang lũ lượt kéo ra ngồị Cĩ mấy đứa đi về phía hai ngườị Sương đứng lại nhìn chúng, chúng tươi cười líu lo như một đàn chim nhỏ

Trần hỏi:

- Tan học rồi hả cổ

- Phảị Sương hơi lo lắng:

- Mình đến trễ, có lẽ cháu đã về trước rồị

- Cũng có thệ Thái độ rất bình thản, dường như không quan tâm mấy về chuyện đọ

- Dáng người cao hay thấp? chắc dễ thương lắm hả ông?

Sương nhình quanh như cố tìm đứa bẹ Trần lẩm bẩm:

- Tôi cũng đang muốn biết, con tôi như thế nào đó

- Ủả Sương nhìn Trần ngạc nhiên:

- Ông không biết cháu như thế nào saỏ

Nàng thở ra, lòng nghẹn ngàọ Phải rồi, chàng là một kẻ mù làm sao nhìn thấy con được! Nhưng chàng ta đã mù từ bao lâủ Trần quay lại:

- Thôi, tôi vệ chắc nó đã về nhà rồị Sương ngăn lại:

- Khoan... Ông đợi thêm một chút nữa đị

Sương chợt thấy một đứa nhỏ từ phía trong trường bước ra, nó đi một mình, nước da trắng xanh, vóc mình gầy yếu, mớ tóc dài bỏ xõa phía sau lưng. Ѓ có phải là con của Trần không?

Sương hồi hộp, nàng đốn chắc đứa bé ấy là con của chàng rồi vì nó rất giống Trần. Nàng chưa hề nhìn thây đứa trẻ naò giống cha in hệt như thế: Ѓi mi đậm, mắt to, sóng mũi cao, nhứt là nét mặt buồn buồn nhưng rắn rỏi không khác Trần một chút nào hết.

- Tôi nhìn thấy con ông rồi! Nàng tiếp:

- Nó là một đứa bé gái đẹp lắm ông à!

- Sao cô dám quả quyết như thể Chàng vừa dứt lời đã nghe tiếng đứa trẻ mừng rỡ gọi lớn, nhìn thấy ba, nó lật đật chạy lại:

- Ba ơi! Ba... Nó chạy đến nắm lấy tay cha, đôi mắt long lanh miệng mỉm cười sung sướng. Gương mặt trắng xanh của đứa bé đã ửng hồng:

- Ba đến đón con hả bả Rồi nó chạy tung tăng quanh mình chàng, vóc người gầy gầy, con bé trông như vừa mới lên sáụ

- Ba đi dạo, luôn dịp đến đón con.

Trần vẫn bình thản, giọng nói trầm trầm, thái độ dửng dưng ấy làm cho Sương khó chịụ Dường như Trần đã dửng dưng trước tình cảm nồng nhiệt vui vẻ của con. Thật là một người cha khôn khan đến tàn nhẫn.

- Ba ơi! Сa bé chớp đôi mắt nhìn cha trìu mến, có áp má vào bàn tay Trần:

- Ba đi một mình hả bả Còn bác Du và Chị Châu đâủ

Trần giơ tay chỉ Sương:

- Cô đây đưa ba đi, con lại cám ơn cô đị Cô bé quay lại nhìn Sương. Trong giây phút ấy bỗng nhiên nàng có ý nghĩ muốn ôm gọn nó vào lòng. Сa bé dẽ mến làm sao!

- Thưa cô, con cám ơn cộ Сa bé khẽ cúi đầu, nhưng vẫn đứng sát bên cha, không hề rời một bước, tay nó vẫn nắm chặc tay Trần. Nó chỉ thi hành theo ý muốn của cha cho có lệ rồi liền quay lại với ba:

- Thôi về ba, ba đi cho cẩn thận. Coi chừng dưới chân.

- Con dắt ba đị Oanh. Oanh nắm tay cha đi tới, thật ra Trần cũng không cần phải để con dắt nhưng chàng làm như thế để cho Oanh vuị

- Thôi cha con mình về, trời tới rồị Oanh quay lại phía Sương:

- Con xin chào cộ Nói xong đứa bé nắm lấy tay cha dìu đi theo lề đường. Sương đứng nhìn theo sau lưng hai cha con, hồng hơn lờ lờ, hai bóng người mờ dần rồi như chìm hẵn trong đêm tốị Trong phút giây này, lòng Sương bỗng chua xót lạ lùng. một người cha tàn tật với một đứa con gái nhỏ Mẹ nó hiện đang ở đâủ Ѓi mắt Sương tràn đầy nước mắt lúc nào mà nàng không haỵ

--------------------------------------------------------------------------------

Hương Trần05-14-2003, 05:05 AM

Suốt một ngày nhọc mệt, Sương mới dọn xong căn phòng riêng của mình. Nàng ngồi bên chiếc bàn viết xinh xắn, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Sương vẩn vơ suy nghĩ, không hiểu tại sao mình lại có những quyết định bất ngờ như thệ Với sức học như nàng, nàng có thể đảm đang nhiệm vụ giáo sư, nhưng nàng lại nằng nặc xin với ông chú ở Bộ Quốc Gia Giáo Dục về làm hiệu trưởng ở một trường tiểu học vùng ngoại ộ

Ông Thưởng, chú nàng, hơi ngạc nhiên:

- Thật chú không sao hiểu nổi cháụ Có trình độ như cháu it' ra cũng phải làm giáo sư mà cháu lại muốn đi làm hiệu trưởng ở một trường tiểu học. Mặc dầu trường đó sẽ mở thêm các lớp trung học, nhưng cũng còn lâụ Cháu phải biết, làm hiệu trưởng trường tiểu học lương không cao, thỉnh thoảng lại phải thế mấy cô giáo đi sinh nở, chăn bọn trẻ nhỏ không phải dễ đâụ

- Chú cứ yên tâm, cháu làm được, vì cháu thích trẻ, lại ưa cảnh đồng ruộng mát mẽ Cháu ngán bọn học trò lớn bây giờ lắm.

- Nhưng tại sao cháu lại chọn trường đó? Trường khác cũng giống hồn cảnh như thế có được không?

- Cháu chỉ thích trường BếnTre vì ở đó có nhiều cảnh đẹp với ngôi chùa cổ thâm nghiêm.

Nhìn qua dáng điệu, nàng có vẻ là một cô giáo hẵn hoị Xong xuôi, Sương bước ra ngồị Trời đã xế chiều, ánh nắng thật đẹp. Ra đến đường cái, hai bên là những luống rau chạy dài thẵng tắp, màu xanh tươị Nàng đi được một đoạn đường là đến nhà Trần. Gian nhà dưới ánh nắng chiều trông thật dịu hiền, ấm cúng.

Ngồi r௬ xung quanh nh࠴rồng tồn hoa l੬ loại hoa dùng để ướp trà. Sương dừng chân nhìn vào nhà một giây, có tiếng xe rồ máy, tiếng mở cổng rồi bên trong chiếc xe hơi Dauphine từ từ chạy ra và quẹo bên đường cái chạy về phía thủ độ

Qua khỏi nhà Trần một đỗi là đến Mai Trang. Gian nhà hoang tàn ấy như có sức thôi miên nàng một cách kỳ di Sương đứng do dự một hồi lâu rồi bước vào lách mình ngang hai cánh cửa sắt. Mấy cụm hoa hồng vẫn còn đó, nàng cúi xuống bẻ hai cành rồi đứng ngẩn ngơ nhìn mấy bức tường đổ trong giây phút mới quay trở ra Cảnh chiều thật đẹp, gió hây hây, Sương thở một hơi thật dài, lòng nhẹ nhàng khoan khốị N஧ lẩm bẩm:

- Ta đã chọn một nơi thật đúng.

Về đến nhà, nàng cắm hai nhánh hoa hồng trên một bình nhỏ đặt trên bàn viết. Màu hồng của mấy đóa hoa khiến Sương có những cảm giác ấm áp, vui tươị Ѓm ấy, nàng cứ ngắm nghía mãi những đóa hoa hồng. Bên ngồi, tiếng dế gáy êm nhẹ ngồi đồng ruộng mênh mông, giữa màn đêm đen đặc.

Sương thẫn thờ suy nghĩ một lúc rồi keó ngăn tủ lấy xấp giấy viết thư ra ghi mấy dòng ngắn ngủi: "Anh J... Thân mến," "Tôi thành thật xin lỗi anh và tôi cũng đã quyết định ở lại trên đất nước này, nơi chôn rau cắt rún, nơi tổ quốc thân yêu của tôị"... "Tôi xin anh thứ lỗi cho và thành thật chúc anh tìm được một người bạn gái hồn tồn hơn tôi về mọi phương diện."... "Tôi không hiểu tại sao tôi lại có quyết định đột ngột như thế, đó chỉ là một sự ngẫu nhiên. một buổi chiều tôi đi dạo ngồi ngoại ô vắng vẻ, cảnh hoang tàn của quê hương và hình ảnh một người tàn tật cùng đứa con gái nhỏ không mẹ, giúp tôi có được ý thức về tổ quốc và đưa đến quyết định nàỵ"

Chỉ viết được mấy câu rồi nàng buông viết thở dàị Nàng không thể nào nói hết tâm sự mình cho J... hiểu được. Có lẽ chàng sẽ cho nàng là một người quá lẩn thẩn hay gàn. J... đang chờ nàng để làm lễ thành hôn, nàng đã 30 tuổi rồi, đã đến cái tuổi cần phải có gia đình. Nhưng đã xa quê hương hơn 10 năm, giờ đây khi trở lại quê cha đất tổ, với những người xung quanh dường như có quen biết nhau từ vạn thuở trước, bỗng nhiên tình quê hương sống lạị

Tựu trường đã được 3 hôm, rồi Sương vào dạy thế cho một cô giáo đã đi sanh. Sương đứng trên bảng giảng bài, nàng chú ý một đứa bé ngồi hàng đầu, bên tráị Nàng thấy nó không chú ý nghe mà cũng không nhìn mình, chỉ chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ.

Tự nhiên, Sương cũng nhìn theo hướng ấỵ Bên ngồi một gốc cây to lớn, tàn cao bóng mát, ngồi xa lࠣh⮠trời xanh xanh với những vầng mây trắng.

Nàng vụt ngưng giảng bài, gọi:

- Oanh!

Сa bé không hay biết, nó vẫn nhìn ra tàng cây lớn và chân trời xanh nhạt ấỵ Sương gọi to hơn:

- Oanh! Nhưng đứa bé vẫn không nghẹ Ѓi mắt Oanh đen, hằn sâu, không giống những đứa bé khác ngây thơ, liếng thoắng. Sương cau mày:

- Oanh, nhìn gì vậỷ

Lần này thì nó nghe và giựt mình quay lạị Nó sợ sệt, nó run run vịn bàn hỏi:

- Thưạ Cô gọi em?

Dáng điệu của nó làm Sương mềm lòng, nàng chậm rãi bước tới gần bàn. Oanh ngẩng lên nhìn, vẻ mặt sợ sệt như có vẻ đang chờ đợi hình phạt đến với mình.

- Sao Oanh không chịu nghe giảng bàỉ Sương không ngờ giọng mình lại ôn tồn đến thệ

- Em nhìn gì đó?

Oanh chớp mắt, vẻ êm dịu của Sương khiến nó an lòng phần nàọ Nó ấp úng:

- Da Em nhìn tổ chim trên câỵ Oanh hạ giọng tiếp:

- Thấy chim me tha mồi về, em nhìn xem có chim con không. Sương nhìn lên cây, quả thực giữa đám lá rậm có một tổ chim, nàng nhìn con bé không nỡ trách:

- Thôi, nghe giảng bài đi, đừng lo ra không hiểu bài được. Ra về em lại nhà cô, cô có việc cần hỏi em.

Nét mặt Oanh lộ vẻ ngạc nhiên:

- Da

- Em đừng sơ

Sương vỗ nhẹ lên vai Oanh. hai vai nó gầy gầy, mảnh khảnh coi thật đáng thương. Giờ tan học, Sương dẫn Oanh về nhà mình, nàng bảo nó đưa tập vở cho nàng xem trình độ của nọ Xem xong, Sương hơi ngạc nhiên không hiểu Oanh học như thế mà người ta cho nó lên lớp thì kể cũng la Nhìn nó đứng khoanh tay, vẻ mặt sợ sệt nàng thấy thương mến nó vô cùng. Có lẽ tại nếp sống hàng ngày của nó, tại gia đình của nó thế nào nên nó mới không được dìu dắt.

- Oanh, xích lại đây cô bảọ

Nàng nắm tay Oanh kéo lại gần mình, vuốt tóc nó hỏi:

- Hồi nãy cháu có hiểu bài cô giảng không?

- Da Cháụ Oanh ấp úng không nói hết. Giọng Sương càng ôn tồn hơn:

- Nếu không hiểu thì cứ nói với cô, cháu còn học dở lắm đó, phải cố gắng mới được.

Oanh nói:

- Dạ, hồi nãy cháu không hiểụ

- Cháu không hiểu chỗ nàỏ

- Da Tự nhiên người ta đem gà với thỏ bỏ vô một chuồng rồi đếm chân đếm đầu xong bảo tính số con, bộ người ta không biết đếm chân thỏ riêng, chân gà riêng saỏ

Sương mở to mắt nhìn Oanh, nàng không biết trả lời sao trước câu hỏi của nọ Một lúc sau nàng lắc đầu:

- Ѓ là người ta đố cháu để sau này cháu gặp phải việc khác giống như thế cháu sẽ biết tính.

Oanh lắc đầu:

- Nhưng... Ѓu có ai nhốt chung gà với thỏ.

- Ạ Học tốn phải như thệ Bây giờ mình thí dụ nhốt gà với thỏ để tính tốn cho quen, mai sau lớn lên mình ra đời, mình sẽ biết suy nghĩ để tìm kết luân cho dễ

- Da Oanh cúi đầu:

- Cháụ Cháu ngu lắm phải không cổ Sương khẽ lắc đâu:

- Không, cháu đừng nghĩ thệ Cháu biết đặt câu hỏi như thế là cũng biết suy nghĩ rồị Cháu cũng có vẻ thông minh, nếu cháu ráng học thì cháu giỏi ngaỵ

Oanh sung sướng cười tươi:

- Vậy thì cháu sẽ ráng học. Gương mặt nó lúc đó thật rạng rỡ dễ thương. Sương nhìn vóc người của Oanh:

- Nhà cháu có tất cả mấy ngườỉ

- Dạ nhiều lắm... Ba cháu, má cháu, dì Châu và bác Dụ Dì Châu giúp việc trong nhà, bác Du lái xẹ

Sương hơi ngạc nhiên, như vậy là nhà con bé giàu rồị Nàng đắn đo một chút:

- Oanh... Má cháu có thương cháu không?

Oanh như giựt mình một cái, nó hơi lùi lại, nhìn Sương chăm chăm, vẻ mặt giận dỗi:

- Da Thương chợ Nó ấp úng một lúc rồi tiếp:

- Ở nhà cháu ai cũng thương cháu hết mà, má cháu thương cháu nhiều nhất, má cháu thương cháu lắm...

- Ạ Oanh cúi đầu, đôi môi mím chặc, giọng buồn bã:

- Cháu nói thật đó Cô đừng nghe lời người ta nghe cô, ba má cháu thương cháu lắm.

Sương lắc đầu, nàng càng thấy thương con bé hơn. Như vậy là gia đình nó không êm ấm gì rồị Vuốt mái tóc tơ của Oanh, Sương nói:

- Cô biết, cô biết ba má cháu thương cháu lắm, không ai nói bậy bạ về chuyện đó đâụ

Nàng đỡ cằm nó lên:

- Cháu về xin với ba má mỗi ngày ở lại nhà cô một giờ sau giờ học để cô kèm cho giỏi, nếu không, sợ cháu học lớp nhì không nổi đâu, năm sau thi rớt.

- Dạ, để cháu thưa với ba mạ -

Thôi Oanh về đị

- Thưa cô cháu vệ Sương lắc đầu nhìn theo Oanh, có lẽ nó đang sống thiếu thốn về tinh thần.

- Nàỵ Cháu Oanh... Con bé giựt mình, quay đầu lạị

- Cháu có anh em, chị em gì không?

- Dạ không.

- Ba má chỉ có một mình cháủ

- Da

- Cháu còn ông bà không?

- Dạ, bà cháu mất cách đây vài năm. Còn ông cháu mất từ lâu, cháu không biết mặt ra sao cạ Sương lặng thinh, một lúc nàng nói:

- Thôi cháu về đị

Oanh đã đi khuất. Sương ngồi im lặng suy nghĩ trên chiếc ghế dựa, đôi mắt nàng vẫn lơ đãng nhìn ra phía ngồi đường. Trong tay, Sương cầm cây viết chì, nàng thờ ơ cắn đoạn cao su trên đầu viết. một cô giáo ở cạnh nhà bước vào khiến Sương giựt mình quay đầu lại nhìn:

- Cô đang nói chuyện với con Oanh ha Con nhỏ đó có làm gì phiền không?

Người vừa hỏi là cô Ngọc, giáo viên lớp ba, tánh tình rất tốt. Cô ta còn trẻ, đã dạy tại đây mấy năm rồị Sương lắc đầu:

- Không có gị Nó dở tốn, tơi muốn trò chuyện riêng để hiểu thêm. Nó thật là một đứa nhỏ đặc biệt.

- Ѓng vậy, con nhỏ đó cũng lạ lắm.

Nói xong, Ngoc ngồi sề xuống chiếc ghế đối diện với Sương:

- Nếu cô xem văn nó, cô sẽ không ngờ đó là văn của đứa bé 11 tuổị

- Ủa, Oanh viết văn hay lắm sao cổ

- Hay lắm, trí tưởng tượng của nó thật dồi dào khiến ai cũng phải ngạc nhiên.

Rồi Ngoc lại nói:

- một đứa bé có thiên tài như thế làm khổ chúng mình lắm. Mỗi năm, vấn đề có nên cho nó lên lớp hay không làm mình bận trị Phải bàn mãi với ban giám đốc. Nó rất dở tốn, nhưng quốc văn lại giỏi lạ lùng. Nhưng cô cũng nên lưu ý, tánh nó khó lắm.

- Khó là saỏ Ngoc mỉm cười:

- Tài dối trá của nó chúng mình cũng khó có thể mà theo kịp.

Sương cau mày khó hiểu:

- Thế à?

Ngoc kéo ghế ngồi sát lại gần:

- Cô mới tới, chắc chưa hiểu chuyện gia đình ấy đâụ

Ngoc hạ giọng, ra vẻ như câu chuyện có nhiều u uẩn ly kỳ. Từ xưa đến nay bản năng sẵn có của người đàn bà là thích kể chuyện này, chuyện nọ cho người khác nghẹ

Sương cau mày:

- Câu chuyện của gia đình ấỷ Chuyện gì vậy cổ Sương nhìn Ngoc, trước mắt nàng hình dáng của Trần, người thanh niên tàn tật lại nổi lên lờ mợ

- Ba của Oanh là Trần. Trần Văn, cô có biết người ấy không?

Sương lắc đầụ Ngoc tiếp:

- Cô chưa biết gì về chuyện ấy cạ Ở đây, ai ai cũng rõ chuyện gia đình ông Trần, cô có thấy những khu vườn bát ngát xung quanh đây không? Tất cả đều là của ông ta đó Chẵng những ông có vườn tược, mà ở dưới thủ đô, ông cũng có một hiệu buôn lớn chuyên bán sỉ về các tỉnh. Ở đây, ai cũng cho rắng ông ấy là người giàu nhất vùng này, vì thế cho nên khi ngôi biệt thự bị cháy, ông ta cứ bỏ luôn như thế, không thèm sửa sang lại, mà đi cất nhà khác để ở.

Sương ngạc nhiên:

- Ông ấy bỏ cả ngôi nhà cũ à?

- Cô có thấy ngôi nhà hoang tàn cách đây không xa không? Ѓ là Hồng Mai Trang.

- Tơi thấỵ

- Vợ chết, nhà cửa tan tành, dường như ông ấy muốn để nguyên như thế để tưởng nhớ người xưa, thường thường ông ta hay đến đó như để nhớ lại bóng dáng người xưạ

Sương ngạc nhiên:

- Ủa, vợ ổng chết rồi saỏ

- Ѓ là người vợ trước, mẹ ruột của Oanh, còn người vợ này là kế mẫụ

- Ạ Sương liếc mắt nhìn tập vở của Oanh đang để trên bàn.

- Có người lại bảo Oanh cũng không phải là con ruột của ông Trần.

Ngọc ngưng giây lát, như để cho cuộc nói chuyện có phần hứng thú thêm, Sương sốt ruột hỏi:

- Cô bảo saỏ Ngọc tiếp:

- Nghe nói người vợ trước của ông ấy là một người rất đẹp mà lại có tánh hay e thẹn, dường như đó là một người làm công cho ông ta ở tiệm buôn dưới Saigon. Ông ta mê cố ấy, mặc dầu gia đình phản đối dữ dội, ông vẫn đem về nhà ăn ợ Sau đó hai năm, sanh con Oanh. Bà ta thường ở dưới tiệm lo buôn bán, rồi có tiếng đồn sao đó, ổng nổi ghen đuổi đi, bả phẫn uất, nhảy xuống sông tự vận... Vì thế có người nói rằng Oanh cũng không phải là con của ông Văn.

- Ạ Nhưng Sương thấy rõ là Oanh rất giống Văn. Ngọc tiếp:

- Lúc mới sanh ra, Oanh không được cha thương mến, rồi sau đó khi có mẹ ghẻ, nó lại càng khổ sở hơn... Hơn nữa, ông Văn lại mù.

- Ông ấy mù bao lâu rồỉ

- Chừng vài năm naỵ

- Tại sao mù vậy cả Ngọc lắc đầu:

- Tôi không rõ, có kẻ nói ổng bị nhiễm nhằm chất độc, người lại nói ổng bị thương đôi mắt trong lúc nhà cháỵ Nhưng trong gia đình ấy có nhiều điều khó hiểu lắm... Không sao quyết đốn được.

- Như vậy là kế mẫu chắc không thương Oanh? Ngọc chỉ nhếch mép cười ý nhi

- Nhất định Oanh sẽ cho cô biết là mẹ ghẻ nó rất thương nó, tôi nói như thế có đúng không? Nếu như cô thích nó, cô sẽ biết thêm được nhiều chuyện rất lạ trong gia đình ấỵ Cô đã nghiên cứu về nền giáo dục ở nước ngồi hiểu nhiều tâm lý trẻ con, Oanh là một đối tượng rất tốt và cần phải tìm hiểu, nghiên cứu thêm... Cô tìm cách gần gũi thân mật với nó, tôi tin rằng...

Ngọc mỉm cười nhìn Sương lặng thinh, trong trường, các cô thầy đều đồn rằng vì Sương thích con bé ấy, muốn tìm hiểu nó nên mới xin đến... Chớ không phải đến vì muốn có việc làm... Ngọc tiếp:

- Oanh sẽ làm cho cô gặp nhiều điều lạ lùng đáng ngạc nhiên lắm. Cô cứ thử xem lời tôi nói có đúng không.

Ngọc đứng dậy nhìn ra ngồi, mặt trời đã khuất sau rặng cây từ lâụ Bóng hồng hơn tr஠ngập khung cửa sổ, vào bên trong nhạ

- Trễ quá rồị Xin lỗi tôi vệ

Ngọc nhanh nhẩu bước ra ngồị Sương nhìn theo phía sau lưng Ngọc, đến khi bóng cô ta khuất hẵn, nàng lại ngồi xuống ghế thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngồi đang chìm lần trong bóng đêm. Có tiếng gõ cửa nhè nhe Sương ngẩng đầu lên:

- Cứ vàọ

Cánh cửa mở, Oanh mang cặp bước vào rồi quay mình ra khép cửạ Nó tới gần bên nàng:

- Thưa cộ

- Cháu ngồi xuống ghế đị

Nàng nhìn Oanh mỉm cười:

- Cháu biết không, kèm cho cháu một tuần thấy cháu tiến bộ rõ ràng. Bây giờ mới biết cháu đâu có học dở, tại cháu chán nản việc gì nên không cố học thôị Oanh chỉ cúi đầu lặng thinh thở ra Sương mỉm cười:

- Ủa, tại sao lại thở rả Bắt chước ai vậỷ Bắt chước ba hả

- Ạ Bạ Oanh như chợt nhớ ra điều gì, nó mở cặp, cầm một phong thư trao cho Sương:

- Suýt chút nữa con quên... Ba con bảo trao bức thư này cho cộ

- Gì đó? Sương cầm chiếc bao thư dày cộm... Mở ra, bên trong là một xấp giấy bạc xếp cẩn thận... Sương nghiêm sắc mặt nhìn Oanh:

- Tiền gì đâỷ

- Da Ba con bảo, cô tốn công kèm thêm cho con giỏị Nên gởi cho cộ

- Như vậy là tiền kèm cho Oanh đó hả

Sương mỉm cười bỏ xấp giấy trở vào bao thơ trao lại cho Oanh:

-Cháu đem về trả lại cho bạ Cô kèm thêm cho cháu không phải để lấy tiền đâụ Cô đã có đủ tiền để chi dụng, lấy thêm làm gì ?

Oanh lúng túng:

- Nhưng ba dặn con đưa cho cô, nếu đem trở về, con bị rầỵ

Sương hơi lo ngại:

- Ba cháu thường hay rầy cháu không? Oanh lắc đầu:

- Da Không... Từ trước đến nay, chưa bao giờ ba con rầy con cạ Ba rất thương con.

Oanh mở to đôi mắt nhìn Sương hồi lâu rồi thỏ thẻ tiếp:

- Hôm qua là ngày sinh nhật của con...

- Thế à? Sương chưa đóan được ý định của Oanh.

- Chính con, con cũng quên. Thái độ của Oanh thật thà, ngây thợ

- Lúc tan học trở về nhà, nhìn thấy chiếc bánh lễ, nến thắp sáng nhà, con đang ngạc nhiên thì ba con ôm con vào lòng nói: "Con cưng của ba, chúc con được vui vẻ luôn." Oanh sung sướng nói: "Ba con gọi con là cưng vì chắc ổng không biết con đẹp hay xấu, cao hay thấp thế nào", Rồi má con trao cho con một chiếc hộp, cô biết trong đó có cái gì không?

Oanh chớp chớp mắt nhìn Sương mỉm cườị Sương cũng cười:

- Có gì trong đó?

- Một con búp bê thật đẹp và lớn... Tóc vàng, nó biết nhắm mở mắt nữạ С mai con mang cho cô xem. Má con chọn đó, bà biết con thích búp bệ Con thích búp bê từ nhỏ, con có nguyên tủ đựng búp bê, con đặt tên cho chúng tất cạ Cô biết con búp bế mới con đặt tên gì cho nó không?

- Cháu đặt tên gì

- Nó tóc vàng. Mái tóc vàng óng và mũi cao của nó đẹp lắm, phải cô thấy cô khen liền hạ Con đặt tên nó hay lắm...

Sương nhìn gương mặt ngây thơ của Oanh. Trong giây phút ấy, nàng thấy những nét buồn buồn, già dặn của con bé biến mất cạ

- Cháu có nhiều búp bê ở tại nhà sao má cháu còn mua thêm nữả

Oanh nhướng mày:

- Càng nhiều, chúng nó có bạn càng vui hơn nữạ

Oanh hình như chẵng được vui vì thiếu bạn bè, Sương nghĩ thế qua câu nói của nọ

- Bình thường, cháu ít khi vui lắm hả Oanh? Oanh lắc đầu:

- Dạ không, má con ở bên con luôn. Khi con thức dậy, má con chải đầu chứ không để dì Châu chải cho con, rồi má còn ăn sáng với con trước khi sửa soạn cho con đi học. Tối đến, con học bài, má con ngồi gần con, khi ngủ con cũng ngủ chung với má nữạ Ѓi mắt Oanh sáng hẵn lên như tràn trề hạnh phúc:

- Má con tốt nhất trên đời phải không cổ

- Ợ Như thế thì con hạnh phúc lắm. Thôi, mình gác chuyện đó lại, chúng ta làm tốn thꭠđạ Oanh nhìn Sương, hỏi như van lơn:

- Học hả cộ Thế cô không thích nghe con nói chuyên saỏ

- Thích lắm chợ Nàng nắm lấy tay Oanh:

- Nhưng chuyện học hành quan trọng hơn.

Nàng bỗng nhìn tay Oanh khinh ngạc:

- Ủạ

Oanh cũng giựt mình, nó định rút tay lại nhưng không kịp, Sương nắm chặc tay nó:

- Oanh, sao vầy nè?

Trên bàn tay cô bé, đầy những vết tím bầm, có chỗ sưng vù, chứng tỏ nóbị đánh rất nhiềụ Vì Sương nắm chặc nên Oanh đau đớn, nhưng nó vẫn bậm môi chịu đựng không kêu la:

- Con... Con té mà cộ

- Té à Té mà như thế nàỵ

Nàng nhìn thẵng vào mặt Oanh:

- Cháu nói thật đi, không cô sẽ hỏi ba cháu à

Oanh có vẻ sợ sệt:

- Thôị Thôi cô đừng hỏi ba cháụ Nó nắm lấy tay nàng mếu máo:

- Cô đừng nói với ba cháụ Tội nghiệp cháu mà cộ

Sương lắc mạnh vai Oanh:

- Có ai ăn hiếp cháu, đánh cháu phải không?

- Cô ơị Hai dòng lên chảy dài trên má Oanh. Nó khóc:

- Cộ Сng cô ơị Sương đứng lên:

- Щ với cô, cô phải nói cho ba má cháu nghe chuyện này, cháu bị ăn hiếp rõ ràng mà

Oanh ôm chặc lấy Sương nghẹn ngào:

- Cô đừng nói với ba cháụ Ba cháu bị mù mà Má cháu đánh cháu để ba cháu tức giận đó Bác sĩ bảo không được làm cho ba cháu giận... Cô đừng nói nghen cộ

Oanh ngã vào lòng Sương khóc rưng rức. Sương cảm thấy trong lòng đau xót vô cùng.

- Cháu bảo saỏ Má cháu đánh cháu à

Sương không ngờ chuyện lại như vậỵ Oanh vẫn khóc:

- Cô ơị Cô thương con... Cô đừng nói lại với ba con nghen cộ Ba con buồn lắm...

Nàng đỡ cằm Oanh lên, nhìn vào gương mặt đau khổ xanh xao ấy, gương mặt đầy nước

mắt ấy mà thương cảm vô cùng. Nàng không ngờ một đứa trẻ mảnh mai, ốm yếu như thế đã phải mang lên vai một gánh nặng nề. Oanh ràn rụa nước mắt, gật đầu không đáp.

Sương ôm nó vào lòng, nàng cũng không cầm được nước mắt:

- Nhưng má cháu thương cháu lắm mà, má săn sóc từng chút cho cháu đó, sao lại đánh cháu như thể

Oanh ấp úng nhìn nàng như xin tha thứ:

- Dạ Thưa cộ

- Cháu đã đặt ra như thế phải không? Oanh khẽ gật đầu:

- Còn ngày sinh nhật cháu cũng đặt rả Nghĩa là hôm qua không có gì cả Oanh cúi đầu lặng thinh.

- Sao cháu dối cô làm chi vậỷ

Oanh vẫn im lặng. Sương hỏi tới:

- Tại sao vậỷ Nó cúi đầu nói nhỏ:

- Tại con sợ cô biết má con xấu, cô biết má con rồi cô mét với ba con.

Sương lắc đầu:

- Không, cô không nói đâụ Mà bộ má cháu hay đánh cháu thường lắm hả, phải không Oanh?

Oanh chớp mắt, hai dòng lệ chạy dài trên má, nét mặt của nó đầy những nét đớn đau, các vẻ hồn nhiên của một đứa bé đã mất hẵn trên mặt nó rồị

- chắc cô cũng biết má con không phải là má ruột.

Giọng Oanh bỗng trầm trầm, bình thản như không có gì đau khổ nữa cã. Nó tiếp:

- Con đâu có thể đòi hỏi má con phải thương con y như má ruột, phải không cổ Hơn nữa, ba con đã đối xử không phải với bà ấy, bả tức giận đánh con cho đã.

Oanh lắc đầu thở ra rồi nhìn Sương với đôi mắt chịu đựng, kiên nhẫn nhưng rất dịu hiền.

- Con phải giữ kín, không để ba con biết chuyện nàỵ Cô cũng giữ kín giùm con nghen cổ

Sương cảm thấy chua xót trong lòng. một đứa trẻ mảnh mai gầy yếu, đâu tội tình gì mà phải gánh chịu đau khổ cả tinh thần lẫn vật chất như thế nàỵ Nàng nhìn đứa bé đau khổ nhưng đáng mến một lúc lâu rồi kéo nó vào lòng, vuốt lên mái tóc óng mượt của nó:

- Cô sẽ giữ kín chuyện nàỵ Nhưng từ rày trở đi Oanh đừng nói dối với cô nữa nghen?

- Dạ

- Và nhớ hễ khi nào má đánh thì phải nhanh chân chạy, có thể đến đây nữạ Nhưng cháu đừng đụng cham gây gỗ với má cháu làm gì, cháu nhớ kỹ nghen.

Oanh ngửng đầu nhìn Sương với đôi mắt mến thương, cảm động. Trẻ con rất nhạy cảm, ai yêu mến, thương chúng chúng biết ngaỵ

- Dạ, con xin vâng lời cộ Nó lắc đầu tiếp:

- Nhưng cô đừng gặp bà ấy làm gị Bả không phải là người xấu, nhưng vì có điều bực dọc nên khó chịụ Ba con cũng thường nạt nộ bả luôn. Ba con thường mắng: "Mày không bằng nửa vợ tao trước kiạ" Như vậy nếu mẹ ruột con còn sống chắc con sung sướng lắm hả cổ

Sương lặng thinh, vuốt tóc Oanh trìu mến.

- Thưa cô

Oanh đẩy cửa bước vàọ Sương quay lại hỏi:

- Gì vậy Oanh?

- Dạ, ba con mời cô chiều nay lại nhà con dùng cơm. Sau buổi học con đưa cô về nhạ Cô đi với con nhé?

- Ăn cơm chiều à Sương ngạc nhiên hỏi tới:

- Có tiệc gì hả cháủ

- Dạ không, ba cháu chỉ nói là mời cô tới dùng bữa cơm xồng vậy thôị

Sương mỉm cười:

- Cháu có nói với ba về cô ha

- Dạ có, cháu nói cô rất thương Oanh, ba hỏi nhiều việc lắm, con nói thật hết cã

- Ba cháu hỏi những chuyện gì

- Ba hỏi tánh tình cô như thế nào, cô dạy có hay không và cô đẹp hay xấủ

Sương lại mỉm cười:

- Rồi cháu trả lời saỏ

- Da Oanh dựa người vào nàng cười tươi:

- Dạ con bảo là cô đẹp nhất, dễ mến nhất trên tất cả thế gian nàỵ

Sương bật cười dòn:

- Vậy mà cháu bảo đúng sự thật đó à

Oanh nắm tay nàng:

- Cô đi với con nghen cô, cô đi cho con vui, hôm nay má con không có ở nhạ

Sương nhìn Oanh:

- Má con đi đâủ

- Dạ đi Ѓ Lạt, ba bốn hôm mới vệ

- Má cháu it' ở nhà lắm hả Oanh?

- Dạ. Sương suy nghĩ một lúc:

- Іợc rồi, cô sẽ đị

Oanh reo lên:

- Thật hả cô Vậy chiều nay tan học con lại cô, con đưa cô đi, gần lắm.

- Іợc rồi, cô biết nhà.

Oanh mỉm cười sung sướng rồi quay mình bước đi tới trường.

Sương lặng thinh suy nghĩ những lời con bé vừa nói: "Cô đẹp nhất, đáng mến nhất..."

Nàng thở dài ngồi xuống bàn phấn, trang điểm sơ sàị Nhìn lại mình trong gương. Sương lẩm bẩm:

- Trang điểm làm gì kìa Người ta có nhìn thấy gì đâụ

Oanh nắm lấy tay Sương kéo nhanh vô nhà. Ngồi vườn, nhiều loại hoa hiếm được vui trồng thật kỹ nên rất tốt tươi, nhưng không có loại hoa mà Sương thích nhất: Hoa hồng.

Phòng khách không rực rỡ sang trọng gì, nhưng được trang trí rất mỹ thuật, chỉ thanh nhã chứ không chút rườm rạ Hai bên có cửa sổ nhỏ trông ra vườn, trên tường và bức tranh sơn dầu rất đẹp.

Sương nhìn quanh một lượt, nàng công nhận là lối trang trí này kheo léọ Nhưng theo nàng thì còn vài chỗ sơ suất như nệm sa lon, màu cửa tươi chói quá không hợp với vẻ thanh nhã của gian phòng.

Oanh chỉ tay:

- Cô ngồi đi cộ Rồi nó quay vào trong gọi lớn:

- Dì hai ơi, dì haị Một người đàn bà bước ra nhìn Sương ngạc nhiên.

- Dì hai, pha giùm con một bình trà nghen. Nó bước lại hỏi nhỏ:

- Ba con đâu rồỉ

- Ở trên gác.

Vừa nói người đàn và vừa cúi xuống hôn tóc Oanh trìu mến, tự nhiên Sương thấy mến người đàn bà này ngaỵ

- Má con đi hồi sáng rồị

- Thật hả dì. С con lên gác kêu bạ Vừa để cặp sách, nó vừa nói với Sương:

- Cô chờ con chút nghen. Sương mỉm cười nhìn Oanh... đang chạy nhanh lên gác.

Dì hai bưng trà lên, hương trà thật thơm, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ Sương nếm được trà ngon như thệ Nàng nhớ lại Ngọc đã nói với mình là nhà Oanh có vườn cây ăn trái và có tiệm trà ở thủ độ Hèn gì trà ở đây uống thì phải thuộc lại đặc biệt rồị Nhìn quanh, Sương nhận thấy phòng ăn chỉ cách phòng khách bởi một tấm bình phong mỏng bằng lụa màu thôị

Bỗng nhiên, Sương thấy tim mình hồi hộp lạ, bên tai nàng như văng vẵng những tiếng:

#VALUE!

Nhưng tại sao phải rời khỏi nơi đâỷ Sương hoang mang không biết làm sao cã Nàng thấy đầu có như chống vᮧ, cảnh vật phía trước mờ hẵn lại, những tiếng như cứ bảo nàng rời khỏi vang vang trong đầu Sương, như hối thúc càng lúc càng gấp. Nhưng không lẽ Oanh âm mưu hại nàng saỏ Vô lỵ Sương vỗ trán cố trấn định tinh thần.

Oanh dìu cha từ lầu xuống sa lon:

- Ba, cô con ngồi đây nẹ

- Chào ông. Sương chìa tay theo thói quen, nhưng nàng vội rụt lại vì Trần có nhìn thấy gì đâụ

Trần hơi nhíu mày:

- Xin lỗị Giọng cô quen quá, hình như tôi đã được biết cộ

- Dạ phải, tôi đã gặp ông ở Hoang Mai Trang và đã đưa ông đi đón con gái vệ

- À, phải rồị Như thế cô đầy là người đi tìm đề tài để viết văn ạ

Sương lắc đầu:

- Không ông à, tôi đâu biết viết lách gị

Trần quay sang Oanh:

- Sao con không cho ba biết chính cô đã đi đón con với ba lúc trước.

Oanh ngạc nhiên:

- Dạ, con không nhớ rọ Sương cười:

- Nó còn nhỏ mà À, ông có vườn hoa đẹp quạ Phòng khách cũng trang nhã lắm.

- Thật à, theo tôi thì chưa hồn tồn vì vợ tôi bảo để những miếng vải bàn đó, chắc coi kỳ lắm phải không cô

Chàng so vai tiếp:

- Những màu đó để trong các quán cà phê, các bar thì được chứ trong phòng này, trang trí như thế này coi trái lắm.

Sương cười:

- Sao ông không đổi lạỉ

- Сi chi nữa cô, tôi có thấy gì đâu mà đổi .

Sương biết mình lỡ lời nên lúng túng, nàng không biết nói sao để an ủi Trần.

Trần nói sang chuyện khác:

- Tôi rất cảm ơn cô đã lo lắng và săn sóc cho con Oanh.

- Thưa ông, đó là điều dĩ nhiên vì Oanh là học trò của tôị

Trần ngạc nhiên:

- Chỉ có thế mà cô lo cho nó như vậy à? Sương cười:

- chắc chắn là có chút đặc biệt chứ. Nàng kéo Oanh vào lòng:

- Nó ngoan và rất dễ mến nên tôi thương nó nhiều hơn những học trò khác.

- Cám ơn cộ Chàng cười vui vẻ rồi bảo Oanh:

- Con nói dì hai lo dọn cơm đi, ai cũng đói rồị

Oanh dạ rồi đứng lên chạy ra sau bếp. Trần nhìn về hướng Sương hạ giong:

- Oanh dễ mến thật hả cô

Sương ngạc nhiên:

- Ѓng lý ông hiểu nó nhiều hơn tôi chự

- Không, tôi muốn hỏi theo ý của cô con Oanh như thế nàỏ

- Thì tôi đã nói Oanh dễ thương lắm. Trần lặng thinh hồi lâu:

- Thật cũng lạ, cô và nó dường như có sợi dây liên lạc vô hình nào, nó nói tới cô suốt ngày, bảo là cô đáng kính mến hơn bất cứ ai trên đời nàỵ Sương cười xòa trong khi bà hai và Oanh đang bưng đồ ăn lên. Bữa ăn chỉ có ba người nhưng dì hai làm tới sáu món ăn, chưa kể món canh chuạ Sương tò mò muốn nhìn Trần ăn, nàng không biết người mù như chàng làm sao biết chỗ đặt thức ăn.

Nhưng nàng chợt thấy Oanh lo rất chu đáo cho cha, nó cứ gắp cho Trần mãi mà nhiều lúc quên cả mình.

Oanh nhắc luôn miệng:

- Thịt gà đây bạ

- Còn thịt nấu canh đây ba

- Tô canh con múc cho ba con để trước chén ba đó

Giọng Oanh trong trẻo, dễ thương, nó lo cho cha với thái độ thật tự nhiên, và cố tránh không để cho Trần áy náy vì sự săn sóc của nọ Oanh cười nói với Sương:

- Ba con ít khi xuống phòng này ăn lắm, thường ba con ở trên gác và có một loại mâm ăn đặc biệt cho người mù tiện lắm cộ

Sương nhìn nó cảm động:

- Oanh ngoan lắm.

Ba người nói chuyện với nhau suốt bữa ăn.

Rồi họ trở ra phòng khách sau bữa cơm, dì hai lại bưng trà lên, Sương nhìn tách trà:

- Trà này ánh xanh xanh chắc hiếm lắm hả ông? Trần đang định mồi điếu thuốc thơm nghe nàng nói chàng ngưng lại có vẻ suy nghĩ rồi nói:

- Cô cũng biết trà của gia đình tôi à

- Dạ, trong vùng ai cũng biết.

Sương nhìn Trần như tìm hiểu, với người mà nàng không cần e dè, giữ miếng gì cã

Trần lắc đầu:

- Rất tiếc là cô chưa được dùng loại trà hoa hồng. Chàng tiếp giọng buồn buồn:

- Từ lâu chúng tôi không còn sản xuất lại trà đó nữạ

Trần im lặng một lúc như suy nghĩ điều gì rồi bỗng ngẩng lên:

- Oanh đâu rồi con? Oanh đáp ngay:

- Dạ, con đây Nó bước lại cầm tay cha:

- Chuyện gì vậy bả Chàng nói như ra lệnh:

- Con vào trong học bài đi, ba có chuyện cần nói với cô giáọ

- Dạ

Dường như Oanh còn luyến tiếc cảnh thân mật ấy nên chưa muốn đi khỏi ngaỵ Nó quay lại nhìn Sương chớp mắt như ra hiệu nhắc nàng giữ kín những chuyện đã xảy ra

Sương mỉm cười khẽ gật đầụ Trần nói thêm:

- Oanh ạ Con chưa chịu đi saỏ

- Da Con đang đi đây ba

Rồi nó quay mình chạy nhanh lên gác. Sương ngồi dựa trên sa lon, hớp một ngụm tra

Nàng nhìn Trần:

- Thưa ông... Trần rít một hơi thuốc dài, chàng lặng thinh một lúc rồi hỏi:

- Cô giáọ Năm nay cô được bao nhiêu tuổi rồỉ

Sương giựt mình, nàng lúng túng:

- Tôi đã nói cho ông biết là tôi không còn trẽ Ở ngoại quốc người tạ ít hỏi tuổi đàn ba

Trần nhướng mày:

- Tôi xin lỗi cộ Và hiện giờ cô nhớ là cô đang ở nước mình. Rồi chàng nói sang vấn đề khác:

- Cô chưa có gia đình à

Sương ngạc nhiên lúng túng, nàng cố bình tĩnh đáp:

- Da Thưa ông, nhưng ông hỏi chi vậỷ Ѓu có lệnh ông mời tôi tới đây để điều trả

Trần mỉm cười:

- Dĩ nhiên là tôi đâu dám điều tra cộ Tôi chỉ lấy làm lạ, một người đẹp như cô, lại có du học, tại sao lại đến làm việc ở vùng ngoại ô nghèo nàn như thế này dạy một trường tiểu học như thế nàỵ

Sương nhướng mày:

- Tôi đẹp à Ai bảo ông như thể

- Con Oanh!

Nàng cười:

- Nó còn trẻ con... Biết gì

Trần phi phà khói thuốc:

- Nếu tôi đốn khơng lầm, chắc có lẽ khi ở ngoại quốc cô đã gặp chuyện gì buồn... Vì thế, cô mới tìm chỗ hẻo lánh này để tìm sự yên tĩnh cho tâm tự

Chàng tiếp:

- Hay lạ Có thể cô muốn trốn một cảnh ngộ nào, hay một người nào đó!

Sương ngạc nhiên, nhìn Trần trân trân, và lặng thinh hồi lâụ Rồi khẽ thở dàị

Trần tiếp:

- Thôị Chúng ta không nên bàn thêm về chuyện ấy làm gị Tôi chỉ muốn hỏi thăm cho biết... Сn lúc nào cô sẽ tiếp tục đi ngoại quốc?

- chắc có lẽ tôi không đi nữạ

Trần gật gù:

- Như thế thì hay lắm...

Щếu thuốc cháy gần hết, Trần giơ tay mò chiếc dĩa gạt tàn trên bàn, Sương liền đẩy đến kề bên tay chàng...

Chàng giơ tay mò rồi dụi mẫu tàn thuốc cho tắt:

- Cám ơn cộ Sương lặng thinh, nàng bưng tách trà lên hớp một ngụm, trong lòng xao xuyến vô cùng.

Trần nói nho nhỏ:

- Tôi mong rằng, cô không buồn vì những lời nói khi nãy cuả tôị

- Da Không có chị

Chàng tiếp:

- Tôi muốn bàn với cô một việc, có tiện không?

- Da

- Tôi nhận thấy rằng, chắc có lẽ cô mến con Oanh?

- Da

- Vì thế, tôi hy vọng được cô dời đến đây ợ

Sương giựt mình:

- Dạ thưa ông, chuyện đó

- Tôi ao ước được cô đến đây ở để kèm cho con Oanh. Tôi nghĩ rằng nó học không được khá lắm, có phải vậy không cô

- Dạ, nó có thể học giỏi được.

Chàng tiếp:

- Nhưng phải có người kèm thêm.

Sương hơi lo ngại:

- Da Nhưng... Nàng hơi do dự:

- Dạ, tôi đâu cần phải ở tại đây mới kèm được. Sự thật thì hiện nay, hằng ngày, tôi vẫn...

Trần gật đầu:

- Phải, tôi biết. Hiện nay, hằng ngày cô đều kèm nó một giờ, nhưng từ chối không nhận thù laọ Cô thật là khác lạ hơn mọi người!

Sương lặng thinh không nói gịTrần tiếp:

- Tôi biết. Cô không quan tâm đến vấn đề tiền bạc... Vì thế tôi nghĩ rằng, dù cho có đền ơn cô nhiều tiền đến đâu, cô cũng không nhận.

Sương vẫn lặng thinh, không nói một lờị Trần hơi nghiêng mình về phía trước:

- Y của tôi như thệ Cô có vui lòng không?

Sương hơi cau mày:

- Da Nàng tiếp:

- Nếu như ông nhận thấy cháu cần phải học thêm hai hay ba giờ, thì sau bữa cơm chiều tôi cũng có thể đến đây kèm cho cháu rồi về, đâu có cần phải ở đây làm gì

Trần lại đốt điếu thuốc, thái độ rất thành khẩn:

- Cô ạ Chàng mím chặc môi như khó nói:

- Có lẽ cô đã nghe qua một it' tin đồn về gia đình tôị

Sương cúi đầu đáp nho nhỏ:

- Da

Giọng chàng trầm trầm:

- Như thế thì cô đã hiểụ Oanh là một đứa bé côi cút rất đáng thương.

- Da Sương lại cắn chặc đôi môị

- Như thế thì chắc cô đã hiểu ý tôị Tôi muốn tìm cho nó một người kèm thêm. Và một người có thể ở kề bên để yêu thương nó, để cho nó được vui vẻ, hạnh phúc.

Sương thấy cô họng mình như bị nghẹn:

- Nhưng tôi biết. Ông đã tìm cho nó một người mẹ rồị

Trần thở ra, điếu thuốc cháy nóng tay mà chàng không hay, giọng chàng trầm buồn:

- Cũng vì thế mà tôi cần phải mời cô đến ở đâỵ Chàng như nghẹn ngào:

- Cô à, nó không giống như những đứa trẻ khác, dù nó bị khổ sở đến đâu, cũng không hề than van một lời, nhất là trước mặt tôị Tôi sợ nó bị hành hạ khổ sở, mỗi ngày càng gầy mòn khô héo thêm... Mà trước mặt tôi nó vẫn bảo: "Ba ạ Con vui vẻ và sung sướng lắm." Cô à, cô nên hiểu dùm hồn cảnh của tôi và của nọ

Sương cuí đầu, nàng không biết nói sao, tâm tư nàng bị kích đông mạnh, trong đó có một niềm vui la Phải rồi, Trần đã đốn được tất cả sự thật trong gia đình và chàng tha thiết yêu thương đứa con mất mẹ ấỵ Trần đang cần nàng săn sóc cho con chàng, chẵng những chàng cần mà chàng sẵn sàng van xin nàng nữạ Sương hiểu rõ được nỗi lòng của người cha tàn tật.

Chàng hỏi lại:

- Cô Sương, cô nghĩ thế nàỏ

- Da Tuy nhiên, Sương vẫn còn phân vân lắm, biết tính saọ Nàng ấp úng:

- Da Bây giờ tôi còn phân vân lắm, chưa thể quyết định được. С tôi nghĩ lạị

- Cô suy nghĩ về vấn đề gì

- Ông cũng biết, Oanh là học trò tôi như bao đứa khác trong lớp, tôi đã dạy riêng cho nó, bây giờ lại đến đây dạy sợ người ta bảo là thiên vi

Trần mỉm cười:

- Chuyện đó đâu đáng cho cô suy nghĩ, người ta vẫn nhờ riêng thầy cô dạy cho con mình ở nhà thiếu gị

Chàng ngưng lại một chút:

- Hay nếu cô muốn, cô có thể nghỉ ở trường học tôi xin đền bù lại sự thiệt thòi của cộ

Sương cười một mình, trong lòng nàng có những phản cảm dị kỳ. Người có tiền thường hay muốn dùng đồng tiền để mua bất cứ cái gì mình muốn. Bộ họ tưởng có tiền là có tất cả hay saỏ

Nàng nói giọng nửa đuà nửa thật:

- chắc ông đã quen những chuyện mua bán nên nói những lời đó với tôị Rất tiếc...

Trần vội nói:

- Tôị Xin lỗị Chàng đứng lên, lần mò đi về phía hướng cửa sổ, quay lưng lại phiá Sương.

Trần lẩm bẩm:

- Thật không ngờ phương pháp đúng nhất dùng để mua chuộc lồi người của mình lại thất bạị Nhưng chắc cô ấy cũng không thể phủ nhận đó là phương pháp công hiệu nhất đối với người thường. Phải tính phương pháp khác.

Sương nhìn sau lưng Trần một lúc rồi nàng đứng lên bước đến bên chàng, lòng hơi hối hận. Ngồi vườn, ánh trăng vằng vặc nổi sáng những cánh hoa đang ngả ngơn dưới cơn gió thoảng.

Nàng thở ra khoan khối:

- Hoa hồng đẹp quạ

Trần ngơ ngác:

- Cô bảo saỏ Vườn tôi có hoa hồng à

- Dạ không... Tôi nhìn lầm... Nàng cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Trần tái mặt, có vẻ khó chịu lắm.

- Ạ Ѓ là hoa cúc mà tôi nhìn ra hoa hồng. Nhưng có lẽ ông không thích hoa hồng? Nó vừa đẹp vừa có hương...

Trần thở dài bực bội, chàng hỏi nhỏ:

- Cô thích hoa hồng lắm saỏ

- Vâng, cũng như mọi người khác. Nàng nhìn ra vườn một lúc rồi bỗng nói:

- Chuyện của bé Oanh, tôi xin nhận lờị Nhưng tôi không thể bỏ nhiệm vụ của tôi ở trường được, mỗi ngày tôi sẽ cùng Oanh đi tới trường và về đâỵ Xin ông cho tôi một phòng riêng, còn lương ông muốn phát bao nhiêu tùy ỵ

Ngưng lại một phut', nàng tiếp:

- Thứ Bảy này tôi sẽ dời tới đâỵ

--------------------------------------------------------------------------------

Hương Trần05-14-2003, 05:07 AM

Chiều thứ Bảy, Sương nghỉ dạỵ

- Thưa cô, cô đi với con bây giợ Bác Du đã đem xe tới rồị

Nàng mỉm cười: - Ba cháu nhớ kỹ quạ

- Cô đã xếp đặt đồ vào va li chưả С con mượn bác Du mang ra xe nghen cộ

Oanh nói xong chạy ra cửạ Sương nhìn theo nó, trong lòng thấy nao naọ Cho đến bây giờ nàng cũng không ngờ là mình đã quyết định dời sang nhà ấỵ Nàng còn nhớ rõ nét mặt ngạc nhiên của Ngọc và nhiều bạn đồng nghiệp khác khi nghe nàng nói sẽ dời ở bên nhà của Oanh. Với thái độ như thế, nàng biết không ai tán thành ý định của nàng mặc dầu họ không nói chi cã Nàng biết rằng tất cả đồng nghiệp đều cho nàng là vớ vẩn hay mát bình thường. Họ không hiểu tại sao nàng lại dấn thân vào một gia đình rắc rốị Họ nghĩ thế cũng phải, vì chính nàng, nàng cũng không ngờ tại sao mình đồng ý nữạ Nàng nhớ khi quyết định, lý trí như luôn nhắc nhở nàng không nên đồng ý với Trần nhưng không hiểu có một sức mạnh vô hình nào lôi kéo làm nàng phải tuân theọ Nàng khẽ rùng mình khi nghĩ có lẽ Trần, con gái nhỏ của chàng, ngôi nhà đổ nát đó có một ma lực nào quyến rũ làm ngườibị không thể nào chống đối lại được.

Nàng nhớ lại một quyển truyện trinh thám nào thật rùng rợn đã viết một chuyện trong một lâu đài hoang phế, có gã đàn ông mù và một cô giáọ một người đàn bà loạn trị Bây giờ hồn cảnh của nàng đã gần giống như thế rồi, chỉ còn thiếu người đàn bà loạn trí thôị Biết đâu lại chẵng có người đàn bà đó trong tồ nhࠄổ vụn? Oanh chạy trở ra, thở hào hển, má nó đỏ hồng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt long lanh... Phía sau lưng Oanh là người đàn ông trạc 40, người dong dỏng cao, gầy gầy, ăn mặc rất đứng đắn.

Nhìn người đàn ông này, Sương bỗng nhiên thấy sợ Ѓi mắt ông thật sắc bén. Ông ta lễ phép:

- Thưa cô, tôi là tài xế của ông Trần. Ông ấy bảo tôi đến đón cộ

- Dạ cám ơn ông.

Sương đưa tay đeo cặp kính trắng lên mặt cho có vẻ chững chạc hơn, nàng chỉ vào trong:

- Va li tôi đã sắp xong rồi, bên trong đâỵ

Bác tài khệ nệ ôm chiếc rương đi trước, Sương qua từ giã dì Hai rồi ra xe luôn. Sương ngồi kế Oanh nhìn những luống cải như chạy ngược ra về phía saụ Sương bỗng thấy bâng khuâng khi nhìn vườn tược cây cối hai bên đường, nàng không biết tại sao như vậỵ Con đường thật ngắn, xe chỉ chạy vài phút thì tới ngaỵ

Nghe tiếng xe ngừng, chị Chau chạy ra mở cửa, chiếc xe chạy từ từ qua vườn hoa rồi dừng lại bên thềm nhà Oanh nhanh nhẩu mở cửa:

- Cô đi với con vào phòng của cô nghen, cô coi vừa ý không? Còn va li để bác tài mang vô saụ

Vừa nói nó vừa nắm tay Sương đi thẵng vào phòng khách, miệng cười cười sung sướng. Phòng khách vắng hoe, Sương theo Oanh đi lên gác. Oanh bỗng nhiên đứng sựng lại, những nét vui tươi sung sướng trên mặt nó biến đi thật nhanh chóng. Sương ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt nó và đôi mắt nàng chạm phải một ánh mắt của người đàn bà khác.

Người ấy thật không giống với hình ảnh người mẹ ghẻ mà Sương đã nghĩ trong lòng. Khuôn mặt trái xoan dễ thương, đôi mắt trong sáng với hàng lông mi cong vút, đôi môi đỏ mọng. Gương mặt đó cái gì cũng dễ mến, nhưng thái độ thì lạnh lùng đến độ khắc khẹ Vóc người tầm thước, ăn mặc lại rất đúng dáng vóc và thời trang trông bà ta chưa đầy 30 tuổị

Sương hơi tiếc cho Trần, làm sao chàng ta thấy được những nét đẹp của vợ mình. Nàng chắc bà ta cũng không hiểu được tí gì với nàng qua cặp kính trắng nàng mang, bộ đồ quá đứng đắn của nàng đang mặc. Trông nàng cũng khắc khe đúng như một nhà mô phạm.

- Dạ chào cộ Hân hạnh được gặp cộ

Thấy bà ta có vẻ lạnh nhạt, Sương cũng đáp hững hờ:

- Dạ, không dám. Chào ba

Bà ta mỉm cười khó hiểu:

- Oanh sẽ dẫn cô đến phòng dành riêng cho cộ Bà ta tiếp với giọng thật khách sáo:

- Rất tiếc tại tôi bận nên không thể đón cộ Xin cô cứ coi như đây là nhà cô và Oanh như con cháu cô vậỵ

Sương mỉm cười:

- Dạ cám ơn bà, cháu Oanh ngoan lắm. Nàng nhận thấy trong đôi mắt to, đen láy của người đàn bà trước mặt thật đẹp nhưng cũng chứa một cái gì thật sâu sắc. Sương tiếp:

- Tôi đã tìm hiểu Oanh. Nó rất ngoan ngỗn vࠢiết vâng lờị

Bà ta hững hờ:

- Thế ạ Bà liếc nhìn Oanh.

Sương nhận thấy tay con bé run lên khe khẽ trong tay mình. Nàng nắm chặc tay Oanh vào như ngầm bảo nó đừng sợ chi cả, đã có nàng. Trong phút giây đó, Oanh và Sương cảm thấy thương mến nhau nhiều hơn, sợi dây vô hình nào đó như đã có giữa hai ngườị Bà Trần thong thả bước xuống thang, dáng đi thật khoan thai uyển chuyển. Nhìn dáng đi của bà, Sương cũng biết được bà đã quen sống trong cảnh quý phái phong lưụ

Từ phía dưới, bác tài mang chiếc rương lên, bà ta nhìn bác:

- Xong rồi bác ra xe chờ tôi nghen, tôi đi liền đâỵ

- Da Bác tài mang chiếc rương vào phòng Sương trong khi tiếng bà Trần lại lanh lảnh dưới nhà bếp:

- Chị Chau, đừng chờ cơm tôi nghen, trưa tôi không vệ

Bước vào phòng Sương, Oanh tươi vui, liếng thoắng trở lạị Nó đưa tay chỉ cho nàng thấy nào là phòng riêng của ba nó, phòng mẹ nó và phòng Sương. Nàng thấy từng lầu trên cũng trang trí rất khéo, chính giữa là một phòng khách nhỏ, chỉ có bộ sa lon, chậu hoa tươi trên bàn nhỏ, xung quanh là bốn căn phòng, bên ngồi lࠢao lơn dàị

Phòng của vợ chồng Trần kế sát nhau, kế đó là phòng Oanh và Sương. Sương hỏi:

- Ba má không ở chung phòng à

- Dạ, từ trước tới nay vẫn như thệ Căn phòng của cô khi trước dành cho khách.

- Gia đình cháu thường có khách à

- Dạ it' khi có lắm. Lâu lâu chú Cao mới đến một lần, có khi cả năm mới tớị

Sương ngơ ngác:

- Chú Caỏ

- Dạ, bạn của ba cháu đó Chú ấy trồng trà trên Ѓ Lạt nên rất ít khi về đâỵ Rồi nó chỉ quanh hỏi nàng:

- Cô thích phòng này không?

Nãy giờ Sương đứng ngồi cửa phòng mà không để ý đến bên trong, khi nhìn vào nàng ngạc nhiên hết sức. Không ngờ phòng mình lại đẹp đến như thệ Trong phòng, đồ vật gì cũng xinh cả, dưới chân được trải đệm êm tất cả, hai cái cửa sổ gần giường ngủ của nàng. một bàn phấn nhỏ và một cái bàn viết thật đẹp và đầy đũ. Tất cả màu xanh trừ khăn trải giường màu hồng mang đến cho ta cảm giác âm ấm làm cho vẻ lạnh lẽo của những màu xanh xung quanh thành tươi mát đị

Sương ngạc nhiên hơn hết là chiếc tủ gần giường, bên trên có chiếc đèn nho nhỏ bao lụa trắng đục, cạnh đấy là chậu hoa, mà lại hoa hồng màu vàng. Oanh lắc tay nàng:

- Cô thích không cô

- Thích lắm Oanh ạ

Sương tự nhiên thấy vui tươi, nàng nhìn ra cánh cửa thông với hành lang, trên thành hành lang là những chậu cúc đang nở rộ như khoe mình dưới dương quang, bên dưới là vườn lài, với những đóa hoa trắng chen giữa lá xanh.

Oanh hỏi nữa:

- Cô thích thật không cô

- Thật mà, cô thích lắm. Rồi nàng ôm Oanh vào lòng:

- Oanh, trước kia phòng này trang trí như thế nàỏ

Oanh cười:

- Dạ, chỉ có tấm thảm dưới đất là cũ, còn tất cả đều là mới hết. Ba con chỉ dẫn cho các nhà trang trí, bảo họ phải làm như thệ

- Còn bức tượng? Sương đưa tay chỉ một bức tượng điêu khắc trên một cái giá sát tường.

- Dạ, bức tượng ấy có lâu rồị Trước khi ba cháu để trong phòng riêng, nhưng vì không nhìn thấy gì cả nên bảo mang qua đâỵ

Sương nhìn lại bình hoa trên đầu giường, rõ ràng là nhánh hoa hồng đó phải mua, vì ngồi vườn không có hoa hồng mà Sương bước lại ngồi bên cạnh giường, lòng hồi hộp la Mùi hoa hồng thoang thoảng bay khắp phòng. Ánh nắng muà thu chiếu ngang khung cửa sổ, hơi ấm tràn ngập khắp gian phòng.

Có giọng đàn ông trầm ấm:

- Cô hài lòng chứ cô Sương?

Sương giựt mình ngẩng lên nhìn, Trần đang đứng ngay khung cửạ Nàng không biết chàng đã đến hồi nào, có lẽ chàng đã nghe câu chuyện giữa Oanh với nàng rồị

Sương đứng dậy, mặc dầu Trần không thấy gì nhưng nàng vẫn giữ lễ độ:

- Dạ, ông sắp đặt gian phòng thật đẹp.

- Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi không biết họ có chọn màu sắc đúng theo lời tôi không?

- Dạ, màu sắc hợp lắm. Nàng không ngờ chàng lại chọn màu hay đến thệ

- Tôi thật ngạc nhiên, ông chọn màu hay quạ

Trần gật đầu:

- Cám ơn cô, tôi khi trước cũng có biết chút it' trang trí, màu sắc.

- Ạ Sương lại nhìn quanh gian phòng một lượt:

- Tôi thiết tưởng ông không nên quá lo như thế, ông làm tôi ngại thêm thôị

Trần cười:

- Cô định viết văn, tôi nghĩ là mình phải tạo hồn cảnh thích hợp cho cô để sáng tác chự

- Ông bảo tôi sắp viết văn à

- Phải, cô đang thâu nhập tài liệu đó chứ gì Chàng cười tiếp:

- Cô cứ ở đây rồi cô sẽ có đề tài viết một truyện tiểu thuyết, có lẽ là một đề tài la

Sương lắc đầu:

- Da

- Сng cãi nữa, tôi hiểu cô mà

Sương lặng thinh, nàng nghĩ Trần là một con người tàn tật mà lại độc đốn. "Ơng ta bảo là hiểu mình, nhưng sự thật đã hiểu chưạ" Sương hơi nhướng mày, nàng không muốn cãi lẫy nữạ Nàng trở vào phòng, mở chiếc rương, chuẩn bị mang vật dụng ra sắp xếp cho có thứ tư

Trần như chú ý lắng nghe:

- Oanh, con nên về để cô nghỉ ngơị

- Dạ, ba cho phép con ở lại lo dọn với cộ

Sương cũng quay về phía Trần:

- Ông cho phép cháu ở lại giúp đỡ tôi một lát nghen. Có Oanh nói chuyện cũng vuị

Trần vừa chào Sương vừa nói:

- Vậy thì Oanh cứ ở với cộ Thôi, tôi vệ

Rồi chàng lững thững bước ra khỏi phòng. Sương mở cửa tủ aó, bên trong đã có sẵn những móc áo mới, nàng đưa cho Oanh, nó cẩn thận móc vô từng chiếc áo dài rồi đưa lại cho nàng máng lên.

Oanh vui vẻ:

- Cô có nhiều aó dài màu đẹp quá, màu hồng, màu xanh lục nè, màu vàng. Sao cô it' mặc quá con chỉ thấy cô mặc màu trắng, đen hay xanh đậm thôị

Sương mỉm cười:

- С làm cô giáo của Oanh.

- Nếu cô uốn tóc cao, bỏ kính xuống và mặc áo màu tươi thì chắc cô sẽ đẹp hơn nữạ

Oanh lại cầm một chiếc áo may bằng một loại hàng thật dắt tiền theo lối dạ hội ngoại quốc lên ngắm nghía mãị

Sương cười:

- Thôi đi cô ơi, cô đừng dạy tôi làm đẹp nữạ

- Nhưng trước kia, cô mặc những chiếc aó ấy đẹp lắm phải không cô

- Phảị

- Nhưng tại sao bây giờ cô không mặc nữả

- Tại chưa có dịp, loại áo này mặc để dự tiệc, dự dạ hội, Oanh biết không?

Sương mắc chiếc áo vào tủ rồi kéo Oanh lại gần mình:

- Cháu có thích áo đẹp không?

Oanh gật đầu:

- Dạ thích lắm, mẹ cháu cũng có nhiều áo đẹp lắm.

- Còn cháu, sao cô thấy cháu chỉ mặc đồng phục học sinh không, ở nhà cũng vậy nữạ

Oanh cúi đầu, chà chà một chân lên tấm thảm trải đất, nó nói nho nhỏ:

- Dạ tại cháu phải đi học mỗi ngày nên mặc như thế cho tiện. Nếu cháu có quần aó đẹp cũng không có dịp để mặc.

- Ạ Sương chợt hiểu ra, nàng ngẩng đầu lên rồi tiếp tục sắp xếp quần áo vào tủ cho có ngăn nắp.

- Oanh, cháu phụ với cô sắp đồ vào tủ cho xong đi, rồi cháu đưa cô qua phòng cháu cô xem cho biết nghen.

Oanh gật đầu ngay:

- Da... một chút sau, Sương xếp xong tất ca rồi theo Oanh đi sang phòng của nọ Gian phòng cũng khá rộng, cũng có màn, giường, bàn viết, tủ áọ Ѓu đấy đều ngăn nắp, sạch sẽ không khác gì một gian phòng của người lớn ợ Sương cứ ngỡ rằng phòng của Oanh chắc phải bừa bãi, đồ chơi vứt tứ tung, sách vở nằm la liệt.

Nhưng không ngờ trước mắt Sương, phòng của Oanh lại quá sạch sẽ, thật là ngồi sức tưởng tượng của nàng. Sương gật gù khen:

- Oanh giỏi lắm, búp bê của cháu đâủ

Oanh lúng túng:

- Da Búp bê... Hả cô

Sương vui vẻ:

- Ợ Những con búp bê đẹp mà cháu đặt tên cho chúng đó, hồi trước cháu khoe với cô đó Oanh lúng túng nhìn Sương không trả lời được Sương không hiểu ra sao cả:

- Sao vậy Oanh?

Nó chỉ cúi đầu lặng thinh. Sương chớp mắt:

- Có gì cháu cứ nói thật ra cho cô nghe đị

Oanh ngẩng lên nhìn nàng với vẻ ngượng ngùng. Nó ấp úng:

- Cộ chắc chuyện ấy cô cũng biết rồị

- Chuyện gì... Nàng cầm tay Oanh kéo vào lòng mình rồi vào ngồi bên cạnh giường.

Sương âu yếm vuốt má nó:

- Nói cho cô nghe đi Oanh.

Oanh im lặng hồi lâu, một lúc sau nó bước lại đầu giường, lật gối ra như tìm kiếm vật gì rồi mang lại trao cho Sương một cách rụt rẹ Sương ngạc nhiên hết sức, khi thấy đó là con búp bên loại rẻ 25 đồng, ngồi tiệm chạp phô, thế mà đã sứt mất một cánh tay, quần áo may bằng loại vải rẻ tiền nhất.

Sương cau mày:

- Cái gì đây Oanh?

- Dạ búp bê của cháu!

- Cháu không bỏ à, nó cũ quá rồi mà Còn mấy búp bê lớn của cháu đâu, búp bê đẹp đó

Oanh ấp úng một lúc rồi như cố gắng nói:

- Dạ cháu chỉ có một con búp bê nàỵ Còn những búp bê thật đẹp khác là tạị.. Tại... Cháu mơ tưởng nên cháu nói với cô như thệ Búp bê này cháu lượm được ngồi đường...

Oanh cúi xuống, vuốt vuốt lại quần áo cho con búp bê của nọ Sương lặng yên vuốt tóc nó không nói được một lờị Oanh là con của một gia dình giàu có mà phải bị thiếu thốn như thế này à một lúc sau, Sương mới bảo Oanh:

- Nhưng con búp bê này cũng đẹp rồi cháu à, để khi rảnh cô sẽ may cho nó một bộ đồ đầm mớị

Ѓi mắt Oanh sáng hẵn lên:

- Thật thế hả cô

- Іợc rồi, cô sẽ may chọ

Sương lắc đầu nhìn Oanh hí hửng đem cất con búp bê tàn tật đó vào chỗ cụ Sương cầm tay nó:

- Chiều nay chúng ta đi chơi nghen. Rồi tối học.

Oanh thích chí:

- Ạ Sung sướng quạ

- Cháu xin phép ba đi, rồi mình sẽ đị Oanh chạy nhanh ra ngồi, về phía phòng Trần.

Nửa giờ sau, nó và Sương đứng trước căn nhà tiêu điều hoang phế mang tên "Hoang Mai Trang". Nhìn những bức tường đổ, những cây cột xiêu vẹo, Oanh nói giọng thật buồn:

- Cộ Người ta nói là ở đây nẹ Lâu lâu có má cháu hiện hồn vệ

Sương rùng mình:

- Ai nói vậỷ

- Dạ, trong xóm ai cũng nói vậỵ Phần đông là họ thấy má con hết vậy mà con không được thấỵ

Nó nhìn trân trân ngôi nhà:

- Con đâu sợ ma, con chỉ muốn được nhìn má con, dù là ma đi nữạ

Sương nghẹn ngào:

- Không có ma đâu, người ta đồn bậy đó

Oanh lắc đầu:

- Có thật cô à, ba con và mọi người đều biết thệ

Sương nhìn trân trân Oanh:

- Nhưng có ai trong nhà thấy không?

- Dạ có, tuần trước dì Chau đi ngang đây thấy bóng người đàn bà phất phới trong này, dì ấy sợ quá chạy tuốt về nhà, lúc đó tối rồị Theo con, đáng lẽ phải lại dẫn má về mới phải hả cô

- Không đâu cháu, cái đó có lẽ dì Chau quáng mắt, chứ không có ma cỏ gì đâụ

Nàng không ngờ người lớn lại bày đặt những câu chuyện như thế để cho Oanh nghĩ những chuyện không đâụ

- Thôi, mình về Oanh.

Oanh nhìn nàng:

- Cô, đừng sợ cộ

- Cô không sợ đâụ

- Má con hiền lắm.

- Tại sao cháu biết?

- Ba con nói với con như vậỵ

Sương đứng ngẩn người nhìn ngôi "Hoang Mai Trang" với những cột kèo, từng ốc hoang tan đổ nát. Thế mà trước đây, nó từng lành lặn, sang trọng, với người nữ chủ nhân đẹp đẽ, hiền lành, cùng người chồng có đôi mắt sáng, sống trong hạnh phúc êm đềm.

Thế mà bây giờ. Nàng khẽ liếc nhìn Oanh, nó cũng đang đứng ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà như nàng, có lẽ có đang liên tưởng tới người mẹ thân yêu của nó hiện đang vất vưởng phía bên kia thế giớị

--------------------------------------------------------------------------------

Hương Trần05-14-2003, 05:08 AM

Đêm đầu tiên tại nhà Oanh, Sương không sao chợp mắt được. Nàng nằm trên chiếc giường nệm rộng thật êm, nhìn ngọn đèn trên trần nhà, không thấy buồn ngủ một chút. Mùi hương hoa hồng trên đầu giường thoang thoảng bay về hướng nàng, tấm màn che cửa rung rinh nhè nhẹ dưới làn gió Tất cả đều im lặng như tợ Sương nằm im lặnh như pho tượng, nàng không thấy buồn ngủ một chút, và cũng không muốn trở mình.

Hồi chiều nàng đã dẫn Oanh đi vào các vườn trong xóm để xin vài cành trúc rồi đi ra một cây cầu có dòng nước trong xanh thật đẹp để ngồi chơị Nhưng Oanh có vẻ không thích cây cầụ Sương đã hỏi:

- Sao vậy cháủ Oanh buồn bã:

- Má cháu chết dưới dòng nước nàỵ

Sương nhíu mày, tại sao những chuyện đáng buồn như thế Oanh đều biết hết...

- Người ta nói hồi trước, khi đi ngoại thành về súng bắn sập cầu này, ba má cháu rơi xuống sông này, ba cháu thốt chết còn má cháu bị kẹt chết luôn ở dướị

- Sao cháu biết? Oanh thở dài:

- Trong xóm ai cũng biết cã... Nó nói nho nhỏ:

- Họ thì thầm với nhau, tưởng là con không nghẹ Cộ Họ còn nói....

Oanh bỗng rùng mình lặng thinh, không tiếp được lờị Sương không biết nói gì, tại sao thiên hạ lại ác đến thế, đáng lẽ một đứa bé chưa biết mặt mẹ như Oanh phải cho nó tưởng mẹ kế là me ruột của nó mới đúng chợ

Nàng vội cầm tay Oanh, nói lảng sang chuyện khác:

- Thôi, cháu đừng để ý đến những lời đồn đãi vu vơ đó nữạ Cô cháu mình đi lại ngôi cổ tự vãng cảnh chùạ Nghe nói là ngôi chùa ấy rất xưa và rất đẹp, nhưng cô chưa tới lần nào cã

Oanh mau mắn:

- Dạ để con dắt cô đị

Hai người đi về phía ngôi chùa cổ. Іờng vào chùa, hai bên trồng tồn c⹠sao, c⹠n௠cũng to lớn cả ôm ngọn cao chót vót... Xung quanh chùa, cây cối rậm rạp che khuất cả ánh mặt trời, làm không khí càng thêm thâm nghiêm yên lặng... Qua khỏi cổng tam quan, Oanh và Sương bước vào sân chùạ Sân hoa tiêu điều, khô héọ Có lẽ từ lâu không vun trồng, săn sóc.

Сng trước sân chùa một lúc lâu, Oanh kéo tay nàng:

- Cô vào xin sâm đị Sương không mấy tin vào khoa bói tốn, nhưng cũng vào xin vì thấy lạ và muốn chiều lòng Oanh. Nàng thắp nhang vái vài câu rồi cầm ống xâm lắc. Nàng xin được quẻ cũng hơi lạ:

"Chân duyên phú quý bất do nhơn,

Tâm cao tất nhiên ngộ khanh,

Uyển chuyển vu hồi mê cực lộ,

Vân khai nguyệt xuất tự phân mình."

Oanh lẩm nhẩm đọc bài xâm đã dịch rồi hỏi:

- Bài xâm nói gì vậy cô Cô muốn cầu xin việc gì đó

Sương xếp nhỏ bài xâm bỏ vào túi mỉm cười:

- Cô cầu chuyện làm ăn, nhưng bài xâm nói khó hiểu quá, Oanh à trời đã xế rồi, mình vệ

Về tới nhà đã tới bữa ăn chiều, Trần thì ăn trên phòng riêng theo thói quen, mẹ Oanh đi ra ngồi thந chưa vệ Trên bàn cơm chỉ có Oanh và Sương. Vì buổi chiều đi chơi xa, nên Oanh ăn cơm rất ngon, còn Sương thì trái lại, nàng ăn thật it'.

Thấy Oanh ăn ngon, Sương vui vẻ nói:

- Thường ngày nếu ba ăn trên gác, má cháu chưa về, cháu ăn một mình phải không Oanh?

- Da Nhưng thường con không ăn.

- Sao lại không ăn?

- Dạ, con buồn quá ăn cơm không vô, có lúc chị Châu ép lắm con ráng ăn một chút cho chỉ vuị Chả trách gì Oanh mặt xanh xao như thệ

Sương nhìn nó thầm nghĩ: "Mình phải giúp nó sống sao lại được bình thường, ăn uống đầy đủ tinh thần không thiếu thốn, như vậy nó mới thấy cuộc sống vui tươi đáng quỵ" Trước mắt là việc học hành của nó, đo cũng là điều chánh. Vì thế sau bữa cơm, Sương xem xét bài vở của Oanh rồi cho một ít tốn cng loại, giảng sơ cho Oanh làm.

Rồi nàng đem búp bê của Oanh ra cắt may cho nó một cái áo đầm mớị Nàng đang hí hốy cắt chiếc áo cũ ra để ráp vào chiếc áo mới thì Oanh đã làm tốn xong, chạy đến bên nàng nhìn từng đường kim nàng may với vẻ mặt sung sướng.

May xong, Sương nói:

- Oanh nè, con búp bê cháu đẹp lắm rồi đấỵ Oanh nhìn Sương sung sướng cảm ơn, nó ôm chặc búp bê vào lòng:

- Cưng... Cưng dễ thương quá cưng ơị

Sương nhìn Oanh cảm động. Nhìn đồng hồ thấy đã tối, nàng hối Oanh đi tắm rửa rồi đi ngụ Oanh lên giường, Sương lấy mền trùm ngang ngực nó, bỗng nó nhổm dậy bá cô nàng hôn hai cái hai bên đánh chụt:

- Cô ơị Con thương cô quạ

Sương hôn lại nó rồi đặt đầu nó xuống gốị Oanh mỉm cười một lúc rồi lim dim đôi mắt. Sương đứng lặng yên, nàng còn cảm động vì hành động thương mến của Oanh vừa rồị Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó:

- Ngủ ngon đi Oanh.

Nàng rón rén khố tr᩠cửa phòng rồi định bước về phòng mình. Nhưng nàng bỗng giựt mình khi thấy Trần đang đứng ở đầu cầu thang, mắt hướng về phía mình. Nàng biết người mù thương rất thính tai nên vội bước lại:

- Thưa ông, ông chưa đi nghỉ à

- Cô có thể ngồi trò chuyện với tôi giây lát được không?

Sương bước tới ngồi trên sa lon. Trong phòng khách này it' ai được bật ngọn đèn sáng, thường chỉ để một ngọn đèn màu nho nhỏ với ánh sáng lu lu, dìu dịụ

Trần lần mò lại kề bên cửa sổ:

- chắc cô bận lắm, bận lo săn sóc Oanh lắm.

Sương cười:

- Phải, tôi thích săn sóc, yêu thương nó vì nó "Nghèo" quá ông.

Trần hơi ngạc nhiên:

- Nghèỏ Tôi chưa hiểu rõ ý cộ

Sương lắc đầu:

- Tôi muốn nói là nó thiếu thốn, phải, Oanh thiếu thốn nhiều lắm. Thiếu thốn sự săn sóc, tình thương... Thiếu tất cã

- Phải, tôi đáng trách lắm.

- Không, tôi đâu có ý trách ông. Nhưng theo tôi, ông nên chú ý tới nó một chút, vì trẻ thơ rất cần tình thương, nhất là Oanh.

Giọng nàng thật cảm động khiến Trần xúc động lạ thường.

- Tôi biết. Giọng chàng tha thiết hơn:

- Cô cho tôi là một người cha không làm tròn trách nhiệm. Nhưng xin cô hiểu giùm cho tôị Dù sao tôi cũng là đàn ông, ít biết tâm lý trẻ con, và tôi lại mù Tôi cũng chưa biết phải đối xử với nó như thế nàọ Oanh là hình ảnh của cả một dĩ vãng đau buồn.

Ngưng lại giây lát, chàng tiếp:

- Có lẽ cô đã nghe chuyện mẹ ruột nó?

- Có, tôi có nghe sơ quạ

Giọng Trần như mơ hồ hơn:

- Ѓ là một người đàn bà hồn tồn... Khơng bao giờ tôi quên được. Con người, trong những giây phút tối tăm nào đó, có thể phạm những lỗi lầm không thể chữạ Nếu vợ trước tôi còn sống... Nếu nàng có thể sống dậy tôi nguyện hy sinh tất cã

- Ông Trần...

Sương đã nhìn thấy tất cả nỗi lòng của Trần hiện trên gương mặt khổ đau của chàng. Như vậy là chàng luôn luôn nhớ tới người vợ trước.

Trần như chợt nhớ ra điều gì, chàng lẩm bẩm:

- Tôị Tôi lẩn thẩn quá, đương không lại nói chuyện riêng không vui của mình với cộ Tôi xin lỗi cộ

Sương lắc đầu:

- Không có chi cã

Nàng cũng hơi hối hận vì chính mình đã gợi chuyện đó:

- Xin phép ông...

- Xin cô nán lại một chút... Hình như cô ngại điều gì trước mặt tôi thì phảị

Sương ấp úng:

- Dạ không... Không...

Giọng chàng trầm ấm:

- Nếu tôi có khiếm nhã, xin cô cứ nói và xin cô tha thứ, vì lâu nay tôi ít khi giao thiệp với người ngồi, cĩ v੠cử chỉ sơ suất tôi không nhìn thấy được.

- Không, ông vẫn đàng hồng. Tơi khơng ngại gì đâụ Xin phép ông, tôi đi nghị

Bây giờ, nằm dài trên giường, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, Sương cứ thao thức mãi, không ngủ được. Câu chuyện trong ngày hôm nay hiện ra từng cảnh, từng canh trước mắt nàng như trong cinẹ Rõ ràng là Sương không thốt được sự ám ảnh của người đàn ông mù và con gái ông tạ Người đàn ông tàn tật đó dường như đã cằn cỗi trong tuổi còn hoạt động, còn đứa bé gái thì gầy mòn vì thiếu tình thương của người mẹ lẫn người chạ Bây giờ làm sao bù vào chỗ thiếu thốn của hai người đó, chỉ có người đàn bà đã mất bù lại được thôị

Sương khẽ rùng mình vì làn gió thu thổi lùa qua khung cửa sổ tạt vào gáy nàng... Ѓ một giờ khuyạ Cả bốn bề đều im lặng, chắc vợ Trần không về nhà rồị Sương cầm quyển sách bên cạnh định đọc cho đỡ nghĩ ngợi nhiềụ Nhưng nàng nhìn vào cuốn sách mà vẫn suy nghĩ vẩn vơ, hàng chữ trước mắt như nhảy múa rối loạn lên. Bất giác, nàng quay lại nhìn khắp phòng. Mọi vật vẫn im lìm. Bên dưới có tiếng động cơ xe hơi, càng lúc càng gần rồi có tiếng còi xe hơi ngồi cổng, chắc bà Trần vệ Tại sao lại ấn còi, đêm khuya thế này không sợ làm phiền những người xung quanh saỏ Tiếp theo là có tiếng giày cao gót nện trong phòng khách rồi lên lầụ Bà ta còn hát nữa, hát lớn. Giọng cũng khá haỵ Nhưng chưa dứt bài, bỗng bà dừng tiếng hát, có lẽ bà gặp một trở ngại nào đó Sương không nghe tiếng cửa, nhưng lại nghe giọng trầm ấm của Trần:

- Lan... Ạ Thì ra bà ta tên Lan.

- Gì đỏ Anh đó hả anh Trần? Có chuyện gì không? Giọng nói có vẻ xẵng như Lan đang khiêu khích:

- Khuya rồi, em làm ồn quá

- Anh sợ tôi làm mất giấc ngủ của cái cô giáo mới đến đây đó à Rồi bà cười gằn:

- Anh đừng sợ cô ấy mất giấc ngủ, nếu anh ra đây anh sẽ thấy đèn trong phòng cô ta còn sáng, nghĩa là cô đó đang lắng nghe câu chuyện giữa chúng mình nẹ

- Lan...

- Nè, anh đừng kiếm chuyện với tôị Tôi chưa kiếm chuyện với anh mà, anh đem cô giáo về nhà làm gì, nhìn mặt là tôi phát ghét rồị Tôi không thích cổ, mới gặp mà đã nhìn tôi như một kẻ thù thì làm sao tôi mến được.

Trần cố gắng nói giọng hòa dịu nhưng cũng để lộ ra vẻ giận dữ trong lòng:

- Lan, bộ em điên rồi saỏ Em đã uống bao nhiêu rượủ Em nên yên lặng là hơn.

Lan vẫn chanh chua:

- Hừ, im lặng ạ Im lặng sao được khi chính anh gây sự trước. Anh sợ cô giáo đó nghe được lời tôi saỏ Mặc kệ anh chự Hừ, anh đã tự tay trưng dọn căn phòng cho cô ta, đã dùng đủ mọi cách để mời cô ta về đâỵ Tại sao vậỷ Bất quá cũng chỉ là một gái già ế chồng... À, một ông chủ mù và một cô giáo mang tiếng là "kèm trẻ"... Cha, để tôi mở mắt thật lớn coi chuyện đờị Có thể viết ra một quyển tiểu thuyết với đề tài lâm ly, rùng rợn đó

Trần nói to:

- Câm mồm, độ Hạ tiện.

- Anh bảo saỏ Tôi là đồ hạ tiện à Rồi cô ta nói giọng mỉa mai:

- Không biết ai hạ tiện đến nỗi trời phạt chết trôi sông... Còn tôi, tôi chỉ ngu mới nhào vô nuôi đứa con hoang đó

Bốp... Tiếng tát tai đầy căm hận cho Sương biết Trần đã đánh vợ. Nàng sợ câu chuyện sẽ to ra, nàng lắng tai nghe kỵ Nhưng thật là lạ, bên ngồi im phăng phắc một lúc thật lâụ Sương bỗng nghe giọng nói nho nhỏ run run của vợ Trần:

- Anh đừng đánh tôi, anh đánh tôi nữa, tôi sẽ huỷ hoại tất cả, lúc đó đừng có trách.

Giọng Trần trầm trầm:

- Cứ tự nhiên... Tôi đã mất tất cả rồi, bà cứ huỷ hoại hết đị

Có tiếng khép cửa, Sương biết Trần đã trở về phòng. Nàng nằm im, hơi thở nặng nề như sắp nghẹn, từng thớ thịt trong người nàng đều nằm trong tình trạng lo âụ Câu chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Sương ngơ ngác.

Từ trước tới nay, chưa bao giờ nàng bị người khác làm nhục đến thệ Sương mở to mắt nhìn thẵng lên trần nhà, bây giờ nàng biết mình sẽ bị mất ngủ luôn. Trước kia, nàng đã biết tình cảm vợ chồng trong gia đình này không mấy đẹp, nàng không ngờ nó tệ đến mức ấỵ

Gia đình như thế này làm sao lâu bền được. Và bây giờ nàng lại bị kẹt vào gia đình này rồị Nàng sẽ phải đối xử như thế nàỏ Nàng có thể chịu đựng những lời phỉ báng, sỉ nhục của Lan mãi không? Sương lẩm bẩm:

- "Mình đã quyết định quá hấp tấp." Rồi bỗng nhiên nàng lại nghĩ:

#VALUE!

Sáng hôm sau, tới 9 giờ Sương mới thức dậy vì nàng vừa chợp mắt lúc tờ mờ sáng. Cũng may là hôm đó chúa nhựt nên nàng khỏi phải đi dạỵ

Sương vừa suống lầu thì Oanh chạy nhanh lại, nét mặt ngây thơ thật dễ mến:

- Cô ngủ ngon không cô

Sương mỉm cười:

- Ngon lắm. Nhưng ngay lúc đó nàng lại che miệng ngáp...

- Con đang chờ cô ăn sáng.

- Ba cháu đâủ

- Dạ đang ăn sáng trên phòng. Sương nhìn lên phòng Lan:

- Còn mẻ

- Dạ chưa thức.

- Ạ Sương ngồi xuống bàn ăn mà nàng vẫn lờ đờ, ngơ ngẩn.

Oanh như đã mẩn cảm được chuyện gì nên ngồi lặng thinh, không dám hỏị Sau bữa ăn, Sương ngồi trên sa lon, kéo Oanh vào lòng bảọ

- Oanh, cô trở về nhà trọ, mỗi ngày sẽ đến đây dạy cháu nghen.

Oanh giựt mình:

- Cộ Con đã làm gì cho cô giận... Con không biết, cô tha thứ cho con nghen cộ

Nó nhìn Sương với vẻ thất vọng lẫn lo âụ Sương lắc đầu:

- Không, cháu ngoan lắm, cháu không làm cho cô giận gì đâụ

Oanh nắm tay nàng:

- Nhưng tại sao cô lại đỉ

Nó nhìn Sương với đôi mắt van lơn, tha thiết khiến nàng không nỡ trả lời ngaỵ

- Сng đi nghen cộ Tội nghiệp con mà

- Ai đi đâủ

Sương giựt mình vì có tiếng Trần chen vàọ Chàng đi trên lầu đang bước xuống. Oanh vội chạy lại Trần:

- Bạ Ba nói với cô con đừng trở về nhà trọ đi ba, cô con nói là sắp đi đó

Trần lẩm bẩm:

- Thật không ngờ. Lan nguy hiểm quá, đến cả cô giáo mà nó cũng không để yên... Thế này Oanh sẽ khổ nữa rồi!

Chàng ngẩng lên:

- Cô còn giận saỏ

Sương cũng nghe cả những lời chàng lẩm bẩm, nàng đáp cho tự ái:

- Giận làm gì ông?

Trần lắc đầu chán nản:

- Thực là một con đàn bà nguy hiểm, nó muốn hành hạ Oanh suốt đời mà

- Nhưng tôi chưa đi mà

- Nghĩa là cô ở lạỉ

- Nhưng... Sương do dự rồi gật đầu:

- Phảị Tôi sẽ ở lạị Ngay lúc đó, nàng có cảm giác như đã lọt và bẫy của Trần, chàng có lẽ nói như thế để khơi dậy tự ái lòng nàng nhưng nàng nhận thấy mình ở lại cũng đúng.

Từ hôm ấy, Sương nhận thêm một sự thật là giữa nàng và Lan không thể nào hòa dịu được. Nói đúng hơn đôi bên coi nhau như kẻ thù địch không bằng. Sương biết mình sẽ gặp những rắc rối khó khăn nên nàng chú ý để tâm đối phọ

Nhưng mấy ngày rồi, mọi việc vẫn trôi chảy, không có gì trở ngại cã Thường ngày nàng và Lan ít khi gặp nhaụ Sáng sớm nàng dẫn Oanh đi học khi Lan còn ngủ, đến trưa về Lan đã ra ngoại thành trông nom việc buôn bán, đến khuya mới vệ

Lần lần rồi nàng cũng quen với nếp sống mới đi, cũng chẵng có gì đáng lọ ngại cã Nàng chú ý tới cách dưỡng dục, dạy dỗ Oanh. Mỗi sáng, nàng ép nó uống sữa tươi, nàng cũng thường bàn với chị bếp nấu thức ăn cho Oanh được đầy đủ chất bổ dưỡng. Rồi không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi buổi chiều, Trần đều xuống phòng ăn, ăn chung với Sương và Oanh.

Mỗi buổi ăn, Oanh tíu tít trò chuyện vui vẻ, Trần thường lặng im nghe Sương cùng con mình nói chuyện mặt lộ vẻ vui tươi, sung sướng. Oanh thay đổi rất mau, má nó không còn hom hóp vô nữa mà hồng hào, vóc người cao hơn và trong mỗi buổi ăn, nó ăn uống như bao đứa trẻ khỏe mạnh khác, nghĩa là gấy 2, ba lần khi trước.

Щều quan trọng là tánh tình Oanh cũng thay đổi, nó vui vẻ cả ngày làm gia đình cũng vui lâỵ Chị Châu đã cảm động nói với nàng:

- Oanh được sung sướng như thế là nhờ cô nhiều lắm. Sương thấy yên lòng với công việc thường ngày và hơn nữa, nàng lại thấy thích thú trong công việc quên dần đi người thanh niên khác màu da, mang tên J... J... Ѓ gởi cho nàng rất nhiều thư, chàng đã hết lời nài nỉ, trách móc nàng.

Nhưng Sương cũng không trả lời, nàng lờ luôn chẵng thèm để ý đến nữạ Rồi thì thế nào J... Cũng tìm người khác, ngoại quốc người ta đâu chung tình như A Ѓng đâu mà phải sợ chàng ta đau khổ lâụ

Mỗi tuần, Trần về thành phố hai lần. Chàng đi để kiểm sốt tiệm buôn của mình ở thành phộ Người quản lý tiệm là ông Hà, một ông lão trên 50, thường đến nhà báo cáo về tình hình buôn bán cho Trần hay luôn. Sương rất ngạc nhiên khi thấy Trần tuy mù lồ nhưng rất sáng suốt trong những quyết định thương mại, chàng làm ăn trôi chảy nhờ ông lão trung thành và có trí thông minh.

Sương cũng tiếc thầm:

- "Phải chàng đừng mù loạ" Trước khi tàn tật, không biết con người Trần thế nàỏ chắc đẹp lắm vì nếu thử bỏ những vết nhăn trên trán chứng tỏ sự đau khổ chất chồng bỏ hết sự u buồn trên nét mặt, bỏ cái nhếch môi chua chát với đời thì Trần đẹp lắm, một cái đẹp đầy nam tính rắn rỏi, oai hùng.

Chiều chủ nhựt, lần thứ nhất kể từ ngày đến nhà Trần, Sương mới rời Oanh để về thành phố sắm ít vật dụng cần thiết. Khi nàng ôm bao giấy to về nhà đã thấy Oanh ngồi chống tay buồn bã trước thềm ba Sương ngạc nhiên:

- Ủa, Oanh ngồi đây làm gì

- Dạ, con đợi cô vệ Nó nhìn Sương:

- Lần sau có đi chợ cô cho con theo nghen cô, con ngoan lắm

Sương cười:

- Cũng được, nhưng cháu đừng buồn khi thiếu cô, dù sao cháu cũng phải có tính tự lập một chút, cười lên đi, đừng buồn nữạ

Nàng nắm tay Oanh:

- Thôi mình lên lầụ Có quà cho cháu nàỵ

Nàng bỗng ngạc nhiên khi thấy dấu bầm trên má Oanh:

- Ủa, sao vầy nẻ

Oanh cúi đầu:

- Ba má con gây lộn dữ lắm.

- Ủa, má cháu hôm nay không đi à

- Dạ không, hiện còn ngồi ở phòng khách.

- Tại sao lại gây nhaủ

- Dạ má con xin tiền ba không chọ

Sương lắc đầu:

- Rồi cháu bị vạ lâỷ

Oanh chưa kịp trả lời thì cánh cửa bật mở,

Lan đang đứng chống nạnh nhìn nàng. Sương đứng lên, đối diện với Lan.

- Cần gì hỏi nó, tôi nói cho cô nghe, chính tôi đã đánh nó đó

Sương đáp nghiêm trang:

- Nhưng nó là con nít thì bà đánh nó làm gì, no 'đâu có chọc ba

Lan bĩu môi:

- Nhưng tôi thích đánh, còn cô, cô chỉ là một người mà chúng tôi ném ra vài ngàn một tháng để cô dạy con Oanh, cô không có quyền gì nói vào chuyện gia đình của người khác.

Bà ta cười gằn:

- Nó giống con gái mẹ nó là tôi đánh hạ

Rồi thình lình bà lại đánh Oanh thêm một tát tai thật mạnh nữa, đánh thật thản nhiên. Oanh đang khép nép bên Sương, nó không ngờ Lan lại đánh nữa nên không tránh được cái tát tai ấỵ Bốp... Oanh loạng choạng mấy bước suýt tẹ Sương giựt mình la lớn, bỏ ngay giỏ giấy lớn xuống đất rồi chạy lại đỡ Oanh. Nàng đứng trước mặt Oanh, chắn ngang giữa Oanh và bà Lan...

Sương vừa giận, vừa tức, nàng nói to:

- Bà không được đánh nọ Bạ

Nàng tức đến nghẹn cổ, không nói thêm một lời nào được.

Bà Lan cười gằn:

- Tôi không có quyền đánh nó à Lan nhìn Sương như khiêu khích, rồi quay lại Oanh mặt hầm hầm như muốn đánh thêm.

Bà xô Sương ra:

- Cô ra chỗ khác đi, gián can cái gì Tôi đánh chết con nhỏ này hôm nay mới được.

Rồi bà xốc tới, Sương đẩy Oanh ra sau mình rồi đứng ngay trước mặt bà Lan. Trong phút giây ấy, nàng thấy cần phải bảo vệ cho Oanh nên hành động không cần suy nghĩ. Lan xô Sương ra định đánh Oanh nhưng Sương cứ cản mãi làm bà đánh không được. Càng lúc Lan càng xô Sương mạnh hơn, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chịu đựng, không để Oanh bị đòn.

Lan la lớn:

- Cô làm gì vậy, chuyện gia đình của tôi mà Cô cút đi, thứ con hoang này mà che chở cho nó làm gì

Trong nhà bỗng có tiếng Trần la lớn:

- Lan, bộ bà khùng rồi ha

Lan quay lại, hào hển:

- À, có cả ông nữa ha Hừ, phe đảng với nhau không mà một thằng mù, một con gái già, thế lực mạnh dữ hạ Chống mắt lên mà coi tôi nghen, đừng có tưởng...

Dứt lời bà đi lại nhà xe, mở máy chiếc Dauphine chạy tuốt ra đường mất luôn. Sương bị xúc động dữ dộị Nàng mặc cho cha con Trần đứng đó, chạy tuốt lên lầu, ngã vật lên giường mình nghẹn ngàọ

Lát sau, có tiếng người gõ cửa, Sương vẫn lặng im, một lúc có tiếng mở cửa phòng rồi có tiếng Oanh khóc thút thít:

- Cô ơi! Cô đừng giận con...

Sương ngẩng lên nhìn qua làn nước mắt, vẻ mặt Oanh trông thảm hại vì vết thương trên mặt bầm tím. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mặt Oanh rồi kéo nó vào lòng:

- Oanh... Cháu khổ quá. Oanh ôm chặc lấy Sương, vùi đầu vào ngực nàng òa khóc.

Trần đứng lặng im ngồi cửa, chàng nghe tiếng Oanh khóc lẫn tiếng nghẹn ngào của Sương. một lúc chàng mới lên tiếng:

- Cô Sương... Tôi xin lỗi cộ

Sương cầm khăn lau nước mắt rồi đẩy nhẹ Oanh ra khỏi lòng mình, lau nước mắt cho nọ Nàng thở một hơi thật dài như trút tất cả những uất ức trong lòng ra rồi gượng cười bảo Oanh:

- Cháu đừng khóc nữa, đi rửa mặt cho sạch sẽ rồi xuống dưới nhà mang bao giấy lên cho cộ

- Dạ Oanh ngoan ngỗn hơn nhẹ trán nàng rồi chạy xuống thang lầụ

Sương lắc đầu nhìn Trần:

- Ông đủ can đảm sống với một người vợ như thế à

Trần thở dài:

- Cô ta chỉ bằng lòng ly hôn với điều kiện giao hết tiệm buôn cho cô ta, làm sao tôi chấp thuận được. Chàng thở dài tiếp:

- Chỉ vì trước kia tôi mù quáng.

Câu nói được Trần dùng với hai ý nghĩạ Sương đứng lên, nàng chán nản định đi xuống dưới rửa mặt. Trần gọi giật lại:

- Cô Sương... Tại sao cô bằng lòng ở nhà nàỷ

Sương cười chua chát:

- Vì Oanh và vì lời yêu cầu của ông.

- Tôi có cảm tưởng như cô từ một thế giới nào xa lạ hiện đến, từ buổi chiều gặp cô ở "Hoang Mai Trang"...

Giọng Sương xa xôi:

- Phảị Tôi từ một thế giới xa xôi khác, bên mấy bờ đại dương...

Trần định nói thêm gì nhưng lại thôi vì Oanh đã mang gói giấy lên. Sương ôm gói giấy đặt trên giường rồi mỉm cười:

- Lại đâỵ Oanh. Nàng lấy ra từng món độ Nhìn thấy mỗi món đồ là Oanh reo lên thích thụ

Ѓi môi Oanh mấp máy:

- Cộ Cô mua nhiều qúa chi cô

- С cho Oanh đó

Rồi Sương đẩy tất cả những món đồ chơi về phía Oanh. Oanh rờ nhẹ vào những món đồ chơi:

- Cho con... Nó không ngờ là nó được nhiều đồ chơi đến thệ Tất cả ba con búp bê khác nhau, thật đẹp, tồn lࠄồ ngoại quốc. một con tóc vàng ánh, biết ngủ, một con tóc đen biết khóc và một búp bên con trai, tay cầm vợt.

Sương còn mua cho Oanh ba bộ đồ thật đẹp, một bộ màu lam, một bộ màu hồng và một bộ trắng như tuyết. Oanh vuốt ve nhè nhẹ từng món, một lúc nó ngẩng lên nhìn, Sương cảm động đến muốn khóc. Sương mỉm cười:

- Thế nào, Oanh thích không?

- Da Thích lắm. Sương kéo nó vào lòng:

- Vậy là cháu có nhiều búp bê rồi đó, 4 con búp bê thì chắc chúng chơi đùa với nhau vui lắm, hết buồn rồị Còn quần áo thì cháu nên mặc cho đẹp, con gái mà Thôi, cháu về phòng thay đồ để cô xem vừa không.

- Da Nhưng Oanh chưa đi, nó còn đứng nán lại, vuốt ve từng con búp bê, vẻ mặt sung sướng vô cùng. Rồi nó cầm cả ba con chạy đến bên Trần:

- Con có búp bê đẹp nè ba ơi, cô con mua cho con đó, còn quần áo nữa, đồ đẹp lắm ba ơị Trần đưa tay rờ rẫm con búp bê, lặng thinh ra chiều suy nghĩ nhiều lắm. Sương nhắc:

- Cháu về phòng thay đồ đi Oanh.

Oanh ấp úng:

- Con đem búp bê về luôn nghen cô

- Ợ Của cháu đó

Sương biết Oanh muốn đem búp bên về phòng để ngắm một mình cho thỏa thích.

Oanh vui vẻ:

- chắc búp bê cũ của cháu thích búp bê mới lắm. Hồi đó giờ nó nằm trong buồng cháu có một mình, bây giờ có bạn cho nó rồi, chắc nó không cãi lộn với nhau đâụ

Oanh tung tăng ôm mớ đồ chạy về phòng mình. Sương nhìn theo đứa bé mỉm cườị Nàng đứng lên lo dọn những bao giấy, sợi giây và mấy chiếc hộp không. Một lúc, nàng ngẩng lên thấy Trần vẫn còn đứng ở cửa phòng. Sương thấy lòng mình hồi hộp, xao xuyến lạ lùng. Vẻ mặt chàng thật buồn và đầy vẻ trầm tự Sương không biết chàng đang nghĩ gì trong lòng.

Một lúc, chàng lên tiếng:

- Thật tôi cũng đáng trách lắm, cô hành động như thế là đúng, tôi thiếu bổn phận làm cha với con Oanh nhiều quá mà

Sương lắc đầu:

- Xin ông đừng hiểu lầm, tôi làm thế vì thương Oanh chớ không phải muốn trách ông đâụ Tôi cũng biết hồn cảnh của ông.

Trần thở dài:

- Nhưng dù ít hay nhiều, dù muốn hay không, lòng cô cũng đã trách tôi qua cử chỉ cao đẹp đó

Sương cười chua chát:

- Tôi không đủ tư cách để trách ông vì tôi chỉ là một cô giáo, một người tới ở đây vì mỗi tháng được ngửa tay lãnh vài ngàn đồng bạc của gia đình ông.

Trần kêu lên:

- Cô Sương... Cô đừng tàn nhẫn với tôi như vậỵ

Sương lắc đầu:

- Ѓ là những lời của ba Thật tôi chán quá Nếu không vì Oanh, chắc tôi không thể ở đây một giây phút nào cã

Gương mặt Trần đầy vẻ đau buồn:

- Tôi cũng thương Oanh lắm. Nhưng...

- Ông thương nó mà không biết rằng tủ quần áo của nó đã trống rỗng không từ lâu, món đồ chơi duy nhất của nó là con búp bê sứt tay, dơ bẩn mà nó đã lượm được bên lề đường.

Trần kêu lên:

- Trời ơị Tôi đâu ngợ Chàng lắc đầu, tiếp giọng run run:

- Nó giống mẹ nó quá Vẫn nhẫn nhục chịu đựng mãị

Sương hơi cau mày, dường như nàng khó chịu vì hai tiếng "mẹ nó".

- Ông có đứa con như thế thật là may lắm nhưng... Nó bất hạnh quá!

Trần thở dài:

- Nó cũng đẹp và cũng bất hạnh như mẹ nó saỏ

Sương lại cau mày và quay mặt sang hướng khác sau hai tiếng "mẹ nó". Trần bỗng lần tay vào túi áo lấy một món đồ trao cho Sương nói nho nhỏ

- Cô mở ra xem. Sương đưa tay ra đón, đó là một miếng bìa mà vàng, có hình trái tim vàng ở dưới hai cánh hoa hồng đang khép lại, chạm trổ thật khéọ Nàng hé mở hai cánh hoa hồng ra, bên trong là một bức ảnh. Sương lặng người nhìn tấm ảnh thật lâụ Trong tấm ảnh là một cặp vợ chồng. Người chồng dĩ nhiên là Trần, nhưng là Trần của qúa khứ, trẻ trung, đẹp trai, đôi mắt trong sáng, vui tươi, tràn trề hạnh phúc. Còn người đàn bà uốn tóc ngắn, chân mày như vẽ, dáng người thuần hậụ Trên đôi môi nhỏ, còn chúm chím nửa nụ cườị Sương nhìn thật lâu, lòng nàng bỗng thấy bồi hồi khó tạ

Trần nói chậm rãi:

- Ѓy là bức ảnh duy nhất của tôi còn giữ lại được. Mai không thích chụp hình nên chỉ có bức này thôị

Sương lẩm bẩm:

- Maị Maị

- Mẹ con Oanh đó Chúng tôi xây dựng gia đình đặt tên cho tổ ấm là Mai Trang. Maị Tên nàng cũng như tên người, cũng thanh nhã, cao qúy làm saọ Tôi không bao giờ quên được nàng.

Sương khẽ rùng mình, nàng khép hai cánh hoa hồng lại rồi trao trả cho Trần. Trần đang lim dim đôi mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm ngày xưạ

Chàng bỗng hỏi:

- Cô tin có ma quỷ trên đời này không?

Sương hơi ngạc nhiên:

- Dạ không, vì từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ gặp ma hay quỷ cã

- Nhưng người ấy vẫn còn một phần... Sương ngơ ngác:

- Người nàỏ

- Maị Vợ tôi, nàng chỉ chết một phần thôị

Sương giựt mình:

- Hiện naỵ Bà ở đâủ

- Hình như còn phảng phất trong ngôi nhà đổ nát Mai Trang, tôi có cảm giác là nàng vẫn còn hiện diện.

- Ông... Ông làm tôi giựt mình, ông Trần.

Giọng Trần có vẻ hơi khác thường:

- Mấy ngày trước đây, tôi có đến Mai Trang lúc nhá nhem tối, tôi nghe rõ ràng tiếng chân người đi, rõ ràng nhịp bước của Mai, tôi còn nhớ rõ lắm, tôi nghe Mai thở dài, thậm chí nghe cả tiếng y phục của vợ tôi cã sột soạt nữạ

- Thật vậy hả ông?

- Tôi không dám chắc, nhưng tôi biết mình không nghe lầm. Giọng quả quyết của chàng làm cho Sương xúc động. Trần tiếp:

- Vợ tôi còn quanh đây, cô Sương, cô có tin như thế không?

- Có lẽ... Ông mơ tưởng...

Trần ngắt lời nàng:

- Không, tôi biết lúc đó tôi tỉnh mà, hơn nữa, thính giác tôi nhạy lắm.

Sương lặng thinh nhìn Trần thầm nghĩ:

- "Chàng vẫn chờ đợi một hồn ma ử" Nàng bước tới đặt tay lên vai chàng:

- Chúc ông tìm lại được hạnh phúc đã mất.

Rồi Sương bước nhanh ra ngoài.

--------------------------------------------------------------------------------

Hương Trần05-29-2003, 12:01 PM

Hôm ấy, nhằm ngày rằm hay 16 gì đó. Ánh trăng sáng vằng vặc nhưng càng làm cho căn nhà đổ nát thêm vẻ lạnh lùng, hoang phế đầy vẻ thâm ụ Cảnh vật như mông lung, như trong mộng, nhưng tất cả đều là thực.

Từ khung cửa sắt, bậc thềm nhà từng viên gạch vụn đều rõ mồn một dước bóng trăng. Sương bước nhẹ vào giữa khu hoa viên đầy cỏ dạị Nàng cũng biết là tới đây nguy hiểm, nhưng nàng vẫn đi theo một động lực vô hình nào khác thúc đẩỵ Và Nàng đã đến đâỵ Bước lên ánh trăng, bước lên sương đêm đọng trên mặt đất và bước cả lên những vết hoang tàn của khói lửạ Sương lần mò đến ngôi Mai Trang thần bí ấỵ

Sừng sững dưới ánh trăng, "Hoang Mai Trang" như cười gằn từng lúc bởi những ngọn cỏ rì rào trong 4 bức tường đổ nát. hai khóm hoa hồng vẫn còn ráng chen chúc sống giữa đám cỏ xanh rì, hai cánh hoa màu đỏ ngắt ngưỡng dưới ánh trăng như hai đốm máụ Sương mang đôi dép mỏng, bước nhè nhẹ lại hái hoa tươi rồi cài lên áo nàng. Ѓm ấy, nàng không mang kính trắng, vì ban đêm không phải mang kính làm gị

Từ hoa viên, Sương lần bước lên 4 bậc thềm trước hai cánh cửa cái mục nát, ngả nghiêng. Vừa lách vào phòng khách, Sương đã lạnh mình ngay vì muì ẩm thấp rêu phong trong không khí, căn phòng không một chút sinh khí nào, tồn lࠣảnh tiêu điềụ Sương lách mình qua đống bàn ghế xiêu vẹo và bước vào một gian phòng phía trong. Khung cửa sổ vỡ vụn, nên gạch bông cũng chẵng được miếng nào nguyên vẹn, cỏ lan tràn đầy phòng, leo lên cả những đồ dùng mục nát.

Ngửng đầu lên nhìn, dấu vết của từng lầu trên vẫn còn đó Nếu đứng trên đó nhìn ra sẽ thấy trọn vầng trăng tròn vành vạch và những đốm sáng từ thành phố rọi quá Trong góc tường, một chiếc bàn viết nằm chổng gọng, mặt bàn đã bể phân nửạ Sương muốn mở các ngăn tủ của chiếc bàn ấy ngaỵ

Nàng bước tới đưa tay kéo ngăn tủ, nhưng ngăn tủ vẫn kẹt cứng mở không ra Sương giựt mạnh một cái, chiếc bàn viết ngã rầm xuống làm nàng giựt mình. Nàng đưa tay lên ngực, hơ hải nhìn quanh, tư bề vẫn im lặng như tờ, mấy phút sau Sương mới bình tĩnh lại được. Ngăn tủ đã văng ra ngồi, bꮠtrong l࠭ột cuốn sách nhỏ, giấy đã bết ra màu vàng bệch. Sương phủi sơ rồi lật vài trang. Quyển sách đã bị cháy xém hết một góc, trang sách ẩm nên đã mốc, lật ra rách ngaỵ Sương khép lại rồi bỏ vào túi áo ba - đờ - suỵ

Nàng nhìn quanh gian nhà một lần cuối trước khi bước ra về Nhưng ngay lúc ấy, một luồng khí lạnh như chạy dài trong xương sống nàng. Sương đứng im nghe ngóng, từng chân tóc của nàng dựng đứng lên, một cảm giác khác lạ cho nàng biết không phải chỉ có mình nàng trong ngôi nhà nàỵ Sương vội bước nhanh ra cửa, nhưng nàng khựng lại ngay, tim đập thật nhanh. Rõ ràng có tiếng chân ai bước ngồi hoa viꮠbước về phía mình. Sương sợ hãi tới cực độ, nàng muốn chạy trốn nhưng hai chân như bị chôn chặc dưới đất, cổ nghẹn lạị

Trong bóng tối im lìm, tiếng chân người nghe thật rõ, tiếng chân như lê lết dưới đất, vướng vào các ngọn cỏ, nghe sột soạt. Rồi có tiếng lẩm bẩm, tuy nhỏ nhưng giữa đêm khuya Sương nghe mồn một:

- Aị Ai dám vào nhà ta kìa Hay là...

Sương chết điếng trong lòng. Nàng đứng lặng im không dám thở mạnh. Rồi một bóng người từ ngồi cửa bước vào, vóc gầy gầy, tay cầm chiếc gậỵ Sương hồn hồn lại khi nhận ra đó là Trần chứ không phải ma quỷ gì cã Trần đến đâỷ Сn làm gì Chàng vẫn muốn tìm lại hồn phách của người vợ đã chết? Bất giác, Sương thở dàị Trần đứng sững lại ngay sau tiếng thở dài, rồi chàng bước tới, hai tay quờ quạng phía trước:

- Maị Mai, đúng là Mai của anh rồị

Sương giựt mình nhìn chàng, nàng thối lui nhè nhẹ cho xa chàng hơn, nàng đâu thể đóng vai người vợ đã chết của chàng được.

- Maị Sao em không trả lời anh? Chàng đưa gậy qua lại trước mặt tìm kiếm, giọng tha thiết hơn:

- Maị Anh nghe rõ ràng mà, đừng lẩn tránh anh nữạ Mai ơi!

Sương lặng thinh, nín thở không dám gây ra tiếng động mạnh, nàng chỉ nhìn chàng lặng thinh.

Dưới anh trăng tròn, gương mặt Trần đầy nhiệt tình, đầy tha thiết nhưng cũng đầy đau khổ Không nghe tiếng trả lời, chàng lắng tai nghe ngóng một lúc rồi lần dò về phía nàng thật đúng. Sương giựt mình nhìn quanh, nàng đang đứng trong một góc tường, nếu muốn trốn, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động. Giọng Trần lại vang lên:

- Maị Khi trước em là người vợ hiền lành, nhu mì, bây giờ em tàn nhẫn như vậy saỏ Tại sao em không cho anh gặp? Em có biết lòng anh không lúc nào không nhớ tới em! Em cho anh gặp đi, đừng trốn anh nữa Mai ơi, em tàn nhẫn quá Trần lại bước thêm mấy bước:

- Mai ơị Maị Trở lại với anh...

Sương bịt tai chạy một mạch về tới nhà, lấy chìa khóa riêng ra mở, tay nàng run lẩy bẩy, tim nàng đập thình thịch, đầu tóc rối bờị Vào nhà, nàng đi thẵng lên phòng riêng, trong lúc hấp tấp, Sương đụng phải một người, nhìn lại là bác tàị

Ông cúi xuống, lượm cành hoa trao cho nàng:

- Thưạ Xin lỗi cô, cô đánh rơi cành hoạ Nàng cầm lại nhánh hoa hồng trong tay bác, đôi mắt bác tài nhìn Sương như soi móị Sương tìm cách vã lã:

- Bác chưa đi ngủ à

- Dạ, tôi đợi ông Trần, tới giờ này mà ổng vẫn chưa vệ

- Thế à, tôi về phòng nghen bác. Sương hỏi qua loa cho có lệ rồi bước vào phòng riêng luôn. Nhưng nàng có cảm tưởng là đôi mắt của bác tài vẫn chăm chú nhìn sau lưng mình.

Bước vào phòng, Sương nhận thấy tay chân đều muốn rũ liệt cã Nàng khép kín cửa phòng rồi ngã vật lên giường, không cử động gì nổi cã Môt. lúc, nàng gắng gượng đứng dậy cở ba - đờ - suy, cởi dép. Thay y phục như một cái maý, chứ Sương lúc đó tâm hồn bấn loạn cả lên. Nàng lại nằm dài trên giường, nhớ lại những việc vừa xảy ra trong ngôi nhà hoang ấỵ Lắng tai chú ý, nàng không nghe Trần trở về, có lẽ chàng còn đang lẩn quẩn tìm nàng trong gian nhà ấy chăng? Sương tưởng tượng tới cảnh chàng quơ quào, lần mò đi tìm một hình bóng người đã chết một cách tuyệt vọng trong gian nhà vắng vẽ. Sương bỗng nhớ đến quyển sách mục nát nàng đã lượm được trong hộc tủ một chiếc bàn gãỵ Sương lồm cồm ngồi dậy, lại móc quyển sách ẩm ướt bị cháy xém một phần. Nét mực bên trong đã bị nhòa, Sương phải vặn đèn sáng len nhìn mới ra chử.

Ѓ là một quyển nhật ký ghi lại những việc hàng ngày và những tình cảm vụn vặt , có lẽ của Maị Nàng đọc qua:

"Ngày 5 tháng 6... Hôm nay bắt đầu hái hoạ Mấy cô vừa hái hoa vừa hát thật vui, Trần bận rộn suốt ngàỵ

Ngày 8 tháng 6... Bà ấy lại đến đây gây sự nữa rồi, mình buồn lắm, không biết phải xử trí làm saọ Dù sao chuyện này cũng không cho Trần biết được. Mình nghĩ rằng... (1 đoạn tiếp theo lạI bị cháy mất).

Ngày 11 tháng 6... Mình phải viết về chuyện ấy mới được. Tự dưng mình lại sợ có chuyện chẵng lành sắp xảy ra, phải viết, phải viết thật nhiều về chuyện ấy, mình phải viết...

12 tháng 6... Trọn ngày Trần ở dưới cửa hiệu, bà ta làm tinh thần mình tan nát, chán nản. Bà bảo sẽ cho Trần biết, mình đã van nài hết sức mới được tạm yên.

15 tháng 6... Trọn ngày hôm nay Trần ở nhà, mình giúp ảnh kiểm điểm lại trương mục ở các ngân hàng, mình không muốn xa ảnh... Mình yêu ảnh quá mà, yêu ảnh tha thiết.

17 tháng 6... Tôi phải viết... Phảị (đoạn kế bị cháy).

18 tháng 6... Cao bảo là không thể như thế được. Anh ấy rất xúc động và cho là Trần mù quáng.

22 tháng 6... Tôi sắp điên lên chắc... Bà ấy cật vấn đến cả tổ tiên dòng họ mình nữạ

23 tháng 6... Mong sao anh ấy đừng bận rộn nhiều công việc. Tôi chỉ mong cho anh ấy, còn tôi, tôi có thể hy sinh tất cã

25 tháng 6... Trần... Tại sao anh lại trách em, em đã chịu đựng quá nhiều mà Mình khóc nhiều lắm, anh Trần nhẫn tâm quá. Bà ấy bảo...

26 tháng 6... Tội nghiệp anh Cao ở trò chuyện suốt ngày với mình, chắc ảnh sợ mình quẩn trị

29 tháng 6... Em phải viết lại một quyển sách nhỏ kể lại tất cả chuyện chúng mình.

8 tháng 7... Sóng gió lại nổi lên, anh Trần đi vắng, suốt ngày mình ngồi thừ trên bàn viết... Bỗng nhiên... (đoạn kế tiếp lại bị cháy).

9 tháng 7... Ѓng là bà ta muốn kiếm chuyện. Anh Trần lại ở ngồi cửa hiệụ Mình không thể chịu đựng được nữa nên chạy đại ra ngồi trời đang mưa to, Cao có chạy theo tìm mình.

20 tháng 7... Bệnh đã khá, nhưng thể xác lẫn tinh thần mình đã kiệt rồi, anh Trần lại không hiểu cho... chắc vô vọng rồị

22 tháng 7... Gắng gượng lắm mình mới việt được vài hàng này, đầu nhức quá, chóng mặt nữạ Mình mệt mỏi lắm. Cao có khuyên mình nghỉ ngơi vì đã quá tiều tụỵ

25 tháng 7... Không nhớ gì được vì mệt quá.

26 tháng 7... Trung tuần tháng 8 này là sinh nhựt của mình rồi, không biết mình có dự được buổi sinh nhựt này không? chắc mình sống không tới đâụ Bác sĩ bảo mình yếu quá rồi, chưa chắc sanh được.

27 tháng 7... Trời nóng quá, bà ấy bảo em đọc chuyện cho nghe bộ Phong Thần, không biết bà ấy có ý gị (đoạn sau lại cháy mất).

28 tháng 7... Ngất xỉu đến mấy lượt, tội nghiệp anh Cao phải đi mời bác sị Mình bảo ảnh đừng cho anh Trần biết, vì mình biết anh Trần rất bận. Không nên để anh ấy bận thêm.

30 tháng 7... Nóng sốt mãi, không biết mình sống được bao lâu nữa, quyển sách này không biết ngày nào bỏ dỡ

31 tháng 7... Trần và Cao gây nhau dữ dộị chắc anh Trần không tin những chuyện hoang đường như thệ Mình ngât xỉu lúc xế chiềụ một tháng 8... Mình có những ảo giác kỳ quá. Anh Trần ơi, em van anh, anh đừng xa em nghen anh Trần."

Sương gấp nhanh quyển sách lại, nàng nhắm nghiền mắt không dám đọc tiếp nữạ Сc quyển sách nhầu nát đó, nàng có cảm tưởng một người đàn bà đau khổ nào đó đứng bên nàng kể lệ Nước mắt Sương đầm đìa trên mi, nàng khóc hồi nào nàng cũng chẵng haỵ Sương bỏ quyển sách vào hộc tủ trên đầu giường khóa chặc lạị

Nàng lắng tai nghe ngóng. Hình như Trần vẫn chưa về, chỉ có gió rít từng cơn ngồi cửa sổ.

--------------------------------------------------------------------------------

Hương Trần05-29-2003, 12:02 PM

Sáng sớm hôm ấy, Oanh mếu máo cho Sương hay là Trần đã bịnh. Sương lo lắng vô cùng, nàng biết có lẽ vì quá đau đớn nên Trần cứ ở trong gian nhà ấy tới khuya lắm mới vệ Nàng cũng hơi hối hận vì mình đã bỏ mặc chàng đêm qua nhưng nhớ tới những việc xảy ra đêm qua, nàng cũng phải rùng mình. Chàng đã ngã bịnh vì khũng hoảng tinh thần? Nàng không sao hiểu được điều đó, nhưng nàng biết hồn cảnh không cho phép nàng quá chú ý đến Trần.

Sương hỏi Oanh:

- Ba cháu bịnh ra saỏ

- Dạ cháu không biết, bác tài đã đi mời bác sị Từ mấy năm nay bác tài lo chăm sóc cháu và ba cháu rất chu đáọ

Sương lo quá không thể lơ là được:

- Cháu thấy chưả

- Dạ thấy aỉ Bác sĩ Lưu hả cô

- Không, ba cháụ

- Dạ ba cháu sốt nhiều lắm. Cứ nằm trăn trở mãị

Sương thở dài nhìn ra cửa sộ Con người có lẽ yếu ớt hơn tất cả lồi vật vì phải chịu đau khổ không những về vật chất mà còn tinh thần nữạ Tại saỏ Tại sao Trần lần mò đến nơi hoang tàn đó để tìm hình bóng Maỉ Một người đã chết. Và bây giờ chắc chàng tin chắc rằng mình đã gặp được vợ đêm qua, có lẽ chàng cho rằng mình gặp hồn ma của Maị Tại saỏ Tại sao tình cảm chàng vẫn đậm đà trong một khoảng thời gian suốt 10 năm với một người đã mất.

Có tiếng Oanh:

- Thưa cộ Cô làm sao thể Sương giựt mình, nàng cảm thấy mình cần phải dứt khốt tình cảm với Trần, như thế vừa đúng nhưng cũng vừa đau khộ Nàng vẫn cứng rắn, mạnh dạn trước những quyết định nhưng lần này nàng cảm thấy mình bị giao động mạnh.

Nghĩ như vậy, nàng khẽ rùng mình rồi ra dáng can cường quả quyết ngồi thẵng lưng dậy:

- Oanh, sửa soạn đi cháụ Trưa rồị Oanh ấp úng:

- Con... Con nghỉ một bữa nghen cô

Nó vừa nói vừa lo lắng nhìn về phòng Trần. Sương lắc đầu:

- Ở nhà có chị Châu, cả bác Du lo cho ba rồi, cháu đừng lo lắng nhiều, ba chỉ bịnh sơ sài mà thôị

Rồi nàng dẫn Oanh tới trường. Nhưng hôm ấy, tinh thần nàng cứ ngẩn ngơ, nhiều lúc quên lửng cả bài đang giảng. Chưa đến giờ tan học, nàng đã cho Oanh về sớm để xem chừng bịnh tình của Trần. Bác sĩ cho biết là Trần chỉ cảm lạnh, và bị xúc động mạnh, nhiệt độ cao nhưng không mấy nguy hiểm.

Tánh tình Trần trở nên gắt gỏng, chàng không muốn cho ai vào phòng thăm mình cã

Sương hơi lo ngại:

- Bác sĩ có bảo là cần nằm nhà thương không?

- Dạ bác Lưu bảo không cần lắm, mà ba cháu cũng không chịu nằm đâụ

Sương càng hối hận hơn, nàng biết tất cả đều do mình mà ra cả, bây giờ tình hình mỗi lúc một khó khăn hơn.

Trước kia, nàng đã dặn lòng không nên dính líu vào nội vụ của gia đình này, nhưng giờ đây, không biết nàng có thể nào thốt ra được nữa không. Buổi trưa hôm ấy, khi tan học, nàng cùng Oanh về nhà, Sương hơi ngạc nhiên vì có cả Lan đứng trong phòng khách. Bà ta đứng dựa cửa sổ, tay cầm điếu thuốc, mắt ngó mông ra khoảng đồng ruộng mênh mông phía trước.

Ѓy là lần thứ nhất Sương thấy Lan hút thuốc. Bà ta không trang điểm tỉ mỉ, dáng người hốc hác, mắt thâm quầng có lẽ vì đêm qua mất ngũ

Thấy Lan, Oanh hơi sợ, nó rụt rè:

- Thưa má...

Lan quay lại liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt tuy chẵng niềm nở gì nhưng cũng không có nét thù địch hay hằn học như trước. Có lẽ trong lòng bà đang mang nặng những tâm tư gì đó

Bà khẽ gât. đầu chào Sương rồi bảo Oanh:

- Oanh, con vào thăm ba con một chút rồi hỏi ba muốn ăn gị

Sương càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy Lan đổi thái độ quá bất thình lình như vậỵ Lan buồn rầu khô héo có phải vì Trần bịnh không? Lan có phải là con người tàn nhẫn vô tình như nàng tưởng chăng? Những cuộc tình trắc trở chưa hẵn do người đàn bà gây nên. Biết đâu khi trước vì một lý do nào đó khiến Lan mất quân bình trong não trí rồi ảnh hưởng đến đạo vợ chồng. Oanh lên lầu gõ cửa phòng Trần. Vì không có khố nꮠnĩ đẩy nhẹ bước vàọ Trong phòng tối om, màn cửa che kín mít, Trần đang nằm dài trên giường mắt lim dim như ngụ Sương vừa định kéo Oanh trở ra bỗng nghe Trần hỏi:

- Ai vậỷ Sương trả lời ngay:

- Tôi và Oanh định đến thăm ông, ông cho phép.

Giây phút sau, Trần mới đáp:

- Xin mời vàọ Oanh chạy vội đến bên cha rồi kêu lên:

- Ủa, tay ba nóng quá. Trần thở dài, chàng quá cô độc mà không có người thân nào kề cận để an ủi, săn sóc. Sương thấy mấy bao thuốc trên giường và một ly nước. Nàng cầm bao lên xem thấy ngồi bao cĩ ghi thuốc uống một giờ một viên và uống trong ba ngày, nhưng trong bao còn đến 11 viên.

- Sao ông không uống theo lời bác sỉ Trần nói giọng chán nản:

- Uống làm gì Tôi không uống nữạ

Sương định nói gì, nhưng lại thôị Nàng miễn cưỡng gượng cười:

- Tôi tạm làm khán hộ, mời ông uống viên thuốc. Oanh đỡ cha ngồi dậy, Sương trao cho Trần viên thuốc rồi bưng tách nước kề tận môi chàng. Trần bưng luôn tách nước uống một hơi thật dài rồi nằm xuống thở hào hển, mồ hôi vã ra ướt trán.

Chàng lẩm bẩm như trong cơn mê:

- Tôi khát quá, khát đã 10 năm nay rồi!

Sương cũng thấy trong lòng chua xót, đau đớn vô cùng. Nàng nhìn chàng, gương mặt Trần hốc hác, mắt lờ đờ, thái độ chàng đúng là thái độ của một người tuyệt vọng hồn tồn. N஧ nghẹn ngào, thấy đau đớn trong từng làn da, từng thớ thịt. Chàng đau nặng như vậy mà nàng cũng không haỵ Sương bỗng ngạc nhiên, không hiểu những người trong nhà này ở đâu mà lại bỏ Trần khát như vậỵ Bỏ nằm đây một mình thuốc không cho uống, có lẽ chàng đói cũng chẵng ai cho ăn. t ra cũng phải để một người bên cạnh săn sóc chàng chứ!

- Oanh ạ

Nàng dặn nhỏ đứa bé:

- Cháu chạy xuống dưới bảo chị Châu nấu cháo cá hay cháo gì cho ba ăn, bịnh cũng phải cho ăn cho mau lành chự

- Dạ Oanh chạy nhanh xuống lầu, Sương bước tới mở cửa sổ toanh ra, nhưng vẫn để màn rũ cho chắn bớt gió Căn phòng vẫn còn tốị Sương bật thêm đèn, nàng thấy dễ chịu hơn, định quay lại nhìn Trần xem chàng có vừa lòng không. Nhưng nàng chợt nhớ ra là ánh sáng chẵng có giá trị gì với chàng cã Bước lại gần giường, nàng sửa soạn giường chiếu của Trần lại cho ngay ngắn đàng hồng. Bỗng tay nàng bị một bàn tay nóng bỏng nắm chặc vàọ

Sương giựt mình kêu nhỏ:

- Ông Trần... Chuyện gì vậỷ Trần phều phào:

- Cộ Cô là aỉ

Sương vừa rút nhẹ tay ra vừa trả lời:

- Thì tôi là... Trần bỗng nắm tay nàng:

- Maị Ѓng là Mai rồi, không ai khác hơn nữạ

Sương giựt mình... Không... Nàng không thể để cảnh ấy diễn ra nữa được. Nàng rút mạnh tay, giọng hơi nghiêm khắc:

- Tôi là Sương, người mà ông nhờ tới kèm con Oanh. Tôi không quen với ai tên Mai cả, ông lầm rồị

Trần nhíu mày, như cô tìm trong ký ức tên Sương:

- Sương... Bỗng chàng lắc đầu:

- Không... Сng nói đến cái tên xa lạ đó Mai ơi hãy trở lại với anh, anh chờ em lâu quá rồị

Chàng đưa tay ra phía trước tìm tay Sương, Sương vội lùi lại mấy bước, nàng nghẹn ngào chua xót cho Trần vô cùng. Trần gượng ngồi dậy, tìm chiếc ly nước trên bàn, nhưng chàng đụng làm ly nước ngã xuống, nước tràn ướt cả áọ

- Mai ơị

Tiếng kêu thất vọng của chàng như một mũi dao đâm thẵng vào lòng Sương.

Sương thở dài, vừa định bước tới thì thấy bà Lan đã đứng trước cửa phòng nhìn vào, nét mặt lạnh lùng. Lan nhìn Trần với đôi mắt sâu sắc vô cùng, trong khi đó, Trần vẫn lẩm bẩm trong mê sảng:

- Mai ơị Maị Em ở đâu, anh van em mà Bao lâu nay anh đau khổ quá rồị

Lan bước tới cười lạnh lùng, nhưng thật buồn, bà đỡ Trần ngồi xuống một cách dửng dưng như giúp một người xa lạ, rồi quay sang Sương:

- Chán thật, cứ bao nhiêu đó hạ Suốt ngày cứ Mai ơi, Mai hỡi, thức cũng như ngụ

Sương nhìn bà Lan. Tới bây giờ nàng mới hiểu được bà, thật cũng không trách chi bà khó chịu khi phải sống với một người chồng như thế suốt 10 năm.

Nàng nói nhỏ:

- Thưa bà, ông đang sốt.

- Tôi biết, ổng sốt suốt 10 năm nay rồi, sốt vì con quỷ cái đó!

Bất giác, Sương quay lại nhìn Trần, chàng lắc lư đầu, hai tay quờ quạng, miệng lẩm bẩm:

- Dang ra Dang ra Chàng lắp bắp:

- Kìạ Nó đã đến, nó đến rồị Mai ơị Сng quấy rầy tạ Rõ ràng ta trông thấy nọ

Chàng thở hào hển, hai tay vẫn quờ quạng trên không:

- Nó đã đến rồi, đừng giấu ta nữạ Mai ơi hãy đến bên anh, đừng đi đâu cã

Lan chán nản quay đầu sang phía khác:

- Anh nên chết đi là hơn, tôi xem bộ anh sống còn đau khổ hơn chết nhiềụ Rồi bà quày quả bước ra, gọi vọng xuống nhà dưới:

- Bác tài ơi, sửa soạn xe giùm tôi nghen, tôi đi ạ Còn chị Châu lo giúp tôi xếp đồ đạc vào va li đị Sương bước theo, nàng định nói với Lan vài lời, nhưng nàng lại thôi, chẵng biết tại saọ Nàng quay lại giường Trần, gương mặt hốc hác và những lời mê sảng thảm thương của chàng làm nàng lo ngạị Oanh từ bên ngồi chạy nhanh vào phòng, thái độ của cha làm nó sợ vô cùng.

Nó mếu máo:

- Cô ơị Ba con làm sao vậy cộ Ba con có chết không cô

Sương cau mày, gạt đi:

- Nói bậy, ba cháu chỉ lên cơn sốt một chút chứ có gì đâụ

Nàng hối Oanh đi lấy khăn và một thau nước, rồi nàng thấm khăn đắp lên đầu Trần, thỉnh thoảng lại thaỵ Nhờ thế mà cơn sốt của Trần dịu lần xuống, chàng bớt nói nhảm và đã nằm yên.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Trần mới ngủ được. Nhưng Sương biết giấc ngủ của chàng cũng gây khổ sở cho chàng qua những lời nói lảm nhảm và những cơn giựt mình của Trần trong khi ngụ Lan lo sắp xếp vật dụng vào va li, có cả kem đáng răng.

Sương biết là bà ta đi ít nhất là đôi ba bữạ Nàng lắc đầu, không ngờ Lan có thể bỏ Trần đi trong khi chàng bịnh nặng như thế nàỵ Chị Châu đứng kề bên bà, liếc mắt nhìn Sương thở dài chán nản, còn bác tài thì nét mặt lầm lì, ít khi để lộ thái độ gì ra ngồi, vì bᣠta l࠮gười rất sâu sắc.

Sau bữa ăn chiều, Oanh và Sương lại lên lầụ Nàng định cho Trần ăn vài muỗng cháo, nhưng nhiệt độ chàng vẫn chưa giảm và chàng vẫn mê man nên Sương đành chịu

Сn 9 giờ thì Oanh đã mệt mỏi ra mặt, Sương bắt nó phải đi ngủ mặc dầu nó không muốn. Lan đã đi từ trưa rồị Gian nhà chìm trong sự im lặng lạ thường, đầy vẻ thê lương. Sương vẫn canh chừng bên cạnh Trần để thỉnh thoảng thay khăn đắp trên trán chàng. Cơn sốt của Trần hạ lần, Trần có vẻ dễ chịu hơn nhưng chàng vẫn cựa mình mãi và cứ nói lảm nhảm.

Lâu lắm, chàng mới tỉnh, chàng phều phào:

- Ai đó?

- Dạ tôi, Sương đâỵ

Trần gượng mở mắt ra nhìn về hướng nàng:

- Cô Sương... Tôi làm phiền cô nhiều quá!

Sương nhân lúc ấy, lấy cháo ra cho Trần ăn, vì nàng biết chàng sẽ trở lại trạng thái hôn mê trong giây phút saụ

Trần lần mò nắm tay nàng, cảm động:

- Tôị Tôi thật không biết nói saọ R

ồi chàng lại chìm vào trong cơn mê mệt. Có lúc chàng đã la:

- Maị Сng đi, ban đêm nguy hiểm lắm, trời ơị Chàng gọi thật thảm thiết, hai tay chới với phía trước mặt. Sương nghẹn ngào đưa tay giữ chặc tay chàng.

Trần vẫn mê sảng:

- Maị Anh đã bảo đừng đi mà Em là người vợ thuần hậu nhứt của anh, không ai có thể cướp em của anh được... Сng đi nghen Mai, Mai của anh...

Rồi chàng đưa bàn tay nóng bỏng vuốt ve trên má, trên trán nàng. Sương khẽ gỡ đôi kính trên mặt xuống, nàng thở dài, không nỡ gạt tay chàng ra

Chàng vẫn thều thào:

- Anh van em mà, đừng đi nghen Maị Em muốn mắng chửi, đánh đập hay giết anh cũng được... Nhưng đừng đị Em đi tức em mang theo mạng sống của anh theo luôn đó Trời ơi, đừng đi mà Maị Maị Mai, em ở đâu rồi, em đâu rồỉ

Chàng nắm tay nàng càng lúc càng chặc như sợ nàng sẽ bỏ đị Chàng nắm chặc đến nỗi Sương thấy nhức nhối tay mình. Nhưng nàng vẫn không rút ra, cứ ngồi trân mình để chàng mẩn mê trên mái tóc, trên làn dạ Hai dòng lệ chạy dài trên má nàng rơi xuống gối chàng, nàng không dám cử động sợ chàng tỉnh cơn mệ

Rồi Trần bỗng buông xuôi hai tay xuống, miệng thì thầm thật nhỏ không còn nghe được gì nữạ Nàng thở dài nhìn mặt Trần, chàng lim dim đôi mắt, hơi thở nặng nhọc trên một giấc ngủ nặng nệ Sương gỡ một chiếc khăn ướt trên trán chàng và rờ thử, trán chàng đã bớt nóng nhiềụ Thấy gối Trần ướt đẫm nước trong khăn, nước mắt nàng và mồ hôi của chàng. Sương trở về phòng lấy chiếc gối của mình cho chàng kê đầu thay cho chiếc gối ướt. Sương ngồi trên ghế, mãi tới lúc quá mỏi mòn rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Khi nàng thức giấc trời đã sáng rồi, nàng đứng bật dậy và ngạc nhiên khi thấy ai đã đắp cho mình chiếc chăn bông.

Nhìn lên giường thấy Trần đã tỉnh táo, chàng hỏi nhỏ:

- Cô thức rồi à

- Da Nàng liếc nhìn đồng hồ rồi hoảng hốt:

- Chết, 10 giờ 5 rồị vậy là mất cả buổi dạy sáng của tôi rồi còn gì

- Tôi đã bảo Oanh xin phép cho cô nghỉ dạy buổi sáng.

Mặc dầu chàng vẫn còn xanh xao, nhưng tinh thần có vẻ tỉnh táo lại như thường rồị Nàng lúng túng không biết làm gì, ấp úng nói:

- Ông đã khoẻ, tôi rất mừng, hôm qua xem chừng ông nặng quá, tôi lo hết sức.

Trần mỉm cười:

- Cám ơn cô, bây giờ tôi thấy khoẻ lắm nhất là sau khi ăn chén cháo mà cô đã dặn nấu sẵn cho tôị

Sương chợt đỏ bừng mà Chết rồi, nàng ngủ mê thế này thì chẵng những Oanh mà cả chị Châu chắc cũng đã thấy nàng ngủ trong phòng này lúc bưng cháo lên cho Trần rồị

Nàng vội đứng lên:

- Ông nên uống thuốc cho đúng kỳ, tôi để trên bàn đó, bây giờ uống được rồi ông ạ

Nàng vừa nhóm bước thì nghe Trần nói:

- Xin cô vui lòng đưa giúp tôị

Sương hơi do dự rồi bước tới đỡ Trần lên cho chàng uống thuốc.

Trần vô tình kề mặt sát mái tóc nàng, chàng có vẻ ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc thật lâụ Sương vừa định bước ra thì Trần lại nói:

- Cô Sương, nếu đêm qua có gì phiền...

- Không có gì cả, tôi chỉ lo sợ cho ông vậy thôị

- Không, tôi muốn nói trong cơn mê sảng, tôi có điều gì quấy rầy cô xin cô bỏ qua chọ

Sương ngập ngừng:

- Không... Không có chi cả ông ạ Thôi, chào ông.

Nàng bước ra mà vẫn còn nghe tiếng Trần nói nhỏ ngồi sau:

- Tơi c᭠ơn cô vô cùng.

Trở về phòng riêng, Sương lấy hơi làm lạ khi vừa nhận ra khi nãy Trần có vẻ vui hơn bình thường. Rửa mặt xong, Sương đứng bên gương chải tóc, nhưng nét mệt mỏi, ngẩn ngơ đã in nhiều nét quầng nhạt dưới mắt nàng. Sương thở dài rồi cầm lược chải đầụ

Nàng bỗng nhớ tới lời Oanh:

- "Cô mà chải đầu hay uốn tóc theo lối mới, mặc đồ đẹp, bỏ cặp mắt kính xuống thì cô đẹp lắm." Giờ đây, Sương chải đầu theo lối mới thử, kính nàng chưa mang, nàng cũng nhận thấy là mình đẹp. Nhưng vẻ đẹp nàng không giống Lan một chút nàọ Lan đẹp sắc sảo, còn nàng đẹp mộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro