Chương 350

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 350: Tông chủ Tiên Đan Môn
Sau khi Diệp Phàm vẽ ra Phi Tiên Phù liền bị mọi người trong đại sảnh vây kín lại.
Diệp Phàm tiêu tốn không ít sức lực mới có thể thoát thân ra.
Bạch Vân Hi thu về một đống ngọc bội đưa tin, trên thế giới này, ngọc bội có cùng một loại tác dụng với danh thiếp.
"Rất nhiều người muốn tìm ngươi nói chuyện phiếm đây." Bạch Vân Hi kiểm kê ngọc bội, nói.
"Ta là thiên tài mà, ai cũng muốn tâm sự với ta, dính chút ánh sáng." Diệp Phàm nằm trên giường, không vui nói: "Hôm nay có rất nhiều người chen tới chỗ ta, còn có người chiếm tiện nghi của ta, Vân Hi, ngươi xem ta bị nhiều ong bướm vây quanh như vậy, ngươi cũng không quản một chút."
Bạch Vân Hi: "......" Đều là tu sĩ Nguyên Anh lại không có ác ý, hắn quản thế nào!
"Đây là thiệp mời của hội trưởng Hiệp Hội Phù Sư, ngươi muốn đi nói chuyện với hắn không?" Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: "Muốn."
Phi Tiên Phù mà Diệp Phàm vẽ ra ngày hôm qua được Nguyên Doãn Đào tỏ vẻ muốn dùng số lớn linh thạch mua lại, nhưng Diệp Phàm không coi trọng "số lớn linh thạch" của Nguyên Doãn Đào, hai bên không bàn bạc xong xuôi.
"Nếu lão đầu nguyện ý mở kho sách của Hiệp Hội Phù Sư cho ta xem một chút thì tốt rồi." Diệp Phàm cân nhắc nói.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi trầm ngâm một lúc, nói: "Cái này sợ là có hơi khó khăn, nhưng cũng không phải là không có cơ hội."
Diệp Phàm gật đầu: "Ừ, nếu lão đầu không hào phóng, ta liền không nói cho hắn cách vẽ Phi Tiên Phù."
Bạch Vân Hi: "......"
......
Diệp Phàm đi xuống tửu lầu, ngoài ý muốn phát hiện ra thân ảnh của Lê Dục cùng Lê Dĩnh.
"Hai tên kia cũng ở đây." Diệp Phàm ngoài ý muốn nói.
"Không có gì kỳ quái, đây là tửu lầu tốt nhất Phù Thành mà." Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói. Lấy tính tình bừa bãi của Lê Dục, tự nhiên là cái gì cũng phải dùng tốt nhất.
Diệp Phàm nhìn thấy hai người, Lê Dục cùng Lê Dĩnh tự nhiên cũng nhìn thấy Diệp Phàm, mấy người cách không nhìn nhau, cảm giác sóng ngầm mãnh liệt.
Bạch Vân Hi ẩn ẩn có loại cảm giác oan gia ngõ hẹp.
Diệp Phàm tùy tiện đi tới trước mặt Lê Dục, Lê Dục nhìn Diệp Phàm tới gần, hồ nghi hỏi: "Diệp đan sư có gì chỉ giáo sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ thông suốt rồi, nguyện ý bán Đan Tháp?"
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta không có hứng thú bán Đan Tháp, lại nói tiếp, cho dù ta muốn bán, ngươi có nhiều linh thạch như vậy sao? Ta không chấp nhận chuyện ghi giấy nợ."
Lê Dục nghe thấy Diệp Phàm nói không có ý định bán Đan Tháp, biểu tình trên mặt dần trở nên khó coi.
"Nếu không bán Đan Tháp, vậy các hạ có chuyện gì?" Lê Dục không vui hỏi.
Diệp Phàm nhìn Lê Dục: "Ta nghe Tiểu Tháp nói, thu phục được Đan Tháp chính là tông chủ Tiên Đan Môn, các ngươi cũng là người của Tiên Đan Môn đi, làm đệ tử của Tiên Đan Môn, nhìn thấy bản tông chủ còn không mau hành lễ!"
Diệp Phàm lắc tay áo, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Lê Dục cùng Lê Dĩnh.
Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Diệp Phàm, mơ hồ cảm thấy bộ dáng này của Diệp Phàm rất thiếu đánh.
Bên trong tửu lầu tụ tập không ít tu sĩ Nguyên Anh.
Mọi người nhìn thấy Diệp Phàm đi về phía Lê Dục, liền giả bộ như không có việc gì, một đám lại dựng thẳng lỗ tai lên nghe động tĩnh. Giờ phút này mọi người nghe thấy hào ngôn của Diệp Phàm, tức khắc không tiếp tục giả bộ đứng đắn nữa, sôi nổi nhìn về phía Diệp Phàm cùng Lê Dục.
Sắc mặt Lê Dục xanh một hồi trắng một hồi.
"Ngươi muốn làm tông chủ Tiên Đan Môn?" Lê Dục trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm thở ngắn than dài, vẻ mặt khó xử nói: "Cũng không phải là ta muốn làm, mà là vị lão tổ đã phi thăng của Tiên Đan Môn kia giao trong trách vào trong tay ta, ta không thể cô phụ sự tín nhiệm của lão nhân gia, đành phải đạo nghĩa không thể chối từ!"
"Ngươi biết tông chủ hiện tại của Tiên Đan Môn là ai không?" Lê Dục hung tợn hỏi.
Diệp Phàm hai tay chống lưng, cao thâm khó dò ngạo nghễ cười: "Mặc kệ là ai, chờ ta tới Trung Đại Lục, hắn liền phải thoái vị nhường hiền."
Cùng với lời nói của Diệp Phàm, các tu sĩ trong tửu lầu đều lộ ra sắc mặt hưng phấn.
"Nha, ta đúng là không biết Diệp đan sư bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến cho Thánh Đan Sư thoái vị nhường hiền." Lê Dục nói.
"Không phải chỉ là Thánh Đan Sư thôi sao? Không có gì khó lường, thiên tài tuyệt thế giống như ta, nhanh thì vài chục năm nhiều thì một trăm năm, ta tự nhiên cũng có thể luyện chế ra đan dược Thánh cấp, đến lúc đó, ta cũng là Thánh Đan Sư." Diệp Phàm tin tưởng nói.
"Diệp đan sư khẩu khí thật lớn, vậy ta liền rửa mắt mong chờ." Lê Dục nói.
"Ta nói a, nhìn thấy tông chủ tương lai, các ngươi không định đưa chút lễ vật, tỏ vẻ trung tâm sao?" Diệp Phàm không vui hỏi.
Lê Dục vẫn luôn được bồi dưỡng làm ứng cử viên cho chức tông chủ, ở trong mắt hắn, đối thủ lớn nhất từ trước tới nay là Lê Dĩnh, giờ phút này nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy, hắn không khỏi nghiến răng kèn kẹt.
(dreamhouse2255)
"Tông chủ Tiên Đan Môn ai ngồi cũng không tới phiên ngươi ngồi, ngươi đúng là mơ mộng hão huyền!" Lê Dục cả giận nói.
"Mơ mộng hão huyền? Ngươi đang nói cái gì đấy, bản thái tử kế nhiệm chức vị tông chủ là tuân theo tổ huấn, danh chính ngôn thuận."
"Thiên tài giống như bản thái tử, làm tông chủ tông môn nào mà không phải làm, nếu không phải lão tổ đã phi thăng của Tiên Đan Môn để lại tổ huấn muốn ta kế nhiệm, ta lại cầm Đan Tháp của hắn, không tiện lấy đồ không làm việc, ta mới lười đi làm tông chủ Tiên Đan Môn." Diệp Phàm vẻ mặt bắt bẻ nói.
Lê Dục đen mặt: "Được, được, được, vậy ta liền rửa mắt mong chờ!"
"Xem như vị lão tổ Tiên Đan Môn kia tinh mắt, có thiên tài tuyệt thế như bản thái tử tọa trấn, Tiên Đan Môn nhất định có thể phát dương quang đại, danh dương tứ hải." Diệp Phàm nhìn Lê Dĩnh, nói: "Ngươi cũng không dự định nhận ta làm tông chủ sao? Chờ bản thái tử kế nhiệm Tiên Đan Môn, đến lúc đó các ngươi muốn nịnh bợ bản thái tử đã không còn kịp rồi."
"Muốn làm tông chủ Tiên Đan Môn không dễ, ngươi muốn ngồi lên vị trí ấy, còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không." Lê Dĩnh rốt cuộc cũng mở miệng, gằn từng chữ nói.
Diệp Phàm không vui chống eo: "Lão tổ đã phi thăng của Tiên Đan Môn kinh tài tuyệt diễm, hiện tại, Tiên Đan Môn sợ là đã xuống dốc không phanh, bên trong toàn là loại người ếch ngồi đáy giếng lại bối tổ quên tông, một người hai người đan thuật không ra làm sao còn không biết tự lượng sức mình, phạm thượng tác loạn."
Lê Dục kích động nhìn Diệp Phàm, "Ngươi, ngươi...... Vương bát đản!"
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm híp mắt nhìn Lê Dục sát khí cuồn cuộn, linh khí cả người cũng xao động lên.
Lê Dĩnh kéo Lê Dục lại, nói: "Được rồi."
Diệp Phàm ghét bỏ nhìn Lê Dục: "Ta đi Hiệp Hội Phù Sư có chút chuyện, không nhiều lời với các ngươi nữa." Diệp Phàm vươn tay ra, vỗ vỗ bả vai Lê Dục: "Người trẻ tuổi, không cần nóng tính như vậy, phải biết rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm người mà kiêu căng quá mức, là sẽ bị dẫm chết."
Bạch Vân Hi: "......"Chính Diệp Phàm đã kiêu ngạo còn có mặt mũi đi giáo dục người ta.
"Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi." Bạch Vân Hi thúc giục.
Diệp Phàm gật đầu: "Được."
......
Lê Dục nhìn Diệp Phàm, giận nghiến răng nghiến lợi.
Lê Dục căm giận nói: "Hắn thật đúng là...... dõng dạc, không biết trời cao đất dày, hắn cho rằng hắn là ai chứ!" Ngay cả tổ gia cũng chưa từng giáo huấn hắn như vậy, Lê Dục sống lâu thế này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải người như Diệp Phàm.
Nếu Truyền Tống Trận vẫn còn, Lê Dục nhất định sẽ lập tức chạy về triệu tập một đám người tới cho Diệp Phàm đẹp mặt, nhưng Truyền Tống Trận đã bị hủy, Lê Dục chỉ có thể một mình tự giận dỗi.
(dreamhouse2255)
Lê Dục chú ý thấy xung quanh có không ít tầm mắt vui sướng khi người gặp họa đặt ở trên người hắn, tức khắc xấu hổ cùng giận giữ muốn chết.
Ở Trung Đại Lục, tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy hắn cũng cung cung kính kính, ở cái nơi quỷ quái này, hắn lại bị người khác xem thành khỉ đùa giỡn.
Lê Dục thu về không ít tầm mắt vui sướng khi người gặp họa, rầu rĩ mắng: "Cái đám đồ nhà quê chết tiệt."
Lê Dĩnh cau mày, thầm nghĩ: Trước khi Truyền Tống Trận được chữa trị, bọn họ phải ở lại nơi này không ít thời gian, nếu như chết ở đây, vậy cái gì cũng xong rồi.
"Được rồi, chúng ta lên lầu trước đi." Lê Dĩnh nói.
Lê Dục ném hết mặt mũi, cũng không có tâm tư tiếp tục ngồi lại trong nhà ăn.
Lê Dục, Lê Dĩnh vừa đi, mấy tu sĩ Nguyên Anh trong tửu lầu tức khắc rôm rả trò truyện.
"Diệp đan sư thật có ý tứ." Một tu sĩ Nguyên Anh bộ dáng như xương khô cười khanh khách lên, thanh âm nói truyện âm trầm trầm.
"Đúng vậy! Từ Trung Đại Lục tới thì thế nào, đây là Nam Đại Lục!" Một nữ tu diện mạo quyến rũ cười nhạt nói.
Phần lớn tu sĩ cấp cao ở Nam Đại Lục đều biết Trung Đại Lục đất rộng của nhiều, tài nguyên tu luyện phong phú hơn ở Nam Đại Lục nhiều.
(dreamhouse2255)
Nhưng con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, tu sĩ lớn lên ở Nam Đại Lục tự nhiên tồn tại một phần tình cảm đặc thù về quê hương của mình, chính tu sĩ Nam Đại Lục có thể ghét bỏ Nam Đại Lục không tốt, nhưng nếu như tu sĩ bên ngoài nói Nam Đại Lục không tốt, bọn họ tự nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái.
Sau khi Lê Dục tới Nam Đại Lục vẫn luôn tự cảm thấy ưu việt, rất nhiều tu sĩ đều chướng mắt Lê Dục, nhưng Lê Dục có Đan Cốc che chở, thực lực của bản thân cũng không tầm thường, tuy rằng có rất nhiều người chán ghét hắn, nhưng cũng sẽ không dễ dàng đắc tội hắn.
"Diệp đan sư nói có thật không? Hay là nói giỡn? Hắn thật sự sẽ trở thành tông chủ Tiên Đan Môn ở Trung Đại Lục sao?"
"Không biết! Diệp đan sư thiên tài tuyệt thế, nếu như hắn thật sự trở thành tông chủ Tiên Đan Môn, vậy đó cũng là phúc của Tiên Đan Môn!" Một nữ tu phe phẩy quạt, cười nói.
"Ta còn tưởng rằng Diệp đan sư sẽ kế nhiệm Bích Vân Tông chứ, không ngờ rằng Diệp đan sư còn có mục tiêu càng to lớn hơn." Một phật tu nhéo phật châu nói.
"Lại nói tiếp, các ngươi cảm thấy ai sẽ kế nhiệm Bích Vân Tông?" Một tu sĩ tò mò hỏi.
Một tu sĩ khác chua lòm nói: "Cái này thì không nói trước được, trước sau gì hẳn cũng là một trong ba huynh đệ Diệp gia thôi." Tu sĩ nói chuyện đến từ một tông môn nhân tài điêu tàn, mắt thấy Bích Vân Tông phát triển không ngừng, liền không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
......(dreamhouse2255)
Lê Dục đi vào phòng, nhìn Lê Dĩnh, nói: "Lúc trước ngươi vì sao phải ngăn cản ta?"
"Ta không ngăn cản ngươi, ngươi đánh thắng được hắn sao?" Lê Dĩnh hỏi.
Lê Dục căng da đầu, không cam lòng nói: "Kiếm tu kia không ở đây, vẫn có thể liều một trận."
Lê Dĩnh lườm Lê Dục một cái: "Được rồi, lúc trước ngươi còn chưa chịu thiệt đủ sao?"
Lê Dục nhấp môi, trong lòng hối hận vạn phần, Đan Mặc nhận được tin tức nói Đan Tháp ở trong tay một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, hắn liền cho rằng lấy về Đan Tháp chỉ là chuyện hạ bút thành văn, liền không mang những người khác theo, kết quả, sự tình diễn biến không thể khống chế, Đan Tháp không tới tay, hắn còn bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này.
"Lúc trước có rất nhiều người nói cho ta tu sĩ Nam Đại Lục đều là thùng cơm, bọn họ cư nhiên dám gạt ta!" Lê Dục nói.
Lê Dĩnh híp mắt, Trung Đại Lục thường xuyên có tu sĩ vượt qua Biển Vô Tận mà đến, công pháp của những tu sĩ ấy đều cấp thấp, pháp khí cũng vụng về, khi đối chiến thường xuyên rơi xuống hạ phong, cho nên dần dà liền có lời đồn nói tu sĩ Nam Đại Lục đều là thùng cơm.
Nam Đại Lục đúng là có rất nhiều thùng cơm, nhưng ngẫu nhiên cũng xuất hiện ra mấy thiên tài, mà lần này vận khí của bọn họ cực kỳ không tốt, vừa vặn gặp gỡ người như vậy.
......(dreamhouse2255)
Diệp Phàm vừa đến Hiệp Hội Phù Sư liền bị vây chặt.
Mấy vị phù sư đảo quanh Diệp Phàm không ngừng hỏi han các loại vấn đề về phù chú.
Diệp Phàm không có nhiều cơ hội tiếp xúc với các vị phù sư cao giai lắm, phần lớn đều là tự mình đóng cửa làm xe, có một cơ hội giao lưu với nhiều phù sư như thế này, tâm tình của Diệp Phàm rất là không tệ.
Ở Nam Đại Lục, số lượng phù sư Thiên cấp nhiều hơn đan sư Thiên cấp không ít, một phần là bởi vì truyền thừa phù thuật ở Nam Đại Lục tương đối hoàn chỉnh, một phần khác chính là khởi điểm của phù sư tương đối thấp, yêu cầu về linh căn của đan sư khá cao, không có hỏa linh căn rất khó luyện đan, phù sư thì không như thế, tu sĩ cho dù sở hữu loại linh căn nào cũng có thể học tập phù chú.
Nguyên Doãn Đào vừa đi ra, mấy tu sĩ đang vây quanh Diệp Phàm tức khắc nhường ra một con đường.
Nguyên Doãn Đào ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm, "Đã sớm nghe nói Diệp đạo hữu phù thuật cao siêu, ta còn tưởng rằng là bên ngoài nghe nhầm đồn bậy chứ, ngày hôm qua Diệp đạo hữu vừa lộ một tay, ta liền biết, thì ra là thiên tài song tu đan phù vẫn còn tồn tại."
Diệp Phàm vẫy tay: "Cái đó không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
"Diệp đạo hữu thật sự sẽ đi làm tông chủ Tiên Đan Môn?" Nguyên Doãn Đào hỏi.
Diệp Phàm nhìn Nguyên Doãn Đào một cái: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
(dreamhouse2255)
"Hiệp Hội Phù Sư chúng ta cũng từng có tiền bối đi Trung Đại Lục, nhưng Trung Đại Lục không giống Nam Đại Lục, thế lực của yêu tu tung hoành, nhân tộc phân tranh không ngừng nghỉ, các tiền bối đã qua đó đều sống không được tốt lắm, nếu như Diệp đạo hữu có thể trở thành tông chủ Tiên Đan Môn, có lẽ sẽ chăm sóc được tu sĩ đến từ Nam Đại Lục chúng ta một chút." Nguyên Doãn Đào nói.
"Không dám, không dám." Diệp Phàm hào sảng đáp.
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Tu sĩ có thể đi qua Trung Đại Lục tự nhiên đều có chút bản lĩnh, nào cần tới phiên Diệp Phàm chăm sóc!
Bạch Vân Hi nhìn Nguyên Doãn Đào, thầm nghĩ: Nam Đại Lục có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần sau khi tu vi tới bình cảnh sẽ lựa chọn đi Trung Đại Lục, Đan Cốc Đan Mặc không phải người đầu tiên, Đan Cốc cùng Đan Mặc có thể thông qua thủ đoạn đặc thù để liên lệ, các thế lực khác phỏng chừng cũng như thế.
Nguyên Doãn Đào nói như vậy, chẳng lẽ là cũng có liên hệ với tu sĩ ở Trung Đại Lục.
Tiên Đan Môn có một vị Thánh Đan Sư, thanh danh hẳn là không nhỏ, không biết những tu sĩ ở Trung Đại Lục đó có liên hệ với Tiên Đan Môn hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pass