Chương 480

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 480: Tiểu No nghi ngờ

Diệp Phàm cầm một cái dược đỉnh nấu nước thuốc tôi thể chuẩn bị làm thuốc tắm.

Các phương thuốc mà Bạch Trạch cho hầu hết đều cần tới một số loại tài liệu đặc biệt, Diệp Phàm cũng không có đủ, nhưng vẫn có hai phương thuốc là có thể sử dụng.

Diệp Phàm đang nấu được một nửa thì Ngao Tiểu No đột nhiên tìm tới.

Ngao Tiểu No đột nhiên xuất hiện làm cho Diệp Phàm đã đồng ý sẽ giữ bí mật cho Bạch Trạch theo bản năng mà hơi chột dạ một chút.

Ngao Tiểu No cúi xuống ngửi ngửi mấy cái, trong lòng hơi nghi hoặc.

Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Hội trưởng đại nhân bận trăm công ngàn việc sao hôm nay lại có rảnh tới chỗ ta chơi thế?"

"Dạo này có một cái câu lạc bộ khiêng núi mới xuất hiện, thành viên của câu lạc bộ chúng ta tham mới mẻ, đều chạy đi khiêng núi, cho nên ta liền rảnh." Ngao Tiểu No ngẩng đầu ưỡn ngực, làm ra bộ dáng "quan lớn" nói.

Diệp Phàm khó hiểu: "Câu lạc bộ khiêng núi nổi vậy sao?"

Ngao Tiểu No gật đầu: "Đúng rồi,nhưng nó không nổi được bao lâu đâu, khiêng núi nào có chơi vui bằng mạt chược chứ!"

Diệp Phàm: "......"

Ngao Tiểu No đi quanh nồi nước mấy vòng, "Nước thuốc ngươi nấu thật kỳ quái, hương vị gần giống nước thuốc mỹ kim tôi thể mà phụ thân ta nấu."

Diệp Phàm nhìn Ngao Tiểu No: "Vậy ngươi có biết phối phương của nước thuốc mỹ kim tôi thể đó không?"

Ngao Tiểu No lắc đầu: "Không biết."

Diệp Phàm nhướng mày, chuyện mà Bạch Trạch biết, Ngao Tiểu No lại không biết, xem ra long phụ thân có chút thiên vị à nha!

"Sao ngươi lại không biết, chẳng lẽ phụ thân ngươi không nói cho ngươi sao?" Diệp Phàm cố ý thử hỏi.

"Mỗi lần phụ thân nấu nước thuốc đều đuổi ta ra ngoài." Ngao Tiểu No buồn bực nói.

Diệp Phàm khó hiểu: "Vì sao?" Chẳng lẽ nước thuốc này rất trân quý sao? Long phụ thân ngay cả Tiểu No cũng giữ bảo mật!

"Sợ ta ăn vụng đó." Ngao Tiểu No không cần nghĩ ngợi nói.

Diệp Phàm gật đầu, thầm nghĩ: Thì ra là thế, vậy thì không thể trách được long phụ thân bất công rồi, là Ngao Tiểu No tự mình làm bậy.

Ngao Tiểu No nhìn nước thuốc, hỏi: "Sao ngươi lại biết phối phương của phụ thân ta? Đó là truyền thừa độc hữu của phụ thân."

Diệp Phàm thuận miệng bậy bạ nói: "Ngươi lầm rồi, đây là nước thuốc tăng lực tôi thể, là một loại nước thuốc bình thường mà thôi, có lẽ hương vị của nó khá giống với loại mà phụ thân ngươi nấu đi."

Ngao Tiểu No hoài nghi hỏi: "Thật chứ?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đương nhiên rồi, ta gạt ngươi làm cái gì!"

Diệp Phàm thầm nghĩ: Ngao Tiểu No bị Bạch Trạch lừa dối xoay vòng vòng, còn coi Bạch Trạch thành lão tổ tông long tộc, vừa nhìn liền biết ngu đần dễ lừa dối. Diệp Phàm cảm thấy lừa dối Ngao Tiểu No hoàn toàn không có chút áp lực nào.

......

Nấu nước thuốc xong, Diệp Phàm cởi quần áo, nhảy vào trong dược đỉnh.

Dược lực nhanh chóng tràn vào trong thân thể của Diệp Phàm, Diệp Phàm không nhịn được cảm khái một tiếng, Long tộc quả nhiên không tầm thường, tùy tiện lấy ra một phương thuốc là có thể tạo thành hiệu quả xuất sắc, khó trách long tộc lại có thể đứng đầu bách thú.

Bạch Vân Hi đi vào, nhìn thấy Ngao Tiểu No đang đảo quanh dược đỉnh, ánh mắt chuyển loạn.

Bạch Vân Hi cười nhìn Ngao Tiểu No, "Tiểu No, ngươi làm sao vậy?"

Ngao Tiểu No lắc đầu: "Không có gì."

Bạch Vân Hi nhìn Ngao Tiểu No, thầm cảm thấy Ngao Tiểu No đã nhận ra cái gì đó.

Bạch Vân Hi đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói: "Tiểu No, có phải ngươi muốn nếm thử hương vị của loại nước thuốc này không."

Diệp Phàm xoay tròn trong dược đỉnh một vòng, nhếch môi cười nói: "Ngươi muốn nếm thử hương vị nước tắm của ta sao? Không thành vấn đề, chờ ta tắm xong lại cho ngươi nếm thử."

Ngao Tiểu No tức giận nhảy lên trên đầu Diệp Phàm cào loạn một trận, sau đó bỏ chạy ra ngoài.

"Ngươi chọc nó làm gì?" Bạch Vân Hi tức giận nói.

Diệp Phàm cười hì hì: "Ta không có lừa nó ta là tiền bối long tộc, ta đã rất phúc hậu rồi."

Kẻ chân chính thiếu đạo đức đang ở bên trong Huyền Long Ấn kia kìa, so sánh với nó, hắn chính là đại thiện nhân, nói không chừng còn đứng đầu bảng thiện nhân nữa.

Bạch Vân Hi: "......" Cho dù Diệp Phàm có lừa Tiểu No hắn là tiền bối long tộc thì Tiểu No cũng không tin được!

Diệp Phàm nằm rạp trong dược đỉnh, nói: "Nước thuốc này rất có hiệu quả, đợi lát nữa ta lại đi khiêng ngọn núi đó thử xem, chắc sẽ khiêng được lâu hơn một lúc."

Bạch Vân Hi gật đầu: "Được."

Nghe Diệp Phàm nói sức lực lớn hơn một đoạn, trong lòng Bạch Vân Hi lại có thêm chút chờ mong.

Cách ngày đầu tiên Diệp Phàm đi khiêng núi đã qua một tháng, câu lạc bộ khiêng núi nguyên bản hừng hực khí thể lục tục tan đi, có lẽ là do mọi người cảm thấy khiêng mãi không nổi một ngọn núi quá mất mặt, lục tục nhận thua.

......

Diệp Phàm đi đến bên cạnh ngọn núi, ánh mắt đảo qua một vòng, bĩu môi nói: "Số lượng tu sĩ vây xem ít đi nhiều quá."

"Lòng nhiệt tình của mọi người mất dần mà." Tính thú vị của khiêng núi so với mạt chược mà nói kém quá xa, cả ngày vây xem tu sĩ khiêng một cục đá cũng không có ý nghĩa gì.

Diệp Phàm chui xuống dưới lòng đất, thi triển Long Lực Định Khôn Thuật, nâng ngọn núi lên cách mặt đất chừng 1m, sáng tạo ra một kỷ lục mới.

Mười phút trôi qua, Diệp Phàm mới thả ngọn núi xuống.

Diệp Phàm chui ra khỏi núi, nhìn Bạch Vân Hi: "Vân Hi, bộ pháp......"

Bạch Vân Hi nháy mắt ra dấu với Diệp Phàm, Diệp Phàm tức khắc nhìn thấy Ngao Tiểu No ở bên cạnh Bạch Vân Hi.

Ngao Tiểu No hoài nghi nhìn Diệp Phàm: "Diệp Phàm, khi nào thì ngươi học được Long Lực Định Khôn Thuật?"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, thuận miệng nói bậy: "Không phải ta vừa thu được mấy cái nhẫn không gian đó sao, vừa vặn trong một cái nhẫn có!"

Ngao Tiểu No nghi ngờ nhìn Diệp Phàm, kích động nói: "Không có khả năng, Long Lực Định Khôn Thuật là bí mật bất truyền của long tộc chúng ta, chỉ có long tộc cao đẳng mới học được, người khác không thể biết."

Diệp Phàm làm ra vẻ mặt vô tội: "Thì vận khí của ta tốt mà, nhặt được một cái truyền thừa của long tộc cao đằng là bình thường, lão đại của ngươi thiên chân thiện lương, hồng phúc tề thiên, ông trời thấy ta quá vất vả, cho nên tùy tay cho ta một cái cơ duyên, xem ra là sự thiện lương của ta đã đả động trời xanh rồi."

Ngao Tiểu No: "......"

Bạch Vân Hi: "......"

Ngao Tiểu No bị Diệp Phàm làm cho ghê tởm muốn chết, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Cái đồ tham tài háo sắc như ngươi thì thiện lương chỗ nào, ngươi còn nhìn lén người khác lăn giường, nếu như trời cao có linh, tuyệt đối sẽ không chăm sóc cái loại biến thái như ngươi."

"Ngươi nói ai biến thái đấy? Đó là ta đi tăng trưởng kiến thức, trong sách nói, đóng cửa làm xe là không đúng." Diệp Phàm không vui nói.

Bạch Vân Hi đen mặt: "Đủ rồi!"

Diệp Phàm xấu hổ cười với Bạch Vân Hi một cái: "Vân Hi, ngươi đừng bực, ta đang giải thích với nó mà"

Diệp Phàm nghiêm trang nhìn Ngao Tiểu No: "Được rồi, được rồi, ngươi là hội trưởng, nhiệm vụ của ngươi là phát triển lớn mạnh câu lạc bộ mạt chược, chuyện của ta ngươi đừng quản."

Ngao Tiểu No trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, sau đó quay đầu chạy đi.

Diệp Phàm đảo đảo mắt, đắc ý cười nói: "Xem ra lai lịch của Long Lực Định Khôn Thuật rất cao lớn." Không uổng phí hắn cực cực khổ khổ bảo vệ bí mật cho Bạch Trạch.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, lắc đầu.

......

Ngao Tiểu No chạy về quán mạt chược, bên trong quán mạt chược, Tiểu Tháp, Tiểu Bạch, Hành Tây với bạch hổ đang chơi một bàn.

"Hội trưởng, ngươi về rồi!" Thanh âm trong trẻo của Tiểu Tháp vang lên.

Nhìn thấy Ngao Tiểu No đến, lão hổ Mộ Bạch sắp thua đến táng gia bại sản tìm cớ trốn đi.

Ngao Tiểu No nhảy lên trên bàn mạt chược, Tiểu Tháp lắc lư thân mình, khó hiểu nhìn Ngao Tiểu No: "Hội trưởng lão đại, tâm tình không tốt sao?"

"Ta cảm thấy hình như lão đại đang có việc gạt ta."

Tiểu Bạch nhìn Ngao Tiểu No: "Gạt ngươi đi lăn giường với Bạch thiếu sao? Không có gì ghê gớm, lần trước ta nhìn bọn họ lăn giường, bị Diệp Phàm phát hiện, hắn cũng đuổi ta đi, kỳ thật, trình độ của hắn cũng chỉ có thể, không có gì đặc sắc, nhìn hắn lăn giường không có gì thú vị, hắn hoàn toàn không có chút kỹ thuật nào, chỉ biết làm bừa."

Hành Tây quay vòng vòng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngao Tiểu No xoa xoa móng vuốt, nói: "Không phải mấy cái các ngươi nói, nhất định là có vấn đề khác."

"Ta cảm thấy hắn đột nhiên biết được bí ẩn của long tộc bọn ta." Ngao Tiểu No nói.

Tiểu Tháp nhìn Ngao Tiểu No: "Không phải bên trong Huyền Long Ấn đang có một tiền bối long tộc đó sao, nói không chừng là vị tiền bối đó nói cho Diệp Phàm."

Ngao Tiểu No phồng quai hàm lên: "Nhưng vị tiền bối long tộc đó ngay cả ta cũng không để ý lắm, vì sao hắn lại đi để ý đến tên biến thái Diệp Phàm đó chứ."

Tiểu Bạch dương móng vuốt lên, nói: "Bởi vì hắn là lão đại mà!"

Ngao Tiểu No buồn bực lăn lộn trên bàn mạt chược. "Hắn thì tính là lão đại gì?"

"Hội trưởng, đến lượt ngươi ra bài rồi." Tiểu Bạch nhìn Ngao Tiểu No, hai mắt tỏa sáng nói.

Ngao Tiểu No tùy tay ném ra một quân bài mạt chược.

Tiểu bạch nhìn quân bài mà Ngao Tiểu No ném ra, tinh thần rung lên, hớn hở nói: "Thuần một sắc, hồ! Tiên tinh đâu, tiên tinh đâu!"

Ngao Tiểu No nhìn Tiểu Bạch một cái, thầm cảm thấy Tiểu Bạch không phải thứ tốt lành gì, thừa dịp hắn buồn rầu ra ngàn, mà chính nó là người dạy Tiểu Bạch chơi mạt chược, cái thứ hỗn đản này học được rồi chỉ biết hãm hại nó.

Ngao Tiểu No không tình nguyện thanh toán tiên tinh, Tiểu Bạch hưng phấn ôm tiên tinh vào trong ngực.

Ngao Tiểu No thấy thế liền không rảnh quan tâm chuyện của Diệp Phàm nữa, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào bàn mạt chược.

......

Diệp Phàm tốn một thời gian học tập Long Lực Định Khôn Thuật, cộng thêm hiệu quả của nước thuốc tôi thể, sức lực tăng lên rất nhanh.

Năm tháng sau, Diệp Phàm đã có thể dùng tốc độ ốc sên mang Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn đi khắp các nơi rồi.

Có trọng lực vượt mức bình thường áp chế, tiên nguyên lực của Diệp Phàm có vẻ cũng bị kiềm lại một ít.

Sức lực của Diệp Phàm tăng lên rất nhanh, 2 năm sau, Diệp Phàm đã có thể mang Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn đi khắp các nơi, sức lực của Diệp Phàm dẫn lên oanh động không nhỏ trong bí cảnh.

......

Một ngày nọ trời trong nắng ấm, Diệp Phàm theo thường lệ khiêng núi đi rèn luyện, đi được nửa đường, Diệp Phàm đột nhiên nhận được truyền âm của Bạch Vân Hi.

Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi ném lại Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn, chạy như điên về phía động phủ.

Trong lòng Diệp Phàm kích động vô số kể, có cảm giác hưng phấn đợi lâu ngày cuối cùng cũng tới.

Diệp Phàm vừa đi, mấy con gấu chui ra.

Câu lạc bộ khiêng núi rực rỡ nhất thời, sau đó nhanh chóng lụi tàn, các thành viên lục tục rời khỏi.

Hầu hết các tu sĩ đều mất đi hứng thú với việc khiêng núi, ngoại trừ bốn huynh đệ hùng tộc, khủng hùng tộc tự hào nhất là sức lực, bị người khác lấy một địch bốn còn xuất sắc hơn, bốn huynh đệ hùng tộc đều cảm thấy mất hết mặt mũi, lén lút muốn báo thù, đoạn thời gian này, bốn huynh đệ vẫn luôn nỗ lực rèn luyện sức lực.

Đáng tiếc, sức lực của Diệp Phàm cọ cọ dâng lên, đã có thể khiêng Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn đi các nơi, bốn huynh đệ hùng tộc lại không có tiến bộ rõ ràng.

Tu sĩ tới Hóa Thần đỉnh nếu không đột phá Luyện Hư, kể cả sức lực hay linh lực đều đã tới bình cảnh, không có cơ duyên gì lớn sẽ rất khó có tiến bộ lớn.

Mấy huynh đệ hùng tộc đã dùng toàn bộ sức lực cũng không khiêng nổi ngọn núi lên Diệp Phàm lại làm được khiến cho bốn huynh đệ rất là tò mò về Diệp Phàm, thường xuyên lén lút đi theo sau Diệp Phàm.

Linh hồn lực của Diệp Phàm rất mạnh mẽ, chuyện bốn huynh đệ hùng tộc theo dõi hắn rất rõ ràng, nhưng bốn huynh đệ không quấy rối, Diệp Phàm liền lười đi để ý bốn con gấu theo đuôi.

"Đại ca, sao hắn đã chạy rồi, chẳng lẽ là từ bỏ?" Hùng lão tứ hỏi.

Hùng lão đại lắc đầu: "Chắc không phải đâu, hẳn là có việc gì đó."

Hùng lão tứ nhìn Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn đi mang đi xa trăm thước, sắc mặt cổ quái nói: "Sức lực của hắn tăng lên rất nhanh, cứ tiếp tục như vậy, qua một thời gian nữa hắn sẽ có thể thoải mái di chuyển ngọn núi này rồi."

"Hắn thật sự là nhân tộc sao? Trông không giống chút nào?" Hùng lão tứ nói.

Hùng lão đại híp mắt: "Chắc đúng là nhân tộc rồi, nhân tộc là một chủng tộc rất kỳ quái, yếu thì cực kỳ yếu, mạnh thì cực kỳ mạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pass