Chương 560

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 560: Năm tháng trong bí cảnh

Bên trong tửu lầu.

"Không ngờ Hoang Cổ Lệnh lại rơi vào trong tay Diệp Phàm." Thiệu Vân Đông vừa uống rượu, vừa cảm thán.

Vốn dĩ Thiệu Vân Đông cho rằng man tộc gióng trống khua chiêng đi tìm một tên "man tộc thấp bé" là chuyện bé xé ra to, hiện giờ, Thiệu Vân Đông cuối cùng cũng hiểu, Hoang Cổ Lệnh rơi vào trong tay của Diệp Phàm, man tộc vì tìm kiếm Hoang Cổ Lệnh mới không thể không làm như vậy.

Thiệu Vân Đông cười khổ một tiếng, hắn cứ tưởng rằng Diệp Phàm chỉ là một đan sư nhân tộc bình thường, không ngờ ở sau lưng Diệp Phàm lại ẩn giấu nhiều bí mật như vậy.

"Hoang Cổ Lệnh bình thường có thể truyền tống khoảng tám tu sĩ, Diệp Phàm dùng năm ngàn vạn tiên tinh bán năm danh ngạch cho man tộc, thực sự là bán rẻ." Lạc Sương Sương lắc đầu, biểu tình tiếc hận nói.

"Diệp tiền bối là tu sĩ phi thăng, có rất nhiều chuyện hắn đều không rõ ràng, nghe nói, Diệp tiền bối ngay cả Hoang Cổ Lệnh là cái gì cũng không biết đã vô tình kích phát Hoang Cổ Lệnh rồi."

Lạc Sương Sương đột nhiên nghĩ đến chuyện năm đó nàng lừa Diệp Phàm đi Học Viện Trận Pháp Số Một Thiên Hạ, lúc ấy nàng là nói giỡn, kết quả, Diệp Phàm lại coi là thật.

Nghĩ đến truyền thừa của Học Viện Trận Pháp Số Một Thiên Hạ, trong lòng Lạc Sương Sương rất phức tạp, có lẽ có rất nhiều chuyện Diệp Phàm đều không biết, nhưng vận khí của hắn lại tốt một cách đáng chết.

Lạc Sương Sương cũng rất muốn đi Hoang Cổ Giới kiến thức một phen, nhưng nàng rất rõ ràng, danh ngạch đi có hạn, địa vị của nàng ở trong tông môn lại không cao, thực lực đứng trong đám tu sĩ Hợp Thể càng không xuất chúng, nàng không có tư cách.

"Diệp Phàm một lần liền bán năm danh ngạch cho man tộc, thật kỳ quái." Lạc Sương Sương nói.

Thiệu Vân Đông khó hiểu hỏi: "Kỳ quái chỗ nào?"

Lạc Sương Sương suy tư một chút, nói: "Hoang Cổ Lệnh tổng cộng chỉ có thể truyền tống nhiêu đó người đi, nếu như Diệp Phàm đi rồi, vậy Bạch Vân Hi, Diệp Khải Hiền, đạo lữ của Diệp Khải Hiền liền thảm, bọn họ đắc tội Chính Dương Kiếm Phái quá tàn nhẫn, Chính Dương Kiếm Phái tự nhiên sẽ không thiện bãi cam hưu...... 50 năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, Diệp Phàm có thể yên tâm được sao."

Trong đám bốn người Diệp Phàm, Diệp Phàm là người khó chơi nhất, Diệp Khải Hiền tuy rằng kiếm pháp không tệ, nhưng thực lực chung quy còn quá thấp, Bạch Vân Hi thực lực tạm được, nhưng muốn đối phó với Hợp Thể thì hơi quá sức, còn đạo lữ của Diệp Khải Hiền, nghe nói hắn là con ma ốm, tuy rằng có chút bản lĩnh kỳ quái, nhưng không đáng nhắc tới.

Thiệu Vân Đông nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là Diệp tiền bối cũng có suy xét đến rồi."

Lạc Sương Sương lắc đầu: "Có lẽ đi." Lạc Sương Sương rất muốn mắng chửi Diệp Phàm bội tình quả nghĩa, căn bản là không có nghĩ đến sống chết của những người khác, nhưng nàng không có nói ra.

......

Bạch Vân Hi lục tục bán danh ngạch ở trong tay ra ngoài, người tới mua danh ngạch có ở lại, có rời đi, dự tính qua mấy năm nữa, gần tới thời gian Hoang Cổ Giới mở ra sẽ trở lại hội hợp, cũng có một ít người chọn một nơi ở trong bí cảnh Thiên Trì ở lại tu luyện.

Bạch Vân Hi bán danh ngạch nhiều, tự nhiên là có người nổi lên lòng nghi ngờ.

Bạch Vân Hi hư hư thực thực thả ra chút tiếng gió, nói là trận pháp được điều chỉnh lại, cho nên nhân số truyền tống nhiều lên một ít. Bởi vì không xác minh chính xác có tổng cộng bao nhiêu danh ngạch, tu sĩ đã mua lại đều lòng mang phòng bị, cho nên rốt cuộc Bạch Vân Hi đã bán ra bao nhiêu danh ngạch, không có ai biết.

Khương Thỉ nghe thấy tin tức mà Bạch Vân Hi thả ra, trong lòng hối hận vô cùng trước đó không có đòi thêm mấy cái danh ngạch nữa, nhưng trong lòng hắn cũng đồng thời hoài nghi, có phải Diệp Phàm đã thật sự cải tạo trận pháp hay không, nếu như đến lúc đó chẳng những nhân số truyền tống không được tăng lên, ngược lại còn không truyền tống được thì phiền toái.

Sau khi bán hết danh ngạch, để tránh cho phiền toái, Bạch Vân Hi liền không gặp khách nữa.

Diệp Phàm đóng cửa trận pháp phòng hộ, chuẩn bị bế quan tu luyện một thời gian chờ đến ngày Hoang Cổ Giới mở ra.

Dựa vào việc giết người đoạt bảo cùng bán danh ngạch đi Hoang Cổ Giới, giá trị con người của Diệp Phàm tăng đến một con số không thể đo đếm được, hiện tại, chuyện Diệp Phàm cần suy xét nhiều nhất là nên làm sao dùng hết số tiên tinh này đây.

Diệp Phàm bố trí một cái Chuyển Linh Trận kiểu lớn ở trong vùng cấm, dùng để chuyển hóa tiên linh khí bên trong tiên tinh, trợ giúp đám người Bạch Vân Hi, Diệp Khải Hiền tăng tu vi lên.

Chuyển Linh Trận kiểu mới mà Diệp Phàm bố trí sau khi đưa tiên tinh vào sẽ nhanh chóng được hóa giải phiêu đãng ở bên trong trận pháp, toàn bộ không khí xung quanh đều ngưng tụ ra linh vụ mập mờ, rất dễ hấp thu vào cơ thể.

Chuyển Linh Trận vận hành một ngày cần tiêu hao hơn vạn tiên tinh trung phẩm, đoạn thời gian này, Diệp Phàm đã kiếm quá nhiều tiên tinh, cho nên căn bản không thèm để ý đến chút tiêu hao nhỏ này.

Bằng vào Chuyển Linh Trận, thực lực của đám người Bạch Vân Hi tiến bộ thần tốc.

Diệp Phàm là tu sĩ Hợp Thể, so sánh với bọn họ, tiến độ của hắn liền chậm hơn một chút.

Thực lực của bản thân tăng tiến chậm, Diệp Phàm liền dành càng nhiều thời gian hơn trên các môn thuật pháp. Thiên Vẫn Sơn Thần Ấn ở trong tay Diệp Phàm sau khi được lôi kiếp tẩy rửa đã khôi phục lại một ít uy phong năm xưa, Diệp Phàm tốn một chút thời gian cải thiện lại đồ án linh trận ở bên trong thần ấn, sức mạnh của thần ấn lại tăng mạnh.

......

Một ngày nắng ấm.

Tiểu lôi thú thản nhiên nằm trong thùng chứa Lôi Kích Dịch, bơi qua bơi lại.

Có rất nhiều tu sĩ tới mua danh ngạch với Bạch Vân Hi, cho nên khi suy xét, Bạch Vân Hi liền tiện cho nhu cầu của đám nhỏ vào, chỉ cần là trong danh sách có đồ vật mà đám nhỏ cần, Bạch Vân Hi sẽ thiên vị hơn một ít.

Sau khi cùng Diệp Phàm trải qua lôi kiếp tiểu lôi thú bị thương rất nặng, một thời gian rất dài sau đó ánh mắt nó nhìn Diệp Phàm rất ghét bỏ, Bạch Vân Hi cho tiểu lôi thú không ít bồi thường, cuối cùng nó mới chấp nhận.

Hành Tây giống như là uống say bay bổng giữa không trung, ngọn lửa đỏ không ngừng quay cuồng.

Có lẽ bởi vì chuyện danh ngạch, man tộc với Bạch Vân Hi qua lại rất thường xuyên, Bạch Vân Hi liền ra giá cao nhờ man tộc mua hộ một ít khoáng thạch hỏa tinh, Hành Tây đã rất lâu không có được ăn no nê, hơi không cẩn thận liền ăn no quá đà.

Ăn no xong, Hành Tây liền thần trí không rõ bay tới bay lui trên không trung.

Hứa Minh Dương đứng ở bên cạnh nhìn tiểu lôi thú cùng Hành Tây, biểu tình ngưỡng mộ.

"Nhị đệ đúng là được trời cao ưu ái, có được hai sự trợ giúp lợi hại như này."

Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu Bạch cùng Hành Tây giúp đỡ Diệp Phàm không ít."

Hứa Minh Dương nhìn tiểu lôi thú, nói: "Có phải là tiểu lôi thú sắp tiến giai rồi không?"

Tiểu lôi thú mở mắt ra, nhìn Hứa Minh Dương một cái, cao ngạo hừ một tiếng, ánh mắt ngạo nghễ giống như là đang khen ngợi, cũng giống như đang nói, xem như ngươi có ánh mắt!

"Có lẽ là thế." Bạch Vân Hi cười nói.

Nếu như tiểu lôi thú tiến giai, vậy bên bọn họ sẽ có thêm một cường giả Hợp Thể, có thêm một phần năng lực tự bảo vệ bản thân.

"Hai tên yếu ớt các ngươi tiến bộ quá chậm, chờ bản đại gia thăng cấp Hợp Thể sẽ chăm sóc cho các ngươi, nhưng hiện tại các ngươi phải cung phụng bản đại gia ăn ngon uống tốt, biết chưa?" Chất giọng ngây ngô non nớt của tiểu lôi thú vang lên.

Bạch Vân Hi cùng Hứa Minh Dương nghe vậy hai mặt nhìn nhau.

Tiểu lôi thú thấy hai người không có đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm nó, không biết là do ngượng ngùng hay thế nào, nó liền chui xuống đáy bể đựng Lôi Kích Dịch, không có ngoi lên nữa.

"Yêu thú Diệp Phàm nuôi thật có phong phạm của nhị đệ!" Hứa Minh Dương cười nói.

Bạch Vân Hi: "......" Vật tựa chủ nhân, cái tính tình này của tiểu lôi thú thực sự quá giống Diệp Phàm rồi.

......

Trong tay Diệp Phàm chất đống rất nhiều tiên linh thảo chưa xử lý, hiện tại rảnh rỗi, hắn liền lục tục lấy nó ra luyện chế đan dược. Trận pháp phòng hộ của Diệp Phàm có thể chặn được công kích, nhưng lại không có ngăn cản đan hương.

Chỗ mà đám Diệp Phàm ở thường xuyên tản ra đan hương nồng đậm, khiến cho không ít các tu sĩ xung quanh tâm thần không yên, đặc biệt là man tộc ở gần bọn họ nhất.

Khương Tình nhìn về phía động phủ của Diệp Phàm, sắc mặt phức tạp.

"Đan hương thật nồng!" Khương Tình cảm thán.

"Có lẽ là Diệp Phàm lại đi luyện đan." Khương Thỉ thản nhiên nói.

Khi mới tới đóng quân, ngửi thấy mùi đan dược, Khương Thỉ cũng kinh ngạc vô cùng, nhưng dần dà hắn đã không còn ngạc nhiên nữa, Khương Tình mới vừa tới không bao lâu, cho nên không rõ lắm.

Khương Tình khó hiểu hỏi: "Không phải Diệp Phàm là trận pháp sư sao?"

Khương Thỉ gật đầu: "Đúng vậy, nhưng hắn cũng là đan sư, còn là một đan sư rất xuất sắc nữa."

Khương Thỉ thầm nghĩ: Khó trách Cổ Lực lại sùng bái Diệp Phàm như vậy, Diệp Phàm là đan sư, bình thường tùy tay là có thể thưởng cho Cổ Lực một bình đan dược, tiết kiệm cho Cổ Lực mấy chục năm khổ tu, trên thực tế, thiên tư của Cổ Lực, Cổ Thiên đều không tệ lắm, sau khi đi theo Diệp Phàm, tu vi lại càng tiến bộ vượt bậc.

Có mấy tên thủ hạ của hắn âm thầm rất thân thiết với Cổ Lực, Cổ Thiên, ngẫu nhiên, Cổ Lực, Cổ Thiên sẽ dùng đan dược trao đổi một ít huyết tinh, hoang tủy tinh với bọn họ. Diệp Phàm ra tay hào phóng, thế cho nên Cổ Lực, Cổ Thiên cũng giàu có vô cùng, giàu đến nỗi đan dược nhiều đến không dùng hết.

Rất nhiều thủ hạ của hắn đều vô cùng hâm mộ đãi ngộ của Cổ Lực, Cổ Thiên, nếu không phải vì Diệp Phàm không nhận thêm người nữa, Cổ Tình rất hoài nghi, đám người đó sẽ tạo phản.

"Tên Diệp Phàm này cũng nhiều thủ đoạn thật đấy!" Khương Tình cảm thán!

Khương Thỉ gật đầu: "Đúng vậy!"

......

Thời gian đảo mắt đã mười năm qua đi, Diệp Khải Hiền là người đầu tiên thăng cấp Hợp Thể.

Bạch Vân Hi cùng Hứa Minh Dương thì chậm hơn một chút, muốn tu luyện từ cảnh giới Luyện Hư lên Hợp Thể không dễ, Bạch Vân Hi cùng Hứa Minh Dương hơi khiếm khuyết một ít cơ duyên, đặc biệt là Hứa Minh Dương, trước đây hắn hao phí quá nhiều tâm huyết, cho nên trong thời gian ngắn không thể phục hồi lại được.

Diệp Khải Hiền tiến giai Hợp Thể khiến cho không ít người ở trong bí cảnh đều chấn kinh một thời gian.

Diệp Khải Hiền khi còn là Luyện Hư kỳ đã từng giết chết mấy Hợp Thể, hiện tại thăng cấp Hợp Thể, thực lực tăng cường mấy lần, Hợp Thể bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Sau khi thăng cấp Hợp Thể, Diệp Khải Hiền liền không muốn cả ngày trốn ở trong trận pháp phòng hộ nữa, chạy khắp nơi tìm đối thủ so đấu kiếm thuật, có rất nhiều tu sĩ của Chính Dương Kiếm Phái nghe nói Diệp Khải Hiền thăng cấp Hợp Thể xong ra ngoài tìm đối thủ đều chạy mất dép.

Các tu sĩ ở bên trong bí cảnh đều biết Diệp Phàm là kẻ điên, hoàn toàn không muốn trêu chọc hắn, chỉ cần là nhìn thấy từ xa thì đều tránh, Diệp Khải Hiền tìm mãi không thấy đối thủ, chỉ có thể quay trở lại vùng cấm.

Sau khi quay về, Diệp Khải Hiền đột nhiên nhận ra, có lẽ Diệp Phàm sẽ là một đối thủ tốt.

Vì thế, Diệp Khải Hiền ngứa tay liền kéo Diệp Phàm đi đối chiến, Diệp Phàm cũng vui vẻ phụng bồi.

Hai huynh đệ đánh nhau tạo thành động tĩnh không nhỏ, mọi người xung quanh liền không nhịn được mà hoài nghi, có phải là Diệp Phàm với Diệp Khải Hiền đấu tranh nội bộ rồi không.

Bạch Vân Hi đứng từ xa nhìn Diệp Phàm cùng Diệp Khải Hiền đánh nhau, hơi cong khóe miệng lên.

Hứa Minh Dương đi tới bên cạnh Bạch Vân Hi, bất đắc dĩ nói: "Khải Hiền thật là, cho dù hiếu chiến thì cũng không nên như vậy, có không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, hắn lại dám kéo Diệp Phàm đi đánh nhau."

Bạch Vân Hi nhìn Hứa Minh Dương, cười nói: "Yên tâm đi đại tẩu, đại ca có chừng mực mà, lại nói nữa, năm đó đại ca cho rằng ngươi với A Phàm có một chân, khi ấy mới là xuống tay tàn nhẫn, tuy rằng đại ca là người thành thật, nhưng lúc ăn dấm cũng đáng sợ hơn người bình thường nhiều."

Hứa Minh Dương nghe vậy chỉ có thể ngượng ngùng cười, năm đó, bởi vì quá ngại ngùng, sau khi đài khiêu chiến vỡ, hắn liền rời đi, nghe nói, lần đó Diệp Phàm bị thương rất nặng, thế cho nên sau này khi Diệp Phàm cùng Diệp Khải Hiền ở chung tốt đẹp, có rất nhiều người ở Bích Vân Tông đều hoài nghi là Diệp Phàm mắc chứng cuồng chịu ngược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pass