Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã biết trước con gái bé nhỏ của mình sau này sẽ trải qua cuộc sống như thế nào, Trần thị đương nhiên rõ ràng một điều, con gái của mình sẽ không thể lớn lên giống như những cô nương bình thường khác, vì vậy nàng một khắc cũng muốn Xử Nữ rời tầm mắt mình. Thời điểm nàng hạ sinh Xử Nữ tuy rằng thời gian có hơi lâu nhưng thân thể cũng không tổn thương gì nên Trần thị vẫn luôn để con gái ở bên cạnh mình. Không giống với ba huynh đệ trước đây, tuy rằng nàng cũng chăm sóc rất tỉ mỉ nhưng vài ngày đầu đều là do nhũ mẫu đến chăm nom.

Tiểu hài tử mới sinh thật giống nhau, chỉ ăn và ngủ. Xử Nữ vừa sinh ra đã trắng trắng mềm mềm, cô bé lại đặc biệt nhu thuận, cả ngày chỉ nằm ngủ, lúc tỉnh cũng chỉ ọ ẹ vài tiếng, cho ăn no một hồi lại tiếp tục ngủ, thật chưa thấy có đứa nhỏ nào lại ngoan ngoãn như vậy. Trần thị lấy mu bàn tay cà nhẹ vào khuôn mặt trắng nõn của bé, tiểu cô nương vẫn ngủ say không hề phát hiện, chân mày một chút cũng không động đậy. Trần thị nhẹ nhàng ghé tai sát lại còn nghe được tiếng thở nho nhỏ của cô bé, càng ngắm càng thấy yêu, chỉ muốn lúc nào cũng ôm vào lòng không buông.

Bỗng có một phụ nhân bước vào, nhìn thấy dáng vẻ ôm con không muốn buông của Trần thị, lông mày bà dựng đứng, nhẹ giọng quát: "Con không phải là lần đầu tiên sinh nở, chẳng lẽ không biết thời kỳ ở cữ quan trọng thế nào sao? Đứa nhỏ tuy không nặng nhưng hiện tại con vẫn không thể bế được, bằng không về già có đau mỏi con phải tự chịu đấy!" Vừa nói bà vừa ôm lấy Xử Nữ từ trong tay Trần thị. Ngay cả bị chuyển từ vòng tay ấm áp của mẹ sang một người khác, Xử Nữ cũng chỉ chun cái mũi nhỏ một chút rồi lại nghiêng đầu, tiếp tục an ổn nằm ngủ. Trần thị vốn dĩ lo lắng bé con sẽ tỉnh giấc, ngồi trên giường không yên nhìn theo, thấy con vẫn ngủ ngoan mới an tâm, lúc này mới nhìn về phía người vừa tới: "Mẫu thân! Người nhìn xem con bé thật là ngoan, làm sao con nỡ buông tay ra được." Mặc dù đã là người phụ nữ sinh được bốn đứa con, Trần thị trước mặt mẹ đẻ của mình vẫn thích làm nũng như trước.

Trần thị vốn là con gái út do chính thê của Trần quốc công sinh ra, vẫn luôn là đứa con mà Trần Quốc công phu nhân Vương thị yêu thương nhất. Lúc trước bà vốn cũng không đồng ý với hôn sự của con gái, Hứa Quốc công tuy rằng tuổi trẻ đã tự phấn đấu để có được tước vị như vậy nhưng rốt cuộc thực lực gia thế không đủ. Ai ngờ Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn, Vương thị dù có trăm lá gan cũng không dám kháng chỉ, đành phải rầu rĩ gả Trần thị cho Hứa Quốc công.

Cũng may, tuy rằng địa phương khác không rất hài lòng, ít nhưng ít nhất là người rất biết yêu thương vợ, thành thân lâu như vậy cũng chỉ có thêm một nô tỳ thông phòng, trừ bỏ sinh được một thứ nữ, những đứa con còn lại đều do con gái của mình sinh ra nên bà cũng đủ hài lòng.

Thuần thục đung đưa người một chút để Xử Nữ ngủ say hơn, bà nghiêng đầu cẩn thận xem xét Trần thị, phát hiện hai mắt nàng có quầng thâm rất rõ: "Là Xử Nữ ban đêm quấy khóc làm con không ngủ được sao?"

Trần thị xua tay: "Không phải đâu mẫu thân, người xem con bé có ngoan không? Mẫu thân cũng biết tiểu hài tử bú sữa nên mau ngủ mà cũng mau đói. Xử Nữ lại rất ngoan, ban đêm chỉ tỉnh dậy vài lần ăn sữa rồi lại ngủ ngay."

Trần thị tuy không tự mình nuôi nấng nhưng vẫn để Xử Nữ ngủ cạnh mình, mỗi lần nhũ mẫu đến cho bé ăn nàng cũng sẽ tỉnh giấc.

Một bên là con gái, một bên là cháu ngoại, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Vương thị cũng đã làm mẹ đương nhiên biết rằng đứa con quan trọng như chính quả tim của mình vậy, dù thế nào cũng không đành lòng rời mắt. Huống chi đứa cháu ngoại này còn là một Phượng Hoàng, tất cả mọi người đều có thể đoán được nàng nhất định sẽ có thời điểm vươn cánh bay lên cao.

Biết nhiều lời cũng vô ích nhưng nội tâm vẫn có chút giận: "Tuỳ con vậy, dù sao chờ đến lúc con già đi thì ta cũng đã chết rồi, mắt không thấy tâm không phiền!"

Bình thường mỗi khi mẫu thân giận dỗi như vậy, Trần thị sẽ mặt dày đến ôm lấy bà cọ mặt làm nũng. Hôm nay thì khác, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài một chút, cũng đã không còn sớm, lát nữa mẫu thân còn phải ra ngoài chào hỏi khách nhân, hôm nay có rất nhiều người tới mà Trương thị thứ nhất là không thể ứng phó được hết, thứ hai là thân phận nàng cũng không đủ, cho nên mẫu thân mới phải tới đây thật sớm để giúp mình. Không có cha mẹ chồng hằng ngày làm gì cũng có thể thoải mái tự do, nhưng mỗi lần có công việc hệ trọng chỉ có thể nhờ trưởng bối nhà mình đến đây chủ trì giúp.

"Mẫu thân, chuyện con phái người nói với mẫu thân, người đã giúp con lưu ý thật kĩ chưa?"

Hứa gia thực lực không đủ, quen biết không rộng, Trần gia vẫn là một thế gia, đương nhiên quan hệ sẽ rộng rãi hơn Hứa gia nhiều.

Vương thị vẫn nhìn Xử Nữ ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng mình, nghe Trần thị hỏi vậy, bà gật đầu nói: "Đương nhiên là ta sẽ lưu ý, loại chuyện này ta làm sao có thể quên được, chỉ là..." Dừng lại một chút, có chút do dự nhìn thoáng qua Xử Nữ: "Con bé vừa mới sinh ra, giờ chuẩn bị vẫn còn quá sớm, con lo nghĩ nhiều rồi, con không sợ về sau con gái sẽ không thân thiết với con nữa sao?"

Chuyện mà Trần thị muốn nói đến chính là tìm sư phó cho Xử Nữ. Thầy tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đặc biệt là nữ sư phó. Một người phụ nữ lại có thể làm thầy giáo tất nhiên là phải có nguyên do, còn phải điều tra rõ là vì sao, ít nhất cũng phải có gia thế trong sạch mới được. Hơn nữa đã là người dạy dỗ Xử Nữ thì phải có thực tài. Cũng may bây giờ Xử Nữ còn nhỏ, vẫn còn hai, ba năm nữa, có thể từ từ tìm kiếm. Chủ yếu là phải tìm nhiều một chút. Cầm kỳ thư hoạ, thi từ ca phú, tứ thư ngũ kinh mỗi thứ đều phải tìm một thầy khác nhau.

Mặc dù bây giờ còn nhỏ, nhìn còn thật biết điều khéo, nhưng nếu về sau Xử Nữ không muốn học những thứ này, nàng lại cố gượng ép, hai mẹ con sớm muộn gì cũng sẽ bất hoà.

Trần thị bất đắc dĩ thở dài: "Mẫu thân, không phải là con không hiểu điều đó, con biết không nên để Xử Nữ từ nhỏ đã phải khổ cực như vậy, con cũng biết không nên cưỡng cầu đứa nhỏ phải trở nên hơn người, nhưng chuyện này cũng không thể do con quyết định. Nếu đã định trước thân phận Xử Nữ sau này sẽ không tầm thường, vậy cần phải có thực lực để mọi người phải tin phục."

"Nếu con không sớm dạy bảo con gái nghiêm khắc, cứ để nó bình thường mà lớn lên như những đứa trẻ khác, đó mới thật sự là làm hại Xử Nữ."

Thân mang địa vị trên cao, nếu không có thực lực để đối phó nhất định sẽ là trèo cao ngã đau. Mà vấp ngã chốn thâm cung thì vấn đề không chỉ là không gượng dậy nổi mà còn có thể mất mạng như chơi. Nghĩ tới những chuyện này Trần thị cảm thấy đầy lo lắng buồn rầu, mọi người đều nói con gái của mình có phúc phần trời cho, nhưng nào ai biết được đằng sau thiên đại phúc khí này Xử Nữ cần phải biết bao cố gắng mới có thể tiếp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro