Chương 186 -> 190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 186: Tỏ tình bằng thủ ngữ (8)

"Vậy cô có chắc chắn người trong lòng Lục Thiên Yết không phải Kiều Xử Nữ?"

Đối với câu hỏi của Lâm Xà Phu, Kiều Bạch Dương chỉ che miệng khẽ cười, sau đó cẩn thận nhìn Lâm Xà Phu một hồi, mới mở miệng hỏi: "Nếu tôi không nhầm, cô là Lâm Xà Phu nhỉ?"

Lâm Xà Phu chớp mắt, không nói gì.

Kiều Bạch Dương vẫn duy trì ứng xử quý phái, nhưng lời nói ra không chút nể nang: "Cô Lâm, tuy rằng tôi không lăn lộn trong giới giải trí, nhưng tôi cũng quan tâm đến mấy chuyện showbiz. Kiều Xử Nữ là em của tôi, về chuyện của em ấy, tôi cũng biết chút ít, vai nữ thứ bộ phim các cô đang quay vốn dĩ là của cô nhỉ? Sau lại bị em tôi đoạt... Chỉ dựa vào điểm này, cô ở trước mặt tôi bất luận nói cái gì, tôi đều chỉ cảm thấy cô đang ngầm lợi dụng. Tôi với cô chỉ mới tình cờ gặp nhau có một lần, xin hỏi cô từ đâu dám chắc rằng tôi sẽ tin tưởng lời của cô, mà không tin em gái tôi?"

Kiều Bạch Dương nói xong, bèn dịu dàng cười với Lâm Xà Phu, dứt khoát để lại một câu "Xin lỗi không tiếp được", liền xoay người đi ra khỏi cửa phòng vệ sinh.

"Cô Kiều, còn một việc có thể cô chưa biết? Đó là hôm qua lúc Kiều Xử Nữ đang quay ở phim trường thì xảy ra chuyện, ngã khỏi xích đu, Lục Thiên Yết thế nhưng đã không ngần ngại do dự, trực tiếp lao ra bắt lấy cô ấy, còn đưa cô ấy đến bệnh viện, cũng bởi vì cô ấy mà tức giận, trực tiếp sa thải toàn bộ nhân viên công tác tổ đạo cụ!" Mặc dù Lâm Xà Phu nói sự thực, nhưng cô ta không xác định được hành động của Lục Thiên Yết có phải là vì Kiều Xử Nữ không, chỉ có điều để đạt được kế ly gián, cô ả biến thành giọng khẳng định, cũng thêm mắm dặm muối một số tình huống.

Kiều Bạch Dương nghe được câu này, khẽ khựng lại bước chân.

Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ biết nhau nhiều năm như vậy, tuy hai người thoạt nhìn cũng không đến nỗi quen thuộc, nhưng Kiều Xử Nữ là vợ Hứa Thiên Bình, Lục Thiên Yết là anh của Hứa Thiên Bình. Nếu Kiều Xử Nữ thực sự gặp phải nguy hiểm, Lục Thiên Yết cứu cô rất đỗi bình thường.

Kiều Bạch Dương quay đầu, nhìn vào mắt Lâm Xà Phu, hơi chút tức giận: "Cô Lâm, tôi mặc kệ ngày hôm nay rốt cuộc cô rắp tâm gì, nhưng tôi nói rõ cho cô biết, cô đừng vọng tưởng phá hoại quan hệ giữa tôi và Kiều Kiều. Kiều Kiều đối với tôi mà nói, là cô em gái quan trọng nhất thế gian, hơn nữa tôi cũng cảnh cáo cô, có thể bây giờ tôi không tính toán với cô, nhưng nếu lại có lần tiếp theo khiến tôi biết cô gây bất lợi cho Kiều Kiều, người khác không so đo, nhưng Kiều Bạch Dương tôi tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đứng ra dìm cô chết trong làng giải trí. Đừng tưởng tôi đùa, nhà họ Kiều chúng tôi một chút bản lãnh này vẫn phải có!"

Kiều Bạch Dương tung ra những lời vừa độc vừa thẳng này, khiến cho Lâm Xà Phu biến sắc mặt trông chật vật lúng túng.

Kiều Bạch Dương cười thầm, trực tiếp xoay người đạp gót, thật cao ngạo rời đi.















Chương 187: Tỏ tình bằng thủ ngữ (9)

Kiều Xử Nữ trở lại phòng bao, vừa nghe thấy trò chơi kế tiếp mà Kiều Bạch Dương nghĩ ra, đầu óc liền xuất hiện ý nghĩ muốn bỏ chạy.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Kiều Bạch Dương bắt được dịp tổ chức trò chơi, đều là đoán số.

Mọi người thay nhau đoán, người thắng được an toàn, người thua lại tiếp tục chỉ định người tiếp theo đoán, cuối cùng người thua trận đó sẽ bị trừng phạt.

Cách thức trừng phạt cũng rất não tàn, hoặc là phải nói thật, hoặc là phải chịu mạo hiểm lớn.

Sở dĩ trong tiềm thức của cô muốn bỏ chạy, là bởi vì nhiều năm qua, mỗi lần chơi trò này, đều bị thua thê thảm, không phải là trả lời thành thật một câu hỏi, thì chính là chịu mạo hiểm bị trêu chọc lại càng thê thảm.

Tuy rằng Kiều Bạch Dương đi vào toilet, nhưng trò chơi đã bắt đầu.

Trong phòng tràn đầy tiếng cười ồn ào không dứt, một lát đã đến lượt Kiều Xử Nữ.

Kiều Xử Nữ đành phải chơi, ba lần thất bại, cũng không đến nỗi thê thảm lắm.

Đoàn làm phim đều biết, Lục Thiên Yết luôn không thích kiểu náo động như thế này, cho nên ngay từ đầu đã không trông mong gì anh sẽ gia nhập, liền tự động bài xích anh ở bên ngoài. Có người chuẩn bị ầm ĩ đòi Kiều Xử Nữ lựa chọn nói thật hay mạo hiểm thì Kiều Bạch Dương mở cửa đi vào, thế là hai chị em đại Kiều, tiểu Kiều cùng chơi đoán số, cũng không tốt hơn là bao, Kiều Xử Nữ thua thê thảm vô cùng.

"Tiểu Kiều, chọn đi, nói thật hay vẫn là mạo hiểm?"

"Người thua nên uống ba ly rượu, sau đó mới lựa chọn."

"Nói thật chính là nói xem ban đêm ngủ cùng ai? Mạo hiểm chính là ra ngoài thân mật với một người đàn ông nào đó một chút."

Tùy mọi người ồn ào, có người đã mang ba ly rượu lớn đẩy đến trước mặt Kiều Xử Nữ.

Từ khi đi vào phòng đến bây giờ, Lục Thiên Yết vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, không hề có phản ứng gì, vừa nghe đến hai lựa chọn này, trán anh hơi nhăn lại, sau đó nâng mí mắt. Nhìn thấy trước mặt Kiều Xử Nữ đang đặt ba ly rượu, trán anh càng nhăn chặt hơn, sau đó cất điện thoại đi, ngồi ngay ngắn lại, không nóng không lạnh nói một câu: "Tôi còn chưa được chơi đoán số."

Lục Thiên Yết đột nhiên nói một câu này, khiến không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều khó tin chớp mắt, ngay cả Kiều Bạch Dương cũng nhìn chằm chằm anh, có vẻ chấn động.

Lục Thiên Yết lạnh nhạt xoay người, đối mặt với Kiều Xử Nữ, thấp giọng nói một câu: "Tới đi."

Kiều Xử Nữ giật mình, mới ý thức được Lục Thiên Yết muốn tham gia trò chơi này, sau đó vội vàng đưa tay ra.

Lúc học trung học, Kiều Bạch Dương thích nhất chơi trò này, lúc ấy Kiều Xử Nữ luôn bách chiến bách thua, chỉ thắng được mỗi Lục Thiên Yết.















Chương 188: Tỏ tình bằng thủ ngữ (10)

Cho nên từ sau lần Kiều Xử Nữ đoán cách ra và chơi thắng Lục Thiên Yết, phát hiện Lục Thiên Yết luôn luôn ra cùng một thứ tự: Bao, kéo, búa.

Lúc ấy cũng vì cô vô tình phát hiện ra người con trai mình thầm thích có đặc điểm như vậy mà đáy lòng vui vẻ phấn khích hồi lâu, sau đó chính vì điểm đặc biệt này mà trở thành bí mật sâu kín trong lòng cô, chỉ mình cô biết được điều nhỏ nhặt này của anh.

Dĩ nhiên, từ lần đó, lúc cô và anh cùng chơi đoán số, chỉ cần ra thứ tự "Kéo, búa, bao" như vậy, thì có thể chắc chắn thắng.

Chẳng qua là sau 5 năm cô và anh không có bất kỳ liên lạc gì, không biết anh có còn giữ điểm đó nữa không?

Mặc dù Kiều Xử Nữ không quá phấn khích, nhưng vẫn ra 'kéo' trước, quả nhiên Lục Thiên Yết ra chính là "bao", cô thắng.

Lần thứ hai cô ra "Búa", Lục Thiên Yết ra chính là "Kéo", cô lại thắng.

Lần thứ ba cô ra chính là "Bao", Lục Thiên Yết ra chính là "Búa", cô toàn thắng.

Thì ra là, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn giữ nét đặc biệt này?

Lòng Kiều Xử Nữ khó nhịn được nổi lên một tia hạnh phúc nhỏ bé.

"Lục ảnh đế thua!" Tống Ma Kết cười híp mắt nói kết quả, sau đó chỉ chỉ ba ly rượu trên bàn: "Ba chén, uống cạn!"

Sau đó Tống Ma Kết nhìn mọi người trong phòng bao, nói: "Mọi người suy nghĩ một chút, nên hỏi Lục ảnh đế vấn đề gì đây? Cũng nên suy nghĩ tiếp, nếu Lục ảnh đế không trả lời vấn đề thì nên trừng phạt anh ta làm gì đây?"

Mặc dù tính Lục Thiên Yết ít nói, lạnh lùng, khó có thể làm cho người ta tiếp xúc, nhưng mà chuyện thắng thua thì khác, bằng lòng nhận thua, nâng ly rượu trên bàn, hoàn toàn xem nhẹ những lời trợ lý liên tục dặn dò anh trước khi tham gia buổi tiệc này sau lưng có vết thương uống ít rượu, không nháy mắt, cầm ba ly rượu kia, uống cạn.

Không chỉ là một người, chính xác mà nói, tất cả mọi người, đều tò mò nhất là chuyện tình cảm vì sao Lục Thiên Yết vẫn cô độc nhiều năm như vậy.

Có thể là bởi vì mọi người uống một chút rượu, gan lớn một chút, cũng có thể bởi vì Lục Thiên Yết tham gia trò chơi này, khiến cho mọi người cảm giác khoảng cách rút ngắn lại, cho nên có người liền thừa dịp mời rượu, hỏi một câu: "Lục ảnh đế, anh có thích ai không, thích người đó từ lúc nào?"

Chỉ một vấn đề này hỏi ra, trong nháy mắt cả phòng bao yên tĩnh, ngay cả Kiều Xử Nữ, Kiều Bạch Dương và Tống Ma Kết biết rõ Lục Thiên Yết có người trong lòng cũng tập trung chú ý.

Có thể là bởi vì uống ba ly rượu, vẻ mặt Lục Thiên Yết có hơi mơ màng, ánh đèn nhiều màu sắc trong phòng bao, đánh vào trên gương mặt đặc biệt anh tuấn, lộ ra vẻ cực kỳ kinh diễm, anh im lặng chừng năm giây, mới chậm rãi mở miệng, nói: "Hơn nửa học kỳ trung học tôi chú ý đến cô ấy."

Mới đầu thật ra chỉ là chú ý, một lần, hai lần, ba lần... Sau đó liền biến thành cố ý chú ý, sau đó lại yên lặng trở thành tình yêu sâu sắc như mạng sống.

Chẳng qua là, những tâm sự này, anh không thể quang minh chính đại nói cho cô nghe, chỉ có thể dựa vào cách thức trò chơi, truyền vào tai cô.

Giống như là chơi đoán số, không phải anh đều ra thứ tự 'bao, kéo, búa' với mọi người mà chỉ ra với một mình cô.















Chương 189: Tỏ tình bằng thủ ngữ (11)

Bao, kéo, búa.

5, 2, 0.

Đây là lời tỏ tình bằng thủ ngữ mà anh dành cho cô.

Chỉ tiếc, cô vẫn chưa nhìn hiểu được.

Kiều Xử Nữ ngồi ở bên cạnh Lục Thiên Yết, nghe giọng hời hợt của anh, đáy lòng nổi lên một tia nhàn nhạt chua xót, hóa ra anh từ hơn nửa học kỳ đầu đã bắt đầu thích cô gái kia. Cô là đầu tháng học kỳ sau mới gặp được anh, sau đó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến nay đã tròn mười ba năm, như thế anh thích cô gái đó đã mười ba năm rưỡi... Cô vẫn luôn cho rằng mình rất cố chấp, thật không ngờ, anh và cô đều như nhau, cũng cứng đầu trong tình yêu...

Đôi khi, những từ ngữ rõ ràng, nhưng con tim không thực sự tự nhiên được như thế. Kiều Bạch Dương đặc biệt chăm chú nghe câu trả lời thật lòng của Lục Thiên Yết, thậm chí trong khoảnh khắc đó, cô bỗng ngẩn ngơ và chợt vô thức thốt ra một câu: "Không ngờ Lục ảnh đế quá si tình như vậy."

Tống Ma Kết cầm ly rượu, chậm rãi lắc hai vòng, đồng tình với lời Kiều Bạch Dương: "Quả thực rất si tình, tính ra đã thích hơn mười năm, cô gái kia thật là hạnh phúc, được Lục đại ảnh đế của chúng ta nhớ mãi không quên."

Nói xong, Tống Ma Kết còn đưa mắt đến chỗ Kiều Xử Nữ ngồi, sau đó nhếch miệng về phía Lục Thiên Yết.

Lục Thiên Yết không biết Tống Ma Kết đang cười nhạo mình, vẻ mặt phớt lờ nhích về phía ghế salon, không đáp lời Tống Ma Kết.

-

Trò chơi vẫn tiếp tục, Kiều Xử Nữ vẫn thua nhiều thắng ít.

Tuy nhiên, lúc Kiều Xử Nữ thắng, người khác chơi đoán số với Lục Thiên Yết thì anh luôn vững vàng đánh bại họ.

Lúc Kiều Xử Nữ thua, liền ỷ vào điểm yếu của Lục Thiên Yết, nên miễn cưỡng tránh được một kiếp.

Sau lần người to gan khơi mào hỏi tình sử của Lục Thiên Yết, những người theo sau liền bám vào đó mà léo nhéo Lục Thiên Yết.

"Lục ảnh đế, vậy bây giờ anh còn thích cô gái kia không?"

Lục Thiên Yết: "Thích."

"Lục ảnh đế, vậy anh và cô ấy có đang cùng một chỗ không?"

Lục Thiên Yết: "Không có."

"Lục ảnh đế, nhiều năm như vậy chẳng lẽ anh vẫn luôn là đơn phương thầm mến sao? Anh không muốn thổ lộ à?"

Lục Thiên Yết: "Muốn, nhưng không thành công."

Lục Thiên Yết trả lời câu này, dẫn tới toàn bộ người trong phòng rối loạn một bộ.

"Trời ạ, không thể nào, ai lại ngốc đi cự tuyệt Lục ảnh đế?"

"Cô gái kia chắc không mù chứ?"

"Chắc chắn mù rồi, người chồng quốc dân, có nằm mơ thì ai cũng muốn rước về nhà mà!"

Mọi người đều rất muốn biết chuyện về nhân vật nữ huyền bí kia, muốn moi vét tất tần tật thông tin giữa anh và cô gái trong lòng.

Kiều Xử Nữ cũng không ngoại lệ, từ khi cô biết anh thích một người, không ít lần thầm nghĩ: Cô gái anh thích có xinh đẹp hay không? Anh và cô ấy có ở cùng một chỗ không? Liệu anh có còn yêu cô ấy không?

Mọi sự hiếu kỳ cất giấu dưới đáy lòng được mọi người trong phòng lên tiếng thay mặt. Nhưng khi những điều tò mò được thỏa mãn thì lòng lại càng buồn hơn.

Trò chơi qua được nhiều vòng, rốt cuộc cũng tới hồi kết. Thời điểm Lục Thiên Yết lại một lần nữa thua, có người mở miệng hỏi điều Kiều Xử Nữ muốn biết nhất: "Lục ảnh đế, cô gái anh thích tên là gì?"
















Chương 190: Lời tỏ tình bằng thủ ngữ (12)

Lục Thiên Yết lần nữa bị thua, không đợi mọi người mở miệng nhắc nhở phạt rượu, liền tự giác bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. Khi anh đặt ly xuống và nhấc ly thứ hai lên, thì nghe được có người đặt câu hỏi ấy, cánh tay bất chợt khựng lại.

Không khí trong phòng bắt đầu lại được khuấy động.

"Đúng rồi, hỏi cả nửa ngày trời, còn chưa biết người Lục ảnh đế thích là ai."

"Nếu Lục ảnh đế không muốn nói tên, lấy hình cho chúng tôi xem cũng được."

"Đúng đúng đúng, nếu đã lọt vào mắt Lục ảnh đế, nhan sắc cô gái kia tuyệt đối cũng không tệ phải không!"

Lục Thiên Yết nghe mọi người anh một lời tôi một câu, vẻ mặt bình thản không lộ ra bất kỳ kẽ hở, anh nâng ly thứ hai lên, nghễnh đầu ừng ực rót hết vào bụng.

Một dòng chất lỏng màu đỏ từ khóe môi anh chảy dài xuống cổ, trượt vào trong áo.

Hình ảnh cực kỳ quyến rũ.

Lục Thiên Yết buông ly thứ hai, không dừng lại bưng tiếp ly thứ ba, vẫn như cũ không chớp mắt uống một hơi cạn sạch. Sau đó anh cầm ly rượu, nhìn một vòng những con người trong phòng đều đang đợi câu trả lời thật của mình, mắt khẽ chớp, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ hát cho mọi người một bài."

Mọi người thất vọng thở dài đứng lên. Ngay tại điểm mấu chốt, anh đã bỏ qua trả lời thật, mà chọn mạo hiểm!

Lục Thiên Yết từ tốn đứng lên khỏi ghế salon, đi tới trước màn hình chọn bài hát KTV. Khi anh theo thói quen đưa tay phải ra nhấn chọn bài, động tác chợt cứng đờ, bèn đổi sang tay trái, tay kia nhẹ nhàng nắm mở vài cái. Căn phòng lập tức yên ắng, nhường chỗ cho tiếng nhạc dịu vang lên.

Lục Thiên Yết không thích hát, bài hát được cũng không nhiều, trong đó có quốc ca là có thể hát hoàn chỉnh. Chắc hẳn hiện tại anh sẽ chọn ca khúc có thể hát được đến nơi đến chốn.

Bài này là nhạc phim trong một bộ bốn năm trước anh tham gia diễn xuất.

Bài hát này được khắc sâu vào tâm khảm của anh, bởi vì lời bài hát chính là những lời anh muốn nói với Kiều Xử Nữ.

Bài này khúc nhạc dạo không dài, cũng không tính là bản "hit", vì vậy mọi người không tài nào nhớ ra được đấy là bài gì, mãi cho đến khi trên màn ảnh hiện lên dòng chữ "???"

Chế độ chọn là hình thức hát đệm, nên khi lời bài hát phát sáng thì chỉ có âm thanh tao nhã của Lục Thiên Yết vang lên.

"Nói thì dễ nhưng muốn quên một người chưa bao giờ là dễ dàng. Không oán trách em, điều đó anh không làm được."

"Yêu em nhiều sâu tận đáy đại dương, yêu thật lòng cũng chẳng ai sánh được. Nhưng như thế em cũng không để ý."

Trên thực tế, ở đây có vài người quen biết Lục Thiên Yết đã lâu, nhưng lại chưa từng nghe qua anh hát.

Ngày thường anh luôn mang bộ mặt lạnh nhạt xa lánh, thật khó khiến người khác tin rằng anh có thể hát một bản ballad êm tai thâm tình đến vậy.

Trong nháy mắt, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hát của anh đang vờn quanh.

"Nhớ em, không phải là lý do rỗng tuếch, mà nó là cảm xúc chân thật không gian dối, dám một mình chống lại cả thế giới."

"Vì em, anh có thể chịu mọi ủy khuất. Vì em, anh sẵn sàng chịu mọi đắng cay."

Tức khắc trong đầu Lục Thiên Yết hiện ra khoảng thời gian trước đây, anh vì để có thể cùng cô vào chung một trường cấp ba, vào ba tháng hè sau khi tốt nghiệp, anh đã bất chấp cái nắng oi ả ngày hè đi làm thuê ở công trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro