Chương 241 -> 245

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 241: Cô có biết anh ấy thích ai không ? (1)

"Không có việc gì chứ? Có nghiêm trọng không?"

"Hiện tại đang ở bệnh viện, đã không có việc gì ...... Anh tới đón em trước đi...... Dạ, ở bệnh viện nhân dân......"

Kiều Bạch Dương tắt điện thoại, xoay người đi vào phòng bệnh, muốn cùng Lục Thiên Yết chào một tiếng, nói lát nữa bản thân phải đi, kết quả người còn chưa đi đến trước cửa, cách cánh cửa thủy tinh, nhìn Lục Thiên Yết ngồi ở bên giường, cầm khăn mặt, giúp Kiều Xử Nữ lau người.

Kiều Bạch Dương dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.

Lục Thiên Yết thật sự lau rất cẩn thận, giống như là muốn rửa sạch mọi dấu tích lưu lại của sản xuất Tôn trên người Kiều Xử Nữ.

Sau khi chà lau xong, Lục Thiên Yết cầm quần áo trợ lý đưa tới, tuy rằng thân thể Kiều Xử Nữ đều bị Lục Thiên Yết che khuất, mà Lục Thiên Yết đưa lưng về phía bản thân, Kiều Bạch Dương lại có thể dựa theo bóng dáng của Lục Thiên Yết, đoán được động tác mà hắn giúp Kiều Xử Nữ thay quần áo, nhất định rất nhẹ nhàng ôn nhu che chở.

Thay quần áo xong, Lục Thiên Yết đặt lại Kiều Xử Nữ lên giường, hắn ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng nhìn Kiều Xử Nữ đang ngủ say, sau đó vươn tay, vuốt lên hai gò má của cô, cuối cùng đầu ngón tay thon dài xinh đẹp dừng lại ở trán của cô, chậm chạp không rời đi.

Kiều Bạch Dương chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Lục Thiên Yết, cô nhìn không được ánh mắt hắn, nhưng từ vẻ mặt hắn cô có thể rút ra kết luận là từ lúc quen biết Lục Thiên Yết tới nay cô chưa một lần chứng kiến vẻ mặt hắn có thần thái ôn nhu mềm mại.

Trong khoảnh khắc này, Kiều Bạch Dương cảm thấy Lục Thiên Yết thật xa lạ.

Cả người cô giống như bị điểm huyệt nói, đứng ở tại chỗ, chậm chạp không nhúc nhích một bước, thẳng đến lúc di động trong tay rung lên, Kiều Bạch Dương mới hoàn hồn, cúi đầu thấy là Trình Nhân Mã gọi điện thoại tới, tiếp nghe:"Dương Dương, anh đã đến cửa bệnh viện."

Kiều Bạch Dương thu lại ánh mắt ổn định lại đầu óc , nhẹ giọng nói một câu:"Em xuống ngay."

Sau đó liền tắt điện thoại, liếc mắt nhìn một cái vào phòng bệnh, nhìn đến Lục Thiên Yết đang cúi đầu, thong thả mềm nhẹ hôn lên mi tâm Kiều Xử Nữ, Kiều Bạch Dương rất nhanh rời đi, không có đi vào chào hỏi Lục Thiên Yết, chỉ trực tiếp xoay người rời đi.

Thời điểm đi đến cửa thang máy, gặp trợ lý của Lục Thiên Yết đi toilet mới trở về:"Kiều tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

"Trình Nhân Mã tới đón tôi , tôi đi về trước ."

"Kia Kiều tiểu thư, cô đi đường cẩn thận."

"Tạm biệt." Kiều Bạch Dương mỉm cười nói lời từ biệt, xuống lầu.

Kiều Bạch Dương lên xe, cùng Trình Nhân Mã nói hai câu nói, hai mắt liền nhắm lại, Trình Nhân Mã nghĩ cô mệt mỏi, không có làm phiền cô, ngược lại còn cởi ra áo khoác của bản thân, đắp lên người của cô.

Trình Nhân Mã trực tiếp lái xe đi nhà của chính mình, đỗ xe tốt, hắn không có gọi Kiều Bạch Dương, động tay ôm lấy cô, lên lầu.

Trình Nhân Mã đặt Kiều Bạch Dương lên giường, ôn nhu thay cô đắp chăn, sau đó hôn lên tóc dài của cô, liền đi toilet.

Kiều Bạch Dương nhắm mắt lại, như cũ không nhúc nhích nằm ở giường, thẳng đến khi nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm phát ra, mới đưa mặt vùi vào đệm chăn, trong đầu trong nháy mắt hiện ra hình ảnh lúc mình ở bệnh viện, Lục Thiên Yết giúp Kiều Xử Nữ đắp cái chăn, hôn môi Kiều Xử Nữ.

Mầy giờ trước, cô ở cửa toilet của khách sạn, vô tình gặp Lục Thiên Yết, gọi lại hắn, muốn cùng hắn xác thực một đáp án, hỏi hắn một câu cô gái mà mấy năm nay hắn yêu, có phải hay không là Kiều Xử Nữ.

Nhưng cô còn chưa nói ra khỏi miệng, liền không bao giờ cần hỏi nữa.
















Chương 242: Cô có biết anh ấy thích ai không ? (2)

Mấy năm nay người mà Lục Thiên Yết nhớ mãi không quên, chính là Kiều Xử Nữ.

Trên đường đi từ bệnh viện trở về, tuy rằng nhìn cô như đang ngủ, nhưng thực ra trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ, cho tới nay Lục Thiên Yết với Kiều Xử Nữ không hề giao tiếp, rốt cuộc hắn như thế nào thích Kiều Xử Nữ ?

Có chút thời điểm, làm ngươi nếu bản thân không để ý tới nó, sẽ cảm thấy nó không có vấn đề gì, nhưng khi bản thân ý thức được một ít này nọ, rồi hồi tưởng lại, mới nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Lúc học trung học, không phải mỗi một lần tụ hội, Lục Thiên Yết đều đi, nhưng là chỉ cần Kiều Xử Nữ xuất hiện ở tụ hội, Lục Thiên Yết đều xuất hiện.

Chẳng qua hai người rất ít nói chuyện, đôi khi, ngồi ở vị trí rất xa nhau, thật khó có thể làm cho người ta liên tưởng tới cái gì.

Kiều Bạch Dương hoàn toàn nhớ rõ, một năm cấp ba kia, Hứa Thiên Bình một lần tổ chức dã ngoại, buổi tối dựng lều trại ở giữa sườn núi, trong lều oi bức, cuối cùng mọi người ngủ trực tiếp ở bên ngoài, nửa đêm cô tỉnh lại thời điểm đi WC, phát hiện Lục Thiên Yết thế nhưng ngồi ở bên cạnh Kiều Xử Nữ, lúc ấy cô nhìn thấy vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều, đi WC trở về liền tiếp tục ngủ, nhưng mà thời điểm mơ mơ hồ hồ mở mắt, cô thấy tay Lục Thiên Yết không ngừng vung trên người Kiều Xử Nữ.

Chỉ tiếc, ngày mai mọi người tỉnh lại thời điểm, sớm đã không thấy Lục Thiên Yết, mà cô căn bản sẽ không để chuyện kí ức trong lòng.

Hiện tại suy nghĩ một chút, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, vì cái gì Kiều Xử Nữ luôn luôn sợ muỗi cắn, một đêm kia phá lệ ngủ ngon, hôm sau da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, không có một dấu vết bị muỗi cắn.

Nguyên lai, một đêm kia Lục Thiên Yết, thừa dịp thời điểm mọi người ngủ, giúp Kiều Xử Nữ đuổi muỗi một đêm.

Còn có, sau khi lên đại học, mọi người bận học này nọ, cô cùng Kiều Xử Nữ thường xuyên cùng nhau đi Hàng Châu chơi, Lục Thiên Yết sẽ mời các cô đi ăn cơm, cô còn nhớ có một vài lần cô một mình đi Hàng Châu, cũng có hỏi qua Lục Thiên Yết có thời gian đi ăn cơm không, Lục Thiên Yết sẽ tìm ra các loại lý lo khác nhau từ chối cô, lúc đó cô cho rằng hắn thực sự bận quay phim, cho tới bây giờ, cô mới hiểu , không phải hắn bận, mà là thời gian của hắn, chỉ dành cho cô gái tên Kiều Xử Nữ.

Còn có, còn có...... Khó trách 4 năm trước, Lục Thiên Yết chủ động tìm chính mình nói chuyện, thời điểm đó cô cũng thật ngu ngốc, sao cô lại không chú ý tới, mỗi lần Lục Thiên Yết tìm cô nói chuyện, đều nhắc tới tên một người a...... Chính là Kiều Xử Nữ...... Nguyên lai, là cô tự mình đa tình, nguyên lai kia năm đó hắn không phải thực sự muốn cùng cô nói chuyện, hắn chỉ là muốn thông qua cô biết được tin tức của Kiều Xử Nữ......

Nếu không phải đêm nay, cô tận mắt chứng kiến, hắn vì Kiều Xử Nữ mà điên cuồng phẫn nộ lo lắng như thiêu như đốt, cô làm sao mà biết được, Lục Thiên Yết cũng sẽ như thế đi yêu khắc sâu một người.

Nga, không đúng, cô nghĩ, trên cái thế giới này, hẳn là không có người bình thường nào như Lục Thiên Yết, như thế ẩn nhẫn mà lại khăng khăng một mực yêu một người.

-

Bệnh viện, phòng bệnh nội, thập phần thanh tĩnh.

Lục Thiên Yết ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ một hồi lâu, thẳng đến khi nghe thấy tiếng hít thở lâu dài thâm trầm của cô, mới thở ra một hơi, thân thể buộc chặt lúc này mới thả lỏng, giống như trải qua một vòng sinh tử, cả người trong nháy mắt trở nên vô lực.

Nếu như, nếu như Tống Ma Kết không có phát hiện Kiều Xử Nữ mất tích, nếu như, nếu như đêm nay hắn trong chốc lát tới trễ......Kiều Xử Nữ sợ là đã bị sản xuất Tôn làm bẩn ......

Trong nháy mắt một nỗi sợ hãi, lấp đầy toàn thân Lục Thiên Yết, chỉ nghĩ tới thôi hắn cũng không dám nghĩ.
















Chương 243: Cô có biết anh ấy thích ai không ? (3)

Nếu cô ở đoàn phim của anh xảy ra chuyện gì hoặc gặp nguy hiểm nào, thì cả đời này anh không thể tha thứ cho chính mình.

Cổ họng Lục Thiên Yết giống như bị ngăn chặn, cứng nhắc, đau, anh vươn hai tay, cầm bàn tay vừa mới truyền dịch của Kiều Xử Nữ rồi ngủ thiếp đi.

Trong đầu lại dần hiện ra hình ảnh khi anh bước vào phòng sản xuất Tôn, cô bị sản xuất Tôn đặt ở dưới thân, bất động vô hồn, nhất thời giống như có người cầm dao đâm vào lòng, đau đớn tới tận huyết mạnh.

Nhịn không được nắm tay cô càng thêm lực, như nghĩ tới cái gì ảo não, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng tinh tế hôn nên bàn tay cô.

Trợ lý chờ ở bên ngoài phòng bệnh, tới hai giờ sáng, mệt mỏi không đợi được nữa, đi xuống lầu lên xe ngủ, lúc hắn đang ngủ thâm trầm, bất chợt nghe thanh âm người gõ cửa kính, trợ lý từ trong mộng mơ mơ màng màng tỉnh lại, mê hồ hạ xuống cửa kính xe, nhìn đến Lục Thiên Yết đang ôm Kiều Xử Nữ còn đang ngủ say, đứng ở ngoài xe.

Trợ lý giật mình hoàn toàn thanh tỉnh lại, vội vàng xuống xe, mở ra cửa xe đằng sau, đợi cho Lục Thiên Yết ôm Kiều Xử Nữ ngồi vào trong xe, hắn mới lên xe lại, ngáp một cái, mới mở miệng hỏi:"Lục tổng, bây giờ chúng ta trở lại đoàn phim, hay về Cẩm Tú viên?"

Một đêm Lục Thiên Yết không có chợp mắt, ánh mắt có chút phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sự anh tuấn của anh, cụp xuống mi mắt, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cô gái trong ngực, mới ngẩng đầu, thấp giọng lên tiếng trả lời:"Cẩm Tú viên."

Trợ lý thức thời không có hỏi tiếp, khởi động xe, đi về hướng Cẩm Tú viên.

Thời điểm xe tới Cẩm Tú viên, lúc này mẹ Trần đã dậy, nghe thấy thanh âm của xe, lập tức từ trong nhà chạy đi ra, nhìn Lục Thiên Yết ôm Kiều Xử Nữ, sửng sốt một chút, mở miệng hỏi:"Thiếu phu nhân làm sao vậy?"

Lục Thiên Yết không nói gì, ôm Kiều Xử Nữ vào nhà, lên lầu, sau đó đặt cô gái lên chiếc giường mềm mại, cầm chăn đắp cẩn thận, liền xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, nhân tiện đóng cửa lại, nhìn mẹ Trần đang đứng ở cửa, ngữ điệu thản nhiên mở miệng nói:"Nấu một chút cháo với điểm tâm , đừng cho nhiều dầu mỡ."

Mẹ Trần gật đầu, đáp:"Vâng."

Lục Thiên Yết cất bước đi về phía trước, lúc đi đến thang lầu, đột nhiên dừng bước chân:"Đừng quấy nhiễu thiếu phu nhân nghỉ ngơi, nấu cháo tốt nhớ phải giữ ấm, miễn cho thiếu phu nhân tỉnh lại nguội mất ."

"Vâng."

Lục Thiên Yết suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:"Chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt, tôi còn có việc, đi trước ."

"Tôi đã hiểu, thiếu gia."

Lục Thiên Yết không có nói tiếp, đứng tại chỗ trong chốc lát, liền sải bước xuống cầu thang, trong chốc lát, tiếng động cơ xe truyền đến từ ngoài phòng, vang nên rời đi.

-

Kiều Xử Nữ nằm mơ, trong mơ mọi hình ảnh đều rất đẹp, có ba có mẹ, tuy rằng bọn họ rời xa cô đã nhiều năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt của họ thời trẻ, còn có ngôi nhà trước kia cô ở, hai cây lưu lớn, mỗi lần đến đến mùa thu, luôn sai trĩu quả đỏ rực, như những chiếc lồng đèn xinh đẹp.

Trong giấc mơ cô thấy một người con trai mặc đồng phục học sinh có làn da trắng non nớt , đang dần dần cách xa cô cuối cùng biến thành Lục Thiên Yết, mặc vét đi giày da, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng .















Chương 244: Cô có biết anh ấy thích ai không ? (4)

Không biết có phải hay không do quan hệ gần đây của cô với Lục Thiên Yết, không hề cứng nhắc lạnh nhạt như trước kia, khiến cho trong mơ cô thấy những hình ảnh mà bản thân không dám mơ tới, hình ảnh cô với Lục Thiên Yết kết hôn......

Hôn lễ thực mơ mộng, Lục Thiên Yết mặc một bộ vét đen, đẹp trai anh tuấn, người thân với bạn bè, đều chân thành chúc phúc cho bọn họ, dựa theo lời chỉ dẫn của MC, cùng nhau nói đồng ý cùng lời thề chung thủy, trao đổi nhẫn, sau đó ở thời điểm mọi người hoan hô, Lục Thiên Yết chậm rãi cúi đầu, hôn cô......

Người đàn ông tuấn tú, đang đứng ở trước mặt cô, càng lúc càng lớn, mắt thấy môi hắn, sắp chạm đến môi của cô, thì Kiều Xử Nữ mạnh mẽ mở mắt, từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Khung cảnh xung quanh thật yên tĩnh, Kiều Xử Nữ chớp mắt hai lần, mới phát hiện ra đây là Cẩm Tú viên, cô nhíu mi, mờ mịt ngồi dậy, nhìn quanh phòng một chút, không có một bóng người, bức màn không thả, ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang chiếu vào, tới nửa phòng ngủ.

Cô nhớ rõ, tối hôm qua cô ở suối nước nóng, vậy tại sao hiện tại lại ở Cẩm Tú Viên?

Kiều Xử Nữ vắt hết óc suy nghĩ, phát hiện chính mình không nhớ một chút gì về tối hôm qua .

Kiều Xử Nữ nghĩ không ra, liền không nghĩ nữa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái đồng hồ treo tường, mới biết đã sắp tới chưa, hôm nay cô có một buổi chụp quan trọng , Kiều Xử Nữ nhất thời sốt ruột tìm bên gối di động của mình, kết quả không thấy cái gì, cô nhìn một vòng quanh phòng ngủ để tìm, mọi khi cô vẫn mang túi theo thói quen nhưng giờ cũng không có thấy túi , cũng không ở trong phòng ngủ.

Kiều Xử Nữ không hiểu ra sao đi trong phòng tắm rửa mặt một chút, xuống lầu, đi vòng quanh phòng khách nhìn xung quanh.

Mẹ Trần nghe được động tĩnh, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Kiều Xử Nữ, lập tức ôn hòa cười nói:"Thiếu phu nhân, cô tỉnh?"

Kiều Xử Nữ mỉm cười nhìn về phía mẹ Trần, buồn bực một chút lên tiếng hỏi:"Mẹ Trần, bác có nhìn thấy túi của con không?"

Mẹ Trần lắc đầu, nói:"Thiếu phu nhân, buổi sáng thiếu gia ôm cô trở về, đã không thấy túi xách."

Không có thấy túi xách? Lục Thiên Yết ôm cô trở về?

Kiều Xử Nữ lúc này mới cúi đầu, liếc mắt nhìn một cái quần áo trên người mình, phát hiện một chiếc váy mới tinh hiệu Chanel, cả người càng trở nên mơ hồ, Lục Thiên Yết vì cái gì ôm cô về nhà?

Mẹ Trần nhìn Kiều Xử Nữ một người đứng ở nơi đó, đôi mi thanh tú ở trên mặt nhăn nên, thất thần, bà nghĩ đến việc Lục Thiên Yết buổi sáng giao cho, vì thế lập tức mở miệng nói:"Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tôi nấu một ít cháo yến mạch, dặn khi cô tỉnh thì đưa lên cho cô ăn."

Kiều Xử Nữ cảm thấy hẳn là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đấy, nhưng cô nghĩ mãi không ra, nghe được tiếng của mẹ Trần, liền rầu rĩ "Dạ" một tiếng, bỏ qua một chút chuyện không yên lòng thong dong đi vào phong ăn.

Mẹ Trần nhanh nhẹn bưng cháo lên, đặt ở trước mặt Kiều Xử Nữ, cùng vào món ăn nhẹ buổi sáng.

Kiều Xử Nữ cầm thìa, không chút để ý quấy cháo, thỉnh thoảng cúi đầu, uống một hớp, cuối cùng vẫn không bỏ qua được nghi hoặc trong lòng, nhìn mẹ Trần đứng ở một bên, hầu hạ cô ăn cơm, hỏi:"Mẹ Trần, buổi sáng lúc thiếu gia trở về, có nói cái gì hay không?"

"Thiếu gia dặn tôi nấu cháo, còn nói tôi không được quấy rầy cô nghỉ ngơi......" Mẹ Trần dừng một chút, lại bổ sung:"Còn nói tôi phải chăm sóc cô thật tốt."

"Không còn gì nữa ?"

Mẹ Trần lắc lắc đầu.

Đáy lòng Kiều Xử Nữ càng thêm tò mò, nhịn không được cắn chiếc thìa một chút, còn muốn mở miệng hỏi mẹ Trần, kết quả chuông cửa biệt thự lại đột nhiên gian vang lên.
















Chương 245: Cô có biết anh ấy thích ai không ? (5)

Biệt thự Cẩm Tú Viên của Lục Thiên Yết rất ít khi có người khác quấy rầy, Kiều Xử Nữ nghi hoặc buông muỗng xuống, lúc đang chuẩn bị đứng lên, mẹ Trần lập tức đi ra ngoài phòng ăn: "Bà chủ, tôi đi mở cửa."

Kiều Xử Nữ ngồi trở lại trên ghế ăn cơm một lần nữa, vừa húp cháo, vừa cố gắng nhớ lại trí nhớ mình mất đi vào mấy tiếng kia.

"Kiều Kiều!" Vào lúc Kiều Xử Nữ cầm muỗng, đang chuẩn bị đưa cháo vào miệng, Triệu Kim Ngưu vọt vào phòng, trong lúc bất chợt lớn tiếng gọi một câu.

Tay Kiều Xử Nữ dừng một chút, không có để ý tới Triệu Kim Ngưu, mà cứ thế suy nghĩ chuyện của mình, chậm rãi húp cháo.

Triệu Kim Ngưu đến Cẩm Tú Viên gặp Kiều Xử Nữ vài lần, mẹ Trần có biết, cho nên nhiệt tình kéo ghế ăn cơm ra cho Triệu Kim Ngưu: "Triệu tiểu thư, cô muốn ăn gì không?"

Lúc này đã là giữa trưa, Triệu Kim Ngưu chưa có ăn cơm, liền chạy tới từ đoàn làm phim, cho nên lập tức không chút khách khí gật gật đầu, nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó liền đưa đầu đến trước mặt Kiều Xử Nữ, đánh giá Kiều Xử Nữ trong chốc lát, lúc này mới thở ra một hơi, ồn ào nói một chuỗi thật dài với Kiều Xử Nữ: "May mà Kiều Kiều cậu không có việc gì, tối hôm qua cậu không biết đâu, làm tớ sợ muốn chết! Tiểu tiện nhân Lâm Xà Phu kia, tớ vẫn luôn biết cô ta không phải thứ tốt lành gì, nhưng không nghĩ tới cô ta lại vô sỉ đến không có giới hạn như vậy! Nhưng mà Kiều Kiều, cậu cũng không cần tức giận, lần này coi như cô ta đá trúng cửa sắt. Tớ nghe người ta nói, không nói đến cô ta bị người rạch một dao trên mặt, hôm nay còn bị truyền thông liên tiếp không ngừng bùng nổ scandal , toàn bộ Weibo đều nổ tung, toàn bộ đều là mắng cô ta, đến ngay cả điểm tốt của cô ta đều biến thành đen. Hả giận, thật sự là hả giận, tớ nhìn thấy mọi người toàn thế giới đang mắng cô ta, tớ an tâm!"

Triệu Kim Ngưu vừa nói, vừa dào dạt đắc ý cười khoe khoang: "Kiều Kiều, tớ nói cho cậu biết, tớ cực kỳ tức giận. Tớ còn lập mấy cái nick nhỏ đi mắng cô ta, trong đó một cái còn đứng đầu trong danh sách trả lời đấy!"

Kiều Xử Nữ bị lời nói thao thao bất tuyệt không ngừng thở của Triệu Kim Ngưu làm sửng sốt, thẳng đến khi mẹ Trần đặt cháo yến mạch ở trước mặt cô. Cô hăng hái bừng bừng cầm muỗng ăn như hổ đói, thời gian im lặng, Kiều Xử Nữ mới chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi Triệu Kim Ngưu một câu:"Triệu Kim Ngưu, Lâm Xà Phu làm sao vậy?"

"Khụ khụ!" Câu hỏi của Kiều Xử Nữ làm cho Triệu Kim Ngưu lập tức bị sặc, cầm khăn tay, che miệng ho khan hồi lâu mới trừng mắt nhìn Kiều Xử Nữ, vẻ mặt cổ quái hỏi: "Kiều Xử Nữ, cậu choáng váng sao? Lâm Xà Phu làm sao vậy, cậu không biết gì hả? Tối hôm qua suýt nữa cậu bị cô ta hại chết, cậu có biết hay không? Thiếu chút nữa là cậu đã bị lão sắc quỷ - nhà sản xuất Tôn đó cưỡng hiếp rồi đó!"

Kiều Xử Nữ nhíu mi tâm, mờ mịt vô tội hỏi lại: "Tớ bị sản xuất Tôn cưỡng hiếp sao?"

Triệu Kim Ngưu thấy dáng vẻ này của cô, nháy mắt hai cái, vẻ mặt thành thật hỏi:"Kiều Kiều, cậu thật sự không biết?"

Từ trong lời nói của Triệu Kim Ngưu, Kiều Xử Nữ đã mơ hồ biết được một ít chuyện dơ bẩn đã xảy ra vào tối hôm qua, sắc mặt trở nên có chút khó coi, mím mím môi, không nói gì.

Triệu Kim Ngưu siết cái muỗng trong tay, dùng sức hít thở, sau đó buông lỏng cái muỗng ra, nhìn Kiều Xử Nữ, thuật lại từ đầu đến cuối chuyền đó một lần: "Kiều Kiều, tối hôm qua trong đồ uống ở suối nước nóng của cậu bị người ta bỏ thuốc, nhưng đồ uống kia đã nhanh chóng bị người đó xử lý xong, đã không tìm được chứng cứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro