Chương 276 -> 280

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 276: Đưa quà sinh nhật cho anh(16)

Lúc này Lục Thiên Yết cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, tư thế lạnh nhạt mà đẹp đẽ đứng tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở cái kẹp cravate kia, giống như hình ảnh bị dừng lại, qua rất lâu, mới ngẩng đầu, giọng điệu hơi khô khốc nói một tiếng với Kiều Xử Nữ: "Cảm ơn."

Kiều Xử Nữ mỉm cười, dưới ánh sáng chiếu xuống từ đèn trong phòng, dáng vẻ đáng yêu dịu dàng càng trở nên nổi bật: "Tôi không biết anh thích món quà như thế nào, cho nên đã dựa theo sở thích của bản thân, chọn lựa cho anh, cũng không biết anh có thích không."

"Thích." Lục Thiên Yết trả lời không chút do dự, hai mắt anh nhìn chằm chằm chiếc kẹp cravat trong hộp, sau đó cẩn thận đậy nắp hộp lại, lại mở miệng nói: "Cực kỳ thích."

Kiều Xử Nữ tiếp tục cười, đến đây mặt mày đều đã để lộ ra một tia vui mừng.

Năm ngón tay của Lục Thiên Yết nhẹ nhàng vuốt ve hộp quà, nhìn chằm chằm hai gò má tươi cười như hoa của Kiều Xử Nữ, sự lạnh nhạt giữa hai hàng lông mày giảm đi rất nhiều, từ trước tới nay anh không thích để lộ tâm sự của mình ra với người ngoài, bỗng dưng mở miệng nhẹ nhàng nói ra một câu: "Đã rất nhiều năm tôi không được nhận quà sinh nhật rồi."

Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho vẻ mặt tươi cười của Kiều Xử Nữ dần dần biến mất, trong đầu cô nghĩ tới khi bản thân đứng ở cửa thư phòng ngày đó, nghe lén được một câu nói kia của Lục Thiên Yết: "Hơn nữa, sinh nhật của tôi cũng không có gì đáng trải qua." vẻ mặt khi đó, giống như bây giờ, giọng điệu tuy lạnh lùng, nhưng vẫn lộ ra một chút đau thương.

Trong trí nhớ của cô, mỗi lần vào sinh nhật của Hứa Thiên Bình, Lục Thiên Yết đều sẽ tham dự, nhưng lại chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho chính mình, Kiều Xử Nữ nhịn không được hỏi lên nghi hoặc ở đáy lòng mình: "Anh không tổ chức qua sinh nhật sao?"

"Uhm." Lục Thiên Yết không có há miệng, chỉ ngâm một tiếng, âm thanh từ trọng miệng phát ra, qua một hồi, anh mới từ từ mở miệng nói: "Từ sau khi mẹ qua đời, thì cũng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa."

Lục Thiên Yết nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng mà Kiều Xử Nữ không biết như thế nào, lại cảm nhận được một tấm lòng bị tổn thương sâu sắc.

Cô biết Lục Thiên Yết và Hứa Thiên Bình là hai anh em cùng cha khác mẹ, cũng biết mẹ của Lục Thiên Yết qua đời sớm, nhưng trừ những điều đó ra, những việc khác cô không biết rõ.

Cho dù Hứa Thiên Bình không biết có cùng ngày sinh nhật với Lục Thiên Yết, nhưng chẳng lẽ bác Hứa là ba của bọn họ cũng không biết... Cho dù là con riêng, nhưng mà cũng là con của bác trai, dù không được tổ chức sinh nhật linh đình rầm rộ như Hứa Thiên Bình, thì một món quà một câu chúc mừng cơ bản nhất, hẳn là phải có?

Kiều Xử Nữ giật giật môi, mở miệng: "Thế còn bác Hứa? Bác cũng không tổ chức sinh nhật cho anh sao?"

Trong nháy mắt, sắc mặt của Lục Thiên Yết trở nên nghiêm túc, đáy mắt dâng nên một tầng tàn bạo.

Kiều Xử Nữ ngẩn người, bây giờ mới ý thức được vừa rồi mình nói sai, đáy lòng lo lắng không yên, cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng mở miệng, vừa chuẩn bị lên tiếng nói "Thực xin lỗi", nhưng mà chỉ mới nói được một chữ "Thực", Lục Thiên Yết với vẻ mặt lạnh như băng, lại chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm bầu trời ban đêm qua cửa sổ sát ban công, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh giống như kể lại chuyện của người khác vậy: "So với việc tổ chức sinh nhật cho tôi, ông ta càng không hi vọng tôi không có ngày sinh nhật hơn."

Anh sinh ra, đối với ba của anh mà nói, là một vết nhơ của ông. Nếu có thể, ba của anh chắc chắn, không muốn cho anh sinh ra trên thế giới này đi.















Chương 277: Đưa quà sinh nhật cho anh(17)

Ngọn lửa đau đớn trong thâm tâm cô, càng trở lên bùng cháy mãnh liệt.

Một loại đau nhức không nói thành lời, quay cuồng trong cơ thể cô, mạnh mẽ vọt lên tới tận yết hầu, khiến cô không nói được gì.

Lục Thiên Yết nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhạt, nhưng lại vô cùng châm biếm, có chút không để ý mở miệng nói: "Thế nhưng, cũng không có gì, thói quen rồi."

Thói quen rồi.

Ba chữ ngắn gọn, triệt để đánh vào người Kiều Xử Nữ, cô chưa bao giờ biết được người đàn ông cao ngạo mà cô yêu tới tận xương tủy này, còn có một mặt như vậy khiến người ta phải thương tiếc.

Đáy mắt Kiều Xử Nữ, trong nháy mắt liền che lấp đi một tầng sương mù, cô nhìn hình bóng của Lục Thiên Yết đứng trước cửa sổ sát đất, cũng không biết dũng khí tới từ đâu, đột nhiên liên thốt lên: "Trước kia chưa từng có sinh nhật cũng không sao, về sau còn có tôi..."

Lục Thiên Yết mạnh mẽ run rẩy một phen, toàn thân đều cứng đờ.

Bên ngoài nhìn như là đang sóng yên biển lặng, nhưng thực ra tâm trạng hiện giờ của anh đang vô cùng rối loạn.

Kiều Xử Nữ cố gắng gượng cười, muốn đè ép nước mắt lại: "Nếu anh không chê, sinh nhật anh những năm sau, tôi đều có thể đón cùng anh."

Nếu anh không chê, sinh nhật anh những năm sau, tôi đều có thể đón cùng anh.

Cứ cho là anh biết, người cô ấy thích không phải anh, thật ra cô nói những điều này vốn không mang hàm nghĩa gì khác, nhưng anh vẫn vì một câu nói như vậy mà cảm động biết bao nhiêu, tâm trạng vô cùng thỏa mãn, cảm động.

Yết hầu Lục Thiên Yết chuyển động lên xuống hai lần, Kiều Xử Nữ cũng không kịp phản ứng, đột nhiên anh liền vươn tay, kéo cổ tay cô, ôm cô vào trong lòng.

Động tác của anh hơi đột ngột, Kiều Xử Nữ vẫn còn lơ mơ, đợi đến lúc cô khôi phục lại tinh thần, cả người đã bị anh ôm chặt lấy, đầu dán vào trước ngực anh.

Kiều Xử Nữ theo bản nặng nhúc nhích đầu một chút, Lục Thiên Yết lại đột nhiên giơ tay lên, siết chặt vòng eo của cô, tăng thêm một chút lực: "Đừng nhúc nhích!"

Âm thanh của Lục Thiên Yết phát ra, hai gò má của anh cũng nhẹ nhàng cọ xát với đống tóc tai xù xì của Kiều Xử Nữ, sau đó dán cánh môi lên tóc cô, ngửi mùi hương trên đó, giọng nói có chút mơ màng: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lúc, chỉ một lúc thôi."

Đáy mắt anh hơi nóng lên, anh chậm rãi buông mí mắt xuống, tiếp tục tăng thêm lực ôm lấy cô.

Mặc kệ người em thích là ai, chỉ mong vào ngày sinh nhật này của anh, em để cho anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi, để anh cảm nhận được ấm áp mà anh chưa bao giờ có, để anh không cô đơn tịch mịch chỉ một lát thôi.

Anh thật sự không muốn lạnh lùng với em như thế, nhưng chỉ khi anh lạnh lùng với em, em mới có thể không nhìn ra được anh đã chật vật như thế nào.

Kiều Xử Nữ không hề động đậy, chỉ lẳng lặng đứng im cho anh ôm lấy, không biết đã qua bao lâu, Kiều Xử Nữ lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ôm lấy eo của anh.

Bóng đêm ngoài cửa sổ ngày càng đậm hơn, hai người trong phòng lại không hề nói gì với nhau, chỉ im lặng ôm nhau như thế.

Bọn họ đều đã dốc hết sức lực của mình đi yêu đối phương, nhưng lại quên nói với đối phương một câu "wo ai ni"

-

Một đêm kia, Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ sóng yên biển lặng ở bên nhau, hai người ôm nhau rất lâu mới tách rời.















Chương 278: Đưa quà sinh nhật cho anh (18)

Buổi sáng khi Lục Thiên Yết...tỉnh lại, Kiều Xử Nữ còn đang ngủ, anh cũng không quấy rầy cô, yên lặng không tiếng động rửa mặt xong, mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty.

Lúc đứng trong phòng ngủ, anh liếc mắt nhìn Kiều Xử Nữ nằm trên giường vẫn còn đang ngủ say, suy nghĩ một chút, cất bước chậm rãi trở về, nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của cô, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô, giúp cô kéo chăn lại, rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Thiên Yết tìm chìa khóa xe, sờ tới cái hộp trong túi được mình cố ý bỏ vào lúc sáng, ngồi lên xe, anh dừng lại, còn lấy cái kẹp cà vạt trong hộp của Kiều Xử Nữ tặng, nhìn về phía kính chiếu hậu gắn lên, sau đó mới vô cùng thỏa mãn khởi động xe, rời đi.

Khi Kiều Xử Nữ thức dậy, đã đến gần mười một giờ trưa, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, cả người còn buồn ngủ, chẳng qua chỉ lặng lẽ chợp mắt một cái, liền lật người ôm chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ, vậy mà, chỉ mới nhắm mắt lại được nửa tiếng, mới đột nhiên nhớ tới kế hoạch hôm nay của mình, cả người lập tức ngồi dậy trên giường.

Đầu tiên là liếc mắt nhìn thời gian, sau đó vội vàng nhảy xuống giường, rửa mặt, xuống lầu.

Má Trần đã chuẩn bị xong cơm trưa, Kiều Xử Nữ qua loa lấp đầy bụng, rồi kéo má Trần lên lầu, giúp đỡ mình thổi bong bóng, trang trí cả phòng.

Kiều Xử Nữ cố ý chuyển giàn hoa trên ban công đi, nhờ mẹ Trần giúp một tay, bày nến lên.

Mặc dù chỉ là bảy chữ đơn giản "Lục Thiên Yết, sinh nhật vui vẻ", nhưng mà hai người sắp xếp, còn làm đi làm lại phải hai tiếng mới xong.

Trang trí phòng xong, Kiều Xử Nữ nhìn quanh một vòng, sau đó hết sức hài lòng để cho mẹ Trần ôm những dụng cụ làm bánh kem vào phòng bếp.

Từ nhỏ đến lớn Kiều Xử Nữ vốn chưa từng nấu một bữa cơm, về phần bánh kem, điều này cũng là lần đầu tiên trong đời cô làm, có hơi vụng về lúng túng, nhưng cũng may có mẹ Trần giúp một tay chỉ vẽ, Kiều Xử Nữ cũng cố gắng nướng được một cái bánh đơn giản.

Kiều Xử Nữ chờ bánh kem lạnh xong, lại vẽ hí hoáy bên ngoài, để cho má Trần cắt một ít trái cây, trang trí lên bánh kem, sau đó thấy giữa bánh vẫn còn trống, nên dùng bơ màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo phun ra bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" này.

Kiều Xử Nữ liếc mắt nhìn mình đã hoàn thành việc lớn, làm được bánh kem, không biết mùi vị ra sao, nhưng cũng đã cố hết sức, cho nên vô cùng hài lòng cất bánh trong tủ lạnh.

Má Trần vừa cười híp mắt vừa rửa sạch dụng cụ làm bánh, vừa nói: "Cô chủ thật đúng là có lòng, chuẩn bị sự bất ngờ cho cậu chủ như vậy, buổi tối trở về, nhất định cậu chủ sẽ rất vui mừng."

Gương mặt Kiều Xử Nữ nở nụ cười, mở tủ lạnh ra, lại thưởng thức bánh kem mình đã làm, sau đó mắt cô khẽ đảo quanh, quay đầu, nhìn má Trần nói: "Má Trần, bằng không hôm nay má nghỉ đi? Trưa mai hãy đến."

Má Trần như hiểu ra mở miệng nói: "Đúng đúng, sao tôi lại quên chuyện này, sinh nhật của cậu chủ, dĩ nhiên là thế giới riêng của hai người, tôi cũng không thể ở lại đây làm kỳ đà cản mũi, để tôi thu dọn xong sẽ đi ngay."

Kiều Xử Nữ có hơi xấu hổ cười: "Cảm ơn má Trần."

Má Trần khoát tay, nhanh nhẹn dọn dẹp xong, nói tạm biệt Kiều Xử Nữ rồi hớn hở về nhà.















Chương 279: Đưa quà sinh nhật cho anh(19)

Kiều Xử Nữ đợi má Trần đi rồi, mới ý thức được đã tới 5 giờ, thời gian đến tiệc sinh nhật của Hứa Thiên Bình, còn khoảng hai giờ, cô vội vã chạy lên lầu, tắm rửa trang điểm.

-

Bởi vì buổi tối phải tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Thiên Bình, cho nên trợ lý đã sắp xếp lịch của Lục Thiên Yết sau bốn giờ chiều tất cả đều trống rỗng, điều này khiến cho buổi sáng Lục Thiên Yết vừa đến công ty, liền hết sức bận rộn, ngay cả cơm trưa, đều ở trong phòng làm việc ăn đồ ăn mua ở ngoài cửa hàng ăn nhanh.

Mỗi thứ sáu, truyền thông Hoàn Ảnh đều có hội nghị thường kỳ, tuần nào cũng bắt đầu từ ba giờ chiều, nhưng hôm nay lại họp sớm hơn 1 giờ.

Đến 3 giờ thì họp xong, lúc Lục Thiên Yết từ trong phòng họp trở về phòng làm việc của chính mình, có đi qua phòng làm việc của Trình Nhân Mã.

Buổi tối Kiều Bạch Dương muốn tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Thiên Bình, cho nên cố ý đến truyền thông Hoàn Ảnh rủ Trình Nhân Mã cùng đi với mình.

Phòng làm việc của Trình Nhân Mã không có khóa, không biết Trình Nhân Mã đã đi đâu, chỉ có Kiều Bạch Dương ngồi một mình nghịch điện thoại di động, do nghe thấy tiếng bước chân, Kiều Bạch Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó Lục Thiên Yết xẹt qua trước mắt cô.

Lục Thiên Yết đi được hai bước, bước chân đột nhiên chậm lại, trợ lý cũng dừng bước theo, có chút khó hiểu nhìn Lục Thiên Yết: "Lục tổng?"

Ánh mắt Lục Thiên Yết hơi lóe lên, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Cậu về văn phòng trước chờ tôi, tôi có chút chuyện cần xử lý." Trợ lý thấp giọng đáp lại một câu "Vâng ạ." rồi rời đi.

Lục Thiên Yết đợi đến lúc bóng dáng của trợ lý biến mất hoàn toàn, mới xoay người, sau lại đi tới hai bước, đứng ở trước cửa phòng làm việc của Trình Nhân Mã.

Kiều Bạch Dương không có nghĩ tới Lục Thiên Yết sẽ quay lại, ngớ ra một chút, mới buông xuống di động trong tay, ngồi bất động, chỉ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Lục Thiên Yết, được khoảng năm giây, thì mở miệng: "Có việc gì?"

Lục Thiên Yết không đáp lại, một chút tiếng động cũng không có bước chân đi vào phòng làm việc của Trình Nhân Mã, lúc cách Kiều Bạch Dương khoảng chừng một thước, anh mới dừng bước, lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, không nhìn Kiều Bạch Dương đến một cái, trực tiếp ném chiếc bút ghi âm vào bên người Kiều Bạch Dương, sau đó xoay người, đi về phía cửa.

Kiều Bạch Dương nhìn thoáng qua cây bút ghi âm mà Lục Thiên Yết ném tới, mấp máy môi, cầm cây bút ghi âm rồi đứng lên, kêu một câu: "Lục Thiên Yết." Lục Thiên Yết dừng hẳn lại bước chân, nhưng không có xoay người lại.

Kiều Bạch Dương dẫm xuống giày cao gót bước đến trước mặt anh, cầm cây bút giơ lên trước mặt Lục Thiên Yết, mở miệng dứt khoát hỏi: "Nội dung trong cây bút ghi âm này, anh chắc đã nghe qua rồi?" Mặt mày Lục Thiên Yết lãnh đạm, không có ý định nói chuyện.

Kiều Bạch Dương nhìn vẻ mặt của Lục Thiên Yết, có thể đoán ra được anh đã nghe qua, nếu đã nghe qua, vậy lúc biết đến Kiều Xử Nữ và Hứa Thiên Bình là thật lòng yêu nhau...

Kiều Bạch Dương vừa nghĩ tới đây, lông mày hơi chau lại, tầm mắt dừng lại ở cái kẹp trên caravat của Lục Thiên Yết.

Đó là quà sinh nhật Kiều Xử Nữ mua cho Lục Thiên Yết! Lục Thiên Yết biết rõ người mà Kiều Xử Nữ yêu là Hứa Thiên Bình, nhưng không có tức giận? Thậm chí, vẫn nhận quà do Kiều Xử Nữ tặng, còn mang theo món quà kia ở trên người...

Lục Thiên Yết có ý gì? Biết rõ Kiều Xử Nữ và Hứa Thiên Bình là thật lòng yêu nhau, lại vẫn như cũ không chịu hết hy vọng? Vẻ mặt Kiều Bạch Dương trở nên nghiêm túc: "Anh đã nghe xong nội dung trong chiếc bút ghi âm kia, anh cũng nên biết, Kiều Kiều và Hứa Thiên Bình là thật lòng yêu nhau."















Chương 280: Đưa quà sinh nhật cho anh(20)

Vẻ mặt Lục Thiên Yết rất bình tĩnh, ngón tay hơi co lại, nắm thành quyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiều Bạch Dương, vẫn là dáng vẻ tiếc chữ như vàng.

"Lục Thiên Yết, tôi biết anh thích Kiều Kiều, tôi cũng biết rõ quan hệ hiện nay của anh và Kiều Kiều không bình thường, nhưng mà, Kiều Kiều là vợ của Hứa Thiên Bình, là nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Hứa gia, anh và em ấy là không thể!"

"Nếu anh thật tâm thích cô ấy, mời anh không cần cứ vướng mắc mãi không dứt như vậy, anh có biết hay không, cách làm của anh bây giờ, sớm hay muộn cũng sẽ hủy hoại em ấy!"

"Không đơn giản chỉ là hủy hoại Kiều Kiều, còn có thể khiến cho quan hệ của Hứa gia và Kiều gia đổ vỡ!"

"Tôi là chị gái của Kiều Kiều, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn Kiều Kiều bị anh đẩy vào hầm lửa!"

"Mà còn, Lục Thiên Yết, anh hẳn là đã biết, cách làm bây giờ của anh, không khác gì là tiểu tam cả đúng không?"

Những lời này của Kiều Bạch Dương, không biết đã kích thích đến chỗ nào của Lục Thiên Yết, đáy mắt anh xoẹt qua chút lạnh lùng, lại có sự sắc bén, nghiêng đầu, hung hăng nhìn lướt qua cô, sau đó trực tiếp vượt qua người Kiều Bạch Dương, thản nhiên đi ra ngoài.

Kiều Bạch Dương bị Lục Thiên Yết coi như không thấy, tức giận đến toàn thân phát run, cô không nhịn được bắt lấy cánh tay của Lục Thiên Yết: "Tôi thừa nhận tôi thực sự bị anh hấp dẫn, cho dù là hiện tại Kiều Kiều với anh vẫn chưa bị ai phát hiện ra, nhưng, đó cũng chưa hẳn là Kiều Kiều thích như vậy, có lẽ em ấy chỉ nhất thời mơ hồ hay kích thích thôi, anh đừng quên Kiều Kiều cùng lớn lên từ nhỏ với Hứa Thiên Bình, tình cảm giữa bọn họ vĩnh viễn sâu sắc hơn anh rất nhiều..."

"Nói đủ chưa?" Đột nhiên, Lục Thiên Yết lên tiếng ngắt lời Kiều Bạch Dương, tay gắt gao nắm chặt thành quả đấm, không hề quay đầu lại nhìn cô, chỉ im lặng hai giây, giọng nói vô cùng lạnh nhạt mở miệng: "Kiều Bạch Dương, cô không cần phải nói những lời nhảm nhí này với tôi, huống chi là..."

Lục Thiên Yết nói tới đây, hô hấp đều đã dừng lại, qua một lúc lâu, anh lại hít sâu một hơi, vẫn duy trì giọng nói vững vàng, tiếp tục nói: "Chuyện giữa tôi và Kiều Kiễu, cho tới bây giờ đều rõ ràng hơn cô."

Kiều Bạch Dương há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm điều gì, Lục Thiên Yết lại lên tiếng một lần nữa: "Nếu như cô nói, tôi sẽ hủy hoại cô ấy, đẩy cô ấy vào hầm lửa..."

Đáy mắt Lục Thiên Yết lóe lên một tầng châm chọc, như là cười nhạo dáng vẻ của Kiều Bạch Dương, giọng nói rất nhẹ, rơi vào trong tai cô lại vô cùng nặng nề: "Tôi trịnh trọng nói cho cô biết, chuyện đó là không thể, cho dù tôi tự tay hủy đi bản thân mình, tự đẩy tôi vào hầm lửa, tôi cũng sẽ không tổn thương đến cô ấy dù chỉ một chút! Cho nên, không cần người ngoài như cô nhọc công lo lắng!"

Giọng nói của Lục Thiên Yết âm trầm, anh nói xong mấy câu, hung hăng nuốt nước bọt một cái, trên mặt giống như lóe lên một chút thương cảm, âm thanh nhẹ như không thể nghe thấy nói thêm một câu: "Là bản thân tôi tình nguyện muốn thích cô ấy, cho tới bây giờ, tôi đều chưa từng hy vọng xa vời có một ngày cô ấy sẽ thích tôi."

Sau đó, Lục Thiên Yết mạnh mẽ rút lại cánh tay bị Kiều Bạch Dương nắm lấy, không hề quay đầu lại bước đi thật nhanh, nghênh ngang rời đi.

-

Đồ trang sức của Kiều Xử Nữ cực kỳ tinh xảo trang nhã, cô cố ý chọn những phụ kiện xinh đẹp nhất phối cùng với váy dài màu sắc, kết hợp cũng một đôi giày cao gót cùng màu.

Kiều Xử Nữ rất muốn cho Lục Thiên Yết một sự bất ngờ, cho nên không muốn để anh đi vào trong nhà, cô thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, đứng trước gương, kiểm tra một chút thấy không có vấn đề gì, tiện tay cầm túi xách, đi ra ngoài cổng Cẩm Tú Viên chờ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro