Chương 296 -> 300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 296: Nhìn cho rõ xem tôi là ai (6)

Đó là lúc Kiều Xử Nữ đi Hàng Châu, một buổi tối sau hai tháng ở chung một căn phòng với anh.

Chính một đêm kia, quan hệ vốn gần gũi của anh và cô, càng lúc càng xa, xa tới mức, gần như không còn cùng nhau xuất hiện.

Cho đến ngày nay, sự việc trôi qua đã hơn hai năm rồi, mỗi lần nằm mơ vào ban đêm, anh đều nhớ tới một đêm kia, rồi từ trong mơ đau lòng mà tỉnh lại.

Đêm đó là buổi lễ trao giải thưởng điện ảnh mỗi năm một lần, lúc đó anh dựa vào bộ điện ảnh đại giang nam bắt "hoài niệm khuôn mặt", đạt được giải thưởng nam hai suất sắc nhất, đó là khởi đầu cho sự nghiệp của anh đi đến đỉnh rực rỡ cao nhất, đêm đó cũng là sinh nhật mười hai tuổi của Kiều Xử Nữ.

Sinh nhật năm vừa rồi của Kiều Xử Nữ, cho dù có nhiều việc anh cũng đều sẽ tới Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật cô.

Nếu anh có thể lựa chọn, kỳ thật năm đó anh cũng nghĩ muốn tới Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật cô.

Nhưng mà anh phải tới Thượng Hải tham gia lễ trao giải thưởng, bởi vì sự kiện kia liên quan đến sự nghiệp diễn suất tương lai của anh, nếu anh lấy được cúp của nam hai xuất sắc nhất, thì từ nay về sau sự nghiệp của anh sẽ vô cùng thành công.

Cố gắng suốt bốn năm, anh là chỉ vì một ngày này, vì để cho bản thân trở nên có năng lực, có thể khiến cho cô có toàn bộ mọi thứ tốt nhất trên thế giới.

Cho nên sau khi cân nhắc, anh từ khách sạn đi Thượng Hải.

Chỉ là trước khi nên máy bay, anh sắp xếp trợ lý của mình đi Bắc Kinh, đặc biệt đưa hai món quà cho Kiều Xử Nữ, một món là bánh sinh nhật Thiên Nga Đen mà cô thích hàng năm, một món là một bó hoa tươi mà anh nhờ người mua từ nước Pháp về, trên bó hoa còn kèm theo một tấm thiệp, mặt trên có một câu do chính tay anh viết: "Thiên Yết của em, giữ gìn sức khỏe."

Đêm đó ban đầu anh quá vui mừng, bởi vì anh thật sự nhận được giải thưởng nam hai xuất sắc nhất, trước hàng vạn ánh mắt nhìn anh, cầm cái cúp thủy tinh kia, đối mặt với nhiệt nhiệt vỗ tay của truyền thông cùng với đồng nghiệp, trong khoảnh khắc đó anh rất kích động, cũng rất cảm động.

Buổi lễ trao giải kết thúc vào lúc tám giờ, còn bốn giờ nữa là tới sinh nhật của Kiều Xử Nữ, anh không có tham gia tiệc tối diễn ra sau đó, đêm đó ôm cúp, ngay cả lễ phục trên người cũng chưa đổi, trực tiếp lên máy bay, trở về Bắc Kinh.

Máy bay đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, đã là mười giờ rưỡi, bởi vì hắn về kịp, cho nên không có báo cho trợ lý nói mình tới Bắc Kinh, khi vừa xuống máy bay, anh vì muốn nắm bắt chặt thời gian, trực tiếp ngăn cản một chiếc taxi, đi tới nhà cũ của Kiều gia.

Lúc taxi từ sân bay ra đường cao tốc, đột nhiên mưa phùn nổi lên ở Bắc Kinh, anh ngồi ở ghế sau, nhìn những hạt mưa mờ ảo ở cửa kính xe, nghĩ tới mình với Kiều Xử Nữ lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở dưới mưa, trong lòng mạc danh kỳ diệu trở nên mềm mại, cùng một tia hồi hộp không nói lên lời.

Anh nghĩ tới bản thân có thể thổ lộ với Kiều Xử Nữ, tim của anh càng lúc đập càng nhanh, thậm chí bàn tay đang cầm cúp cũng đã đầy mồ hôi.

Lúc mười một giờ mười năm, xe tới trước cửa nhà cũ của Kiều Gia, anh trả tiền rồi xuống xe.

Sinh nhật của Kiều Xử Nữ đã kết thúc, biệt thự Kiều gia thật yên tĩnh, chỉ có cửa lớn là còn mở, bảo vệ cửa không biết đã đi đâu.

Anh đợi taxi rời khỏi, sau đó hít một hơi thật sâu, đi về phía cửa lớn của biệt thự, vừa đi, đáy lòng lại sắp xếp lại ngôn từ, chỉ là người còn chưa đi đến cửa Kiều gia, liền dừng lại bước chân, tầm mắt nhìn vào bên trong thùng rác.
















Chương 297: Nhìn cho rõ xem tôi là ai(7)

Người Kiều gia dọn dẹp vệ sinh, trong thùng rác chất đầy đủ loại hộp, vỏ chai rượu, hạt dưa và vỏ trái cây, bên cạnh những đồ đã bỏ đi đó, bén nhọn nhắm ngay vào trong tầm mắt của anh, một bó hoa tươi chưa từng mở ra và một chiếc bánh ngọt của Hắc Thiên Nga, đại khái là bị ném ra, nhìn bên trong hộp bánh ngọt, còn thấy chiếc bánh vì bị ném mà biến hình, những bông hoa kiều diễm mà buổi sáng anh mua, lại bị dẫm nát, thiệp vàng bị xé thành hai nửa, chật vật không chịu được.

Trong tích tắc đó, anh giống như bị điểm huyệt, đứng nguyên một chỗ, không thể động đậy được, đáy lòng vui sướng và mềm mại khi nghĩ đến những điều tốt đẹp, bị đánh tan thành mây khói, giống như bị người khác hung hăng tát một cái.

Anh đứng tại chỗ rất lâu, mới cất bước tiến lên, ngồi xổm xuống, nhặt bó hoa kia lên.

Bó hoa đó đối với Kiều Xử Nữ mà nói không đáng giá gì, nhưng hiện giờ nó đối với anh không chỉ có tiền bạc, mà còn là thù lao của vài tập tiếp theo.

Mưa bụi mù mịt, anh muốn đem những bông hoa này sửa lại thật đẹp, nhưng vô dụng, những bông hoa này bị dẫm lên quá ngoan độc, đã bị thối nát hết cả, ngón tay của anh khẽ đụng, cánh hoa liền rơi xuống đất, sau cùng trong tay anh, chỉ còn một bó hoa thân cành lụi trụi.

Đầu ngón tay của anh run rẩy, mới nhặt lên hai nửa tấm thiệp, hợp lại cùng một chỗ, anh viết một câu kia: "Lục Thiên Yết có em, mới mạnh khỏe", có thể lạc vào rèm mắt, bởi vì mưa cọ rửa, mực hơi bị nhuộm vàng.

Anh cũng không biết mình ngồi ở đó ngây ngốc bao lâu, đột nhiên phía sau có tiếng xe truyền đến, sau đó cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên: "Thật xấu hổ, đã quấy rầy."

Anh thu lại cảm xúc, thong thả đứng lên, trong tay vẫn cầm bó hoa trụi lủi kia, xoay người, nhìn thấy người đến là quản gia của Hứa gia.

Từ đầu đến cuối quản gia cũng không chờ anh nói chuyện, chỉ tay vào một thân ảnh ở xa: "Phiền cậu đi theo tôi, bà chủ muốn gặp cậu."

Anh tự nhiên biết được bà chủ trong miệng của quản gia, là Hàn Như Sơ, từ trước đến nay, bà ta đều ghét anh đến chết, thấy anh không có gì tốt, anh đứng tại chỗ, không hề động đậy.

Trái lại, quản gia cũng không gấp, lại nói tiếp một câu: "Bà chủ nói, có quan hệ đến chuyện của cô Kiều Xử Nữ."

"Cô Kiều Xử Nữ", bốn chữ này như là một sự uy hiếp, hung hăng đập vào người anh, anh buông rèm mắt xuống, đi lên xe.

Quản gia lái xe, dẫn anh đến một nơi gặp mặt kín đáo, đề phòng bị theo dõi.

Trong phòng không có ai, chỉ có một mình Hàn Như Sơ, bà ăn mặc rất hoa lệ, trước mặt là màn hình rộng lớn, anh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra những người trong đó, Hứa Thiên Bình, Kiều Xử Nữ, Kiều Bạch Dương, Triệu Kim Ngưu.

Quản gia chờ anh đi vào sau đó đóng cửa.

Trong phòng bây giờ có anh và Hàn Như Sơ, anh không nói chuyện hay chào hỏi gì với Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ cũng không ngại, tao nhã cười cười, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp quăng một câu: "Cậu thích Kiều Kiều."

Lời của bà là khẳng định, một chút nghi ngờ cũng không có.















Chương 298: Nhìn cho rõ xem tôi là ai (8)

Anh không lên tiếng.

Hàn Như Sơ cũng không hứng thú nghe anh nói, đưa mắt nhìn màn hình lớn trước mặt, rất ung dung tiếp tục mở miệng, nhưng mỗi một câu nói, đều sắc nhọn như dao.

"Chẳng qua tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, bởi vì tôi nghĩ, có thể cậu không biết, nhà họ Hứa và nhà họ Kiều đã sớm có hôn ước từ lâu."

"Nói như vậy, có thể cậu chưa rõ, tôi sẽ nói đơn giản chút, Thiên Bình và Kiều Kiều có hôn ước, nói cách khác, Kiều Kiều là hôn thê của Thiên Bình, tương lai sẽ gả cho Thiên Bình, hơn nữa tôi nghĩ có chuyện cậu cũng không rõ, đó là bây giờ Kiều Kiều và Thiên Bình yêu nhau."

"Vả lại, cậu là một đứa con riêng, làm sao có thể yêu Kiều Kiều?"

"Cậu đừng quên, Kiều Kiều là con gái nhà họ Kiều, dù cha mẹ của con bé qua đời, bây giờ chỉ là một cô nhi, cũng không thay đổi được chuyện nó là thiên kim danh môn, nó có tài sản và cổ phần Kiều thị, hoặc cả đời này cậu cũng không kiếm được!"

"Mà Thiên Bình chúng tôi lại khác, người nối nghiệp tương lai của nhà họ Hứa, với Kiều Kiều là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho."

Lúc Hàn Như Sơ nói đến đây, Lục Thiên Yết thấy màn hình lớn trước mặt, cảnh Kiều Xử Nữ và Hứa Thiên Bình đang hát một bài tình ca 《 Tình yêu tại thành phố Hiroshima 》, màn ảnh lớn không tiếng động, anh không nghe được tiếng bọn họ hát, nhưng anh lại thấy hai người bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, giống như lời Hàn Như Sơ nói, một cặp trai tài gái sắc được ông trời tác hợp.

"Tối nay tôi tìm cậu, nói cho cậu nhiều như vậy, là để cho cậu biết, không nên mơ mộng hão huyền với Kiều Kiều!"

"Tôi nghĩ mẹ cậu cũng nói với cậu, làm người phải biết ân nghĩa, cậu đừng quên, cậu còn sống được đến bây giờ, là con trai Thiên Bình của tôi hy sinh thân mình, cứu mạng của cậu nếu như không phải là con trai tôi, cậu đã sớm chết rồi!"

"Chẳng lẽ, cậu trả ơn cho ân nhân cứu mạng, chính là đoạt người nó yêu sao?"

Hàn Như Sơ nói một hơi xong, giống như không có việc gì, trực tiếp xoay người, đi về phía cửa phòng ra ngoài, lúc tới cửa, đột nhiên bà ta nhớ tới điều gì, dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt của anh, mang theo mười phần chán ghét và khinh bỉ: "Những năm nay Thiên Bình đối với cậu như thế nào, trong lòng cậu biết rõ ràng, hi vọng không như mẹ cậu đi làm người thứ ba, mà cậu cũng giống như mẹ cậu trở thành kẻ thứ ba!"

Lời Hàn Như Sơ vừa dứt, xoay người tránh ra, chỉ để lại tiếng giày cao gót lanh lảnh càng lúc càng xa.

Đêm đó anh từ buổi họp mặt ra ngoài, hoàn toàn không có ký ức, anh chỉ nhớ rõ lúc anh phục hồi tinh thần lại, cả người đã đứng dưới trận mưa to, giống như một kẻ ngốc, trong tay còn đang nắm bó hoa bị vứt đi và tấm thiệp bị xé làm hai, sau đó anh đã nhìn thấy Kiều Xử Nữ và Hứa Thiên Bình từ trong cuộc gặp mặt ra ngoài, dường như Kiều Xử Nữ uống rượu say, Hứa Thiên Bình cõng cô đi.

Anh đứng ở rất xa dưới mưa, nhìn bóng lưng của bọn họ, nghĩ lại, tại sao Kiều Xử Nữ lại thi vào lớp một, tại sao Kiều Xử Nữ vốn muốn đi Hàng Châu lại ở lại Bắc Kinh, thì ra là, cô cũng vì Hứa Thiên Bình.

Đêm đó anh đứng dưới mưa hồi lâu, đầu óc trống rỗng, ngày hôm sau phát sốt, khóa phòng nhốt mình trong phòng khách sạn, cứ mơ mơ hồ hồ suốt bảy ngày bảy đêm mới hoàn toàn tỉnh lại.















Chương 299: Nhìn cho rõ xem tôi là ai(9)

Đêm đó anh dầm mưa thật lâu, đầu óc trống rỗng, ngày hôm sau thì sốt cao, khóa mình một người trong phòng của khách sạn, ngây dại bảy ngày bảy đêm mới tỉnh táo lại.

Điện thoại của anh có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đa số là do truyền thông gọi tới, trong đó có một tin nhắn chúc mừng của Kiều Xử Nữ, chúc mừng anh đạt được giải thưởng điện ảnh nam hai suất sắc nhất.

Anh nhìn cái tin nhắn kia, anh nhắn tin trả lời theo bản năng, nhưng vừa đánh được hai chữ "Cảm ơn", thì chuyện tình đêm sinh nhật của cô, lại như nước thủy triều tràn vào tâm trí của anh, ngón tay anh dừng lại hồi lâu, cuối cùng đem những chữ mình đánh, từng chữ từng chữ xóa đi, sau đó để điện thoại di động xuống, đứng lên, đi đến cửa sổ của khách sạn, nhìn ánh mặt trời chiếu vào đô thị phồn hoa, đáy lòng tối đen.

Kỳ thật so sánh với những lời mà Hàn Như Sơ nói với anh, thì bị Kiều Xử Nữ vứt đi hoa tươi với bánh ngọt, càng làm cho anh đau lòng hơn.

Cho tới bây giờ, anh luôn nghĩ làm cho bản thân trở nên thật tốt, sau đó có thể yêu cô, nhưng lại không hề nghĩ tới, cô có yêu bản thân hay không.

Sau đó Kiều Xử Nữ đến Hàng Châu khoảng ba lần, cũng hẹn anh đi ăn cơm, lúc trước nhận được tin nhắn của cô thì mừng rỡ giống như từ trên trời giáng xuống, nhưng khi đó là sự dày vò đối với anh.

Tình yêu tuổi trẻ, chưa từng thổ lộ đã phải từ bỏ, anh tự nói với chính mình, như vậy coi như hết, không biết có phải do tình cảm tác động hay không, càng không thấy, càng nhớ nhung, thậm trí có một lần khi đang quay xong một bộ phim, lúc quay về khách sạn nghỉ ngơi, ở trên đường nhìn thấy một cô gái, mặc quần áo giống Kiều Xử Nữ, anh lại đứng tại chỗ ngây người, nhìn hồi lâu, tới tận khi trợ lý gọi chính mình vài tiếng, anh mới hoàn hồn, sau đó trong lòng trở nên buồn phiền vô cớ.

Hai tháng sau khi tốt nghiệp đại học, anh đi làm hoạt động ở Bắc Kinh, thế nhưng không hẹn mà gặp Hứa Thiên Bình.

Lúc nhàn rỗi, anh cùng với Hứa Thiên Bìnhđứng ở trên ban công hút thuốc, anh nhớ những lời Hàn Như Sơ nói với mình, nên thường lơ đãng lên tiếng hỏi: "Nghe nói, Kiều Gia và Hứa Gia chuẩn bị kết thành thông gia?"

Anh nhìn theo làn khói mà không khỏi run lên, hút mạnh một hơi thuốc so với Hứa Thiên Bình, sau một lúc, lại hỏi: "Đại Kiều hay tiểu Kiều?"

Với Hứa Thiên Bình mà nói, hôn nhân của anh là một cuộc giao dịch không có liên quan tới tình yêu, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho Hứa Gia, cưới ai đều không quan trọng...Khi đó, Hứa Thiên Bình biết chuyện đám hỏi giữa Kiều gia và Hứa gia, nhưng còn chưa biết ai là người sẽ kết hôn với mình, lúc đó Hứa Thiên Bình cũng không biết chuyện Lục Thiên Yết để ý đến Kiều Xử Nữ, nếu là biết, anh khẳng định sẽ không trả lời như vậy, anh chỉ nghĩ Lục Thiên Yết muốn hỏi trong hai người đó anh nghiêng về ai, cho nên đáp một câu: "Đương nhiên là Kiều Kiều rồi."

Một đáp án rất đơn giản, chỉ như vậy khiến anh yêu biến thành không thể yêu.

Thật ra khi nghe đáp án đó, vẻ mặt anh đều cứng ngắc, có thể là do không đủ ánh sáng nên Hứa Thiên Bình không có phát hiện ra điều gì bất thường, còn vỗ vỗ bả vai anh, giải thích đã trễ giờ làm, nói bạn bè rất lâu không gặp hẹn lúc khác cùng nhau tụ tập.

Anh không biết phải nói gì với Hứa Thiên Bình, chỉ cứng ngắc gật đầu.


















Chương 300: Nhìn cho rõ xem tôi là ai (10)

Ngày hôm sau, lúc nhận được điện thoại của Hứa Thiên Bình, anh lơ mơ trong chốc lát, mới tỉnh lại.

Anh biết mình có khả năng gặp lại Kiều Xử Nữ gặp lại lại không dám gặp, tâm tình mâu thuẫn như vậy lại thấy rối rắm thật lâu, cuối cùng lại giả thần giả quỷ như bình thường.

Hai tháng ngắn ngủi qua, kết thúc, anh lại cảm giác như đã qua mấy đời.

Thật ra một đêm kia, anh và cô đều không có nói chuyện gì với nhau, cô an vị ở bên cạnh Hứa Thiên Bình, anh sao có thể đối diện, anh uống rượu, uống đến say, người tựa vào sô pha, lúc tâm trạng đang hỗn loạn, lại lờ mờ cảm giác được cô xuất hiện bên cạnh mình.

Thật ra lúc anh uống say, thường xuất hiện ảo giác như vậy, nhưng lần đó lại vô cùng chân thực, bởi vì anh có thể nghe thấy được hương vị đặc trưng trên người cô.

Hương vị như vậy, khiến anh say rượu, lại càng muốn trầm luân, thâm chí anh còn nghe được cô nói chuyện với anh, dường như đang nói người trong lòng cô là ai, sau đó lại nói gì về anh, ngắn gọn nhưng cũng hỗn loạn, đợi đến lúc tỉnh rượu thì cô đã không còn ở đó.

Có lẽ chính là vào lúc đó, hai người càng lúc càng cách xa, ban đầu hai ba tháng mới gặp nhau, càng về sau thì là hơn nửa năm, một năm, rồi về sau nữa thì dường như cơ hội chạm mặt cũng không có...

Lại sau đó, Hứa Thiên Bình gặp tai nạn xe cộ, khiến anh và cô một lần nữa gặp lại, thật ra anh cũng đã nghĩ đến việc mình nên lấy tâm trạng như thế nào đối diện với cô, ngay đêm tân hôn cô đã trực tiếp mở miệng nói với anh, anh không được can thiệp vào cuộc sống của cô, cũng không được làm ảnh hưởng đến cô, càng không cho bất kỳ ai biết được quan hệ của bọn họ. Giới hạn rõ ràng như vậy, anh làm sao có thể chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể nói một câu "tốt nhất là cô nên nhớ kỹ lời mình nói".

Thật ra lúc ấy, anh đã muốn bắt đầu rất không đạo đức gì, anh biết rõ mình chỉ là vật thay thế, nhưng lại cố tình để cho cô đến ở tại biệt thự của mình, thậm chí còn mang tất cả giường trong các phòng còn lại ra ngoài, nhưng anh lại một mực từ đầu đến cuối không hề chạm vào cô.

Một thời gian ngắn đó, anh không ngừng lừa mình dối người, tự nói với mình là anh không thích cô,bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể làm bộ như không có chuyện gì, thi thoảng quay về biệt thự của mình một cách ngẫu nhiên, cùng cô gần gũi nằm trên một chiếc giường, đơn thuần tất cả chỉ là vì diễn trò mà thôi.

Anh vẫn nghĩ đến, anh và cô cứ như vậy đi, đợi khi Hứa Thiên Bình tỉnh lại, anh liền rút lui.

Nhưng rồi, một đêm đó, cô chủ động câu dẫn anh... Một đêm đó, anh tưởng mình lại mơ một giấc mộng xuân, phải biết rằng trước kia, mỗi lần cô ở gần anh, anh đều đã phản ứng mãnh liệt như thế nào, thậm chí còn có một lần, anh để cô lên giường.

Ngày hôm sau tỉnh lại, anh mới biết được, đây không phải là mộng, đây là thực.

Trong nháy mắt, ngực anh hiện qua vô vàn cảm xúc, ngay lập tức đi theo cô vào trong toilet, chất vấn cô.

Thật ra khi đó, anh biết đây là lần đầu tiên của cô, đáy lòng có một chút chờ mong, nhưng cuối cùng lại đổi lấy một câu của cô, cô muốn làm nữ chính của Khuynh thành thời gian.

Thật ra lúc anh bước vào giới giải trí, từ trong miệng Kiều Bạch Dương đã nghe được, cô vốn là muốn tham gia diễn xuất để vui đùa mà thôi.

Cô muốn làm nữ chính, có thể tìm Hứa gia và Kiều gia đầu tư, không đáng để dùng cái trân quý như vậy, đổi lấy một vai nữ chính, quả thực là không hợp lý.

Mặc kệ ban đầu rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà cô lên giường với anh, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, khẳng định không phải bởi vì yêu anh.













________

Tuần này có hẹn come back với mọi người nhỉ, đăng sơ sơ vài chương thông báo phát nhó 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro