Chương 331 -> 335

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 331: Ba tiếng "Thực xin lỗi" (11)

Lúc Lục Thiên Yết đổi giày, nhớ tới câu hỏi của má Trần, gương mặt bất động ôm Kiều Xử Nữ, giọng nói nhẹ nhàng: "Không có gì, cô chủ chỉ là đến kì kinh nguyệt thôi."

Dừng một chút, Lục Thiên Yết nhớ tới lời thầy thuốc nhắc nhở, còn nói: "Làm món gì nhiều dinh dưỡng bồi bổ cơ thể cho cô chủ nhé."

Vừa nghe đến kỳ kinh nguyệt, trong lòng má Trần lập tức nhẹ nhõm hẳn, không chút do dự gật đầu với lời căn dặn của Lục Thiên Yết.

Vỏ chăn trong phòng ngủ bị dính máu đã được má Trần đổi cái mới, Lục Thiên Yết đặt Kiều Xử Nữ lên giường, đắp chăn lên, không quên điều chỉnh cho nhiệt độ máy điều hòa ấm lên một chút, rồi mới ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, ra khỏi nhà, trợ lý của anh còn chờ ngoài cửa.

Lục Thiên Yết nhìn thoáng qua trợ lý, không nói gì, đi nhanh đến phía sau vườn hoa.

Trợ lý vội vàng đuổi theo.

Lúc khoảng cách đã xa, anh mới dừng bước, áp lực một đêm, anh phải lấy ra một điếu thuốc trong túi, châm lửa, hít hai hơi dài, sau đó mới nói với trợ lý: "Gần đây tôi không tới công ty, có chuyện gì có thể trì hoãn thì cứ trì hoãn, nếu có gì quan trọng thì gửi bưu kiện cho tôi, buổi tối tôi sẽ xử lý, cố gắng đừng gọi điện cho tôi."

Lục Thiên Yết nói tới đây lại dùng sức hút một hơi, giọng nói bình tĩnh: "Tôi ở nhà chăm sóc cô ấy một thời gian ngắn."

Trợ lý biết "cô ấy" trong lời nói của anh là Kiều Xử Nữ, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, Lục tổng."

Lục Thiên Yết sau khi suy nghĩ lại dặn một câu: "Còn năm ngày nữa là đến phần diễn của cô ấy trong "Khuynh thành thời gian", cậu cũng hoãn lại đi, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng ít nhất là bảy ngày."

Trợ lý nói: "Tôi sẽ báo với đạo diễn."

Lục Thiên Yết không nói gì nữa.

Một lúc sau trợ lý nói: "Lục tổng, còn chuyện gì nữa không?"

Ánh mắt của Lục Thiên Yết đang nhìn vào một đóa Sắc Vi Hoa ở cách đó không xa, nhìn hồi lâu mới quay đầu trả lời: "Chuyện cô ấy sinh non... cậu đừng để cô ấy biết..."

"Nhưng mà, chắc chắn cô Kiều đã cảm thấy được điều gì đó, làm sao bây giờ?"

"Tôi nói với má Trần là cô ấy tới kỳ kinh nguyệt, bên bệnh viện cũng đã dặn chừng, bọn họ sẽ không tiết lộ tin tức, mặt khác xem tối qua có bị người nào theo dõi chụp ảnh hay không, nếu có thì chặn lại, tôi cũng hỏi bác sĩ rồi, sau khi phẫu thuật ngoại trừ cơ thể yếu đi, thì chỉ có bụng to hơn, không khác kỳ kinh nguyệt lắm."

Lục Thiên Yết lại hút một hơi, giọng nói mang theo vài phần thương cảm: "Mặc kệ như thế nào, cứ làm như tối nói là được, tôi không nghĩ được biện pháp nào, cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói với cô ấy là đứa nhỏ đã mất, lúc đó sẽ như thế nào, huống hồ..."

Lục Thiên Yết nói tới đây, cảm thấy cổ họng nghẹn đi, giống như bị cái gì đó bịt lại, khó chịu, đau đớn, anh dừng một lúc lâu rồi mới nói tiếp, giọng nói hơi run run: "Việc này vốn là lỗi của tôi, tôi có thể nhận lấy hình phạt, nhưng không nghĩ đến cô ấy gặp phải khổ sở thế này."

Nếu không có anh thì cũng không có bi kịch tối qua.

Nếu tối qua cô bị chìm vào trạng thái hôn mê, cái gì cũng không biết, như vậy cứ tiếp tục không biết đi.

Mất con đau đớn, thống khổ.

Đau đớn như vậy, một mình anh hứng chịu là tốt rồi.















Chương 332: Ba tiếng "Thực xin lỗi" (12)

Trợ lý nhìn Lục Thiên Yết im lặng không nói chuyện, chỉ hút thuốc, rõ ràng giờ khắc này trên mặt anh chính là lạnh lùng cùng thanh cao, nhưng cố tình lại làm người ta thấy được một nỗi si tình cố chấp.

Trợ lý cũng không biết nói gì, trong lòng anh nghĩ, trên thế giới này, có rất nhiều người làm chuyện sai trái, đều mơ tưởng cố hết sức che giấu, nhưng hầu hết đều xuất phát từ việc sợ bị người khác chán ghét, tâm lí không dám đối mặt, nhưng với việc giấu giếm của Lục tổng, chỉ là vì quá đau lòng.

Hai người im lặng lúc lâu, trợ lý mới thu hồi dòng suy nghĩ miên man của mình, anh phá tan im lặng: "Lục tổng, nếu không có chuyện gì dặn dò nữa, tôi quay về công ty trước."

Lục Thiên Yết gật đầu, "ừ" một tiếng, trợ lý hơi khom người, xoay người đi khỏi.

-

Khi Kiều Xử Nữ tỉnh lại đã ba giờ chiều.

Sau giấc ngủ dài đến mười tám tiếng, lúc cô mở mắt, đầu óc hơi mơ hồ, trí nhớ không liên tục.

Cô nằm trên giường mờ mịt một lúc lâu mới biết mình đang ở phòng ngủ của Cẩm Tú Viên, sau đó nhớ lại một chút, tối hôm qua rõ ràng cô đang xem tivi, sau đó không biết tại sao lại ngủ.

Kiều Xử Nữ chóng mặt, nhìn đồng hồ trên vách tường, đã ba giờ chiều, tại sao cô lại ngủ lâu như vậy?

Trong lòng cô kinh ngạc, theo bản năng muốn xuống giường, mới phát hiện toàn thân yếu ớt không có chút sức lực.

Kiều Xử Nữ nhíu mày, cảm thấy cơ thể là lạ ở chỗ nào đó, dùng nhiều sức lực mới có thể xốc chăn lên, xuống giường.

Trong phòng ngủ không một bóng người, ngoài cửa sổ đang đóng kín là ánh nắng tươi sáng đến chói mắt.

Kiều Xử Nữ giẫm lên chiếc thảm lông xù trên sàn nhà, đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, ánh sáng chiếu tới, giẫm phải sàn nhà lạnh của hành lang, cô nói vọng xuống dưới lầu: "Má Trần?"

Có lẽ bởi vì ngủ lâu quá, khi mở miệng giọng nói hơi khàn khàn, rõ ràng dùng sức, nhưng giọng lại rất thấp, vì thế cô hắng giọng một cái, tăng âm lượng, hô lên: "Má Trần."

Ai ngờ má Trần còn chưa xuất hiện, cửa phòng sách đã được mở ra.

Kiều Xử Nữ xoay đầu lại, nhìn thấy Lục Thiên Yết đi ra từ phòng sách, hơi kinh ngạc khi thấy anh ở nhà, cô lặng đi một chút, Lục Thiên Yết hơi nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt cô, bất ngờ ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: "Cô gọi má Trần làm gì?"

Kiều Xử Nữ bị Lục Thiên Yết ôm lấy nên có chút kinh ngạc, cô trừng mắt trả lời: "Tôi khát nước."

Lục Thiên Yết quay đầu, hô lên: "Má Trần."

Giọng nói của anh to hơn của cô rất nhiều, má Trần lập tức từ phòng ngủ dưới tầng một chạy lên: "Cậu chủ Lục, cậu có gì dặn dò?"

Má Trần vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn, thấy Kiều Xử Nữ được Lục Thiên Yết ôm trong ngực, vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên nói: "Cô chủ, cô tỉnh rồi?"

"Pha ly nước, đem lên đây." Lục Thiên Yết thản nhiên ném một câu, ôm Kiều Xử Nữ quay về phòng ngủ, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, sau đó mở miệng nói: "Mấy nay cơ thể cô không tốt, nên nằm nghỉ ngơi nhiều hơn."

Kiều Xử Nữ nghe lời nói của anh, bây giờ mới phát hiện bụng mình hơi trướng lên, trong người mặc áo lót, còn có cả băng vệ sinh.

Cô vậy mà có kinh nguyệt lúc đang ngủ ư?















Chương 333: Ba tiếng "thực xin lỗi" (13)

Cô vậy mà có kinh nguyệt lúc đang ngủ sao?

Băng vệ sinh kia là ai giúp cô thay?

Trong đầu Kiều Xử Nữ thoáng qua nghi ngờ, má Trần bưng một ly nước lên: "Cô chủ, rốt cuộc cô tỉnh rồi, tối hôm qua ngủ thật sâu, đến cả có kinh nguyệt mà cũng không phản ứng, cuối cùng chính là cậu chủ Lục phát hiện ra."

Lục Thiên Yết phát hiện? Vậy cũng có thể nói, tối qua anh quay về Cẩm Tú Viên?

Má Trần nói xong, tiếp tục lảm nhảm: "Lúc đầu cậu chủ cũng không biết cô tới kỳ, nhìn thấy cô chảy máu, nghĩ đến xảy ra chuyện gì, liền ôm cô vội vàng chạy tới bệnh viện, lúc ấy tôi thật sự rất sợ."

Tối qua vậy mà xảy ra việc náo loạn như thế sao? Nhưng Kiều Xử Nữ không có ý cười, bởi vì trong đầu cô đang nghĩ đến mặt khác của sự việc, có phải băng vệ sinh của cô là do Lục Thiên Yết giúp cô mang vào?

Gương mặt Kiều Xử Nữ lập tức nóng lên, nhịn không được liếc Lục Thiên Yết một cái.

Biểu hiện trên mặt anh cũng bình tĩnh như thường, rất tự nhiên đón lấy ly nước trong tay má Trần, như muốn cảm nhận được độ ấm nên một lát mới đi tới bên giường.

Anh đến gần, mặt cô càng nóng hơn, nhịn không được cúi đầu xuống.

Má Trần đứng ở ben cạnh nói: "Cô chủ, cũng may là cô tới kỳ kinh nguyệt, lúc ấy tôi còn tưởng cô sinh non đó..."

Nghe thấy vậy, đáy mắt Lục Thiên Yết hiện lên một chút kích động, nhưng nhanh chóng quay về trạng thái bình tĩnh, không nhanh không chậm ngắt ngang lời má Trần: "Cô chủ vừa tỉnh, chắc chắn là đói bụng, không phải nói bà hâm đồ ăn sao? Bưng lên đưa cô chủ ăn."

Được Lục Thiên Yết nhắc nhở, má Trần lập tức nhớ tới việc chính, nói: "Tôi đi ngay đây."

Sau đó xoay người, chạy xuống lầu.

Kiều Xử Nữ đang nghĩ đến việc Lục Thiên Yết giúp cô thay băng vệ sinh, căn bản không để ý đến câu nói của má Trần, huống hồ chiều hôm qua cũng thấy bụng mình hơi trướng lên, nghĩ đến có kinh nguyệt nên không nghĩ nhiều nữa.

Lục Thiên Yết thấy gương mặt Kiều Xử Nữ thật tốt, lúc này mới yên tâm, đưa ly nước tới trước mặt cô: "Không phải muốn uống nước à?"

Kiều Xử Nữ nghe giọng nói dịu dàng của anh, mặt đỏ như máu, vội ngẩng đầu, liếc nhìn anh, sau đó nhận lấy ly nước, không suy nghĩ nữa mà lo uống nước.

Lúc cô uống được một nửa thì má Trần bưng đồ ăn lên.

Bà đặt khay thức ăn ở trên đầu giường, có canh, hai món trộn, đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Kiều Xử Nữ thì Lục Thiên Yết đứng một bên lại thản nhiên lên tiếng: "Tôi ngồi đây."

Theo lời nói ra, anh liền ngồi xuống bên giường, còn đặt hai chiếc gối dựa vào sau lưng Kiều Xử Nữ.

Má Trần giật mình một cái, lập tức đưa chén canh cho anh.

Lục Thiên Yết lấy thìa múc canh, đưa lên miệng thổi thổi, rồi đưa tới bên miệng cô.

Kiều Xử Nữ vừa mừng vừa lo, đôi mày xinh đẹp hơi cau lại, chần chừ một lúc, xác định mình không nằm mơ mới mở miệng, uống canh.

Lục Thiên Yết chờ cô uống xong canh liền giúp cô ăn cơm.

Má Trần làm món cá hấp, Lục Thiên Yết mỗi lần gắp đều cẩn thận lấy xương ra.

Ánh mắt thật sự chăm chú, giống như đang xử lý việc gì quan trọng lắm.

Gương mặt xinh đẹp của Kiều Xử Nữ không nhịn được có chút ngẩn ngơ, cảm thấy giờ phút này, mình đang nằm mơ.
















Chương 334: Ba tiếng "Thực xin lỗi." (14)

Kiều Xử Nữ cứ như vậy si mê đần độn nhìn Lục Thiên Yết, mãi đến khi mình ăn no, mới lắc lắc đầu nhìn anh.

Lục Thiên Yết không miễn cưỡng, để bát đũa xuống, đưa một ánh mắt cho má Trần, má Trần biết điều liền lập tức bưng mâm cơm ra khỏi phòng ngủ.

Lục Thiên Yết rút chiếc gối sau lưng cô ra, đặt thân thể của cô xuống, còn không quên đắp chăn cho cô.

Kiều Xử Nữ ngủ ngon một thời gian dài, thân thể suy yếu lại có chút bối rối, nằm mãi cũng thấy nhàm chán, muốn đứng dậy, đi lấy di động của chính mình, kết quả cô vừa mới xốc chăn lên, âm thanh của anh đã truyền đến: "Cô muốn làm gì?"

Kiều Xử Nữ sửng sốt một phen, ngẩng đầu, vô tội nhìn Lục Thiên Yết nói: "Lấy điện thoại."

Lục Thiên Yết không nói gì, chỉ đi đến trước bàn trà, cầm di động của cô lên, đưa cho cô.

Kiều Xử Nữ ngượng ngùng nằm lại giường, lấy di động ra, xem mấy trang web, nhưng căn bản không vào, ánh mắt thường hướng đến bóng dáng Lục Thiên Yết ngồi trên ghế sofa.

Anh và cô quen nhau lâu như vậy, cho dù là lúc hai người hòa nhã với nhau trước kia, trước mặt cô, anh cũng vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng hôm nay anh lại dịu dàng chăm sóc cô, thậm chỉ có chút sủng nịnh và dung túng, khiến cô không biết phải làm sao.

Còn có lúc trong dạ dày của cô rất khó chịu, anh mua thuốc cho cô... Quay phim bị NG liên tục, cô muốn ra ngoài hít thở không khí, anh đưa áo khoác của mình cho cô... giống như gần đây, anh vẫn rất tốt với cô, chỉ là hôm nay đặc biệt tốt mà thôi...

Kiều Xử Nữ bắt đầu có chút dao động, cô rất muốn không so đo chuyện xảy ra hôm sinh nhật anh nữa, giống như trước đây ấm áp hòa thuận ở chung với anh, nhưng cô lại sợ không biết khi nào anh lại trở nên lãnh khốc vô tình.

Tâm tình cô vô cùng phức tạp.

Đến sau cùng, Kiều Xử Nữ bởi vì mệt mỏi suy yếu mà dần đi vào giấc ngủ.

-

Kiều Xử Nữ ngủ cực kỳ ngon, hơn bảy giờ tối mới tỉnh lại.

Buổi chiều ăn cơm hơi trễ, không hề đói, cô nằm ru rú trên giường, nhìn một bộ phim điện ảnh, đến hơn chín giờ tối, mới ăn cơm tối.

Lúc mười một giờ, Lục Thiên Yết nhờ má Trần pha một cốc sữa nóng cho cô.

Má Trần lên tiếng, đi về phòng bếp, lúc mở tủ lạnh ra lấy sữa, nghĩ đến tổ yến mấy ngày trước mà Kiều Xử Nữ mang về, vì thế quay đầu hỏi Lục Thiên Yết đang chuẩn bị lên lầu một câu: "Cậu chủ, trong nhà có tổ yến, có muốn hâm nóng lại cho cô chủ ăn khuya không?"

Lục Thiên Yết không dừng lại bước chân: "Cho cô chủ ăn đi."

"Cậu chủ, cậu không ăn sao? Tổ yến là do cô chủ mang về nhà."

"Cô chủ mua?" Lục Thiên Yết cảm thấy hứng thú, dừng bước, nghiêng đầu, từ trên bậc cầu thang nhìn xuống, hỏi má Trần.

"Hình như không phải là cô chủ mua?" Tình huống cụ thể, má Trần cũng không rõ ràng, cho nên có chút do dự: "Là hôm cô chủ từ đoàn làm phim trở về, có xách theo, hơn nữa còn là đồ đã tách ra."

Xách từ đoàn làm phim về?

Đột nhiên, Lục Thiên Yết nghĩ đến vài ngày trước cô đến bệnh viện thăm Hứa Thiên Bình, buổi tối, Hứa gia có gửi lái xe đưa cô về đoàn làm phim, lúc ấy còn xách hộ cô mấy hộp này nọ, lúc đó anh đang ở trong xe, cách xa, lại là buổi tối, ánh sáng không tốt, cho nên căn bản không thấy rõ hộp đó là gì.

Chẳng lẽ là tổ yến?

Trán anh nhăn lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ...















Chương 335: Ba tiếng "Thực xin lỗi" (15)

Trán anh nhăn lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ...

Anh tinh tường nhớ rõ buổi sáng hôm đó, Kiều Xử Nữ vẫn nôn ra rất lợi hại, lúc ấy anh chỉ đơn giản nghĩ là trong bụng cô không thoải mái, thậm chí còn đang chuẩn bị bức ép đưa cô đi bệnh viện, kết quả lại vừa mới lên xe, thì nhận được điện thoại của Hàn Như Sơ, nói Hứa Thiên Bình đã có phản ứng.

Hình như ngay sau ngày hôm đó, Kiều Xử Nữ dần dần không ói ra nữa, anh còn tưởng rằng dạ dày của cô đã hết bệnh rồi, cũng bỏ xuống lo lắng...

Nhưng hiện tại xem ra, cho tới bây giờ Kiều Xử Nữ vẫn không phải có bệnh về dạ dày, những triệu chứng nôn mửa đó là nôn nghén, sau khi thai nhi chết từ trong bụng, những phản xạ tự nhiên đó cũng dừng lại.

"Cậu chủ?" Má Trần nhìn Lục Thiên Yết đứng trên cầu thang, lặng yên không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chiếc đèn trên trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Lục Thiên Yết hoàn hồn, cảm xúc trên mặt không hề có thay đổi gì quá lớn, ngữ khí mở miệng, cũng vẫn như cũ, nhạt nhẽo không có cảm xúc gì: "Thôi, chỉ cho cô chủ uống sữa thôi, một giờ trước cô ấy vừa ăn cơm tối, chắc cũng không ăn thêm được nữa."

"Vâng, cậu chủ."

Lục Thiên Yết gật đầu, không nói gì nữa.

Má Trần lại đi vào phòng bếp.

Tầm mắt của anh buông xuống chỗ vừa nãy má Trần đặt lọ tổ yến.

Má Trần hâm nóng sữa, bưng từ phòng bếp ra, thấy Lục Thiên Yết vẫn đứng ở bậc cầu thang, ánh đèn thủy tinh mờ nhạt rắc lên người anh, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của anh càng thêm bức người.

Má Trần sửng sốt một phen: "Cậu chủ? Sao cậu vẫn còn đứng ở đây?"

"Ừhm." Lục Thiên Yết nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua ly sữa trong tay má Trần, vươn tay: "Đưa tôi đi."

Má Trần vội vàng đưa tới.

Lục Thiên Yết xoay người, lên lầu, trở lại phòng ngủ, Kiều Xử Nữ đang nằm trên giường xem ti vi, nghe được tiếng đẩy cửa, chỉ nhìn lướt qua người anh, sau đó tầm mắt lại đặt vào chiếc ti vi.

Lục Thiên Yết đi đến bên giường, đem sữa đưa tới: "Má Trần vừa mới hâm nóng lại."

Kiều Xử Nữ liếc mắt nhìn Lục Thiên Yết một cái, lần này dừng lại nhìn anh một lúc lâu, như là quẫn bách gì đó, sau cùng vẫn vươn tay nhận lấy, hai tay ôm ly sữa, uống một ngụm, tiếp tục chăm chú xem ti vi.

Lục Thiên Yết không tránh ra, mà ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn cô một lúc, anh luôn luôn ít nói, chợt đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Ngủ không ngon à?"

"Không có..." Kiều Xử Nữ nghi ngờ không biết tại sao đột nhiên Lục Thiên Yết lại hỏi vấn đề này, lắc lắc đầu nhìn anh, lại quay đầu, giật giật môi, vẫn là mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Lục Thiên Yết nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lui về phía sau hai bước, dựa vào bàn trang điểm, được một lúc, còn nói: "Nghe má Trần nói, lúc cô đi từ đoàn làm phim về, có xách theo một hộp tổ yến?"

Kiều Xử Nữ nuốt một ngụm sữa, gật đầu.

"Thích ăn tổ yến? Trong tủ lạnh còn mấy lọ, ngày mai, để má Trần đi mua thêm." Giọng Lục Thiên Yết vẫn là tĩnh, một mực sóng nước chẳng lay động.

Hành động này của Lục Thiên Yết, ngược lại giống như đang tìm đề tài cùng cô nói chuyện phiếm... Rõ ràng là cô thấy tủi thân, cũng đã nghĩ không muốn để ý đến anh, nhưng mỗi lần đối mặt với anh, cô lại phát hiện mình không đành lòng, hay đúng hơn là không nỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro