Chương 401 -> 405

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 401: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (11)

Sáng sớm hôm sau rời giường, Kiều Xử Nữ đã thấy thời tiết bên ngoài vô cùng u ám, sương khói dày đặc mờ ảo, cả thành phố như được bao phủ trong một tầng lụa mỏng, Triệu Kim Ngưu đã thu dọn các thứ linh tinh xong hết, nhân viên công tác của đoàn làm phim đàng hỗ trợ mọi người mang hành lý lên xe, trước khi rời đi, Kiều Xử Nữ cố ý đến studio, cùng đạo diễn còn đang làm việc ở đó, Trình Nhân Mã, Tống Ma Kết, cáo biệt từng người.

Mặc kệ lúc đầu bọn họ dùng cách nào để tiến vào đoàn làm phim, cũng không quản mọi người đã từng mâu thuẫn với ai, lúc này là lúc chia tay, những thâm thù hận oán có to lớn thế nào, bây giờ lại trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới, mọi người sau ba tháng cả ngày cả đêm ở cùng nhau, bây giờ lại ôm nhau tạm biệt.

Kiều Xử Nữ cảm thấy chính mình cũng không phải khác biệt, thế nhưng lúc từng người một rời đi, hốc mắt vẫn phiếm hồng.

Kiều Xử Nữ không quay về Cẩm Tú Viên mà trực tiếp để Triệu Kim Ngưu chở đến trước cửa bệnh viện, để cho Triệu Kim Ngưu mang hành lý về nhà trước, nói là sau một thời gian sẽ qua lấy.

Đợi xe của Triệu Kim Ngưu rời đi, Kiều Xử Nữ đi vào bệnh viện, Hứa Vạn Lý không tới, Hàn Như Sơ và quản gia đang thu dọn đồ đạc, còn Hứa Thiên Bình đang được kiểm tra lại.

Kiều Xử Nữ đi lên phía trước, giúp Hàn Như Sơ chỉnh lại quần áo của Hứa Thiên Bình cho gọn gàng, nhín thoáng qua trong phòng bệnh cũng không còn thứ gì, liền để cho quản gia mang đồ đạc lên xe, đợi khoảng 10 phút, bác sĩ đi ra, dặn dò Hứa Thiên Bình chú ý giữ gìn thân thể và nhất định phải đến kiểm tra đều đặn, sau đó nhận quà của Hàn Như Sơ, mọi người lên xe.

Xe chạy một đường đến Hứa gia, lúc này Hứa Thiên Bình tuy có thể tự đi, nhưng vì hôn mê đã lâu, cả người bị mất sức, cho nên vừa về đến nhà, Hàn Như Sơ liền kêu người giúp việc đỡ anh lên phòng ngủ, nằm nghỉ ngơi trên giường.

Hàn Như Sơ trước khi đi đón Hứa Thiên Bình, đã dặn dò đầu bếp nấu cháo nghiền kỹ một chút, đợi anh ổn định, quản gia liền bảo người giúp việc đưa cháo lên, sau đó cao hứng mà nịnh nọt nói: "Cậu chủ, sáng sớm cậu đã phải vội vàng xuất viện, mãi đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì, sáng nay phu nhân đã dặn đầu bếp nấu cháo cho cậu, uống một chút đi."

Hàn Như Sơ ngồi bên giường của Hứa Thiên Bình, dịu dàng yêu thương nhìn anh nói: "Con trai, mẹ đút cho con nhé."

Nói xong, Hàn Như Sơ liền đưa tay về phía quản gia, quản gia liền đưa bát cháo qua, nhưng Hàn Như Sơ còn chưa kịp nhận lấy, Kiều Xử Nữ lại nhanh tay hơn một chút, mở miệng nói: "Vẫn nên để cháu đút cho anh Thiên Bình."

Hàn Như Sơ dừng lại, cũng không tranh cãi với cô, nhàn nhã ung dung đứng lên, để chỗ ngồi lại cho Kiều Xử Nữ, nói với quản gia: "Để Kiều Kiều đút đi."

Qua gia lập tức cung kính đưa bát sứ đến trước mặt Kiều Xử Nữ, Kiều Xử Nữ một tay nhận lấy bát, ngồi bên cạnh Hứa Thiên Bình, cầm thìa múc một muỗng cháo, thổi cho bớt nóng, rồi đưa tới bên miệng Hứa Thiên Bình.

Hứa Thiên Bình vừa mở miệng nuốt cháo, nhìn thấy trước giường mình một vòng người vây quanh, liền cau mày lại, phất phất tay: "Mẹ, mọi người đi ra ngoài hết đi, một loạt người vây quanh như vậy, con không thở được."

Kiều Xử Nữ lại múc một miếng cháo, thổi thổi, cười nói: "Bác Hứa, mọi người đi đi, cháu chăm sóc anh Thiên Bình là được rồi."
















Chương 402: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (12)

Hàn Như Sơ nghĩ hai người bọn họ xa cách lâu ngày gặp lại có chuyện muốn nói, lập tức nở một nụ cười, quản gia hiểu rõ mang theo người giúp việc cùng đi ra.

Trước khi Hàn Như Sơ ra ngoài, lúc đóng cửa, bà nhìn Kiều Xử Nữ và Hứa Thiên Bình, suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra, len lén chụp mấy tấm hình, sau đó ra ngoài.

-

Lục Thiên Yết đã sớm tới Hoàn Ảnh truyền thông, buổi sáng đi họp, sự chú ý của anh tương đối không tập trung, thỉnh thoảng lại thất thần, cuối cùng lúc diễn ra hội nghị, cũng có người phát hiện anh không ổn.

Thật vất vả đến lúc hội nghị kết thúc, trở lại phòng làm việc, đối mặt một xấp văn kiện dầy, ngồi trước bàn làm việc, lại không đọc được chữ nào, trong đầu toàn bộ đều là chuyện hôm nay Kiều Xử Nữ đi đón Hứa Thiên Bình xuất viện.

Mười một giờ trưa, trợ lý vào phòng làm việc, cầm một văn kiện khẩn cấp cần anh ký tên, Lục Thiên Yết không ổn định lật xem, điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn lại vang lên, Lục Thiên Yết không để ý đến, tiếp tục xem văn kiện, kết quả điện thoại di động lại liên tục vang lên mấy tiếng, Lục Thiên Yết không nhịn được nghiêng đầu, liếc mắt nhìn màn hình, sau đó một con số xa lạ gửi mấy tấm hình.

Anh nhìn chằm chằm màn hình một hồi, rồi dời tầm mắt, trên mặt bình tĩnh không có bất kỳ biểu cảm gì, cầm bút, ký lên văn kiện.

Lúc Lục Thiên Yết đang chuẩn bị đưa văn kiện cho trợ lý, điện thoại di động lại vang lên, là số điện thoại xa lạ vừa gửi tin nhắn gọi tới, đáy lòng của anh mơ hồ đã đoán được là ai, chần chờ một phút, đặt văn kiện lại trên bàn, cầm điện thoại di động, nhận nghe.

Quả nhiên giống như anh suy đoán, bên trong truyền tới tiếng Hàn Như Sơ lạnh nhạt khinh thường trước sau như một: "Vừa rồi tôi gửi cho cậu mấy tấm hình, cậu đã thấy được chưa, bây giờ Thiên Bình xuất viện, cậu và Kiều Kiều cũng nên kết thúc."

Lục Thiên Yết cầm điện thoại di động lên, cố gắng ra sức chậm rãi, cánh môi giật giật, không lên tiếng.

Bên đầu dây kia Hàn Như Sơ, bị sự im lặng của anh khiến không rõ tình huống, lần nữa khí thế lạnh nhạt mở miệng: "Thế nào? Không bỏ được? Nhưng cậu không được quên, trong ba người, cậu là người dư thừa, nếu như không phải là Thiên Bình gặp tai nạn ngoài ý muốn, làm gì cậu có tư cách đến gần Kiều Kiều? Cuộc giao dịch này, cậu cũng có không ít lợi, bây giờ cũng nên từ bỏ đi!"

Bất chợt vẻ mặt Lục Thiên Yết trở nên có chút u ám, trong miệng, mang theo một tia tàn độc: "Bà nói tôi thế nào cũng được, nhưng tôi cảnh cáo bà, không nên làm nhục Kiều Kiều, cho tới bây giờ cô ấy không phải là món hàng giao dịch!"

"Không phải là món hàng giao dịch, ban đầu lúc cậu nghe diễn vợ chồng với cô ta, liền vô điều kiện chấp nhận đóng giả Thiên Bình?" Hàn Như Sơ cười khẽ một tiếng: "Cậu chẳng qua chỉ là một nghiệt chủng, còn muốn tranh giành phụ nữ với con gái tôi? Tôi cho cậu biết, dù cậu có muốn Kiều Xử Nữ, cũng phải chờ con trai tôi không cần nó nữa, cậu chỉ xứng đáng nhặt đồ vứt bỏ của con tôi!"

"Tôi lặp lại lần cuối, bà có thể sỉ nhục tôi, không được sỉ nhục cô ấy!" Cả người Lục Thiên Yếtđứng lên: "Bà không cần cho rằng tôi giành Kiều Kiều với Hứa Thiên Bình, là bởi vì tôi không xứng, đó là bởi vì tôi tôn trọng bọn họ, không muốn gây phiền toái cho bọn họ."

Lục Thiên Yết nói xong, dứt khoát cúp điện thoại, hung hăng quăng điện thoại đi.















Chương 403: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (13)

"Ba" một tiếng vang từ phía đạo diễn phát ra, trong gian phòng một trận vô cùng yên tĩnh, trợ lý đứng ở một bên, một tiếng cũng không dám nói.

Ngực Lục Thiên Yết phập phồng lợi hại, anh vòng hai bước qua bàn làm việc, kéo ra ngăn kéo, lấy ra một hộp thuốc lá, vừa rút ra một điếu chuẩn bị hút, thì đột nhiên dừng lại ném hộp thuốc lá vào thùng rác, đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía trợ lý, nhìn ra ngời cửa sổ không hề nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, lệ khí trên người của Lục Thiên Yết bớt đi rất nhiều, anh mới quay đầu lại, mở miệng nói với trợ lý: "Thời gian ngắn trước tôi có cho anh điều tra về cổ đông ở hữu cổ phần công ty Hứa thị, hiện tại tra đến đâu rồi?"

Trợ lý trả lời: "Điều tra đã rõ ràng không sai biệt lắm."

Lục Thiên Yết gật đầu một cái, không nói gì.

Trơ lý hỏi lại: "Lục tổng, ngài thật sự suy nghĩ kỹ, quyết định làm như thế thật sao?"

Lục Thiên Yết không nói gì như cũ, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Thật lâu sau, Lục Thiên Yết mới mở miệng "Uh" một tiếng, âm thanh rất nhẹ, không có.....trộn lẫn một chút cảm xúc nào: "Cứ làm theo như ban đầu tôi đã nói với anh."

Trợ lý không có ý tứ cố tiếp tục khuyên ngăn Lục Thiên Yết: "Vâng, tôi sẽ chuẩn bị tốt hết toàn bộ."

Lục Thiên Yết không có nói gì, trợ lý cầm văn kiện ở trên bàn, yên lặng không một tiếng động đi ra ngoài, nhưng là đi được hai bước, lại ngừng lại, đáy lòng có điểm không yên hỏi: "Lục tổng, anh thật sự sẽ cùng Kiều tiểu thư tách ra sao?"

Lục Thiên Yết bảo trì trầm mặc, lệ khí rơi rụng ở sau lưng nổi lên một tầng đau thương.

Trợ lý giơ tay lên, cọ cọ cái mũi của mình: "Tôi cảm thấy gần đây Kiều tiểu thư và Lục tổng rất tốt, cho dù trước đây Kiều tiểu thư từng thích Hứa tiên sinh, nhưng hiện tại nói không chừng người cô ấy thích là ngài, bình thường ta thấy, Kiều tiểu thư rất quan tâm đến anh Lục tổng. Cho nên tôi cảm thấy, thật Lục tổng, anh có thể thử hỏi xem Kiều tiểu thư nghĩ như thế nào, bây giờ cô ấy có muốn ở cùng một chỗ với Hứa tiên sinh hay không? Đến lúc đó anh mới cùng Kiều tiểu thư tách ra, giờ mà tách ra chẳng phải không công bỏ qua sao?"

Trợ lý nói nhiều như vậy, nhìn Lục Thiên Yết thủy chung không có nửa điểm phản ứng, anh đưa tay lên nhu nhu cái mũi: "Việc kia, Lục tổng quên đi, ngài coi như tôi chưa nói gì, nếu không còn việc gì trong lời nói, tôi đi ra ngoài trước."

Lục Thiên Yết không hề động đậy, anh nghe thấy tiếng bước chân rời đi của trợ lý truyền đến, cùng âm thanh đóng cửa văn phòng, anh nhìn chân trời màu xanh bên ngoài cửa sổ, một mảnh bình thản, nhưng trong đầu, lại mang những lời trợ lý vừa nói, ngẫm lại một lần.

-

Kiều Xử Nữ đặt cái bát ở một bên trên bàn, cầm lấy khăn ướt, giúp Hứa Thiên Bình lau khóe môi, sau đó, nâng lên mí mắt, nhìn Hứa Thiên Bình, hỏi: "Rốt cuộc vì sao anh xảy ra tai nạn xe cộ, lúc đó cũng không có uống rượu, vì sao đụng nghiêm trong như vậy?"

Đáy mắt Hứa Thiên Bình xẹt qua một tia tức giận, sau đó cười nhẹ một chút, nói qua loa: "Lúc ấy không phản ứng kịp, xảy ra ngoài ý muốn, nhưng mà bây giờ không phải không có chuyện gì sao?"

"May mà không có việc gì." Kiều Xử Nữ nhỏ giọng oán thầm một câu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cô trầm mặc một hồi, rồi mới mở miệng: "Anh Thiên Bình, anh có phải đã sớm biết em và anh có hôn ước?"

Hứa Thiên Bình ừ một tiếng, không có nói chuyện.

Trong phòng ngủ im lặng một hồi lâu, Kiều Xử Nữ nói: "Thực xin lỗi, anh Thiên Bình, em không thể gả cho anh."
















Chương 404: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (14)

Hứa Thiên Bình biết là Kiều Xử Nữ còn chưa nói hết, cả người lười biếng dựa về phía sau, tìm cho bản thân một tư thế thoải mái, không hề có tức giận hay kinh ngạc, chỉ nhìn cô, bình tĩnh chờ đợi lời nói kế tiếp của cô.

Kiều Xử Nữ giật giật môi: "Sau khi anh xảy ra tai nạn, em mới biết được có hôn ước giữa Kiều gia và Hứa gia, bởi vì tai nạn của anh đột ngột quá, tất cả mọi người đếu nói Hứa gia không có người nối nghiệp, hội đồng quản trị của Hứa thị có biến cố lớn, sau cũng không còn cách nào, đành để cho Lục Thiên Yết đóng giả anh, làm đám cưới với Kiều gia, đợi đến khi Hứa gia ổn định lại."

"Người của Kiều gia, trừ em ra, thì cũng không ai biết anh đang hôn mê bất tỉnh, bác Hứa đến tìm em..."

Ngay lúc đó, cô vì nghe được tên của Lục Thiên Yết trong miệng Hàn Như Sơ, mới đồng ý đề nghị kia, cô thích Lục Thiên Yết, đó là một bí mật của riêng cô, ngay cả lúc trước khi cô đọc thư tình cho Hứa Thiên Bình nghe, cũng không nói cho anh ấy biết người mình thích là ai.

Kiều Xử Nữ tạm dừng một lúc, tiếp tục nói: "Em và anh là bạn bè nhiều năm như vậy, không thể thấy chết mà không cứu, cho nên em liền đồng ý, hiện giờ..."

"Hiện giờ, anh đã tỉnh lại, chuyện em đáp ứng cũng đã hoàn thành, cho nên em muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, đúng không?" Hứa Thiên Bình giúp Kiều Xử Nữ nói câu kế tiếp.

Kiều Xử Nữ rũ rèm mắt xuống, chần chừ một lát, vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

"Được, việc này anh biết rõ, một mình anh xử lý là được." Hứa Thiên Bình sảng khoái trả lời, không hề có do dự hay chần chừ gì, cũng khiến Kiều Xử Nữ ngạc nhiên ngẩng đầu: "Anh Thiên Bình, một mình anh xử lý thế nào?"

"Việc này, em không cần biết, nói chung không thể để em ra mặt nói ly hôn được, Kiều Kiều, em đừng quên, ba mẹ em mất sớm, mấy năm nay đều là Kiều gia nuôi dưỡng em, em có hôn ước với anh, cũng đại diện cho Kiều gia, bây giờ em đột nhiên náo loạn đòi ly hôn, về sau làm sao đối mặt với hai bác được?" Hứa Thiên Bình tường tận phân tích lại tình hình cho Kiều Xử Nữ nghe, sau đó liền mở miệng cam đoan với cô: "Kiều Kiều, hiện giờ cái gì em cũng đừng nghĩ đến, anh nói được thì làm được, em chỉ cần kiên nhẫn là thấy kết quả rồi."

Thẳng thắn mà nói, lúc Kiều Xử Nữ mở miệng chủ động đề xuất hủy bỏ hôn ước với Hứa Thiên Bình, thật sự không nghĩ đến Kiều gia, Thiên Bình nói như vật, cô mới đột nhiên nhớ ra nếu mình làm thế thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hai bác, trong lòng cô dâng lên một tia cảm động, từ nhỏ đến lớn, đã nhiều năm như vậy, Hứa Thiên Bình vẫn luôn đối tốt với cô, cô gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng: "Anh Thiên Bình, cảm ơn anh."

"Kiều Kiều, em học người ta khách khí cái gì." Hứa Thiên Bình cười cười, vươn tay ra dịu dàng vuốt tóc Kiều Xử Nữ, sau đó còn nói: "Thế nhưng Kiều Kiều, có lẽ phải đợi một thời gian nữa anh mới có thể giải quyết chuyện này, hiện giờ, em nhìn anh xem, cửa Hứa gia còn không đi qua nổi."

-

Kiều Xử Nữ trở lại Cẩm Tú Viên, đã là chín giờ tối, cô ăn cơm chiều ở Hứa gia, cho nên chào má Trần một tiếng xong liền lên lầu.

Lục Thiên Yết vẫn chưa quay lại, một ngày này cô cũng không làm gì, nhưng lại cảm thấy có chút mệt mỏi, tắm rửa một cái, liền ngã luôn xuống giường, cũng không ngủ, chỉ nằm im, sắp đến 12 giờ khuya, cô nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe của anh.
















Chương 405: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (15)

Trong biệt thự rất yên tĩnh, mặc dù hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, cô vẫn mơ hồ nghe cuộc nói chuyện của Lục Thiên Yết và má Trần, cả tiếng bước chân của Lục Thiên Yết, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Kiều Xử Nữ như cũ duy trì nhắm mắt ngủ say, tiếng bước chân Lục Thiên Yết rất nhẹ, dường như đứng ở mép giường nhìn cô rất lâu, mới rời đi, ngay sau đó trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Khoảng tầm nửa tiếng, Lục Thiên Yết từ trong phòng tắm ra ngoài, rón rén leo lên giường, nằm ở bên cạnh cô, mùi hương xà phòng xen lẫn mùi quen thuộc trên người anh, chui vào trong mũi cô, khiến mũi bỗng dưng đau nhói, có chất lỏng ấm áp xông lên đáy mắt, hốc mắt có chút ê ẩm, một lát sau, có giọt lệ trong suốt nơi khóe mi, sau đó chậm rãi rơi xuống gối.

Lục Thiên Yết thấy Kiều Xử Nữ ngủ, cũng không quấy rầy cô, hai người yên tĩnh nằm như vậy, Kiều Xử Nữ bất chợt xoay người, đánh thức Lục Thiên Yết muốn ngủ, anh mở mắt, nhìn Kiều Xử Nữ, ý thức không rõ gọi một tiếng "Kiều Kiều" .

Kiều Xử Nữ không nói gì, mở to hai mắt, trong phòng ngủ lờ mờ, bình tĩnh nhìn anh.

Lục Thiên Yết dần dần trở nên có chút tỉnh táo, chống tay lên: "Sao vậy?"

Lời của Lục Thiên Yết còn chưa nói xong, lại giống như điểm huyệt Kiều Xử Nữ, bất chợt liền nhào tới trên người của anh, đè lên người anh, cứng rắn áp xuống giường, Lục Thiên Yết bị hành động khó hiểu của Kiều Xử Nữ như vậy không giải thích, yêu, quan tâm, để ý, nhăn trán, nhưng cũng không nói ra lời nào, môi của anh, liền bị cô hung hăng chặn lại.

Cô hôn rất vụng về, giống như đêm đầu tiên của cô và anh, bọn họ cũng uống rượu say, cô mượn rượu, giống như bây giờ, đè anh ở phía dưới, lung tung gặm cắn môi của anh, tay cởi quần áo của anh, bởi vì sức lực yếu ớt, thế nào cũng không cởi được áo ngủ của anh, chẳng qua chỉ cởi được hai nút áo, sau đó tay nhỏ bé từ trước ngực luồn vào, sờ soạng bên trong.

Lục Thiên Yết còn đang không hiểu, trong nháy mắt đã bị hành động Kiều Xử Nữ làm xáo trộn, anh bị cấm dục hơn một tháng, đối mặt với sự chủ động của cô, không thể chịu được, cả người anh lúng túng chừng 5 phút, sau đó liền ôm hông của cô, lật người, đè cô ở phía dưới, hung hăng ngăn chặn môi của cô, trên tay không ngừng cởi đi quần áo của hai người.

Cả đời này anh chỉ chạm qua mình cô, số lần cũng không nhiều, ở phương diện này cũng không có kinh nghiệm gì, thuần túy theo bản năng của mình mà làm.

Cả đời cô cũng chỉ có mình anh, kinh nghiệm tuyệt không phong phú, thậm chí còn mang theo vài phần căng thẳng và bảo thủ, mỗi một lần đều giống như đầu gỗ, không có nửa điểm tình thú chỉ mặc anh trêu chọc.

Nhưng mà, dù là như vậy, không có quá nhiều động tác, bọn họ vẫn như cũ có thể đạt tới tột cùng, vẫn như cũ có thể xúc động lẫn nhau trong chỗ sâu nhất của cơ thể.

Đêm khuya vắng người, trong phòng ngủ tiếng thở dốc không ngừng tràn ra, mặc dù hai người không có trao đổi bất kỳ lời nào, thủy chung im lặng, thân thể lại dễ dàng thể hiện thay lời nói.

Hồi lâu trôi qua, Lục Thiên Yết có vẻ mãnh liệt, cuối cùng lúc kết thúc, hai người cảm giác như đã bị cạn sạch tất cả sức lực trong cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro