Chương 446 -> 450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 446: Tại sao anh không cần con của chúng ta? (6)

"Lục ảnh đế --" Từ lúc Kiều Xử Nữ té xuống vách đá cả người Triệu Kim Ngưu còn chưa kịp định thần, ngay sau đó lại nhìn thấy Lục ảnh đế nhảy xuống, bản năng liền thốt ra từ mà bản thân vẫn thường hay xưng hô.

"Lục tổng!" Trợ lý theo sát phía sau Lục Thiên Yết, hô một tiếng tên của Lục Thiên Yết, liền chạy vội tới vách đá, trợ lý nhìn từ trên cao xuống chỉ nhìn thoáng qua, liền đã sợ tới mức bụm mặt quay đầu.

-

Lúc Kiều Xử Nữ bay lên không trung bụng dưới liền đau quặn lại, lúc này ý thức được bản thân gặp nguy hiểm, sau đó cả người liền ngã xuống sông nước sông lạnh như băng, bởi vì không có phòng bị, bị uống vài ngụm, tay chân không ngừng ngọ nguậy, cả người liền ngóc đầu ra khỏi mặt nước sông, mở miệng, nhìn về phía trên bờ hô một tiếng "Cứu mạng", sau đó nước sông liền tràn ngập qua đầu của cô, chôn vùi cô cùng âm thanh kêu cứu vào bên trong sông.

Đợi đến lúc Kiều Xử Nữ từ trong nước sông lại thò đầu ra, nhìn thấy bản thân đã bị lưu nước trôi cách vách đá khoảng mấy chục thước, cô muốn bơi trở lại, nhưng mà lực cản của dòng nước quá lớn, mặc cho cô sử dụng bao nhiêu khí lực của toàn thân, chẳng những không có đi được nửa phần, ngược lại còn bị dòng nước đẩy đi xa thêm mấy chục thước.

Con sông quay cuồng không ngừng mà vỗ vào đầu cô, bên trong tai của cô đều là nước, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính lực của cô, mở to mắt, thấy cũng chỉ là nước trắng xóa căn bản không thể hiện lên được dốc đứng thạch bích.

Khí lực toàn thân Kiều Xử Nữ rất nhanh liền tiêu hao hết, thậm chí cô còn cảm giác được hai chân của mình ngâm trong nước đến run lên, một cỗ tuyệt vọng, tràn đầy trong lòng cô.

Lúc trước Kiều Xử Nữ xem tivi, không phải không có thấy qua trường hợp cẩu huyết tương tự, lúc ấy đáy lòng cô còn suy nghĩ, chỉ trong TV mới có cảnh như vậy, lại không nghĩ rằng, một ngày kia, chuyện này lại phát sinh ở trên người cô.

Nhưng mà, cô không phải nữ nhân vật chính trong TV, cô không có quang hoàn của nhân vật chính, cũng không có nam chính phấn đấu quên mình tới cứu cô, hiện tại tay chân của cô đã hoàn toàn vô lực, cơ thể đã bắt đầu trầm xuống, cô cảm giác được, hơi thở của tử vong đang bao phủ lấy bản thân......

Cô sẽ không thật sự, cứ như vậy chết ở đây mà ngay cả tên con sông bản thân chết cũng không biết......

Mọi người đều có bản năng muốn sống , Kiều Xử Nữ cũng không ngoại lệ, cô còn không muốn chết, cô liều mạng muốn khiến cho bản thân nổi nên, nhưng mà tứ chi đã hoàn toàn nhũn ra căn bản không sử dụng được khí lực.

Tuyệt vọng và khủng hoảng xen lẫn nhau, tràn ngập ở trong cơ thể Kiều Xử Nữ, loại cảm giác này có thể nhìn thấy tử vong sắp tới, nhưng lại không thể thoát khỏi khủng hoảng, khiến cho nước mắt của cô cứ thế rơi xuống, mang theo bất lực cùng ủy khuất không nói lên lời.

Là vô cùng ủy khuất a, 10 tuổi cô không còn cha mẹ đã không nói, đã thế không lâu trước đây cô còn mất đi con của mình với người mà cô yêu thương nhất, kết quả, ông trời không có nửa điểm thương xót cô, ngược lại còn muốn cướp đi mạng sống của cô......

Càng nghĩ, Kiều Xử Nữ càng tủi thân, cuối cùng rơi lệ thành sông.

Kỳ thật lúc Lục Thiên Yết nghe thấy Triệu Kim Ngưu hô lên một câu "Kiều Kiều ngã xuống " kia, đầu óc của anh cũng đã trống rỗng, trái tim giống như bị cái gì đó hung hăng bóp chặt, không còn cảm giác gì.

Thậm chí ở dưới nước sông lạnh như băng, trong khoảnh khắc đó, anh trố mắt khoẳng một phút đồng hồ, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, bản thân phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.

Nhưng mà vừa nghĩ tới, con sông mờ mịt như vậy, Kiều Xử Nữ ở nơi nào, anh cũng không biết, Lục Thiên Yết càng thêm lo lắng như lửa đốt.
















Chương 447: Tại sao anh không cần con của chúng ta (7)

Mọi người trong đoàn làm phim đều đã dồn lại một chỗ, ở bên cạnh bờ đá, sắc mặt hết sức khó coi.

Tốc độ chảy của nước sông rất xiết, có nhiều chỗ dòng xoáy chảy mạnh, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn, Kiều Xử Nữ bị nước sông cuốn đi đã không thấy đâu, qua tầm năm phút đồng hồ, mới thấy Lục Thiên Yết nổi lên khỏi mặt nước, tất cả mọi người đều hô tên anh, tiếng nước chảy bên dưới lại quá lớn, Lục Thiên Yết không hề nghe thấy, chỉ nhìn chung quanh một lúc lâu, cả người bơi theo hướng mà Kiều Xử Nữ vừa bị cuốn đi.

Lúc này, bỗng nhiên trợ lý của anh mới phản ứng kịp, đối mặt với đám người ngây ngốc đứng trên bờ, lớn tiếng hỏi: "Các người đứng ở chỗ này làm gì, mau đi gọi người đến giúp, nhanh lên!"

"Đúng, đúng, mau gọi cứu hộ!" Bị trợ lý kêu lên như vậy, tất cả mọi người mới tỉnh táo trở lại, ba chân bốn cẳng cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện.

Chờ đến lúc có người gọi điện thoại, trợ lý như là nhớ ra điều gì, mới nói với đạo diễn: "Nhớ rõ đừng truyền ra ngoài sự cố ngày hôm nay, nhất là Lục tổng, nếu sống chết của anh ấy còn chưa biết thế nào, cổ phiếu của Hoàn Ảnh sẽ rớt giá."

Đạo diễn vội vàng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Có muốn thông báo cho người nhà của Tiểu Kiều không?"

Trợ lý hơi do dự, anh nghĩ một chút, rồi nói: "Tạm thời không cần, Lục tổng bơi rất giỏi, theo dòng nước, có lẽ sẽ đuổi kịp cô Kiều, hiện tại chúng ta nên đi xuống hạ lưu, tiếp ứng cho bọn họ, ngâm trong nước lâu như vậy, khó tránh khỏi có nhiều nguy hiểm."

Lục Thiên Yết vội vàng nhìn xung quanh dòng sông, mới phát giác bản thân mình trong một thời gian ngắn như vậy, mà đã đi được một khoảng cách rất xa, điều này chứng tỏ tốc độ chảy của nước sông rất nhanh, khẳng định là Kiều Xử Nữ đã bị cuốn đi rồi...Anh lại không hề do dự bơi theo dòng nước.

Xuôi theo dòng nước, bởi vì nước chảy nhanh, anh lại dùng ít sức, Lục Thiên Yết có chút ý trên mặt nước, không biết rốt cuộc mình đã bơi xa thế nào, không biết qua bao lâu, đáy lòng ngày càng nôn nóng, trong đầu cũng càng ngày càng xuất hiện nhiều suy nghĩ rất tệ, cuối cùng nhìn thấy ở phía trước có một bóng màu hồng.

Lúc Kiều Xử Nữ ngã xuống, cũng đang mặc đồ hóa trang.

Đáy lòng Lục Thiên Yết liền dâng lên chút hy vọng, tốc độ của anh nhanh hơn, càng ngày càng gần, càng ngày càng khẩn trường, sợ rằng bản thân mình sẽ phải thất vọng.

Mãi cho đến khi bơi đến còn cách khoảng chục thước, anh mới hoàn toàn thấy rõ đó là Kiều Xử Nữ, cả người đều trở nên kích động, mạnh mẽ bơi đến, kéo quần áo của cô, sau đó mới nhìn thấy khuôn mặt của cô đã trở nên trắng bệch.

Lục Thiên Yết vội vàng vươn tay ra, ôm cô vào trong lòng, lo lắng khẩn trương hô một câu: "Kiều Kiều..."

Người con gái nhìn anh, cánh môi giật giật, giống như là muốn nói chuyện, sau cùng lại không thể làm được gì, liền dựa vào bờ vai của anh, mất hết sức lực mà ngất đi.

Sắc trời lúc này đã dần tối, Lục Thiên Yết nhìn chung quanh.















Chương 448: Tại sao anh không cần con của chúng ta? (8)

Lúc này sắc trời đã dần tối, Lục Thiên Yết thấy chung quanh sườn dốc, so với lúc quay phim đã thấp đi rất nhiều, nói cách khác, nhờ xuôi dòng, độ chênh lệch giữa nước và sườn dốc sẽ càng ngày càng nhỏ, đến lúc đó có thể lên bờ.

Lục Thiên Yết cúi đầu, liếc mắt nhìn Kiều Xử Nữ hôn mê trong ngực, tiếp tục xuôi dòng xuống.

Cuối cùng chảy xuôi xuống hồi lâu, Lục Thiên Yết cũng không biết, nhờ ánh trăng, anh thấy như anh suy đoán vậy, hai bên sườn dốc càng ngày càng thấp, đến cuối cùng, mặt đất có độ cao không tới nửa mét, tốc độ cũng chậm rất nhiều, Lục Thiên Yết kéo Kiều Xử Nữ, nhích tới gần bên bờ, trước đẩy Kiều Xử Nữ lên bờ, sau đó mới bò lên.

Lục Thiên Yết đè ép bụng Kiều Xử Nữ, để cô nôn nước ra ngoài, thấy cũng không bao nhiêu, trong lòng buông lỏng một chút, vươn tay sờ sờ trán cô, không có nóng, hơi thở cũng bình thường, cả người mới hoàn toàn yên tâm, tốt lắm, chẳng qua là ngất đi.

Lục Thiên Yết nhìn chung quanh, không thấy rõ rừng cây, không có dấu hiệu người ở, Lục Thiên Yết sờ sờ, lấy ra một cái di động, một hộp thuốc lá, còn có một cái bật lửa.

Điện thoại di động bị ngấm nước lâu như vậy, đã không thể nào mở lên được, cái bật lửa cũng còn dùng được.

Lục Thiên Yết liếc mắt nhìn y phục ướt đẫm trên người Kiều Xử Nữ, mặc như vậy, nhất định sẽ bị cảm, không biết lúc nào nhân viên cứu viện mới có thể tìm được bọn họ, nếu như ngã bệnh, tất nhiên sẽ rất phiền toái, nhưng cũng không thể đốt lửa ở chỗ này, rừng rậm khô ráo, không cẩn thận nhất định sẽ gây hỏa hoạn, đến lúc đó anh và Kiều Xử Nữ nhất định sẽ táng thân trong biển lửa.

Lục Thiên Yết suy nghĩ, cuối cùng cúi người xuống, cõng Kiều Xử Nữ còn đang ngủ say, sau đó đi vào trong rừng, xem có thể tìm một chỗ tránh gió không.

Chẳng qua là Lục Thiên Yết nhờ vào trực giác, tùy tiện tìm một phương hướng đi.

Cũng may ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng cả một mảnh trong trẻo lạnh lùng, để Lục Thiên Yết dù không mang đèn pin cũng có thể thấy rõ ràng đường đi.

Trong rừng rậm, khắp nơi đều là lá rụng dưới đất, đạp lên, phát ra tiếng sột soạt.

Lúc Kiều Xử Nữ mở mắt, người hơi cảm thấy lờ mờ, có chút không phản ứng kịp, rốt cuộc mình đang trong tình trạng nào.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn cây cối hai bên cao vút, nhăn trán lại, sau đó mới từ từ nhớ lại, lúc mình quay phim, bị ngã từ sườn dốc xuống nước, sau đó có cảm giác kinh khủng như cái chết đang gần kề, lần nữa quét sạch cô, cả người không nhịn được sợ run lên.

Lục Thiên Yết cảm giác được cô gái tỉnh lại trên lưng, quay đầu lại, nhìn gương mặt Kiều Xử Nữ, nhẹ nhàng mở miệng gọi một tiếng: "Kiều Kiều?"

Kiều Xử Nữ nghe tiếng của Lục Thiên Yết, trán lại càng nhăn chặt hơn.

Sao Lục Thiên Yết lại ở cùng với cô? Không phải cô đang nằm mơ chứ?

Lục Thiên Yết chờ giây lát, không nghe được Kiều Xử Nữ trả lời, mở miệng lần nữa: "Kiều Kiều, em tỉnh chưa?"

Kiều Xử Nữ nghe thấy lời của Lục Thiên Yết, từ từ hồi phục tinh thần, nghĩ đến lúc mình bị ngấm nước lâu quá, sắp nhịn không được, có người ôm lấy mình, lúc ấy ý thức của cô, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng hốt, còn tưởng rằng là ảo giác của mình...

Kiều Xử Nữ nghĩ tới đây, mới ý thức, mình đang được Lục Thiên Yết cõng ở trên lưng, nhưng cô vẫn cảm thấy khó tin, ngơ ngác mở miệng, hỏi một câu: "Lục Thiên Yết, là anh sao?"
















Chương 449: Tại sao anh không cần con của chúng ta? (9)

"Uh, là tôi." Âm thanh của Lục Thiên Yết, nhẹ nhàng truyền đến, dừng lại một lát, anh lại mở miệng hỏi:"Kiều Kiều, bây giờ em còn ổn không?"

Qua câu hỏi vừa rồi của Lục Thiên Yết, Kiều Xử Nữ mới cảm giác được chân trái của mình đau lợi hại, cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói một câu:"Tôi còn tốt."

Sau đó Kiều Xử Nữ ngẩng đầu, nhìn cành cây trên đỉnh đầu, hỏi:"Đây là nơi nào?"

"Không biết." Lục Thiên Yết ăn ngay nói thật.

"Oh." Kiều Xử Nữ lên tiếng, không nói nữa.

Lục Thiên Yết cũng không hé răng, chỉ chăm chú nhìn đường ở phía trước, cõng Kiều Xử Nữ, thật cẩn thận bước chân.

Đầu óc Kiều Xử Nữ vẫn ở trạng thái ngây ngô, không có hoàn toàn hiểu rõ được tình huống hiện tại, cô ghé vào trên vai Lục Thiên Yết, ngơ ngác trợn tròn mắt, suy nghĩ một đoạn thời gian thật dài, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, bây giờ Lục Thiên Yết xuất hiện ở nơi này, kia chẳng phải là đại biểu cho, lúc cô từ trên sườn dốc ngã xuống, ngay sau đó anh cũng nhảy xuống theo sao?

Kiều Xử Nữ bị ý nghĩ của bản thân, dọa trái tim mạnh đình trệ, vẻ mặt trở nên ngẩn ngơ.

Sườn dốc cao ba thước, không tính cao, nhưng mà dòng sông chảy siết phía dưới lúc nào cũng có khả năng mất mạng, anh chẳng lẽ không sợ sau khi mình nhảy xuống, có thể không đi lên được sao? Còn nữa, anh vì sao muốn nhảy xuống a? Nếu không phải anh nhảy xuống, bây giờ cô có phải đã chết hay không?

Những vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu Kiều Xử Nữ, đánh sâu vào người có chút đờ đẫn, ngay cả khi Lục Thiên Yết phát hiện phía trước có một cái sơn động, nói với cô, cô cũng không có phản ứng gì.

Lục Thiên Yết cõng Kiều Xử Nữ vào sơn động, hẳn là đã có người đến qua nơi này, trên mặt đất có trải một ít rơm rạ, một bên còn có tro tàn màu đen của củi đã đốt.

Lục Thiên Yết đặt Kiều Xử Nữ ở trên rơm khô, đi ra bên ngoài sơn động, tùy tiện tìm một ít lá khô rụng và cành cây khô, trở về đặt ở trên mặt tro tàn, lấy ra cái bật lửa, châm lửa, sau đó liền cởi quần áo trên người mình, cầm một cái cành cây dựng đứng lên, đặt ở bên cạnh sấy quần áo.

Lục Thiên Yết sợ Kiều Xử Nữ bị cảm mạo, cố ý bảo cô ngồi gần một chút, lúc Kiều Xử Nữ đứng lên, bởi vì chân trái đau, người lảo đảo một chút, Lục Thiên Yết nhanh tay đỡ nàng:"Em bị thương?"

"Không có việc gì." Kiều Xử Nữ lắc lắc đầu, sau đó khập khiễng đi về phía trước đống lửa, chỉ là đi không được hai bước, Lục Thiên Yết lại đột nhiên ôm lấy thắt lưng của cô, đặt cô ngồi ở trước đống lửa, sau đó ngồi xổm xuống trước người của cô, nhấc lên cổ trang hồng bào của cô, thấy quần màu trắng bên trong của cô đã nhiễm hồng, Lục Thiên Yết cau mi lại, cẩn thận nhấc lên ống quần, nhìn thấy chân trái Kiều Xử Nữ có một vết thương rất sâu, còn không ngừng chảy máu.

May là miệng vết thương cũng không sâu, Lục Thiên Yết mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy xuống quần áo đã được nhiệt độ trên cơ thể làm ấm, sấy trong chốc lát, sau đó không hề nghĩ ngợi xé ra một mảnh, quấn lại trên đùi Kiều Xử Nữ.

Tuy rằng Lục Thiên Yết đã tận lực nhẹ nhàng, nhưng Kiều Xử Nữ vẫn đau khổ hít một hơi, người đàn ông sợ tới mức ngón tay run run một chút, động tác càng trở nên cẩn thận hơn.

Kiều Xử Nữ cắn môi dưới, chịu đựng đau, dựa theo ánh lửa, nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ phi phàm của Lục Thiên Yết trong chốc lát, rồi rũ mí mắt xuống, đáy lòng giống như đang giãy giụa cái gì đó, tay lặng yên không một tiếng động dùng sức nắm thành quyền.
















Chương 450: Tại sao anh không cần con của chúng ta? (10)

Lục Thiên Yết rời đi khoảng nửa giờ, chân trời liền có một vài tia chớp đổ xuống, sau đó lại vang lên một tiếng sấm, Kiều Xử Nữ hơi thất thần, bị dọa sợ đến run rẩy, sau đó nhìn cửa động đang có vài giọt mưa rơi xuống, càng lúc càng nhiều hơn.

Bởi vì đang ở trong rừng, cành lá đều rậm rạp, mưa rơi xuống cũng không nhiều.

Lại là một tiếng sét nữa vang lên, đáy lòng Kiều Xử Nữ có chút bất an, lại lo lắng anh sẽ bị đánh trúng, cô chống tay lên mặt đất, đang chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài cửa động xem xét, thì nhìn thấy Lục Thiên Yết mang theo rất nhiều nhánh cây trở về, Kiều Xử Nữ liền nắm lấy vạt áo, ngồi trở lại chỗ cũ.

Lục Thiên Yết nhóm lửa, sau đó lại cầm một ít trái cây đưa cho Kiều Xử Nữ: "Ăn một chút đi."

Kiều Xử Nữ nhìn loại quả đỏ rực trong tay anh, nhìn có vẻ giống quả táo, chần chừ một chút, mới vươn tay lấy.

Dường như trong lòng Lục Thiên Yết có chút cảm giác được cô đang nghĩ ngợi điều gì, vừa thêm cành cây vào đám lửa, vừa nhàn nhạt giải thích cho cô nghe: "Đây là một loại quả có thể ăn được. Trước kia khi quay phim ở Cam Túc, cũng có rừng rậm như thế này, những người nông dân ở đó nói cho tôi biết, người trong làng của họ đều ăn loại quả này."

Kiều Xử Nữ "ừm" một tiếng, cầm lấy trái cây, cọ cọ vào quần áo, sau đó ăn một miếng, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon.

Thời gian gần đây, Lục Thiên Yết đều tìm mọi cách để đến gần cô, nhưng anh cũng cảm giác được cô rất lạnh lùng với anh, chỉ là không muốn thể hiện quá rõ mà thôi.

Anh biết, Hứa Thiên Bình tỉnh lại, anh chỉ là thế thân trong mắt cô, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, xẹt qua một chút cô đơn, sau đó lại yên lặng duy trì đám lửa.

Mưa ở bên ngoài, càng lúc càng lớn, đập vào trên lá cây, phát ra tiếng bốp bốp, như tạo thành một bản hòa âm của thiên nhiên.

Trong hang động, ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng lách tách của cành cây khi bị lửa đốt cháy.

Hai người đều yên lặng, không hề nói bất cứ chuyện gì với nhau.

Kiều Xử Nữ gặm trái cây, lấp đầy cái bụng, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống lửa.

Qua không biết bao nhiêu lâu, mưa bên ngoài cũng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Lục Thiên Yết vươn tay, sờ áo khoác của mình đang treo lên một nhánh cây, đã khô, kéo xuống, rồi đi đến trước mặt Kiều Xử Nữ, khoác lên người cô: "Mệt rồi, ngủ một lát đi, ở đây đã có tôi, sẽ không có chuyện gì cả."

Kiều Xử Nữ nhìn Lục Thiên Yết, cánh môi giật giật, như là đang muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ nằm lên trên rơm rạ, cuộn người lại, lấy áo khoác của anh đắp lên người, nhắm hai mắt lại.

Qua một lát, Kiều Xử Nữ nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy anh đang để trần nửa người bên trên, ngồi dựa vào một bên vách động.

Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cửa động, trên mặt rất lạnh lùng, giống như toàn bộ thế giới đều không có quan hệ gì với anh, nhưng không biết tại sao, Kiều Xử Nữ lại thấy trên người anh có vẻ cô đơn và mất mát.

Một loại tình cảm rất mãnh liệt, lại bắt đầu nảy nở trong lồng ngực của cô, cô cực kỳ cố gắng để đè ép nó xuống, nhưng là hiện tại, đã không thể nào nữa rồi.

Sau cùng cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, tận lực để cho bản thân chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro