Chương 561 -> 565

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 561: Yêu em 13 năm (31)

Kiều Bạch Dương nói xong, đã nghĩ tắt điện thoại, lại cách microphone, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc: "Đại Kiều tiểu thư......"

Kiều Bạch Dương bỗng dưng dừng lại động tác.

Trợ lý của Lục Thiên Yết? Chẳng lẽ thật là Lục Thiên Yết đến tìm bản thân? Anh ta tìm mình làm gì?

Trong nháy mắt đầu Kiều Bạch Dương liền hiện một chuỗi nghi hoặc, nhưng chỉ trong mười giây rồi dừng lại, cô liền đem micro giơ lên tai một lần nữa: "Hiện tại tôi đi xuống."

Tắt điện thoại, Kiều Bạch Dương trực tiếp ném văn kiện để họp lên bàn làm việc, xoay người đi ra văn phòng, cũng không đợi thư kí đang đợi cô cùng đi vào phòng họp mở miệng nói chuyện, liền trực tiếp nói một câu "Hội nghị chậm lại một giờ", sau đó liền giẫm giày cao gót, mạnh mẽ vang dội tiêu sái vào thang máy.

Từ thang máy đi ra, Kiều Bạch Dương liếc mắt một cái liền trông thấy trợ lý của Lục Thiên Yết đứng ở cửa đại sảnh.

Kiều Bạch Dương bước chân đi qua, trợ lý của Lục Thiên Yết nghe thấy âm thanh của giày cao gót, quay đầu, nhìn thấy Kiều Bạch Dương, lập tức lên tiếng: "Đại Kiều tiểu thư, Lục tổng tìm ngài."

Kiều Bạch Dương khẽ nâng cằm, nhìn xung quanh một vòng, không có nhìn thấy Lục Thiên Yết, nhíu mi lại một chút: "Người đâu?"

Trợ lý nói: "Lục tổng ở bên ngoài xe chờ ngài."

Kiều Bạch Dương gật đầu một cái, bước chân đi về phía bên ngoài cửa, đi được hai bước, cô lại đột nhiên ngừng lại, chỉ vào một quán cà phê gần đó, nói: "Có chuyện gì, đi vào trong đó nói đi."

"Được, bây giờ tôi đi nói cho Lục tổng."

Kiều Bạch Dương không nói chuyện, trực tiếp đi về phía quán cà phê.

Kiều Bạch Dương tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, vừa kêu hai cốc cà phê với người phục vụ xong, liền nhìn thấy Lục Thiên Yết đẩy cửa đi vào, tầm mắt của cô liền rơi xuống trên người của anh, hơi nhíu mi, thấp thoáng một tia kinh ngạc.

Quần áo trên người đàn ông nhiều nếp nhăn, chiếc áo sơ mi bên trong, lộ ra vết nước đọng, như là bị mắc mưa, còn có dấu vết của bùn đất, đầu của anh rất loạn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút chật vật.

Lục Thiên Yết như vậy, là lần đầu tiên Kiều Bạch Dương gặp kể từ khi biết anh.

Ở trong trí nhớ của cô, cho dù là lúc học trung học, Lục Thiên Yết bần cùng, vĩnh viễn đều mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng mà luôn sạch sẽ ngay ngắn.

Đây là anh bị làm sao vậy? Biến bản thân thành suy sụp như vậy?

Lục Thiên Yết kéo ra chiếc ghế đối diện Kiều Bạch Dương, ngồi xuống, gật đầu với Kiều Bạch Dương một cái, xem như chào hỏi qua.

Kiều Bạch Dương thu hồi nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi một câu: "Tôi gọi cà phê, có thể chứ?"

Lục Thiên Yết lại gật đầu một cái, dừng lại một chút, bổ sung một câu: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Kiều Bạch Dương nâng tay lên, vén lại mấy sợi tóc rơi xuống một chút, nhìn chằm chằm Lục Thiên Yết lại hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Kiều Kiều đâu?" Lục Thiên Yết cơ hồ là ở trong nháy mắt Kiều Bạch Dương nói lạc định kia, liền thốt ra lời nói của chính mình, ngữ khí của anh phá lệ vội vàng: "Kiều Kiều ở nơi nào? Nói cho tôi biết, tôi muốn thấy cô ấy."

Nguyên lai anh tìm đến cô, là vì Kiều Kiều...... Đúng vậy, cô nên sớm nghĩ tới, đáy lòng Lục Thiên Yết, cho tới bây giờ có đều là Kiều Xử Nữ, trước kia anh chủ động tìm cô nói chuyện, là vì muốn từ trong miệng cô biết được tình trạng của Kiều Xử Nữ.

Nếu không phải Kiều Xử Nữ, anh làm sao có khả năng chủ động tìm đến cô?

Kiều Bạch Dương áp chế hoang mang nổi lên ở đáy lòng: "vì sao anh muốn tìm Kiều Kiều?"

















Chương 562: Yêu em 13 năm (32)

"Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy." Lục Thiên Yết dừng một lát, lại hỏi: "Cô có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"

Kiều Bạch Dương luôn luôn thông minh, dựa theo bộ dạng lo lắng của Lục Thiên Yết, cô có thể mơ hồ đoán được hẳn là Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ xảy ra hiểu nhầm gì đó, hơn nữa thoạt nhìn hình như Lục Thiên Yết không ngủ một đêm, hình như là tối hôm qua dầm mưa, sợ là luôn luôn đi tìm hoặc chờ Kiều Xử Nữ đi? Chỉ là, anh cũng không biết, Kiều Xử Nữ trượt chân từ trên thang lầu té xuống, hai giờ trước vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong trạng thái quan sát......

Ý tưởng này đó, hiện lên rất nhanh ở trong đầu Kiều Bạch Dương, chỉ cần cô mở miệng, là Lục Thiên Yết có thể tìm được Kiều Xử Nữ.

Kiều Bạch Dương không có trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Thiên Yết, mà là phỏng đoán hỏi: "Kiều Kiều bởi vì chuyện của Hứa thị, nháo mâu thuẫn với anh sao?"

Lục Thiên Yết không có trả lời, nhưng mà động tác mím chặt môi của anh, làm cho Kiều Bạch Dương biết bản thân đoán đúng rồi.

Kiều Bạch Dương trầm mặc theo khoảng nửa phút, lần này mở miệng tuy rằng nói là câu hỏi, nhưng mà ngữ khí thập phần khẳng định: "Anh không nghĩ mất đi Kiều Kiều, cho nên mới tới tìm tôi, hỏi Kiều Kiều ở đâu, đúng hay không?"

Lục Thiên Yết vẫn là không có lên tiếng.

Vừa lúc người phục vụ bưng hai cốc cà phê đến.

Kiều Bạch Dương thấp giọng nói một câu "Cảm ơn", đợi đến khi người phụ vụ đi, quấy cà phê một chút, bưng lên uống một ngụm, sau đó liền tự nhiên mở miệng nói: "Lục Thiên Yết, muốn tôi nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào, không phải là không thể được, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, anh phải trả lời tôi một vấn đề."

Lục Thiên Yết cũng không có động cà phê ở trước mặt, ở trong nháy mắt Kiều Bạch Dương nói câu nói kia, anh không hề do dự gật đầu đồng ý: "Cô hỏi đi."

Kiều Bạch Dương hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi biết, trước khi Hứa Thiên Bình tỉnh lại không lâu, người đóng giả làm vợ chồng với Kiều Kiều là anh, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, đó là, nếu lúc trước người có hôn ước với Hứa Thiên Bình là tôi, đổi thành anh và tôi giả làm vợ chồng, quan hệ hiện tại của anh và tôi, có phải sẽ gần hơn một tí hay không?"

Lục Thiên Yết vừa định mở miệng trả lời vấn đề này, Kiều Bạch Dương lại giành mở miệng trước: "Lục Thiên Yết, anh có biết tôi muốn nghe đáp án như thế nào, chỉ cần anh trả lời, tôi liền lập tức nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào."

Lục Thiên Yết biết lời nói của Kiều Bạch Dương ám chỉ là cái gì, đáy mắt anh một đêm chưa ngủ, che kín tơ máu hồng, nhìn chằm chằm Kiều Bạch Dương, trên mặt không có nửa phần do dự hoặc chần chờ mở miệng nói: "Nếu lúc trước người có hôn ước với Hứa Thiên Bình là cô, tôi sẽ không đồng ý với bọn họ đóng vai Hứa Thiên Bình."

Khóe môi Kiều Bạch Dương gợi lên một chút cười khẽ, cô rũ mi mắt xuống, nhìn thoáng qua cà phê trong ly, một lát sau, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Thiên Yết hỏi: "Lục Thiên Yết, chỉ cần anh nói ra một chữ, tôi liền lập tức nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào......"

Lục Thiên Yết không đợi Kiều Bạch Dương nói hết lời, liền từ trên ghế đứng lên, ngữ điệu thản nhiên nói một câu "Thật có lỗi", sau đó đặt tiền mặt lên bàn, chuẩn bị đi.

Kiều Bạch Dương nhìn thấy hành động như vậy của Lục Thiên Yết, cũng rất nhanh đứng lên theo: "Lục Thiên Yết, anh đã quên mục đích anh đến tìm tôi sao?"

Vẻ mặt Lục Thiên Yết không có gì thay đổi xoay người.

Kiều Bạch Dương vội vàng vươn tay, bắt lấy cánh tay của Lục Thiên Yết: "Anh chỉ cần lừa gạt tôi, là có thể biết Kiều Kiều rơi xuống ......"
















Chương 563: Yêu em 13 năm (33)

"Nếu muốn tôi nói lời nói mờ ám với một người phụ nữ, mới có thể biết cô ấy ở đâu, tôi thà rằng cho rằng bản thân chưa từng tìm đến cô." Lục Thiên Yết không cho Kiều Bạch Dương cơ hội tiếp tục nói như cũ, trực tiếp lên tiếng đánh gãy lời của cô: "Bởi vì tôi không nghĩ làm cho bản thân trở nên không xứng với cô ấy."

Lục Thiên Yết nói xong, nâng tay lên, đẩy tay của Kiều Bạch Dương ra khỏi cánh tay mình, sau đó liền sải bước chân, đi ra quán cà phê.

Cho dù cô bởi vì Hứa thị không muốn thấy anh, cho dù anh không tìm thấy cô, anh cũng không thể chỉ vì muốn nhìn thấy cô, mà làm chuyện bẩn tình yêu của anh đối với cô.

Anh không có xuất thân trong sạch, anh cùng cô ở một chỗ rất có khả năng những người chỉ trỏ anh cũng sẽ nghĩ luận về cô, anh có thể làm , chỉ có thể làm cũng chỉ là kiên định không thay đổi tình yêu đối với cô.

Cho dù đến bây giờ, anh có thể làm , vẫn là cự tuyệt tất cả mờ ám, với những người không phải là cô.

-

Trợ lý nhìn thấy Lục Thiên Yết từ trong quán cà phê đi ra, lập tức mở ra cửa xe, đợi sau khi Lục Thiên Yết ngồi vào, vội vàng cũng đi theo lên xe, mang theo vài phần chờ mong hỏi: "Lục tổng, hiện tại ngài biết Kiều tiểu thư ở nơi nào sao?"

Lục Thiên Yết thản nhiên lắc lắc đầu, không nói gì.

Chờ mong trên mặt trợ lý, trong nháy mắt hóa thành mất mát.

Bên trong xe im lặng một lát, Lục Thiên Yết đột nhiên mở miệng nói: "Anh về nhà trước đi."

"Kia, Lục tổng ngài......"

"Tôi không sao, anh trở về đi." Ngữ khí của Lục Thiên Yết thực đạm, nhưng mà lại mang theo một tia cường thế.

Trợ lý chần chờ một chút, cuối cùng gật gật đầu, giao chìa khóa xe cho Lục Thiên Yết, xuống xe rời đi.

Lục Thiên Yết lẻ loi một mình, ngồi ở trong xe một lát, cuối cùng liền khởi động xe, chậm rãi ly khai.

Nếu tìm không thấy cô, vậy thì anh sẽ lựa chọn biện pháp ngốc nhất, ôm cây đợi thỏ, cho dù là cô vì chuyện của Hứa thị, không tha thứ anh, không thấy anh, nhưng mà, cô chắc chắn sẽ trở về Kiều gia.

Anh đến trước cửa Kiều gia chờ cô, một ngày cô không xuất hiện, anh sẽ chờ một ngày, cả đời cô không xuất hiện, anh sẽ chờ cả đời.

Đây là lần thứ hai Kiều Bạch Dương tỉnh lại, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy xe của Lục Thiên Yết.

Chiếc xe kia đã ở cửa Kiều gia, đợi một ngày hai đêm rồi, dường như chưa bao giờ rời đi.

Từng thời điểm, cửa xe cũng không có mở ra, người ở bên trong cũng không có xuống dưới, không biết, còn tưởng rằng là một chiếc xe trống.

Nếu như cứ nhìn chằm chằm vào trong chiếc xe kia qua một thời gian dài, sẽ phát hiện ra, ngẫu nhiên cửa kính xe sẽ hạ xuống, có một bàn tay từ bên trong duỗi ra, trong tay mang theo một điếu thuốc.

Người trong xe, cũng giống như xe, vô cùng im lặng, chưa bao giờ đi quấy rầy bất luận kẻ nào.

Kiều Bạch Dương biết, người trong xe là đang chờ Kiều Xử Nữ còn chưa tỉnh lại kia.

Đêm khuya, có một hai thứ xúc động như vậy, Kiều Bạch Dương rất muốn đi ra ngoài nói cho Lục Thiên Yết, Kiều Xử Nữ ở trong bệnh viện.

Nhưng mà mỗi lần cô đi tới cửa, lại cảm thấy có chút không cam lòng.

Anh ở nơi đó chờ, nội tâm của cô cũng dày vò theo.

Thẳng đến mười sáu giờ sau rạng sáng ngày hôm sau chiếc xe kia, rốt cuộc cũng rời khỏi cửa Kiều gia.

-

Kiều Xử Nữ hôn mê khoảng bốn ngày bốn đêm mới tỉnh lại.

Lúc cô mở to mắt, là lúc màn đêm ngoài cửa sổ vừa mới buông xuống, cô mờ mịt nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng bên trong phòng bệnh, cô di chuyển đầu một chút nhưng mà không có khí lực.

Cô nằm trên giường thật lâu, mới ẩn ẩn cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến.
















Chương 564: Yêu em 13 năm (34)

Cô nằm trên giường thật lâu, mới ẩn ẩn cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến.

Cô muốn nâng tay lên theo bản năng, đi ấn nhấn đầu mình một cái, lại phát hiện trên cổ tay của mình truyền đến một lực kéo mạnh, cô đảo tròn mắt, nhìn thấy bản thân đang truyền nước.

Kiều Xử Nữ có chút tỉnh tỉnh , vì sao cô phải truyền nước?

Sau đó cô lại nhìn xung quanh một vòng quan sát hoàn cảnh, lúc này mới ý thức được bản thân ở trong bệnh viện.

Kiều Xử Nữ cau mi lại, lúc vừa định suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có âm thanh kích động truyền đến bên tai của cô: "Tỉnh! Bệnh nhân phòng 101 rốt cuộc đã tỉnh lại!"

Ngay sau đó có một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chạy tới bên giường của cô: "Kiều tiểu thư, ngài rốt cuộc đã tỉnh?"

Theo sau lời nói của cô gái, cửa phòng bệnh bị người đẩy mạnh ra.

"Kiều Kiều!"

"Kiều Kiều, tỉnh?"

Có lưỡng đạo âm thanh kinh hỉ quen thuộc truyền vào trong tai Kiều Xử Nữ trước, ngay sau đó trước mặt cô, hiện ra khuôn mặt mẹ Kiều và Hứa Thiên Bình, phía sau bọn họ, có vài bác sĩ, vây quanh cô bắt đầu các loại kiểm tra.

Qua rất lâu sau, bác sĩ tháo xuống khẩu trang xuống, chỉ vào mẹ Kiều, hỏi Kiều Xử Nữ: "Cô biết bà ấy là ai không?"

Cô làm sao có khả năng sẽ không biết thím a...... Kiều Xử Nữ quái dị liếc mắt nhìn bác sĩ một cái, mở miệng hô một tiếng "Thím", sau đó phát hiện âm thanh của chính mình suy yếu vô lực.

"Vậy còn anh ta?" Bác sĩ lại chỉ vào Hứa Thiên Bình.

"...... Anh Thiên Bình."

Bác sĩ vừa lòng gật đầu một cái, nói với Hứa Thiên Bình và mẹ Kiều: "Trí nhớ của Kiều tiểu thư không có vấn đề gì, huyết áp và nhịp tim cũng đều bình thường, có thể là do lúc rơi xuống va chạm mạnh, não bị chấn động nghiêm trọng, thời gian hôn mê lâu, nhưng mà bây giờ đã tỉnh lại sẽ không có chuyện gì lớn, nằm viện dưỡng bệnh một thời gian là có thể xuất viện."

Đợi đến khi bác sĩ rời đi, mẹ Kiều liền đi tới bên giường, cầm tay Kiều Xử Nữ, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên: "Kiều Kiều, cháu xem như đã tỉnh? Cháu sắp hù chết thím ."

"Cháu không sao." Kiều Xử Nữ nhỏ giọng trấn an mẹ Kiều một chút, sau đó mạnh mẽ nghĩ đến buổi tối mình còn hẹn Lục Thiên Yết ăn cơm, vì thế liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, nhìn thấy sắc trời đã đen, thoáng có chút cấp bách hỏi: "Hiện tại mấy giờ ?"

Hứa Thiên Bình nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian: "Đã tám giờ ."

Đã trễ thế này? Kiều Xử Nữ liền mạnh từ trên giường đứng lên, bởi vì lực đạo rất mạnh, làm cho đầu của cô có chút choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt nữa lại ngất đi.

Hứa Thiên Bình vội vàng vươn tay đỡ cô, đặt cô lại lên trên giường: "Kiều Kiều, em vừa tỉnh lại, không thể lộn xộn."

"Không được a...... Em hẹn với một người buổi tối ăn cơm ."

Mẹ Kiều tiếp nói: "Cháu hẹn người ta ăn cơm ngày đó? Cháu đã hôn mê bốn ngày bốn đêm rồi."

Bốn ngày bốn đêm? Đáy lòng Kiều Xử Nữ lộp bộp một chút, sờ sờ bên gối theo bản năng: "Di động của cháu đâu?"

"Di động có lẽ ở nhà của anh, có chuyện gì chờ em tốt hơn một chút rồi nói sau, ngày mai lúc anh về nhà sẽ mang tới đây cho em."

Mẹ Kiều phụ họa Hứa Thiên Bình khuyên: "Phải đó, Kiều Kiều, cháu vừa tỉnh lại, không nên vận động, nhanh lên nghỉ ngơi thật tốt."

Kiều Xử Nữ muốn mượn di động của Hứa Thiên Bình một chút, nhưng mà nghĩ đến anh ấy và Lục Thiên Yết vì chuyện của Hứa thị huyên náo thành không thoải mái như vậy, cuối cùng không có lên tiếng.
















Chương 565: Yêu em 13 năm (35)

Thời gian Kiều Xử Nữ tỉnh lại không bao lâu, liền lại ngủ, có lẽ bởi vì thời gian hôn mê có chút lâu, thời gian ngủ lần này cũng không dài, lúc tỉnh lại, bóng đêm đã sâu, toàn bộ thế giới im lặng rối tinh rối mù, mấy ngày nay Hứa Thiên Bình đều không có ngủ ngon, bởi vì cô đã tỉnh lại, nên nằm ngủ say trên chiếc giường khác, trên cổ tay cô còn dính băng và kim châm, thoạt nhìn hình như là kim truyền dịch.

Lúc này tỉnh lại, so với lần đầu tiên tỉnh lại, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô nhớ tới chuyện mình và quản gia của Hứa gia đụng vào nhau, sau đó từ trên cầu thang té xuống, bọn họ nói với cô, cô hôn mê bốn ngày bốn đêm...Bốn ngày bốn đêm, Lục Thiên Yết có thể đang tìm cô hay không?

Trước khi cô hôn mê, đã xảy ra tranh chấp với anh, cô vốn muốn đi giải thích với anh, nếu mấy ngày nay anh tìm cô, cô lại không có đáp lại...

Kiều Xử Nữ càng nghĩ, đáy lòng càng có chút bối rối, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Thiên Bình đang ngủ say một cái, cắn cắn môi dưới, nâng tay lên rút kim châm ở trên cổ tay mình, sau đó lén lút vén chăn lên, xuống giường.

Trong khoảnh khắc chân chạm đất kia, Kiều Xử Nữ cảm giác được có chút choáng váng đầu hoa mắt, cô đưa một tay lên đỡ mặt, đợi một lát, cảm thấy bản thân thoải mái hơn một chút, mới buông lỏng tay đang bám trên thành giường ra, hơi hơi giật mình bước chân, phát hiện cũng không có dấu hiệu đặc biệt khó chịu, vì thế liền rón ra rón rén đi về phía cửa phòng bệnh.

Trong bệnh viện cũng không có quần áo khác, cho nên Kiều Xử Nữ chỉ có thể mặc đồng phục bệnh nhân, cô nghĩ đến trên người không có một xu dính túi, nên trước khi ra ngoài lấy ví của Hứa Thiên Bình đang đặt trên bàn rút ra hai tờ tiền mặt.

Cũng may lúc này đêm rất khuya, y tá trực đêm ghé vào trên bàn ngủ gật, cô mới có thể thuận lợi chuồn ra khỏi bệnh viện.

Kiều Xử Nữ đi đến cửa bệnh viện, cũng đã cảm thấy mệt hết sức, cô đợi ở ven đường một lát, nhìn thấy một chiếc xe trống, vì thế ngoắc tay ngăn lại.

Kiều Xử Nữ trở lại khách sạn ở hoa viên Minh Châu, nhập mật mã, mở cửa ra, phát hiện bên trong tối đen như mực, không có một chút ánh sáng.

Cô mở đèn, ở bên cạnh cửa thay đổi giày, lên lầu, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy bài trí trong nhà, giống y hệt lúc cô rời đi, bên trong phòng thay quần áo loạn thành một đoàn, nơi nơi tán loạn quần áo mà cô thử.

Kiều Xử Nữ đi đến bên giường, nằm lên, sau đó vươn tay sờ soạng điện thoại ở chiếc tủ đầu giường, gọi điện thoại cho Lục Thiên Yết.

"Thực xin lỗi, số điện thoại ngài đang gọi hiện tại ở ngoài vùng phủ sóng."

Kiều Xử Nữ cau mi lại, không ở trong nội thành, di động không gọi được?

Cô buông điện thoại, nằm ở trên giường một lát, đợt thể lực của mình khôi phục một chút, mới ngồi dậy, nhìn đến Ipad trên bàn trà, vì thế liền đi qua, cầm lên, nhập mật mã truy cập vào QQ.

Đợi một lát, mới truy cập vào QỌ thành công, có rất nhiều tin tức từng cái từng cái hiện ra, thậm chí có cái tin tức chưa đọc có đến mười vạn người quan tâm.

Hiện tại Kiều Xử Nữ tìm trong đống tin tức tên của Lục Thiên Yết, tìm tên anh trên QQ, thấy có một cái tin nhắn hiện lên, thoáng có chút mất mát, nhưng mà vẫn gửi một tin nhắn qua cho anh: [ tôi ở trong nhà hoa viên Minh Châu.]

Gửi tin xong, Kiều Xử Nữ mới nhìn những tin tức chưa đọc khác, cô nhìn tin nhắn của Triệu Kim Ngưu trước, gửi cho cô thật nhiều tin nhắn, đại đa số đều là "Ở sao?" Hoặc là biểu tình.

Kiều Xử Nữ trả lời Triệu Kim Ngưu một chữ "Ở" trước, vừa mới chuẩn bị gửi một nội dung khác, Triệu Kim Ngưu lại đột nhiên gửi lại cho cô một cái dấu chấm than, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của Triệu Kim Ngưu phát lại: "Kiều Kiều, cậu còn sống sao? Cậu có biết hay không, Lục ảnh đế tìm cậu đến phát điên rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro