Chương 601 -> 605

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 601: Đã lâu không gặp, người em yêu (11)

Kiều Xử Nữ khóc hồi lâu, mới ngừng tiếng khóc, cô giơ tay lên lung tung xóa sạch đi nước mắt trên mặt, nhìn cổng lớn nhà họ Kiều, nhưng không đi vào, mà là trực tiếp cất bước, đi tới cửa sau.

Kiều Bạch Dương cũng không biết rốt cuộc là thế nào, lúc Kiều Xử Nữ đi qua cửa, cả người cô hoảng sợ tránh đi một bên, bởi vì nhanh chóng tránh đi, không cẩn thận liền cọ trúng cây tường vi, hơi sắc nên cắt cổ tay cô, vì đau nên cô rút ra, theo bản năng che vết thương, sau đó đợi đến lúc Kiều Xử Nữ đi qua, cô mới cất bước đi ra, đứng tại cửa, nhìn bóng lưng Kiều Xử Nữ, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Dương Dương?" Giọng Trình Nhân Mã vang lên, bả vai Kiều Bạch Dương bị ôm, cô mới chợt phục hồi tinh thần lại.

"Nhìn gì vậy?" Giọng Trình Nhân Mã dịu dàng hỏi một câu, theo tầm mắt của cô nhìn lại, thấy đèn đường mờ mờ, không có một bóng người trên phố, khẽ nhăn trán: "Kiều Kiều đâu?"

"Đi rồi." Kiều Bạch Dương nhìn Trình Nhân Mã cười cười, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Sao vậy? Không thoải mái sao?" Trình Nhân Mã lo lắng ôm bả vai Kiều Bạch Dương, sau đó cô dùng sức che cổ tay, trán càng nhăn chặt hơn: "Bị thương? Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là không cẩn thận đâm phải." Kiều Bạch Dương bất chợt hơi mệt mỏi, nói xong câu đó, chui vào trong ngực Trình Nhân Mã tựa đầu vào bả vai anh.

"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?" Trình Nhân Mã thuận thế giữ cô, trong lời nói tức giận mang theo vài phần đau lòng.

Kiều Bạch Dương không lên tiếng, chỉ cọ cọ đầu trên bả vai anh, nước mắt liền từ khóe mắt rơi xuống.

Kiều Xử Nữ ra ngoài, lung tung chọn một phương hướng, tràn đầy không mục đích.

Trên đường phố đêm giao thừa, trống rỗng, dường như không có người cũng không có xe.

Cửa hàng hai bên đường phố ngày thường cũng rất náo nhiệt, lúc này đã đóng chặt cửa, thỉnh thoảng có tiếng pháo xa xa vang lên.

Kiều Xử Nữ đi thật lâu, mới ngừng lại, lúc này đêm đã khuya, vì là đêm giao thừa nên không có xe taxi, Kiều Xử Nữ đi tới trạm xe buýt ngồi xuống ghế dài.

Đợi hồi lâu, không thấy xe buýt, lại thấy một bà lão qua đường.

Bà lão kia thoạt nhìn tuổi đã rất lớn, tóc trắng như tuyết, nhưng đi lại còn khỏe mạnh.

Lúc bà lão kia đang đi tới gần Kiều Xử Nữ, bất chợt từ khúc quanh xuất hiện một chiếc xe gắn máy, tốc độ xe rất nhanh, không đụng bà lão, nhưng lại áp sát bà.

Bà lão hoảng sợ, nhất thời không có đứng vững, té trên mặt đất.

Chiếc xe gắn máy kia không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại tăng nhanh tốc độ, thời gian chỉ một cái nháy mắt, liền biến mất không thấy bóng dáng.

Bà lão ngồi dưới đất hồi lâu, cũng không đứng lên, Kiều Xử Nữ thấy qua rất nhiều tin tức, chính là những người tốt bụng thấy người già bị ngã tới giúp ngược lại bị hại, cô cũng có chút bận tâm mình có nên xen vào việc của người khác không.

Nhưng vừa nghĩ tới đêm giao thừa, một bà già cũng giống như mình, cô đơn trên đường cái, không có nhà không có người làm bạn, thật đáng thương.

Kiều Xử Nữ do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng lên, đi tới, cô cũng chưa kịp hỏi thăm bà có sao không, ngược lại bà lão thấy cô, bất chợt vui mừng mở miệng gọi một câu: "Thiên Yết?"
















Chương 602: Đã lâu không gặp, người em yêu (12)

Thiên Yết... Hai chữ quen thuộc như vậy, khiến cho khóe miệng Kiều Xử Nữ, bỗng dưng dừng lại.

Trên mặt bà lão kia càng kích động, giống như thấy người trong nhà, đặc biệt vui mừng vươn tay, kéo tay Kiều Xử Nữ: "Thiên Yết đâu? Thiên Yết đâu? Sao lâu rồi không tới thăm bà?"

Kiều Xử Nữ ngồi xổm người xuống, đỡ bà lão lên, đi tới ghế dài: "Bà bà... Bà nói Thiên Yết, là Thiên Yết nào?"

"Thiên Yết chính là Thiên Yết." Bà lão đang vui vẻ, trở nên có chút ủy khuất, lo lắng nắm tay Kiều Xử Nữ: "Con nói cho bà biết, Thiên Yết đâu? Sao Thiên Yết không đến thăm bà?"

Bà lão trả lời rồi không nói nữa, Kiều Xử Nữ đỡ bà ngồi ở trên ghế dài trong trạm xe buýt, sau đó nhìn quảng cáo sau lưng, đúng lúc trên đó có hình của Lục Thiên Yết, vì vậy liền chỉ lên: "Bà bà, bà nói Thiên Yết, có phải là anh ấy không?"

Bà lão nhìn theo ngón tay của Kiều Xử Nữ chỉ nhìn một lát sau đó liền đứng lên, tới gần, cẩn thận nhìn hồi lâu, giơ tay lên, sờ sờ cái hình: "Thiên Yết, sao con không tới thăm bà nội? Con đã nói 1 tuần sẽ đến thăm 1 lần, con xem đã bao lâu rồi! Đúng là không có lương tâm mà!"

Bà lão làu bàu, nhưng Kiều Xử Nữ nhìn phản ứng của bà, hiểu Thiên Yết trong lời bà nói, đó là bà muốn tìm Lục Thiên Yết!

Bà là bà nội của Lục Thiên Yết sao?

Kiều Xử Nữ không khỏi kích động, trong miệng vốn muốn gọi bà, liền biến thành bà nội: "Bà nội, bà biết Lục Thiên Yết đang ở đâu sao? Bà nói cho con biết có được hay không? Con cũng tìm rất lâu rồi không thấy anh ấy?"

"Nói hưu nói vượn!" Bà lão bất chợt liền xoay người, có chút tức giận nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ: "Con nói con không tìm được Thiên Yết? Sao con không tìm được! Con là cô dâu nhỏ của Thiên Yết mà, chắc chắn con biết. "

Cô dâu nhỏ?

Kiều Xử Nữ bị lời nói của bà lão mà sửng sốt: "Bà nội, con không phải là cô dâu nhỏ của Lục Thiên Yết..."

Bà lão cũng không chờ Kiều Xử Nữ giải thích xong, cả người trở nên càng thêm tức giận, nước mắt cũng tuôn rơi rơi xuống: "Có phải con thấy bà già nên khi dễ bà không! Con đừng nghĩ bà không biết, con chính là cô dâu nhỏ của Lục Thiên Yết!"

Kiều Xử Nữ thấy bà lão khóc lập tức tay chân luống cuống: "Bà nội, bà đừng khóc, con..."

Bà lão hoàn toàn không nghe Kiều Xử Nữ nói, thái độ thay đổi nhanh chóng, mới lúc nãy rõ ràng còn tức giận còn khóc, một giây kế tiếp liền cười híp mắt nắm tay Kiều Xử Nữ, nói: "Cô bé, gặp được con là sẽ thấy Thiên Yết, con dẫn bà đi tìm nó nha!"

Kiều Xử Nữ hoàn toàn bị lời nói không rõ và cử chỉ làm mù mờ, cô không dám nói lung tung, sợ lại chọc bà lão khóc.

Lúc cô đang vắt óc suy nghĩ nên làm sao, liếc thấy trước ngực bà lão đeo tấm bảng, phía trên có viết số điện thoại, Kiều Xử Nữ tò mò vươn tay lấy, thấy phía trên quả nhiên viết phương thức liên lạc khi bà lạc đường.

Kiều Xử Nữ vội vàng lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, điện thoại rất nhanh được nhận nghe, là giọng một người phụ nữ, giống như là là người chăm sóc đặc biệt cho bà, không chờ Kiều Xử Nữ mở miệng, bên kia đầu dây đã hỏi: "Xin hỏi, có phải cô thấy phương thứ liên lạc trên người bà lão không?"

















Chương 603: Đã lâu không gặp, người em yêu (13)

Kiều Xử Nữ đáp một tiếng, người phụ nữ kia liền hỏi họ đang ở đâu.

Cúp điện thoại, qua tầm nửa tiếng, có một chiếc xe dừng ở trước mặt bọn họ.

Cửa xe đẩy ra, người xuống xe là một phụ nữ trung niên, thấy Kiều Xử Nữ và bà, lập tức chạy tới, trước nhìn bà nói: "Bà chủ, bà làm con sợ quá, sao lại chạy một mình đến đây?"

"Bà muốn tìm Thiên Yết." Trên mặt bà đầy ủy khuất.

"Không phải Lục tổng đã nói rồi sao? Cậu ấy có việc phải đi xa một chuyến, qua 1 thời gian sẽ trở lại gặp bà." Trung niên nữ tử ôn tồn dụ dỗ bà kia.

Lục tổng? Qua một thời gian sẽ đến thăm bà?

Kiều Xử Nữ giống như nhìn thấy tia hi vọng, theo bản năng lên tiếng: "Lục Thiên Yết sẽ đến thăm bà ấy sao?"

Người phụ nữ nghe Kiều Xử Nữ nói, mới chợt nhớ ra điều gì, vội vàng lấy trong túi ra một bìa thư, đưa tới: "Cô à, thật sự rất cảm ơn cô, nếu bà ấy đi mất tôi cũng không biết ăn nói sao với Lục tổng. "

Kiều Xử Nữ không đưa tay ra nhận bìa thư, mà lại hỏi một câu: "Bà vừa nói, Lục Thiên Yết sẽ đến thăm bà nội sao? Lúc nào anh ấy sẽ đến?"

Người phụ nữ kia nghe Kiều Xử Nữ nói ngẩn người, không trả lời vấn đề của Kiều Xử Nữ, ngược lại hỏi: "Cô biết Lục tổng?"

Kiều Xử Nữ gật đầu: "Tôi là... Lục Thiên Yết..."

Kiều Xử Nữ chưa kịp nói hai chữ "Bạn bè", bà lại đột nhiên xen vào nói: "Con bé là cô dâu nhỏ của Thiên Yết!"

Sau đó giống như bà tìm thấy thứ gì quý báu, nhìn về phía người phụ nữ đó nói: "Cô xem mắt thẩm mỹ của Thiên Yết chúng ta tốt lắm, tìm được cô vợ xinh đẹp như thế!"

Mặc dù Kiều Xử Nữ thật sự rất muốn gả cho Lục Thiên Yết, nhưng bây giờ cô không phải là vợ của Lục Thiên Yết, chỉ có thể lúng túng cười cười với người phụ nữ trung niên, nói: "Tôi chỉ là bạn bè, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, bà nội vẫn nói tôi là vợ của Lục Thiên Yết..."

"Rõ ràng con là vợ của Thiên Yết!" Bà lại một lần nữa bị Kiều Xử Nữ giải thích chọc giận, bà không nói hai lời liền kéo Kiều Xử Nữ đi tới bên cạnh xe, kéo cửa xe, đẩy Kiều Xử Nữ lên xe.

Kiều Xử Nữ có chút luống cuống nhìn về người phụ nữ kia, bà áy náy nhìn cô cười, dịu dàng khuyên bà: "Bà chủ, bà nhận lầm người, đây không phải là vợ của Lục tổng, Lục tổng còn chưa có kết hôn mà!"

"Nó chính là vợ của Thiên Yết, đúng mà!" Bà bị ba lần bốn lượt phủ nhận chọc cho lại khóc, chỉ vào Kiều Xử Nữ hết sức tức giận nói: "Con đi theo bà, bà sẽ chứng minh cho con xem!"

Sau đó bà lại khóc huhu.

"Con đi cùng bà, con đi cùng bà, bà nội, bà đừng khóc."

Mãi cho đến khi Kiều Xử Nữ lên xe, bà mới giống như đứa trẻ, phá lên cười, một mình cứ lầm bầm khẳng định Kiều Xử Nữ chính là vợ của Lục Thiên Yết.

Người phụ nữ vừa lái xe, vừa nhìn Kiều Xử Nữ nói xin lỗi, sau đó Kiều Xử Nữ nghe bà kể, mới hiểu, bà ấy và Lục Thiên Yết cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ, bà là hàng xóm của Lục Thiên Yết, mẹ của Lục Thiên Yết qua đời, 10 tuổi anh không có ai chăm sóc, còn chồng bà và con gái mất trong trận động đất, chỉ còn mình bà, nhìn thấy Lục Thiên Yết mất mẹ rất đáng thương, nên mỗi ngày để cho Lục Thiên Yết đến mình nhà ăn cơm, còn giặt quần áo dọn dẹp gian phòng cho anh.
















Chương 604: Đã lâu không gặp, người em yêu (14)

Bà lão quan tâm, chăm sóc Lục Thiên Yết đến lúc tốt nghiệp trung học, đi Hàng Châu, nhưng lúc ấy Lục Thiên Yết chưa mua nổi nhà nên ngày nghỉ ở đại học trở về Bắc Kinh, đến ở chỗ bà.

Sau này cuộc sống của Lục Thiên Yết càng ngày càng khá, bà cũng được hưởng phúc, chẳng qua là hai năm qua bà lớn tuổi, có chút mơ hồ, nói chuyện có chút lung tung.

Lục Thiên Yết bận rộn công việc, không thể lúc nào cũng chăm sóc bà, sức khỏe bà tốt, ở trong viện dưỡng lão hay bệnh viện sẽ buồn, cho nên Lục Thiên Yết tốn tiền mời người phụ nữ trung niên này chăm sóc bà suốt thời gian qua.

-

Kiều Xử Nữ theo bà trở về nhà, bà không thể chờ đợi vọt vào trong phòng, lục lọi hồi lâu, sau đó cầm tấm hình đi tới, giơ lên trước mặt Kiều Xử Nữ nói: "Con xem, con còn nói không phải là cô dâu nhỏ của Thiên Yết, rõ ràng đây chính là con."

Tấm hình trong tay bà, thoạt nhìn đã rất cũ, Kiều Xử Nữ thắt bím, mặc đồng phục học sinh cười ngọt ngào, dung nhan thoạt nhìn có chút non nớt, nhưng lại rất dễ dàng nhận ra.

Người phụ nữ kia nhìn hình, kinh ngạc lên tiếng: "Ơ, quả thật đúng là cô."

"Thấy chưa, làm sao bà có thể nhận nhầm vợ của Thiên Yết chứ? Thiên Yết đã nói với bà, người trong hình chính là người nó muốn kết hôn." Bà xem tấm hình như bảo bối, giận nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ: "Bây giờ con còn muốn lừa bà sao?"

Kiều Xử Nữ và người phụ nữ không giải thích được, hình này do Lục Thiên Yết chụp được, nói với bà người trong hình là người nó thích, tối nay bà gặp Kiều Xử Nữ, nhận ra cô chính là người trong hình, nên một mực chắc chắn cô chính là vợ của Lục Thiên Yết.

Lúc này thời gian đã rất khuya, bà vốn mơ hồ, tranh cãi cũng không có kết quả, cho nên người phụ nữ theo ý bà, giống như dỗ đứa trẻ, muốn gì được đó nói: "Đúng đúng đúng, bà chủ, đây chính là vợ của Lục tổng, nhưng mà bây giờ thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi nghỉ ngơi."

Lúc này bà mới hài lòng nghe lời người phụ nữ kia vào phòng ngủ.

Chẳng qua trước khi lên giường, bà mở ngăn kéo cất tấm hình của Kiều Xử Nữ như giấu bảo bối vào trong đó.

Người phụ nữ không ngăn cản bà, để bà tùy tiện, xoay người, nhìn Kiều Xử Nữ nói xin lỗi: "Thật xin lỗi cô, không có cách nào để dỗ bà."

"Không sao." Kiều Xử Nữ cười cười, sau đó hỏi việc chính: "Lúc nào Lục Thiên Yết sẽ về thăm bà ấy?"

"Trước kia Lục tổng đều tới vào thứ tư, nhưng giờ đây đã 4 tháng rồi không đến, bằng không bà cũng sẽ không chạy đi một mình, chắc là nhớ Lục tổng."

Kiều Xử Nữ vốn cho là mình có hi vọng tìm được Lục Thiên Yết, không nghĩ tới nghe được đáp án như vậy, trong nháy mắt trở nên có chút mất mát: "Như vậy..."

"Hai người ngu ngốc, hôm nay là giao thừa, chắc chắn Thiên Yết sẽ ở chỗ mẹ nó." Bà đóng hộc tủ, trong miệng lại lầm bầm nói: "Đang nghĩa địa ngoại thành phía Tây, hằng năm nó sẽ mừng năm mới với mẹ..."

Lời bà chưa nói hết, Kiều Xử Nữ lại đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài cửa phòng, cô chạy đến một nửa, mới ý thức mình không có lái xe, trở về lấy chìa khóa xe trên bàn, "Mượn dùng một chút, ngày mai tôi sẽ còn trở lại", sau đó cũng không chờ người phụ nữ đồng ý, đã không thấy tăm hơi bóng người.

Kiều Xử Nữ lên xe, nhập hướng dẫn, trực tiếp chạy về ngoại thành phía Tây, cô cũng không biết bia mộ của mẹ Lục Thiên Yết ở chỗ nào, cho nên liền dừng xe ở chân núi, đi tìm bia mộ.

Trong nghĩa địa yên tĩnh, gió thổi lạnh như băng cũng khiến lòng cô lạnh giá.

Kiều Xử Nữ sợ toàn thân có chút run run, nhưng vẫn lấy hết dũng khí đi lên.

Lúc Kiều Xử Nữ đi tới giữa sườn núi, rốt cuộc thấy trước bia mộ có một bóng người đang đứng.

Mượn ánh đèn sáng bên cạnh bia mộ, Kiều Xử Nữ rõ ràng phân biệt được, đó chính là Lục Thiên Yết.

















Chương 605: Đã lâu không gặp, người em yêu (15)

Mượn ánh sáng của khu đất có mộ bia bên cạnh, Kiều Xử Nữ nhận ra người đến là Lục Thiên Yết.

Vốn dĩ cô đang bước đi rất dồn dập, bỗng dừng liền dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh, không thể nào bước tiếp.

Hình ảnh kia bị dừng lại.

Gió lạnh của mùa đông, gào rít từng cơn theo lưng chừng núi thổi qua, Kiều Xử Nữ lạnh đến mức cả người run rẩy, nhưng là tâm tình của cô lại trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, ngón tay cũng đã run rẩy kịch liệt.

Rõ ràng cô nên phấn khích và kích động mới phải, nhưng không biết như thế nào, nước mắt lại không thể khống chế được mà rơi xuống.

Hơn bốn tháng, 130 ngày, hơn một ngàn một vạn lần nhịp đập của trái tim... người mà cô nhớ đến day dứt như thế, cuối cùng cũng có thể gặp được.

Rõ ràng trong đầu cô đã tưởng tượng qua vô số lần, đến cảnh tượng ngày nào đó sẽ gặp được anh, cô phải làm gì đây, nhưng giờ này lại phát hiện bản thân cô đang bị mất hết tất cả động lực, chỉ nghĩ cứ như thế này, lẳng lặng ngắm anh, bù lại tất cả những thương nhớ trong bốn tháng qua.

Nước mắt của Kiều Xử Nữ, rơi càng thêm dồn dập, nhưng khóe môi của cô lại cong lên, ánh mắt của cô vẫn dịu dàng như thế, sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác do mình nghĩ ra, nhẹ nhàng giơ chân lên, cực kỳ thong thả đi tiếp, một mực hướng về phía anh.

Đến gần, trong trí nhớ của cô lại ùa về sự hiện hữu quen thuộc của anh, khiến nước mắt của cô lại càng rơi như mưa.

Thật sự là anh... Không phải là cô đang mơ, rốt cuộc, rốt cuộc cũng tìm thấy anh rồi...

Cánh môi của Kiều Xử Nữ run rẩy, cô tốn rất nhiều sức lực dồn nén tình cảm của mình, há to mồm, hô lên tên của anh: "Lục Thiên Yết?"

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, như đang xuất thần nghĩ gì đó, cũng không phát giác có người đã đến gần mình.

Mãi đến khi từ đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, hô tên của anh, lông mày hơi giật giật, thu hồi tầm mắt đang nhìn về phương xa, nghĩ thầm, chắc rằng anh lại xuất hiện ảo giác rồi.

"Lục Thiên Yết... Là anh thật sao?

Lục Thiên Yết còn chưa định hình được, sau lưng lại truyền đến âm thanh của Kiều Xử Nữ, khiến cả người anh lại được một phen run rẩy, nhưng không hề có ý muốn quay đầu.

Anh tinh tế cảm nhận được, ở đằng sau mình có người đi lại gần, hỗn loạn mà mình đã cố gắng kiềm chế trong thời gian dài như vậy cũng không thể đánh gục được sự nhung nhớ khao khát mùi hương thoang thoảng kia.

Lục Thiên Yết nắm chặt tay thành quả đấm, cả người liền trở nên cứng ngắc.

"Lục Thiên Yết, thời gian dài như vậy anh đã đi đâu?" Kiều Xử Nữ vừa hỏi vừa vươn tay ra nắm lấy cánh tay của anh, lúc đầu ngón tay của cô vừa mới chạm vào áo khoác của anh, cả người anh giống như bị điện giật, phản ứng rất lớn, giật cánh tay mình lại né tránh cô.

Đầu ngón tay của Kiều Xử Nữ rời vào khoảng không, trố mắt ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông quay mặt đi, có vẻ gầy yếu hơn so với lúc trước, nhưng vẫn anh tuấn kinh tâm động phách như cũ, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt giống như không có linh hồn.

Kiều Xử Nữ vẫn luôn sợ Lục Thiên Yết, cho dù là đến bây giờ, cô vẫn có chút sợ hãi như cũ, cô nuốt nước miếng một cái, âm thầm lấy can đảm, lại một lần nữa vươn tay ra nắm lấy cánh tay của anh, nhưng bây giờ còn chưa đụng phải quần áo của anh, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, giơ thẳng chân lên, đi qua trước mặt cô, nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro