Chương 626 -> 630

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 626: Lục Thiên Yết, em có thai rồi (17)

Xin cơm...... Rõ ràng hai chữ rất bình thường, lại làm cho Lục Thiên Yết không cách nào cười được.

Anh nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của cô, lòng giãy giụa, không chịu khống chế thỏa hiệp đầu hàng, sau đó hoàn toàn mềm mại.

Thậm chí, anh còn rất muốn vươn tay, ôm cô vào lòng, che chở cô thật tốt.

Hắn thật là rất đáng buồn..... Đã bị cô giẫm đạp như vậy, một giọt lệ của cô, vẫn có thể dỡ xuống bức tường canh cánh trong lòng anh.

Lục Thiên Yết giật giật cánh môi, như bắt mình không cần nói ra, nhưng cuối cùng vẫn nói:"Cô cầm tiền đi vào trước."

Kiều Xử Nữ sợ mình buông Lục Thiên Yết, anh sẽ bỏ của chạy lấy người như trước, không chịu nghe lời Lục Thiên Yết, cố chấp đứng bất động tại chỗ.

Lục Thiên Yết nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ hai giây, cuối cùng vẫn nhượng bộ, không rên một tiếng xoay người, tùy ý để Kiều Xử Nữ nắm tay mình, đi tới đại sảnh của khách sạn.

Kiều Xử Nữ cầm tay anh, bị lôi kéo theo, chỉ có thể cất bước đi trước.

Bước chân của anh rất dài, vì cô níu chặt tay anh, chỉ có thể chạy chậm để đuổi kịp.

Lục Thiên Yết nghe được tiếng giày cao gót dồn dập phía sau, hơi cúi đầu xuống, thấy cô không ngừng chạy theo, bước chân anh chậm lại.

Đi đến đại sảnh, lễ tân lễ phép hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì?"

Lục Thiên Yết không để ý đến, chỉ quay đầu, dịu dàng nhìn thoáng qua Kiều Xử Nữ, thế nhưng lời nói, lại không mang cảm xúc gì: "Bao nhiêu tiền?"

Kiều Xử Nữ giống như quả phụ bị bỏ rơi, nhỏ giọng nói: "Bốn mươi."

Lục Thiên Yết rút ra một trăm, trực tiếp đưa cho lễ tân, như là có chút không hài lòng bọn họ để cho Kiều Xử Nữ ngồi trên ghế sa lon đợi hơn hai tiếng một mình, ngay cả câu "Cảm ơn" cũng chưa nói, đã thốt một câu "Không cần thối lại", sau đó xoay người, đi ra khỏi khách sạn.

Ở ven đường, Lục Thiên Yết gọi một chiếc xe taxi, mở cửa xe, anh nhìn thoáng qua Kiều Xử Nữ, ngữ điệu đông cứng nói: "Lên xe."

Kiều Xử Nữ thấy thế mới buông tay Lục Thiên Yết, vào trong xe, sau đó như sợ Lục Thiên Yết đóng cửa xe trong lúc bất chợt, bỏ cô lại một mình, cô vội vàng níu áo anh lại, kéo vào xe.

Lục Thiên Yết không nói gì chỉ nhíu mày, lại phát hiện đáy lòng mình có chút hưởng thụ hành động Kiều Xử Nữ ngoan ngoãn đáng thương như vậy, nghiêng người, vào xe cùng cô, sau đó nói địa chỉ đến với tài xế.

Dọc theo đường đi, Kiều Xử Nữ và Lục Thiên Yết không nói chuyện gì với nhau, thẳng đến khi xe taxi dừng ở một nhà hàng, Kiều Xử Nữ phát hiện đây là nhà hàng mà Lục Thiên Yết và người phụ nữ tóc vàng đã tới đây ăn, đáy lòng lại nổi lên ghen tuông, nhỏ giọng nói:"Tôi không ăn cơm Tây."

Dường như Lục Thiên Yết ghét bỏ Kiều Xử Nữ yêu cầu nhiều chuyện, anh cau chặt mày.

Kiều Xử Nữ vội vàng sửa lời: "Ăn cơm Tây cũng không sao."

Lục Thiên Yết không để ý tới cô, nhìn tài xế nói một câu xin lỗi, sau đó lại báo một địa chỉ khác.

Xe taxi lần này dừng tại một quán ăn.

Lục Thiên Yết tính tiền, xuống xe, nhìn thoáng qua vạt áo bị Kiều Xử Nữ nắm chặt, lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ chờ cô chui ra, rồi sải bước, đi đến quán ăn.

Ngồi xuống, Lục Thiên Yết cầm thực đơn trên bàn, trực tiếp vứt xuống trước mặt Kiều Xử Nữ.
















Chương 627: Lục Thiên Yết, em có thai rồi (18)

Phòng ăn ở đây là khu vực phồn hoa nhất, bình thường mọi người tới đây làm điểm dừng chân cho bữa tối rất nhiều, vì nơi đây vừa tiết kiệm nhân viên phục vụ, thực đơn lại chỉ in trên một trang giấy, rất gọn cho việc gọi món, còn nếu muốn gọi món gì thì tự mình viết ở đằng sau, sau đó đưa đến quầy lễ tân là xong, đỡ phải rắc rối phức tạp.

Lục Thiên Yết thấy Kiều Xử Nữ chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào thực đơn mà không có phản ứng gì, lông mày giật giật, liền cầm cây bút một bên đưa đến trước mặt cô.

Kiều Xử Nữ đang ngây ngẩn bị hành động của anh làm cho giật mình, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen nhánh long lanh nhìn Lục Thiên Yết.

Trên mặt Lục Thiên Yết cũng chẳng biểu hiện ra thái độ gì nhưng lại mở miệng nói chuyện, chỉ là chính anh cũng không nhận ra rằng giọng nói của mình trở nên dịu dàng: "Muốn ăn gì thì viết ra."

"Vâng." Kiều Xử Nữ đáp một tiếng, cầm bút lên, tiếp tục nghiên cứu thực đơn, có thể bởi vì đi học nhiều năm nên tạo cho cô một tật xấu, chính cô cũng không chú ý mà theo thói quen thỉnh thoảng cắn cây bút khi nghĩ nên ăn món gì.

Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Lục Thiên Yết có chút trở lên mơ hồi, trí nhớ lại bị kéo về hồi mình học xong khóa thể dục vội ôm quả bóng chạy về dãy phòng học, giả vờ đi ngang qua lớp học của cô, cô bị phân ngồi ở góc trong cùng nhưng anh chỉ cần liếc qua là biết ngay cô ở đâu, lúc ấy cô vẫn còn ở lớp ba, có thể vì không thể làm bài mà cũng giống như bây giờ, ngồi cắn bút, khuôn mặt lộ vẻ ai oán đáng thương, cầm quyển menu cả nửa ngày mới đặt bút check món.

Không khí lúc ấy khô khan nhưng anh đã chắm chú nhìn cô gần mười phút, cho đến khi Hứa Thiên Bình ướt đẫm mồ hôi chạy tới, khoác tay lên trên vai anh hỏi vì sao lại ngẩn người thì anh mới thu hồi tầm mắt dời đi.

Có vài người, có một số việc, rõ ràng bị cố ý quên đi, thậm chí trong bốn tháng này, đầu óc anh cơ hồi chưa từng xuất hiện bất cứ chuyện gì liên quan đến cô, anh cứ tưởng mình đã hoàn toàn quên đi, lại chưa từng nghĩ tới chỉ cần cô vô ý có một cử động nhỏ là đã có thể khiến nhưng hồi ức mà anh đang cố cất rât trong tâm trí thức tỉnh toàn bộ.

Kiều Xử Nữ chọn một hồi lâu cũng chỉ chọn được mỗi một món, sau đó đặt bút ở trên thực đơn, đẩy tới trước mặt Lục Thiên Yết.

Động tác của cô khiến Lục Thiên Yết giật mình quay trở về thực tại, ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng bị thay thế bởi một lớp băng sương, giơ tay lên lật thực đơn, thấy cô chỉ check một món duy nhất liền nhíu mày một cái, không nói câ gì cầm bút lên, soạt soạt vài đường, sua đó đứng dậy, đem thực đơn đưa đến trước quầy lễ tân.

Lúc này đã qua giờ cơm tối, trong phòng ăn chỉ còn lại rất ít người nên rất nhanh món ăn liền đã được đưa lên hết.

Lúc này Kiều Xử Nữ mới phá hiện, Lục Thiên Yết cầm bút soạt soạt vài cái kia đã gọi tới bốn món mặn, một món canh, cộng thêm một đồ ngọt, toàn là những món cô thích.

Kiều Xử Nữ nhớ lại lúc anh rời đi, để trợ lý viết bức thư điện tử, đáy lòng lại trở nên có có chút mềm yếu.

Lúc anh chọn mấy món này trên thực đơn, động tác ấy sao mà thuần thục, rõ ràng là đã làm rất nhiều lần mới có thể nhớ được cụ thể những món ăn này. Nói như vậy... lúc anh một mình bên Mỹ, có phải hay không thường xuyên đến nơi này, nhà hàng có những món ăn mà cô thích?

Đáy mắt Kiều Xử Nữ bỗng nóng lên, cô cắn môi dưới, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi".
















Chương 628: Lục Thiên Yết, em có thai rồi (19)

Kiều Xử Nữ đột nhiên nói câu "Thật xin lỗi" khiến Lục Thiên Yết nghe có chút mơ hồ, chân mày giật giật, nhìn cô.

Kiều Xử Nữ ngẩng đầu, nhìn đáy mắt Lục Thiên Yết, bởi vì ngân ngấn nước mắt, nên mắt hơi sáng lên: "Lục Thiên Yết, em thật sự không chịu nổi, lúc trước em hại anh thời gian dài như vậy, ngày đó còn nói như thế với anh..."

Kiều Xử Nữ muốn nói mình trong văn phòng của Lục Thiên Yết, đã vô tâm thốt ra những lời này.

Nhưng lọt vào tai anh, lại khiến anh nhớ đến đêm hôm đó, cô gửi tin nhắn cho anh.

Đáy mắt Lục Thiên Yết lo lắng, đột ngột giơ tay lên, đập bàn một cái, hơi thô bạo ngắt ngang lời cô: "Tôi đã nói với em nhiều lần rồi, không cần nói chuyện đó!" Kiều Xử Nữ bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, đầu ngón tay run run, vội vàng ngậm miệng, cúi đầu xuống.

Phản ứng của Lục Thiên Yết hơi mãnh liệt, nhìn thấy phòng ăn có ít người, Kiều Xử Nữ mang máng nghe được mọi người dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, rốt cuộc tại sao cô cùng Lục Thiên Yết lại thế này, tay của anh vô thức nắm lại thành quyền, đầu càng cúi xuống.

Một cỗ cảm giác áp bức trên người Lục Thiên Yết không ngừng lan ra, ngực anh phập phồng kịch liệt, Lục Thiên Yết như vậy, khiến Kiều Xử Nữ sợ hãi, đột nhiên anh đứng lên, bỏ đi.

Tuy rằng đáy lòng có chút sợ hãi, nhưng cô vươn tay, nắm lấy cổ tay áo của Lục Thiên Yết.

Anh nhận thấy hành động của cô, hơi nghiêng đầu, thấy cô nắm lấy vạt áo trắng tinh tế của mình, trong ngực cảm xúc thô bạo dần dần tan biến, qua chừng một phút, Lục Thiên Yết thở ra một ngụm khí, vươn tay rút một đôi đũa, đưa tới trước mặt Kiều Xử Nữ, giọng nói bình thản: "Ăn cơm đi."

Kiều Xử Nữ nâng mi mắt, lén lút quan sát anh, nhìn gương mặt tuấn tú không còn tư thế dọa người nữa, lúc này mới vươn tay nhận đũa, tay kia gắt gao nắm chặt vạt áo anh, thấp đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.

Triệu Kim Ngưu nói đúng... Lục Thiên Yết không muốn nói chuyện trước kia cùng cô, nhưng cô có thể cảm giác được, đáy lòng anh có cô, cho nên chẳng lẽ, cô muốn ở một chỗ với anh, thật sự chỉ có cách như Triệu Kim Ngưu nói sao?

Kiều Xử Nữ dùng lực cầm đũa, vừa nhìn chén cơm, đáy mắt vừa liếc nhìn anh, thấy anh nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, không biết nhìn cái gì.

Kiều Xử Nữ nhìn xung quanh nhà ăn một vòng, thấy đồ lạnh ở cách đó không xa, cô cắn đũa, nói với Lục Thiên Yết ở bên cạnh: "Em muốn uống nước chanh."

Lục Thiên Yết nhìn hình bóng Kiều Xử Nữ chiếu trên kính cửa sổ một lúc lâu, nghe giọng nói của cô, anh quay lại nhìn chằm chằm cô, sau đó đứng lên, đi đến quầy đồ uống.

Kiều Xử Nữ nhìn bóng lưng anh, thấy anh lấy ví tiền ra, rút ra tờ tiền mới tinh, rồi đi vào, sau đó nhìn từng loại đồ uống bên trong, vì là nước chanh, nên cô âm thầm cắn môi, để đũa xuống, nhanh chóng lấy viên thuốc của Triệu Kim Ngưu từ trong túi ra, đặt vào một chiếc ly không.
















Chương 629: Lục Thiên Yết, em có thai rồi (20)

Đúng lúc này, Lục Thiên Yết khom người xuống lấy ra một chai nước chanh, cầm lấy đồng tiền xu.

Kiều Xử Nữ nhét hộp thuốc vào trong túi, sau đó đặt tay lên chiếc ly không, chặn viên thuốc bên trong.

Lục Thiên Yết mang lon nước trở về, ngồi xuống, mở lon nước, đưa về phía cô.

Kiều Xử Nữ nhận lon nước, đầu tiên rót vào ly nước có chứa viên thuốc kia, sau đó mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, cầm một ly không khác, rót vào một ly nữa.

Kiều Xử Nữ đặt ly nước chanh còn lại lên bàn, sau đó đưa ly nước có thuốc để trước mặt Lục Thiên Yết, lông mi dài nhớp chớp, nhìn chằm chằm vào anh, nũng nịu nói: "Đưa cho anh."

Bình thường ngoại trừ uống cà phê hay trà, Lục Thiên Yết chỉ uống nước lọc, cũng không uống những loại nước màu sắc sặc sỡ, cho nên liếc một cái, liền lắc đầu từ chối: "Tôi không uống."

Có lẽ thấy mình từ chối quá dứt khoát, anh dừng một giây rồi nói tiếp một câu: "Em uống đi."

Sau đó trong lòng anh liền nổi lên một tia âm thầm cười khổ, cho dù cô khiến anh tổn thương, nhưng anh không khống chế được bản thân, sau khi thấy cô ủy khuất, lại muốn đền bù cho cô.

Kiều Xử Nữ không nói gì, nhưng vẫn duy trì động tác nâng ly, đôi mắt trong suốt mở to, vô tội mà lại mê người nhìn anh.

Lục Thiên Yết bị ánh mắt của cô nhìn như vậy nên không chống đỡ được, cuối cùng bất đắc dĩ vươn tay nhận lấy ly nước chanh.

Lúc này Kiều Xử Nữ mới cười tươi, vẻ mặt mềm mại, sau đó giơ ly còn lại, chạm cốc anh. Rồi đặt ngang đầu, uống một cách mạnh mẽ.

Lục Thiên Yết bị nụ cười của cô làm cho thất thần, đợi cô buông ly nước xuống, cô nháy mắt, hỏi anh tại sao không uống, anh mới nhìn xuống rồi bưng ly nước lên, uống một ngụm.

Rất ngọt, hơi ngán, mang theo vị chua, không phải hương vị anh thích, vừa định bỏ xuống lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi từ cô, Lục Thiên Yết chần chừ một giây, rồi uống không còn một giọt.

Kiều Xử Nữ nhìn anh uống sạch mới cầm đũa, tiếp tục ăn cơm, trong lòng hơi lo lắng.

Triệu Kim Ngưu nói cho cô, muốn thuốc phát huy tát dụng phải chờ nửa tiếng, nói cách khác, hiện tại cô muốn nhanh chóng cùng Lục Thiên Yết về khách sạn...

Kiều Xử Nữ vội vàng ăn hết cơm, đặt đũa xuống, nói với Lục Thiên Yết không biết lúc nào đã nhìn lại ra cửa sổ: "Em no rồi."

Lục Thiên Yết nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không nói gì, lấy ví tiền ra, đứng dậy đi tới bàn nhân viên tính tiền.

Đi ra khỏi nhà ăn, một chiếc xe emxi dừng bên đường, Kiều Xử Nữ cùng Lục Thiên Yết lên xe, trở về khách sạn.

Lúc thang máy lên tầng hai, sắc mặt Lục Thiên Yết hơi đỏ lên, hơi thở trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ, trong cơ thể quay cuồng một cỗ khí áp đảo lấy anh.

Thang máy dừng trên tầng cao nhất, cửa vừa mở, Lục Thiên Yết giống như muốn bỏ Kiều Xử Nữ ở lại, nhanh chóng bước ra ngoài.

Kiều Xử Nữ nhìn phản ứng của anh, đã mơ hồ nhận ra được thuốc đã bắt đầu phát tác, không cho Lục Thiên Yết thoát, cô vội chạy theo, lúc Lục Thiên Yết cầm chìa khóa phòng, vừa mở cửa, cô liền chạy lên, nhào vào trong lòng anh.















Chương 630: Đi đăng ký kết hôn (1)

Trên người Kiều Xử Nữ đặc biệt có mùi hương ngọt ngào, trong nháy mắt quét sạch hô hấp của Lục Thiên Yết, anh còn sót lại một chút ý thức, thúc đẩy anh muốn kéo cô từ trong ngực ra, nhưng tay anh lại không thể.

Kiều Xử Nữ trong ngực, ngược lại còn nhón chân lên, ngăn chặn môi của anh.

Răng môi giao tiếp mềm mại, hoàn toàn vỡ tung trong cơ thể của anh, lý trí trong phút chốc bị tiêu tan, trong đầu không còn bất kỳ suy nghĩ gì, chân cũng đã nâng lên, đá văng cửa, ôm Kiều Xử Nữ, giẫm chân tại chỗ đi vào phòng, sau đó đá cửa, đặt cô trên cánh cửa, hôn sâu hơn.

Lục Thiên Yết hôn, mãnh liệt mà lại thô bạo, hôn Kiều Xử Nữ đến mức muốn ngất xỉu, thân thể mềm mại, trong nháy mắt không có sức.

Có thể là do thuốc, động tác của anh có chút gấp gáp, khẩn cấp cởi y phục của cô, bởi vì nút cài quá nhiều, cởi có chút khó khăn, anh trực tiếp dùng sức xé ra, khiến hàng nút rơi tứ tung, rơi trên mặt đất, phát ra liên tiếp tiếng vang thanh thúy.

Hai người còn chưa tới phòng ngủ, toàn bộ quần áo đã rơi ra, từ cửa phòng vẫn rơi đầy đến phòng khách, Lục Thiên Yết thở gấp nặng nề, đẩy ra cửa phòng ngủ, hung hăng đè Kiều Xử Nữ trên giường, không thể chờ đợi vô vấn đề chính.

Lục Thiên Yết đã lâu không làm, thêm tác dụng của thuốc, lại càng điên cuồng muốn, Kiều Xử Nữ vốn tỉnh táo, nhưng bị sự lãnh đạo của anh, thật vất vả đợi đến lúc anh kết thúc, cô vừa định thở phào một cái, anh lại đột nhiên ôm cô đổi một tư thế, lần nữa trở lại.

Đến cuối cùng, Kiều Xử Nữ cũng đếm không hết rốt cuộc Lục Thiên Yết muốn bốn lần, hay năm lần, chẳng qua cô chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mình muốn rã rời, không còn sức nữa.

Thật vất vả mới đến kết thúc, Kiều Xử Nữ cũng lười phải nhúc nhích, cứ như vậy gối lên lồng ngực Lục Thiên Yết mệt mỏi ngủ.

-

Khi Lục Thiên Yết...tỉnh lại, ngoài cửa sổ còn là một mảnh đen nhánh, anh vươn tay muốn tìm điện thoại di động, lại sờ thấy một mảnh mềm mại, khẽ cau mày, sau đó mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, thấy Kiều Xử Nữ vùi ở trong ngực của mình đang ngủ say, trong nháy mắt sửng sốt, qua hồi lâu, mới hiểu được tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó ý thức được, mình có thể là bị Kiều Xử Nữ hạ thuốc.

Lục Thiên Yết nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ ngủ hồi lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng kéo cô đặt ở một bên gối, sau đó vén chăn lên, xuống giường, đi vào phòng tắm.

Tắm xong, Lục Thiên Yết khoác một món áo choàng tắm ra ngoài, nhìn Kiều Xử Nữ còn đang ngủ say, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Trên sàn nhà phòng khách, khắp nơi tán loạn quần áo của hai người, Lục Thiên Yết đứng một lát, cúi người, cầm quần áo từng cái từng cái nhặt lên, ném vào trong giỏ đựng đồ dơ trong phòng vệ sinh.

Ra ngoài, trước lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, bốn giờ sáng.

Có thể tối hôm qua quá mức điên cuồng, Lục Thiên Yết cảm giác được thân thể có chút mệt mỏi, anh pha một ly cà phê, bưng tới ban công, ngồi ở trên ghế, thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn thủy tinh, rút một điếu thuốc đốt, nhìn chằm chằm cảnh đêm sáng đèn ngoài cửa, không nhanh không chậm hít một hơi.

Khói lượn lờ sau lưng, vẻ mặt Lục Thiên Yết rất nhạt, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, cả người thoạt nhìn rất gió êm sóng lặng, nhưng mà, chỉ có một mình anh rõ ràng nhất, lúc này đáy lòng của anh đã sớm như cuồng phong bão táp, ầm ĩ dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro