Chương 691 -> 695

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 691: Tin nhắn trong điện thoại di động (41)

Nói xong, mẹ Kiều còn quay đầu, trấn an vỗ vỗ bả vai Kiều Xử Nữ: "Kiều Kiều đừng sợ, có chú thím ở đây, thím muốn xem bà ta sẽ làm gì!"

"Không phải là tiện nhân này, còn có thể là ai!" Lúc này nghiễm nhiên Hàn Như Sơ, đã mất đi lý trí.

Mẹ Kiều thấy Hàn Như Sơ mắng "Tiện nhân" vội vàng nói: "Hàn Như Sơ, miệng chị có thể sạch sẽ 1 chút không, chị mắng ai là tiện nhân?"

"Tôi nói cho chị biết, dù Kiều Kiều có dùng ghi âm này, thì chị làm thế nào đây? Chị làm những chuyện không có tính người, chị còn sợ có người không biết? Chị cho rằng nhà họ Kiều chúng tôi dễ bị bắt nạt sao?"

Mẹ Kiều và Hàn Như Sơ tranh cãi, khiến không ít những người chung quanh ghé mắt chứng kiến.

Hứa Vạn Lý đã đứng lên, đi tới, đi về phía ba Kiều nói: "Anh xem, nhiều người nhìn như vậy, có thể có chuyện không hay, chúng ta trở về rồi hãy nói?"

Đừng nhìn bình thường mẹ Kiều tính tình dịu dàng, chuyện gì cũng để ba Kiều quyết định, nhưng có lúc, nếu bà không muốn lùi bước, ba Kiều cũng không dám trêu chọc bà.

Huống chi, người có quan hệ máu mủ gần với Kiều Xử Nữ chính là ba Kiều, cũng không phải là mẹ Kiều, bà xã mình cũng bảo vệ cháu gái của mình như vậy, ông làm sao có thể đứng ra phá hỏng, dĩ nhiên là không nói tiếng nào nhìn về mẹ Kiều.

Mẹ Kiều "A" một tiếng: "Trở về nói sau gì! Tôi nói cho các người biết, từ bây giờ nhà họ Kiều và nhà họ Hứa, ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này không cần thiết phải gặp nhau! Vô duyên vô cớ bắt nạt cháu của tôi, mấy người cho là nhà họ Kiều chúng tôi im lặng chịu đựng à! Đã đánh vào mặt người khác còn muốn người ta quỳ gối, thật là tốt đẹp nhỉ!"

Vốn Kiều Xử Nữ đang rơi nước mắt nghe thím nói nửa câu sau, suýt nữa nhịn không được bật cười.

Thật không nghĩ tới, trừ lúc thím chơi mạt chược, thậm chí ngay cả thuật ngữ Internet cũng dùng đến.

"Sao cô không xem cháu gái của cô tốt đẹp thế nào, đã nói tiện nhân này, nó không khiến ... Thiên Bình chúng tôi thất vọng sao?" Hàn Như Sơ bất chợt liền giơ tay lên, chỉ về Kiều Xử Nữ: "Đứa bé kia đáng chết, bởi vì đứa bé kia. . ."

"Đủ rồi!" Hứa Thiên Bình biết mẹ mình sẽ nói gì tiếp theo, vốn đang im lặng, bất chợt thét lên 1 câu, cắt đứt lời của Hàn Như Sơ, sau đó đứng lên, giữ lấy cánh tay Hàn Như Sơ: "Rốt cuộc mẹ làm ầm ĩ đủ chưa, còn ngại không đủ mất mặt có phải không?"

Sau khi Hứa Thiên Bình nói xong, anh dứt khoát kéo mẹ của mình, gương mặt tức giận đi ra ngoài cửa.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Kiều Xử Nữ, bước chân của anh hơi dừng một chút, anh rất muốn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Kiều Xử Nữ nói với cô một tiếng xin lỗi, nhưng anh làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên, cuối cùng cứ như vậy dừng lại một giây, kéo mẹ của mình đi ra.

Hứa Thiên Bình nắm tay Hàn Như Sơ đi ra khỏi "Bắc Kinh Hội", không để ý tới mẹ mình không ngừng gọi "Thiên Bình, buông mẹ ra", đi thẳng đến trước xe nhà họ Hứa, mới ngừng lại.

Trong xe có quản gia, thấy thế này, vội vàng xuống xe: "Bà chủ, cậu chủ, sao vậy?"

Hứa Thiên Bình hoàn toàn không để ý đến quản gia, trực tiếp kéo ra cửa xe, đẩy Hàn Như Sơ đi vào, sau đó mới mở miệng: "Về nhà!"

Sau đó chợt đóng cửa xe lại.

Hàn Như Sơ vội vàng kéo cửa xe: "Thiên Bình, con muốn đi đâu? Con không về nhà cùng mẹ sao?"

















Chương 692: Tin nhắn trong điện thoại di động (42)

Sinh nhật lần trước, Hứa Thiên Bình bởi vì chuyện Kiều Xử Nữ bị bà đẩy té cầu thang, tức giận một khoảng thời gian rất dài, thậm chí ngay cả lễ tết cũng không bước vào cổng lớn nhà họ Hứa, cuối cùng vẫn là bà không ăn uống, cứng rắn tuyệt thực nằm viện, mới khiến cho anh trở lại, quản gia thay bà nhận tội, nói đều là chủ ý của bà ta, Hứa Thiên Bình mới dịu lại, lúc này mới không bao lâu. . . Lại xảy ra chuyện như vậy. . . Hơn nữa lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước. . .

Đáy lòng Hàn Như Sơ vô cùng hoảng sợ, lần này Hứa Thiên Bình rời đi, cũng không biết nghĩ thế nào, mới có thể gọi anh trở lại. . .

Hàn Như Sơ suy nghĩ, vội vàng xuống xe, đuổi theo Hứa Thiên Bình, nắm giữ tay anh thật chặt: "Thiên Bình, con giận mẹ, có đúng hay không? Con đừng giận mẹ, có được không?"

"Con nghe mẹ nói, con của tiện nhân kia không phải là của con, lúc ấy con còn hôn mê, đó là con của Lục Thiên Yết và tiện nhân kia, mẹ không thể cho nó giữ lại. . . Mẹ không muốn để con vô duyên vô cớ nuôi con của người khác. . . Mẹ muốn tốt cho con, con phải tin mẹ. . ."

"Lục Thiên Yết là người ngoài sao? Anh ấy là anh của con! Anh ấy cũng là con của nhà họ Hứa, con của anh ấy cũng là con của con, sao lại không thể giữ lại!" Hứa Thiên Bình không biết bởi vì tức giận, hay bởi vì đau đớn, hoặc cũng bởi vì hoảng sợ, giọng nói cũng mang theo phần run rẩy:

"Mẹ, đó là một sinh mạng, đó là con của Kiều Kiều và anh ấy, một cái mạng sống sờ sờ, sao mẹ có thể làm vậy được!"

"Tạp chủng đó không phải là anh của con! Nó cướp công ty của con!" Hàn Như Sơ thét chói tai.

"Tại sao anh ấy thu mua công ty? Còn không phải bởi vì mẹ hại chết con của anh ấy! Chưa kể, bản thân công ty kia 1 nửa cũng là của anh ấy, không phải hoàn toàn của con!" Hứa Thiên Bình nói xong, liền tức giận gỡ tay Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ bị anh quăng lảo đảo, nhưng rất nhanh lại bắt được cánh tay Hứa Thiên Bình: "Mẹ sai rồi, mẹ đảm bảo với con, sau này mẹ không làm như vậy nữa, có được không?"

Hứa Thiên Bình thật sự bị chân tướng khiến cho tan vỡ, anh vẫn luôn biết mẹ mình không thích Lục Thiên Yết, anh cũng có thể lý giải mẹ mình không vui, nhưng mà anh không nghĩ tới, bà lại làm nhiều chuyện như vậy!

Hứa Thiên Bình ngẩng đầu lên, nhìn trời, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu, nhìn Hàn Như Sơ, có chút tỉnh táo hỏi: "Rốt cuộc mẹ đã làm bao nhiêu chuyện tàn nhẫn với họ, tự mẹ kể hết cho con biết đi, coi là con van mẹ, để con còn chuẩn bị tinh thần. "

"Không có, không có." Hàn Như Sơ không hề nghĩ ngợi lắc đầu, nói: "Thật sự không có."

"Thật sự không có?" Hứa Thiên Bình hỏi.

Hàn Như Sơ gật đầu: "Mẹ thề."

Hứa Thiên Bình không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh nhìn Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ bị Hứa Thiên Bình nhìn thấy đáy lòng có chút chột dạ: "Thiên Bình, con tin mẹ đi, thật sự không có, cùng mẹ về nhà, có được không? Ngàn vạn lần đừng nghĩ chuyện không về nhà. . ."

Hứa Thiên Bình vẫn không nói chuyện, mắt của anh hiện lên một tầng thất vọng, khiến cho Hàn Như Sơ có chút không nói nên lời.

Qua hồi lâu, Hàn Như Sơ mở miệng lần nữa: "Thiên Bình, con làm sao vậy? Con không nói lời nào, con đừng dọa mẹ, được không?"

Hứa Thiên Bình buông mi, giơ tay lên, lấy 1 xếp giấy trong túi, đưa cho Hàn Như Sơ.

















Chương 693: Giải thích (1)

Hứa Thiên Bình buông mi, giơ tay lên, lấy 1 xếp giấy trong túi, đưa cho Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ nhìn Hứa Thiên Bình, chần chờ một chút, nhận lấy, mở ra, phát hiện lại là nội dung tin nhắn di động.

Hàn Như Sơ mượn ánh đèn ven đường, cẩn thận nhìn một lát, mới nhìn hiểu ra đây là tin nhắn Kiều Xử Nữ và Lục Thiên Yết gửi nhau vào lễ tình nhân năm ngoái.

Hứa Thiên Bình im lặng lâu như vậy, rốt cuộc mở miệng: "Trong 4 ngày, Kiều Kiều ngất xỉu nằm viện, điện thoại di động ở nhà chúng ta, mẹ có thể nói cho con biết, là ai lấy điện thoại của Kiều Kiều gửi đi những tin này?"

Hàn Như Sơ không nói gì, ngón tay cầm tờ giấy run run lên, sau một lúc lâu, bà ta mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Thiên Bình, từ đâu mà con có?"

Hứa Thiên Bình nhắm hai mắt lại: "Đến lúc này, mẹ còn nghĩ là ai hãm hại sau lưng mẹ sao? Vấn đề là, đây không phải là hãm hại, đây là sự thật!"

"Mẹ biết anh ấy thích Kiều Kiều, có đúng không? Cho nên lúc ban đầu mẹ dùng Kiều Kiều làm mồi nhử anh ấy, anh ấy mới đồng ý đóng giả con, có đúng không? Mẹ không thể gặp anh ấy, mẹ biết anh ấy hẹn Kiều Kiều vào lễ tình nhân, mẹ ra tay đẩy Kiều Kiều ngã cầu thang, sau đó mẹ cầm điện thoại gửi mấy tin nhắn này, có đúng không!"

Hứa Thiên Bình nói tới đây, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên: "Có lỗi với mẹ chính là ba, không phải là mẹ anh ấy, cũng không phải là anh ấy, mẹ tỉnh lại đi, lỗi là do Hứa Vạn Lý! Tại sao mẹ không đối phó với Hứa Vạn Lý mà lại đối phó với bọn họ? Bọn họ làm sai chỗ nào!"

"Là Kiều Xử Nữ không biết xấu hổ, có đúng không? Là Kiều Xử Nữ làm, có đúng không?" Hàn Như Sơ trong lúc bất chợt sẽ cầm những thứ kia giấy ra tiếng.

Trong nháy mắt Hứa Thiên Bình không biết nên nói cái gì, anh giơ tay lên, vuốt vuốt trán của mình, thở dài, sau một lúc lâu, mới nói: "Mẹ thật sự khiến con rất thất vọng."

Chẳng qua là một câu nói rất đơn giản, nói xong Hứa Thiên Bình liền đưa tay cứng rắn rút ra khỏi tay của Hàn Như Sơ.

"Thiên Bình, con đừng đi. . ." Hàn Như Sơ bất chợt giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu, nhìn quản gia.

Quản gia trong nháy mắt hiểu ý của Hàn Như Sơ, nhất thời, mở miệng nói: "Cậu chủ, tin nhắn này là do tôi cầm điện thoại của cô Kiều gửi, bà chủ không biết chuyện này, đây đều là do tôi làm, cậu đừng trách bà chủ . ."

"Đủ rồi!" Mặc dù Hứa Thiên Bình không quay đầu nhìn lại hai người sau lưng, nhưng trong lòng anh đã rõ ràng, cái gì cũng hiểu: "Không cần đóng kịch, mấy người nghĩ tôi ngốc sao? Kiều Kiều bị đẩy xuống cầu thang, tôi biết ý của ai, cho nên tôi tin tưởng, là bởi vì bà là mẹ tôi, mẹ tôi sinh tôi ra nuôi rôi lớn, tôi nghĩ tôi làm ầm ĩ 1 thời gian dài, bà sẽ kiểm điểm, bà sẽ biết mình sai ở chỗ nào, bà sẽ hiểu rõ ý của con trai bà, sau đó bà sẽ tôn trọng con trai."

"Nhưng trên thực tế là tôi sai rồi."

"Thẳng thắn mà nói, chính tôi cũng không biết ai gửi cho mình nội dung tin nhắn này, sáng nay tôi nhận được từ một người nặc danh, mà bà lại luôn nghĩ là Kiều Kiều làm."

"Thật ra bà hoàn toàn không nghĩ mình là người có lỗi, chung quy bà chỉ làm việc có lợi cho mình, bà luôn nghĩ mọi cách để làm người khác bất lợi."

















Chương 694: Giải thích (2)

Nói tới đây, Hứa Thiên Bình bất chợt xoay đầu, anh nhìn chằm chằm Hàn Như Sơ chẳng biết lúc nào đã rơi nước mắt, vẻ mặt lại một mảnh bình tĩnh: "Tôi đã cho bà cơ hội, không chỉ một lần, lúc nãy, tôi hỏi bà, rốt cuộc bà còn làm gì, bà còn mở miệng khẳng định với tôi, những lỗi bà làm, tôi có thể chuộc tội thay bà, nhưng bà lại không hề, bà vẫn nghĩ tôi là đứa ngốc dễ lừa gạt."

"Bà hãy chăm sóc bản thân thật tốt, sau này tôi sẽ không trở về nhà họ Hứa nữa."

"Thiên Bình, không muốn, mẹ sai rồi. . . Mẹ không thể có con, Thiên Bình. . ." Hàn Như Sơ nghe câu nói cuối cùng, rốt cuộc đau lòng khóc thành tiếng.

Hứa Thiên Bình rũ mi mắt, dù sao cũng là mẹ con ruột thịt, thấy bà khóc như vậy, đáy lòng vẫn rất đau: "Tôi rất muốn tin tưởng bà, nhưng mà thật xin lỗi, tôi không làm được. "

Hứa Thiên Bình nói xong, liền lui về phía sau hai bước.

Hàn Như Sơ khóc càng dữ dội, giống như tê tâm liệt phế: "Thiên Bình, cái gì mẹ cũng mất hết, tối nay mẹ thân bại danh liệt, sau này mọi người cũng sẽ nói mẹ là người xấu xa, ba ba con nhất định sẽ vì chuyện này mà trách mẹ, nếu như mẹ mất con nữa, thì mẹ cũng không còn gì nữa. . . Thiên Bình. . . Mẹ cầu xin con đừng đi. . ."

Hứa Thiên Bình cuối cùng vẫn xoay người lại.

Quản gia cũng đi theo lên tiếng bắt đầu năn nỉ: "Cậu chủ, ngài đừng đi."

"Thiên Bình. . ."

Hứa Thiên Bình kéo cửa xe, ngồi xuống.

"Thiên Bình, mẹ sai rồi, Thiên Bình. . ."

Hứa Thiên Bình nhắm mắt, đóng cửa, ngăn cách tiếng khóc phía ngoài.

Anh ngồi ở chỗ tài xế ngây người chốc lát, không nhìn lấy Hàn Như Sơ, trực tiếp khởi động xe, rời đi.

Lúc chạy xe trên đường, Hứa Thiên Bình không còn nhịn được, nước mắt cứ rơi xuống.

Anh cảm thấy khó chịu.

Anh không thể miêu rả rốt cuộc mình đau khổ điều gì.

Anh cảm thấy trong một đêm, những điều mình biết sụp đổ hết.

Người mẹ anh vẫn yêu thương lại làm ra những chuyện tàn nhẫn với anh của anh, với bạn của anh.

Người anh mà anh hận và trách cứ, rõ ràng thu mua công ty Hứa thị nhưng rồi lại âm thầm để công ty dưới tên anh, ngay cả tài sản cuối cùng của anh ấy, người thụ hưởng là anh, cho dù mẹ anh có đối xử tệ bạc với anh ấy thế nào.

Ướt đẫm nước mắt, đáy mắt Hứa Thiên Bình không ngừng toát ra, anh thỉnh thoảng giơ tay lên lau nước mắt, sau đó từ một bên rút ra một phần văn kiện copy, trên đó có chữ ký của Lục Thiên Yết để lại tài sản.

Thì ra là, người anh từ nhỏ đến giờ dù không được yêu quý, anh vẫn cho rằng người anh cố gắng nhường nhịn em mình, thật ra thì trong lòng vẫn để ý người em này.

Đầu ngón tay Hứa Thiên Bình nắm chặt phần văn kiện copy mà run rẩy, cuối cùng giống như cố gắng kìm nén tâm tình vậy, dừng xe ở ven đường, nằm ở trên tay lái, bả vai như co rút lại.

-

Bởi vì Hàn Như Sơ bị Hứa Thiên Bình kéo đi, buổi đấu giá bị buộc dừng lại, thiếu nhân vật chính, những thông tin kia truyền ra cũng nhất thời chấm dứt, mọi người rối rít rời đi.

Một mặt Ba Kiều mẹ Kiều rất tức giận, một mặt lại rất lo lắng, không ngừng an ủi Kiều Xử Nữ, thậm chí còn muốn kéo Kiều Xử Nữ trở về nhà họ Kiều.

Kiều Xử Nữ liên tục bày tỏ không sao, nói chỉ muốn một mình yên tĩnh, mới làm cho bọn họ miễn cưỡng đồng ý.

















Chương 695: Giải thích (3)

Sau khi tách khỏi hai bác của mình, Kiều Xử Nữ đi đến chỗ xe của mình, lái ô tô rời khỏi, vẫn chạy đến trước quảng trường Thiên Địa, cô mới tìm một chỗ để dừng xe, sau đó sờ soạng mấy đồng tiền xu, đi đến trạm điện thoại công cộng, gọi cho Hàn Như Sơ một cú điện thoại.

Điện thoại kêu rất lâu, mới có người nghe máy.

Hàn Như Sơ ở bên trong điện thoại, giọng điệu nói chuyện nghe như bị trút hết sức lực, giống như vừa chịu đả kích rất lớn: "Vâng, là ai vậy?"

Kiều Xử Nữ nắm ống nghe điện thoại, im lặng tầm mười giây đồng hồ mới mở miệng: "Tôi."

Tuy chỉ một chữ, nhưng Hàn Như Sơ đã nghe ra ai gọi: "Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với cô."

Sau đó, ý tứ muốn cúp điện thoại.

Kiều Xử Nữ giống như cực kỳ chắc chắn Hàn Như Sơ sẽ không cúp điện thoại, mà vẫn lựa chọn nghe, không nhanh không chậm, ung dung trấn định mở miệng: "Anh Thiên Bình nhận được tin kia, là tôi ký gửi cho, vì thế nên lúc ở trong dạ tiệc, rõ ràng là bản thân tôi ngã sấp xuống, anh ấy sẽ không tin tưởng bà, vì trong lòng anh ấy, tiềm thức đã nhận định bà gây bất lợi cho tôi."

Giống như phán đoán của Kiều Xử Nữ, điện thoại không những không bị cúp, bên trong còn truyền đến tiếng Hàn Như Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân."

Kiều Xử Nữ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: "Đương nhiên, phần ghi âm phát trong tiệc từ thiện tối, cũng là tôi làm. Đương nhiên phần ghi âm đó, tôi cũng không phải chỉ vì muốn cho bà không thể chịu nổi, mục đích của tôi chủ yếu là muốn để cho anh Thiên Bình nghe được... Bác Hứa, tôi nghĩ anh Thiên Bình, hiện tại chắc đang rất tức giận rồi?"

"Mày, đồ tiện nhân!" Hàn Như Sơ tức giận đến mức hít thở cũng khó khăn.

"Tiện nhân? Thế nhưng bà yên tâm, cho dù tôi tiện, cũng sẽ không giết chết con của người khác!" Kiều Xử Nữ cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần tò mò: "Thế nhưng, tôi muốn hỏi một chút, nếu tôi làm như thế, cho dù là tiện nhân mà nói, tôi cực kỳ muốn biết, người làm ra những chuyện này, có thể hình dung như thế nào đây?"

Kiều Xử Nữ nói đến đây, trong mắt trở nên lạnh lẽo, âm thanh mở miệng sắc bén như từng nhát roi quật vào: "Bà đừng tưởng rằng người khác đều ngốc hết, chỉ mình bà thông minh nhất, bà ỷ vào Lục Thiên Yết thích tôi, tôi thích Lục Thiên Yết, bà mới có thể gây sóng gió ở bên trong, tôi gọi cú điện thoại kia tới, chính là để nói cho bà biết, trước kia bà thiếu nợ của tôi, hiện tại tôi sẽ bắt đầu trả lại cho bà, buổi tối sinh nhật bà hôm trước, tôi đã nói với bà, tôi sẽ khiến bà bị xa lánh không thể chết tử tế được, tôi khẳng định nói được làm được!"

Hàn Như Sơ nói: "Mọi người xa lánh? Thiên Bình là con tôi, mẹ con liền tâm, cho dù hiện giờ nó đang tức giận, cũng không thể không để ý đến tôi!"

Nếu trước đây, Kiều Xử Nữ cũng không có mười phần nắm chắc, nhưng hiện tại thì khác, trong tay Hứa Thiên Bình có phần ký gửi của cô, do Lục Thiên Yết ký tên trả lại tài sản.

Cô và Hứa Thiên Bình chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Hứa Thiên Bình tuy là con trai của Hàn Như Sơ, nhưng tính cách rất hào sảng, dù là coi trọng ai, nhưng cô đã gửi tin cho anh, máy ghi âm, thư phân chia tài sản, ba thứ đặt ngay trước mắt, có thể khiến anh dao động tín nhiệm đối với bà ta.

Sau đó, chỉ cần cô và Lục Thiên Yết quay lại vì sự việc của Hứa gia, cho dù có bất lợi gì đó, điều đầu tiên Hứa Thiên Bình nghĩ đến sẽ là do mẹ mình làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro