Chương 796 -> 800

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 796: Thư tình của năm ấy (6)

Lục Thiên Yết ôm lấy Kiều Xử Nữ, ôm thật lâu, mới cúi đầu, nói bên tai cô, âm thanh mang theo chút mê hoặc, mở miệng nói: "Kiều Kiều, cảm ơn em, anh sẽ dùng cả đời còn lại của anh để đối xử tốt với em."

Cảm ơn em đã yêu anh.

Cảm ơn em đã bằng lòng làm vợ của anh.

Cảm ơn em đã mang thai con của anh.

Ngàn lời vạn tiếng không thể nào biểu đạt được hết sự cảm ơn của anh dành cho em, cho nên, anh sẽ sử dụng cả quãng đời còn lại, cố gắng đối xử thật tốt với em.

Cả đời.

Hư ảo như thế nào, xa xỉ như thế nào, nhưng lại từ trong miệng anh nói ra, liền khiến người ta có cảm giác vô vùng tin cậy.

Kiều Xử Nữ giơ tay lên, ôm lấy eo của anh.

Bóng đêm rất yên tĩnh, hai người lẳng lặng nằm trên giường ôm lấy nhau.

Qua không biết bao lâu, Lục Thiên Yết đột nhiên lên tiếng: "Kiều Kiều, em ngàn vạn lần đừng nói cho bảo bảo biết, chuyện anh từng để em uống thuốc tránh thai..."

Lục Thiên Yết còn chưa nói xong, Kiều Xử Nữ đã lập tức ngẩng đầu, khiến anh lập tức chuyển lời: "Kiều Kiều, màn biểu diễn đêm nay của em thật sự rất đặc sắc."

Kiều Xử Nữ chưa bao giờ biết, Lục Thiên Yết cao ngạo lãnh đạm, vậy mà có lúc lắc lư theo gió, không nhịn được bật cười, sau đó nghĩ đến những tin đồn xấu bị đồn thổi trên mạng, vì thế liền tò mò mở miệng hỏi: "Lục Thiên Yết, bộ phim điện ảnh kia của Hollywood, anh thật sự có đầu tư vào sao?"

"Ừhm, chồng của Lộ Song Tử cũng là một trong những đạo diễn của bộ phim đó, có sự bàn bạc của anh và cậu ấy." Lục Thiên Yết tường tận giải thích, sau đó lại bổ sung: "Lần trước anh đến Mỹ, là vì bộ phim đó."

Kiều Xử Nữ đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi anh rời đi, viết một phong thư cho trợ lý, nói giúp cô lấy được vị trí diễn viên, vì thế không nhịn được mở miệng nói: "Lục Thiên Yết, anh báo danh cho em, em đi dự thi, trên đường còn có nhiều tin tức xấu như thế, thành tích có phải không khả quan lắm không?"

"Không có." Lục Thiên Yết đảm bảo nhìn cô, giọng nói ôn hòa: "Anh lấy mình ra đảm bảo, tất cả những thành tích của em ở trận đấu đó, đều là sự thật, không có bất kỳ việc gì cả."

Dừng một lát, giọng nói của Lục Thiên Yết từ từ: "Thật ra, Kiều Kiều, bản thân anh muốn cho em đi cửa sau, thế nhưng, lúc ấy anh nghĩ muốn đến trận chung kết mới cho em đi cửa sau, bởi vì thời gian trước trận đấy, anh có rất nhiều tin tưởng với em, chỉ là không nghĩ đến, cuối cùng ở trận tranh tài đó, chính em lại biểu diễn xuất chúng như thế, chinh phục tất cả giám khảo."

Lần đầu tiên Kiều Xử Nữ được Lục Thiên Yết nghiêm túc khen ngợi như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được đỏ lên, sau đó liền vùi vào trong lòng anh, tuyệt không e lệ nói: "Lục Thiên Yết, quả thực là em quá lợi hại, em cũng thấy bội phục bản thân em rồi!"

-

1 giờ sáng, lúc Trình Nhân Mã tỉnh lại, phát hiện Kiều Bạch Dương vậy mà không hề đi ngủ, cô đang đưa lưng về phía anh, xem điện thoại.

Ánh sáng trên màn hình, khiến da thịt vốn đã trắng nõn của cô lại càng trở nên hoàn mỹ tinh tế.

Trình Nhân Mã hô một tiếng "Dương Dương", người phụ nữ không nghe thấy, vì thế Trình Nhân Mã ngồi dậy, nhìn về phía màn hình điện thoại của cô.

Thị lực của Trình Nhân Mã rất tốt, tuy cách một khoảng, nhưng chăm chú nhìn màn hình di động một lúc, vẫn có thể thấy rõ ràng đó là chương trình phỏng vấn Lục Thiên Yết.

Sắc mặt của Trình Nhân Mã, lập tức trở nên nghiêm túc.
















Chương 797: Thư tình của năm ấy (7)

Sắc mặt của Trình Nhân Mã, lập tức trở nên nghiêm túc.

Anh nhớ tới, đêm nay, là lúc diễn ra trận chung kết Hollywood lựa chọn diễn viên chính, Kiều Xử Nữ đã có thai, Lục Thiên Yết kích động xông lên sân khấu, Kiều Bạch Dương lúc đó đang cười tít mắt nói: "Kiều Kiều mang thai, em trở thành dì rồi.", ngay lập tức liền ngừng lại, cô nhìn không rời mắt khỏi màn hình, mãi đến khi hình ảnh được cắt thành những quảng cáo nhỏ, anh hô lên vài tiếng để đánh động cô, cô cũng không có phản ứng, sau cùng anh chỉ có thể phiền muộn đứng lên, rời khỏi nhà, đi vài vòng ở khu vườn bên dưới rồi mới trở lại.

Có một số việc, anh đã tận mắt nhìn thấy, anh cũng biết rõ, có thể là vì thích, cho nên mới tự làm tổn thương chính mình, tự làm cho bản thân trở thành một người đần độn, coi như cái gì cũng không biết.

Nhưng là, lần một lần hai còn có thể nhẫn nhịn, ba bốn lần cũng có thể nhẫn nhịn, anh đã không biết, đây là Kiều Bạch Dương biết Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ kết hôn, sau đó cô đã bao nhiêu lần mất ngủ mà ngồi trong đêm khuya khoắt nhìn Lục Thiên Yết.

Kiều Bạch Dương vẫn nhìn đến khi video clip kết thúc, rốt cuộc không nhịn được giơ tay lên, bụm miệng, nhẹ nhàng nức nở khóc.

Trình Nhân Mã an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn rất bình tĩnh, không hề quấy rầy cô.

Kiều Bạch Dương khóc rất lâu, mới ngừng lại được, cô để điện thoại di động ở bên gối, kéo tai nghe điện thoại xuống, xốc chăn lên, như là muốn xuống giường, kết quả lại thấy được một bóng người, khiến cô sợ đến run rẩy, liền quay đầu đi, sửng sốt một phen, mới nở một nụ cười: "Trình Nhân Mã, sao anh lại dậy rồi?"

Ánh mắt của Trình Nhân Mã vẫn như cũ không hề chớp nhìn chằm chằm Kiều Bạch Dương, một câu cũng chưa nói.

Từ khi Kiều Bạch Dương và Trình Nhân Mã hẹn hò với nhau đến nay, lần đầu tiên anh nhìn cô như vậy, trong lòng cô nổi lên cảm giác kinh hoàng không nói nên lời, ánh mắt cô né tránh mấy lần, sau đó vươn tay, tóm lấy tay của anh, nhưng mà, đầu ngón tay của cô vừa mới đụng đến đầu ngón tay của anh, anh liền phản ứng rất mãnh liệt hất tay của cô ra, cả người mạnh mẽ xốc chăn lên, nhặt quần áo trên mặt đất, nhanh chóng mặc vào, sau đó đi ra ngoài cửa.

Kiều Bạch Dương vội vàng đuổi theo, vươn tay tóm lấy cánh tay của anh: "Trình Nhân Mã, anh tức giận phải không?"

"Em cảm thấy được sao?" Thật ra anh đã không hề nghĩ sẽ nổi giận với cô, anh vẫn cố đè ép nó trong lồng ngực, nhưng là lúc này lại thế nào cũng không thể tìm cách đè ép nổi nửa: "Kiều Bạch Dương, anh thật sự chịu đủ rồi, nếu trong lòng em thật sự như vậy, không thể bỏ xuống người khác được, chúng ta liền chia tay đi."

Chia tay? Kiều Xử Nữ bỗng dưng trợn to mắt, ngay cả chính cô vào lúc này cũng không rõ ràng lắm vì sao lại nghe được hai chữ đó lúc này, cô phản xạ có điều kiện thực ra chính là vẻ mặt này.

Trình Nhân Mã nói xong câu kia, mới ý thức được mình vừa nói gì, buông mi mắt xuống, cánh môi run run, nghĩ muốn giải thích với Kiều Bạch Dương, nhưng là sau cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ rút cánh tay ra khỏi tay của cô, xoay người rời đi.

Mãi đến khi cửa phòng khách, truyền đến tiếng đóng là, Kiều Bạch Dương mới hồi phục tinh thần, cô chớp chớp mắt, giơ tay lên, sờ sờ trái tim mình, xác định nhiều lần, mới ý thức được, mình vì một câu chia tay của Trình Nhân Mã mà sợ hãi và kinh hoàng.

Trước đây cô có nhiều bạn trai như vậy, đều không phải lúc nào cũng là cô chủ động chia tay, nhưng là cho dù những người đó có chia tay trước với cô, cô cũng cảm thấy không sao cả, cùng hiện tại, hoàn toàn khác nhau.

Rốt cuộc là cô làm sao vậy?
















Chương 798: Thư tình của năm ấy (8)

Ngày hôm sau là đại hội cổ đông mỗi năm một lần, Lục Thiên Yết nhất định phải tham gia.

Hội nghị diễn ra vào buổi sáng lúc 10 giờ, 7:30 anh rời giường, đi đến nhà ăn, nấu một nồi cháo loãng.

Trợ lý sợ kẹt xe sẽ làm anh muộn nên tám giờ rưỡi liền lái xe đến Cẩm Tú Viên chờ anh.

Lúc đó, Lục Thiên Yết đang ở trên lầu đỡ Kiều Xử Nữ rời giường, trợ lý đợi ở dưới lầu tầm 15 phút, mới nhìn thấy Lục Thiên Yết giống như đang hầu hạ thái hậu nương nương, thật cẩn thận che chở cho Kiều Xử Nữ đi xuống lầu.

Trợ lý vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể xuất phát, kết quả ai ngờ Lục Thiên Yết vậy mà không chút hoang mang ngồi trong phòng ăn giúp Kiều Xử Nữ ăn bữa sáng, hoàn toàn không hề có khái niệm về thời gian, nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ ăn xong một bát cháo, một ly sữa và một quả trứng gà, mới không nhanh không chậm đi lên lầu thay quần áo.

Lúc Lục Thiên Yết mặc quần áo, cô liền vụng trộm lén lút nhét lá thư tình vào trong áo khoác của anh, thuận thế cũng để luôn ví tiền của anh vào đó, sau đó mới đưa lại cho anh, vừa lúc anh mặc vào.

Lục Thiên Yết tao nhã mặc áo khoác, vừa cài nút vừa nói với Kiều Xử Nữ: "giữa trưa có thể anh sẽ ăn cơm cùng các cổ đông, cũng chưa về, đến lúc đó anh sẽ bố trí người đưa cơm trưa cho em."

Kiều Xử Nữ buồn cười gật đầu, cầm cà vạt quấn lên cổ áo của anh, vừa thắt lại giúp anh, sau đó vỗ vỗ ngực anh nói: "Ví tiền của anh em để ở bên trong rồi."

"Ừhm." Lục Thiên Yết cúi đầu, hôn một cái lên gò má của cô, vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Còn có, hiện giờ em đang có thai , tốt nhất là đừng nên ra khỏi cửa, nếu muốn đi dạo phố hay đi chơi đâu đó, chờ anh xong việc, sẽ dẫn em đi."

"Được." Miệng Kiều Xử Nữ đồng ý, đi theo sau lưng anh xuống lầu, đi đến phòng khách.

Trợ lý chờ ở cửa, trong lòng lo lắng như thiêu đốt: "Lục tổng, hiện tại chỉ còn có 40 phút nữa là họp rồi."

Lục Thiên Yết gật đầu một cái, vừa đi giày, lại mở miệng nói với Kiều Xử Nữ: "A..., đúng rồi, trong tủ lạnh có hoa quả, anh đã rửa sạch sẽ, lấy ra là có thể ăn được rồi."

"Ừhm." Kiều Xử Nữ cong môi nở nụ cười.

Lục Thiên Yết cúi đầu, lại hôn cô, mới theo sau trợ lý đi lên xe.

Kiều Xử Nữ đứng trước ngưỡng cửa nhà, vẫy vẫy tay.

Khởi động xe, chậm rãi quay đầu, lúc vừa qua cửa nhà, Lục Thiên Yết hạ cửa kính xe xuống: "Có cái gì không thoải mái hoặc là không làm được, nhất định phải gọi điện thoại cho anh, biết không?"

-

Hội nghị tiến hành từ lúc 10 giờ đến 12 giờ trưa, mới kết thúc được một nửa.

Giữa trưa ăn cơm ở một khách sạn lớn ở Bắc Kinh, trong lúc ăn cơm, Lục Thiên Yết còn tìm cớ rời khỏi bữa cơm, gọi một cuộc điện thoại cho Kiều Xử Nữ, xác nhận cô ở nhà vẫn khỏe mạnh, mới trở về bàn tiệc.

Cơm nước xong, Lục Thiên Yết thanh toán.

Anh chăm chú nhìn người phục vụ đưa giấy tờ lên, sau đó liền lấy ví tiền trong túi áo ra, lúc lấy ra hơi mắc kẹt, mãi mới lấy ra được đưa cho người phục vụ.

Anh ký tên, đưa ví tiền trở về túi, lại phát hiện bên trong có thứ gì đó.

Anh nhíu mày, sờ sờ bên trong, mới lấy ra thì thấy được là một phong thư màu lam nhạt.
















Chương 799: Thư tình của năm ấy (9)

Anh nhíu mày, sờ sờ bên trong, mới lấy ra thì thấy được là một phong thư màu lam nhạt.

Nhìn phong thư này có vẻ cũ, chung quanh đều đã sờn màu, mặt trên còn có hình trái tim màu đỏ đã phai màu.

Cái này nhìn có vẻ giống như thư tình mà hồi còn đi học, mấy nữ sinh thường hay đưa cho anh... Kiều Xử Nữ đặt trong túi áo của anh à?

Lục Thiên Yết cầm phong thư chần chừ một lúc, còn chưa mở ra xem, trợ lý tò mò sáp lại gần: "Lục tổng, đây là cái gì, thấy có vẻ giống thư tình?"

Cho dù trợ lý không nói, anh nhìn lá thư này, cũng liên tưởng đến thư tình... Dù sao, lúc anh đến trường, trong ngăn bàn luôn không thiếu mấy loại thư tình đủ màu sắc sặc sỡ này, chỉ là lúc đó trong lòng anh chỉ có một người, đối với người khác không hề có bất kỳ hứng thú gì cả, cũng không muốn có hứng thú gì, cho nên cũng không mở ra xem bao giờ, trực tiếp cầm hết đi ném vào thùng rác.

Thế nhưng, không thấy nội dung bên trong, không thể xác định có phải thư tình hay không, nhưng mà Lục Thiên Yết nghe thấy trợ lý nói là đỏ mặt, sau đó liền nhanh chóng gấp phong thư đó lại, bỏ vào trong túi áo, đứng lên nhàn nhạt nói: "Về công ty đi."

Dọc đường về công ty, Lục Thiên Yết ngồi ở ghế sau, đều chỉ nghĩ về lá thư này.

Khó trách Kiều Kiều chủ động đưa áo khoác cho anh, hóa ra là vì muốn đưa phong thư này cho anh, tới cùng là có chuyện gì, cô không thể giáp mặt nói cho anh nghe, mà phải dùng đến phương thức này?

Ba giờ chiều, còn có hội nghị, đến công ty, đã là hai giờ rưỡi, Lục Thiên Yết trở lại văn phòng của mình, khóa trái cửa, sau đó đến ngồi trước bàn làm việc, từ trong túi áo lấy ra phong thư này, anh cũng không rõ rốt cuộc mình bị làm sao nữa, vậy mà trong lòng có một sự khẩn trương, giống như cảm giác lần đầu tiên anh tiếp xúc gần gũi với Kiều Xử Nữ thời niên thiếu.

Lục Thiên Yết nhìn chằm chằm phong thư đó, mới hít sâu một hơi, đầu ngón tay có chút khẩn trương mở nó ra, từ bên trong rút ra được một tờ giấy màu hồng phấn.

Trái tim của anh đặc biệt nhảy lên, lúc còn trẻ, trong trường thường hay có trào lưu xếp giấy thành hình trái tim, anh ít nói hướng nội, rất khó mở miệng đi tìm người dạy mình, cho nên lúc đó, liền nhìn trộm hai nữ sinh đang gấp giấy, lúc ấy anh đã học xong nhưng lại khiến một trong hai người đó hiểu lầm, cho rằng anh có ý với cô ấy, lúc tan học buổi tối, còn ngăn anh lại, nói chủ nhật có thể đi xem phim cùng với cô ấy hay không?

Ngón tay của anh run run mở trái tim đó ra, sau đó đem tờ giấy trải phẳng lên mặt bàn, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, anh nuốt nước miếng một cái, mới cúi đầu, nhìn dòng chữ trên lá thư.

Những chữ viết này xem ra còn rất non nớt và ngây ngô, có chút giống với nét chữ hiện giờ của Kiều Xử Nữ, nhưng có vẻ giống nét chữ của cô thời đi học hơn.

Dòng đầu tiên, là năm chữ, và một dấu chấm câu.

"Bạn học Lục Thiên Yết.

Cực kỳ mạo muội viết cho bạn phong thư này, hi vọng sẽ không gây phiền toái cho bạn."

"Phiền", sau chữ này còn có một icon mặt cười, khiến Lục Thiên Yết không nhịn được cười.
















Chương 800: Thư tình của năm ấy (10)

"Bạn học Lục Thiên Yết.

Cực kỳ mạo muội viết phong thư này cho anh, hi vọng không mang lại phiền phức cho anh."

Sau chữ "Phiền" còn có một icon mặt cười, khiến Lục Thiên Yết không nhịn được giương lên một nụ cười.

"Đều nói, mỗi người tồn tại trên đời, đều là vì sự xuất hiện của một người khác, em nghĩ, sự xuất hiện của em chính là vì có sự tồn tại của anh."

Lục Thiên Yết nhìn những câu chữ này, vẻ mặt liền trở nên cứng ngắc, những câu nói này khá quen thuộc, hình như anh đã nghe qua ở nơi nào, mà trong phút chốc lại không nghĩ ra.

Lục Thiên Yết nhíu mày, tiếp tục đọc.

"Em cũng không có mơ mộng quá nhiều, chỉ là hi vọng có thể cùng với anh."

"Em cũng không có đẹp đẽ như vậy, em chỉ muốn nói, em chỉ muốn sau năm mươi năm nữa, còn có thể yêu anh giống như hiện tại."

"Em nghĩ, cả đời này, sẽ không còn có một người nào giống như anh, để cho em đến yêu."

Lục Thiên Yết nhìn đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ giấy viết thư màu hồng phấn, thoáng có chút giật mình.

Những lời này, anh chắc chắn đã từng nghe ở đâu đó...

"Anh không biết, từ ngày nào đó em gặp anh, tất cả những gì em làm, đều là vì có thể tiếp cận anh."

"Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong đó đều có anh, em cũng từng có rất nhiều ảo tưởng, mỗi lần ảo tưởng đều là ước ao có thể cùng với anh, em cũng đã ước rất nhiều nguyện ước, từng cái một đều là hi vọng anh có thể yêu em."

Nhìn đến đây, Lục Thiên Yết mới bất tri bất giác nhớ đến, nội dung của phong thư này, chính là đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm mà Kiều Bạch Dương từng đưa cho anh, là lúc cô nói chuyện với Hứa Thiên Bình.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Cô nói cho Hứa Thiên Bình nghe những lời này, thế nào lại là viết gửi cho anh?

"Đối với thế giới mà nói, anh chỉ là một người bình thường, nhưng đối với em mà nói, anh chính là toàn bộ thế giới."

"Khi còn sống, em chỉ yêu mình anh."

Sau cùng là một câu chữ viết hi-light: "đẹp nhất không phải là khi trời mưa xuống, mà là mái hiên anh và em cùng nhau trú mưa."

Người viết: Kiều Xử Nữ.

Thời gian ở mặt sau, là năm năm trước.

Nói cách khác, phong thư này, là năm năm trước cô đã viết cho anh.

Lúc đó, anh đang quay phim ở Hàng Châu, cô đang học đại học ở Bắc Kinh, cũng đã sắp tốt nghiệp đại học... Tuy anh trong lúc đó bận rộn nhưng đối một khoảng thời gian mười ngày trước đó, trí nhớ luôn khắc sâu.

Ngày nào đó, cô một mình chạy đến Hàng Châu, đánh rơi ví tiền, gọi điện thoại cho anh, anh đang quay phim, trời mưa rất to cũng cố chạy qua... Ngày nào đó, là lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên anh được sống chung một phòng với cô... Một đêm kia, anh vẫn vụng trộm đi hôn cô, âm thầm nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với cô... Cũng là một đêm kia, anh thầm hạ quyết tâm chính mình sau khi quay xong bộ phim này, sự nghiệp diễn xuất rốt cuộc cũng có khởi sắc, liền sẽ đi thông báo với cô.

Mà cô vào ngày thứ mười sau đêm đó, viết phong thư này...

Nghĩ tới đây, đột nhiên Lục Thiên Yết quét đến tám chữ đó, đáy mắt lóe lên ánh sáng, liền đem tờ giấy viết thư lại gần một chút.

Anh nhớ rõ, lúc trước Kiều Bạch Dương đưa máy ghi âm cho anh, Kiều Xử Nữ có nói, khi còn sống, em chỉ yêu anh nhất.

Về sau Hứa Thiên Bình nói một câu, khi còn sống, anh chỉ yêu mình em.

Nhưng là trên giấy viết thư cô viết cho anh, lại viết là khi còn sống, em chỉ yêu mình anh.

Hứa Thiên Bình nói với cô, làm sao cô có thể viết lại cho anh?

Khi đó, rốt cuộc là đã có vấn đề gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro