Chương 841 -> 845

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 841: Kết thúc (1)

Sự việc xảy ra rất bất ngờ, từ đầu Kiều Xử Nữ cũng không phản ứng kịp là có chuyện gì xảy ra, đột nhiên bên cạnh lại có thêm một người, mạnh mẽ chắn trước mặt cô, bởi vì dùng lực quá mình, Kiều Xử Nữ lùi về phía sau hai bước, thắt lưng đập vào bồn rửa mặt, đau đớn khiến cô nhíu mày lại, sau đó liền nghe được tiếng máu phun ra.

Thế giới, trong thời khắc này như bị dừng lại.

Kiều Xử Nữ không quay đầu nhìn người đứng trước mặt mình, nhưng lúc người đó gục trước mặt cô, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người đã cho cô biết người đó là ai.

Cô nhìn qua bả vai của Kiều Bạch Dương, nhìn Hàn Như Sơ ở đối diện.

Lúc máu tươi bắn ra, vấy vào trên người bà ta, khẩu trang màu trắng cũng có một mảng hồng, nhìn thấy ghê người.

Ánh mắt của Kiều Xử Nữ mở rất to, cánh môi run rẩy mới chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Kiều Bay tựa vào bờ vai của cô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hô hấp dồn dập bất ổn.

Kiều Xử Nữ mở miệng nhiều lần, mới miễn cưỡng nói được một chữ: "Chị..."

Sau tiếng kêu đó, cô còn có thể nghe được tiếng từng giọt chất lỏng nhỏ xuống.

Cô theo bản năng cúi thấp đầu xuống, phát hiện bên chân mình là một vũng máu, một giây sau, cô giống như phát điên, chợt đột nhiên hô to lên: "Lục Thiên Yết, Lục Thiên Yết, Lục Thiên Yết..."

Bởi vì cô hô lên rất to, giọng nói có chút lạc giọng.

Triệu Kim Ngưu ở ngoài cửa nghe thấy, liền hoảng sợ, cô liền đẩy cửa ra theo bản năng: "Sao vậy, Kiều..."

Lời của Triệu Kim Ngưu còn chưa nói hết, trong nháy mắt liền bị hình ảnh trong toilet làm cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lời nói vô cùng ấp úng: "Đại, Đại, Chị Kiều... Sao..."

"Kiều Bạch Dương, Kiều Bạch Dương, chị không được làm em sợ, chị không được làm em sợ..." Kiều Xử Nữ kích động vươn tay, che lại miệng vết thương của Kiều Bạch Dương, muốn kìm hãm cho máu đừng chảy ra, nhưng máu cứ chảy tới tấp không ngừng. Kiều Xử Nữ gấp gáp rơi nước mắt xuống, cô biết chính mình không nên nổi giận với Triệu Kim Ngưu, nhưng là cô tức giận đằng đằng mở miệng: "Triệu Kim Ngưu, cậu u mê gì thế, còn thất thần trong này làm gì? Nhanh đi gọi xe cứu thương, nhanh đi gọi Lục Thiên Yết..."

Tiếng "Yết" sau cùng, Kiều Xử Nữ kéo dài ra, lập tức kích tỉnh Triệu Kim Ngưu, cô không hề nghĩ ngợi xoay người chạy khỏi toilet, lớn tiếng hô với người bên ngoài: "Giết người, giết người!"

Dao vẫn cắm trên bụng Kiều Bạch Dương, lúc đâm vào, Kiều Bạch Dương phản kháng theo bản năng, tay bắt được chuôi dao, Hàn Như Sơ không nhổ ra được, đơn giản liền buông ra, đang nghe được tiếng thét chói tai của Kiều Xử Nữ khi đó, chậm rãi khôi phục lại tinh thần, khanh khách cười hai tiếng, liền lui về phía sau hai bước, rõ ràng bà muốn giết Kiều Xử Nữ, nhưng lại bị Kiều Bạch Dương ngăn cản, nhưng bà ta lại vốn không hề phân rõ là Kiều Bạch Dương hay là Kiều Xử Nữ,chỉ thì thào nói nhỏ: "Đã chết, đã chết, rốt cuộc tôi cũng giết được tiểu tiện nhân này rồi,...."

Sau cùng Hàn Như Sơ giống như một người điên, ngẩng đầu, cười phá lên...

Cửa toilet, mạnh mẽ bị đây ra, Lục Thiên Yết dẫn đầu đi đến, anh mở miệng hô một tiếng "Kiều Kiều", sau đó bị một màn trước mặt dọa sợ đến mức dứng lại.















Chương 842: Kết thúc (2)

"Như thế nào..." Trình Nhân Mã theo sát phía sau, chỉ nói được ba chữ, liền thấy trên người Kiều Xử Nữ đầy máu, cả người Kiều Bạch Dương chìm trong vũng máu, một giây sau liền vọt qua: "Dương Dương, Dương Dương ?"

Hứa Thiên Bình theo sau Trình Nhân Mã, anh vốn là đang muốn mở miệng hỏi chuyện, nhưng tầm mắt lại bị người đang cười hấp dẫn ánh mắt.

Tống Ma Kết nhìn thấy bước chân của Hứa Thiên Bình dừng lại, liền nhìn anh một cái theo bản năng, sau đó nhìn theo tầm mắt của anh, liếc mắt đã nhận ra người kia là ai, trong đáy mắt cô liền hiện lên lo lắng.

Hứa Thiên Bình đứng tại chỗ không quá nửa phút, cả người đột nhiên xông tới trước mặt Hàn Như Sơ, không hề nghĩ ngợi giơ tay lên, quăng cho bà một cái tát: "Bà câm miệng cho tôi!"

Hàn Như Sơ bị Hứa Thiên Bình làm cho ngẩn ra, sau đó lại hì hì cười, chỉ vào anh: "Hứa Thiên Bình, đây là con tôi, con tôi đánh tôi, hì hì... con tôi vì người khác mà đánh tôi..."

Cười cười, Hàn Như Sơ bỗng dưng lại chảy nước mắt, nhìn Hứa Thiên Bình, oan ức nói: "Đây là con tôi, con sao lại không đứng về phía mẹ?"

Hứa Thiên Bình nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó liền nắm lấy cổ tay của Hàn Như Sơ: "Hiện tại đi với con đến cục cảnh sát."

"Cục cảnh sát? Con muốn giam mẹ vào ngục sao?" Hàn Như Sơ lắc đầu, đứng tại chỗ vừa khóc vừa cười: "Hứa Thiên Bình, mày là đồ đần độn, mày vậy mà muốn đưa mẹ mày vào ngục giam!"

Hứa Thiên Bình hoàn toàn không nói nhiều với Hàn Như Sơ, chỉ kéo cổ tay của Hàn Như Sơ, đi ra ngoài toilet.

"Tôi không đi, không đi!" Hàn Như Sơ giống như một người điên lớn giọng hô.

Hứa Thiên Bình ngoảnh mắt làm ngơ, đến sau đó, chỉ cường bạo kéo bà ta ra ngoài.

Trong nháy mắt đó, Tống Ma Kết đột nhiên lên tiếng: "Tôi đi cùng anh."

Hứa Thiên Bình không nói gì, chỉ tạm dừng một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền kéo Hàn Như Sơ rời đi.

Tống Ma Kết quay đầu, nói với mấy người trong toilet: "Chúng ta đến cục cảnh sát trước, đã gọi xe cứu thương rồi, sẽ đến rất nhanh thôi, sau khi lấy khẩu cung bên cảnh sát, chúng ta sẽ đến bệnh viên."

Trình Nhân Mã và Kiều Xử Nữ hoàn toàn không có phản ứng, như là không hề nghe được Tống Ma Kết nói gì.

Lục Thiên Yết đặt tất cả lực chú ý trên người Kiều Xử Nữ, cũng không hề lên tiếng, sau cùng là Triệu Kim Ngưu và trợ lý cùng gật đầu một cái.

Lúc này Tống Ma Kết mới rời đi.

Ít đi Hàn Như Sơ trong toilet, trong nháy mắt liền yên lặng hơn rất nhiều.

Sắc mặt của Kiều Bạch Dương gần như trong suốt, cô cảm giác được nước mắt của Kiều Xử Nữ rơi trên mặt mình, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cố sức nâng mí mắt, liếc nhìn Kiều Xử Nữ, sau đó cong môi, nhìn cô ấy cười cười.

Kiều Xử Nữ nhìn thấy nụ cười của Kiều Bạch Dương, nước mắt càng rơi xuống mạnh mẽ hơn: "Chị, chị...."

Kiều Bạch Dương giơ tay lên, sờ sờ nước mắt trên mặt Kiều Xử Nữ, tạm dừng một lát, nói: "Em khóc cái gì, đã là mẹ rồi, cũng không sợ dọa đến bảo bảo trong bụng à, cẩn thận sinh ra nó lại là đứa bé thích khóc."

Từ nhỏ cô đã được nuông chiều, nói một không hai, lòng tự trọng rất lớn, cho nên nói ra, cực kỳ không nể mặt, trong lòng luôn âm thầm ảo nảo và hối hận, nhưng lại ngại mặt mũi, lại không muốn thừa nhận sai lầm của bản thân.
















Chương 843: Kết thúc (3)

Nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy được, chính mình đã đi tới sau cùng của nhân sinh, nhưng tự trọng mà bản thân liều mạng muốn giữ lấy, lập tức trở nên không còn quan trọng nữa.

Cô nghĩ đến đứa bé trong bụng Kiều Xử Nữ, đã nghĩ hỏi nhưng chưa dám hỏi: "Bảo bảo là trai hay gái?"

"Còn chưa biết nữa." Kiều Xử Nữ lắc đầu, có hai giọt nước mắt nện xuống trên tóc của Kiều Bạch Dương.

"Bảo bảo có khỏe mạnh không?"

Kiều Xử Nữ mạnh mẽ gật đầu, nức nở nói không nên lời.

Kiều Bạch Dương cười một cái, qua một lúc lâu sau mới nói: "Kiều Kiều, thực xin lỗi."

Thật ra vào năm năm trước, cô đã nên nói những lời xin lỗi này với Kiều Kiều rồi.

Bao nhiêu lần cô tỉnh dậy từ trong ác mộng, sau đó cũng không có cách nào tiếp tục ngủ nữa, nhưng mà, lại thiếu đi một chút dũng khí.

Cô đã nhiều lần mở miệng, muốn nói "thực xin lỗi", nhưng là không nói nên lời, lúc thật sự nói ra, cô phát hiện, tâm tình của mình vậy mà trở nên bình lặng trong nháy mắt.

"Nếu không phải chị, em và Lục Thiên Yết, có lẽ đã sớm cùng một chỗ..." Kiều Xử Nữ đang nói chợt đột nhiên ho khan...

Kiều Xử Nữ lúc này, cho dù là Kiều Bạch Dương đã từng làm chuyện có lỗi với mình đến thế nào, cô cũng sẽ không do dự mà tha thứ cho cô ấy, đối với cô mà nói, an nguy của Kiều Bạch Dương là trọng yếu hơn cả, cô lắc đầu, ra tiếng ngừng lại lời nói của Kiều Bạch Dương: "Đừng nói, em không trách chị, chị đừng nói nữa, xe cấp cứu sắp đến rồi..."

Kiều Bạch Dương kịch liệt ho khan hai lền, máu từ miệng vết thương chảy ra càng nhiều hơn, Trình Nhân Mã cố gắng ấn chặt lại, ngăn cản máu chảy ra.

Bởi vì đau đớn, Kiều Bạch Dương hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mới chịu đựng đau đớn, môi run rẩy, tiếp tục mở miệng: "Kiều Kiều, em hãy nghe chị nói, em không biết gì cả, lúc trước chị vô ý nghe được đoạn đối thoại của em và Thiên Bình, chị liền ghi âm lại rồi chỉnh sửa, đưa cho Hàn Như Sơ..."

Có thể là do sức lực của Kiều Bạch Dương không đủ, nói ra sự thật rất ngắn gọn, nhưng là Kiều Bạch Dương cũng không thể rõ ràng được.

"Thật ra chị không phải có ý muốn hại em, Kiều Kiều, chỉ là chị không muốn gả cho Thiên Bình, em biết ba mẹ cậu ta ép gả chị sang bên đó..." Miệng Kiều Bạch Dương nói, đứt quãng, âm thanh cũng dần nhỏ lại: "Chị không biết em thích Lục Thiên Yết, nếu chị biết, chị chắc chắn sẽ không làm thế, chị chỉ nghĩ em gả cho Hứa Thiên Bình, là vì thích cậu ta, chị đi tìm Lục Thiên Yết nhiều lần, để khiến anh ta cách xa em ra..."

"Kiều Kiều, thực sự xin lỗi, chị không nghĩ đến lúc ấy tuổi trẻ điên cuồng lại làm ra lỗi lầm lớn như thế, vậy mà mang lại không ít phiền phức cho em..."

Kiều Bạch Dương nói tới đây, đột nhiên hít một hơi thật sâu, gắt gao bắt lấy cổ tay Kiều Xử Nữ, dùng sức rất lớn, tiếp tục cố gắng nói: "Chị vẫn cho là chị thực sự thích anh ta, nhưng là hiện giờ mới nhận ra, chị không biết thích là như thế nào, chị chỉ không phục, rõ ràng chị cái gì cũng tốt, sao anh ta lại không thích chị..."

"Chị cũng không phải cố ý giận em, chị chỉ không biết nên đối mặt với em như thế nào, thật ra nhiều lần chị muốn xin lỗi em, nhưng là chị không mở miệng ra được, chị sợ em sẽ ghét chị... Càng về sau, chị càng phát hiện mình sai rất nhiều, chị càng không có dũng khí đi giải thích..."
















Chương 844: Kết thúc (4)

Lúc này có quá nhiều sự ngẫu nhiên, ban đầu cô chỉ đơn thuần không muốn gả cho Hứa Thiên Bình, cho nên khuyên bảo Hàn Như Sơ.

Nhưng mà lại không ngờ tới, sau lại xảy ra nhiều chuyện không thể kiểm soát như vậy.

Sau đó, cô dùng chuyện Kiều Xử Nữ thích Hứa Thiên Bình, trăm phương ngàn kế muốn cho Lục Thiên Yết cách Kiều Xử Nữ xa một chút.

Khi đó, lúc Kiều Xử Nữ đối xử tốt với cô thì cô lại làm chuyện xấu.

Rõ ràng vừa lúc bắt đầu, chỉ là một sai lầm, nhưng mà đến cuối cùng, đã diễn biến thành tội lỗi không thể tha thứ được.

Ngay cả chính cô, cũng không thể tha thứ cho mình, làm sao cô còn dũng khí và thể diện mà cầu xin Kiều Xử Nữ tha thứ cho cô?

"Kiều Kiều, cho nên, tất cả những đau khổ em phải chịu, coi như là hôm nay chị gặp chuyện ngoài ý muốn... Đó cũng là do chị nợ em. "

"Không..." Kiều Xử Nữ không nhịn được nức nở lên tiếng: "Chị sẽ không có chuyện gì, dù trước đây chị làm chuyện có lỗi với em, nhưng mà em cũng biết rõ, trong lòng chị rất đau, bởi vì từ nhỏ đến lớn, chị vẫn luôn che chở cho em, lúc đi học, người khác bắt nạt em, mỗi lần đều là chị đứng ra bảo vệ em... Cho nên, chị nhất định phải sống tốt, sau này còn phải bảo vệ em..."

Có những sai lầm, là có toan tính.

Có những sai lầm lại bắt đầu từ những việc rắc rối ban đầu.

Cho dù Kiều Bạch Dương thật sự làm chuyện có lỗi, nhưng mà Kiều Xử Nữ chắc chắn, tận đáy lòng của chị, vẫn luôn xem cô là em gái ruột thịt.

Nếu không, trong phút chốc nguy hiểm, chị cô lại đứng ra thay cô ngăn cản nhát dao kia.

Phải biết, nhát dao kia có thể chí mạng... Nếu không xem người đó như người thân thì làm sao sẽ vì người đó mà hy sinh tính mạng mình bằng bất cứ giá nào?

Kiều Xử Nữ nghĩ tới đây, trực tiếp khóc không thành tiếng, cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Lục Thiên Yết, bất lực mở miệng hỏi: "Xe cứu thương đâu? Thế nào vẫn chưa tới? Xe cứu thương đâu?"

Lục Thiên Yết ngồi xổm người xuống, ôm Kiều Xử Nữ vào trong ngực, vừa trấn an cô, vừa nhìn trợ lý, trợ lý vội vàng lấy điện thoại di động ra thúc giục.

Trước khi nói ra, trong lòng Kiều Bạch Dương cảm thấy ngột ngạt, khiến cho cô không cách nào thoải mái, hiện tại nói xin lỗi xong, sức lực toàn thân lập tức như trút ra, cảm thấy ý thức cũng bắt đầu trở nên có chút ngẩn ngơ.

Cô một bàn tay khác, là bàn tay quen thuộc nắm lấy tay cô, trước sau như một cảm giác thật ấm áp.

Trên bãi đậu xe, cô nhìn thấy xe của anh, khiếp đảm không dám đi lên, hiện tại, cô vẫn như cũ có chút khiếp đảm không dám nhìn anh.

Kiều Bạch Dương hô hấp càng ngày càng yếu kém, cô cảm giác được nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, tinh thần bắt đầu tan rã, rốt cuộc từ từ đảo mắt, nhìn đôi mắt của Trình Nhân Mã không biết lúc nào đã trở nên đỏ hoe.

Anh khóc vì cô... Có phải có nghĩa là, thật ra đáy lòng anh không thể bỏ được cô?

Gương mặt Kiều Bạch Dương không nhịn được cong lên, há miệng, dường như phải dùng hết sức lực, mới lên tiếng nói: "Trình Nhân Mã..."

Tiếng của cô rất nhỏ, Trình Nhân Mã vẫn nghe rõ cô gọi tên mình.

Trình Nhân Mã cúi đầu, đưa lỗ tai tiến tới bên miệng của cô, anh nghe tốc độ cô nói rất chậm: "Thật xin lỗi, em biết em sai ở đâu."

"Cái tên đó trong điện thoại di động của em... Đã từ bỏ..."

"Còn nữa... Em quen anh lâu như vậy, em cũng không có một lần nghiêm túc nói với anh một câu, em thích anh."

Kiều Bạch Dương dừng lại, mới nói tiếp: "Không phải em thích anh, mà là em yêu anh."

















Chương 845: Kết thúc (5)

Bao nhiêu người lúc còn trẻ, nhất thời cố chấp, trở thành chấp niệm cả đời?

Thật ra thì tình yêu chân chính, không phải là ích kỷ, mà là thành toàn.

Ban đầu cô nhìn thấy Lục Thiên Yết đối với Kiều Xử Nữ tốt như vậy, không phải bởi vì cô còn yêu Lục Thiên Yết, cũng không phải bởi vì cô ghen tỵ với Kiều Xử Nữ, mà là bởi vì cô không cam lòng, cô không phục.

Cuối cùng, vẫn là cô thiếu đi tình yêu.

Nếu thật sự yêu một người, sao lại khiến anh khó xử?

Bởi vì, anh đau khổ, cô sẽ đau hơn...

Chỉ tiếc, đến hiện tại, cô mới suy nghĩ rõ ràng đạo lý này.

Khóe mắt Kiều Bạch Dương rịn ra một giọt nước mắt, nhưng mà cô lại nhìn Trình Nhân Mã cười, cười như vậy, so với nụ cười sảng khoái trước kia thì khác hoàn toàn, là nụ cười mềm mại trong suốt, tinh khiết như đứa trẻ ngây thơ.

"Trình Nhân Mã, nếu như em biết, em... Sinh thời, gặp anh... Ban đầu... Ban đầu em cũng sẽ không để cho mình... Bỏ lỡ nhiều như vậy..."

Kiều Bạch Dương nói tới chỗ này, chợt, khóe miệng có máu tươi tràn đầy ra ngoài, mắt của cô rõ ràng đã bắt đầu khép lại, cô liều mạng khống chế mình mở to mắt, nhìn Trình Nhân Mã thật lâu, nhưng mà cô ấp a ấp úng nói xong ba chữ "Bạn trai" cuối cùng, vẫn không thể chống cự nổi nữa chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cô nói là sự thật... Lục Thiên Yết là người cô thích nhất, cô không chiếm được anh, cô với ai cũng thờ ơ, cô muốn dùng phương thức đó, nói cho Lục Thiên Yết, cô Kiều Bạch Dương có người muốn.

Còn trẻ khinh cuồng khăng khăng một mực... Đợi đến tương lai có một ngày, gặp được người mình thật lòng muốn nắm tay đi cả đời, mới biết, cái gì gọi là hối hận.

Nếu như có thể làm lại cuộc đời... Nếu như thời gian có thể quay lại... Nếu như cô biết cô tương lai sẽ gặp được tình yêu, cô nhất định, nhất định, nhất định sẽ làm một cô gái tốt.

Chẳng qua là, có chút đạo lý, lúc đầu không hiểu, phải đích thân trải qua, mới hiểu những hàng chữ thâm thúy.

Kiều Bạch Dương suy nghĩ rồi lại mở mắt lại mắt nhìn Trình Nhân Mã, nhưng mí mắt của cô lại giống như bị dính nhựa cao su, mặc cho cô dùng sức thế nào cũng không mở nổi.

Trong phút chốc, đáy lòng trở nên có chút sợ.

Cô có chết dễ dàng như vậy?

Cô sẽ không bao giờ thấy Trình Nhân Mã vàKiều Kiều nữa?

Cô... Rõ ràng đã hối hận, cô rõ ràng cảm thấy rất tội lỗi, cô rõ ràng hôm nay tới "Bách niên hảo hợp" là muốn nói xin lỗi anh, nhưng mà, tại sao, tại sao lại biến thành như vậy?

Kiều Bạch Dương vùng vẫy một lúc lâu, cũng không mở mắt nữa, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ, cánh môi cô giật giật, muốn gọi một câu "Trình Nhân Mã", nhưng mà cô chưa mở miệng, ý thức cả người liền tiêu tan, hoàn toàn lọt vào một mảnh đen nhánh.

Có một giọt nước mắt, theo khóe mắt, nặng nề đập vào trên cánh tay Trình Nhân Mã ôm cổ cô.

Toàn thân Trình Nhân Mã run rẩy, chẳng qua là ôm lấy Kiều Bạch Dương thật chặt, trán của anh đặt lên trán của Kiều Bạch Dương, mặc dù không có phát ra tiếng khóc, nhưng bả vai lại rõ ràng đang run rẩy.

Đúng vậy... Anh yêu cô gái này, tên là Kiều Bạch Dương, không phải là cô gái tốt nhất trên thế giới này, thậm chí rất nhiều người đều nói cô không tốt.

Cô gái anh yêu, có rất nhiều bạn trai, tuổi thanh xuân đẹp nhất cũng cho rất nhiều người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro