Chương 856 -> 860

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 856: Kết thúc (16)

Đôi mắt của Kiều Bạch Dương, trở nên có chút trống rỗng.

Con ngươi đen nhánh, không ngừng chuyển động.

Tại sao có thể như vậy... Cô thậm chí ngay cả tư cách làm mẹ cũng không có... Đây là hình phạt trời cao dành cho cô vì những chuyện sai lầm kia sao?

Kiều Bạch Dương bất chợt đau khổ khóc thành tiếng.

Khóc một lúc lâu, Kiều Bạch Dương cũng không biết, cho đến khi cô nghe tiếng động ở cửa, vội vàng ngừng tiếng khóc, chôn đầu vào gối.

Đi vào là y tá, đi tới giường bệnh nhìn một chút, cho là cô còn đang ngủ, ngây người trong chốc lát rồi rời đi.

Đợi đến khi cửa đóng, Kiều Bạch Dương mới xoay đầu ra, trên mặt cô còn nước mắt đang không ngừng chảy, ánh mắt kinh ngạc nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Y tá ở tới phòng bệnh, là bảy giờ tối.

Nước mắt trên mặt Kiều Bạch Dương đã khô, chỉ còn hốc mắt hồng hồng, không nhìn kỹ, rất khó làm cho người ta phát giác đã mới khóc.

"Cô Kiều, cô tỉnh?" Y tá đi về phía Kiều Bạch Dương dịu dàng cười một tiếng, bưng tới thức ăn đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt Kiều Bạch Dương: "Đúng lúc cô Kiều có thể ăn cơm tối, sau đó tôi tới dọn."

Kiều Bạch Dương khẽ gật đầu, không lên tiếng, cũng không vươn tay động chiếc đũa.

Qua 1 tiếng, y tá quá tới thu dọn đĩa, thấy Kiều Bạch Dương không động một chút thức ăn, không nhịn được có chút lo lắng hỏi: "Cô Kiều, cô sao vậy? Là không thoải mái chỗ nào sao?"

Vẻ mặt Kiều Bạch Dương uể oải lắc đầu, chuẩn bị ý bảo y tá đem những hức ăn dọn đi, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Trình Nhân Mã mặc lễ phục rể phụ, đi vào.

"Anh Trình, anh đã trở lại?" Y tá xoay đầu, gọi Trình Nhân Mã một tiếng, sau đó còn nói: "Cô Kiều không biết thế nào, cơm tối cũng không ăn."

Trình Nhân Mã nhíu mày, đi tới trước giường bệnh, vươn tay sờ soạng một cái đĩa, phát hiện thức ăn có chút lạnh, dặn dò y tá bưng đi xuống đổi mới, sau đó liền thuận thế ngồi ở mép giường, sờ sờ trán Kiều Bạch Dương, phát hiện nhiệt độ bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng dịu dàng hỏi: "Sao không ăn cơm tối? Không hợp khẩu vị, hay là thân thể không thoải mái?"

Kiều Bạch Dương bị một loạt hành động của Trình Nhân Mã khiến cho đáy lòng đau xót, nước mắt lại dâng lên, cô vội vàng rũ mắt, cố gắng khống chế tâm tình của mình, cố gắng khiến giọng mình như bình thường: "Không có, có thể là buổi trưa ăn tiệc vui của Kiều Kiều hơi nhiều, bây giờ không đói."

"Vậy cũng phải ăn một ít, bằng không thân thể làm sao khỏe được."

Kiều Bạch Dương khẽ gật đầu, không lên tiếng, chẳng qua là thuận thế chui vào trong ngực Trình Nhân Mã.

Y tá rất nhanh đưa thức ăn tới đây, Trình Nhân Mã nhìn Kiều Bạch Dương khẩu vị không tốt, tự mình múc từng muỗng đút cho cô ăn, ăn xong còn cầm khăn giấy giúp cô xoa xoa khóe miệng, qua nửa giờ, nhìn chằm chằm cô uống thuốc, thuận thế hầu hạ cô đánh răng, mới đặt cô nằm trên giường.

Anh biết cô để ý vẻ đẹp, dù không trang điểm, mỗi đêm đều muốn vệ sinh sạch sẽ, anh còn cố ý lấy khăn ướt, cẩn thận lau mặt cho cô.

Những chuyện này, từ khi Kiều Bạch Dương tỉnh lại, mỗi ngày Trình Nhân Mã đều làm.

Trước đáy lòng cô tràn đầy hạnh phúc, bây giờ lại nồng nặc chua xót.

Chẳng lẽ anh không biết, bây giờ cô không thể mang thai, là một người tàn phế, cả đời cũng không thể cho anh một gia đình đầy đủ, tại sao anh còn muốn đối xử tốt với cô chứ?
















Chương 857: Kết thúc (17)

"Nghĩ cái gì vậy?" Trình Nhân Mã tháo trang sức ném khăn ướt vào trong thùng rác, nhìn thấy Kiều Bạch Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm bản thân, mí mắt chớp cũng không chớp một cái, nhịn không được vỗ vỗ mặt của cô, lên tiếng hỏi một câu.

Kiều Bạch Dương hoàn hồn, quơ quơ đầu nhìn về phía Trình Nhân Mã, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Nhân Mã.

Trình Nhân Mã cười khẽ một tiếng, đứng lên, đi đến gần chiếc ghế sa lon mà bên trên có rất nhiều này nọ.

Kiều Bạch Dương biết Trình Nhân Mã đang tìm hộp trang điểm của cô, cô nhìn bóng dáng của anh một lát, sau đó bỗng dưng lên tiếng: "Trình Nhân Mã, anh thích con trai hay con gái?"

Kiều Bạch Dương nhìn thấy rõ ràng động tác Trình Nhân Mã đang tìm kiếm dừng lại một chút, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt, Trình Nhân Mã liền khôi phục bình thường, xoay người liếc mắt nhìn cô một cái: "Vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"

Kiều Bạch Dương cảm giác được Trình Nhân Mã khẩn trương, anh đang sợ hãi bản thân biết gì đó sao?

Kiều Bạch Dương loan môi cười cười, giọng điệu thoải mái nói: "Kiều Kiều đều đã mang thai, em cũng nên lo lắng vấn đề này a, anh nói cho em biết, anh rốt cuộc thích con trai hay con gái nha?"

Trình Nhân Mã nghe thấy Kiều Bạch Dương trả lời như vậy, vẻ mặt rõ ràng buông lỏng rất nhiều: "Muốn nghe lời nói thật?"

Kiều Bạch Dương "Uh" một tiếng, bổ sung một câu: "Vô nghĩa."

Trình Nhân Mã lấy hộp trang điểm từ trong túi, đi đến bên giường, cầm sữa rửa mặt dưỡng ẩm, xoa ở lòng bàn tay, vỗ lên trên mặt của Kiều Bạch Dương, sau đó mới nhìn chằm chằm mắt của cô, nghiêm túc nói: "Trẻ con rất phiền toái, anh thích thế giới chỉ có hai người chúng ta."

Anh là bởi vì cô không thể mang thai, cho nên mới trả lời như vậy sao?

Rõ ràng trước kia anh đã nói qua với cô, nếu tương lai sinh con trai, anh và con sẽ cùng nhau bảo vệ cô, tương lai sinh con gái, anh liền bảo vệ hai mẹ con cô......

Kiều Bạch Dương nhìn ánh mắt Trình Nhân Mã, bắt đầu có chút dao động.

Trình Nhân Mã cầm sữa rửa mặt trong tay, đặt ở một bên trên bàn, nắm tay cô, tiếp tục mở miệng: "Dương Dương, chờ vết thương tốt khi em xuất viện, chúng ta cũng tổ chức hôn lễ đi."

Ánh mắt Kiều Bạch Dương bắt đầu có chút phiếm hồng, cô hạ mí mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Lúc này Trình Nhân Mã mới loan môi cười cười, sau đó cúi người xuống, hôn hôn lên trán của cô: "Tốt lắm, thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút."

Kiều Bạch Dương cố gắng cười lên, miệng hơi hơi giật giật: "Uh, ngủ ngon."

"Uh." Trình Nhân Mã vuốt vuốt tóc của cô, thay cô sửa lại chăn một chút, đứng dậy, đi vào toilet.

Kiều Bạch Dương nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, rốt cuộc nhịn không được chui vào trong chăn, khóc lên.

Anh nói, anh muốn cùng cô tổ chức hôn lễ...... Nhưng mà Kiều Bạch Dương như bây giờ, còn có thể trở thành cô dâu của anh sao?

Cô không hối hận cứu Kiều Xử Nữ, cho dù là cô chưa từng làm chuyện gì phải xin lỗi Kiều Xử Nữ, đụng phải trường hợp như vậy như vậy, cô vẫn sẽ không do dự cứu cô ấy......

Cho nên, rơi vào kết cục như vậy, cô khổ sở, nhưng mà không thầm oán.

Nhưng mà, cô không thể khiến cho Trình Nhân Mã cùng cô gánh vác kết cục này......

-

Hôm nay Lục Thiên Yết rất vui, là cái loại vui mừng xuất phát từ đáy lòng, mọi người kính rượu, ai đến cũng không cự tuyệt, cuối cùng uống có chút nhiều, đi đường đều lắc lư, tân khách còn chưa đi xong, Lục Thiên Yết liền bất tỉnh nhân sự, cuối cùng vẫn là do hai người Hứa Thiên Bình và trợ lý đỡ anh, đưa anh lên lâu.

Hứa Thiên Bình xuống lầu, cùng ba Kiều mẹ Kiều tiễn khách, thẳng đến chạng vạng bảy giờ, rốt cuộc tân khách về hết, Hứa Thiên Bình vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, di động trong túi liền vang lên.
















Chương 858: Kết thúc (18)

Hứa Thiên Bình ngừng bước chân, lấy di động ra, nhìn thoáng qua tên trên màn hình điện thoại, là dãy số mới, anh dừng một giây, mới tiếp nghe.

-

Tống Ma Kết đứng ở một chỗ, khoảng cách Hứa Thiên Bình không xa, lúc di động của anh vang lên, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn về phía anh một cái, sau đó liền nhìn thấy anh nghe điện thoại, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, sau đó liền xoay người, không rên một tiếng chạy về phía bên ngoài khách sạn.

Phản ứng kia của Hứa Thiên Bình, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, Tống Ma Kết do dự một chút, cũng đuổi theo.

Lúc Hứa Thiên Bình khởi động xe, Tống Ma Kết mở cửa xe ra ngồi vào trong, anh quay đầu nhìn cô một cái, lại không đuổi cô xuống xe, mà trực tiếp thải chân ga, chuyển động tay lái.

Dọc theo đường đi, Hứa Thiên Bình và Tống Ma Kết không nói chuyện với nhau, tốc độ lái xe của Hứa Thiên Bình rất nhanh, Tống Ma Kết có thể cảm giác được rõ ràng tay nắm tay lái của anh, đang không ngừng run lên.

Xe cuối cùng dừng ở trước cửa bệnh viện Nhân Dân, Hứa Thiên Bình xuống xe, không phải là chạy về phía phòng cấp cứu, mà trực tiếp chạy về phía nhà xác hẻo lánh.

Cửa nhà xác, có một người mặc bộ đồ cảnh sát đang đứng, như là biết Hứa Thiên Bình nhìn thấy anh đi tới, lập tức dẫn anh đi vào.

Tống Ma Kết đứng ở cửa nhà xác, rõ ràng cảm giác được bên trong thổi tới âm khí, bước chân của cô hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn mại bước chân đi vào theo.

Người mặc bộ đồ cảnh sát dẫn Hứa Thiên Bình đi tới một chiếc giường gần cửa sổ, ngừng lại.

Trên giường đặt một khối thi thể, bên trên che một tấm vải trắng.

Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm tấm vải trắng thật lâu, cuối cùng mới mới đưa tay ra, xốc lên, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh tái nhợt của Hàn Như Sơ.

Người cảnh sát đứng một bên lên tiếng nói: "Bà ấy cắn lưỡi tự sát, đầu lưỡi không bị cắn sâu, có thể là do bà ấy không muốn sống nữa chăng, dùng máu sặc chết chính mình."

Tống Ma Kết theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Hứa Thiên Bình.

Vẻ mặt người đàn ông rất trầm tĩnh, nhìn chằm chằm Hàn Như Sơ, thủy chung không có lên tiếng nói một câu nói.

Nhà xác rất yên lặng, đại khái qua năm phút đồng hồ, Hứa Thiên Bình mới buông lỏng tay cầm tấm vải trắng ra, sau đó lui từng bước, nói: "Liên hệ hoả táng đi."

Âm thanh của anh rất bình tĩnh, nhưng mà Tống Ma Kết đứng ở bên cạnh anh, trước lúc anh sụp mi mắt xuống, thấy được đáy mắt anh có một chút nước mắt hiện lên.

-

Hàn Như Sơ là con gái một, sau khi gả cho Hứa Vạn Lý, tài sản của Hàn gia cũng đều ở Hứa gia.

Sau khi ba mẹ chết, Hàn Như Sơ cùng thân thích ở Hàn gia không liên hệ nhiều.

Vốn Hàn Như Sơ có quan hệ khá tốt với một số người, nhưng mà sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, thủ đoạn độc ác, thân bại danh liệt, mọi người không liên hệ với bà, bà cũng không liên hệ với bọn họ, lâu ngày, bên người ngay cả một người bạn tốt cũng không có.

Khi còn sống, không có quen biết bao nhiêu người tốt, sau khi chết, lại làm sao có khả năng sẽ có người thân đến chăm sóc trước lúc lâm chung.

Liền ngay cả chồng của bà Hứa Vạn Lý, ở nước ngoài đều liên hệ không được.

Cho nên, cuối cùng cho dù là bà đã chết, một người thân duy nhất tới chăm sóc trước khi lâm chung, cũng chỉ người mà bà vẫn cho là phản bội bản thân, đứa con mà bà từ bỏ.

Hứa Thiên Bình không tổ chức tang lễ cho Hàn Như Sơ, lễ tang là cho người ta tưởng niệm, mà cả đời của mẹ anh, sống trong tính toán, sống trong hận thù, sống trong không cam lòng, cho dù là tổ chức tang lễ, cũng chỉ là một hồi chê cười.

Từ lúc Hàn Như Sơ hoả táng, đến lúc chôn cất suốt đêm, toàn bộ quá trình Tống Ma Kết đều ở bên cạnh Hứa Thiên Bình.
















Chương 859: Kết thúc (19)

Ảnh chụp trên bia mộ, là Hứa Thiên Bình tự chọn , Hàn Như Sơ vừa gả cho Hứa Vạn Lý không lâu, hai người đi hưởng tuần trăng mật, Hứa Vạn Lý chụp cho bà một tấm hình.

Trong hình Hàn Như Sơ, cười xán lạn tươi đẹp, mặt mày lúc và tinh thần lúc vô cùng phấn chấn mạnh mẽ và tự tin.

Ở trong trí nhớ của Hứa Thiên Bình, Hàn Như Sơ chưa bao giờ cười qua như vậy, ở trước mặt của anh, bà rất từ ái, cùng Hứa Vạn Lý trang thật sự ân ái, nhưng mà xoay người, sẽ lập tức sẽ lạnh nhạt với Hứa Vạn Lý, giống như không hề liên quan với nhau.

Hứa Thiên Bình nhận được điện thoại, lúc anh vừa nghe thấy Hàn Như Sơ tự sát, anh thật sự có điểm sụp đổ, thậm chí dọc đường anh lái xe đến bệnh viện, còn nghĩ, rõ ràng tối hôm qua bà còn mở miệng nói chuyện với anh, anh còn nới với bà, anh chờ bà đi ra, vì sao bà còn muốn chết?

Nhưng mà đợi đến hỏa táng thi thể của bà tiêu tán thành trơ cốt, tâm tình của anh trở nên có chút bình tĩnh .

Thật ra mẹ của anh không trách anh, nhưng mà bà cũng không còn muốn sống.

Khi bà nói với anh "Thiên Bình, chăm sóc tốt bản thân", kỳ thật đã chuẩn bị tự sát tốt rồi.

Anh nghĩ, có thể lúc bà nói câu kia, đáy lòng cũng đã hối hận cũng biết bản thân cả đời là bi kịch, nhưng mà, đã chậm, bà không có đường rút lui, bà hận cả đời, oán cả đời, đột nhiên có một ngày, lúc bà buông hận cùng oán ở đáy lòng, chính là lúc bà không biết nên tiếp tục đi như thế nào, cho nên bà chỉ có thể lựa chọn chết.

Chết, tan thành mây khói, tất cả đều kết thúc.

Tiếp đó, bà sao? Rốt cuộc cũng có thể thoát ra.

Trong lòng Hứa Thiên Bình cũng hiểu được, đối với Hàn Như Sơ mà nói, chết so với còn sống hạnh phúc hơn nhiều.

Lúc còn sống, mỗi ngày mỗi đêm bà đều không vui vẻ, mỗi thời mỗi khắc bà đều hận, bà biến bản thân thành một ác ma, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Nhưng mà, khi hạ táng xong, Hứa Thiên Bình quỳ gối ở trước mộ của Hàn Như Sơ, anh vẫn không nhịn được khóc lên.

Mặc kệ như thế nào, chung quy bà vẫn là mẹ của anh, cho dù có muôn vàn cái sai lầm, chung quy bà vẫn mười tháng mang thai, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn anh.

Cả đời này của bà, sợ là không có thật tình đối đãi qua ai, nhưng mà sự thật rõ ràng, thật lòng xuất phát từ nội tâm chăm sóc anh.

Lúc Hứa Thiên Bình và Tống Ma Kết rời đi, đã là rạng sáng năm giờ, bầu trời có lất phất mưa nhỏ.

Ban đêm đầu mùa xuân, tuy mưa nhỏ, nhưng vẫn có chút lạnh, Hứa Thiên Bình cởi ra áo khoác tay, khoác lên trên người của Tống Ma Kết, nắm tay cô, ở dưới trời mưa đi xuống bậc thang, đi xuống phía dưới nghĩ trang.

Hai người vẫn không có nói chuyện với nhau, kỳ thật cũng không cần nói chuyện với nhau, có lúc, im lặng làm bạn, còn hơn hoa ngôn vạn ngữ.

Trở lại trong thành phố, đã là bảy giờ, trời đã sáng choang, Tống Ma Kết thừa dịp lúc Hứa Thiên Bình tắm rửa, đi xuống lầu mua một chút đồ ăn sáng.

Về nhà, Tống Ma Kết đặt bữa sáng ở trên bàn ăn cơm, đi đến trước tủ bếp gỗ, mở tủ bê bát đĩa ra, vừa đặt ở trên bàn, cửa phòng ngủ bị mở ra, Hứa Thiên Bình một đầu tóc ướt sũng từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm điện thoại của cô: "Điện thoại."

Theo lời nói của anh, còn có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tống Ma Kết vươn tay nhận lấy, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó liền tiếp nghe: "Ma Kết, hôm nay mấy giờ cô đến bệnh viện?"

Tống Ma Kết theo bản năng liếc mắt nhìn Hứa Thiên Bình đang cầm khăn tay lau tóc một cái, nhấp mím môi, mở miệng nói: "Gần đây tôi có việc bận, qua vài ngày tôi lại liên hệ với anh, được không?"

















Chương 860: Kết thúc (20)

Cúp điện thoại, Hứa Thiên Bình thuận miệng hỏi một câu: "Ai gọi thế?"

Trong trí nhớ của Tống Ma Kết, cô và Hứa Thiên Bình quen biết nhiều năm như vậy, cuộc sống riêng của cô, anh chưa từng hỏi qua, cho nên khi nghe thấy anh nói như thế, cô sửng sốt một lúc, mới mở miệng, nói dối lung tung: "Một người gọi điện nhờ quay quảng cáo, gần đây hơi mệt, nên không muốn tham gia."

"A..." Hứa Thiên Bình tin là thật.

"Ăn sáng đi." Tống Ma Kết nhìn như cực kỳ không hề để ý chuyển đề tài.

Hứa Thiên Bình gật đầu một cái, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp một miếng bánh bao, lúc đưa vào trong miệng, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Ma Kết một cái, lên tiếng: "Mệt thì nghỉ đi, không phải trước đây em đã ầm ĩ không muốn quay phim nữa sao?"

Tống Ma Kết nhìn lướt qua Hứa Thiên Bình, nửa đùa nói: "Không đóng phim thì làm sao kiếm được tiền, anh nuôi tôi sao?"

"Nuôi?" Hứa hẹn không có dừng lại mà nói tiếp.

Vẻ mặt của Tống Ma Kết ngẩn người, lại chăm chú nhìn anh, lập tức liền cười cười không chút để ý: "Tôi cũng không muốn làm bình hoa."

Hứa Thiên Bình kéo kéo khóe môi, không nói chuyện.

Trong đáy mắt của Tống Ma Kết rõ ràng lóe lên ảm đạm, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm Tống Ma Kết ở đối diện, suy nghĩ lại một lần những lời mình vừa trả lời

- Anh nuôi tôi sao?

- Nuôi.

Nhớ đi nhớ lại, anh giống như trong lòng lại hiểu ra được gì.

-

Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ tổ chức xong hôn lễ đến ngày thứ ba mới biết Hàn Như Sơ đã chết.

Ngay lúc đó, Kiều Xử Nữ mới từ bệnh viện thăm Kiều Bạch Dương xong đi ra, vì thời gian còn sớm, nên cùng Lục Thiên Yết đi mua đồ trẻ sơ sinh, cho dù còn hơn bảy tháng nữa bảo bảo mới sinh ra.

Ngay lúc Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ chọn đồ cho bảo bảo, người bán hàng thật nhiệt tình giới thiệu tất cả loại mặt hàng một lần, sau đó mở miệng hỏi: "Xin hỏi anh Lục và vợ anh muốn chọn thứ nào?"

Lục Thiên Yết chỉ một chiếc giường bằng gỗ: "Cái này."

Kiều Xử Nữ chỉ một chiếc giường có vẻ xinh đẹp: "Cái này."

Hai người cùng lúc nói ra những lời này.

Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lục Thiên Yết chỉ vào chiếc mà Kiều Xử Nữ chọn, Kiều Xử Nữ chỉ vào chiếc mà Lục Thiên Yết chọn, lại cùng lúc nói: "Vẫn là cái này đi."

Hai người đều muốn chọn thứ mà đối phương thích, kết quả đổi tới đổi lui ba lần cũng chưa xong, Kiều Xử Nữ không nhịn được có chút căm tức: "Lục Thiên Yết, anh đổi tới đổi lui, tới cùng là muốn chọn cái nào?"

Rõ ràng em cũng đổi tới đổi lui... Lục Thiên Yết yên lặng nói thầm một câu, sau đó liền nói với cô gái bán hàng: "Thanh toán cả hai đi."

Nói xong, Lục Thiên Yết liền sờ soạng bóp tiền trong túi, mới vừa lấy ra, điện thoại đã vang lên, là trợ lý gọi đến, anh nghe máy rồi quẹt thẻ, sau đó sắc mặt liền trở nên có chút khó hiểu.

Kiều Xử Nữ thấy vẻ mặt của Lục Thiên Yết, cũng trở nên khẩn trương.

Lục Thiên Yết chỉ nói một câu: "Tôi biết rồi", sau đó liền cúp điện thoại, ký tên, để lại địa chỉ để chuyển đồ đền, nắm tay Kiều Xử Nữ đi đến trước cửa hàng, mới mở miệng nói: "Kiều Kiều, Hàn Như Sơ đã chết."

Đã chết?

Kiều Xử Nữ há to mồm, nhìn vẻ mặt của anh, có chút không thể tin được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro