Chương 936 -> 940

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 936: Kéo dài (16)

Đáy lòng Hứa Thiên Bình xuất hiện một cỗ nỗi đau thầm lặng, bước chân của anh hơi ngừng một chút, sau đó mới chậm rãi đi tới trước mặt Tống Ma Kết.

Tống Ma Kết nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, đôi mắt khóc sưng đỏ nổi lên một tia kinh ngạc, giống như không tin sao Hứa Thiên Bình sẽ tìm được cô.

Hứa Thiên Bình không lên tiếng, chẳng qua là vươn tay, nắm tay của cô, đem cô từ trên đất dùng sức lôi dậy, kéo vào trong ngực của mình, ôm cô thật chặt, thấp giọng nói: "Khóc đi."

Vừa nói, Hứa Thiên Bình liền dùng sức ôm chặt Tống Ma Kết: "Muốn khóc thì khóc thật to trong lòng anh, anh ở đây với em."

Tống Ma Kết trốn ở chỗ này đã khóc hơn hai giờ, đã sớm khóc khô nước mắt, nhưng mà lúc cô dựa vào trong ngực Hứa Thiên Bình, nghe được lời của anh nói, vành mắt của cô lại một lần nữa ướt át, nước mắt giống như là những hạt trân châu, rơi xuống, sau đó liền giống như sông làm vỡ đê, nước mắt thế nào cũng không ngừng được, đến cuối cùng, cô trực tiếp khóc thành tiếng.

Mưa càng rơi xuống càng lớn, tiếng gió tiếng mưa rơi tiếng sấm, tiếng khóc của Tống Ma Kết, nhiều tiếng lọt vào tai.

Hứa Thiên Bình từ đầu đến cuối cũng không có nói một câu dư thừa, cứ như vậy lẳng lặng ôm cô.

Anh nhớ tới, nhiều năm trước, đêm hôm đó mẹ mình qua đời, cô cũng yên tĩnh bên cạnh mình.

Một đêm kia, lòng anh vốn rất bi thương, bởi vì có cô ở, nên nguôi ngoai rất nhiều.

Hiện tại, đổi lại anh ở bên cô như vậy.

Qua hồi lâu, Tống Ma Kết mới ngưng tiếng khóc, Hứa Thiên Bình cũng không gấp gáp kéo cô từ trong ngực của mình ra ngoài, anh như cũ ôm cô, yên tĩnh ngây người hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng cúi đầu, giơ tay lên, lau khô giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó nắm tay của cô, im lặng không nói lôi kéo cô, đi ra ngoài rừng cây.

Tống Ma Kết là nữ vương luôn kiêu ngạo, lúc này im lặng, không có giãy giụa, cũng không có ngạo mạn, cứ như vậy mặc cho Hứa Thiên Bình lôi kéo, đi sau lưng anh..

Về đến nhà, Hứa Thiên Bình xả nước nóng, để cho Tống Ma Kết đi tắm, mà mình đi phòng bếp nấu một chén canh gừng.

Tống Ma Kết cả ngày chưa ăn gì, lúc nhìn thấy canh gừng, không có bất kỳ bài xích, nhẹ nhàng uống từng ngậm.

Tống Ma Kết uống xong canh gừng, Hứa Thiên Bình hỏi: "Có muốn ăn gì không?"

Tống Ma Kết rất nhẹ gật đầu một cái.

Hứa Thiên Bình lập tức cười: "Muốn ăn cái gì?"

"Cá chua ngọt ..." Tống Ma Kết nói xong, cũng có chút do dự muốn đổi, mà Hứa Thiên Bình như nghe thấy cô nói, lập tức gật đầu nói: "Được, anh làm cho em."

Tống Ma Kết ngồi ở trong phòng khách, nhìn Hứa Thiên Bình mặc quần áo ướt đẫm nước mưa, bận rộn trước bận rộn sau, ánh mắt trở nên có chút bình tĩnh.

-

Cá chua ngọt rất nhanh được Hứa Thiên Bình bưng lên, anh vừa cho cô đôi đũa, vừa cầm chén cho cô, còn thỉnh thoảng nhắc nhở cô cẩn thận.

Tống Ma Kết từ đầu đến cuối cũng chỉ là rũ đầu, không nói tiếng nào ăn cá, lúc Hứa Thiên Bình bất chợt cầm đũa, lần nữa lọc xương cá cho cô, Tống Ma Kết rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thiên Bình, lên tiếng nói: "Anh đi tắm đi."

"Được." Hứa Thiên Bình gật đầu, ngồi ở đối diện, nhìn chằm chằm Tống Ma Kết ăn cá một lát, mới đứng lên, vào phòng tắm.

Hứa Thiên Bình từ trong phòng tắm ra ngoài, Tống Ma Kết đã không còn ở phòng khách, trong mâm trên bàn, còn dư lại đại khái nửa con cá, đôi đũa đặt ở một bên.
















Chương 937: Kéo dài (17)

Hứa Thiên Bình nghĩ đến Tống Ma Kết lại một mình chạy ra ngoài, liền vọt tới trước phòng ngủ của ba Tống, đẩy cửa ra.

Tống Ma Kết nằm ở trên giường bị hành động bất thình lình của Hứa Thiên Bình làm cho hoảng sợ, cô mạnh ngồi dậy, nhìn Hứa Thiên Bình, có chút hồ nghi hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Thiên Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không có việc gì."

Sau đó liền đi ra ngoài, thu thập bàn cơm một chút.

Khi định Hứa Thiên Bình quay lại cái phòng ngủ kia của Tống Ma Kết, vừa lúc ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, đinh tai nhức óc, anh dừng lại ở phòng khách một chút, cuối cùng vẫn là xoay người đi phòng ngủ của ba Tống, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tống Ma Kết vùi ở trên giường, lạnh run.

Đáy lòng Hứa Thiên Bình lại là một cơn đau bén nhọn, anh đóng cửa lại, tiêu sái bước nhanh đến bên giường: "Ma Kết?"

Hứa Thiên Bình hô vài tiếng tên của Tống Ma Kết, cô mới thò đầu từ trong chăn ra, cô nhìn anh khoảng nửa phút, cánh môi mới nhẹ nhàng giật giật: "Theo giúp tôi như thế này, được không?"

Hứa Thiên Bình đau lòng càng sâu, anh không hề nghĩ ngợi gật gật đầu, nói một chữ: "Được."

Có thể là do có Hứa Thiên Bình ở cùng, mấy ngày nay Tống Ma Kết rất khó ngủ, bây giờ lại rất nhanh thiếp đi.

Hôm sau khi cô tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thời tiết sáng sủa rối tinh rối mù, không tìm thấy một chút bong dáng thời tiết nóng bức.

Tống Ma Kết cảm giác ngủ thật sự rất trầm và lâu, cô giật giật thân thể một chút, xoay người, liền nhìn thấy Hứa Thiên Bình ngồi ở bên giường, dựa vào vào ghế ngủ.

Lúc này Tống Ma Kết mới nhớ tới, chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Kỳ thật cô luôn luôn không thích yếu đuối trước mặt người khác, tối hôm qua là vì chuyện hạ táng ba, cô thật sự rất khó chịu, mới có thể nói với anh như vậy. Cô đã nghĩ, sau khi cô ngủ anh sẽ rời đi, lại không nghĩ rằng, anh thế nhưng ngồi ở bên cạnh cô cả đêm như vậy.

Sắc mặt Hứa Thiên Bình, thoạt nhìn rất tái nhợt, chỗ hốc mắt có một mảnh xanh đen.

Thời gian gần đây, anh vất vả so với cô gấp trăm lần, toàn bộ chuyện tình ba qua đời, đều là do một mình anh đi làm, cho dù có mệt, cô cũng không nhìn thấy trên mặt anh nửa điểm không kiên nhẫn, từ trong miệng của anh nghe một câu oán hận.

Có thể là do Hứa Thiên Bình đang ngủ, từ lúc Tống Ma Kết gặp lại anh đến nay, đây là lần đầu tiên cô cẩn thận nhìn anh như vậy.

Ngũ quan của anh so với trước đây, không có biến hóa gì, nhưng mà tổng thể làm cho người ta cảm giác, lại thành thục trầm ổn rất nhiều.

Vẻ mặt của anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, chắc là do gần đây quá mệt mỏi đi.

Tống Ma Kết nhịn không được nâng tay lên, hướng về phía hàng mi đang nhíu lại của Hứa Thiên Bình vuốt, đầu ngón tay của cô vừa mới đụng phải da của anh, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tay Tống Ma Kết run lên, vội vàng rụt trở về, cô nhìn lại theo tiếng chuông của di động, là di động của Hứa Thiên Bình đặt ở đầu giường, nhìn lên trên màn hình, hiện hai chữ: Kết Kết.

Kết Kết...... Cùng nhũ danh với cô, hai chữ giống nhau như đúc.

Là cô gái tên Dương Kết Kết kia gọi tới sao?

Tống Ma Kết cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh liếc qua, đứng lên, đi ra phòng ngủ, lúc cô đóng cửa lại, cô nghe thấy Hứa Thiên Bình trong phòng ngủ, bị tiếng chuông đánh thức, lúc tiếp nghe còn mang theo vài phần buồn ngủ mông lung: "Alo? Làm sao vậy?"

"Uh...... Anh không ở Bắc Kinh, bên ngoài ...... Còn không biết khi nào thì trở về? Được...... Có điểm vây, uh, được, tạm biệt, trở lại Bắc Kinh gặp."

















Chương 938: Kéo dài (18)

Hứa Thiên Bình và Tống Ma Kết ở đó đến ngày thứ bảy sau khi ba Tống qua đời mới trở về Bắc Kinh.

Ngồi chuyến bay buổi sáng hôm đó, đến Bắc Kinh, là lúc một giờ chiều.

Xe Hứa Thiên Bình liền đứng ở sân bay Bắc Kinh, anh lái xe đưa Tống Ma Kết trở lại khách sạn Tô Uyển.

Dọc theo đường đi, giao thông thông thuận, chỉ mất bốn mươi phút, liền đến nơi.

Trước khi xuống xe, Tống Ma Kết quay đầu dịu dàng nở nụ cười khó có được với Hứa Thiên Bình một chút, liền ngay cả lời nói ra, đều rất ôn hòa: "Thiên Bình, trong khoảng thời gian này, cảm ơn anh."

Hứa Thiên Bình mở khóa xe, cười với Tống Ma Kết một cái, anh nhìn chằm chằm Tống Ma Kết một lát, sau đó mở miệng nói: "Em có chuyện gì, lúc nào cũng có thể liên hệ với em, số điện thoại của anh không đổi."

Dừng một chút, Hứa Thiên Bình lại bổ sung: "Em còn nhớ số điện thoại của anh sao? Nếu không nhớ rõ......"

Hứa Thiên Bình ở trong xe tìm kiếm một chút, cầm danh thiếp ra, đưa cho Tống Ma Kết: "Mặt trên trên này có phương thức để liên hệ với anh."

Tống Ma Kết không có vươn tay tiếp nhận, chỉ tiếp tục cười yếu ớt nhìn về phía Hứa Thiên Bình một chút.

Hứa Thiên Bình chớp mắt nhìn về phía Tống Ma Kết, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp của bản thân, một lát sau, lại mở miệng nói: "Ma Kết, anh đáp ứng với ba em, chăm sóc tốt em, em lưu trữ phương thức liên hệ của anh, chỉ cần em cần đến, lúc nào anh......"

"Thiên Bình." Tống Ma Kết bỗng dưng lên tiếng, đánh gãy lời nói của Hứa Thiên Bình: "Em đã gọi điện thoại cho đạo diễn, ngày mai tiếp tục quay quảng cáo."

"Anh không phải đã nói sao? Trở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi vài ngày rồi mới tiếp tục quay, không vội vàng......" Hứa Thiên Bình nhíu mi một chút

.

"Thiên Bình." Tống Ma Kết lại một lần đánh gãy lời nói của Hứa Thiên Bình, sau đó lại kêu một tiếng tên của anh: "Thiên Bình, không sai biệt lắm trong vòng một tuần là có thể quay xong quảng cáo, cuối tuần sau em sẽ trở về Mỹ ."

Hứa Thiên Bình nhìn biểu tình của Tống Ma Kết, bỗng dưng giật mình, ngây người một lát, anh mới hỏi lại một câu: "Trở về Mỹ?"

"Uh." Tống Ma Kết nhẹ nhàng lên tiếng, không nói nữa.

Lần này cô trở về, vốn là bởi vì ba bệnh nặng, hiện tại ba qua đời, cô cũng nên đi.

Cô rất biết ơn trong khoảng thời gian này, anh luôn giúp đỡ và chăm sóc cô, nhưng mà, anh và cô đã kết thúc chính là kết thúc.

Bên trong xe im lặng, rất lâu sau Hứa Thiên Bình cũng không có lên tiếng, Tống Ma Kết lại mở miệng: "Nếu không có việc gì, em xuống xe trước."

Hứa Thiên Bình như có như không nghe được lời của cô, nhìn thẳng ngã tư đường phía trước, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Tạm biệt." Tống Ma Kết đẩy cửa xe ra, xuống xe, sau đó đóng cửa xe, xoay người vào khách sạn Tô Uyển.

Hứa Thiên Bình vẫn không nhúc nhích ngồi ở trong xe như cũ, tay anh đang nắm chặt danh thiếp, run lợi hại.

-

Ngày thứ hai sau khi trở lại Bắc Kinh, Hứa Thiên Bình đến tập đoàn Hứa thị, thời gian rời khỏi chỉ có mười ngày, công việc lại xếp thành núi, một ngày liên tục mở ba cái hội nghị, ký văn kiện khẩn cấp nhiều đến mỏi tay, buổi tối tăng ca đến đêm khuya, trực tiếp ngả đầu ngủ ở công ty.

Liên tục giằng co sứt đầu mẻ chán bốn ngày như vậy, rốt cuộc mới xử lý sạch sẽ công việc tồn đọng mấy ngày trước, mà ngày chủ nhật hôm nay, cũng đã qua 80% thời gian.

Có một số việc lúc bận rộn, không có thời gian suy nghĩ, sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng mà một khi rảnh rỗi, càng nghĩ lại càng tâm tắc, vì muốn tìm việc làm cho bản thân, buổi tối Hứa Thiên Bình trực tiếp hẹn một vị khách, ở vườn Hương ăn hải sản của quán, sau đó, ở chỗ này anh gặp lại Tống Ma Kết.

















Chương 939: Kéo dài (19)

Lúc tiểu Song Ngư ăn cơm, bị dính nước tương, tay trở nên bẩn hề hề, Tống Ma Kết ôm con đi vào toilet.

Tiểu Song Ngư nhìn thấy nước, rất cao hứng, vỗ vỗ vòi nước đang chảy nước, khiến cho bọt nước văng tứ phía, vẩy lên trên mặt Tống Ma Kết, Tống Ma Kết có chút nghiêm túc nói: "Song Ngư, con còn như vậy, mẹ sẽ tức giận!"

Tiểu Song Ngư hoàn toàn không bị Tống Ma Kết dọa đến, ngược lại càng đùa càng vui mừng , Tống Ma Kết trực tiếp đặt tiểu Song Ngư ở trên bệ rửa mặt, làm bộ xoay người giống như sắp rời khỏi, tiểu Song Ngư sợ tới mức, ủy khuất hề hề hô một câu: "Mẹ, con sai rồi."

"Vậy muốn thật tốt sửa sai sao?" Tống Ma Kết khoanh hai tay đứng trước mặt tiểu Song Ngư, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

"Tốt tốt lập tức sửa sai." Đầu tiểu Song Ngư cúi xuống giống như con gà con mổ thóc.

Lúc này Tống Ma Kết mới đi tới, một lần nữa ôm lấy tiểu Song Ngư, cẩn thận giúp cô bé lau sạch vết bẩn, lúc cầm khăn tay chuẩn bị lau tay cho tiểu Song Ngư, cô chợt nghe thấy một âm thanh truyền đến: "Ma Kết."

Tống Ma Kết nghe được âm thanh của Hứa Thiên Bình, sửng sốt một lát, mới quay đầu, nhìn thấy Hứa Thiên Bình bình tĩnh đứng ở một bên.

Tiểu Song Ngư gặp qua Hứa Thiên Bình, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, đôi mắt to đen láy, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hứa Thiên Bình.

Hứa Thiên Bình bị tiểu Song Ngư nhìn đáy lòng có chút giống như nhũn ra, anh mại bước chân đi qua, ngữ điệu ôn hòa mở miệng nói với tiểu Song Ngư: "Tiểu Song Ngư, cháu còn nhớ chú không?"

Tiểu Song Ngư quơ quơ đầu, sau đó liền nhăn mặt lại, âm thanh non nớt tức giận hô một câu: "Chú."

Kỳ thật Hứa Thiên Bình chỉ mới nhìn thấy tiểu Song Ngư một lần, lúc này gặp lại, anh phát hiện giống như lần đầu tiên, đáy lòng bản thân thế nhưng run rẩy, anh nhịn không được đưa hai tay về phía tiểu Song Ngư: "Chú ôm một cái được không?"

Tiểu Song Ngư thật ra cũng không bài xích Hứa Thiên Bình, đầu tiên là liếc mắt nhìn Tống Ma Kết một cái, thấy sắc mặt mẹ mình không có khác thường gì, sau đó quay đầu, giang hai tay hướng về phía Hứa Thiên Bình, giòn giòn nói: "Được."

Hứa Thiên Bình ôm lấy tiểu Song Ngư, cô bé vẫn giống như trước, thân thể vẫn nhớ ôn nhu mềm mại như vậy, khiến cho đáy lòng anh đều sắp hòa tan .

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Song Ngư gần trong gang tấc, càng nhìn càng cảm thấy tiểu Song Ngư rất quen mắt, anh suy nghĩ rất lâu, Tống Ma Kết mới mở miệng nói với Tống Ma Kết đang đứng bên cạnh: "Thời gian tiểu Song Ngư ở với em rất lâu, bộ dạng bây giờ có điểm giống em."

"Phải không?" Tống Ma Kết cười hỏi lại một câu, ánh mắt lưu chuyển ở trên người Hứa Thiên Bình và tiểu Song Ngư một lát.

Tính toán, đây là lần thứ hai cha con hai người gặp mặt đi, lúc trước khi cô một mình nhìn tiểu Song Ngư, cũng không có cảm thấy con bé giống Hứa Thiên Bình, bây giờ bọn họ ở cùng một chỗ, cô mới phát hiện, cái mũi của tiểu Song Ngư, cực kỳ giống mũi của anh.

Tống Ma Kết cũng không có sốt ruột ôm tiểu Song Ngư đi, đứng ở một bên, nhìn Hứa Thiên Bìnhđang không ngừng đùa với tiểu Song Ngư, có thể là do quan hệ huyết thống, tiểu Song Ngư luôn luôn sợ người lạ, lại phá lệ thân thiết thân thiết với anh, ở trong ngực anh ánh mắt cười đều mị thành một đạo vá.

Tư thế Hứa Thiên Bình ôm đứa nhỏ rất chuẩn, tiểu Song Ngư ở trong ngực anh không thành thật nhích tới nhích lui, anh luôn có thể dễ dàng ứng phó.

Đến tột cùng là cha con ruột thịt, đặt ở cùng nhau, hình ảnh thập phần hoàn mỹ, so với lúc Giang Sư Tử ôm tiểu Song Ngư, thoạt nhìn thoải mái rất nhiều.

















Chương 940: Kéo dài (20)

Ước chừng qua một giờ, rốt cuộc Hứa Thiên Bình cũng chuyển tầm mắt khỏi người Tiểu Song Ngư, anh nhìn chằm chằm Tống Ma Kết nói: "Ngày kia đã đi rồi sao?"

"Ừhm." Tống Ma Kết nở nụ cười, vươn tay về phía Tiểu Song Ngư.

"Vé máy bay là mấy giờ?" Hứa Thiên Bình lại hỏi.

Tiểu Song Ngư không sốt ruột nhào vào trong lòng Tống Ma Kết, ngược lại còn quay đầu qua, nhìn Hứa Thiên Bình thơm một cái, Hứa Thiên Bình bị hành động bất ngờ của Tiểu Song Ngư làm cho cứng đờ người, cảm xúc lên xuống bất định.

Sau đó Tiểu Song Ngư liền xoay người, duỗi người về phía Tống Ma Kết.

Tống Ma Kết tiếp nhận Tiểu Song Ngư: "Ba giờ chiều."

"Đến Mỹ, là năm giờ chiều."

Tống Ma Kết "Ừhm" một tiếng, qua một lát, lại nhìn anh mở miệng nói: "Tôi và Tiểu Song Ngư đặt vé rồi."

"Được."

"Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." Tống Ma Kết cúi đầu nhìn Tiểu Song Ngư trong lòng mình nói: "Chào chú đi."

Tiểu Song Ngư cực kỳ ngoan ngoãn giơ cánh tay béo ụt ịt về phía anh: "Chào tạm biệt chú."

"Tạm biệt!" Hứa Thiên Bình cười ấm áp.

Tống Ma Kết không nói nữa, ôm Tiểu Song Ngư xoay người qua, lúc cô nhanh chóng đi đến toilet, Hứa Thiên Bình lại mở miệng hô tên cô: "Ma Kết."

Tống Ma Kết dừng bước, đưa lưng về phía anh một lát, mới xoay người, lại phát ra âm thanh như cũ: "Ừhm?"

"Tôi đã nhét danh thiếp vào túi của Tiểu Song Ngư, nếu em ở nước ngoài quá mệt mỏi hay không vui vẻ gì, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đón em trở về."

Tống Ma Kết há to mồm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ xoay người ôm Tiểu Song Ngư rời đi.

Hứa Thiên Bình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tầm mắt có chút nhạt nhòa.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải là tôi đứng trước mặt em, em lại không biết tôi yêu em, mà là tôi muốn đối xử tốt với em, em cũng không cần.

Chia ly đau đớn nhất trên thế giới này, không phải chúng ta yêu nhau rồi lại chia tay, mà là em không ở bên cạnh anh, nhưng vẫn ở trong lòng anh.

-

Hứa Thiên Bình của đêm đó, uống rất nhiều rượu, thế nào anh mà anh quay lại được Cẩm Tú viên, anh cũng không rõ ràng.

Anh chỉ nhớ rõ lúc mình lung lay bước từ trên xe xuống, có người bổ nhào vào trong lòng mình, mặt nhăn lại, oan ức nói: "Thiên Bình, sao giờ anh mới về nhà?"

Âm thanh đó rất quen thuộc, nhưng anh suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra là của ai.

Anh cố gắng mở to mắt, nhìn người trong lòng mình, nhìn rất lâu, lại chỉ có thể thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh đẩy cô ra, bước chân bất ổn đi đến trước cửa phòng, bấm mật mã nhiều lần cũng không đúng.

"Thiên Bình, anh nói cho em biết mật mã, em mở cửa giúp anh." Dương Kết Kết đi lên phía trước, vươn tay, đỡ Hứa Thiên Bình.

"0513" Hứa Thiên Bình nói.

Mở cửa, Dương Kết Kết đỡ anh đi vào, một đường nâng đỡ anh trở về phòng ngủ.

Dương Kết Kết thật vất vả mới đỡ được anh xuống giường, sau đó xuống lầu rót cho anh một chén nước ấm, lúc cô quay lại, đã thấy anh ở trong phòng tắm, nôn lợi hại.

Dương Kết Kết vội vàng đặt cốc nước xuống, đi vào phòng tắm, cô ngồi xổm xuống bên người anh, vỗ lưng anh, đợi anh nôn ra được một chút, mới đưa chén nước cho anh, để anh súc miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro