Chương 961 -> 965

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 961: Hạnh phúc (2)

Tiểu Song Ngư nhìn thoáng qua khối ghép hình Tân Cương, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Cự Giải, chu môi nói: "Không sao, Tân Cương sẽ bị em dùng chân đá."

Nói xong, Tiểu Song Ngư đá rồi ngẩng đầu nhìn Tiểu Cự Giải cười tít mắt: "Anh xem, hiện tại hết loạn rồi, chúng ta có thể đi rồi."

Tiểu Cự Giải: "..."

Mặc kệ hai đứa trẻ thương lượng thế nào, nói tóm lại sau cùng chúng đạt được một hiệp nghị, bọn chúng vì không muốn đến nhà trẻ mà chuẩn bị kết hôn.

Ngày hôm sau, Hứa Thiên Bình đến nhà trẻ đón hai bé, mới vừa lên xe, Tiểu Cự Giải đã mở miệng nói: "Chú, con muốn kết hôn với Tiểu Song Ngư."

"Đúng, ba ba, con cũng muốn kết hôn với Tiểu Cự Giải." Tiểu Song Ngư mở miệng nói thêm.

Chân Hứa Thiên Bình khẽ run rẩy, giẫm trật chân ga, anh sợ tới mức giẫm lại lên phanh, dừng xe ở ven đường, sau khi cảm xúc dịu xuống, mới mở miệng giải thích với hai đứa bé: "Chú và Lục Thiên Yết là anh em ruột, về mặt pháp luật, chúng ta là người một nhà, cho nên, hai con không thể kết hôn, về mặt pháp luật, Tiểu Cự Giải, con là anh trai của Tiểu Song Ngư, Tiểu Song Ngư, con là em gái của Tiểu Cự Giải, hai con là anh em, không thể kết hôn..."

Hứa Thiên Bình có phần túng quẫn, đến sau cùng, chính mình cũng không biết giải thích như vậy đã được chưa.

Anh lái xe đi một lúc, sau đó chuẩn bị giải thích tiếp, Tiểu Cự Giải lại đột nhiên mở miệng nói: "Chú, cháu xin chú hãy ly hôn đi."

Xe được dừng lại lần nữa.

"Chú, chú và cô ly hôn đi, sau khi ly hôn, cháu có thể kết hôn với Tiểu Song Ngư rồi."

Từ trước đến nay Hứa Thiên Bình luôn cưng chiều hai bé, giờ không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Chú không thể ly hôn, cho dù ly hôn, hai đứa cũng không thể ở bên nhau, bởi vì hai đứa có quan hệ huyết thống!"

Tiểu Song Ngư vừa im lặng, nhìn Hứa Thiên Bình chớp mắt, nói: "Ba Ba, con quyết định, từ giờ trở đi, con sẽ giải trừ quan hệ huyết thống với Tiểu Cự Giải."

Tiểu Cự Giải thông minh lập tức nói tiếp: "Như vậy là chúng ta có thể kết hôn rồi."

Hứa Thiên Bình hít sâu một hơi, trực tiếp ngậm mồm không nói gì, một cước dẫm xuống chân ga, quay xe đi đến cửa nhà trẻ, đem hai đứa bé xách xuống, đưa cho cô giáo, cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi luôn.

Lúc đầu Tiểu Song Ngư về nước, ngoài Tiểu Cự Giải, đối với Lục Thiên Yết, Kiều Xử Nữ và Hứa Thiên Bình đều có chút sợ người lạ.

Tiểu Song Ngư đối với Hứa Thiên Bình mà nói, là đứa bé tưởng như đã mất lại trở về, lại là con gái, ba ba đối với con gái luôn cưng chiều vô hạn, vì thế Hứa Thiên Bình luôn nhẫn nại cưng chiều Tiểu Song Ngư... Quả thực là cưng chiều Tiểu Song Ngư không còn cách nào nữa, ngay cả bình thường Tiểu Song Ngư sợ nhất Tống Ma Kết, giờ cũng không thèm sợ nữa rồi.

Dù sao cũng là quan hệ huyết thống, sau khi Tiểu Song Ngư gặp lại Hứa Thiên Bình, trái lại càng thích dính lấy anh, bởi vì mặc kệ bé nghịch ngợm thế nào, anh đều bỏ qua.

Giống như hôm nay, Tống Ma Kết có việc bận, ra khỏi nhà một lúc, Tiểu Song Ngư đang ở trong phòng đồ chơi, nghĩ muốn uống sữa, liền nói với Hứa Thiên Bình.

Hứa Thiên Bình xuống lầu lấy sữa, toàn bộ chỉ mất năm phút, trong năm phút này, Tiểu Song Ngư không ngồi yên, trượt trượt cầu trượt xuống, bên dưới có thảm dày, không hề đau, bé đang chuẩn bị đứng lên, tiếp tục chơi, kết quả cửa bị đẩy ra, sau đó miệng bé bị đập vào cửa, ngã xuống đất, khóc lên.

Hứa Thiên Bình sợ tới mức hồn bay phách lạc, để bình sữa sang một bên, lập tức đi qua, ôm lấy Tiểu Song Ngư, muốn bao nhiêu dịu dàng có bây nhiêu dịu dàng, Tiểu Song Ngư treo khuôn mặt nhỏ nhặt như hạt trân châu, tủi thân đập vào đầu Hứa Thiên Bình một cái, dùng giọng điệu mà Tống Ma Kết hay dạy dỗ mình, nhìn anh nói: "Ba tên đần độn, ba không thấy con hả!"

















Chương 962: Hạnh phúc (3)

[Vợ chồng Lục Kiều ân ái]

(một)

Từ bé đến lớn, Kiều Xử Nữ sống trong gia đình giàu có, vốn là có phần được nuông chiều.

Lúc nửa năm rời khỏi Lục Thiên Yết, cô ở một mình, tiền điện, dọn dẹp vệ sinh, thay bóng đèn, mấy loại cơ bản đều dần dần học được, sau khi kết hôn, lại được anh nuông chiều, dường như chuyện gì cũng không phải động tay vào, bởi vậy dẫn đến Kiều Xử Nữ dần có thói quen ỷ lại anh.

Kiều Bạch Dương không thể mang thai, đối với hai bác Kiều mà nói, Tiểu Cự Giải chính là cục cưng bảo bối, Bác gái thường tìm lý do đến thăm bé.

Bắc Kinh hôm nay, nhiệt đột đột nhiên giảm xuống, lúc Lục Thiên Yết về nhà hắt hơi vài cái, vừa lúc bác gái đến thăm Tiểu Cự Giải,mượn cơ hội phát huy, nói sợ anh lây bệnh cho bé, không nói hai lời liền mang theo bé về Kiều gia, để Kiều Xử Nữ chăm sóc Lục Thiên Yết.

Vốn bệnh của anh cũng không nghiêm trọng, không biết có phải bị bác gái nói thế không, chín giờ tối, đúng là giờ tốt, anh không hay đi bệnh viện, hôm nay má Trần có việc, cũng không ở lại Cẩm Tú viên, cho nên Lục Thiên Yết tự nhiên được một mình Kiều Xử Nữ chăm sóc.

Trong nhà có thuốc dự phòng, từ khi kết hôn, hòm thuốc dường như liền chỉ có mình anh động vào, Kiều Xử Nữ đi tìm, lại hỏi anh: "Chồng ơi, hòm thuốc ở đâu?"

Giọng anh có chút mất sức: "Dưới tủ ti vi."

Sau khi tìm thấy, không phải xem nên uống thuốc nào, mà đến hỏi anh theo tập quán: "Bị cảm phải uống thuốc nào?"

"Thuốc tiêu viêm có muốn uống không?"

"Uống mấy viên?"

Lục Thiên Yết rất khó chịu, nhưng đối với mấy câu hỏi lải nhải của Kiều Xử Nữ, lại không có chút nào không kiên nhẫn, anh vừa trả lời, vừa khởi động thân thể mệt mỏi, giọng nói ôn hòa: "Đem hòm thuốc qua đây."

Kiều Xử Nữ ngoan ngoãn nghe lời, Lục Thiên Yết chọn hai loại thuốc cho mình.

Kiều Xử Nữ không chuẩn bị nước, vội vàng chạy xuống lầu, cửa phòng ngủ không đóng, anh ru rú trên giường, đợi một lúc, lại nghe đến âm thanh thanh thúy, là tiếng cốc thủy tinh rơi xuống đất, Lục Thiên Yết chẳng thèm quan tâm người không khỏe, vội vàng xuống giường, chạy ra ngoài, nhìn thấy cô đang chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ trên đất, anh vội vàng đi qua, tóm lấy tay cô: "Để anh thu dọn, em đi lấy găng tay đi.

Kiều Xử Nữ rất nhanh cầm găng tay lại, cô nhìn sắc mặt trắng xanh của anh, chỉ muốn chính mình đeo găng tay rồi đi nhặt, lại bị anh giành trước làm xong hết toàn bộ, vừa nhặt vừa xử lý sạch sẽ mặt đất, sau đó rót cho mình một chén nước, nắm tay cô đi lên lầu.

Lục Thiên Yết uống thuốc rồi, liền uể oải nằm trên giường, Kiều Xử Nữ vươn tay sờ sờ trán anh, phát hiện càng nóng hơn, cô nghĩ đến rõ ràng mình nên chăm sóc anh, kết quả chỉ mang lại phiền phức cho anh, mà cô bị anh cưng chiều, vài thứ trong nhà còn không biết để ở đâu, trong mắt liền hiện lên chút áy náy, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lục Thiên Yết, em làm vợ anh có phải rất tệ không?"

"Ừhm?" Lục Thiên Yết nhắm mắt dưỡng thần, hơi mở ra, như là nghi ngờ sao tự nhiên cô nói một câu như thế.
















Chương 963: Hạnh phúc (4)

"Kết hôn ba năm, vẫn là anh đối tốt với em, vậy mà lúc anh bị bệnh, cũng không thể chăm sóc anh tốt, em quá tệ, phải không?"

"Đừng nói thế." Lục Thiên Yết gật đầu, phụ họa,

Kiều Xử Nữ cũng biết mình bị anh làm hư, nói như vậy nhưng lúc anh gật đầu thấy hơi khó chịu, liền ngẩng đầu, giận dữ trừng anh.

Lục Thiên Yết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười khẽ một tiếng, giơ tay lên, cọ xát hai gò má của cô, sau đó kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm lấy: "Thế nhưng, anh thích em như thế, để anh có cảm giác, em không thể tách rời khỏi anh."

Tâm trạng áy náy của cô, trong nháy mắt chỉ vì một câu này của anh, mà tràn ngập cảm động.

Lục Thiên Yết sờ tóc cô, nhắm hai mắt lại, hôn lên tóc cô, qua một lúc lâu, tiếp tục nói: "Anh cũng không mong em đối xử tốt với anh, chỉ cần em đồng ý để anh đối xử tốt với em, thế là đủ rồi."

Kiều Xử Nữ không nhịn được vươn cánh tay ra ôm lấy anh.

Đều nói, tình yêu có thời kỳ, hai người ở bên nhau rất lâu, tất nhiên sẽ xuất hiện ngăn cách và cọ sát, nhưng cô và anh, suốt năm tháng kết hôn, càng ngày càng hiểu nhau hơn.

Mặc kệ là ba năm trước, hay vẫn là ba năm trước đây, anh đều đối với cô thủy chung như một.

Cưới được một người chồng như vậy, còn mong gì hơn nữa?

"Lục Thiên Yết, anh nói xem, sao em lại thích anh."

"Là sao?" một câu đơn giản, lại khiến mặt mày của anh giãn ra: "Kiều Xử Nữ, anh cũng rất buồn bực, sao anh lại thích em như thế."

-

(Hai)

Kiều Xử Nữ có hẹn với Triệu Kim Ngưu.

Cuộc hẹn kết thúc, vừa là sáu giờ tối, lúc Lục Thiên Yết tan tầm, vì thế khi anh về nhà, liền thuận tiện đi đón cô.

Xe của anh đứng ở đối diện quán mà cô ngồi.

Kiều Xử Nữ đi bộ qua đường cái.

Lục Thiên Yết dừng ở ven đường, chờ cô.

Cô rất nhanh liền đến bên anh, di động đột nhiên vang lên, lúc mò mẫm nghe điện thoại, vừa lúc bị một chiếc xe máy xẹt qua đánh ngã, may mà Lục Thiên Yết phản ứng nhanh, đúng lúc kéo cô vào trong lòng anh.

Tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, giọng điệu của anh có chút căm tức: "Kiều Xử Nữ, em qua đường còn nghe điện thoại cái gì?"

"Em có biết nguy hiểm thế nào không?"

"Đụng vào thì làm sao bây giờ?"

Kiều Xử Nữ đuối lý, đối mặt với tức giận của anh, cắn cắn môi, sau đó vươn tay, tóm lấy tay anh, bị anh bỏ ra, Kiều Xử Nữ lại tiếp tục bắt lấy, lại cũng bị bỏ ra, cô mềm mại mở miệng nói: "Chỉ có lúc bên cạnh anh, em mới dám thất thần như thế."

Một câu đơn giản, khiến lửa giận trong lòng anh tan biến không còn, mặt mày anh trở nên dịu dàng, cầm lấy tay cô lên xe.

Chỉ có ở bên cạnh anh, em mới dám thất thần như thế.

Bởi vì em tin tưởng anh, có thể bảo vệ em..

Mười sáu năm trước, em yêu anh, anh cũng yêu em, ai cũng không dám mở miệng nói ra, đây là bí mật nhỏ ngọt ngào trong lòng.

16 năm sau, em gả cho anh, anh cưới em, mỗi ngày khi ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, mở mắt ra là có thể thấy anh, sau đó, em còn cực kỳ tin tưởng anh.

Đây là thời gian đẹp nhất của em.


















Chương 964: Hạnh phúc (5)

[Mặc cho năm tháng thay đổi, anh chỉ muốn em]

Năm tháng như thoi đưa, tám năm trôi qua như nước chảy, chậm rãi đi qua, Tiểu Cự Giải và Tiểu Song Ngư chính thức học tiểu học.

Trước ngày nhập học, vừa lúc là tết trung thu, Lục Thiên Yết và Tiểu Cự Giải, Hứa Thiên Bình và Tống Ma Kết mang theo Tiểu Song Ngư, Trình Nhân Mã và Kiều Bạch Dương trở về Kiều gia ăn tết.

Tuy Hàn Như Sơ và Lục Thiên Yết Kiều Xử Nữ từng có ân oán, bác Kiều từng buông bỏ quan hệ với Hàn Như Sơ, nhưng dù sao cũng là Hàn Như Sơ gây ra nghiệt chuyện, hai bác Kiều nhìn Hứa Thiên Bình từ nhỏ đến lớn, quan hệ không hề bị ảnh hưởng.

Một đoàn người lớn, hai đứa bé, tất nhiên người người vô cùng đau đớn, Hứa Thiên Bình đến lúc Tiểu Song Ngư hai tuổi mới biết đến sự tồn tại của bé, nhưng là đụng phải Trình Nhân Mã và Kiều Bạch Dương khi đó, còn thấy thương cảm hơn.

Tết trung thu một nhà hòa thuận vui vẻ, Tiểu Cự Giải nô đùa với Tiểu Song Ngư, đến 10 giờ tối, hai bé mệt rồi, mới một đứa ghé vào trong lòng Trình Nhân Mã, một đứa ở trong lòng Kiều Bạch Dương ngủ say.

Bác Kiều cố ý dặn người giúp việc chuẩn bị phòng.

Lục Thiên Yết và Hứa Thiên Bình muốn đứng dậy ôm lấy con mình lên lầu ngủ, kết quả Trình Nhân Mã và Kiều Bạch Dương lại giành trước mỗi người ôm một bé lên lầu.

Kiều Bạch Dương đặt Tiểu Cự Giải trong lòng xuống, lúc vào toilet cầm lấy khăn ướt, đi ra, nhìn thấy Trình Nhân Mã đang ngồi xổm, đầu nhìn chằm chằm hai bé, ánh mắt dịu dàng mà lại yêu thương, trên mặt còn mang theo sự hâm mộ.

Kiều Bạch Dương đứng ở cửa toilet rất lâu, mãi đến khi cửa bị Kiều Xử Nữ đẩy ra, Trình Nhân Mã lấy lại tinh thần, Kiều Bạch Dương mới cười xán lạn mang khăn đến, lau mặt cho hai bé.

Lúc ba người đi từ trên lầu xuống, bác gái lôi kéo Tống Ma Kết trò chuyện về giới giải trí.

Trước kia bác gái không hứng thú với giới giải trí, từ khi có con rể là Trình Nhân Mã, liền giống như hồi xuân, bắt đầu quan tâm đến các ngôi sao.

Tống Ma Kết nói chuyện với bác gái, đến cuối cùng tới một vị đạo diễn, bác gái hỏi, người đạo diễn kia có phải thật sự sinh bảy đứa con?

Tống Ma Kết gật đầu nói đúng.

Vừa lúc này, Kiều Bạch Dương từ trên lầu đi xuống, nghe được mẹ mình nói một câu: "Có thể sinh nhiều con như thế, không tính phạt tiền, cũng là phúc khí."

Tống Ma Kết biết Kiều Bạch Dương không thể mang thai nên lập tức chuyển đề tài.

Kiều Bạch Dương biết ý tứ của Tống Ma Kết, làm gì cũng như không nghe thấy, hô một tiếng "mẹ".

Không khí vẫn hòa bình thân thiện, mãi đến mười hai giờ đêm, ba nhà rời khỏi Kiều gia.

Trên đường Trình Nhân Mã và Kiều Bạch Dương về nhà, Trình Nhân Mã nhận được điện thoại, là bạn học của anh gọi tới nói là vợ anh ta vừa sinh song thai, mời anh đến uống rượu trăm ngày.

Trình Nhân Mã vừa chúc mừng, vừa chắc chắn sẽ đi tham gia, sau đó cúp điện thoại.

Vốn dĩ Kiều Bạch Dương đang ngồi trên ghế lái phụ có chút hơi buồn ngủ, sau khi nghe cuộc điện thoại như thế, lại tỉnh ngủ hẳn.

















Chương 965: Hạnh phúc (6)

Tám năm trước, vì cô đỡ cho Kiều Xử Nữ một dao kia, khiến cô đánh mất cơ hội làm mẹ.

Dường như... hai chữ của bác sĩ, khiến trong lòng cô còn có chút hi vọng, tuy xa với, nhưng thủy chung không buông bỏ.

Lúc đầu đến bệnh viện, Trình Nhân Mã còn có thể đi cùng cô, nhưng nhìn cô không ngừng uống thuốc đông thuốc tây, đã hai ba năm một lần, là thuốc 3 phần độc, sau cùng trực tiếp buông bỏ.

Khi đó tính tình của anh luôn bao dung cô, bởi vì cô kiên trì uống thuốc mà lại phát giận với cô, từ này về sau, cô luôn uống vụng trộm, nhưng đã nhiều năm rồi, vẫn không thể mang thai.

Kiều Bạch Dương nghĩ đến đây, tâm tình càng xuống thấp.

-

Ngày hôm sau Trình Nhân Mã có việc bận, lúc trở về xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.

Kiều Bạch Dương đến xem, phát hiện là đồ chơi của trẻ sơ sinh.

Dường như anh nhìn ra nghi ngờ của cô, giải thích nói là mua cho bạn của mình.

Đồ chơi trẻ sơ sinh, có hai chiếc túi xách xinh đẹp, một cái của nam một cái của nữ, không cần hỏi, Kiều Bạch Dương cũng biết, đây là anh mua cho Tiểu Cự Giải và Tiểu Song Ngư.

Kế hoạch một phen, tám năm rồi, Trình Nhân Mã mua nhiều rất nhiều, có mấy lần cô và anh đi dạo khu đồ trẻ con, nhìn thấy anh chọn đồ, vẻ mặt chăm chú vô cùng, thậm chí anh còn chủ động đề xuất đến Cẩm Tú viên chơi, tuy anh không nói, cô cũng biết, anh muốn chơi với Tiểu Cự Giải và Tiểu Song Ngư.

Cho nên, trong lòng anh, thật ra, anh thật sự rất muốn có con, đúng không?"

"Nghĩ gì thế?"

Trình Nhân Mã thấy cô ngơ ngẩn ngắm nhìn hai chiếc túi xách không nói gì, vươn tay sờ đầu cô hỏi.

Kiều Bạch Dương hoàn hồn, lắc đầu, cười chuyển đề tài nói: "Đêm nay chúng ta ăn gì?"

"Em muốn ăn gì?"

"Tiểu gai?"

"Được." Trình Nhân Mã không hề nghĩ ngợi đáp ứng: "Anh đi thay quần áo, lập tức làm cho em."

Kiều Bạch Dương gật đầu.

Trình Nhân Mã hôn trán cô, vào phòng ngủ.

Cơm nước xong, Trình Nhân Mã và Kiều Bạch Dương xem một bộ phim của Lục Thiên Yết, vé xem phim ở rạp rất cao, trên mạng đánh giá tốt, xem qua cũng rất được, đợi hai người về nhà, đã là mười một giờ khuya.

Trình Nhân Mã tắm rửa trước, từ trong phòng tắm bước ra, còn giúp cô chuẩn bị nước ấm, thuận tiện mang áo ngủ của cô vắt lên ghế.

Kiều Bạch Dương ra khỏi phòng tắm thấy anh cũng không ở trong phòng ngủ, tò mò đi tìm, sau đó thấy đèn thư phòng sáng, bên trong truyền đến tiếng của anh đang tận lực nói bé xuống, như sợ ai nghe thấy.

"Mẹ, con đã nói rồi, con không muốn có con, không phải Dương Dương không muốn."

"Dương Dương vẫn đòi có con, nhưng con thấy trẻ con quá phiền phức, cho nên không để cô ấy sinh."

"Con không lừa mẹ, mẹ là mẹ của con, con lừa mẹ làm gì, không phải con che chở cho Dương Dương, mới nói thế."

"Mẹ cũng đừng gọi điện cho Dương Dương, vốn là con không muốn sinh con, mẹ gọi điện, giống như tức giận cô ấy không sinh con ấy."

"Con đã nói, là con không muốn có con."

Trình Nhân Mã nói xong lời cuối cùng, còn mang theo chút tức giận.

Kiều Bạch Dương ảm đạm xoay người, nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro