Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó, Tiêu Xử Nữ nhân lúc Lư Bảo Bình không có ở đây mà lén đi vào phòng khám của anh ta, vơ vét cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nửa cọng tóc của anh ta trên ghế làm việc, cô cẩn thận bọc nó vào một tờ giấy.

Cô mở cửa đi xuống lầu, đám vệ sĩ kia đúng là âm hồn không tan.

Lần này Tiêu Xử Nữ cũng không cảm thấy chán ghét nữa, bình tĩnh nói: "Không phải ông chủ của các người muốn hỏi được gì đó từ tôi sao? Đột nhiên tôi nhớ ra chút manh mối rồi này."

Đám người nghe xong nhìn nhau, liếc mắt ra hiệu với nhau. Hai người trong đó trông chừng cô, một người khác thì quay đi gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc Lăng Bạch Dương đã chạy tới phòng khám, hai người vào phòng khám nói chuyện riêng. Ánh mắt sắc bén của hắn dừng trên mặt Tiêu Xử Nữ tạo thành cảm giác áp bức vô hình cho người ta, Tiêu Xử Nữ chỉ giả vờ như không nhìn thấy.

"Anh điều tra nhiều ngày vậy rồi mà chẳng tra được gì, vì sao lại không suy xét đổi một góc độ khác, đột phá từ một chỗ khác?"

"Cô có ý gì?" Lăng Bạch Dương lạnh lùng hỏi.

Tiêu Xử Nữ giơ tờ giấy trong tay: "Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, tôi cảm thấy cha mẹ nuôi của cô Bạch rất khả nghi, anh nên điều tra thêm về bọn họ."

Dường như Lăng Bạch Dương không ngờ cô sẽ dời mục tiêu đến người nhà của Lư Bảo Bình, hắn sửng sốt một lát rồi khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ cô còn nghi ngờ Tiểu Bình bị dì Triệu bắt đi à?"

"Không phải thế."

Tiêu Xử Nữ vẫn bình tĩnh mở tờ giấy trắng ra, đưa tóc của Lư Bảo Bình đến trước mặt hắn: "Anh không cảm thấy dáng dấp của cô Bạch và Lư Bảo Bình khá giống nhau à? Anh phải sớm tò mò về điểm này rồi chứ?"

Cô và Bạch Thiên Yết ở chung lâu như vậy, thứ duy nhất học được từ anh chính là bản lĩnh trợn mắt nói dối. Cho dù Lăng Bạch Dương không có ý định này nhưng bị cô nói chắc như vậy thì hắn cũng không nhịn được sinh ra ám hiệu tâm lý.

Hắn là người thông minh, nói một chút là hiểu, một chút dấu vết ngày thường bắt đầu ập về phía hắn như thủy triều. Lăng Bạch Dương hít sâu một hơi, trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm, nét mặt lại không có chút biểu hiện gì.

Hắn lấy tờ giấy trắng và tóc trong tay cô, trầm mặc nói: "Cho dù chuyện này có chỗ khả nghi thì cũng không thể xóa được hiềm nghi của Bạch Thiên Yết."

"Tôi cũng không nói cái này dùng để tẩy trắng cho Bạch Thiên Yết, tôi chỉ cung cấp cho anh một ý tưởng mà thôi."

Tiêu Xử Nữ thờ ơ nói, trong lòng cô biết chỉ cần Lăng Bạch Dương nói vậy thì mục đích của mình đã đạt được. Vì thế cô không thêm mắm dặm muối nữa, ánh mắt nhìn theo bóng lưng vội vàng rời khỏi phòng khám của anh ta.

...

Tiêu Xử Nữ vốn tưởng rằng mình làm như vậy là có thể ngồi chờ chân tướng rõ ràng, nhưng mà cô không ngờ Bạch Thắng Hoa lại cực đoan điên cuồng như thế. Ông ta nhìn thấy bên chỗ Lư Bảo Bình không có chút tiến triển nào nên tự phái người tới bắt cô, muốn dùng cô để uy hiếp Bạch Thiên Yết xuất hiện.

Người của Lăng Bạch Dương vừa thông báo cho ông chủ đã bị bọn họ khống chế trước, Tiêu Xử Nữ chỉ đành ngoan ngoãn đi theo lên xe.

Mấy tên hung thần ác sát ngồi hai bên cạnh cô, dọc đường đi đều không có cơ hội chạy trốn. Cũng may Lăng Bạch Dương và Lư Bảo Bình chạy tới rất nhanh, xe của hai người một trước một sau đuổi theo sau.

Tiêu Xử Nữ cũng không ngờ mình còn được thể nghiệm cảnh rượt đuổi xe như trong phim, trái tim cô đã nhảy tới cổ họng. Người bắt cô càng lo lắng hơn, gã ta thúc giục tài xế tăng nhanh tốc độ, không ngờ tới chỗ khúc cua lại chợt có một chiếc xe lao ra từ đối diện, bọn họ không né kịp nên chỉ có thể vội đánh tay lái sang ven đường.

Đầu xe đụng thẳng vào hàng cây bên đường phát ra một tiếng "ầm" cực lớn, người trong xe cũng suýt chút bay ra ngoài. Cũng may Tiêu Xử Nữ ngồi ở hàng sau, chỉ đổ về phía trước một chút theo quán tính, đụng vào chỗ ngồi của xe nhưng cũng làm cho trước mắt cô tối đen, ngất đi.

...

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô mới có ý thức trở lại nhưng cảm giác cả người nhẹ nhàng như đang ngủ trên bông.

Tiêu Xử Nữ khó khăn mở mắt ra, lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa sững người.

Tất cả những cột mốc của thế giới trong sách nhanh chóng chiếu ra trước mặt cô như một thước phim nhựa, Tiêu Xử Nữ nhìn thấy hình ảnh lúc mình ở biệt thự và cả hình ảnh cô độc của Bạch Thiên Yết.

Mãi đến khi phát hiện "mình" bắt đầu yêu đương vụng trộm với Tiêu Thành sau lưng Bạch Thiên Yết, cô mới bất giác hiểu ra "Tiêu Xử Nữ" này không phải là cô mà là nguyên chủ, những hình ảnh này chính là chuyện đã xảy ra ở thế giới trong sách khi cô không bị xuyên qua.

Tiêu Xử Nữ chợt bình tĩnh lại, ngồi bệt dưới đất kiên nhẫn quan sát.

Từ thị giác của Thượng Đế, cô nhìn thấy "Tiêu Xử Nữ" bị Bạch Thiên Bình phát hiện ra tâm tư, sau khi nghiêm trị thì đưa vào tù, cũng nhờ vậy mà quan hệ của hai chị em bọn họ lại trở nên tốt hơn. Nhưng sau khi Bạch Thiên Bình kế thừa gia nghiệp không lâu, Bạch Thiên Yết dần lộ ra bộ mặt thật, lợi dụng sự tin tưởng của Bạch Thiên Bình dành cho anh rồi phái người bắt chị ta đi.

Lần đầu bắt cóc bị Lăng Bạch Dương tìm ra sơ hở, lấy thất bại để kết thúc.

Lần thứ hai anh càng cẩn thận hơn, đưa Bạch Thiên Bình ra nước ngoài. Anh cũng không làm tổn thương chị ta, chỉ nhốt chị ta vào một chỗ không người, hạn chế tự do của chị ta. Bạch Thiên Bình không biết mục đích của Bạch Thiên Yết là gì, lần đó chị ta vô cùng căm hận cậu em trai này. Mãi đến khi chị ta được thả ra thì nhận được tin ông nội qua đời, đương nhiên cũng biết là do Bạch Thiên Yết làm, từ đây hai người không đội trời chung.

Bạch Thiên Bình không muốn để một phần di sản của nhà họ Bạch rơi vào trong tay Bạch Thiên Yết, nghe được chuyện xưa của người đời trước ở chỗ cha mẹ nuôi, chị ta vốn tưởng là mẹ của Bạch Thiên Yết ngoại tình nhưng không ngờ vừa điều tra mới phát hiện chị ta và Bạch Thiên Yết đều không có quan hệ máu mủ với Bạch Thắng Hoa.

Hóa ra cha của chị ta chính là con trai nuôi của Bạch Thắng Hoa, Bạch Thắng Hoa bị rối loạn chức năng tình dục, không có khả năng sinh đẻ, bỏ nhiều tiền chữa trị cũng không hết nên tạo thành bóng ma trong lòng, dẫn đến tính cách của ông ta trở nên cực đoan và nham hiểm.

Ông ta sợ người ta biết bệnh không tiện nói của mình, cũng sợ tài sản của mình không ai nối nghiệp nên giấu tất cả mọi người, nhận con trai nhà họ Triệu làm con nuôi, giả vờ như là con ruột của mình.

Bạch Thắng Hoa ích kỷ xem con nuôi là công cụ duy trì thương nghiệp đế quốc của ông ta, không có quan hệ huyết thống nên ông ta lại càng muốn khống chế cuộc sống và hôn nhân của con trai. Tiếc là mọi thứ cũng không như ông ta mong muốn, con trai liên hôn thất bại cưới một người phụ nữ bần hàn. Khi đó ông ta đã hơn năm mươi tuổi, nếu như đổi người thừa kế sẽ làm người ta nghi ngờ, hơn nữa ông ta cũng không chờ được "con ruột" trưởng thành, vì thế chỉ có thể giả vờ thỏa hiệp rồi ép con trai liên hôn.

Nhưng mà ông ta không ngờ tình cảm của con trai và người phụ nữ kia lại sâu nặng như vậy, cả hai đều cùng qua đời, chỉ để lại đứa cháu gái là Bạch Thiên Bình. Mà đúng lúc mẹ của Bạch Thiên Yết phát hiện ra bí mật huyết thống của ông ta, Bạch Thắng Hoa có dã tâm hung ác, thừa dịp bệnh nặng hại chết người.

Không có người lớn, ông ta muốn khống chế hai đứa nhỏ. Ông ngoại của Bạch Thiên Yết lại mượn việc con rể ngoại tình để truy cứu trách nhiệm, ông ta hết cách đành phải hứa hẹn sẽ cho Bạch Thiên Yết kế thừa tất cả gia nghiệp, đưa Bạch Thiên Bình về nhà họ Triệu.

Ban đầu ông ta cũng có lòng bồi dưỡng Bạch Thiên Yết thành người nối nghiệp nhưng không phòng được sự thông minh của anh, sau khi anh phát hiện ra chân tướng mẹ ruột qua đời thì nghĩ hết mọi cách muốn thoát khỏi nhà họ Bạch. Vì thế Bạch Thiên Bình lập tức trở thành công cụ để ông ta dùng chống lại Bạch Thiên Yết.

Bạch Thắng Hoa tính kỹ cỡ nào cũng không tính được mình của nhiều năm sau phải trả giá đắt vì hành động ngày trước của mình, bị cháu trai dùng cách thức tương tự để trả thù lại.

Bạch Thiên Bình biết được chân tướng đã là phần cuối của sách, ông nội trở thành kẻ ác hại chết cha mẹ chị ta, cha mẹ nuôi lại có quan hệ cô dượng với chị ta, mà tình cảm chị em của chị ta với Bạch Thiên Yết cũng không thể quay về như trước được nữa. Điều này làm chị ta uể oải suy sụp một thời gian, cũng may có Lăng Bạch Dương giúp duy trì và an ủi nên mới khôi phục được.

Bạch Thiên Yết vì báo thù mà không tiếc bất cứ giá nào, anh không có may mắn như Bạch Thiên Bình, không có nhiều người yêu thương, che mưa chắn gió cho mình như chị ta, cuối cùng chỉ có thể chôn thân trong tù. Sau khi Bạch Thiên Bình biết chân tướng cũng từng đến tù thăm anh, tội cố ý giết người vừa được phán là cả nửa đời người, chị ta cũng không thể cứu anh ra được, chỉ có thể hỏi anh có tâm nguyện gì không.

Thần thái của Bạch Thiên Yết vẫn tùy hứng như vậy, giống như anh không phải đang ngồi tù mà là đang nghỉ phép ở sơn trang. Anh cười một tiếng trào phúng với Bạch Thiên Bình, vẻ mặt tà lệ lại quái đản.

"Tâm nguyện à? Hình như Tiêu Xử Nữ sắp ra tù rồi đó, lúc đó tôi giả ngu nên không thể trừng trị cô ta, cô nghĩ cách tống cô ta vào tù tiếp đi chứ sao."

"..."

Mặc dù biết Bạch Thiên Yết không phải nhằm vào mình nhưng nhìn thấy hình ảnh này, Tiêu Xử Nữ vẫn không nhịn được run rẩy.

Cô đoán không sai, Bạch Thiên Yết là sự tồn tại không phải phản diện nhưng còn hơn cả phản diện trong nguyên tác. Dùng sức của riêng mình báo thù đời cha, làm nổi bật lên vĩ quang của đám nhân vật chính, còn mình thì bị nhốt vào tù hết nửa đời còn lại.

Hình ảnh tiếp theo là ngày tháng ngọt ngào của Bạch Thiên Bình và Lăng Bạch Dương, so với cảnh vắng lặng bên Bạch Thiên Yết thì Tiêu Xử Nữ thật sự càng xem càng tức. Cũng không phải cô tức Bạch Thiên Bình có kết cục đẹp mà là oán trách con người Bạch Thiên Yết bất chấp hậu quả. Còn nói gì mà nguyên vẹn trở về, đó là song sắt nước mắt đó biết không hả!

Cô cắn răng, hình ảnh trước mặt chợt đứng im, hình ảnh hai chiều chợt biến thành hình ảnh không gian ba chiều giống như những người này và những chuyện này đều xảy ra bên cạnh cô.

Đầu cô chợt truyền tới một trận đau đớn khó chịu, Tiêu Xử Nữ thống khổ che đầu, mảnh ghép ký ức vốn tồn tại trong đầu dần dần vỡ ra trong ý thức.

Cô cố gắng muốn bắt lấy gì đó nhưng lại bất lực, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu trắng lóe lên trước mặt, trong tai "vù" một tiếng thật to.

"A!"

Tiêu Xử Nữ che tai ngồi dậy, lồng ngực thở gấp, cả người đều là mồ hôi. Chờ ù tai qua đi, cô mới thấy rõ bản thân mình đang ở đâu.

"Tiêu Xử Nữ..." Một giọng nam trầm thấp cất lên bên cạnh cô.

Cô quay lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi xuất chúng, người đàn ông kia cũng nhíu mày lo lắng nhìn cô.

"Có phải cô cảm thấy khó chịu không? Tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô."

Mặc dù giọng điệu của anh ta bình thản nhưng lại rất quen thuộc, giống như là có quen biết với cô vậy.

Trong đầu Tiêu Xử Nữ trống rỗng, hoảng sợ hỏi: "Anh là ai?"

"..." Vẻ mặt người đàn ông khựng lại một giây, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ kinh ngạc, môi mỏng khẽ mấp máy: "Tôi là Lăng Bạch Dương."

"Lăng Bạch Dương..."

Gương mặt tái nhợt của Tiêu Xử Nữ nghiêm lại nhưng cô lại chẳng tìm được chút ký ức nào liên quan tới cái tên này cả. Lăng Bạch Dương phát hiện ra vẻ mặt cứng đờ của cô, biểu cảm cũng thay đổi ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro