Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ánh mắt hâm mộ của các chị em, Mỹ Anh thản nhiên tiếp nhận áo choàng, để cho thị nữ khoát áo cho mình, bất chợt thấy một thân ảnh đi tới trước mặt mình, còn ai ngoài Đạm Tuyết?

Trước ánh mắt của, nàng hướng về Mỹ Anh nói: “Hôm nay nhìn thấy Thất tẩu, cảm thấy thật  may mắn, mong ngày khác có cơ hội cùng Thất tẩu ở chung, hôm nay mạn phép đi trước.”

Dứt lời, Đạm Tuyết cũng không chào hỏi ai, lập tức đi ra khỏi phủ.

Ở bên cạnh, sắc mặt các vị hoàng tử phi nhất thời đều trở nên khó coi.

“A, vị này cũng thật không hiểu quy củ, chúng ta nhiều người như vậy, nàng lại chỉ nhìn thấy mỗi Thất đệ muội!”

“Cũng phải, hôm nay là sinh thần của Tam tẩu, vậy mà cả một buổi tối nàng ta đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng.”

“Cũng không biết lão Cửu coi trọng nàng vì cái gì, lúc trước sống chết cũng muốn kết hôn với nàng......”

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Mỹ Anh nhìn theo bóng dáng Đạm Tuyết càng ngày càng xa, nghi ngờ trong lòng lại càng ngày càng sâu.

Đạm Tuyết. Trong lòng nàng liên tục nhắc đến tên của nàng ta, nghĩ tới hành động khác thường mới vừa rồi của nàng, bỗng nhiên cúi đầu nhìn lại áo choàng trên người, vẻ mặt trở nên đăm chiêu.

Ra cửa, xe ngựa của phủ Cửu gia đã sớm rời đi, mà xe ngựa của Thái Nghiên vẫn lẳng lặng chờ đợi.

Mỹ Anh lên xe, hắn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào nàng. Mỹ Anh chỉ chần chờ một khắc, liền ngồi xuống bên cạnh hắn cười: “Thất gia.”

Thanh âm thật là ngọt ngào, khóe miệng Tái Nghiên tràn ra tươi cười, vươn tay ra ôm nàng: “Tối nay nàng vui vẻ không?”

Mỹ Anh thuận thế tựa vào lòng hắn: “Thiếp đương nhiên là vui vẻ , nhưng là...... Có người lại không vui.”

“Giọng nói của hắn ôn nhuận, cực kỳ dễ nghe, hơn nữa khuôn mặt lại tuấn mỹ không giống phàm nhân, trong nháy mắt tim 

Mỹ Anh lại đập mạnh và loạn nhịp, sau khi phục hồi tinh thần lại, lặng lẽ hơi nhỏm người dậy nói: “Không phải là ngài với vị kia...... Quen biết đã lâu sao?”

Bất giác ý cười trên miệng hắn không biết vì sao càng sâu: “Đạm Tuyết?”

Mỹ Anh cười khẽ một tiếng: “Chẳng lẽ còn có người khác Thất gia quen biết đã lâu sao?”

Hắn đột nhiên cười ra tiếng, đầu tiên là ra lệnh người bên ngoài khởi hành, rồi sau đó mới nhìn về phía Mỹ Anh, chậm rãi vạch khăn che trên mặt nàng, nhìn về phía vết thương trên mặt nàng nói: “Ta quả thật còn có một người khác quen biết đã lâu, nàng muốn biết không?”

Mỹ Anh lắc lắc đầu: “Ta không muốn biết người khác mà Thất gia quen biết đã lâu như thế nào, ta chỉ muốn biết Đạm Tuyết kia...... Cửu hoàng phi là người như thế nào ?”

“Nàng ta sao......” Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, “Cũng chỉ là người mà nàng nhìn thấy như vậy mà thôi.”

Mỹ Anh không hiểu được đáp án mình muốn, trong lòng có chút không cam lòng, trên mặt vẫn tươi cười như trước: 

“Không hơn sao?”

“Bằng không thì thế nào?” Hắn mỉm cười hỏi lại một câu.

Mỹ Anh nhất thời không có gì chống đỡ, từ trong lòng hắn ngồi thẳng dậy, vô cùng sâu sắc nói: “Ta đây làm sao biết được......”

Tay hắn vẫn đặt trên thắt lưng tế của nàng, thuận tay kéo lại gần, ôm nàng vào trong lòng, cúi người nhìn về phía nàng: 

“Đạm Tuyết là người lão Cửu thích, nàng chẳng lẽ nhìn không ra sao?”

Mỹ Anh còn nghĩ rằng hắn sẽ không nói gì, lại không biết hắn vì sao nói điều này, sau khi cân nhắc cười lạnh nói: “Với sắc mặt của Cửu gia, ta nhìn không ra Đạm Tuyết là người hắn thích, nhưng ta lại nhìn ra được Cửu gia không phải là người Đạm Tuyết thích.”

“Sao?” Hắn nhíu mày cười khẽ một tiếng, nhưng không nói gì nữa.

 

“Thất gia, ngài nói xem, nữ tử như Đạm Tuyết sẽ yêu thích nam nhân như thế nào?” Mỹ Anh không hề chớp mắt nhìn hắn, tựa hồ hắn không nói ra đáp án là không được.

 

“Ta làm sao biết được.” Hắn dường như không muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa, bỗng nhiên cúi đầu, để sát vào tai nàng,“Quản người khác làm gì, tốt hơn là nghĩ cho bản thân trước...... Tối nay, ta đến phòng nàng được không?”

 

Sau khi hồi phủ, Thái Nghiên đến dục phòng tắm rửa thay quần áo, để lại Mỹ Anh một thân một mình ngồi trong phòng, lẳng lặng nhìn dung nhan xấu xí trong gương.

 

Khó coi như vậy, làm cho người ta sợ hãi như vậy, lúc trước có thể làm cho Thanh Hoành sợ tới mức chạy trối chết, vì sao Thái Nghiên lại không thèm quan tâm? Vết thương trên mặt này, ngay cả chính nàng nhìn còn cảm thấy trong lòng run sợ, mà hắn lại lần nữa yêu cầu nàng ở trước mặt hắn không cần lấy khăn che mặt. Mà mỗi khi hắn nhìn ánh mắt của nàng, lại làm cho nàng thấy giật mình chột dạ, giống như khuôn mặt của nàng vẫn còn nhan sắc chim sa cá lặn lúc trước......

 

Mỹ Anh thật sự có chút hỗn loạn, lại chợt nhớ tới Đạm Tuyết. Một người lãnh tâm lãnh tình như vậy, không chịu gọi Thái Nghiên là Thất ca, có lẽ đó là bởi vì nàng không chịu thừa nhận mình là đệ muội của hắn? Lời nói với nàng trước khi rời đi chỉ là mang vẻ bề ngoài mà thôi, là vì Thái Nghiên cố ý đóng vai vợ chồng ân ái với nàng sao?

 

Mỹ Anh lẳng lặng suy tư, cơ hồ nhận ra sự thật kia -- Đạm Tuyết, chắc hẳn là tồn tại tình cảm bất thường với Thái Nghiên?

 

Cửa phòng mở ra, xe lăn Thái Nghiên chậm rãi tiến vào, Mỹ Anh nghiêng đầu nhìn hắn bỗng nhiên giật mình.

 

Hắn quả thật là nam tử tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, nhất là sau khi tắm rửa, tẩm y màu trắng, dung mạo càng thêm tuấn mỹ, đôi mắt đen tuyền thâm thúy, ôn nhu như nước --

 

Đợi đến khi Mỹ Anh phục hồi tinh thần lại ý thức bản thân đang nghĩ gì, bất ngờ hắn đi tới trước mặt nàng, mang theo nụ cười nhìn nàng. Trên mặt Mỹ Anh đột nhiên nóng lên, vội vàng đứng dậy: “Thời gian đã trễ như vậy......”

 

Nàng vừa nói vừa đi về phía giường, muốn tránh đi hắn, nhưng Thái Nghiên lại đột nhiên đưa tay giữ nàng lại, thân mình Mỹ Anh khống chế không được mất thăng bằng, ngã vào trong lòng hắn.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Mỹ Anh âm thầm kêu khổ, mạnh mẽ khắc chế một cổ rung động không hiểu trong lòng mình, cố đem ánh mắt trở lại trạng thái bình tĩnh, muốn đứng dậy, tay hắn lại đột nhiên xoa mặt của nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

 

Nghe vậy, Mỹ Anh không thể cử động nổi.

 

Tay hắn tiếp tục vuốt ve vết sẹo trên mặt nàng, , bỗng nhiên cúi đầu bật cười: “Vết sẹo này, tựa hồ có dấu hiệu bong ra, có lẽ là có thể lành lại rồi?”

 

Trong lòng Mỹ Anh nhất thời đại động, cuống quít muốn che lại vết thương kia, cũng không ngờ mặt hắn đột nhiên cúi xuống, thuận thế che lại môi của nàng.

 

Mỹ Anh có chút thất thần, mở to hai mắt nhìn gương mặt tuấn lãng phi phàm trước mắt, rõ ràng cảm giác được hắn chậm rãi mở đôi môi đang mím chặt của nàng, nhưng nàng không có khí lực chống cự lại.

“Thất gia......”

 

Bỗng dưng, thanh âm sợ hãi của nha hoàn từ ngoài cửa vang lên. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng thanh âm từ bên ngoài này lại làm Mỹ Anh bừng tỉnh, đánh thức toàn bộ suy nghĩ của nàng, nàng mạnh mẽ mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy hắn cũng chậm rãi nâng mí mắt lên.

 

Hắn chậm rãi rời đi đôi môi của nàng, tay vẫn dừng lại ở trên mặt nàng, nở nụ cười sau đó mới nhìn về phía cửa: “Có chuyện gì?”

 

“Thôi quản gia đến bẩm báo, nói là Cửu gia đã đến đây.”

 

“Ta đã biết.” Hắn thản nhiên lên tiếng, nhưng không vội đi ra ngoài, ngược lại cúi đầu nhìn về Mỹ Anh, tỏ vẻ suy nghĩ. 

 

Mỹ Anh đã bình ổn lại tâm tình, bỗng dưng trở nên hoảng hốt. Vừa hồi phủ mà lại nghe được tin người đến là ai, sự nghi hoặc lập tức trỗi dậy: “Thất gia, ngài nên đi gặp Cửu gia .”

 

Thái Nghiên nhìn nàng, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười động lòng người: “Được.”

 

Hắn vừa ra khỏi phòng, Mỹ Anh ngồi phịch xuống giường, trên môi vẫn còn lưu lại sự ấm áp của hắn. Nàng cảm thấy nao nao, sau đó cố khắc chế bản thân không được suy nghĩ tiếp nữa, quyết định như vậy xong bèn ra khỏi phòng, muốn đi xem thử  Thanh Thần vì sao mà đến -- nếu là bởi vì Đạm Tuyết, thật sự là rất thú vị.

 

Mỹ Anh đi một mạch, lúc vào đến chính sảnh bỗng nghe thấy bên trong truyền ra một loạt âm thanh.

 

Nàng đứng ở cửa nhìn vào thấy Thanh Thần có bộ dáng say rượu, đôi mắt đỏ đậm đang tìm kiếm những đồ vật trong phòng có thể quăng ném để ném quăng đi.

 

Mà Thái Nghiên đang ngồi đưa lưng về phía nàng trong sảnh, nhìn Thanh Thần vẫn không ngừng quăng đồ dung bằng sứ trong sảnh, Thái Nghiên cuối cùng cũng thản nhiên mở miệng: “Lão Cửu.”

 

Nghe được thanh âm của hắn, thân hình Thanh Thần rõ ràng cứng đờ, lập tức chậm rãi xoay người lại, ánh mắt mê say nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên suy sụp ngã xuống đất: “Thất ca, ta không cần nàng nữa...... Ta không muốn nàng nữa......”

 

Thái Nghiên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiến lên kéo hắn: “Vì cớ gì phải như vậy?”

 

“Vì cớ gì?” Thanh Thần bỗng nhiên cười rộ lên, ánh mắt lạnh lẽo, “Thất ca, vậy huynh nói cho ta biết, lúc trước huynh hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với nữ nhân kia, là vì cớ gì?”

 

Ngoài cửa, Mỹ Anh phút chốc ngẩn ra. Hắn hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với nữ nhân kia, là ám chỉ ai?

 

Ánh mắt Thái Nghiên bất động :“Lão Cửu!”

 

“Thất ca, ta đem nàng trả lại cho huynh được không? Lúc trước là huynh đem nàng đưa đến trước mặt ta, nay ta không cần nàng nữa ...... Chỉ cần đừng làm cho ta gặp lại nàng, cả cuộc đời này đừng làm cho ta gặp lại nàng!”

 

Thái Nghiên thở dài một hơi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thôi Thiện Duyên đứng bên cạnh: “Cửu gia uống rượu say, đưa hắn đi phòng khách nghỉ tạm.”

 

Thôi Thiện Duyên vâng lệnh bước lên phía trước đỡ lấy tay Thanh Thần.

 

Mỹ Anh vội vàng trở về phòng, không biết vì sao tâm thần không ổn định, sau một lát tĩnh tọa, gọi nha hoàn đến hầu mình thay quần áo trải giường chiếu.

 

Bích Khuê chỉ huy hai tiểu nha hoàn trải giường chiếu, vừa quay đầu nhìn thấy Mỹ Anh đang ngồi sững sờ, bèn liên tục gọi nàng nhiều lần: “Hoàng tử phi?"

Mỹ Anh lúc này mới nghe được, nâng mắt lên, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”

 

Bích Khuê quan sát sắc mặt nàng rồi hỏi: “Thân mình Hoàng tử phi không khoẻ sao?”

 

“Không có. Ta thật sự rất khỏe.” Mỹ Anh đứng dậy đến ngồi trên giường, chợt nhớ tới một điều, “Ta hỏi ngươi, Thất gia lúc tước từng có hôn ước sao?”

 

Bích Khuê ngẩn ra, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu: “Hoàng tử phi làm sao biết được?” Sau đó, nàng liền nói với Mỹ Anh: 

 

“Ba năm trước đây, Thất gia từng cầu xin Hoàng thượng chỉ hôn, muốn cưới Uyển Lam quận chúa làm vợ. Uyển Lam quận 

chúa là con gái duy nhất của Tấn Dương công chúa, cũng chính là biểu muội của các vị hoàng tử. Nàng từ nhỏ cùng Thất gia cảm tình rất sâu đậm, khi đó Thất gia ở trước tẩm cung của Hoàng Thượng cầu xin suốt một đêm, Hoàng Thượng rốt cục mới bị đả động. Nhưng thánh chỉ còn chưa ban xuống, Uyển Lam quận chúa lâm bệnh nặng qua đời. Nô tỳ chỉ biết đến đó.”

Tịch Nhan bỗng dưng cảm thấy trống rỗng, sau một lát, nhịn không được vỗ ngực nở nụ cười — lúc trước nghe Thanh Thần nói hắn hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với một nữ tử, nàng còn tưởng đó là chính mình.

 

Thì ra là không phải.

 

Sau khi tim đập mạnh và loạn nhịp ổn định trở lại, Mỹ Anh thở phào nhẹ nhõm nói: “Ngươi đi bẩm báo với Thất gia, thân mình ta không khoẻ nên đi ngủ trước.”

 

Nhưng khi nằm xuống, Mỹ Anh lại không có cách nào ngủ được, luôn nghĩ đi nghĩ lại một việc — hắn muốn kết hôn biểu muội thanh mai trúc mã của mình, nhưng mà biểu muội này đã qua đời; hắn cùng với Đạm Tuyết lại ái muội không rõ, lại chắp tay mang Đạm Tuyết đưa cho Hoàng Phủ Thanh Thần; hắn tấu xin được cưới người bị hủy dung nhan là nàng, đối xử với nàng rất tốt, vô cùng tốt……

 

Mọi việc tựa hồ không hề liên hệ gì với nhau, nhưng Mỹ Anh lại vẫn cảm thấy có cái gì đó cổ quái, cứ suy đi nghĩ lại như vậy cả một đêm không ngủ, cũng không nghe được tiếng xe lăn củaThái Nghiên  vang lên.

 

Sáng sớm hôm sau, khi Mỹ Anh vừa thức dậy, Bích Khuê lập tức dẫn theo người tiến vào hầu hạ, cho nàng biết: “Hoàng tử phi, đêm qua Cửu gia uống rượu , Thất gia lo lắng nên ở phòng khách canh chừng Cửu gia cả đêm.”

 

“Sao? Huynh đệ tình thâm như vậy sao?” Mỹ Anh tựa tiếu phi tiếu đáp một câu, bỗng nhiên đứng dậy, “Ta nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi trở về bẩm Thất gia, không cần chờ ta dùng điểm tâm.”

 

Nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, cả người lâm vào trạng thái hỗn độn, mông mông lung lung, tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh nam nhân trước mắt mình.

 

Rõ ràng là bóng dáng cực kỳ xa lạ, lại dường như lộ ra nét quen thuộc.

 

Là ai vậy? Mỹ Anh rất khó nhận ra, chỉ cảm thấy phải cố hết sức. Cho đến khi người kia chậm rãi xoay người, mỉm cười ôn nhuận truyền đến thanh âm –

 

“Anh Nhi, gọi phụ thân đi.”

 

Phụ thân! Mỹ Anh đột nhiên từ trong giấc mộng hỗn độn bừng tỉnh dậy, mở mắt ra đầu đầy mồ hôi lạnh, bỗng nhìn thấy trước mắt mình bàn tay trắng noãn với những ngón tay dài: “Tránh ra, không được đụng ta!”

 

Thái Nghiên chậm rãi thu hồi tay mình, nhìn sắc mặt thảm đạm của nàng gọi: “Anh Nhi?”

 

Mỹ Anh phục hồi tinh thần lại, nhìn về nam tử ôn nhuận trước mặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Đã lâu rồi nàng không nằm mơ thấy người kia, Mỹ Anh không biết vì sao đột nhiên trong lúc này lại nằm mơ giấc mơ đó lần nữa.

 Thái Nghiên thấy nàng vẫn còn bộ dáng hồn siêu phách lạc, liền đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, một mặt sai người đi thỉnh đại phu đến bốc cho nàng thuốc an thần định kinh.

 

Mà bản thân hắn, vẫn ở trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn nghiên cứu một quyển sách dạy đánh cờ.

 

Mỹ Anh uống thuốc xong, đáng lẽ có thể ngủ ngon, nhưng không biết vì sao, nàng nằm ở trên giường càng ngày càng thanh tỉnh, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh đó, có gì đó quen thuộc, lại có thanh âm xa lạ không ngừng gọi nàng –

 

“Anh Nhi, Anh Nhi……”

 

Mỹ Anh chỉ cảm thấy đầu đau mãnh liệt, đó là một loại cảm giác nhiều năm chưa từng xuất hiện. Nàng nhịn không được ôm đầu rên lên.

 

Thái Nghiên ngay lập tức đi bên giường, cúi đầu xem xét tình hình của nàng:“ Anh Nhi, không thoải mái chỗ nào?”

 

Ngữ điệu của hắn bình tĩnh, không vội không hoảng, Mỹ Anh cảm thấy khó chịu, rất muốn mạnh mẽ nói cho hắn mình không có việc gì, nhưng mà ngay khi mở miệng âm điệu cũng bất giác hóa thành hai tiếng rên nhỏ xíu: “Ta đau……”

 

Thái Nghiên đưa tay kiểm tra ở trên trán nàng, bỗng nhiên quay đầu về phía ngoài gọi to: “Thôi Thiện Duyên, mang ngân châm trong thư phòng tới cho ta.”

 

Thôi Thiện Duyên nhanh chóng mang ngân châm đến cho Thái Nghiên, kề vào bên tai hắn nói: “Thập Lục Vương gia đã đến, nói là muốn gặp Hoàng tử phi.”

 

 Thái Nghiên bất động thanh sắc mở bao ngân châm ra, không nhanh không chậm đem từng cây ngân châm hơ trên lửa, rồi thản nhiên liếc Thôi Thiện Duyên một cái.

 

Chỉ cần một cái liếc mắt này, Thôi Thiện Duyên lập tức ngầm hiểu, hành lễ rồi vội vàng rời khỏi phòng.

 

“Anh Nhi, hiện tại ta châm cứu cho nàng, đừng cử động, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.”

 

Mỹ Anh mơ mơ màng màng nghe được hai chữ “Châm cứu”, trong đầu giật mình nhớ lại nhiều năm trước, khi chứng đau đầu của nàng phát tác, sư phụ luôn trước tiên châm cứu cho nàng. Sau đó, chứng đau đầu nhiều năm của nàng không còn tái phát nữa nên nàng không còn bị châm cứu nữa.

 

Thái Nghiên cũng biết được thuật châm cứu sao? Mỹ Anh hoảng hốt nghĩ nhưng trong lòng không hiểu sao lại trở nên yên ổn, tự giác nằm yên bất động trên giường.

 

Khi ngân châm của Thái Nghiên châm xuống người nàng, cơn đau đầu không thể chịu nổi kia cơ hồ rốt cục chậm rãi giảm bớt, đến khi cây ngân châm cuối cùng hạ xuống, Mỹ Anh cuối cùng không còn cảm giác đau đớn, chậm rãi thiếp đi.

 

Lúc này Thái Nghiên ngừng tay, chậm rãi vuốt ve ngân châm trong tay, nhìn chân mày nàng dần dần giãn ra, khẽ thở dài.

 

Chậm rãi trượt xe lăn ra ngoài cửa, không ngờ Thôi Thiện Duyên đã đứng đó tự khi nào, thấy hắn đi ra vội hỏi: “Thất gia, Thập Lục Vương gia không chịu rời đi, cố ý muốn gặp Hoàng tử phi.”

 

Sắc mặt Thái Nghiên lạnh lùng, ý cười hiện ra trên khóe miệng bỗng dưng trở nên có chút sâu không lường được: 

 

“Nếu Thập Lục thúc có kiên nhẫn chờ đợi tốt như vậy, các ngươi nhất định phải hầu hạ cho cẩn thận, không thể lơ là.”

 

Dứt lời, hắn quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu sách dạy đánh cờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny