Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng vốn tưởng rằng Nam Cung Ngự chỉ đang nói giỡn mà thôi, cũng không có nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày thứ hai lên đường hắn quả thật đi chung với nàng. Đương nhiên không phải là quang minh chính đại đi cùng đội ngũ hộ tống, mà hoá trang thành thương nhân hoặc khách đi đường, khi thì gần khi thì xa đi theo đoàn người.

Mỹ Anh nội tâm vốn đang trống rỗng, rốt cuộc có chút cảm giác tràn đầy kiên định

Khi nàng 10 tuổi bắt đầu được nhận vào Thanh Vân Môn, sư phụ nàng y thuật cùng kiếm thuật đều cao cường nhưng nửa điểm bản lãnh của sư phụ nàng thật sự cũng không học được, chỉ duy nhất thu hoạch được là cái thói cà lơ phất phơ, nhưng chung quy nàng cũng có được một vị sư huynh hợp ý với mình là Nam Cung Ngự.

Hai người cũng xem như là bạn thanh mai trúc mã, nhưng Mỹ Anh có điểm không ưa nổi hắn đó là cái tính thích lang thang không kiềm chế được ! Bởi vậy mỗi khi gặp nhau là nàng cùng hắn đều thi nhau đấu võ mồm.

Tuy nàng cùng hắn khắc khẩu như vậy nhưng Nam Cung Ngự cũng được coi như là người duy nhất có thể khiến Mỹ Anh cảm thấy thân thiết cũng như tín nhiệm, bởi vậy có hắn cùng nàng đồng hành  trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp.

Lại gần một tháng trôi qua, đoàn người cuối cùng cũng tới Bắc Mạc quốc.

Đêm trước đó, Nam Cung Ngự hàm ý sâu xa cười với Mỹ Anh nói một câu «  Cần chú ý », Mỹ Anh cũng hơi đóan được vì sao hắn lại nói vậy, nhưng nàng cũng không nghĩ rằng nàng vừa mới đặt chân vào kinh thành thì liền có chuyện phát sinh.

 Nguyên nhân của sự việc là : không biết từ đâu lao ra một người  nhảy vào đội ngũ hộ tống quận chúa, khiến cho đội ngũ đang chỉnh tề hàng lối liền rối lọan hỗn độn.

Tất cả mọi người đều sợ hãi, xa phu của Mỹ Anh cũng bị kinh động không ít, té ngã ra ngòai, ngay cả xa giá cùng ngựa đều bị kinh động, ngay khi người lạ kia dừng lại, thì xe ngựa của Mỹ Anh cũng mất đi khống chế.

«  Phanh » một tiếng, Mỹ Anh va thật mạnh vào vách tường phía trên trong xe ngựa, cũng may bên trong xe ngựa đồ đạc khá mềm, mới không có cảm giác đau đớn mấy.

 Nhưng mà bên ngòai, mọi người chung quanh đều không dám tiếp cận con ngựa điên đang lồng lộn không ngừng, cũng có vài người nóng lòng muốn thử, nhưng đều thất bại không dừng được ngựa.

 Ngay lúc này, không biết từ khi nào tửu lâu bên cạnh xuất hiện thân ảnh của 1 thiếu niên y phục xanh ngọc nhanh nhẹn nhảy xuống, đột nhiên dừng lại trên lưng ngựa, một tay cầm cương, gắt gao hét to một tiếng, quả nhiên sau tiếng hô, chú ngựa ngoan ngõan dừng lại.

Khóe miệng thiếu niên nhếch lên cười khẽ, nhìn về phía đối diện trên lưng ngựa thóang qua phía sau có một nam tử thị vệ liền xoay người tiến đến xa giá vén rèm xe lên.

Nhưng ngay lúc đó, phía trước lại đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, thiếu niên quay đầu, liền thấy mấy con ngựa đồng thời đều dừng trước xe ngựa, đứng đầu là một nam tử mặc y phục sang trọng, mắt hoa đào thon dài hơi hơi nheo lại, nhìn bộ dạng hắn rất quen thuộc.

« Lục ca… » thiếu niên nghi hoặc thì thào nói, tựa như không ngờ người tới lại là hắn.

Mà đối diện nam tử kia giống nhau thấy hắn thật bình tĩnh, chính là nhếch lên nụ cười tà ý, nhìn về phía xe ngựa của Mỹ Anh nói : «  Thị vệ không cẩn thận va phải xe của quận chúa, thỉnh quận chúa thứ lỗi »

Bên trong xe ngựa, Mỹ Anh vừa nghe thấy, liền biết lần va chạm này rõ ràng là cố ý.

 Nàng trong lòng cười lạnh, truyền ra một âm thanh, thật sự là không lời nào diễn tả hết thật nhẹ nhàng, dịu dàng cực kỳ dễ nghe : «  Không biết là thị vệ của ai, lại được dạy dỗ tốt như vậy. »

Thanh âm truyền ra nhưng không thấy người xuất hiện.

 

Nam tử trên lưng ngựa run sợ một chút, lập tức cười lên: “Vậy ý tứ quận chúa ra sao, nên xử trí hắn như thế nào?”

 

“Đây là người của quý phủ, tiểu nữ nào dám nói thêm cái gì.” Bên trong xe ngựa, Mỹ Anh cong khóe miệng cười lạnh.

 

Nam tử trên lưng ngựa nheo lại ánh mắt tà tứ, nhìn về người lúc nãy va chạm xe ngựa Mỹ Anh, lạnh giọng phân phó nói: 

 

“Người đâu, kéo hắn ra, đánh tám mươi đại bản, tạ tội với quận chúa.” Đợi người đó bị kéo sang một bên, nam tử cất giọng, 

 

“Xe ngựa quận chúa hình như bị hư, không bằng lấy xe ngựa của ta đưa quận chúa đến dịch trạm trước, không biết ý quận chúa thế nào?”

 

“Ngươi là ai?”

 

Thanh âm Mỹ Anh vẫn thản nhiên như trước, nhưng trong giọng nói lại lộ rõ sự khinh thường.

 

“Tại hạ là Hoàng Phủ Thanh Hoành, đứng hàng thứ sáu.”

 

Quả nhiên là người trong hoàng tộc. Mỹ Anh trong lòng hiểu rõ, cân nhắc một chút, cười nhẹ nói: “Như thế làm phiền Lục gia .”

 

Nghe vậy, hai mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành ánh lên tia gian xảo, nhìn về phía thiếu niên vẫn ngồi trên lưng ngựa kia: “Nguyên lai Thập Nhị đệ ở đây, xin mời Thập Nhị đệ thỉnh quận chúa đi ra, thế nào?”

 

Thiếu niên kia lúc nãy thấy hai người một hỏi một đáp, liền ôm cánh tay yên lặng xem trò hay, không nghĩ lúc này Hoàng Phủ Thanh Hoành lại đột nhiên gọi đến hắn nên giật mình nhớ tới mục đích tới nơi này, cũng là không giận mà cười nói: “Rất vui vì Lục ca cống hiến sức lực.”

 

Cửa xe ngựa chậm rãi mở ra, thiếu niên hơi nghiêng người thăm dò bên trong, đang bình thường bỗng cảm thấy khí huyết cả người hướng mạnh lên tới đỉnh đầu, mất đi tri giác ngã quỵ xuống.

 

Mọi người ở đây thấy thế đều bị kinh hãi, chỉ duy Hoàng Phủ Thanh Hoành, hai mắt sâu thẳm, như trước gắt gao nhìn chằm chằm xe ngựa Mỹ Anh, trầm giọng phân phó nói:“Đưa Thập Nhị gia hồi phủ.”

 

Có thị nữ tới vén màn xe, đưa Mỹ Anh ra khỏi xe ngựa.

 

Mỹ Anh chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, bốn bề thế nhưng yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều nín thở, cố vươn người nhìn xem mỹ nhân trong truyền thuyết.

 

Nhưng mà, mỹ nhân trong truyền thuyết lại xuất hiện với khăn lụa che mặt, không thể thấy dung mạo chỉ có thể nhìn thấy dáng người yểu điệu của nàng.

 

Bốn bề yên lặng bỗng dưng vang lên một trận tiếng thở dài.

 

Mỹ Anh chậm rãi nâng lên mi mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Hoành, đôi mắt long lanh như làn nước mùa xuân, trong suốt rung động, đủ để làm người ta hồn siêu phách lạc.

 

Đối diện ánh mắt của nàng, Hoàng Phủ Thanh Hoành bỗng giật mình, sau một lúc lâu mới làm động tác mời: “Thỉnh quận chúa.”

 

Mỹ Anh cúi đầu nhìn xuống, nhẹ nhàng bước đi, lên xe ngựa Hoàng Phủ Thanh Hoành, toàn bộ đội ngũ đưa dâu chỉnh đốn lại, chậm rãi hướng tới dịch quán.

 

“Kia quả nhiên là Lục hoàng tử?” Đám người bên đường cúi đầu nghị luận.

 

“Trong kinh trừ bỏ vị Lục gia này, còn có ai có thể mang theo thiết kỵ chạy trên đường cái?”

 

“Nhưng là vị Lục gia này, không phải nghe nói...... Yêu thích nam tử sao? Như thế nào đối với vị Mỹ Anh quận chúa này cũng có hứng thú?”

 

“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ai lại không siêu lòng? Huống hồ, hôm nay vị  Lục gia này xuất hiện đầu tiên, ngươi làm sao biết trên tửu lầu hai bên đường có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn vị quận chúa này như hổ rình mồi? Trong hoàng tộc chỉ sợ lại có một phen tranh đấu !”

 

......

 

Đợi cho trên đường rốt cục lại khôi phục yên tĩnh như trước, trong một tửu lâu bên cạnh, nam tử trong bộ tử sam khí độ bất phàm chậm rãi đi thong thả xuống, tuấn mỹ dị thường, nhưng mà đôi mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, nhìn về phía đám người phía trước, vẻ mặt lạnh lùng.

 

Một bên gã sai vặt dắt ngựa đến, khom người nói: “Cửu gia.”

 

Nam tử như trước lạnh lùng xoay người lên ngựa, trầm giọng phân phó: “Đi phủ Thất gia.”

Đêm đó, Mỹ Anh đến ngụ tại dịch quán đã được sắp xếp từ trước trong kinh thành.

 

Theo lý ngày hôm sau nàng phải vào triều diện kiến hoàng đế Bắc Mạc, nhưng lúc chạng vạng, trong cung có người đến truyền lời nói Mỹ Anh quận chúa đi xe mệt nhọc, ngày mai miễn cho vào cung yết kiến, thỉnh nàng nghỉ ngơi cho khỏe.

 

Trong lòng Mỹ Anh tuy có nghi ngờ, nhưng cũng hiểu được một chút, không nói lời nào tiếp chỉ sau đó đến nơi ở của mình.

 

“Nào có quy củ như vậy, đến Bắc Mạc chúng ta lại không vào yết kiến, ngược lại muốn nàng nghỉ ngơi, quả nhiên là trân bảo quý giá trong thiên hạ?”

 

“Ngươi không biết thôi, ta nghe nói là các nương nương nơi hậu cung hay ghen tuông, không dám cho Hoàng Thượng gặp vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, bởi vậy, mới miễn ngày mai vào cung yết kiến.”

 

Trên đường Mỹ Anh trở về phòng, lơ đãng nghe được một đoạn đối thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, đi thẳng trở lại phòng.

Trong phòng bố trí thập phần tráng lệ, ngay cả khăn trải bàn cũng dùng tơ lụa Giang Nam tiến cống tốt nhất để làm, xa hoa vô cùng.

 

Mỹ Anh than nhỏ một chút, ngồi xuống, chỉ cảm thấy toàn thân gân cốt đều là mệt nhọc, vừa muốn gọi người tiến vào hầu hạ nghỉ ngơi, lại chợt thấy một phong thơ trên bàn bên cạnh, bút tích phí trên rõ ràng là Nam Cung Ngự .

 

Tin nhắn chỉ nói hiện nay Mỹ Anh ở tại dịch quán hoàng gia, thủ vệ nghiêm ngặt, hắn ra vào không tiện, bởi vậy nếu Mỹ Anh có việc thì tự mình đi tìm hắn. Chỗ ở của hắn là Bách Hoa Lâu.

 

Bách Hoa Lâu. Mỹ Anh nhìn thấy tên này liền nhíu mày, biết hắn nhất định lại bắt đầu mấy chuyện xấu. Với bản lãnh của hắn, dù là hoàng cung đại nội, muốn ra vào có gì khó khăn? Lại một mực muốn nàng phải phiêu lưu ra ra vào vào, còn hắn ngồi yên chờ tại nơi yên hoa kia!

********************************

Hôm sau, triều đình Bắc Mạc quốc đều chấn động!

 

Mà nguyên nhân đều là bởi vì Mỹ Anh!

 

Sáng sớm, trong triều đình, đầu tiên là Lục hoàng tử khải tấu, hy vọng có thể cưới hòa thân quận chúa Hoàng Mỹ Anh làm chính phi. Hoàng đế xưa nay không vui vì Lục hoàng tử chỉ yêu thích nam nhân này, lúc này nghe hắn nói nguyện ý nạp phi, trong lòng không phải là không vui mừng.

 

Nhưng mà kế tiếp, sự tình phát triển lại làm cho hoàng đế cùng chúng đại thần trong triều đều trở tay không kịp.

 

Các hoàng tử Tứ, Ngũ, Bát, Thập Thập Nhất, Thập Nhị đồng thời cùng khải tấu, nhưng chuyện muốn khải tấu đều giống với Lục hoàng, đều là muốn cưới Mỹ Anh!

 

Bảy hoàng tử đều có chung  một nguyện vọng và tuyệt đối không nhường nhau, hoàng đế chưa từng tức giận đến như vậy, các con của mình không có chí tiến thủ, trầm mê sắc đẹp, đến cuối cùng còn rút kiếm, thiếu chút nữa chém đầu Bát hoàng tử cố chấp không chịu thoái lui.

 

Mỹ Anh nghe nói chuyện này lúc nàng đang hóa thành nam trang, trên mặt vẽ một lớp nhọ nồi, ngồi ở trong trà lâu, nghe người trong trà lâu đang bàn tán chuyện xảy ra.

 

“Cũng còn  may, sau đó các vị hoàng tử đều thức thời, cuống quít nhận sai, mới không gây thành đại họa. Bất quá theo ta thấy, sự tình sẽ không chấm dứt như vậy.” Một người đang thao thao bất tuyệt dừng lại uống một ngụm trà, tự cho là đúng kết luận.

 

Mọi người thế này mới phục hồi tinh thần lại, thổn thức không thôi.

 

“Vị Mỹ Anh quận chúa coi như thực sự đẹp như vậy, trừ bỏ Thất gia cùng Cửu gia, hiện có năm vị hoàng tử ở độ tuổi nạp phi, thế nhưng tất cả đều muốn cưới được nàng.”

 

“Thất gia tự thì không cần phải nói, nếu Cửu gia không phải trước đó vài ngày vừa mới cầu vạn tuế gia ban hôn, chỉ sợ hôm nay cũng khó miễn tham dự trong đó đi?”

 

“Ai, đã sớm nghe nói vị quận chúa này ngay cả phụ thân chính mình cũng hấp dẫn, thậm chí bức tử mẫu thân chính mình, nay xem ra, cái tên ‘Họa thủy’ thật là danh phù kỳ thực a!”

 

Nghe đến đó, Mỹ Anh cười lạnh đứng dậy, bỏ lại một thỏi bạc vụn, liền hướng tới Bách Hoa Lâu

Giờ phút này sắc trời đã hơi ảm đạm, đây là thời gian khách làng chơi tìm mua vui tấp nập ở Bách Hoa Lâu, bên trong là tiếng đàn hát dễ nghe, bên ngoài người xe nhộn nhịp.

 

Ở một nơi phồn hoa náo nhiệt như vậy nhưng trong mắt Mỹ Anh lại chỉ có bốn chữ có thể hình dung “Chướng khí mù mịt”.

 

Nàng đứng ở cửa một lúc lâu, có cô nương bước ra tiếp đón, nói những lời lẽ rất khó nghe làm Mỹ Anh rất khó chịu.

 

Cũng may nàng có thói quen kiểm chế cảm xúc bản thân, cũng thoải mái tùy ý cô nương đó muốn nói gì thì nói, nàng chỉ nói thẳng mình muốn tìm Nam Cung Ngự công tử.

 

Cô nương kia vừa nghe đến tên Nam Cung Ngự, đôi mắt nhất thời thời lóe sáng, nhanh chóng kéo Mỹ Anh lại: “Nguyên lai là bằng hữu của Nam Cung công tử, công tử đi theo ta.”

 

Mỹ Anh lần đầu tiên rơi vào trường hợp này, bị nàng lôi kéo, nhịn không được âm thầm than thở.

 

Bước lên lầu, vừa xoay người đã đối diện một công tử trong trang phục xa hoa.

 

Nhưng thấy ánh mắt nam tử kia nguy hiểm lại lạnh lùng như băng, nhìn thẳng vào nàng, Mỹ Anh chỉ nở nụ cười đạm mạc, ánh mắt cũng lạnh lẽo không kém.

 

Nàng nghe kia cô nương nhiệt tình tiếp đón: “A, Cửu gia, vừa mới đến sao lại đi rồi?”

 

Mỹ Anh nghe được xưng hô kia, trong lòng không khỏi động, bất động thanh sắc đánh giá nam tử tuấn mỹ kia, trong đầu nhanh chóng tính toán .

 

Nhưng thấy nam tử kia hờ hững bước qua, nét mặt vẫn bình tĩnh như trước, vội vàng đi xuống lầu.

 

Cô gái thanh lâu kia vẫn nhìn theo bóng dáng hắn đi ra cửa, mới lưu luyến quay đầu đi, trong mắt rõ ràng còn vương vấn sự ái mộ không giấu diếm

 

Đến phòng Nam Cung Ngự đang ở, vừa vào cửa đã tràn ngập mùi son phấn.

 

Mỹ Anh nhịn không được che lại miệng mũi, vừa ngẩng đầu, phát hiện trên nhuyễn tháp trong phòng, Nam Cung Ngự vẫn ung dung ngồi đó, uống rượu dùng bữa, bộ dáng rất tiêu diêu tự tại!

 

Thấy Mỹ Anh, hắn vẫn không ngạc nhiên, cũng không động lập tức, hồi lâu sau mới lưu luyến bảo nữ tử bên cạnh ra khỏi phòng, nghiêng thân mình trên nhuyễn tháp, ung dung nhìn Mỹ Anh, cười nói:“Tới nhanh như vậy sao?”

 

Mỹ Anh vẫn che mũi, bước nhanh đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, lập tức trong phòng lập tức có ngọn gió lạnh đêm hè tràn vào, nhưng lại “Phốc” một tiếng dập tắt ngọn đèn trên bàn.

 

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại ánh trăng chiếu sáng, Mỹ Anh thấy hắn không có ý định thắp đèn lại, bước đến trước mặt hắn hỏi: “Dược đâu?”

 

Trong ánh sáng mông lung, Mỹ Anh thấy không rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy thanh âm hắn không hề trong trẻo giống như trước:“Tối nay sẽ tiến hành sao?”

 

Mỹ Anh gật gật đầu, hắn lại đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Anh Anh, hiện tại muội hối hận vẫn còn kịp.”

 

Đã lâu rồi hắn mới gọi nàng như vậy,Mỹ Anh nhịn không được ngẩn ra, sau một lát mới nói: “Huynh có biết ta sẽ làm theo ý của tổ mẫu, người muốn ta đến nơi đây ta sẽ đến. Nhưng người cũng không nói muốn ta gả cho ai, cũng không nói chuyện gì khác nên ta có thể tự mình quyết định.”

 

“Tốt lắm.” Nam Cung Ngự thản nhiên nói, sau đó nhét vào trong tay nàng một bình sứ hoa xanh nhỏ,“Đây là thứ muội muốn.”

------------------

Mấy Chap đầu  đang kể lễ nên hơi chán mn thông cảm nha

Qua Chap sau vô truyện là hấp dẫn rồi * hì hì *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny