2.3 Thật sự chỉ là mộng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều đột nhiên thấy bản thân đang trong không gian trắng xóa một màu.

Trên không gian tràn đầy khói sương trắng trẻo mờ ảo vô bờ bến. Nếu như ai đó tò mò bước vào có lẽ họ sẽ lạc mãi mãi trong đó vì không ai biết sau màn sương rộng bao nhiêu lại xa bao nhiêu.

Kiều thở dài nghĩ:" Lại là màn sương này. Nàng không nhớ từ khi nào nhưng cứ mỗi khi qua một đoạn thời gian thì lại xuất hiện. Một màn sương dịu dàng nhưng cũng tàn nhẫn".

Dịu dàng chính là nó sẽ phản chiếu chân thật những gì thâm tâm cô mong muốn cô nghĩ vậy.

Tàn nhẫn chính là nó sẽ không suy nghĩ cho cảm nhận của cô khi mà bỏ qua đạo đức, luật lệ, âm mưu, tự dối lừa và những điều trói buộc chỉ còn lại phần chân thật nhất.

Kiều cho rằng phải có những điều trói buộc mới chính là con người.

Nhưng mà....

Truyền thuyết, thần thoại cũng ngoài phạm vi 'con người' mà phải không?

Khục khục.

Tuy nhiên, nhiều lúc con người ta cũng phải chiếu cố bản tâm của bản thân vậy nên Kiều cũng không kháng cự màn sương này mà trái lại còn rất mong chờ.

Thật sự, con người càng lớn lên thì càng khó hiểu rõ bản thân thật sự muốn gì ( có lẽ có kỳ phùng địch thủ giống như trong mấy phim truyện sẽ hiểu?) chuẩn bị chờ xem màn sương sẽ tiết lộ điều gì.

Kiều nhìn màn sương dần dần phóng đại bao phủ bản thân thì nhắm mắt lại chờ đợi lên đài xét xử.

Màn sương ẩm ẩm để lại những hoa nước trên cơ thể, Kiều cảm thấy màn sương không còn bao quanh nữa thì mở mắt ra.

Phía bờ chân trời có những cây bạch đằng sừng sững đón gió, nhìn lại giữa cánh đồng quen thuộc. Kiều hồi ức lại lúc đó chắc chắn bản thân khi vừa xuống trần giang nằm trên tảng đá vàng sáng nhè nhẹ giữa đêm trăng.

Nhưng bây giờ không có ánh trăng sáng chỉ có bóng tối với những ngôi sao đính kèm. Nếu quen thuộc hơn thì vẫn có tảng đá vàng ở phía trước chỉ là người trên đó đã không phải nàng.

Quixot ngồi tùy ý trên tảng đá vàng ngẩn đầu nhìn bầu trời đầy sao đang hát ca những lời lẽ êm tai bằng ngôn ngữ xa lạ. Cơn gió nhẹ thổi từng đợt làm mái tóc đen mượt của hắn phấp phới tươi đẹp. Bộ áo giáp màu bạc cổ quý tinh xảo đánh mất đi huy hiệu ánh trăng làm nó yên tĩnh trong khung cảnh đêm không trăng nổi bật lên dáng vẻ tĩnh mỹ người mặc nó.

Kiều hoàn toàn choáng váng trước vẻ đẹp đó ngẩng người nhìn chăm chú không bỏ sót từng chi tiết dù sao tương lai sẽ rất khó gặp được nữa.

Dù sao, nàng cũng sẽ lấy cái chết làm nền cho thần thoại của người khác. Cho dù, dì của nàng có tiết lộ với nàng thì sẽ không thay đổi được gì cả. Dù sao, dù sao, dù sao.... Đó cũng là mong ước của phụ vương nàng! Nàng nhất định sẽ phải thực hiện.

Nếu như được hỏi thời gian có hạn còn lại Kiểu sẽ làm gì? Kiều thẳng thắn trả lời:

Sống hết mình!

Nhà văn Kiều mới đọc và rất thích Xuân Diệu quan niệm như vầy: " Thà huy hoàng một phút rồi chợt tắt. Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm".

Con người ta sợ hãi tương lai không biết trước nhưng khi biết trước tương lai rồi thì buông bỏ. Nhưng có kiểu người như Kiều, khi biết trước thì sống hết mình sống phải rực rỡ nhất như pháo hoa xẹt trên bầu trời đêm lộng lẫy một khắc.

Phía trên là cảm tưởng Kiều mới giác ngộ. Kiều suy nghĩ đã thông suốt.

Chân thành gửi lời cảm ơn đến chú chim sẻ nóng tính.

Quixot cảm thấy ai đó đang nhìn, liếc qua nhìn thấy Kiều đang đứng nhìn chằm chằm. Hắn nở nụ cười khuynh đảo trời sao rồi nghiêm túc bước lại tiếp cận gần Kiều.

Đôi mắt Kiều phản chiếu ảnh ngược một kỵ sĩ đang tiếp cận sau đó ôm lấy nàng.

Cơ thể nặng nề bởi bộ giáp của hắn khi ôm nàng lại rất nhẹ nhàng đầy nâng niu, chiều chuộng.

Nhiệt độ ấm áp giống như đêm đó nàng ôm để giữ hắn lại, Quixot khoái trá nhìn nàng rồi cuống lấy bằng nụ hôn nồng liệt. Kiều không tự chủ vòng tay ôm cổ hắn. Khung cảnh nóng bỏng trong màn trời đầy nến bạc đầy ái muội khiến người ta ngại ngùng.

Kiều cảm giác khi hôn gần như nổ tung. Nụ hôn lần đầu quá nhiều cảm xúc không biết diễn tả.

Quixot chảy một hàng nước mắt nói thật nhẹ thật nhẹ.

-- Anh xin em đừng quên.

Quên, quên cái gì?

....

Trước mắt một màn sương trắng lại tiếp tục tỏa ra.

Kiều cảm thấy mình đang được hơi ấm bao quanh như một cái ôm sau đó nó đột nhiên rời xa.

Trong ánh nắng sáng chạy qua cửa sổ chiếu vào căn phòng ấm áp, Kiều rất quen thuộc đó là căn phòng cô tự trang trí gọn gàng ngăn nắp nhưng dường như có điều gì đó khác lạ giống như có pha thêm thẩm mỹ của người khác vào.

Bên người Kiều là Phong phiên bản trưởng thành đang ngồi dậy có thể nhìn thấy lưng rắn chắc những đường cong cơ thể khi không có quần áo che chở bại lộ trong ánh nắng sớm.

Ánh nắng từ cửa sổ phủ lên Phong một tầng ánh sáng ấm ấp, đôi mắt thâm thúy của hắn đầy yêu thương nhưng lại như điểm sáng giữa đáy biển có chút cực đoan? Nhìn nàng rồi dịu dàng xoa đầu đầy yêu thương ôm ấp nói khẽ thở ra hơi ấm với tông giọng trầm ấm bên tai:

-- Em ngủ tiếp để khi nào anh chuẩn bị bữa sáng xong thì sẽ gọi em.

Nói rồi, hắn đứng dậy lấy quần áo vào trong nhà tắm rồi lát sau đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.

Còn Kiều thì đang ngại đỏ mặt quấn chăn lại thật chặt lăn qua lăn lại.

...

Trong bếp có âm nhanh nhỏ có người đang nấu ăn trong đó. Kiều đã lấy lại bình tĩnh hít sâu đứng lên kéo cơ thể ra khỏi chăn êm bước vào nhà tắm dùng nước lạnh để thanh tỉnh rồi bước ra sau bếp.

Nghe tiếng bước chân, Phong quay đầu mỉm cười ngọt ngào hỏi:

-- Anh sắp xong rồi em đợi anh một chút.

Kiều hơi sượng lại gật đầu rồi có chút bối rối nhìn hắn một lúc rồi bước xuống ngồi vào bàn.

Khi trứng ốp la xúc xích đầy đủ thì bắt đầu bữa sáng. Kiều cảm giác ăn rất ngon, vừa ăn vừa nhìn Phong.

Trong căn phòng ấm cúng, Phong có mái tóc có chút ẩm ướt mặc một cái áo thun nhiều dòng chữ yêu đương sến súa bằng tiếng nước ngoài trên đó.

Đồng thời trên mặt hắn còn giữ nụ cười mỗi khi nàng nhìn nhìn hắn. Có chút cảnh đẹp vì có người.

...

Khi ăn xong thì Kiều chuẩn bị ra cửa đi làm!? Phong hơi không hiểu nghiêng đầu nói:

-- Hôm nay là thứ 6 em vẫn cần phải đi làm. Xin lỗi em! Hôm qua anh không kiềm chế nên sáng giờ em rất mệt phải không? Để anh điện thoại xin nghỉ dùm em.

-- Không không không, thật ra thì hôm nay có việc rất quan trọng nên không thể không đi.

Đùa gì thế, nếu Kiều còn ở lại thì trái tim yếu đuối sao chịu nổi? Và Phong làm việc ở nhà nếu nàng còn ở lại thì đảm bảo làm phân tâm hắn.

Hửm? Tại sao nàng lại biết anh ấy làm việc ở nhà nhỉ?

Nghe Kiều trả lời, Phong có chút ủ rũ nghẹn ngào nói:

-- Vậy em nhớ giữ gìn sức khỏe, mỗi tiếng phải nhắn để anh biết tình trạng của em, không được làm ca đêm vì nếu em về trễ thì anh sẽ rất nhớ em. Đồng thời sau này mỗi cuối tuần thì anh mới làm ' việc đó' với em.

Kiều không phản ứng kịp gật đầu muốn nhanh chóng đi. Nghe những lời mê hoặc này càng làm Kiều quyết không thể tiếp tục sa lầy ở đây. Nếu không con tim bé bỗng sẽ nổ á.

Đột nhiên Phong lại nói:

-- Đợi đã!

Kiều nghi ngờ xoay người thì bất ngờ Phong đã tiếp cận nhẹ đưa tặng cho nàng một nụ ấm áp như chuồng chuồng lướt nhẹ xao động cả một mặt hồ.

Phong cười ngại ngùng che mặt nói:

-- Một nụ hôn tạm biệt.

Sau đó, hắn không chờ Kiều phản ứng mà đẩy nàng ra khỏi cửa rồi đóng lại.

Kiều sững sờ một lúc nhìn ánh nắng sớm trên trời rồi nói:

-- Một nụ hôn tạm biệt!!?

Sương mù trắng tan biến, Kiều đột ngột bật dậy che mặt lại.

Mỗi lần sương mù trắng xuất hiện chiếu rọi bản tâm là y như răng mỗi lần nàng vừa yêu vừa hận. Quá thất đức. Khát khao mong muốn sâu thẳm này quá đã(gạch bỏ) mất nhân tính không phù hợp tâm hồn thuần thiết chưa trải qua mối tình nào như nàng.

Nhưng thật sự đây là phản chiếu nội tâm sao? Nàng dường như cảm thấy nó từng xảy ra.

* Cóc cóc cóc*

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng gõ rồi vang lên tiếng:

-- Em có ở đó không? Anh mang đồ ăn tối cho em này!

Phong lúc này sau những biến cố thì đã về nhà và chuẩn bị đồ ăn trưa đem qua.

Kiều bình tâm mở cửa nhìn Phong trước mắt.

Phong mặc sơ mi trắng chưa kịp thay mái tóc để tùy ý khuôn mặt sạch sẽ nhìn nàng với đôi mắt trong veo nhưng lại khác khác cảm giác giống đôi mắt của Phong trong 'giấc mơ' của nàng nhưng sâu hơn rất nhiều lần.

Bóng đèn đường sáng mờ hơi cũ hất phản quang khiến Phong có chút mê li mờ ảo.

Tâm hồn Kiều lúc này lại nhớ lại nụ hôn nồng cháy giữa đêm sao, đường cong cơ thể khục khục bữa sáng ấm áp và cái hôn tạm biệt.

Ngại nhiều quá nên Kiều đã mất dây ngại mà trở nên tỉnh táo suy ngẫm, ngẫm nghĩ trong đầu.

Khoang đã, nếu đây tiếp tục là mơ thì sao?

Kiều nhìn Phong trước mắt nhìn đến hắn ngại ngùng đỏ mặt giống lần gải gải đầu ánh mắt trốn tránh suy nghĩ gì đó không dám đối diện với nàng.

Nếu không thì...

Hôn một cái để thử xem?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro